Filetto
Ripieno, thịt bò phi lê dồn phô mai
đút lò. Mấy cô phục vụ áo
bó váy ngắn, hở đùi hở
ngực, hở cả trước cả sau.
Scombro
agli Odori, cá ngừ nướng rau thơm,
đứa nào cũng đẹp đúng
tiêu chuẩn xuất khẩu sang Hàn Quốc.
Pancetta
di Maiale con Miele, thịt ba rọi tẩm mật
ong, tóc nâu, mắt nâu, môi nâu,
má nâu, chỉ có nước da là
trắng như củ cải. Tôi sợ loại
đàn bà da trắng nhởn.
"Cẩn
thận. Con ngỗng…"
Con
ngỗng chỉ chao đi một chút rồi
đáp cánh an toàn xuống mặt bàn.
Nó nằm ngay ngắn, chễm chệ như
chiếc Boeing. Đứa con gái khép nép
lùi chếch ra sau tiện thể tựa nguyên
cái phần mềm nặng chịch của nó
lên gáy khách hàng. Bực mình.
Bực mình hết chỗ nói. Người
ta vào nhà hàng là để ăn,
ăn cho ngon, ăn cho no, ăn cho thoả thích,
mấy con báo cô này cứ lởn vởn
quanh bàn ăn để quấy rầy. Bực
mình hết chỗ nói. Có cái xứ
sở nào trên thế giới mà bước
chân vào tiệm ăn là chỉ gặp
toàn một loại tiếp viên hở hang
vụng về.
Tôi
lấy giấy lau đi lau lại con dao răng cưa
sáng bóng. Bàn tay đưa ngang định
hướng, trịnh trọng hạ dần xuống
cái đùi tròn căng vàng rộm.
Lớp da giòn từ từ nứt ra một
khoảng mỡ vàng. Lớp thịt săn bên
dưới hồng nhạt bốc khói. Mùi
sung, mùi cần tây, mùi tiêu xanh, mùi
rượu đỏ… quyện vào nhau
thơm ngào ngạt. Phần mềm phía
sau của con tiếp viên đè dần
xuống nặng chịch làm tôi ngột
ngạt khó thở. Tôi hớp hơi định
la lên mà tiếng la không sao thoát ra
được.
Con
ngỗng bỗng ngóc đầu lên nhìn
tôi cười ranh mãnh.
Nó
nhấc chân
leo ra khỏi mâm.
Con
ngỗng chạy
lạch bạch phía trước, tôi chạy
lếch thếch phía sau. Đuổi hoài
đuổi mãi vẫn không túm được
nó. Tấm thân mỡ màng của con
ngỗng chập chờn trên con đường
hẹp quanh quẹo. Mỡ vàng từ người
nó tứa ra rớt lại từng giọt trên
đường. Tôi quỳ xuống đất
lè lưỡi liếm từng giọt mỡ.
Càng liếm càng đói khát. Tôi
thều thào, đừng chạy nữa. Đừng
chạy nữa. Cái đầu nặng chịch.
Tay chân rã rời. Cái
cảm giác được ăn đầy
bụng mà không no. Cảm giác sung sướng
mà không khoái cảm. Cảm giác
cồn cào, xót xa không nằm trong thể
xác mà hành hạ đay nghiến tinh
thần. Cảm giác trống rỗng ngu muội
bất lực hèn hạ.
Cảm giác đói khát kinh hoàng
tràn về trong giấc mơ.
Tôi
choàng tỉnh, nằm thở dốc trên
giường, mồ hôi vã ra lạnh toát.
Những cơn mơ cũ kỹ, ám ảnh
suốt một đời. Ánh đèn xe
ngoài đường xuyên qua tấm màn
cửa loá lên một vùng sáng xám
rồi đột ngột biến mất. Tôi
nghe tiếng mình thở dốc trong bóng
đêm. Tiếng thở vang lên xa lạ lạc
lõng như của một người nào
khác. Phía sau lưng tôi có một
cái gì đang di chuyển chậm chạp
trong bóng tối, đang tiến lại gần.
Nó đến từ một miền xa xăm
đầy bạo động, mang theo cả hơi
thở của chiến chinh, mùi máu, mùi
thương tật, mùi chết chóc. Mồ
hôi túa ra trên sống lưng, chảy
từng giọt xuống lưng quần. Cảm
giác thèm muốn được quay lại
nhìn như đang chống lại nỗi sợ
hãi. Sự xung đột thôi thúc đến
độ tôi phải cắn chặt hai hàm
răng run lập cập, nắm chặt hai nắm
tay nhớp mồ hôi. Phía sau lưng tôi
là bức tường ốp đá walling,
sự nguy hiểm đang chậm chạp bò ra
từ những khe đá ốp lồi lõm.
Một
vùng sáng
xanh xanh nhấp nháy kỳ dị ngoài khe
cửa, cứ sáng lên một lúc rồi
lại tắt ngóm. Tôi lảo đảo
leo ra khỏi giường lần theo vùng sáng
màu xanh, cảm giác sợ hãi vẫn
bám theo phía sau, dường như nó
đang bò lết lổm ngổm trên sàn
nhà, bám theo từng bước chân.
Tôi cố không quay đầu nhìn lại
phía sau, cố nghĩ rằng, tất cả
chỉ là sự tưởng tượng, là
hậu quả của một buổi tối bội
thực ở nhà hàng năm sao.
Ánh
sáng màu xanh hắt lên bậc cầu
thang thành những vạch sáng tối.
Trong căn phòng ở tầng hầm bên
dưới, cái ti vi đang mở,
ánh sáng xanh lè của biển Hàn
Quốc rọi ra từng mảng.
Một
người đàn bà xa lạ nằm vắt
vẻo trên ghế xa lông, cái đầu
to tròn nặng nề sắp tuột khỏi
thành ghế. Tôi cúi
xuống tìm đồ tắt tivi, tò mò
nhìn màu sáng xanh đọng trên bộ
mặt trắng nhợt của người đàn
bà, tò mò nhìn lại thân hình
đẫy đà đang nằm vắt ngang
trên ghế. Cặp môi khô mỏng xanh
như lá cỏ bén như lá mía.
Tôi thở dốc, hơi thở tuột dần
đi, dương khí tuột dần đi, bàn
tay tôi run rẩy bám vào thành ghế,
suýt nữa thì đụng trúng mái
tóc người đàn bà. Cảm giác
nhớt nhờn trên da tay như giọt mỡ
loang dần ra. Những ám ảnh xưa cũ.
Những ngày tháng đói khát
tuyệt vọng phải bám víu vào
một cái gì đó để bò
lên. Tôi rùng mình, nó đã
đến thật gần phía sau, nó sẽ
đưa tay tóm lấy cổ tôi, kéo
tôi chìm xuống vực thẳm quá
khứ. Quá khứ xưa cũ. Những ngày
tháng đói khát cùng quẫn.
Tôi lắc
đầu, sợ hãi nhìn người đàn
bà xa lạ nằm co trên xa lông, vẫn
không hiểu nổi, giữa tôi và con
người này có mối ràng buộc
nào. Tại sao lại gặp nhau ở đây?
Tại sao lại phải đi cùng nhau suốt
một con đường. Ánh sáng xanh rọi
lên khuôn mặt chảy xệ, hóa ra bà
ấy xấu hơn mình nghĩ rất nhiều.
Bỗng nhiên tôi thèm đưa bàn
tay siết vào cái cổ ngấn mỡ đó,
thèm được dửng dưng viết vào
đây một hàng chữ lạnh lùng.
Lại có thêm một cái
chết. Có bao nhiêu cái
chết ở đây? Tôi nhìn xuống
hai bàn tay, chúng vẫn sạch sẽ trắng
trẻo. Tội ác không ghi dấu trên
bàn tay kẻ giết người.
"Duyên
kiếp đã trói buộc chúng ta vào
nhau, không thể chia lìa." Có
một đứa con gái tên Châu, hai
mươi năm về trước đã nói
với tôi điều đó, bản giao
kèo đưa cuộc đời tôi lên
chốn giàu sang danh vọng, vùi linh hồn
tôi xuống lớp đất đen.
Tôi rùng
mình thở dốc, trong vùng ánh sáng
toả ra từ màn hình tôi nhìn
thấy bàn tay xương xẩu của mình.
"Tôi đói", bất giác tôi
buột miệng nói, đầu óc váng
vất vì đói.
Con đường
hành lang ẩm thấp tối âm u, chạy
dài hun hút sâu mãi về bên
dưới. Tôi không bật đèn, đêm
nào ngủ ở nhà tôi cũng đi
trong bóng tối như vầy. Đi sâu
xuống lòng đất. Có
một thế giới quyền lực tối tăm
dưới lòng đất. Ai
nói câu này? Ai nói? Bất chợt
tôi muốn gào lên, nhưng rồi không
đủ sức. Sự sợ hãi vẫn bám
theo phía sau, tôi nghe tiếng chân nó
gõ cùng nhịp với tiếng chân
tôi, lóc cóc trên nền đá
hoa cương.
Ánh sáng
lờ mờ từ những lỗ thông hơi
hắt một màu chì ảm đạm lên
những bức tranh sơn dầu. Những thân
hình khuyết tật, những nụ cười
méo mó quái đản. Ở góc
rẽ bên trái cuối đường hầm,
ánh sáng hoàn toàn không đến
được, chỉ còn một màu đen
dày đặc. Bàn tay tôi lần trên
vách đá tìm tới phía trước,
đá lạnh và ẩm. Cánh cửa
gỗ mang lại một cảm giác khô ấm
khác. Không cần đèn tôi vẫn
biết rõ, trước cánh cửa mang
dòng chữ "Phòng thí
nghiệm chương trình quốc gia. Không
phận sự cấm vào."
Không ai được vào đây, trừ
tôi và chị người làm thân
tín của Tôi lại rùng mình, tất
cả những người trong nhà này đều
là người thân tín của Bao giờ
có mặt tôi ở đây, chị ta
mới được giao chìa khóa quét
dọn. Nhưng có bao nhiêu cái chìa
khoá? Hắn Mồ hôi chảy dọc sống
lưng, dương khí tuột dần đi.
Hắn thường Bụng tôi đói cồn
cào, cái bao tử đang kêu réo
như cả đàn heo đói. Tôi run
rẩy đút chìa khoá vào lỗ,
cố xoay thật nhẹ, tiếng "tách"
vang lên khẽ khàng vẫn làm tôi
giật thót cả người. Tại sao lại
giật mình? Đây có phải là
nhà của mình không? Đây có
phải là phòng làm việc của
mình không? Tôi nghĩ tới bộ mặt
hắn Tại
Tôi khoá
kỹ lưỡng cánh cửa ra vào rồi
nhón tay mở đèn, công tắc nằm
ngay bên phải cánh cửa. Ánh sáng
nhẹ nhõm tràn ngập căn phòng,
lúc này tôi tìm lại được
cảm giác bình yên thân thuộc,
cảm giác được ở một mình
với những thứ đồ vật của
riêng mình. Trong phòng làm việc của
tôi, trên bàn làm việc của tôi,
hồ sơ xếp từng dãy ngăn nắp.
Các chương trình đầu tư và
khuyến nông cho Miền Đông. Các dự
án phát triển khoa học kỹ thuật
nông nghiệp cho Miền Đông. Kế
hoạch xuất nhập khẩu năm 2000…
Mấy trăm cuốn sách bìa cứng nằm
ngay ngắn trên giá. Những bộ sưu
tập bướm và sâu bọ treo trên
tường. Mấy cái kính hiển vi hiệu
Ivocla sáng bóng. Bộ lò sấy, tủ
cấy made in Japan. Một ấm điện nấu
nước ba lít mang nhãn Bosch. Những
hàng tủ Ikea kiểu Bắc Âu bằng gỗ
bạch dương trắng ngà ngà. Gỗ
bạch dương không trắng như vỏ
bạch dương. Lớp vỏ bần trên
cây bạch dương có chứa mỡ
bạch dương và mỡ giác gỗ.
Chất mỡ này tạo nên màu trắng…
Tôi lại rùng mình, đó là
mớ kiến thức xưa cũ từ thời
nào… sao bây giờ lại nhớ. Tất
cả những cái gì thuộc về quá
khứ đều đeo dai dẳng dễ sợ
quá.
Ba đôi
giày xếp ngay ngắn dưới gầm tủ,
tôi bò xuống cẩn thận quan sát
và tin chắc rằng, chúng chưa hề
bị xê dịch. Trong lớp độn của
một chiếc giày tôi lôi ra cái
chìa khoá nhỏ xíu, nó dành
cho hốc tủ bí mật lẩn kín sau
bức tranh Nu couché của Picasso. Một bức
tranh đầu cổ, chân tay, mông vú,
mắt mũi lẫn lộn dễ làm rối
loạn nhận thức con người. Tôi tâm
đắc chọn nó làm vật nguỵ
trang đánh lừa thị giác. Cái
hốc tủ nhỏ xíu đựng chùm
chìa khóa. Có tổng cộng hai mươi
sáu cái. Đánh số cẩn thận.
Từng cánh cửa tủ Ikea được
mở ra. Màu sắc những thứ bên
trong lấp lánh xanh đỏ. Tôi lùi
lại một bước, xoa tay đắc thắng
nhìn những thứ xếp đầy ắp
bên trong.
Tôi bày
trên bàn tám cái tô màu
trắng, loại cối nghiền của phòng
thí nghiệm, đặc sản gốm sứ
Chingsen. Mấy cái bao trong tủ được
lựa chọn theo sở thích của tôi,
được đặt ngay ngắn trên bàn.
Mỗi tô một bao: xanh, đỏ, lục,
vàng… Vùa cắt lớp bao nilon ra mùi
thơm đã bốc lên. Nước sôi
trong ấm kêu sùng sục rồi tự
động tắt, chỉ còn tiếng bong bóng
bể òng ọc. Tôi thận trọng chế
nước vào từng cái tô. Mùi
thơm bay lên ngào ngạt. Mùi ớt
khô, hành khô cay nồng. Những sợi
mì trong tô đang từ từ nở ra. Mì
thịt xào. Mì vịt tiềm. Mì bò
kho. Mì kim chi. Mì lẩu thái. Mì
nấm rơm. Mì gà quay. Mì tôm
càng. Tôi cẩn thận vớt một cọng
mì đặt lên kính hiển vi. Cọng
mì to đùng, những hạt dầu li ti
bám trên bề mặt, những đốm
gia vị đỏ, đen, xanh lẩn trong thỏi
bột vàng. Tôi dán mắt nhìn,
khoan khoái tưởng tượng tới những
sợi mì khổng lồ trong cái tô
khổng lồ. Tôi nghe tiếng ai cười
nghẹn ngào, giật mình quay lại, giật
mình nhìn quanh. Chỉ có một mình
tôi trong phòng. Không ai được
phép vào đây. Phòng này chỉ
có một cửa, đã được
khoá kỹ.
Tôi ngồi
xuống ghế bành, bật máy vi tính
và bắt đầu từ tô mì thịt
xào. Cái muỗng chậm rãi đưa
lên miệng, mùi thơm tới gần hơn
nữa, nước miếng tôi trào ra quyện
cùng với ngụm nước lèo thơm
nóng. Không việc gì phải hấp
tấp. Còn nguyên một đêm dài
cho tám tô mì và cho một cái
entry giã biệt bạn bè. Nhưng rồi
tôi không cưỡng lại được
sự ham muốn khủng khiếp, hai tay tôi
bưng cả tô mì lên húp vội
vã, miệng tôi bỏng rát, nước
mắt tôi trào ra. Nước mắt trào
ra ràn rụa, tôi vừa khóc vừa
ăn, ăn hết tô mì thứ sáu.
Bụng tôi căng như trái bong bóng
buộc ngang cành cây khô. Cảm giác
no nê thỏa mãn giãn nở từng múi
cơ, đẩy chúng nằm im, đờ đẫn.
Tôi ngã ngửa ra sau, bàn tay xoa chậm
rãi lên cái bụng đang bắt đầu
tức tối. Bể nước chua lè bỗng
ấm ách trào lên cuống họng. Tôi
biết nhà vệ sinh ở đâu, phòng
làm việc của tôi có một cái
nhà vệ sinh. Tôi chạy vào đó
rồi gục đầu xuống bàn cầu,
nôn thốc nôn tháo. Mật vàng
quyện trên đầu lưỡi đắng
nghét. Đống mì nát vụn, thum
thủm chua trong lòng sứ trắng, tôi thò
tay quấy đám mì, bóp nát cái
đám sợi vàng nhớt nhúa.
"Không
phải mì dây thun. Không phải mì
dây thun. Anh Tranh nói láo."
Không khí
ngột ngạt trong phòng sặc mùi mì
gói, cả mùi thơm thuốc tẩy lẫn
mùi dịch vị chua. Không có cánh
cửa sổ nào để mở ra, không
có con đường nào để thoát
đi. Tôi nhắm mắt lại, thèm khát
một điều gì đó. Người
ta còn thèm khát điều gì nữa,
sau khi đã có tất cả những thứ
mình muốn? Hai tô mì vẫn còn
nguyên trên bàn, một tô mì gà
quay, một tô mì tôm càng. Những
sợi mì đang nở trương ra. Tiếng
thằng Thung văng vẳng bên tai. "Ê
Giang, sau này dù đi làm có thiệt
nhiều tiền, tao vẫn thích ăn mì
gói." Tiếng thằng Sỏi
cười nho nhỏ. "Ừ,
ước gì tới lúc đó, thiệt
nhiều tiền mà vẫn ăn mì gói."
Thằng
Sỏi vừa bẻ cỏ lào nấu cháo
sùng vừa cười nho nhỏ, bao giờ
cũng vậy, nó sì sụp ăn cháo
sùng và nghĩ tới mì gói. Mùi
cỏ lào khô vừa bẻ thoảng hương
dầu hăng hăng. Mùi lá điều
mục nát. Mùi nhựa thùy dương
cay cay. Tiếng gió từ chân đồi
thổi lên mang mùi đất xám khô
bạc. Đất đồi Thủ Đức
cuối mùa nắng hanh hao, vỡ vụn khát
thèm những cơn mưa. Gió lùa qua
những khung cửa sổ cũ kỹ, gian phòng
ký túc xá oi bức khẳm mùi mồ
hôi, ngột ngạt không lối thoát.
Tiếng gà gáy eo ót triền xa. Ánh
trăng vàng nhờ nhợ trên miếu Tan
Thương. Những đêm dài tìm
Bắc trong giấc mơ ngầy ngật, khao khát
không bao giờ trọn vẹn. Đêm đói
rã rời, hồn tàn lụi đi như
ngọn bấc khô dầu.
Tôi
nhớ Bắc vô hạn, không rõ giờ
này cô ấy ở đâu, sau khi gửi
lên mạng mấy cái entry giả giọng
người chết.
Cảm
xúc bỗng dội về xót xa, tràn
ngập yêu thương. Ở một ngã
rẽ nào, chúng ta đã chia tay nhau. Ở
một cõi đất trời tạm bợ nào
chúng ta tìm lại nhau rồi lại đành
đoạn chia tay. Cuộc sống truy bức bọn
mình tới tận cùng, dẫu đã
thay tên đổi họ, dẫu phải sống
trong một con người khác mang bộ mặt
khác, dẫu mình chẳng còn là
mình, chỉ là một cái máy ăn
nuốt tham lam vô tận…
Tôi
ngồi trước màn hình đêm
nay, viết cho bạn bè những dòng từ
biệt. "Tôi không đi tiếp nữa.”
Tôi muốn thoát đi nhưng mọi ngã
đường đã bị chặn đứng.
Cái chết từ miền xa xăm vượt
qua cánh đồng lau đỏ đến đây
đòi mạng.
Còn
hai tô mì cho những giờ phút cuối
cùng. Tôi thò tay trong túi áo lôi
ra lọ thuốc ngủ. Có nhiều cách
để chấm dứt cuộc chơi.
Màn
hình nhấp nháy liên tục. Cảm
giác lạnh lẽo tràn tới từ phía
sau. Bằng một cách nào đó, nó
đã lẻn vào căn phòng này,
đứng phía sau lưng tôi và chuẩn
bị động thủ. Có lẽ nó cũng
đang đọc qua vai tôi những dòng
chữ từ biệt cuối cùng này.
Vĩnh
biệt bạn bè. Tôi tìm cho mình
một cái chết. Bây giờ tôi sẽ
khoá cửa phòng làm việc lại và
leo lên sân thượng.
Được đăng bởi Giang, vào lúc...
13 nhận xét:
Thám tử Conan:
Tôi dò tìm trong các báo hôm nay, chỉ có một tin tử nạn duy nhất trùng khớp với sự việc. "Giám đốc Viện khoa học và đầu tư nông nghiệp Miền Đông" vừa từ trần tại nhà riêng do trượt ngã từ sân thượng lầu ba xuống.
Tiểu long nữ:
Các bạn,
mình vừa tel. cho mấy đứa bạn bên Viện khoa học và đầu tư nông nghiệp MĐ. Sáng nay, nhân viên của viện đã chính thức nhận được tin báo tang của gia đình viện trưởng.
Sherlock Holmes:
Tôi theo dõi thường xuyên các bài viết của Giang và luôn dành cho anh ta một sự cảm thông đặc biệt. Không ngờ Giang là tay viện trưởng khốn nạn, cái thứ chuyên ăn bẩn, ăn trên đầu trên cổ doanh nghiệp, ăn ngang chặn họng bạn bè, ăn bớt ăn xén tiền đầu tư, ăn cướp ăn giật hàng nông sản xuất khẩu… Bản thân tôi cũng từng là nạn nhân của nó. Thằng chó chết này không còn một chút đạo đức nhân tính nào. Nó sống rất cô độc, không thấy nó thân thiết giao du với ai.
Cinderella:
Theo chỗ tôi nhận xét, trong diễn đàn này, hình như chỉ có blogger Vũ Văn Thung là chỗ quen biết với Giang. Nhưng Vũ Văn Thung từ ngay sau vụ diễn đàn bị tấn công đã vội vã rút lui khỏi diễn đàn, xoá sạch mọi dấu vết cũ.
Lũ:
Thân gửi
những người bạn và cả những
người không là bạn.
Mình tâm
đắc với câu nói của Vũ Văn
Thung, "sống trong xã hội
này, loại người chết nhát như
nó mà dám nói một nửa sự
thật cũng đã là ngon lắm rồi".
Từ khi cái
ác cái xấu xa đã được
xem như những thứ bình thường
trong xã hội chúng ta, từ khi con người
hồn nhiên (hay vô lương) chấp nhận
sống chung với tiêu cực như sống
chung với lũ, thì ý thức về cái
thiện đã bị thui chột. Thằng
Giang là một đứa hiếm hoi trong số
tụi mình, nó gần gũi với cái
xấu, ngoi đầu lên trong cái xấu,
trục lợi từ cái xấu, mà trong
lòng nó vẫn bị một mặc cảm
day dứt.
Mình nghĩ,
thằng Giang thực sự đau khổ, nó
cố đi tìm một lối thoát cũng
như cố tìm cách quay ngược về
quá khứ để mong có được
một lời giải đáp. Nhưng tiếc
rằng, nó không đủ sức để
đi tới cùng.
Không phải
chỉ có Thung quen thân với Giang. Mình
cũng là bạn thân của Giang. Tụi
mình từng học cùng lớp, từng ở
cùng phòng, từng chia nhau củ khoai miếng
sắn để cầm hơi. Lũ là một
nhân vật có thật trong những bài
viết của Giang và Thung.
Yên nghỉ
giấc ngàn thu, Giang ơi.
Thám tử Conan:
Tôi thấy
có quá nhiều điều không bình
thường trong entry này.
– Thứ
nhất: Đây không phải là văn
phong của Giang. Bài viết nhạt nhẽo lố
bịch, thiếu chiều sâu và độ
suy tư như cách Giang vẫn hay viết.
– Thứ
hai: "cái nguy hiểm đến từ sau
lưng" chẳng ăn nhập gì tới
tâm lý muốn tự vẫn của nhân
vật. Kẻ sợ chết, sợ nguy hiểm thì
không tự tử.
– Thứ
ba: Có quá nhiều đoạn gượng
gạo ghép vô nhau. Ví dụ như đoạn
này: "Tôi
nhớ Bắc vô hạn, không rõ giờ
này cô ấy ở đâu, sau khi gửi
lên mạng mấy cái entry giả giọng
người chết.”
Tôi thấy đoạn này hoàn toàn
không nằm trong mạch văn.
– Thứ
tư: Có nhiều đoạn bị cắt
tỉa, vô tình vẫn còn sót lại
câu chữ rời rạc, chẳng ăn nhập
gì tới nhau: "Không ai
được vào đây, trừ tôi
và chị người làm thân tín
của
Tôi lại rùng mình, tất cả những
người trong nhà này đều là
người thân tín của
Bao giờ có mặt
tôi ở đây, chị ta mới được
giao chìa khóa quét dọn. Nhưng có
bao nhiêu cái chìa khoá? Hắn
Mồ hôi chảy dọc sống lưng, dương
khí tuột dần đi. Hắn
thường Bụng tôi đói cồn
cào." Của ai? Hắn là
ai?
– Thứ
năm: Tại sao lại có đoạn tố
cáo Bắc ở đây? Theo như tình
cảm yêu thương của Giang vẫn dành
cho Bắc, thì dù biết rõ là
Bắc viết những bài viết đó,
Giang cũng không bao giờ nói ra, nếu
như chính Bắc không tự nói ra.
Nhất là giữa lúc này, sự nguy
hiểm đang kề cận sau lưng.
– Thứ
sáu: Vở kịch tự tử chết và
để lại entry tuyệt mạng được
tạo dựng quá lộ liễu và thô
thiển. Chắc hiếm ai mò xuống hầm
ăn cho phễnh bụng rồi leo lên sân
thượng nhảy lầu. Tôi không là
nhà tâm lý học, nhưng tôi tự
hỏi, có ai hứng thú tự tử sau
khi ăn uống phủ phê.
– Thứ
bảy: Entry này gửi lên mạng lúc
7: 30 (sáng), ngày 24 tháng 6. Mùa này
bảy giờ rưỡi sáng mặt trời
đã lên chói chang, muốn tự tử
mà lớ ngớ leo ra thành sân thượng
chắc sẽ sợ có người nhìn
thấy. Hơn nữa, báo lại đăng,
viện trưởng té sân thượng
chết khoảng khuya ngày 23 tháng 6. Nếu
blogger Giang và viện trưởng là một
người, thì cái entry này được
gửi lên mạng sau khi tai nạn xảy ra.
Chuyện người
chết viết thư tuyệt mạng là vở
kịch bịp bợm tệ mạt nhất mà
bọn côn đồ nắm giữ luật pháp
có thể trơ trẽn thủ vai.
Cinderella:
Thám tử Conan nói vậy là sao? Chẳng lẽ entry này không do Giang viết? Chẳng lẽ Giang không tự vẫn mà bị giết chết?
Thám tử Conan:
Tôi không trả lời được. Có thể entry do chính Giang viết nhưng đã bị kiểm duyệt, cắt đục, sửa chữa và biên tập lại theo đúng ý đồ kẻ sát nhân.
Hai Lúa:
Tôi đồng ý với Thám tử Conan. Giang sẽ không bao giờ tố cáo hành vi của Bắc. Đây chỉ là cái bẫy, chứ không chắc gì là Bắc viết những bài viết ẩn danh đó.
Khi đối phương công khai lật con bài tẩy ra thì phần thắng chắc chắn đã về tay hắn. Lúc này sự nguy hiểm đang bao vây Bắc.
Mong Bắc bảo trọng.
Athur C. D:
Ở đây có một điều rất khác thường. Giang không là nhân chứng, cũng không liên quan gì tới vụ án mạng trên đầm nuôi đỉa. Tại sao anh ta lại bị thanh toán đột ngột như vậy?
Thám tử Conan:
Athur C.D. @: "Tại sao anh ta lại bị thanh toán đột ngột như vậy?"
Tôi không nghĩ là đột ngột. Anh ta biết rõ nguy hiểm nhưng liều đem mạng sống của mình ra để đổi lấy sự thật. Giang là người duy nhất trong diễn đàn này tìm ra chân tướng của Anh Cả. Có thể, đó là kẻ mang khuôn mặt Sùng gia được Giang miêu tả trong entry "Khoái lạc là cứu cánh"?
Ẩn danh:
Hơn mười năm về trước, Đặng Thị Sầu đột ngột ghé qua nhà tôi, nói chuyện riêng rất lâu với cụ thân sinh của tôi. Sau khi Sầu ra về, cụ đổ bệnh nặng, hai tuần sau thì qua đời. Trước lúc nhắm mắt, cụ đuổi hết người trong nhà ra, chỉ nói riêng với tôi: "Con đi tìm Sầu, nói với nó, ba nó chết oan. Kẻ mang bí danh Anh Cả phải chịu trách nhiệm về chuyện trừ khử những đồng chí trung kiên."
Cha tôi chết không nhắm mắt được. Suốt hơn mười năm nay tôi tìm Sầu để hỏi cho ra lẽ về cái chết của cha. Nhưng cô ấy biến mất không để lại dấu vết gì.
Tôi nhắn tin này ở đây cho Sầu, vì biết cô thường xuyên ra vào diễn đàn. Nhắc lại chi tiết thật này để Sầu khỏi phải kiểm chứng. Hôm tới nhà tôi, Sầu mặc áo màu vàng (tôi còn nhớ rõ, vì màu vàng loè loẹt rất tương phản với nước da xanh mét của Sầu), và hình như Sầu đang có bầu.
Thù
này phải trả bằng máu.
– Chủ
nhân Trừng Giới Trại –
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét