Thẩm Thiên Vi là thư ký của
chuỗi siêu thị bán hàng tạp hóa và nước giải khát ở Côn Minh. Năm nay cô ba
mươi tám tuổi, độc thân, thu nhập kha khá. Thẩm Thiên Vi đọc sách nhiều, xem
phim nhiều, yêu thích một lối sống hiện đại. Cô ăn mặc theo kiểu Tây Âu, mùa hè
uống bia, mùa đông uống rượu vang đỏ, mê nhảy breakdance và hip-hop.
Bước vào tuổi ba mươi lăm, Thẩm Thiên Vi kiên quyết xây dựng một quan niệm sống mới. Cô bỏ ngoài tai mọi lời bóng gió về tình trạng gái già, từ chối những cơ hội mai mối nhàm chán mà đầy tổn thương, thôi dành dụm tiền xây dựng một mái ấm không bao giờ có. Như nhiều phụ nữ độc thân chán ngán quan điểm tam tòng tứ đức, căm ghét truyền thống trọng nam khinh nữ của xã hội Trung Quốc, Thẩm Thiên Vi muốn sống cho chính bản thân mình.
Chuyến du lịch sang Phong
Thổ là bước đầu tiên trong chương trình tham quan nước ngoài của Thẩm Thiên Vi.
Sau Phong Thổ, những mơ ước khác sẽ là Thái Lan, Mã Lai, Singapore, Hàn Quốc,
Nhật Bản… và rồi châu Âu hoa lệ.
Gian nhà nghỉ của Thẩm
Thiên Vi nằm ở cuối khu du lịch Đằng Xung, từ đây nhìn ra mặt hồ xanh bát ngát
và núi rừng hoang sơ trùng điệp. Ban ngày hồ Nèng Pha rộn rã tiếng người câu
cá, cắm trại, đua thuyền. Ban đêm mặt nước xanh thẫm chìm trong vùng không gian
tĩnh lặng tuyệt vời. Những gian nhà nghỉ khu vực ngoài bìa rừng như thế này thường
có giá cao hơn bên trong. Thẩm Thiên Vi gặp may khi mướn được gian nhà với giá
trung bình, do hai người khách ở Bắc Kinh hủy chỗ.
Đây là buổi tối thứ hai của
Thẩm Thiên Vi ở Đằng Xung. Sau một ngày bơi lội và ăn hết hai đĩa thức ăn đầy
tú ụ, lẽ ra Thẩm Thiên Vi phải thấy sung sướng. Nhưng cảm giác khó chịu bên bàn
ăn vẫn còn đeo đuổi theo Thẩm Thiên Vi về đến tận phòng. Cô nằm co ro trên ghế
xa lông, cố tập trung vào chương trình ca nhạc. Đồng hồ treo tường chỉ tám giờ
tối. Một tiếng nữa, Thẩm Thiên Vi có hẹn với Tào Thụ ở câu lạc bộ Xì Phé. Tào
Thụ là cô bạn mới quen ở nhà ăn. Cả hai dự định sẽ đi dạo quanh hồ, khám phá
bóng đêm. Công ty du lịch Đằng Xung cam đoan với các cô khu vực này an toàn tuyệt
đối. Người lạ không được vào Đằng Xung. Tất cả khách du lịch đều có giấy tờ hợp
lệ.
Buổi cơm chiều nay diễn
ra không suôn sẻ. Thẩm Thiên Vi vừa ngốn hết đĩa thức ăn thứ hai thì có những
tiếng nổ từ phía hồ vọng đến. Những thực khách bên bàn ăn nhốn nháo:
“Cái gì đấy?”
“Sao nghe gần thế?”
“Mìn nổ hàng loạt?”
Nhân viên nhà hàng lơ
đãng nhìn qua cửa sổ rồi điềm nhiên bảo:
“À, đấy là tiếng đặt mìn
đánh cá trên hồ.”
Thẩm Thiên Vi vui miệng
đùa:
“Nhưng đừng phá nát cả
cái hồ nhé. Năm sau tôi còn quay lại.”
Đám thực khách ngồi bên
bàn với một đống thức ăn thừa mứa cùng cười to. Một tay hói đầu, bụng phệ ngoác
miệng ho sặc sụa. Miếng rau xanh từ miệng gã bay vào đĩa Thẩm Thiên Vi.
“Đất thuê có phá cũng chẳng
việc gì.”
Một bà mắt híp, ợ một tiếng
rõ to. Bà ta đưa tay áo lụa lên chùi cái miệng đầy mỡ, hàm hồ nói:
“Cô này lo lắng nhăng cuội.
Phá nát chỗ này thì đi thuê chỗ khác.”
Người phụ nữ trẻ ngồi bên
Thẩm Thiên Vi cau mày khó chịu. Cô ta nghiêng sang thì thầm:
“Bọn quái gở này đi đến
đâu cũng gặp.”
Thẩm Thiên Vi ngạc nhiên
hỏi nhỏ:
“Họ là ai?”
“Là một tỉ nhân dân Trung
Quốc, chứ còn ai nữa.”
“Sao chị nói thế?” Thẩm
Thiên Vi ngỡ ngàng phản đối.
“Lần đầu tiên chị đi ra
khỏi Trung Quốc đấy à?” Người phụ nữ trả treo hỏi lại.
“Vâng.” Thẩm Thiên Vi cười
ngượng ngập.
“Tôi đi nhiều nơi lắm rồi.
Chỉ lần này, vì ít tiền và ít ngày nghỉ quá mới phải đến Phong Thổ. Trên thế giới,
chẳng có dân tộc nào ăn uống và suy nghĩ như bọn lợn này.”
Thẩm Thiên Vi ngại ngùng
nhìn quanh. Trên những bàn chiếc bàn phủ khăn đỏ thức ăn thừa đổ hàng đống, ngổn
ngang chén đĩa, bê bết nước sốt. Đám thực khách mới vào tiếp tục bê những đĩa
thức ăn đầy ắp chất lên mặt bàn. Một người ba đến bốn đĩa, vừa ăn vừa bỏ. Người
phụ nữ ngồi bên cạnh lặng lẽ quan sát vẻ mặt Thẩm Thiên Vi. Bỗng nhiên cô ta cười
khoái trá:
“Chị có bao giờ xem phim
không? Có thấy người nước ngoài vào nhà hàng bốc hốt như thế không?”
Thẩm Thiên Vi rất mê xem
phim nước ngoài nên thấy ngượng ngùng. Bản thân cô cũng vừa chen lấn ở quầy thức
ăn, bê về bàn bốn đĩa tôm thịt đầy ắp. Hai đĩa đã chui vào bụng, hai đĩa thừa mứa
còn nằm trước mặt.
“Đấy chỉ là thói quen.”
Thẩm Thiên Vi đau khổ lẩm bẩm.
“Mình tên Tào Thụ.
Những lần đầu đi du lịch mình cũng như thế. Cũng chen lấn. Cũng bốc hốt. ” Người
phụ nữ trẻ nói giọng cảm thông.
Buổi chiều bên bàn ăn là
hạt sạn của chuyến du lịch. Thẩm Thiên Vi mang cả hạt sạn về phòng nghỉ. Cô nằm
trên ghế xa lông, bực tức hỏi: “Hóa ra mình đến đây chỉ để bốc hốt? Sao không ở
lại Côn Minh cho xong?”
Trên màn ảnh truyền hình,
ca sĩ Đặng Tử Kỳ của hai thập niên trước hiện ra với mái tóc dài rối bù.
Thẩm Thiên Vi rất thích
tiếng hát của Đặng Tử Kỳ qua bản nhạc “Ác ma đến từ thiên đường“. Nó gợi
nhớ một thời tuổi trẻ. Khi đấy, với chất giọng khỏe khoắn, ca từ mới lạ, cô ca
sĩ cùng bài hát Ác Ma nhanh chóng leo top trong bảng xếp hạng mười bài hát
Trung Quốc được yêu thích nhất trên Tik Tok.
“Đêm đen kia đang dùng
bóng tối dệt mộng
Lý trí thức tỉnh, trái
tim chẳng ngưng rung động
Trong mộng mị, lòng
người như hang động không đáy
Em chẳng thể phản
kháng hay vô vọng
Ý thức đang nắm chặt
nhịptim
Tất cả đều bị hấp dẫn
của anh ràng buộc”
Giữa tiếng nhạc ồn ào, Thẩm
Thiên Vi nghe như có tiếng ai đập cửa. Thẩm Thiên Vi nhìn đồng hồ đoán, có lẽ
Tào Thụ sang chơi sớm.
Bên ngoài trời đã tối hẳn.
Màn đêm phủ lên hồ Nèng Pha một màu xanh thẳm kỳ bí. Thẩm Thiên Vi mở cánh cửa
gỗ. Trong bóng đèn đường vàng nhạt nhòa, cô nhận ra hai người đàn ông hình thù
quái gở.
Họ ăn mặc rách rưới, râu
tóc dài bù xù. Bộ mặt sứt sẹo, biến dạng. Gã đàn ông trung niên cất tiếng nói
xa lạ.
Thẩm Thiên Vi đoán, đây
là bọn ăn xin người bản xứ. Cô hét lên:
“Bọn mày muốn gì? Cút
ngay đi.”
Công ty du lịch Đằng xung
làm ăn kiểu gì thế này? Mới khi chiều họ còn đảm bảo với cô, khu vực này an
toàn tuyệt đối.
Hai người đàn ông tiến về
phía Thẩm Thiên Vi. Khi đấy cô nhận ra, phía sau lưng họ còn có hai người đàn
ông rách rưới khác. Ánh mắt giận dữ của cô bắt gặp ánh mắt của họ. Những đôi mắt
đàn ông bỗng hóa xám xịt.
*
Vương Hòa Hòa chủ trì cuộc
họp khẩn cấp vào sáng sớm thứ hai. Hội đồng quản trị công ty Đằng Xung gồm có
năm người.
Chung Gia Sâm, luật sư.
Bách Sùng Hy, cố vấn kinh
tế, anh chồng của Vương Hòa Hòa.
Lục Bội Chi, phó giám đốc,
em dâu của Vương Hòa Hòa.
Bách Mã Anh, trưởng ban
an ninh, con trai trưởng của Bách Sùng Hy.
Cả năm người đều mang vẻ
mặt căng thẳng. Dù các cánh cửa sổ đã được đóng kín, căn phòng vẫn lạnh lẽo.
Vương Hòa Hòa quấn khăn len cao tận cằm, đôi mắt thâm quầng. Bà giám đốc cất giọng
ho nho nhỏ.
“Cảm ơn quý vị đã mau
chóng đến tham dự buổi họp khẩn cấp hôm nay. Tối hôm qua, một khách hàng của Đằng
Xung bị giết ngay tại nhà nghỉ. Bách Mã Anh, cháu cho mọi người biết qua thông
tin.”
Bách Mã Anh gật đầu, đi
ngay vào vấn đề:
“Khách hàng tên là Thẩm
Thiên Vi, ba mươi tám tuổi, đến từ Côn Minh. Người bạn gái tên Tào Thụ phát hiện
ra xác cô vào lúc mười giờ tối. Tào Thụ có hẹn với Thẩm Thiên Vi lúc chín giờ ở
câu lạc bộ Xì Phé, cạnh bờ hồ. Sau một giờ chờ đợi, cô Tào Thụ đến phòng tìm cô
Thẩm Thiên Vi thì phát hiện ra xác chết của người bạn gái. Cô ta liền gọi điện
thoại cho bảo vệ.”
Lục Bội Chi ngắt lời:
“Có tất cả bao nhiêu người
nhìn thấy xác nạn nhân?”
“Năm người. Tào Thụ, hai
bảo vệ, cháu và luật sư Chung Gia Sâm.”
Chung Gia Sâm gật đầu xác
nhận:
“Đúng vậy. Kể tiếp đi.”
Bách Mã Anh lại tiếp tục:
“Cháu và chú Chung đến
cùng một lúc. Hiện trường thật là ghê rợn. Cô khách Thẩm Thiên Vi bị giết rất
dã man…”
Chung Gia Sâm đưa tay lên
chặn ngang lời Bách Mã Anh, lo lắng nhìn về phía Vương Hòa Hòa. Khuôn mặt của
bà giám đốc tái mét, những ngón tay đặt lên mép bàn đang run rẩy. Vương Hòa Hòa
mím môi, cất giọng khàn khàn:
“Luật sư Chung là người
duy nhất xem biên bản giám định tử thi của con gái tôi. Ông có thể cho biết ý
kiến?”
Chung Gia Sâm khẽ gật đầu:
“Tình trạng thi thể cô Thẩm
Thiên Vi rất giống thi thể cô Bách Thiều Châu. Cả hai cùng bị hành hung và bị
sát hại theo một cách. Một cách rất dã man. Tôi cho rằng, cả hai vụ đều có cùng
một hung thủ, hay cùng một nhóm hung thủ.”
Vương Hòa Hòa đưa khăn
lên chậm nước mắt:
“Tôi cũng có cảm giác như
vậy. Nhưng bọn hung thủ bên Phong Thổ làm sao qua được Đằng Xung?”
Bách Mã Anh lên tiếng:
“Rất có khả năng chúng vượt
thung lũng. Buổi chiều hôm qua có rất nhiều tiếng mìn nổ bên kia bờ hồ.”
Bách Sùng Hy quay sang
nói riêng với con trai:
“À, lúc đấy bố chở mẹ
sang khu bể bơi, bố cũng nghe tiếng mìn nổ, nhưng tưởng là bên Phong Thổ phá
đá. Từ một tuần nay, bọn chúng cho nổ lung tung bên đấy.”
Lục Bội Chi không ưa kiểu
cha con nhà họ Bách hay nói chuyện riêng trong bàn họp. Phó giám đốc cau mày gắt
gỏng:
“Tình hình an ninh bên
Phong Thổ ra sao? Chẳng lẽ bọn sát nhân tràn qua Đằng Xung mà bên đấy vẫn an
bình?”
Bách Mã Anh thoáng ngần
ngừ rồi hấp tấp gật đầu:
“Mật vụ của cháu cho rằng,
tình hình bên đấy vẫn yên ắng. Từ sau vụ tử nạn của em Thiều Châu, không thấy
có gì ầm ĩ.”
Bách Sùng Hy quay sang
Vương Hòa Hòa:
“Hoặc là Tống Chính Thao
ém nhẹm hết thông tin. Hoặc là họ thực sự đã kiểm soát được tình hình.”
Vương Hòa Hòa gật đầu:
“Đến nước này, chúng ta
phải làm việc với Tống Chính Thao. Bây giờ là bảy giờ sáng. Đúng chín giờ anh gọi
sang Phong Thổ, bắt liên lạc với hắn.”
Bách Sùng Hy khó chịu ra
mặt:
“Anh không làm việc với
thằng thái thú gác cổng đấy. Biết đâu bọn hung thủ đều là tay chân của hắn.”
Vương Hòa Hòa nghiến răng
cương quyết:
“Nếu vậy thì Tống Chính
Thao phải trả giá rất đắt. Chúng ta cần tìm hiểu, hắn đã làm gì và muốn gì. Hiện
tại, bọn hung thủ giết người tối hôm qua vẫn còn đang ở Đằng Xung. Không ai biết
bọn chúng lẩn trốn ở đâu. Nếu đêm nay chúng lại ra tay thì cơ nghiệp chúng ta
tan nát. Em muốn anh liên lạc gấp với Tống Chính Thao, tìm hiểu tình hình và chấp
nhận thương thảo với hắn. Nội trong ngày hôm nay, Tống Chính Thao phải sang Đằng
Xung tìm cho ra bọn sát nhân.”
Bách Sùng Hy im lặng
không nói gì nữa. Lục Bội Chi lên tiếng:
“Tôi muốn biết, cậu Mã
Anh giải quyết vụ nhân chứng ra sao.”
Bách Mã Anh mím môi:
“Cháu đã đưa cô Tào Thụ
sang khu dưỡng bệnh, nhờ bác sĩ chích thuốc an thần cho cô ấy. Hai nhân viên bảo
vệ cũng bị cách ly, họ nhận tiền thưởng và ký giấy cam kết giữ im lặng.”
Vương Hòa Hòa gật đầu:
“Tốt lắm. Tôi sẽ điện thoại
khẩn cấp về Bắc Kinh, xin phương án xử lý ba người này và xin bổ túc gấp lực lượng
bảo vệ. Chắc trong khoảng một tuần chúng ta sẽ nhận được quân hỗ trợ. Tạm thời,
tôi nhờ cô Bội Chi trông coi tình hình các nhân chứng và củng cố bầu không khí
an toàn, sôi động, vui nhộn trong khu du lịch. Tất cả các hoạt động vui chơi, ẩm
thực phải được bảo đảm một trăm phần trăm. Có thể xuất kho tăng thêm lượng tôm
hùm, lượng cá nướng vào khẩu phần chiều nay. Còn Mã Anh, cháu cho nhân viên kiểm
tra an ninh toàn bộ khu vực, nhưng đừng để khách hàng kinh động.”
Bách Mã Anh nhăn nhó:
“Từ tối hôm qua đến giờ,
bọn cháu tuần tra suốt khu vực nhà nghỉ. Nhưng khu vực rừng nguyên sinh, các
hang động, bờ hồ, sông ngòi… đều nằm ngoài khả năng chúng cháu.”
Vương Hòa Hòa gật đầu:
“Tạm thời là thế. Khu vực
bên ngoài phải nhờ đến Tống Chính Thao, cho đến khi nhận được viện trợ của Bắc
Kinh.”
Vương Hòa Hòa sửa lại tấm
khăn choàng cổ, im lặng một chút rồi nói tiếp:
“Chúng ta tạm dừng buổi họp
ở đây. Mong tất cả nhanh chóng tiến hành công việc.”
Hai cha con nhà họ Bách đứng
dậy, bắt tay mọi người rồi vội vã đi ra cửa. Lục Bội Chi nấn ná ra vẻ tìm chìa
khóa xe.
Vương Hòa Hòa nhỏ nhẹ đuổi
khéo:
“Hôm nay nhờ cô Bội Chi đẩy
mạnh hoạt động vui chơi của khu du lịch nhé.”
“Chốc nữa em gọi điện cho
chị.”
Vương Hòa Hòa cười giả lả:
“Ừ. Có việc cần gấp thì gọi
cho chị.”
Lục Bội Chi đành cáo từ,
xách giỏ ra cửa. Khuôn mặt vẫn còn ra vẻ tấm tức.
Chung Gia Sâm ngồi yên
trên ghế, thong thả nhấp ngụm trà. Vương Hòa Hòa nhìn viên luật sư, cười mệt mỏi:
“Cảm ơn sự chăm sóc và hỗ
trợ của anh trong những ngày qua. Có những lúc tôi tưởng mình gục ngã.”
Luật sư Chung mỉm cười ấp
áp:
“Nhưng rồi chị vẫn đứng vững.”
“Cho đến lúc này. Tình
hình càng lúc càng xấu đi.”
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi
cho rằng, canh bạc càng lúc càng khốc liệt.“
Vương Hòa Hòa thở dài:
“Quá khốc liệt, với cái
giá phải trả bằng máu thịt của mình.”
Chung Gia Sâm cũng ra vẻ
xúc động:
“Chuyện này thật đau buồn.
Giá như hôm ấy Bách Thiều Châu đưa bảo vệ đi cùng.”
Giám đốc Vương Hòa Hòa ứa
nước mắt:
“Nó sang Phong Thổ kiểm
tra vấn đề nước thải. Bên đấy họ lại khiếu nại tình hình phát tán dịch bệnh
trên sông. Việc này Lâm Anh luôn giao cho trợ lý, nhưng con bé muốn học cách quản
lý và điều hành nên mới đích thân đi. Không ngờ trên đường về xe lại hết xăng.
Lẽ ra nó cũng không nên về trễ như thế.”
“Có bao nhiêu người biết
chuyến đi đột xuất của nó?”
“Bên Đằng Xung chỉ có
Bách Mã Anh biết. Nhưng nó ở Phong Thổ cả buổi chiều, nên có thể nhiều người
bên đấy biết. Anh có nghi ngờ gì à?”
Chung Gia Sâm gật đầu:
“Ván bài của chị lớn quá.
Tham vọng thâu tóm Phong Thổ của chị nhiều người nhìn thấy.”
Vương Hòa Hòa đăm chiêu
nhấp ngụm trà:
“Tôi đã rất thận trọng,
nhưng có thể, tôi đánh giá Tống Chính Thao quá thấp.”
“Tôi nghĩ, chỉ riêng cái
cách Đằng Xung gọi Tống Chính Thao “thái thú gác cổng”, đấy đã là một sai lầm
chủ quan. Tống Chính Thao xuất thân là người gác cổng, nhưng đấy là chuyện hơn
ba mươi năm trước. Hiện nay hắn là con cọp dữ ở Phong Thổ. Hoạt động hữu hiệu của
hắn được Bắc Kinh đánh giá rất cao. Từ nhiều năm nay, Phong Thổ là đặc khu
thành công nhất của Trung Quốc ở nước ngoài, với số lợi nhuận khổng lồ từ công
việc khai thác khoáng sản phẩm và cung cấp nội tạng. Muốn hất chân Tống Chính
Thao chị phải trả giá rất đắt.”
Vương Hòa Hòa mím môi:
“Còn như tôi thỏa hiệp với
hắn?”
“Rất khó. Tống Chính Thao
là con thú độc bị giam cầm ở Phong Thổ, bị cách ly khỏi xã hội loài người. Hắn
không quen việc hợp tác hay chia lợi nhuận cho ai. Việc kinh doanh đưa tù nhân
ra khỏi Phong Thổ của Đằng Xung, có nghĩa là ăn cướp thu nhập của Tống Chính
Thao. Chuyện này làm hắn giận dữ. Chúng ta có thể từng bước kết nối quan hệ với
hắn, nhưng con cọp dữ sẽ không bao giờ chìa bàn tay nó ra.”
“Vậy ý anh là thế nào?”
“Tạm thời vẫn giữ mối
quan hệ như thế với Phong Thổ. Vì Tống Chính Thao chỉ chăm chăm bảo vệ phần đất
của mình. Hắn sẽ không đụng đến chị, nếu chị không tấn công hắn.”
“Tôi chưa hề tấn công hắn.
Ngay cả khi Tiểu Bá Thỉ đưa người sang đây quậy phá, tôi vẫn để cho bọn chúng
trở về.”
“Bởi vậy, tôi tin chắc, Tống
Chính Thao không là thủ phạm giết hại Thiều Châu. Tôi có thông tin chính xác từ
Phong Thổ. Buổi chiều trước khi Thiều Châu bị sát hại, Tống Chính Thao cũng bị
ám sát, suýt nữa bỏ mạng. Khi tôi và chị gặp hắn ở hiện trường trại chăn nuôi Xẩm
Tiền, hắn vẫn còn bị thương nặng, vừa từ bệnh viện ra. Rõ ràng hắn còn phải chống
nạng đi. Cho đến bây giờ hắn cũng chỉ bắt bớ lung tung mà chưa tìm ra thủ phạm.
Một ngày sau đấy, một nữ công nhân xí nghiệp thuốc lá cũng bị giết. Tình trạng
y như Thiều Châu. Như vậy, vụ cô Thẩm Thiên Vi phải kể là vụ án mạng thứ ba của
Phong Thổ và Đằng Xung.”
Vương Hòa Hòa đập bàn tay
xuống mặt bàn, giận dữ nói:
“Tại sao thằng Mã Anh
không báo cáo cho tôi vụ này?”
Chung Gia Sâm thận trọng
nhìn vào mắt Vương Hòa Hòa:
“Chị tin nó à?”
Mặt Vương Hòa Hòa tái đi.
Bà giám đốc nhìn xa xăm vào bức tranh “cô phàm viễn ảnh” treo trên tường,
cay đắng nói:
“Tôi chưa bao giờ tin tưởng
cha con Bách Sùng Hy. Nhưng vì di chúc của chồng tôi để lại và cổ phần quá hai
mươi phần trăm của họ mà tôi không thể hất chân họ ra khỏi hội đồng quản trị.
Tiếc là chồng tôi mất quá sớm, bây giờ con gái cũng ra đi.”
Chung Gia Sâm đặt bàn tay
mình lên tay Vương Hòa Hòa.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc.
Tôi quyết phải tìm cho ra kẻ thủ ác và kẻ chủ mưu.”
“Anh vẫn tin chắc, vụ con
gái tôi và vụ khách hàng ngày hôm qua có liên quan đến nhau?”
“Tôi chắc như vậy. Tôi từng
làm việc hai mươi năm trong ngành hình sự. Mỗi hung thủ đều có một cách giết
người riêng biệt. Cả hai vụ đều có chi tiết giống nhau đến rợn người. Cả hai vụ
đều nhắm vào chị.”
Vương Hòa Hòa nhắm mắt lại
một lúc lâu. Gương mặt trắng bệch. Chung Gia Sâm cũng không nói gì thêm, chỉ
nhìn vào tách trà. Sau một phút rất dài, Vương Hòa Hòa mở mắt, nói rành mạch:
“Tôi muốn biết thêm chi
tiết về vụ ám sát Tống Chính Thao.”
“Tin tức lọt ra bên ngoài
rất ít. Tôi chỉ biết, xe của Tống Chính Thao cán trúng bàn chông, lao ra hướng
vực thẳm, may mà tài xế bẻ kịp tay lái cho xe đâm vào một gốc cây. Nhưng tài xế
chết ngay tại chỗ, còn Tống Chính Thao bị gãy tay trái, dập đầu gối, lệch xương
quai hàm. Công an lùng sục, lật tung cả Phong Thổ mà vẫn không tìm ra thủ phạm.
Bộ chông ấy là loại chông tre dân gian nhưng được chế tạo vô cùng hiểm ác. Tống
Chính Thao nghi ngờ đấy là lực lượng quân phản loạn của vợ chồng Hchay, nhưng
không lần ra dấu vết. Thực ra, lực lượng này đã tuyệt tích từ khi vợ chồng
Hchay bị xử tử.”
Vương Hòa Hòa nhướng mắt
ngạc nhiên:
“Hóa ra ở Phong Thổ từng
có lực lượng chống lại Tống Chính Thao.”
“Vào thời đặc khu mới
thành lập. Họ là những người trẻ tuổi lớn lên trong những gia đình trí thức.
Cha mẹ họ từng chống lại chủ trương bán đất 99 năm của nhà nước Nam Qua. Khi
Phong Thổ trở thành đặc khu của chúng ta, gia đình họ không theo chính sách di
dân ra khỏi Phong Thổ mà vẫn ở lại. Thời gian đầu Lư Khả tỏ ra rất mềm dẻo, cư
xử ôn hòa. Nhưng khi Lư Khả thiết lập xong hệ thống biên phòng vây kín đặc khu,
nội bất xuất ngoại bất nhập, thì bạo lực đàn áp bắt đầu diễn ra. Nhiều người
trong thế hệ thứ nhất bị bắt giam và bị xử án tử hình. Khi đấy, thế hệ thứ hai
của đặc khu Phong Thổ chỉ khoảng mười tám đôi muơi. Họ thành lập một lực lượng
trẻ gọi là Thanh Niên Tự Do, dùng chiến thuật du kích chống lại quân đội còn
non nớt của Tống Chính Thao. Lúc đấy tôi đang làm cố vấn tư pháp cho Lư Khả,
trong tay tôi có đầy đủ danh sách những người đối kháng. Đứng đầu danh sách này
là Hchay và cô người yêu tên Miên. Bọn họ đều là con nhà võ, sử dụng tinh thông
quyền cước và các loại vũ khí. Cuộc đối đầu kéo dài được chưa đến mười năm, lực
lượng Thanh Niên Tự Do bị chính quyền Lư - Tống từng bước tiêu diệt. Cái chết của
vợ chồng Hchay là dấu chấm hết cho sự nổi dậy của những người trẻ tuổi.”
Vuơng Hòa Hòa kiên nhẫn
chờ Chung Gia Sâm kể xong mới lên tiếng chỉ trích:
“Anh là người Hồ Lô, tại
sao khi nói về bọn phản loạn Nam Qua anh lại tỏ vẻ cảm thông?”
“Tôi đến Phong Thổ từ những
ngày đầu tiên. Khi đấy Phong Thổ là một vùng đất hoang sơ, đẹp kỳ vĩ. Chính
sách khai thác tối đa các đặc khu ở nước ngoài của chúng ta đã phá nát Phong Thổ,
không chỉ về thiên nhiên mà còn cả văn hóa và tính cách con người. Tôi có thể
hiểu được vì sao mà người dân ở đây lại căm thù chúng ta.”
Vuơng Hòa Hòa cau mày,
nói lãng sang chuyện khác:
“Như vậy, quyền lực từng
nằm trong tay Lư Khả?”
Chung Gia Sâm lắc đầu rồi
gật đầu, nửa phản đối, nửa đồng tình:
“Thật ra, cho đến bây giờ
quyền lực cũng vẫn nằm trong tay Lư Khả. Ông ta là cháu gọi danh tướng Lư Hán bằng
cụ cố, được chính Lư Hán nuôi dưỡng và dạy dỗ. Lư Khả mới chính là con cáo già,
nhà lãnh đạo tinh ranh của Phong Thổ. Tôi đánh giá rất cao thủ đoạn của ông ta.
Nhưng dường như, từ hai năm nay, người ta ít thấy Lư Khả điều hành những công
việc hệ trọng.”
“Còn Tiểu Bá Thỉ?”
“Hắn chỉ là thằng hữu
dõng vô mưu, liều lĩnh và hung tợn.”
Vương Hòa Hòa nhớ lại lần
Tiểu Bá Thỉ định bắn vào ngực mình, căm ghét nói:
“Tôi cho thằng đấy đi chầu
Diêm vương trước nhất.”
Chung Gia Sâm mỉm cười liếc
nhìn đồng hồ trên tường. Vương Hòa Hòa vẫn thong thả rót thêm trà vào chung.
Bên ngoài trời đã sáng tỏ. Ánh ban mai vàng rực xuyên qua tấm màn kéo, soi sáng
một góc căn phòng.
Vương giám đốc chậm rãi
nói:
“Khi chồng tôi qua đời,
anh ấy có nhắn nhủ, việc gì khó thì cứ nhờ Chung Gia Sâm, anh ấy có thể làm tất
cả mọi việc vì em chỉ trừ việc giết người.”
Chung Gia Sâm thoáng đỏ mặt:
“Đúng vậy, tôi sẽ giúp Hòa Hòa, nhưng không
giết người.”
“Tôi có công việc hệ trọng dành cho anh.”
Chung Gia Sâm nghiêm nghị ngồi thẳng người.
“Vâng. Tôi sẵn sàng.”
“Ngoài tôi ra, anh là người duy nhất được
phép biết thông tin. Bí mật này là mạng sống của tôi và anh.”
“Tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật.”
“Ngày mai - thứ Ba, hoặc tối đa là ngày thứ
Tư, sẽ có một nhóm người vượt biên từ Phong Thổ sang đây. Trong số đấy, có một
người cần được bảo vệ như nguyên thủ quốc gia và phải được nhanh chóng đưa đến
Ma Lù Thàng. Trong suốt quá trình vận chuyển, anh không được phép trò chuyện với
hắn. Anh phải tuyệt đối tuân thủ ba nguyên tắc của hợp đồng: chở người đến Ma
Lù Thàng, giao hộ chiếu và sau đấy cắt liên lạc.”
Chung Gia Sâm cân nhắc:
“Còn những người khác?”
Vương Hòa Hòa trả lời lạnh lùng:
“Tôi sẽ cho người giải quyết.”
Chung Gia Sâm hiểu, đấy là công việc mà Sâm
không bao giờ muốn đụng đến.
“Tôi không được biết thêm bất cứ thông tin
gì nữa sao?”
Vương Hòa Hòa thận trọng quan sát Chung Gia
Sâm:
“Đây là hợp đồng tối mật. Càng biết nhiều
càng dễ chết.”
“Nhưng ít ra cũng phải có một cái tên để
xác nhận.”
Vương Hòa Hòa rút ra một bao thư, hạ giọng:
“Hắn sẽ xưng là Chu Lệnh Khang. Còn đây là
hộ chiếu mới, với một cái tên khác”.
*
Cú điện thoại lúc 9 giờ sáng của Bách Sùng
Hy đánh bật Tống Chính Thao ra khỏi bàn ăn. Miếng bánh mì chưa kịp nuốt nghẹn
ngang cổ họng. Vụ án mạng mới ở Đằng Xung chính là điều Tống Chính Thao lo sợ
nhất. Hắn luôn lờ mờ cảm nhận, có một lực lượng đối kháng nào đấy đứng phía sau
các vụ giết người dã man này. Căn cứ vào thủ đoạn hành quyết lạ thường và tàn độc,
Tống Chính Thao chắc chắn đây không là những vụ án dân sự.
Tống Chính Thao và Hà Hãn Mưu đích thân đưa
năm mươi quân của trung đội Mãnh Long sang Đằng Xung. Để tránh kinh động khách
du lịch, đoàn xe quân sự của Tống Chính Thao theo đường triền núi đổ dài xuống
hồ Nèng Pha. Từ đây nhìn về khu du lịch Đằng Xung, phong cảnh hiện ra xa hoa
tráng lệ ngoài sức tưởng tượng của Tống Chính Thao. Trước đây, nhiều lần Tống
Chính Thao đặt ống nhòm quan sát khu lịch Đằng Xung, nhưng dãy núi Nèng Pha
luôn che khuất tầm nhìn. Hai lần đến đây đòi làm việc với giám đốc, hắn cũng bị
bắt chờ ngoài cổng. Đúng ra, Tống Chính Thao cũng không thật sự quan tâm chuyện
Vương Hòa Hòa và bộ hạ làm gì ở Đằng Xung. Nhưng bây giờ ngồi trên xe chạy dọc
theo khu vực phía nam, Tống Chính Thao mới ngỡ ngàng quan sát toàn bộ khu vực.
Những khách sạn xây theo kiểu khu phố cổ
châu Âu, mái ngói đỏ, cột nhà trắng, ban công đầy hoa rực rỡ. Các công viên
tráng lệ với thảm cỏ xanh, sân đá trắng, vườn hoa hồng, tượng đá phun nước. Hai
cây cầu treo ngoạn mục bắt qua thung lũng xanh mượt bóng tùng. Từng đoàn xe lửa
rập rình nối liền các lâu đài cổ kính hùng vĩ. Tất cả vẽ lên một bức tranh
thanh tao, diễm lệ hoàn toàn trái ngược với hình ảnh lở loét, nhếch nhác của
Phong Thổ. So với nơi này, cấm cung vĩ đại của Lư Khả chỉ là là cục đất sét.
Căn nhà mới xây trên đồi của Tống Chính Thao không bằng cái chuồng gà. Những
câu hỏi kỳ quặc cuồn cuộn nổi lên trong lòng Tống Chính Thao làm hắn xúc động,
vã cả mồ hôi tay. Cho đến lúc gặp Bách Mã Anh thì Tống Chính Thao tạm thời quên
đi những ý tưởng đang còn dang dở.
Trưởng ban an ninh Bách Mã Anh chờ sẵn ở
khu vực nhà nghỉ ngoài bìa rừng. Từ sáng sớm, hắn đã cho dời toàn bộ khách trọ
vùng này vào khu nhà nghỉ năm sao, với lý do phải sửa chữa hệ thống cung cấp nước
nóng. Hắn trịnh trọng kể lại với Tống Chính Thao và Hà Hãn Mưu vụ án mạng của
Thẩm Thiên Vi, khoe khoang thành tích của ban an ninh rồi mới đưa hai người đến
hiện trường.
Hà Hãn Mưu nhìn sơ qua gian nhà và con đường
trải sỏi chạy ra bờ hồ, chán nản lắc đầu:
“Nhân viên Đằng Xung làm hỏng hết dấu vết rồi.
Ở đây chẳng có gì để kiểm tra.”
Bách Mã Anh liền trợn mắt, gây gổ:
“Bọn mày thì làm việc tốt hơn chắc?”
Hà Hãn Mưu để tay lên báng súng cười gằn:
“Bọn tao thì bắn không chệch mục tiêu bao
giờ.”
Bách Mã Anh căm tức lắm, nhưng hắn nhìn
đoàn xe quân sự sau lưng Hà Hãn Mưu nên đành im lặng, trong lòng lại nghĩ. “Bọn
man di mọi rợ này rồi sẽ biết tay.”
Tống Chính Thao nhìn bao quát ra khu vực hồ
Nèng Pha và dãy núi lân cận.
“Hà Hãn Mưu, cậu đưa tiểu đội 1 và 2 kiểm
tra tất cả các con đường lên núi. Tôi và Bách Mã Anh cùng với tiểu đội 3 và 4 sẽ
kiểm tra dọc thung lũng.”
Lẽ ra Tống Chính Thao chỉ tham quan sơ sài
khu vực hiện trường rồi giao việc cho Hà Hãn Mưu, nhưng rồi hắn quyết định ở lại.
Suốt cả ngày hôm đấy Tống Chính Thao lăn xả vào công việc. Hắn thu thập mọi chứng
cứ, tinh vi và chuyên nghiệp, đến nỗi Bách Mã Anh phải khiếp vía. Mãi đến chiều,
Tống Chính Thao và Hà Hãn Mưu mới thu quân trở về khu nhà hành chính của Đằng
Xung. Cả hai dùng bữa cơm chiều do Vương Hòa Hòa chiêu đãi. Trong khi Hà Hãn
Mưu hùng hục thưởng thức những món cao lương mỹ vị do đầu bếp năm sao của Đằng
Xung chế biến, Tống Chính Thao chỉ chậm rãi nhấp đũa. Những câu hỏi ban sáng lại
quay trở về, thúc dục hắn phải nhanh chóng lên kế hoạch.
Sau buổi ăn chiều, Tống Chính Thao và Hà
Hãn Mưu có cuộc họp thương thảo với ban quản trị Đằng Xung. Khi Bách Mã Anh đưa
họ vào phòng họp, bốn nhân vật chủ chốt khác của Đằng Xung đã đợi sẵn trong bầu
không khí trang nghiêm. Hà Hãn Mưu khựng lại một nhịp chân nơi ngưỡng cửa. Căn
phòng họp rộng thênh thang, nền gạch sáng bóng, những chùm đèn pha lê rực rỡ
làm hắn ái ngại. Nó không như gian nhà hành chính của ủy ban nhân dân Phong Thổ
với bốn bức tường tróc vữa, loang lổ vết nước trà. Nó thiếu vắng những tiếng chửi
thề, tiếng khạc nhổ, tiếng gãi chân sồn sột. Hà Hãn Mưu vô tình lùi lại sau
lưng Tống Chính Thao và Bách Mã Anh. Hai bàn tay thừa thãi tự động chui vào túi
quần.
Tống Chính Thao không nhìn cái sàn nhà hay
bộ đèn pha lê. Hắn nhìn thẳng vào người đàn bà quý phái mặc áo voan trắng, tóc
búi cao. Dù còn đau đớn sau tai nạn, bước chân của khu trưởng công an Phong Thổ
không hề sai một nhịp. Hắn chậm rãi chống nạng đi qua khoảng sảnh rộng, đến bên
bàn họp, chọn đúng chiếc ghế trống đối diện Vương Hòa Hòa. Trong mắt Tống Chính
Thao mờ mịt một màn mưa, che phủ mọi cảm xúc. Trong mắt Vương Hòa Hòa chứa đầy
sự nghi kỵ, phẫn nộ, đau đớn. Đây là lần đầu tiên họ ngồi đối diện nhau, kể từ
sau khi con gái Vương Hòa Hòa bị giết chết ở trại chăn nuôi. Sự im lặng ngột ngạt
như chiếc lồng bàn bằng thép lạnh chụp xuống bảy mái đầu. Bách Sùng Hy không chịu
nổi bật ho vài tiếng húng hắng. Lục Bội Chi lo lắng mở giỏ xách tìm chìa khóa
xe. Bách Mã Anh lúng túng lật qua lật lại mép giấy cuốn sổ báo cáo.
Sau một phút căng thẳng, Vương Hòa Hòa đành
phải lên tiếng chào hỏi:
“Tôi là Vương Hòa Hòa. Đây là cố vấn kinh tế
Bách Sùng Hy. Đây là phó giám đốc Lục Bội Chi. Còn luật sư Chung Gia Sâm thì
anh chẳng lạ gì.”
Chung Gia Sâm cũng mau mắn lên tiếng, đỡ lời
Vương Hòa Hòa:
“Tống Chính Thao, thật là vui mừng gặp lại
anh.”
Tống Chính Thao mỉm cười đáp lễ. Hắn lướt mắt
ghi nhớ từng khuôn mặt, nhưng vẫn không nói lời nào. Vương Hòa Hòa bất đắc dĩ
phải nói tiếp:
“Tôi thay mặt ban quản trị Đằng Xung cảm ơn
anh đã đến hỗ trợ. Hy vọng anh không chê bữa cơm đạm bạc của chúng tôi.”
Tống Chính Thao từ tốn đáp lời:
“Chưa bao giờ tôi được ăn xa xỉ như vậy.”
Câu nói như một lời thách đố, chúng tôi sống
ở đây rất kham khổ. Chung Gia Sâm liền nhận thấy Vương Hòa Hòa không thể
triển khai được vấn đề. Tống Chính Thao như bức tường sắt vững chắc, ai đánh
vào sẽ tự tổn thương. Từng làm việc nhiều năm với Tống Chính Thao, Chung Gia
Sâm không lạ gì tính cách của hắn. Mối quan hệ giữa hai người trước kia cũng
chưa bao giờ căng thẳng, thỉnh thoảng họ vẫn ngồi uống với nhau chung trà.
Chung Gia Sâm thong thả bước sang rót trà
vào bát của Tống Chính Thao, rồi cười sởi lởi:
“Tôi vẫn thèm chung trà buổi sáng bên phòng
làm việc của anh. Uống vào là sáng suốt cả ngày. Có anh sang giúp thì chúng tôi
yên tâm lắm.”
Tống Chính Thao gật đầu:
“Ngày mai anh sang bên tôi uống trà. Công
việc ngày hôm nay như thế này, tôi lấy được nhiều dấu chân và nhiều mảnh áo quần.
Bách Mã Anh cũng có mặt để chụp hình và thu giữ tang vật. Mọi dấu vết đều cho
thấy, có ít nhất sáu người đàn ông vượt qua thung lũng để vào Đằng Xung.”
Bách Sùng Hy đang ngồi yên bỗng nhảy nhổm
lên:
“Nếu bọn tội phạm từ Phong Thổ tấn công
sang đây, trách nhiệm thuộc về anh.”
Vương Hòa Hòa nghiến răng nạt ngang:
“Bách Sùng Hy. Mong anh thận trọng.”
Tống Chính Thao bình tĩnh ra đòn:
“Vâng. Bọn chúng tấn công sang đây, nhưng
tuyệt nhiên không có dấu vết bọn chúng quay về lại Phong Thổ.”
Bách Sùng Hy hoảng sợ kêu lên:
"Không quay về là thế nào?"
Bách Mã Anh gật đầu ra vẻ hiểu biết:
“Thật vậy, không tìm thấy dấu vết của bọn
chúng quay về Phong Thổ.”
Tống Chính Thao quay qua Hà Hãn Mưu ra hiệu.
Hà Hãn Mưu liền lên tiếng:
“Tôi cũng không tìm thấy dấu vết lên núi.”
Vương Hòa Hòa tái mặt:
“Vậy chúng biến đi đâu?”
Tống Chính Thao lạnh lẽo trả lời:
“Có lẽ chúng ở lại trong Đằng Xung.”
Lục Bội Chi sợ hãi la lên:
“Các người để bọn tội phạm nguy hiểm trà trộn
vào khu du lịch là không được đâu nhé.”
Chung Gia Sâm thận trọng nhìn Tống Chính
Thao:
“Theo anh, bọn chúng là ai?”
Tống Chính Thao trả lời từng chữ rành rọt:
“Lực lượng Thanh Niên Tự Do.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét