(Tác giả giữ bản quyền. Xin đừng trích dịch
hay sao chép lại.)
*
Thằng Cún dẫn đoàn người đi tiếp về hướng
tây. Hóa ra nó biết một con đường rất ngắn thoát ra khỏi rừng Quỷ Tiên Mộc. Khí
hậu thay đổi thật nhanh chóng, ấm dần rồi bắt đầu nóng bức. Bên ngoài rừng, một
khung cảnh hoang vu khô hạn hiện ra. Cánh đồng thê lương trải dài đến dãy núi
xa mờ chỉ lác đác vài cây bụi thấp, cỏ gai và xương rồng.
Cập Ngôn lạ lùng hỏi thằng Cún:
“Mày dẫn bọn tao đi đâu thế này?”
“Đi ra khỏi rừng.” Thằng Cún trả lời gọn lỏn.
“Đèo mẹ mày. Đây là đâu?”
“Đường ra khỏi chỗ này.”
Gió phía núi thổi tốc đến mang theo làn bụi
mù hung hãn và những tiếng gầm rú ghê rợn. Cả bọn bất giác sợ hãi, lùi lại bìa
rừng. Cập Ngôn tức giận túm lấy tóc thằng Cún, gầm lên:
“Thằng mất dạy, mày lừa tao đấy à?”
Cô Cấn từ phía sau ôm thằng Puốn chạy đến,
nắm lấy tay Cập Ngôn kêu khóc:
“Ông tha cho nó.”
Trong đôi mắt của thằng Cún sự giận dữ ma
quỷ bắt đầu trào lên. Chu Lệnh Khang lạnh lùng bảo:
“Mày thả thằng bé ra, không thì nó giết mày
đấy.”
Cập Ngôn lập tức rút súng ngắn ra chĩa vào
mặt thằng Cún. Đến bây giờ hắn mới chú ý đến đôi mắt kỳ dị của thằng bé. Trong
đấy lửa sát nhân đang bốc lên ngùn ngụt.
“Thằng ranh con.”
Cập Ngôn đưa tay lên cò súng. Cả thầy Bâng
và cô Cấn cùng khóc thét lên. Họ quỳ xuống đất van xin thống thiết. Thằng Puốn
cũng tỉnh giấc bắt đầu kêu la vì sợ. Cô Cấn nhìn ánh mắt ghê rợn của thằng Cún,
mếu máo:
“Đừng, Cún ơi.”
Thằng Cún vẫn đứng sừng sững, trên khuôn mặt
nó hiện lên nụ cười lạnh lẽo kỳ dị. Nó thả cái giỏ xuống đất, bàn tay lạnh toát
của nó bắt đầu xòe ra, những cái móng dài nhọn hoắc.
Hứa Ngải Kỳ không chịu nổi tiếng kêu khóc, ả
tức giận la lên:
“Mày bỏ súng xuống. Cập Ngôn. Không phải
chuyện gì cũng rút súng ra dọa thế kia.”
Cập Ngôn chĩa súng sang Hứa Ngải Kỳ hăm he:
“Mày cũng muốn chết, đúng không?”
Hứa Ngải Kỳ bật cười chế nhạo:
“Mày giết tao thì không thể đi qua khỏi Ma
Lù Thàng. Sẽ có người thẻo từng miếng da của mày ra cho chó ăn.”
Hứa Ngải Kỳ nói xong, điềm tĩnh rút dao găm
phẩy ngang lớp bụi bám trên cánh tay.
Cập Ngôn biết Hứa Ngải Kỳ nói thật. Một người
hứa trao số tiền thường khổng lồ ở cửa ải, chắc chắn phải có đồng bọn hổ báo chờ
sẵn. Hắn liếc nhìn Từ Yến bỗng đâm lo, nếu hắn đối xử không tử tế với Hứa Ngải
Kỳ, chắc chắn không được nhận tiền thưởng. Mà có khi, bọn côn đồ lột cả da của
Từ Yến. Cập Ngôn đành chuyển mũi súng sang thằng Cún.
Hứa Ngải Kỳ thấy Cập Ngôn chao đảo thì đắc
thắng bồi thêm một câu triết lý giang hồ:
“Phàm là anh hùng hảo hán thì cứ xông vào
hang dữ giết cọp. Bọn công an chúng mày chỉ quen cậy quyền áp bức người dân
chân yếu tay mềm.”
Từ Yến là người luôn tỉnh táo đứng ngoài mọi
xung đột, nhưng nghe qua câu nói của Hứa Ngải Kỳ cũng phải quay đi giấu nụ cười.
Ánh mắt ả bắt gặp ánh mắt Chu Lệnh Khang trong giây lát. Từ Yến kín đáo gật đầu.
Cả ba đều là dân giang hồ, ngang tàn vào sinh ra tử, giết người không gớm tay,
nhưng họ không bao giờ hà hiếp trẻ em và người yếu thế.
Khuôn mặt Cập Ngôn tím đi vì giận dữ, ngón
tay hắn co giật trên cò súng. Chỉ cần một cử động bất thường của thằng Cún là hắn
bóp cò. Từ Yến bỗng quay sang hắn nở nụ cười mê hồn:
“Cập Ngôn. Chúng ta lên đường thôi.”
Cập Ngôn lặng người đi, hắn từ từ đút súng
vào thắt lưng.
Chu Lệnh Khang thầm nghĩ, những người phụ nữ
này thật lạ lùng.
Đồng cỏ hoang nóng bức lạ lùng. Mặt trời
trên đỉnh đầu hừng hực đổ nắng xuống. Gió đẩy từng cụm cỏ khô lăn tròn trên đất,
bất chợt rồi tung cao nhảy múa như quỷ nhập tràng. Đất cát xộc vào mắt, vào mũi
khô rát. Cả nhóm phải lấy khăn, cởi áo che kín mặt mũi. Mất một giờ họ mới đi
được hai phần ba cánh đồng. Tương Mã Đình vẫn còn chất độc trong người nên thấy
như bị nung trong lửa. Vết thương trên cổ tay như chiếc vòng tẩm a xít, ngứa
ngáy ghê rợn. Hắn kéo lê súng đi phía sau đoàn, thở dốc ra từng cơn.
Cô Cấn và thầy Bâng cũng không chịu nổi, họ
lảo đảo cố bám theo Chu Lệnh Khang và Hứa Ngải kỳ, nhưng rồi tụt dần ra phía
sau cùng Tương Mã Đình. Bất chợt cô Cấn ngã gục xuống, thằng Puốn tuột khỏi tay
rơi ngay bên cạnh. Nó lại khóc thét lên đầy giận dữ. Thằng Cún nghe tiếng khóc thì quay
phắt lại, nó kêu lên một tiếng đau thương:
“Mẹ.”
Cập Ngôn túm chặt lấy tóc nó, không cho thằng
bé chạy đi. Thằng Cún cười ghê rợn, đặt bàn tay lạnh lẽo lên cổ tay Cập Ngôn.
Cô Cấn đường như đoán được hành động của thằng con, cô cố ngoi dậy ngước mắt
lên khổ sở van xin:
“Đừng. Cún ơi. Đừng, con.”
Thằng Cún rụt tay lại, nhìn sững mẹ nó.
Khuôn mặt nó từ hung dữ chuyển sang ảm đạm thê lương. Nó lặng lẽ cúi đầu xuống.
Trên mu bàn tay nó hiện lên một vết đỏ nhạt bằng viên bi chai.
Thầy Bâng quỳ xuống định đỡ vợ dậy, khớp gối
bị thương làm thầy đổ sụp trên mình cô Cấn. Chu Lệnh Khang nhìn cảnh tượng bi
thảm đấy, buột miệng chửi thề một tiếng bực tức. Hắn bước tới bên cô Cấn, một
tay tóm thằng Puốn lên, một tay kéo thầy Bâng dậy. Hứa Ngải Kỳ cũng quay lại, ả
xốc vai cô Cấn. Người cô Cấn mềm lả.
“Chúng ta phải nghỉ một lúc.” Hứa Ngải Kỳ
hướng về phía Cập Ngôn la lên.
Thằng Cún lo lắng nói:
“Không. Chúng ta đi tiếp.”
Cả bọn ngạc nhiên nhìn thằng Cún. Cập Ngôn
cũng sững sờ thả tóc nó ra. Thằng Cún xách cái giỏ to đùng lon ton chạy đến bên
mẹ. Nó nắm tay cô Cấn dịu dàng nói:
“Mẹ. Chúng ta phải ngay đi thôi. Ở đây nguy
hiểm lắm.”
Chu Lệnh Khang bồn chồn hỏi:
“Đi hướng nào? Phía trước toàn là núi đá.”
Thằng Cún chỉ tay mơ hồ về phía chân núi. Cả
bọn lại lếch thếch kéo nhau đi. Lần này thằng Cún nhất quyết bám theo mẹ. Một
bên vai nó quàng cái giỏ xách, gia tài rách nát của cả gia đình. Một tay nó nắm
chặt lấy tay cô Cấn. Đôi mắt vô hồn trong như thủy tinh của nó thỉnh thoảng len
lén ngước lên nhìn mẹ. Từ trong đấy hai dòng nước mắt lặng lẽ ứa ra.
Chu Lệnh Khang vừa ôm thằng Puốn vừa
nghiêng vai đỡ thầy Bâng. Thầy gần như phải đu cả cánh tay lành lặn lên bờ vai
vạm vỡ của Khang, cố lê những bước chân đau đớn. Thầy kiệt sức hơn sự cố gắng
biểu hiện bên ngoài, nếu không vì mẹ con cô Cấn, thầy đã quỵ xuống phó mặc cho
cái chết.
Chu lệnh Khang nghe tiếng thở đau đớn đứt
quãng của thầy Bâng thì động viên:
“Cố lên. Đến chỗ nghỉ chân tôi sẽ xem lại
chỗ đau của anh. Có lẽ chỉ là trật khớp.”
Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng
Khang, cả đời hắn chưa bao giờ phải vướng vào những chuyện giúp người linh tinh
như thế. Dường như hắn bị trói vào cái gia đình khổ sở lếch thếch này, rồi
không thể làm một kẻ ngang tàng vùng vẫy giữa hiểm nguy, một kẻ sẵn sàng đổ máu
trên con đường mình đi. Phía trước chắc chắn là đường thoát, lẽ ra hắn đã bỏ
đám người này lại ngay bìa rừng. Trừ những bãi mìn ra, không có ai, không có thứ
gì có thể cản được bước chân của tướng cướp Khổng Tiết.
Thằng Puốn nằm yên trong vòng tay vững chắc
của Chu Lệnh Khang thì ngủ khò khò ngon lành. Chu Lệnh Khang nhìn khuôn mặt
ngây thơ lấm lem bụi đất của nó, bất giác thở dài. Thằng bé còn quá nhỏ trên
con đường luân lạc. Gia đình này thật kỳ lạ.
Hứa Ngải Kỳ cũng đang phải kề vai, xốc cô Cấn
đi. Ả nghiến răng nguyền rủa số phận và nguyền rủa thằng khùng Chu Lệnh Khang.
Kỳ tự nhủ, qua khỏi cánh đồng khô này ả sẽ bỏ mặc bọn người nheo nhóc này lại.
Giúp người chưa bao giờ là sở thích của Hứa Ngải Kỳ.
Cánh đồng khô chạy đến chân núi thì bắt đầu
có nhiều loại cỏ xanh một mùa. Những cụm duyên linh hoa đỏ xen lẫn với cúc dại
trắng và những bụi thùa hoa vàng. Giữa hai khe núi đen là một con đường thung
lũng hẹp. Xương rồng qua bao mùa mọc kín lối, cứ như trăm năm nay không hề có
ai đi qua đây. Cả một rừng xương rồng khô khốc, xác xơ vì gió, vươn những cánh
tay tàn tật đan vào nhau. Từ đấy trổ ra những chùm hoa trái đỏ như máu.
Cập Ngôn lo ngại ngước lên nhìn. Hai triền
núi dốc đứng bị gió xâm thực dữ dội chỉ còn trơ vách đá đen khắc những rãnh
sâu, ngoài địa y không có loại cỏ cây nào mọc được.
Gió từ thung lũng thổi ra, càn lên những
rãnh đá, gào lên những âm thanh thảm khốc. Hơi nóng trong thung lũng có lẽ còn
khô ran khốc liệt hơn bên ngoài. Con đường núi thăm thẳm này như một tử địa, chỉ
có đường vào, không có đường thoát thân.
Cập Ngôn quay lại, lo lắng hỏi thằng Cún:
“Mày có chắc đi vào đây không?”
Thằng Cún căm ghét trả lời cụt ngủn:
“Chắc.”
Sự căm ghét của nó làm Cập Ngôn nghi ngại.
Hắn hỏi lại:
“Mày đã đi qua đây bao giờ chưa?”
“Nhiều lần.”
Cập Ngôn phân vân nhìn rừng xương rồng mọc
kín lối.
“Mày đi bằng cách nào?”
“Bọn cháu leo vách núi.”
Suýt nữa thì Cập Ngôn thưởng cho thằng Cún
cái tát. Vách núi hai bên thung lũng cao sững sững, đá bị bào mòn trơ trụi. Thực
vật còn không bám nổi, thằng nhóc này làm cách nào leo lên. Cập Ngôn cười độc
ác:
“Bọn mày là những ai?”
“Là cháu và thằng Đóng với thằng Củ Mì.” Thằng
Cún tỉnh bơ trả lời.
Cô Cấn và thầy Bâng nghe nó trả lời, đồng loạt thở dài. Thằng Đóng và thằng Củ Mì đã bị xe tải đá cán chết từ hai năm trước.
Cập Ngôn tức giận nghĩ, thằng bé này
là đứa loạn óc. Hắn đã mất toi gần nửa ngày cho một thằng loạn óc dẫn đường.
Nhưng bây giờ hắn cũng không biết đi về hướng nào, dường như cả bọn đang lạc
vào mê hồn trận. Cập Ngôn căm ghét bảo:
“Thằng loạn óc. Mày phải nói thật, đây là
đâu?
“Đây là Khe Đá.”
Chữ Khe Đá vừa tuột khỏi miệng thằng Cún
không chỉ làm bố mẹ nó giật mình. Cả bọn đều giật mình. Họ đang đứng ở một nơi
được người Làng Hạ xem là truyền thuyết. Cập Ngôn căng thẳng hỏi lại:
“Qua Khe Đá này là gì?”
“Là làng Thổ Phỉ.”
Cập Ngôn ngẩn người ra. Một thằng sáu tuổi
thì không thể nói ra trơn tru những địa danh bí ẩn, nếu nó không thật sự biết
rõ. Hắn thận trọng hỏi thêm:
“Mày chắc không? Qua cái thung lũng này là
làng Thổ Phỉ?”
Thằng Cún gật đầu nghiêm túc:
“Thì làng Thổ Phỉ đang ở ngay trước mặt đấy.
Bên kia thung lũng xương rồng là đường vào làng.”
Hóa ra bọn chúng đang trên con đường duy nhất
dẫn ra khỏi Phong Thổ. Hơn một trăm lần, Cập Ngôn và Tương Mã Đình từng nghe rằng,
từ làng Thổ Phỉ có con đường hẻm núi dẫn ra bên ngoài, từ đấy đi khoảng
vài cây số là đến Ma Lù Thàng. Nhưng người Làng Hạ đã mất đường vào Khe Đá từ
trăm năm nay nên không còn ai biết làng Thổ Phỉ ở đâu. Như vậy bọn chúng sẽ đến
Ma Lù Thàng nhanh hơn dự định ban đầu là sẽ phải băng qua Đằng Xung, chờ xe vận
chuyển ra. Hứa Ngải Kỳ cũng tỏ vẻ xúc động. Chỉ có Chu Lệnh Khang và Từ Yến là
giữ nguyên bộ mặt căng thẳng, lạnh lùng.
Cập Ngôn nhìn Tương Mã Đình phấn khích
khoát tay:
“Tiến.”
Cả bọn đi gần vào những bụi xương rồng dày
đặc. Bên trên gió rít từng hồi giận dữ. Thằng Cún khẽ khàng bảo:
“Các chú phải phá đường vào, nhưng đừng để
bị thương.”
Cập Ngôn hỏi ngay:
“Bị thương thì sao?”
Thằng Cún cười ma quái:
“Thì chết ngay tại chỗ.”
Cập Ngôn định phá lên cười, nhưng khóe miệng
hắn cứng đơ. Chu Lệnh Khang căng thẳng nhìn quanh hai bên sườn núi, chỉ thấy một
màu đen trơ trụi. Hắn biết, đây là đoạn hiểm nghèo, nếu có chuyện gì xảy ra,
đoàn người sẽ không thể chạy đi đâu. Ý muốn ra đi một mình lại thôi thúc hắn. Chu Lệnh
Khang cúi nhìn khuôn mặt thằng bé ngủ trên tay, hắn lặng lẽ thở dài.
Cập Ngôn đi trước, rút mã tấu chặt bỏ những
nhánh xương rồng ở giữa lối đi. Thân xương rồng mềm và giòn, nên việc dọn đường
cũng không khó khăn gì. Cả đoàn người chậm chạp tiến dần vào thung lũng. Không
khí ở đây nóng bức khác thường. Hơi nóng hấp thụ trên vách đá đen đổ hết xuống
thung lũng. Thằng Cún đi trước mẹ nó và Hứa Ngải Kỳ, cẩn thận bẻ nốt những
nhánh cây xương rồng đâm ngang. Thỉnh thoảng nó lại căng thẳng nhắc nhở:
“Mẹ và cô cẩn thận nhé.”
Gần ra khỏi thung lũng, xương rồng thưa thớt
dần, nhiều đoạn có thể cẩn thận lách qua mà không cần chặt bỏ. Vách đá cũng giảm bớt độ cao, đổ xuống thoai thoải. Hai bên sườn núi lại hiện ra những hẻm
đá tối tăm sâu hun hút. Thằng Cún dáo dác nhìn quanh, khuôn mặt nó lộ đầy nét sợ
hãi.
Tương Mã Đình không chịu nổi sức nóng, chất
độc lại phát tán làm hắn bứt rứt kinh khủng. Hắn đi tụt dần phía sau và bắt đầu
gãi. Những vết thương trên người hắn tróc da, tóe máu.
Từ bên sườn núi bỗng vọng ra những tiếng
kêu gào. Thoạt đầu những tiếng kêu đập vào vách đá, lan đi u u. Rồi nó tiến đến
gần, biến thành những tiếng la đói khát, cuồng nộ. Thằng Cún hoảng sợ hét lên:
“Nằm xuống. Mọi người nằm ấp mặt xuống đất.”
Giữa những tiếng gào thét kinh dị đấy, tiếng
la của thằng Cún như một mệnh lệnh cứu nguy. Không ai kịp có suy nghĩ phản
phán. Cả bọn đồng loạt nằm ấp mặt xuống đất. Chưa đầy một phút sau những tiếng
la đã đến cạnh bên. Nó như tiếng chó sói tru, tiếng người khóc và tiếng thú
đói. Thằng Cún lại kêu lên khiếp hãi:
“Ấp mặt xuống đất. Đừng cử động.”
Cả bọn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì
tiếng thét thảm khốc của Tương Mã Đình vang lên giữa hẻm núi. Thoạt đầu là tiếng
hét kinh hoàng, đau đớn, sau đấy là những tiếng rên la. Rồi im bặt dần. Đàn quỷ
đói vẫn lùng sục suốt đoạn thung lũng. Tiếng gầm rú của chúng vang lên lồng lộng
giữa hai vách núi. Bàn chân trần thô ráp của chúng dẫm đạp lên những cái thân
người nằm run rẩy trên mặt đất. Tiếng cành xương rồng gãy răng rắc, tiếng sỏi
đá lăn lạo xạo. Hứa Ngải Kỳ có cảm giác ai bước qua bắp đùi, dẫm lên cổ. Chỉ là
cảm giác mơ hồ không trọng lượng, chỉ là chút lạnh lẽo lướt qua trên da thịt,
nhưng ả nghe rất rõ ràng những tiếng động của kẻ di chuyển bên trên. Hứa Ngải Kỳ
gần như ngất xỉu. Cô Cấn thì bất tỉnh ngay từ khi nghe tiếng hét của Tương Mã
Đình. Thầy Bâng hoảng loạn định vùng chạy, nhưng thầy bị bàn tay cứng như sắt của
Chu Lệnh Khang đè xuống đất. Tiếng Khang thì thầm rành rọt bên tai “nằm im”.
Rồi tiếng kêu ma quỷ cũng từ từ biến mất
vào khe núi.
Mọi người chưa kịp hoàn hồn, giữa bầu không
gian tĩnh mịch thằng Cún đã lại la lên:
“Chạy, mau.”
Nó bỏ chiếc giỏ lại bên bụi xương rồng, xốc
cô Cấn kéo đi. Sức vóc thằng bé sáu tuổi thật là khủng khiếp. Nó gần như nhấc bổng
cô Cấn trên lưng. Như một con chó nhỏ, nó cõng mẹ phóng chạy băng băng về phía
trước. Chu Lệnh Khang liền dúi thằng Puốn cho Hứa Ngải Kỳ, hắn xốc thầy Bâng
lên vai phóng theo Cập Ngôn và Từ Yến.
Hứa Ngải Kỳ đột ngột nhận ra thằng Puốn
trên tay, trong cơn sợ hãi cùng cực, ả vừa phóng chạy vừa hoảng loạn chửi Chu Lệnh
Khang.
Cả bọn khiếp hãi đuổi theo thằng Cún, chạy
một lúc thì ra khỏi thung lũng. Bên ngoài là một vùng đất quang đãng. Ngô dại mọc
lác đác từng cụm trên đồng. Nương sắn không người chăm sóc, qua bao mùa ngã xuống
đất rồi lại mọc lên thân cây mới, thành những khóm xanh um tùm. Thằng Cún đến
giữa đồng sắn thì dừng lại.
“Chúng ta thoát rồi. Mẹ đừng sợ.”
Cô Cấn tỉnh lại mặt cắt không còn giọt máu,
lảo đảo vịn thằng Cún đứng dậy. Cập Ngôn và Từ Yến cũng vừa trờ tới, khuôn mặt
cả hai vẫn còn kinh hoảng, thất thần. Cập Ngôn e dè nhìn thằng Cún, tử tế hỏi:
“Bọn chúng có đuổi theo không, cháu?”
Thằng Cún nhìn lên bầu trời đầy mây đen, lo
lắng lắc đầu:
“Không. Ban ngày họ không bao giờ ra khỏi
thung lũng.”
“Tại sao?”
“Họ không ở lâu ngoài ánh sáng được, lại rất sợ
mưa.”
Cập Ngôn dáo dác nhìn vầng mặt trời khuất lấp
sau triền mây, cóm róm hỏi thêm:
“Họ là ai?”
“Bộ hạ của Lâm tướng quân.”
Cập Ngôn không biết Lâm tướng quân là ai
nên cũng không dám hỏi tiếp.
Hứa Ngải Kỳ và Chu Lệnh Khang cũng đưa thằng
Puốn và thầy Bâng đến. Cả đoàn chỉ thiếu Tương Mã Đình.
Chu Lệnh Khang túm lấy vai thằng Cún, hỏi
ngay:
“Cháu thấy rõ chuyện xảy ra, đúng không?”
Thằng Cún ân hận gật đầu.
Chu Lệnh Khang hối hả nói tiếp:
“Không phải lỗi của cháu. Chúng ta quay lại
nơi đấy.”
Cập Ngôn la lên thất thanh:
“Mày điên à? Quay lại Khe Đá làm gì?”
Chu Lệnh Khang vội vã xua tay:
“Nếu mày sợ thì dẫn mọi người đi tiếp. Phía
trước có lẽ là làng Thổ Phỉ. Tao với thằng Cún quay lại Khe Đá rồi sẽ đuổi theo
sau.”
Cập Ngôn định lên giọng quát nạt, nhưng lần
thoát hiểm rùng rợn vừa rồi làm hắn mất hết sinh khí. Tay hắn đặt lên báng súng
vẫn còn run lẩy bẩy. Đôi chân mềm như bún thiu khó khăn giữ phần thân thể chao
đảo. Đáy quần hắn ướt đẫm, bốc ra mùi khai ngấy. Cập Ngôn hoang mang nhìn về
phía trước, sợ hãi nhìn về phía sau rồi nói như hụt hơi:
“Tao, mọi người… đợi ở đây.”
Hứa Ngải Kỳ khiếp hãi nhìn quanh, ả lảm nhảm
như người mất trí:
“Chu Lệnh Khang, mày là thằng chó chết nhất
mà tao biết.”
Từ Yến run run liếm đôi môi khô khốc rồi ngồi
thụp xuống đất, bịt hai tai lại. Lần đầu tiên trong đời ả không nhận thức được
mình đang ở đâu. Cảnh vật cứ nhòe đi, chỉ còn tiếng kêu gào chết chóc bên tai.
Chu Lệnh Khang nắm tay thằng Cún, quát:
"Đi!"
Cả hai chạy
ngược về phía thung lũng. Chỉ một lúc sau, họ đã đến bìa rừng xương rồng. Chu Lệnh
Khang thận trọng kéo thằng Cún nấp vào một hốc đá cạn. Hắn nhìn thật lâu vào mắt
thằng Cún, rồi nghiêm trang hỏi:
“Cháu là ai?”
Thằng Cún nhìn lại Khang bằng đôi mắt thủy tinh, rồi nó buồn bã lắc đầu:
“Cháu không biết. Nhưng cháu là con mẹ Cấn
và bố Bâng.”
Chu Lệnh Khang chậm rãi thì thầm:
“Cháu là một người như bọn chúng, đúng
không?”
Thằng Cún lưỡng lự một lúc rồi thiểu não gật
đầu:
“Vậng. Nhưng cháu không ác.”
“Vì sao không?”
Thằng Cún thở dài, mếu máo:
“Vì mẹ không muốn. Mẹ luôn bảo cháu đừng làm thế.”
Chu Lệnh Khang gật đầu động viên nó rồi hỏi
sang chuyện khác:
“Tại sao bọn họ phát hiện ra chúng ta? Vì
tiếng động hay vì chuyện gì?”
Thằng Cún lắc đầu:
“Họ điếc và gần như mù, nhưng ngửi được mùi
máu. Chú đi sau gãi nhiều quá, toạc cả da ra.”
Chu Lệnh Khang cau mày suy nghĩ, rồi lại hỏi:
“Nhưng tại sao mọi người phải nằm ấp mặt xuống
đất?”
Thằng Cún nhăn nhó tìm cách diễn tả, rồi nó
buột miệng nói trơn tru:
“Để giấu đôi mắt đi. Ánh mắt giận dữ của
người đối diện sẽ làm cho đám trong hẻm núi… đói bụng.”
Chu Lệnh Khang đỡ lời cho thằng bé:
“Nghĩa là họ bị ánh mắt giận dữ khích
thích.”
Thằng Cún không rõ chữ khích thích là gì,
nhưng nó cũng lễ phép gật đầu.
“Vâng, ạ.”
Chu Lệnh Khang gật đầu:
“Mình đi vào Khe Đá.”
*
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét