Bọn chúng vừa hai mươi tuổi.
Ba đứa cắt máu ăn thề vào lúc mặt trời xuống ngang đỉnh núi.
Mân ngồi xếp bằng trước mặt
hai thằng bạn, đưa chung rượu màu đỏ lên môi. Gã rưng rưng nước mắt, uống hết
phần cuối cùng trong ly. Vị máu tanh tanh ấm ấm chảy xuống cuống họng.
“Vì sự sống và cái chết của
ba đứa mình.“
Ba thằng con trai nghẹn
ngào đặt bàn tay phải đen đủi lên phiến đá. Từ mỗi đầu ngón tay trỏ máu vẫn rỉ
ra đỏ tía.
“Vì sự sống và cái chết của ba đứa mình.” Nen lảm nhảm nói. Đốm máu nhỏ bằng hạt vừng trên đầu ngón tay Nen đang lớn dần, bằng hạt tiêu rồi bằng hạt đỗ xanh. Trong đôi mắt tối đen của gã ánh lửa cháy đỏ cũng loang ra. Giữa màn đêm mịt mùng, rừng tre Phong Thổ bốc cháy hừng hực. Nen chậm rãi chép miệng hai lần, gã muốn cảm nhận thật rõ vị máu đọng trên đầu lưỡi. Máu của Nen và máu của hai thằng bạn thân giờ hòa làm một. Nếu Nen có chết đi thì máu của gã sẽ vẫn tiếp tục chảy trong lòng những đứa bạn kia. Mà Nen tin chắc rằng gã sẽ chết trong nay mai. Buổi chiều cắt máu ăn thề này là nguyện vọng của gã, là cơ hội sống của Nen trong thân thể bạn bè.
Mân lên tiếng phá tan bầu
không khí u uẩn:
“Xin lỗi bọn mày. Hôm qua
tao phải đánh liều, ghé về thăm bà già lần cuối.”
Chữ lần cuối vừa thoát ra
khỏi miệng Mân, cả Thạc và Nen đều thấy quặn lòng. Cha Mân bị đưa sang bệnh viện
Trung Ương cách đây mười năm, không rõ vì lý do gì. Mân trở thành đứa mồ côi
cha, lớn lên bằng tình thương của mẹ. Còn Nen và Thạc mồ côi cả cha lẫn mẹ. Cha
và mẹ Nen chết trong đồn công an cách đây tám năm, lý do phản động mơ hồ. Cha
và mẹ Thạc bị xử treo cổ cách đây mười sáu năm, lý do phản bội lại chính quyền
nhân dân. Có lý do hay không có lý do, ba đứa nhỏ đều trở thành trẻ mồ côi. Trước
đây Thạc và Nen cứ nghĩ, Mân là đứa may mắn nhất trong bọn vì Mân còn có mẹ,
nhưng trong thời khắc phải đối diện với cái chết này nó lại là đứa bất hạnh nhất.
“Mẹ mày khỏe không?“ Thạc
mút ngón tay rướm máu, buột miệng hỏi ngớ ngẩn.
“Khỏe gì mà khỏe. Mẹ tao
suy sụp như người chết rồi.” Mân nghẹn ngào nói.
Nen lo lắng trách:
“Mày ở lại nhà một đêm là
quá liều lĩnh. Nhỡ ra làm liên lụy cả những người trong gia đình.”
Mân vừa từ làng lên, mang
theo một bao xôi, thịt và rượu. Thạc và Nen đang trong cơn đói vồ lấy chỗ thức
ăn, nhai nuốt cả xương và lá tre. Từ nhiều ngày nay bọn họ lẩn trốn trên núi,
chỉ sống cầm hơi bằng rau quả rừng. Chiều hôm qua Mân về làng xin thức ăn, gã
đi biền biệt đến nửa đêm cũng không thấy quay lại. Thạc và Nen tưởng Mân đã bị
bắt nên lo sợ đổi chỗ ẩn náu mấy lần. Không ngờ Mân dám liều mạng ghé về nhà
thăm mẹ.
Mân tiếp xôi cho Thạc:
“Mày ăn thêm cho no đi.”
Thạc lại buột miệng hỏi ngớ ngẩn:
“Ăn cho no rồi chết hả?”
Mân với Nen khổ sở nhìn nhau. Họ biết, Thạc
vẫn chưa qua được cơn sốc. Mân chậm rãi thanh minh:
„Tao chỉ về thăm bà già mấy phút, cả ngày
hôm qua tao phải trốn ở nhà người bạn, chờ móc nối đường dây ra khỏi Phong Thổ.“
Nen ngưng nhai, bàng hoàng kêu lên:
“Mày về làng móc nối đường dây vượt biên?”
Mân gật đầu rầu rĩ:
“Ừ. Tao tìm được đường đi rồi.”
“Nhưng?”
“Nhưng đi kiểu này cũng bằng như chết.”
Nen hỏi:
“Bao giờ đi?”
“Ngay đêm nay.”
“Đi cách nào?”
“Đi ngõ bệnh viện Trung Ương.”
Thạc vừa nghe bốn chữ bệnh viện Trung Ương,
thì trợn trừng mắt, miếng xôi nghẹn ngay cổ họng. Thạc nhổm dậy nhìn về hướng
Làng Hạ, hoảng hốt hỏi:
“Đi sang bệnh viện ngay tối nay sao?”
“Tối nay. Không còn dịp nào khác đâu. Bọn
mình trốn lên đây lâu quá rồi.”
Thạc ngồi thụp xuống đưa tay đập lên ngực.
Nen đưa cho Thạc ca nước, nhưng Thạc lắc đầu:
“Tao không chết nghẹn đâu, tụi bây đừng lo.
Tao chỉ nhịn đói quá lâu, bây giờ ăn quá nhiều, ăn quá nhanh. Mà ăn toàn thịt
người chết.”
Nen quay sang nhìn Mân chăm chăm:
“Kế hoạch ra sao? Mày nói đi.”
“Bốn giờ sáng mai sẽ có người chờ chân núi,
đưa bọn mình vào bệnh viện. Trưa mai họ đưa bọn mình lên tàu.”
Mân nhìn về hướng con đường sắt khuất lấp
đâu đó giữa những tán cây rừng. Cơ hội trốn thoát duy nhất nằm trên con đường
dày đặc trạm gác, và, cả ba đứa đều biết, ở đấy chẳng có cơ hội nào. Cuộc đào
thoát này chỉ là chạy trốn một cái chết đi tìm một cái chết khác. Hai phút nữa,
chuyến tàu chở gỗ sẽ ngang qua thung lũng. Đấy là đợt vận chuyển gỗ cuối cùng
trong ngày.
Mân lắng nghe tiếng còi tàu bảng lảng từ
nơi xa vọng lại. Trước khi ra khỏi Phong Thổ, tàu thường kéo còi báo tin cho trạm
gác biên giới.
“Tao đã nghiên cứu rất kỹ. Ngày mai là thứ Ba
đầu tiên của tháng, buổi trưa lính của các trạm sẽ đồng loạt thay phiên gác.
Chuyến tàu duy nhất vào chiều thứ Ba này chỉ bị kiểm soát rất sơ sài.”
“Tàu vận chuyển hàng gì?”
“Vận chuyển muối và đá. Riêng toa thứ bảy
chứa xác chết, toa thứ tám chứa người hấp hối và người bị thương.”
Thạc ngạc nhiên kêu lên:
“Sao mày biết được những chuyện ghê gớm như
thế?”
“Tao vừa nhận được thêm thông tin.”
Thạc chỉ hỏi thế nhưng không thắc mắc, vì
sao có quá nhiều người chết và người bị thương ở Phong Thổ, vì sao phải có tàu
chở xác đi. Thạc sanh ra ở đây, lớn lên trong triều đại tàn bạo của hai họ Lư -
Tống, cảnh chết chóc là chuyện nhìn thấy mỗi ngày. Chỉ những cái xác do xe cán tan
nát của trẻ em Làng Hạ, xác bị tại nạn banh bét của công nhân mỏ đá, hay xác
người nhiễm dịch bệnh mới được phép mang đi chôn. Những cái xác nguyên vẹn và
người bị thương đều bị chuyển sang bệnh viện Trung Ương. Thạc với với Nen chỉ
thắc mắc, vì sao Mân rủ cả bọn đâm đầu vào chỗ chết.
“Cả Phong Thổ này chưa ai lên tàu mà thoát.
Trốn lên đấy chỉ sau năm phút là bị phát hiện. Mày biết rất rõ, lính gác rải
dày đặc, tuần tra suốt các toa tàu.”
“Riêng toa thứ bảy thì không.”
Nen chậm rãi hỏi:
“Mày tính là, bọn mình trốn lên toa chứa
xác chết?”
Thạc cười nhỏ, xen ngang:
“Trốn chung với người chết cũng không thoát
được. Bao nhiêu vụ bị bắt lại rồi. Lệnh của Tống Chính Thao, tội vượt biên bị xử
tử hình ngay tại chỗ.”
Mân nhấp ngụm rượu, nặng nề khà một hơi:
“Bọn mình không trốn chung với xác chết. Bọn
mình sẽ là người chết và được khâm liệm tử tế.”
Thạc hóc cục xôi, bò ra đất nôn ọe rồi ho sặc
sụa. Nen nhắm mắt lại, gã ngửi thấy mùi vị cái chết bao phủ quanh mình. Giấc mơ
tàn khốc đến quá nhanh.
Mân chậm rãi nói tiếp:
“Theo dự định ban đầu, sáng mai bọn mình sẽ
được khâm liệm trong công ten nơ, trưa mai công ten nơ được kéo sang nhà ga và
cẩu lên tàu. Đúng 16 giờ chiều tàu khởi hành. Khoảng bốn giờ sau thì tàu ra khỏi
Phong Thổ. Toa chứa xác chết là công ten nơ đông lạnh, sau khi bệnh viện niêm
phong thì không ai kiểm tra nữa.”
Thạc thôi ho, cúi đầu nói thật nhỏ:
“Cũng không đến nỗi nào, tao chịu được.”
Mân xoay qua, nắm lấy tay Thạc:
“Thạc, mày vẫn không hiểu được chuyện gì
sao? Không phải là vấn đề chịu đựng mà là chấp nhận và tham gia. Trong lúc cấp
bách này tìm được người giúp đỡ khó vô cùng. Đây lại là cơ hội duy nhất của bọn
mình từ hai năm nay.”
Thạc úp mặt vào hai lòng bàn tay, gã vẫn
không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, mọi thứ đến quá nhanh. Đột nhiên rồi Khoan bị
giết dã man trên nương thuốc lá. Công an tràn về làng lùng bắt tất cả những người
đàn ông có liên quan đến Khoan. Hai công nhân phát hiện ra xác chết của Khoan bị
bắt đưa đi, không thấy trở về. Cha và hai người anh trai của Khoan cũng bị công
an hốt lên xe. Một cái chết thảm khốc kéo theo bao nhiêu điều thảm khốc khác. Cả
làng phải treo tang trắng cho sáu mạng người. Nửa đêm Mân với Nen lôi Thạc đi
trốn, dù bọn họ biết rằng chạy trốn chỉ là để kéo dài mạng sống thêm vài ngày.
Bàn tay tàn bạo của Tống Chính Thao bủa vây mọi nẻo đường đào thoát, làm sao mà
trốn nổi. Từ năm ngày nay, Thạc sống vật vờ như người mất trí. Nhiều lúc Thạc tỉnh
lại, thấy mình ngồi trên núi nhìn về Làng Hạ, mái nhà tranh của anh Bâng hiện
ra loáng thoáng trong tầm mắt Thạc. Con đường sang nhà Khoan quanh co mờ mịt giữa
những đồi nương.
Nen trầm ngâm nhìn Thạc rồi lên tiếng:
“Mân. Thằng Thạc không thể quyết định dứt
khoát trong lúc này. Tao với mày đưa nó đi thôi. Bọn mình không thể ở lại đây.
Nếu mình bị bắt, Tống Chính Thao sẽ khám phá ra những vụ mưu sát trước đây và
những hoạt động chống đối của thanh niên Làng Hạ.”
Mân hiểu Nen nói gì. Những
hoạt động kháng chiến mỏng manh của bọn chúng sớm muộn gì cũng bị phát hiện,
kéo theo cái chết của nhiều người khác.
“Vậy là dứt khoát, đêm
nay bọn mình xuống núi. Sẽ có người chở ba đứa vào bệnh viện Trung Ương.”
“Ai?” Cả Nen và Thạc cùng
bật hỏi.
Mân trả lời rõ ràng bằng
hai từ:
“Khâm Bưu.”
Nen trợn mắt nhìn Thạc.
Thạc cười hụ hụ như khóc:
“Thằng chó chết Khâm Bưu.
Nó mà gặp tao thì nó rồi đời.”
Mân ngơ ngác không hiểu
chuyện gì, gã hỏi:
“Mày với nó mấy năm rồi
không gặp nhau. Chuyện gì mà ghê thế?”
“Chuyện của nó với Khoan.
Nó nhất định phải có liên quan đến cái chết của Khoan.”
Nen nhìn sững Thạc, gã lờ
mờ hiểu ra sự việc. Nhất định phải có một lý do khủng khiếp nào đấy, nó khiến
Thạc gần như hóa điên sau cái chết của Khoan. Đêm Khoan chết, Nen cũng ra nương
thuốc lá với Thạc, hai đứa phải chứng kiến nhiều chuyện lạ lùng và quá kinh
hãi. Nhưng hy vọng cú đấm của Nen không làm Thạc chấn thương sọ não.
Mân hỏi:
“Mày có chắc là thằng
Khâm Bưu có liên quan đến cái chết của Khoan không?”
Thạc lắc đầu:
“Không. Tao không chắc.
Nhưng tao biết nó có liên quan.”
Mân nạt ngang:
“Mày thôi nói nhảm đi.
Con Khoan thì đã chết rồi. Vì cái chết của nó mà tụi mình bị truy đuổi, không
biết có sống hết ngày mai được không. Thằng Khâm Bưu hứa giúp vụ này, và đấy là
cơ hội duy nhất.”
Nen lưỡng lự lên tiếng:
“Tao cũng không ưa thằng
Khâm Bưu. Mẹ nó là người Làng Hạ, nhưng nó luôn cho mình là người Làng Thượng,
lại còn là chỗ quen biết gì đấy với lão Lư chủ tịch. Chuyện này có nhiều điều
đáng ngờ.”
„Bọn mình không có sự lựa
chọn nào khác. Giữa lúc này, bất kỳ sự giúp đỡ nào cũng là một cơ may. Thằng
Khâm Bưu hiện đang làm việc ở nhà xác, nó lo mọi thứ, từ khâu khâm liệm đến
niêm phong công ten nơ. Đêm nay nó sẽ giúp bọn mình vào bệnh viện và trưa mai
lên tàu.”
“Lý do?” Nen cắt ngang.
“Bọn mày không cần biết
lý do. Đi cũng chết mà ở cũng chết, đấy mới là lý do.”
Nen biết, Mân đã chuẩn bị
cho chuyến đi này từ rất lâu, gã sẽ không từ chối bất cứ một cơ hội nào.
Thạc nhìn sang Nen, rầu
rĩ hỏi:
“Mày tính sao? Chắc tao
phải uống thêm chung rượu.”
Nen rót rượu cho Thạc, trầm
ngâm một lúc rồi lên tiếng:
“Tao thấy không còn đường
nào khác. Hoặc liều chết đi ngay đêm nay hoặc không bao giờ. Chỉ trong vòng hai
ngày nữa, công an sẽ tấn công lên núi. Khi đấy bọn mình chẳng còn biết trốn đi
đâu. Cũng như mày, tao chưa bao giờ ưa thằng Khâm Bưu, nhưng nó cũng chẳng có
lý do gì lừa bọn mình.”
Thạc gật đầu rầu rĩ:
“Thằng chó chết đấy có lừa
thì tao cũng không chết hai lần. Tao chắc là bọn mình không trốn được đến ngày
mai. Chỉ còn đêm nay.”
Mân thở dài:
“Nếu lính của thằng Hà
Hãn Mưu vây bắt, bọn mình đã vào nhà xác từ mấy ngày rồi. Không hiểu vì sao,
tao chỉ thấy bọn lính áo xanh của thằng Tống Tăng Hoàn về làng.”
Cặp mắt Nen loang loáng lửa
đỏ:
“Bởi vậy mà tao rủ tụi
mày cắt máu ăn thề. Để cái chết đừng chia cắt tao với hai đứa bây.“
*
Từ bao lâu nay, Nen biết
mình có khả năng nhìn thấy cái cái chết. Thoạt đầu khả năng ma quỷ đấy làm Nen
sợ hãi. Gã tưởng chừng như ánh mắt của gã có ma lực giết người. Gã nhìn thấy thằng
Cún chết. Gã nhìn thấy thằng Đóng chết. Gã nhìn thấy thằng Củ Mì chết. Vài ngày
sau giấc mơ kinh hoàng ấy, những đứa trẻ lần lượt nằm dưới bánh xe tải.
Nen sợ những giấc mơ giết
người trong đêm, sợ những đám ma nghèo tơi tả của Làng Hạ. Gã không chịu nổi cảnh
đoàn người đưa tang trong những buổi sớm mai cùng tiếng than khóc nghẹn ngào.
Đám dân làng rách rưới cùng quẫn dìu nhau đi trên con đường mù bụi. Trong những
chiếc quan tài bằng gỗ thô xộc xệch ấy là hình hài những đứa trẻ bị xe tải cán
bẹp, là những công nhân khai thác đá thân thể tan nát. Tất cả đều là người Làng
Hạ. Nen mang mặc cảm tội lỗi vì gã biết trước mà không thể làm được điều gì. Gã
sợ giấc ngủ, sợ bóng đêm, sợ giấc mơ tàn khốc tìm đến. Gã sống khốn cùng lầm
lũi như con chó hoang, xa lánh mọi người. Nhiều lần gã chặc lưỡi tự bảo, đấy
không phải là việc của gã.
Cho đến ngày Nen mơ thấy
cái chết của chính mình. Gã đổ gục xuống bên cánh rừng, sau lưng gã, rừng tre
Phong Thổ cháy rừng rực. Màu đỏ thật là ghê rợn. Suốt những ngày sau đấy, Nen
không dám chợp mắt, gã dầm mình qua đêm trong suối nước lạnh, cầu khẩn giấc mơ
đừng quay lại. Giấc mơ không quay lại. Nó chỉ đến một lần báo cho gã biết, cái
chết của chính gã đang tìm đến.
Nhưng Nen vẫn chưa chết,
gã lò mò đứng dậy. Cùng với Mân và Thạc, Nen tổ chức đội thanh niên bí mật chống
đối lại chính quyền đặc khu. Những hoạt động yếu ớt của họ không thay đổi gì được
tình hình đàn áp tàn khốc của công an mà chỉ làm cho nguy hiểm thêm ngập tràn.
Đêm Khoan bị giết chết,
Nen vừa chợp mắt đã giật mình tỉnh giấc. Giấc mơ đọng lại hình ảnh của Khoan nằm
giữa nương thuốc lá, cặp mắt trợn trắng hãi hùng. Phải mất vài phút, Nen mới
hoàn hồn trong khi mồ hôi vã ra ướt đẫm ngực. Nen không kịp mặt áo, cuống cuồng
phóng sang nhà Thạc. Khi đấy trăng thượng huyền vừa lên, làng xóm cũng vừa cạn
đèn bước vào giờ giới nghiêm. Trong bóng đêm bàng bạc, Nen đập liên tục vào
phên nứa nhà Thạc thì thào:
“Thạc. Thạc ơi. Nhanh
lên.”
Thạc cũng không kịp mặc
áo. Từ trong nhà, Thạc xô tấm phên phóng ra.
“Đi ngay.” Nen không chờ
Thạc hỏi đã nói tiếp. “Khoan gặp nguy hiểm.”
Hai đứa hớt hải băng rừng
chạy sang nông trường thuốc lá. Không đứa nào kịp nghĩ đến chuyện, trong đêm giới
nghiêm nếu gặp đội tuần tra, họ bị sẽ bắn chết như hai kẻ phản loạn.
Nhà Khoan ở ngay chân đồi,
gần lối vào xí nghiệp phơi sấy. Trăng bán nguyệt soi một vùng núi rừng đen bạc
thăm thẳm. Trên con đường đất dẫn về Làng Thượng, ánh đèn xe vừa khuất sang
chân đồi bên kia. Tiếng máy rì rầm cũng tan dần trong gió núi. Thạc nhìn về
phía ánh đèn, nghiến răng nói:
“Đồ khốn khiếp.”
Nen không để ý Thạc nói
gì, mũi gã phập phồng lo lắng. Gió đại ngàn đưa mùi tử khí từ nông trường tràn
đến. Thoảng đầu rất mỏng manh nhưng rồi nó đậm đặc và tiến nhanh lại gần, nhanh
đến độ Nen chỉ kịp nắm tay Thạc kéo ngược vào rừng. Thạc nhận ngay ra vẻ hốt hoảng
khác thường của Nen nên cũng lao mình chạy theo. Cả hai phóng xuống đầm nước đọng
bên bìa trảng. Đang mùa mưa nên đầm lầy trải rộng thênh thang suốt từ nông trường
thuốc lá sang đến hồ Tày Đèng. Ở ven bờ, nước chỉ cao đến ngang bụng Thạc,
nhưng lau sậy rất um tùm. Nen hối hả vốc bùn và rong rêu từ dưới đầm lên đổ kín
đầu gã và đầu Thạc. Qua một phút bình tĩnh, Thạc bắt đầu thắc mắc:
“Còn Khoan…”
Câu nói của Thạc chưa
tròn vành, Nen đã vội vã đưa tay bịt miệng gã, đẩy đầu gã xuống ngang mặt nước.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, ánh mắt Nen từ sau mớ rong rêu lộ vẻ kinh khiếp:
“Suỵt.”
Nen chỉ ngón tay vào bụi
lau bên cạnh. Ở đấy có hai con vịt trời đang thu đầu lại sợ sệt. Lẽ ra, khi Thạc
và Nen nhảy xuống đầm, lũ vịt trời đã bay lên làm náo loạn cả khu vực. Nhưng
chúng đứng chết trân ở đấy, như không còn đủ sức bỏ trốn. Cả khu đầm lầy cũng
trở nên yên ắng lạ lùng, tuyệt nhiên không có tiếng ếch nhái hay côn trùng. Thạc
và Nen thường đi săn chung với nhau, họ có thói quen quan sát những con thú nhỏ
để đoán sự nguy hiểm khi con thú lớn đang tìm đến. Nhưng cả một cõi không gian
bất động như chết thế này Thạc chưa từng gặp bao giờ.
Khi đấy, trong vùng tĩnh
lặng kỳ dị, Thạc bắt đầu nghe tiếng vó ngựa phi trên đường cái, tiếng binh khí
va vào nhau kêu loảng xoảng. Cả Thạc và Nen đều quay đầu về hướng con đường,
căng thẳng chờ đợi. Chừng qua một hơi thuốc lá, tiếng vó ngựa đã đến gần khu đầm
nước. Trăng thượng huyền nhợt nhạt soi bóng hai kỵ sĩ từ hướng Bạch Mộc Lương Tử
thả cương phiêu diêu. Ngang nơi Thạc và Nen trú ẩn, họ đột ngột kéo ngựa dừng lại.
Khoảng cách gần đến nỗi, xuyên qua đám lau sậy Thạc có thể nhìn thấy những cái
chân ngựa như xương khô. Bộ quần áo rách rưới tơi tả của những người kỵ sĩ phất
phơ trong gió tạo thêm vẻ ảm đạm thê lương. Mùi xác chết, mùi rong rêu thối rữa
bắt đầu chui vào mũi Thạc, chui vào đầu Thạc. Sự sợ hãi làm mạch máu trong người
Thạc từ từ đông cứng lại. Nếu không có bàn tay cứng như sắt của Nen giữa chặt
khuỷu tay thì Thạc sẽ khuỵu xuống nước.
*
Lối ăn mặc của hai người
đàn ông thật lạ lùng. Họ không như người Làng Hạ hay người Làng Thượng. Lão già
mặc bộ áo quần màu trắng tang chế. Bộ mặt xanh xao nhợt nhạt như người thiếu
máu lại biến dạng ghê rợn. Chòm râu dài bạc lơ thơ che bớt cặp môi lở loét, sứt
sẹo. Lão ta chỉ tay lên con đường đất ven đầm chạy xuống hồ Tày Đèng, nói thều
thào như gió thoảng:
“Ta đi hướng này, tìm cô
Xen.”
Bàn tay lão ta có những
cái ngón cụt nham nhở, như nải chuối bị vặt trụi quả. Máu đọng đen xì trên đầu
ngón tay cụt chưa khô hẳn, từ vài chỗ nứt nẻ, máu bầm vẫn rỉ ra nhức nhối. Ánh
mắt độc ác của lão già lóe lên một thoáng dưới ánh trăng đỏ ối rồi vụt tắt ngấm,
trên mặt lão chỉ còn hai hố sâu đen ngòm.
Người đàn ông cỡi ngựa
bên cạnh có dáng vóc vạm vỡ của một võ tướng. Hắn mặc trang phục vải đen của
người Thái, có thắt lưng to bản màu lục lam. Bộ mặt bịt khăn đen chừa ra hai hố
mắt cũng đen ngòm. Chính đám binh khí đeo đầy trên mình ngựa đã tạo nên những
tiếng kêu xủng xoảng khi nãy. Hắn chỉ tay về hướng núi, nói khó nhọc từng chữ.
Vết thương cắt ngang cổ họng hắn vẫn chưa liền lạc hẳn, nơi đấy còn một vệt đỏ
như con rết:
“Khun Nó phải… phải quay
về Khe…e… Đá, chờ Lâm… tướng quân.”
“Bao giờ tướng quân trở về,
hãy báo tin cho ta.”
Lão già râu bạc thều thào
xong câu thì thúc ngựa phóng đi. Gã đàn ông áo đen cũng quay ngựa phóng về hướng
Khe Đá.
Nen kéo Thạc vô sâu hơn
trong đám sậy um tùm, gã đảo mắt nhìn quanh. Cách chỗ họ đứng bốn sải tay có một
thân cây cổ thụ đổ ngang trên mặt đầm. Bên trên tàn lá xum xuê. Bên dưới cỏ
rác, rau trai đọng thành mảng dày đặc. Giữa lúc đấy, có tiếng con gái thét rùng
rợn trên nương. Tiếng thét cất lên như một mũi tên xuyên qua tai Thạc rồi đột
ngột biến mất giữa những tiếng gầm rú man rợ. Thạc hoảng hốt vùng dậy gọi:
“Khoan?”
Nen nhanh như chớp, quàng
tay ôm lấy Thạc:
“Đừng.”
“Đấy là Khoan.”
Thạc húc vào ngực Nen, gã
vùng vẫy tìm cách lội vào bờ. Nen cố hết sức giữ Thạc lại nhưng Thạc vùng vẫy rất
dữ tợn. Giữa lúc tuyệt vọng, Nen vung tay đấm một đòn chí tử vào thái dương Thạc.
Gã con trai gục xuống mặt nước. Vừa lúc đấy, những tiếng động kỳ lạ trên nương
thuốc lá nổi lên dồn dập, chúng di chuyển về phía đầm. Nen vội vã lôi thân hình
mềm nhũn của Thạc vào thân cây đổ. Cả hai rúc vào đám cỏ rác và rau trai dày đặc.
Cái chết tiến đến rất
nhanh, nó vồ vập tìm kiếm ngay trên bờ đầm. Giờ đây Nen không chỉ ngửi được mùi
tử khí ghê rợn, gã nhìn thấy những cái bóng đen, gã nghe được tiếng nói của bọn
chúng. Tất cả đều ăn mặc kiểu Thái binh, đi chân không, áo quần rách rưới, mặt
bịt kín khăn vải. Họ nhón gót lướt đi trên đường theo một kiểu rất kỳ dị. Những
gã đàn ông bí hiểm lùng sục dọc bờ lau sậy, đâm những ngọn giáo dài vào ngay chỗ
Thạc và Nen vừa đứng khi nãy. Một vài tên hung hăng giương cung tên bắn vào những
lùm bụi ngoài đầm. Nhưng đám Thái binh chỉ quần thảo, la ó trên bờ, dường như
chúng không dám xuống nước.
Một thằng đi khập khễnh,
hướng về phía cây cổ thụ hít hà rồi la lên khó nhọc:
“Cây… cổ thụ kia kìa.”
Nen nghiến chặt răng ôm
cái xác mềm oặt của Thạc vào lòng. Bàn tay kia, Nen lần xuống thắt lưng tìm con
dao quắm. Con dao đi săn của Nen luôn được mài rất sắc. Một mình một dao, Nen
dám đấu với bầy chó sói. Bàn tay Nen sờ vào lưng quần trụi lủi, khi đấy Nen mới
hốt hoảng nhận ra, trong cơn mê muội gã chạy sang nhà Thạc mà quên mặc áo, quên
đeo cả thắt lưng. Con dao còn nằm lại nơi đầu chõng tre. Suốt đoạn đường rừng
Nen chạy trước, kéo Thạc theo, ngực và vai Nen bị gai rừng cào rách. Từ đấy máu
loang ra mặt nước.
“Bọn chúng đánh hơi thấy
mùi máu.” Nen sợ hãi nghĩ.
Gã cố đẩy Thạc vào sâu xuống
dưới thân cây, chỉ cần Thạc nằm im ở đây vài phút là thoát.
Hai cái bóng đen trên bờ
bắt đầu áp sát gốc cây cổ thụ, tìm cách leo lên. Gốc cây rất to, nằm bật rễ lên
mặt đất như cái hàng rào kiên cố chênh vênh ngay bờ nước. Bọn Thái binh rõ ràng
rất sợ nước, chúng quyết tâm vượt qua đám rễ để leo lên thân cây, từ đấy men ra
đầm.
Nen nhìn ra đầm nước mênh
mông trước mặt, ước lượng khoảng cách. Một mình Nen, muốn thoát đi còn có nhiều
cơ may, nhưng muốn cứu Thạc thì khó vô cùng. Nếu Nen bơi thật nhanh ra giữa đầm,
gã sẽ kéo sự chú ý của bọn Thái binh về hướng hồ Tày Đèng. Hy vọng chúng sẽ
không lùng sục chỗ gã giấu Thạc.
Nen cẩn thận đặt ngửa đầu
Thạc lên mấy nhành cây mục. Gã thì thầm trong lòng:
“Mày ở lại. Tao đi đây.”
Mây đen đột ngột kéo qua bầu trời che mất mặt
trăng, khoảng không gian trên đầm lầy bỗng chìm trong tăm tối. Giữa lúc đấy,
Nen lại nghe tiếng vó ngựa vang trên đường, giọng nói của người kỵ sĩ ban nãy
vang lên hốt hoảng:
“Rút quân. Về… ề… Khe Đá.”
Đám Thái binh lùng sục trên bờ đầm gầm lên
phản đối. Bọn chúng đang háo hức lần theo mùi máu. Người cỡi ngựa phi thật
nhanh, gã dang tay quất roi da vào một Thái binh gầy còm đang cố leo lên đám rễ
cây. Ngọn roi bổ xuống vai như con rắn hổ, tên Thái binh ngã gục xuống đất, nằm
bất động. Đám còn lại liền im thin thít. Tên kỵ sĩ lại quát lên:
“Lui binh. Trời sắp mưa.”
Cả bọn Thái binh vừa nghe đến chữ “mưa” bỗng
nháo nhào bỏ chạy. Chỉ tàn một hơi thuốc, cả đầm lầy lại chìm trong vùng tĩnh lặng.
Từ khu nhà xí nghiệp phơi sấy thuốc lá, tiếng gà eo óc cất lên lạ lẫm. Trong chốc
lát, tiếng ếch nhái đã vang lên náo nhiệt cả vùng đầm lầy. Khi những giọt mưa đầu
tiên rơi xuống tàn cây cổ thụ, Thạc lần hồi tỉnh lại.
Thạc đưa tay phải lên, bần thần xoa bên
thái dương nhức nhối. Gã ngơ ngác hỏi:
“Khoan đâu?”
Nen lắc đầu, đẩy Thạc lên bờ.
Thạc lại hỏi:
“Khoan chết rồi, đúng không?”
Nen kiên quyết nói:
“Bọn mình về thôi.”
Mưa đổ xuống ào ạt. Xác tên người Thái nằm
bên gốc cây cổ thụ biến mất trong làn nước. Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tất cả tan biến vào bóng đêm.
*
Ngày hôm sau, tin Khoan chết trên nương thuốc
lá lan truyền khắp Làng Hạ. Khoan chết rất thê thảm, thân thể tan nát. Nen với
Mân đi tìm Thạc suốt nửa ngày, hóa ra Thạc trở lại đầm lầy lùng kiếm dấu vết.
Khu vực nông trường thuốc lá bị công an vây kín nên Thạc không vào được, gã chỉ
chui rúc trong đám lau sậy bên ngoài. Mân với Nen biết công an đang lùng bắt những
người có liên quan nên cũng không dám vào đầm lầy kéo Thạc về. Ở Phong Thổ này,
chính quyền luôn tìm mọi cớ để bắt người. Họ đã bắt ai rồi là người đấy vĩnh viễn
không trở về nữa. Nhưng Thạc đang hóa liều, gã tìm cách đến nhà Khoan hỏi cho
ra chuyện.
Thạc quần thảo một buổi sáng ngoài bờ rừng,
mấy lần suýt chạm trán với công an, nhưng không sao vượt qua được vòng phong tỏa.
Thạc lại cải trang trà trộn vào đoàn người gánh phân, xuống Làng Thượng tìm
Khâm Bưu nhưng gã cũng không thể nào vào được bệnh viện Trung Ương. Nửa đêm Thạc
mới về đến nhà, Nen và Mân đã chờ ở đấy. Họ cưỡng bức Thạc, lôi Thạc đi trốn.
Giờ đây ba đứa ngồi trên triền núi, nhìn xuống
Làng Hạ. Thạc tức tối nói:
“Tao mà gặp thằng Khâm Bưu, thì tao sẽ hỏi
cho ra chuyện.”
Mân lắc đầu:
“Mày đừng để lỡ dịp trốn đi. Tao thấy thằng
Khâm Bưu có ý muốn giúp bọn mình thật. Nó là đứa không hề tệ. Thời gian nó lên
Làng Thượng rồi về Trung Hoa học, nó vẫn tìm cách gửi tập sách cũ về cho bọn
mình học theo. Trong lòng nó vẫn nghĩ đến bạn bè.”
Câu nói của Mân như cú đấm vào giữa mặt Thạc.
Gã choáng váng nhắm mắt lại. Vì tất cả những điều đấy mà Thạc mất Khoan. Người
ta không yêu cái bóng của kẻ khác bao giờ. Thạc chỉ là cái bóng của Khâm Bưu.
Nen nhìn Thạc lo lắng nói:
“Có chuyện gì xảy ra? Mày cứ nói thẳng ra.”
Thạc thở dài:
“Đêm ấy tao thấy ánh đèn xe của thằng Khâm
Bưu. Khi bọn mình lên đấy, nó vừa lái xe ra khỏi nông trường thuốc lá.”
Mân trố mắt:
“Mày nghĩ thằng Khâm Bưu có chuyện gì với
Khoan?”
Thạc buồn bã nhìn về Làng Hạ:
“Cách đây một tháng, Khoan muốn dứt khoát với
tao để theo thằng Khâm Bưu.”
Cả Nen và Mân đều sững sờ, nhưng họ hiểu sự
lựa chọn của Khoan. Nếu được lựa chọn giữa Thạc và Khâm Bưu, câu trả lời sẽ rất
đơn giản. Thạc chỉ là thằng con trai mồ côi, công nhân đội xẻ gỗ Làng Hạ nghèo
kiết xác. Tuy là Thạc nổi tiếng thông minh, học giỏi nhất Làng Hạ, nhưng rồi
cái sự học của Thạc chỉ đến lớp chín của một ngôi trường lèo tèo vài đứa học
sinh và một thầy giáo. Từ ngày thầy Váng bị Tống Chính Thao bắt giết, trường
cũng đóng cửa. Thạc phải tự học bằng sách cũ của Khâm Bưu gửi về làng. Tương lai
của Thạc là con số không, cuộc đời của Thạc là giun dế dưới gót giày của Tống
Chính Thao.
Nen thở dài:
“Nhưng thằng Khâm Bưu không liên quan gì đến
cái chết của Khoan. Khi mày ngất đi, xin lỗi là tao đánh mày quá mạnh tay, bọn
Thái binh tràn xuống đầm. Bọn này rất hung tợn và lạ lùng. Tao nghĩ, bọn chúng
đã giết Khoan.”
Mân hỏi:
“Bọn Thái binh nào? Sao bây giờ mày mới kể?”
“Tao đoán là người Thái vì họ ăn mặc như mấy
ông bà già Thái trong làng mình. Nhưng tao không hiểu họ từ đâu đến. Phong Thổ
là miền đất kín, đâu có người ngoài tự do ra vào, lại giết chóc bừa bãi như vậy.”
“Bởi vậy mà lớn chuyện. Quân đội của thằng
Hà Hãn Mưu không về làng vây bắt tụi mình vì họ phải quần thảo ngoài bãi Đá
Khèn. Chắc là truy tìm bọn Thái binh.”
“Sao mày biết bọn Hà Hãn Mưu rải quân ngoài
bãi Đá Khèn?”
“Nhờ cái này.”
Mân lôi trong túi xôi ra một cái ống nhòm
cũ kỹ.
“Thằng Khâm Bưu cho tao, để tao tìm đường
lên núi mà tránh được đám công an của Tống Tăng Hoàn. Nhưng tao khoái quá, lội
sang triền bên tây quan sát khu vực bí hiểm của Phong Thổ. Tao thấy được nhiều
điều kỳ lạ. Bọn Hà Hãn Mưu đặt thuốc nổ phá đường vào Khe Đá, nhưng dường như
không thể tiến vào được.”
Nen nhảy dựng lên:
“Mày dám quan sát khu vực bên tây? Mày thấy
gì ở đấy?”
“Tao cũng không thấy được gì. Mé bên tây
mây mù trắng xóa. Từ trên này nhìn xuống chỉ thấy mây phủ lên núi rừng trùng điệp.
Tao lần xuống bên dưới, thấy bọn lính đặt thuốc nổ ở khu vực bãi Đá Khèn, nổ dữ
dội, nhưng chỉ trong phạm vi hai đến ba trăm mét.”
“Tao cũng ngạc nhiên vì nghe những tiếng nổ
dữ dội từ hướng đấy, thường đội khai thác đá chỉ làm việc bên phía nam Bạch Mộc
Lương Tử. Nhưng tại sao chúng không tiến vào được?”
“Không ai vào được Khe Đá. Các cụ bảo, đấy
là lời nguyền.”
“Bọn người Hoa quá tham tàn, không biết chỗ
dừng chân. Mấy ông già làng thường bảo, Khe Đá là tử huyệt của Phong Thổ, không
được xáo trộn. Lúc bé, bọn mình nghịch ngợm thế mà cũng chẳng dám ra bãi Đá
Khèn.”
Thạc gật đầu:
“Ngoài đấy nhiều oan hồn, nghe cụ Thàng nói
là của phỉ binh người Thái.”
Nen rùng mình nhắc lại:
“Đúng. Họ là phỉ binh người Thái.”
Thạc bỗng hạ giọng:
“Cụ Thàng còn bảo, bên kia bãi Đá Khèn là rừng
Quỷ Tiên Mộc giá lạnh. Qua rừng Quỷ Tiên Mộc là Khe Đá.”
Nen cau mày hỏi thêm:
“Còn qua Khe Đá là gì?”
Thạc trịnh trọng nói:
“Là một địa danh kỳ bí tên là làng Thổ Phỉ.
Nhưng chưa ai vào rừng Quỷ Tiên Mộc mà quay được trở về, nên rồi địa danh Khe
Đá và làng Thổ Phỉ chỉ là truyền thuyết.”
Cả ba đứa cùng im lặng, cảm giác sợ hãi
hoang mang tràn qua vùng núi đồi thanh vắng. Tiếng quạ về tổ kêu váng vất trên
đỉnh Bạch Mộc Lương Tử nghe u uẩn lạ thường. Thạc buồn bã lên tiếng:
“Mân. Mày cho tao mượn cái ống nhòm. Tao muốn
nhìn về Làng Hạ lần cuối.”
Mân đưa cho Thạc ống nhựa màu đen trầy sướt,
căn dặn:
“Mày vặn bên dưới để điều chỉnh tầm nhìn”.
Thạc loay hoay với món đồ chơi quý giá,
trong khi Nen và Mân tiếp tục bàn kế hoạch vượt biên. Một cảm xúc kỳ lạ dâng ngập
trong tâm hồn Thạc. Làng quê bên dưới hiện ra thân thương, rõ mồn một. Thạc rà ống
kính tìm nhà thầy Bâng. Kia là con đường làng quanh co giữa những lũy tre. Kia
là cánh cổng tre phủ đầy hoa tầm xuân. Tim Thạc bỗng thắt lại.
Chiếc xe jeep của công an Phong Thổ đang dừng
dưới tán cây bàng. Hai người đàn ông mặc sắc phục màu xanh đang leo ra khỏi xe,
tiến về phía nhà thầy Bâng. Dáng đi của họ có vẻ như đang lăm lăm cầm súng. Thạc
hét lên:
“Dừng lại. Dừng lại ngay.”
Nen ngồi bên cạnh giật mình, đứng phắt dậy
chụp lấy vai Thạc:
“Có chuyện gì vậy?”
Thạc vẫn la lên thảng thốt:
“Dừng lại. Tao là Thạc đây.”
Mân cũng đứng dậy đưa tay bụm miệng Thạc:
“Mày bình tĩnh. Khoảng cách từ đây đến đấy
rất xa.”
Thạc buông ống nhòm, hoảng hốt chỉ bừa vào
khoảng không.
“Lính của Tống Tăng Hoàn đang vào nhà anh
Bâng.”
Nen giật ngay chiếc ống nhòm trong tay Thạc.
Mất hơn mười giây rà tìm, gã mới thấy được con đường đất chạy ngang qua nhà thầy
Bâng. Hai nhân viên công an mặc áo xanh đang đi qua cánh cổng tre. Nen dõi mắt
tìm, nhưng rồi gã không thấy gì nữa. Những hàng lê rừng đã che kín phần còn lại
của gian nhà.
Thạc mất cái ống nhòm, vô vọng nhìn về khoảng
rừng thăm thẳm bên dưới. Bây giờ gã thôi gào thét, chỉ nghẹn ngào giấu tiếng nấc.
Nen nói:
“Hai thằng đấy đã vào nhà anh Bâng.”
Thạc hốt hoảng hoa tay:
“Hai đứa bây ở lại. Tao phải đi ngay về
làng. Họ chỉ đến để bắt tao. Tao phải đi ngay.”
Nen nắm cứng tay Thạc:
“Không. Mày ở lại đây.”
Thạc cố giật tay ra, giận dữ la lên:
“Tao phải về, nếu không cả gia đình anh
Bâng bị giết chết.”
Mân ôm vai Thạc kêu lên khổ sở:
“Mày phải bình tĩnh. Về là chết cả ổ. Bọn
chúng bắt được mày thì truy ra cả đội thanh niên kháng chiến.”
Nen ngồi xuống bờ cỏ, nhắm mắt lại rồi thở
hắt ra. Khuôn mặt gã từ từ trắng bệch rồi chuyển sang xanh xao như người chết.
Nen ngồi thất thần không một cử động, chừng tàn một que diêm, gã mệt mỏi mở mắt.
Mồ hôi trán vã từng giọt, chảy dài trên mặt. Khi đấy, Mân và Thạc đang vật nhau
trên đám lá khô.
Mân rên rỉ:
“Mày điên vừa thôi nhé.”
Thạc giận dữ đập đầu vào ngực Mân:
“Đằng nào tao cũng chết.”
Mân tìm cách thúc đầu gối vào bụng Thạc:
“Mà chết ngu, cũng chẳng cứu được ai.”
Nen nghe hai thằng bạn cãi nhau, vừa giận vừa
buồn cười. Nen uể oải đưa tay lên vuốt mồ hôi trên mặt. Bàn tay Nen mềm như chuối
chín, sức lực gã đã chảy cả vào lòng đất. Nen cố quát lên mà cứ như thì thào:
“Bọn mày có thôi trò cắn nhau chưa? Thằng
Thạc nghe đây, cả bốn người trong gia đình anh chị mày sẽ chẳng việc gì.”
Thạc buông Mân ra, quay sang Nen gầm gừ:
“Tao phải tin mày chắc?”
Nen nghiêm nghị nhìn Thạc:
“Tao lấy sinh mạng của tao ra thề. Được
chưa? Tao lấy sự sống của tao thế chấp cho gia đình anh chị mày. Được chưa? Tao
dám chắc, cái chết chưa tìm đến họ.”
Thạc ngồi thừ trên mặt đất, gã biết, Nen
chưa nói sai bao giờ. Dường như Nen có một linh cảm rất kỳ lạ về cái chết. Bỗng
nhiên Thạc giật mình hỏi:
“Tại sao mày bảo, bốn người trong gia đình
của anh chị tao? Họ chỉ có ba người.”
Nen cũng giật mình:
“Kỳ lạ. Tao thấy bốn người, cả thằng bé lớn.”
“Mày điên à. Thằng Cún chết cách đây ba năm
rồi.”
“Tao thấy một thằng bé khoảng sáu tuổi đi
cùng. Không rõ là đứa nào. Họ đang trên đường chạy khỏi Phong Thổ.”
Thạc trố mắt:
“Đường nào ra khỏi Phong Thổ. Họ đi đâu?
Làm sao mày thấy được?”
Nen mệt mỏi thở dài:
“Tao không rõ. Giấc mơ chỉ đến ngang đấy.
Nhưng tao có linh cảm rất rõ, họ sẽ thoát chết và rời khỏi nơi này. Thạc, bọn
mình phải tập trung vào kế hoạch về bệnh viện đêm nay. Con đường mình đi sẽ rất
thảm khốc.”
Thạc ứa nước mắt:
“Tao biết rồi, đi cũng chết mà ở lại cũng
chết.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét