Tống Chính Thao bấm số điện
thoại. Sau vài đợt chuông reo, bên kia đầu dây giọng Hà Hãn Mưu hấp tấp vang
lên:
“Dạ, dạ. Em đây.”
“Kế hoạch ra sao?”
“Vẫn ổn định. Em đã cho
trung đội Mãnh Long chiếm các điểm trọng yếu của Đằng Xung, chỉ có lệnh là tấn
công.”
Thao nói nhỏ:
“Vậy mày cứ làm theo như
đã bàn. Tối nay đúng bảy giờ, khai hỏa.”
“Dạ, em rõ.”
Thao cúp
máy, bấm số gọi cho Tống Tăng Hoàn. Điện thoại vẫn mất tín hiệu, chỉ có sự im lặng
chết chóc. Cảm giác ớn chạy dọc sống lưng Thao, tràn lên đầu làm hắn thấy
choáng váng. Bây giờ là mười hai giờ trưa, Tống Tăng Hoàn dù có say bí tỉ tối
hôm qua thì cũng phải tỉnh dậy. Thao lại vớ lấy điện thoại bàn, kết nối đường
dây về trung tâm quản lý thiết bị điện tử cho nhà tù.
“Đề nghị kiểm tra ngay
còng điện tử số: CN17302-TH372969. Cho biết thông tin.”
Một giọng nữ vang lên vô
cảm:
“Địa điểm: Phong Thổ, đường
Tào Hoa, nhà số 42. Nhiệt độ: 25°C. Mạch đập: 0.”
Thao quát lên:
“Cái gì? Nhiệt độ bao
nhiêu? Mạch đập bao nhiêu?”
Giọng nữ vang lên lạnh
lùng:
“Nhiệt độ 25°C. Mạch đập
không đo được.”
Thao ném ống điện thoại
ra bàn, chống gậy phóng chạy ra cửa. Bên ngoài sân ủy ban chỉ có hai nhân viên
tạp vụ lom khom tưới hoa và nhổ cỏ. Thao hét lên:
“Hai thằng kia, lên xe
theo tao.”
Hai nhân viên tạp vụ nghe
hét vội vã bỏ cuốc xẻng theo Thao chạy ra xe. Thao đột ngột quay lại hỏi:
“Bọn mày có vũ khí
không?”
Hai đứa ngơ ngác lắc đầu.
Thao gầm lên chỉ tay ra cổng:
“Chạy nhanh ra cổng, thế
vào chỗ hai thằng gác cổng cho tao.”
Hắn chui tọt vào xe nổ
máy, chiếc xe con cài số một rú lên ghê rợn, lao ra cổng. Hai bảo vệ bên ngoài
thấy chiếc xe rú máy phóng như điên ra cửa, liền cầm súng chạy ra. Họ đồng loạt
chĩa súng vào xe của Thao. Hai nhân viên tạp vụ chạy phía sau gào lên:
“Đừng bắn. Đừng bắn.”
Nhưng tiếng gào la của họ
bị tiếng máy xe át mất, chỉ còn là những tiếng hét kích động. Hai tay bảo vệ
lên súng rôm rốp, chuẩn bị nã đạn.
Tống Chính Thao thấy tình
cảnh nguy hiểm, liền thắng xe lại. Hắn thò đầu ra khỏi cửa xe rống lên giận dữ:
“Hai thằng chó. Bọn mày định
bắn tao à? Mau mang súng lên đây.”
Bọn bảo vệ thấy bản mặt
phừng phừng lửa giận của thủ trưởng thì hoảng hốt ôm súng chạy đến:
“Báo cáo thủ trưởng. Có
chuyện gì thế?”
Tống Chính Thao chửi thề:
“Chuyện con mẹ bọn mày. Mang súng lên xe ngay.”
*
Đường Tào Hoa vào buổi
trưa rất đông đúc nhộn nhịp. Bàn ăn xếp ngổn ngang khắp trên lề, lấn xuống cả
lòng đường hẹp. Trên những bức tường đen đúa bẩn thỉu bảng hiệu gắn đèn xanh đỏ
cháy lập lòe, mì vịt Triều Châu, bánh bao Lương Sơn, thịt lợn quay Cam Túc,
chân gà chiên Quý Châu, cháo củ cải muối Bố Đà. Những cái tên địa danh này
không hề nói lên đặc sản của vùng đất mà cho biết nguồn gốc của chủ quán. Họ đến
từ những vùng quê nghèo khổ của Trung Quốc. Thực khách của mỗi bàn gần như là hội
đồng hương của một làng xã.
Đây là một trong những
khu vực mua bán sầm uất nhất của Phong Thổ. Qua khỏi quán hàng ăn thì đến trung
tâm thương mại lớn nhất thị trấn, từ đấy có ngõ rẽ vào khu rừng trúc bao quanh
lầu Liễu Liên. Trước cửa nhà số 42, quán mì vịt tiềm Triều Châu đang bốc mùi
thơm lừng
Tống Chính Thao không mở
còi hụ mà đạp ga phóng như điên qua con đường đông nghẹt. Những tiếng la thất
thanh hoảng loạn lẫn trong tiếng máy xe. Thiên hạ cuống cuồng xô vào nhau, xô
ngã cả bàn ghế để tháo thân. Tống Chính Thao thắng gấp trước cửa nhà số 42. Hắn
cầm súng ngắn, chống gậy nhảy vọt ra khỏi xe. Không ai ngờ, ở tuổi trên năm mươi
lại vừa bị tai nạn xong, Tống Chính Thao vẫn còn hành động mau lẹ như một đặc
nhiệm. Hai tên công an gác cổng cũng tông cửa sau, xách súng chạy theo thủ trưởng.
Khách hàng trong tiệm mì
vịt ngồi gần kín các dãy bàn, không ai hoảng hốt khi thấy ba công an xách súng
chạy vào. Họ cúi đầu ăn, làm ra vẻ không quan tâm đến chuyện của chính quyền. Ở
Phong Thổ ngày nào mà không có chuyện bạo loạn, không có chuyện công an cầm
súng đi bắn người.
Cánh cửa gỗ cáu bẩn của
nhà số 42 nằm thụt vào phía bên trong khuôn viên quán, chìm trong màn hơi nước.
Hai thùng nước lèo sôi sùng sục trên bếp. Một thùng nước luộc mì bốc khói trắng
đục. Bọn nhân viên chạy bàn từ lúc nghe tiếng la hoảng loạn ngoài đường đã vội
vã bê tô mì nóng rẫy nép sang hai bên vách.
Tống Chính Thao co chân phải
đá luôn vào cánh cửa. Hắn từng đến đây nhiều lần, biết rõ cửa không bao giờ
khóa. Cánh cửa gỗ bật tung ra. Thao mở khóa súng xông vào, chống gậy chạy lên cầu
thang. Phòng của Hứa Ngải Kỳ ở tầng hai, số 25.
Thao tra chìa khóa cửa
phòng. Hắn và Tống Tăng Hoàn có chìa khóa của tất cả các căn phòng ở đây.
Căn phòng tồi tàn chật hẹp,
buông rèm kín mít. Trên giường nệm trắng, Tống Tăng Hoàn nằm trần truồng như nhộng,
hai tay bị trói vào thành song sắt. Bên dưới thân thể tái nhợt của hắn là vũng
máu đỏ đã sẫm màu. Tống Chính Thao nấc lên một tiếng, nhào đến bên con. Bàn tay
hắn run rẩy sờ vào thân thể giá lạnh, tuyệt vọng tìm mạch đập. Nhưng Tống Tăng
Hoàn đã chết hơn một giờ trước đấy. Nước mắt ứa ra thành giọt, Thao lắp bắp gọi:
“Con ơi, Tống Tăng Hoàn à.”
Tống Tăng Hoàn nằm lặng thinh như đang ngủ.
Thao vuốt mặt con, vuốt ve tay chân con. Ánh mắt dại khờ của hắn dừng lại nơi cổ
chân của con trai. Chiếc còng điện tử của Hứa Ngải Kỳ vẫn còn đỏ đèn. Phải mất
vài giây, qua khỏi cơn kinh hãi, Tống Chính Thao mới liên kết lại được sự việc.
Những tình tiết rời rạc tua đi trong đầu hắn như những đoạn phim ghép vụng.
Thao cầm bàn tay lạnh lẽo lên xem xét vết thương. Máu còn chưa kịp khô, ứa ra từ
đường rạch thật mỏng.
Trên nền nhà, một chiếc iphon nát bét cả mặt
kính. Không cần kiểm tra Thao cũng biết đấy là điện thoại di động của Tống
Thăng Hoàn. Hắn nghiến răng ken két:
“Con khốn nạn. Tao sẽ treo xác mày lên cho
diều quạ rỉa.”
Thao rút điện thoại ra gọi cho trung đội
trưởng trung đội Hắc Hỏa đang tuần tra khu vực thung lũng:
“Mày dàn quân ra chặn mọi ngả đường biên giới
và lối vào Khe Đá. Thấy kẻ nào khả nghi cứ bắn chết, mang xác về ủy ban.”
Hắn lại bấm máy gọi cho trưởng ban quản lý
nhà ga:
“Mày chặn tất cả các chuyến tàu ngày hôm
nay lại. Không cho bất cứ chuyến tàu nào khởi hành. Kiểm tra từng va gông, từng
công ten nơ hàng, từng xăng ti mét. Chờ đến khi có lệnh của tao.”
Đồng hồ chỉ mười hai giờ ba mươi. Đúng mười
hai giờ trưa, bọn con gái lầu Liễu Liên phải tập trung tại mỗi tầng lầu để nhận
việc. Thao kết nối đường dây với quản lý nhân sự lầu Cù:
“Con Hứa Ngải Kỳ đâu?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói sợ hãi:
“Dạ, chưa thấy nó đến.”
Thao cười gằn:
“Nó đến trễ ba mươi phút, sao mày không báo
cho tao? Mày biết luật không?”
Giọng gã đàn ông nghẹn ngào:
“Khu trưởng tha tội cho em. Em vừa định gọi.”
Thao lạnh lùng hỏi:
“Còn thiếu đứa nào nữa?”
“Dạ, con Từ Yến.”
“Quan hệ của nó?”
“Dạ, từ một tuần nay em nghe phong phanh,
nó cặp bồ với một tay lính biên phòng tên Cập Ngôn.”
Như có ai bóp ngang bao tử của Thao, hắn nhắm
mắt lại để khỏi hét lên. Cập Ngôn là nhân viên thân tín dưới quyền Hà Hãn Mưu
và Tiểu Bá Thỉ. Hắn vừa cáo bệnh trốn về nhà. Tiểu Bá Thỉ cũng biến mất vì một
lý do kỳ quặc. Tống Chính Thao bấm máy gọi cho Tiểu Bá Thỉ. Chuông đổ nhiều lần
vẫn không thấy ai bắt máy.
Hắn đứng dậy, chậm rãi lấy tấm chăn đắp lên
thân thể đứa con trai. Mắt hắn hoa đi một giây, khuôn mặt Tống Tăng Hoàn như mờ
đi. Thao quay sang hai tên lính gác cổng, cất giọng lạnh lẽo:
“Bọn mày cởi trói cho anh, gọi người đưa
anh về ủy ban cho tao.” Giọng hắn nhỏ lại một chút. “Khiêng anh cẩn thận, nhẹ
tay.”
Hai tên lính gác cổng đang ôm súng đứng lấm
lét trong góc nhà vội vã cất giọng vâng dạ.
Tống Chính Thao chậm chạp bước ra cửa. Bước
đi của hắn hụt hẫng bềnh bồng như trên mây. Cũng ngày này năm ngoái, Tống Yên
Yên cũng bị giết chết.
Hắn nghĩ đến một người, nó có nhiều nghi vấn
liên qua đến vụ án Tống Yên Yên. Và chính thằng đấy, năm lên mười tuổi nó đã
tìm cách giết chết Tống Tăng Hoàn.
*
Suốt đoạn đường về lại khu ủy ban, Thao
không ngưng nguyền rủa bản thân. Lẽ ra, lúc chín giờ sáng nay khi gọi cho Hoàn
lần thứ nhất hắn phải nhận ra điều khác thường. Lúc đấy con trai hắn vẫn còn sống.
Nhưng từ hai ngày nay, có quá nhiều việc dồn dập xảy ra nên hắn cũng lơ là việc
giám sát bọn tội phạm lầu Liễu Liên. Rõ ràng Thao quá chủ quan, quá tin vào cái
còng điện tử. Hắn đã không hình dung ra việc Hứa Ngải Kỳ tháo được còng và gắn
vào chân Tống Tăng Hoàn. Hứa Ngải Kỳ bị theo dõi rất kỹ và ả biết rất rõ điều đấy.
Nếu chỉ có một mình, ả sẽ không dám lên kế hoạch giết Tống Tăng Hoàn và trốn
thoát. Nhất định phải có kẻ trợ giúp cho Kỳ. Thao giận dữ nhớ lại lần hắn bị ám
sát hụt cách đây hơn hai tuần. Giờ đây hắn biết chắc chắc, có kẻ tìm cách giết
hắn và nó đã giết chết hai đứa con của hắn.
Tống Chính Thao không vào ủy ban mà phóng
xe chạy qua Cố Cung. Bọn lính gác vừa thấy Thao đã vội vã mở cổng, nghiêm chào.
Hắn cho xe chạy qua con đường chính lát gạch rộng thênh thang, lên thẳng sân chầu.
Mé bên tây là thư phòng và nơi cư ngụ của
Lư Khả. Mé bên đông là khu nhà ở của gia đình Tống Chính Thao trước đây. Từ dãy
nhà bên đông sang bên tây phải đi qua hai lớp nhà ngang và hồ sen. Năm ngoái,
trước khi Yên Yên chết, vợ chồng Thao còn ở trong Cố Cung. Hắn biết rõ mọi lối
đi ngang dọc trong khu vực bên đông, nhưng rất hiếm khi sang chỗ ở của Lư Khả.
Từ ngày con gái bị giết chết, Thao không quay trở về đây nữa. Ở ủy ban hắn cũng
tránh gặp mặt bố vợ. Mối ngờ vực của Thao cứ lớn dần theo ngày tháng. Qua điều
tra hắn biết rõ, tên bảo vệ bị Lư Khả bắn chết vừa mới lập gia đình. Vợ hắn trẻ
khỏe, xinh xắn, không có lý do gì để hắn vào phòng cưỡng bức Yên Yên. Hơn nữa,
đám nhân viên ở Phong Thổ đều khiếp sợ uy quyền của Thao, không có đứa nào dám
đến gần con gái của khu trưởng công an.
Hôm nay Cố Cung vắng vẻ lạ thường. Ngoài bốn
tên lính gác khu vực cổng vào, bên trong này không có ai. Dạo Yên Yên còn sống,
Thao luôn sắp đặt lính canh giữ khu rừng tùng quanh khuê phòng của ái nữ, và cả
lính tuần tra dãy nhà phía đông. Ngày cũng như đêm.
Lư Khả không ưa lính canh. Trước đây dãy
nhà bên tây đã không có lính tuần tra. Từ khi vợ chồng Thao dọn về đồi Mông, cả
Cố Cung cũng không còn tên lính nào. Chỉ có mười tay bảo vệ thay phiên nhau kiểm
soát khu vực bên ngoài cổng ra vào. Bên trong này, Lư Khả sống một mình giữa
dinh thự bao la hơn hai ngàn mét vuông. Ban ngày, ở đây có đội tạp vụ đến dọn dẹp
lau chùi hơn bốn mươi căn phòng lớn nhỏ và hai người hầu bếp chăm sóc phần thức
ăn cho Lư Khả. Ban đêm, Lư Khả sống một mình như bóng ma giữa những dãy nhà
ngang nhà dọc.
Bây giờ là giấc giữa trưa. Đội tạp vụ đã
nghỉ việc. Hai người nấu bếp lo bữa ăn chiều cũng chưa đến. Lư Khả cũng đang ở
đâu trên núi với Tiểu Bá Thỉ.
Tống Chính Thao mở cửa thư phòng, đi xuyên
qua hành lang tối tìm lối về phòng ngủ của Lư Khả. Mùi ẩm mốc, làn hơi lạnh lẽo
thật khó chịu. Dường như khí trời chưa bao giờ len lỏi được đến đây. Cố Cung có
hơn bốn mươi căn phòng lớn nhỏ, nhưng Thao biết, phòng ngủ của Lư Khả nằm hẳn về
phía tây, có cửa sổ nhìn ra vườn lê. Phòng không khóa, bên trong tối âm u. Các
ô kính đều kéo màn màu xám che kín. Thao kéo tấm màn che sang một bên, ngạc
nhiên nhận ra, cửa sổ có hàn song sắt rất kiên cố. Dinh thự Lư Khả là bản sao của
Cố Cung, các cửa sổ đều gắn song gỗ. Thao không biết Lư Khả cho làm song sắt
khi nào, nhưng lớp sơn, lớp vữa đắp vụng xem ra rất mới.
“Thằng già này sợ cái gì chứ?” Thao lẩm bẩm
trong đầu.
Bỗng nhiên cảm giác có người quan sát từ
phía sau làm Thao giật nảy người. Hắn rút súng quay phắt lại. Bức tranh người
thiếu nữ trên tường đang hướng về phía hắn. Nhưng cô ta không còn đôi mắt. Hai
lỗ đạn bắn làm nổ banh lớp vải dầu để lòi ra hai hốc mắt đen ngòm ghê rợn. Tống
Chính Thao lại ngẩn người ra ngạc nhiên, ai vào phòng Lư Khả bắn lên bức tranh.
Chỉ có thể là chính Lư Khả. Trong ánh sáng xám xịt, hắn bước đến gần tấm chân
dung.
Đấy là bức tranh cũ kỹ, mà người trong
tranh có lẽ rất đẹp. Trên mái tóc đen hiện rõ bông hoa trà màu trắng. Yên Yên
cũng hay cài hoa trà lên tóc, nhưng hoa trà ở Phong Thổ chỉ có màu đỏ. Cô ta giống
Yên Yên lạ lùng, chỉ khác là vết đạn cháy xém lấy đi hai tròng mắt, có lẽ là rất
đẹp. Cuối chân mày lá liễu có nốt ruồi son bằng hạt đỗ xanh. Dường như có ai cạo
sửa nên nốt ruồi chỉ hiện lên rất mờ nhạt. Suýt nữa thì Tống Chính Thao mắc nghẹn.
Con gái hắn và Lư Khả đều có nốt ruồi son như thế.
Bức tranh có kích cỡ khoảng bảy mươi nhân
sáu mươi. Khung gỗ trơ xước rất cũ kỹ. Cái móc bên trên chỉ gắn vào một cây
đinh lớn nên Thao có thể xoay ngang bức tranh. Mặt tường trắng phẳng phiu phía
sau hiện lên hai lỗ thủng do đạn bắn, gạch vữa vẫn còn nham nhở, chưa đóng bụi
hay kéo mạng nhện. Có lẽ những vết đạn này chưa lâu lắm. Cảm giác bất an kỳ lạ
tràn qua lòng Thao. Hắn là một công an có kinh nghiệm thâm niên, linh tính luôn
báo cho hắn những điều khác thường.
Thao cau mày, thả bức tranh về lại vị trí
cũ. Hắn rảo bước đi quanh căn phòng rộng lớn của Lư Khả. Hơn bốn mươi căn phòng
trong Cố Cung, với diện tích hai ngàn mét vuông, muốn tìm một dấu vết gì thật
không dễ. Lư Khả và Tiểu Bá Thỉ lại có thể quay về bất cứ lúc nào. Thao lẩm bẩm
tuyệt vọng:
“Nếu tao tìm ra bất cứ điều gì, tao sẽ giết
hết bọn mày.”
Bỗng có tiếng người phụ nữ khóc tức tưởi
trong gian phòng.
Thao choáng váng lùi lại, bàn tay cầm súng
của hắn đưa về phía trước. Nhưng không có ai trong phòng, mà Thao cũng biết chắc
là không có ai trong phòng. Hai lỗ tai sói của hắn luôn nghe được tiếng thở của
người hiện diện. Không có ai cả. Chỉ có bầu không khí lạnh lẽo tĩnh mịch bao
trùm. Thao tuyệt vọng mở những cánh cửa tủ ra. Có khoảng ba mươi ngăn tủ lớn nhỏ
trong phòng này. Hắn chán ngán lẩm bẩm:
“Ta phải quay lại lần sau thôi.”
Tiếng người phụ nữ lại vang lên không rõ là
khóc hay cười. Nhưng lần này Thao biết, nó xuất phát từ bức tranh. Hắn quay lại,
nhìn chằm chằm vào bức tranh, hỏi thành tiếng:
“Nhà ngươi là ai?”
Nụ cười ảm đạm trên bức tranh hiện ra như
trách móc.
Thao cũng nhếch môi cười độc ác. Hắn ghét
những kẻ tìm cách dọa dẫm hắn. Bàn tay Thao chậm rãi đưa súng lên. Hắn không bắn
trật bao giờ.
Đầu đạn bay thẳng vào miệng người thiếu nữ.
Giữa tiếng nổ của viên đạn bị kích hoạt, đôi tai thính của Tống Chính Thao nghe
được tiếng va chạm bất thường của đầu đạn. Thao là xạ thủ đầy bản lãnh, hắn
nghe được tiếng đạn chạm vào tường gạch, nghe được tiếng đạn ghim vào da thịt
người, nghe được tiếng đạn phá vỡ xương sọ của tử tù. Một tiếng cụp, ngắn và
khô khốc vang lên trên tường. Đầu đạn dội ra rơi xuống đất. Tống Chính Thao
kinh ngạc lao đến bên bức tranh.
Cái miệng người thiếu nữ bây giờ là một vết
cháy xém xấu xí. Trên bức tường phía sau, vết đạn để lại một lỗ xoáy lên mặt
thép cứng. Thao giật phăng bức tranh ném xuống đất. Hắn gõ từng nhịp báng súng
lên tường, phát hiện ra một tấm kim loại rộng bằng cuốn sách. Hóa ra đây là một
ngăn tủ được gắn khéo léo trên tường, được quét vôi kỹ lưỡng mà mắt thường
không thể phát hiện. Hắn mò tìm được lỗ khóa. Sau bốn phát đạn hung hãn, cánh cửa
bật tung ra. Bên trong ngăn tủ, giữa khói thuốc súng và bụi mù, chỉ có một bao
thư, một gói thuốc lá và một cái túi da rất mỏng.
Bao thư khá nặng, chứa nhiều hình ảnh cũ.
Thao đổ đống hình xuống sàn nhà, kinh ngạc nhận ra, tất cả đều là hình của Tiểu
Bá Thỉ. Từ lúc hắn còn trong tháng được Tiểu Lý bồng trên tay, cho đến lúc hắn
được nhận vào quân đội, nghênh ngang khoác áo lính. Khuôn mặt xấu xí như lợn
lòi của Thỉ không lẫn vào đâu được. Thao lật từng tấm hình phẫn nộ lẩm bẩm:
“Thằng con hoang khốn nạn.”
Chữ “con hoang” bật ra khỏi miệng làm hắn
giật mình. Thao ngẫm nghĩ rồi cười gằn: “Hóa ra mày là con trai của Lư Khả.”
Ý nghĩ tràn đến cùng với bao nhiêu thù hận làm khuôn mặt Thao tối xầm đi. Bây
giờ thì hắn hiểu, vì sao Lư Khả bênh vực Thỉ khi nó muốn giết chết thằng bé
Hoàn. Hắn đứng bật dậy, lảo đảo mê muội trong ngọn lửa căm thù.
Bao thuốc lá kêu lắc cắc trong tay Thao như
có vật gì bên trong. Khi hắn mở ra đổ xuống lòng bàn tay, hai chiếc bông tai lấp
lánh hiện ra. Thao nấc cục rên lên: “Yên Yên!”
Đây là đôi bông tai có gắn hạt bích ngọc
màu xanh thẫm, viền kim cương cát. Thao mua cho con gái vào dịp về Hoa Lục học
khóa huấn luyện quân sự. Khi ấy Yên Yên mười lăm tuổi. Suốt ba năm sau đấy,
chưa bao giờ Yên Yên tháo đôi bông tai ra. Đêm cuối cùng, trước khi đi đến nhà
tình nhân, Thao còn ghé phòng thăm con gái.
Yên Yên nũng nịu nói:
“Bố đừng đi. Con ở nhà một mình sợ lắm.”
Thao ngọt ngào nói:
“Con sợ gì chứ, quanh đây có mười lính canh
của bố.”
Yên Yên ngơ ngác nhìn quanh:
“Lính canh chỉ ở ngoài vườn. Họ không vào
đây.”
Thao tươi cười trấn an:
“Chẳng có ai được phép vào đây.”
“Có. Con sợ ông, ông rất ác. Con sợ Tiểu Bá
Thỉ, chú Thỉ rất ngu.”
Thao xoa đầu con gái dỗ dành:
“Họ chỉ ác và ngu với người khác. Con là
con của bố, con không việc gì phải sợ họ.”
Ánh mắt Yên Yên lóe lên ánh lửa man dại:
“Bố giết ông và chú Thỉ nhé.”
Thao lo lắng vuốt má con nhưng lại nói lãng
đi:
“Ngày mai bố mua cho con đôi hoa tai mới.”
Vì lời hứa này mà Thao đau khổ cho đến tận
bây giờ. Hắn cứ nghĩ, nếu đêm ấy hắn đừng ra đi thì không kẻ nào dám vào giết
Yên Yên. Rõ ràng con bé có linh tính.
Thao nhắm mắt lại. Khuôn mặt trắng trẻo
xinh xắn của Yên Yên lại hiện ra. Khi đấy, đôi hoa tai bằng ngọc xanh vẫn còn lấp
lánh bên má con bé.
Bây giờ đôi hoa tai nằm trong bao thuốc lá,
giữa ngăn tủ bí mật của Lư Khả. Thao cau mày suy nghĩ, khuôn mặt hắn nhăn nhúm,
già đi mười tuổi. Hình ảnh Lư Khả mặc bộ áo thầy cúng trong bóng đêm hiện ra rõ
mồn một. Tại sao Lư Khả phải giăng bùa đầy trên quan tài Yên Yên. Tại sao Lư Khả
khâm liệm con bé theo một nghi thức hoàn toàn khác thường. Tại sao Lư Khả đưa
xác con bé lên tận Bạch Mộc Lương Tử.
Giữa một đống câu hỏi và hoài nghi, Thao chậm
rãi mở cái túi da trong tủ ra. Cái túi da ngựa rất cũ, cáu bẩn và gần như mục
nát. Bên trong có tờ giấy ố vàng to bằng hai cuốn tập mở, được ép nhựa cẩn thận.
Đấy là một tấm bản đồ vẽ tay rất sơ sài. Thao nhận ra những địa danh xưa cũ,
quen thuộc của Phong Thổ. Hồ Tày Đèng, hồ Nèng Pha, sông Sìn Thà, bãi Đá Khèn,
Khe Đá… nằm bao bọc quanh núi Bạch Mộc Nương Tử. Chỉ có một vòng tròn nhỏ viết
tên Làng Thổ Phỉ thì Thao chưa nghe đến bao giờ. Địa danh Bạch Mộc Lương Tử nằm
ở giữa bản đồ được vẽ to, tương đối cặn kẽ. Thao nhìn con đường dẫn lên núi,
bên trên có vẽ hình một con quạ đen. Nét vẽ tuy thô sơ, phai nhạt theo năm
tháng nhưng vóc dáng và bộ mặt của con quạ vẫn hiện ra đầy vẻ hung ác.
Thao quan sát tấm bản đồ một lúc lâu, khuôn
mặt hắn biến đổi theo dòng suy nghĩ. Cuối cùng, một nụ cười độc ác, gian tham
hiện ra trên đôi môi tái nhợt. Thao cầm tấm bản đồ đi nhanh ra cửa. Hắn biết
mình phải làm gì.
Vợ hắn cũng đang ở trên Bạch Mộc Lương Tử,
chưa biết tin con trai qua đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét