(Tác giả giữ bản quyền. Xin đừng trích dịch
hay sao chép lại.)
*
Hai người ngồi trên hai phiến đá, cách nhau
khoảng một mét. Trước mặt họ là bãi đất hoang. Con đường làng chạy đến đây thì
bị lau cỏ phủ kín. Dường như lâu lắm rồi không ai đến nơi này, không ai bước
qua cánh cửa cổng bằng cây rừng mục nát. Ở đấy chỉ còn vài thanh gỗ đóng rêu đen đổ
chồng lên nhau, hai cặp bản lề rỉ sắt nằm lẫn trong lá mục.
Người đàn bà nhìn sang phiến đá bên cạnh,
ngơ ngác hỏi:
“Đây là đâu? Sao lại hoang vu thế này?”
Người đàn ông đảo mắt nhìn quanh, rồi bị
hút vào hai cặp bản lề. Anh lảo đảo đứng dậy tiến về phía đống gỗ. Như
con búp bê gỗ cũ kỹ, đầu gối anh đang long ra từng mảnh. Anh quỳ xuống bờ cỏ, cẩn
thận nhấc từng khúc cây mục, xếp lại ngay ngắn thành hình cánh cổng. Đôi mắt
anh mờ đục đi.
“Cánh cổng này tôi làm khi nó bắt đầu biết
đi.” Anh lảm nhảm nói một mình.
Người đàn bà đến ngồi bên anh, nhìn thẫn thờ
vào khung cửa bám rêu. Cô run run hỏi:
“Nó là ai?”
Anh xoa tay lên cổ, ho khúc khắc:
“Thằng bé.”
“Thằng bé?” Cô hoang mang đưa tay ra dấu.
“Cánh cửa này cao ngang đầu nó. Như thế này.”
Cả hai quay sang nhìn nhau xa lạ.
“Có phải mái nhà ở chỗ kia không?” Cô đứng
lên lưỡng lự chỉ tay vào ụ cỏ xanh nhô cao giữa khu đất.
Anh cũng chống tay tìm cách đứng dậy, nhưng
đầu gối anh vẫn còn chưa liền lạc. Chúng như những thanh gỗ mục rã rời. Cô vội
vã cúi xuống, bàn tay cô xốc lấy bờ vai anh tự nhiên, quen thuộc. Cử chỉ ấy làm
anh xốn xang. Bỗng nhiên rồi anh buột miệng nói:
“Nhà tôi đấy. Tôi chặt cây rừng, nung gạch,
lợp mái.”
“Phía sau là vườn
rau.“ Cô thảng thốt kêu lên. “Rau cải và rau dền.“
Họ quay sang nhìn
nhau ngẩn ngơ.
Người đàn ông xấp
xỉ ba mươi tuổi, vẻ mặt cứng cỏi, ngang tàng. Người đàn bà trẻ hơn một chút,
khuôn mặt xinh xắn, dáng dấp mảnh mai. Họ mặc bộ đồ tù bằng vải bố, trên cổ còn
đeo sợi dây thòng lọng xơ xước. Cô nhìn sững sợi dây thòng lọng trên cổ anh, khẽ
khàng bảo:
“Để em cởi dây cho anh.” Bàn tay cô đặt lên
cổ anh thật dịu dàng. Ở đấy vết thương vẫn còn bầm tím. Đôi môi cô lắp bắp.
“Sao lại ra nông nỗi này?”
Người đàn ông lắng nghe cảm xúc êm dịu từ
đôi bàn tay. Vẫn là cảm giác yêu thương ấy. Nước mắt anh ứa ra từ khóe mắt đóng
đầy bụi đất.
“Để anh cởi dây cho em.”
Bàn tay anh đặt lên cổ nàng. Cái cổ mềm mại
thanh tao bị sợi dây thừng siết ngang. Anh bồi hồi vuốt những sợi tóc mềm mại
trên vai nàng. Họ nhìn nhau, xót xa kinh hãi.
“Anh biết mình là ai.”
Nàng thì thầm nghẹn ngào:
“Chúng ta đã từng sống ở đây.”
“Mình vào nhà thôi.”
Bàn tay anh nắm lấy tay nàng, như trong lần
cuối, cả hai cùng bước lên đoạn đầu đài. Nàng nhỏe miệng cười đau khổ:
“Vâng. Mình vào nhà thôi.”
Gian nhà xiêu vẹo nằm giữa khoảnh đất hoang
đã sụp một bên vách tường. Mái ngói đổ nghiêng về phía bên đấy. Dây bìm bìm leo
kín các ô cửa, chúng bò xanh cả mái nhà. Cả hai đứng bàng hoàng trước cửa ra
vào. Bây giờ khung cửa đã sụm xuống, chỉ còn là cái cửa hang nhỏ. Nàng buồn bã
nói:
“Lần cuối cùng em đi qua đây, tay bế thằng
bé. Nó khoảng ba tuổi.”
“Nó đâu rồi?”
Người đàn bà giật mình, đưa mắt nhìn quanh
khu vườn. Tiếng gọi quen thuộc bật ra từ đôi môi nàng:
“Hchuk ơi, con ở đâu?”
Cả hai cùng hoảng hốt nhìn nhau.
“Thằng bé ấy tên là Hchuk. Nó ở đâu?” Anh tiến về
phía khung cửa sụp đổ lẩm bẩm.
Từ sau ô cửa tối đen, bóng dáng thằng bé hiện
ra. Chao đảo. Rồi rõ dần. Anh quỳ xuống ghé mắt vào đám lá bìm bìm. Nó đang chạy
vòng quanh nhà chơi trò cút bắt. Nó chạy ra vườn đuổi theo những con gà mái. Vì
lẽ ấy mà anh phải làm hàng rào, làm cổng để ngăn nó lại.
Nó còn nhỏe miệng cười khi vợ anh trao nó
sang tay người đàn bà khác. Bàn tay nhỏ xíu của nó vẫy theo anh, khi những người
công an dẫn vợ chồng anh ra khỏi nhà. Anh cố ngẩng cao đầu, đi thật thẳng để
hình ảnh cuối cùng của anh trong mắt nó còn chút gì đẹp đẽ. Bụng anh quặn thắt
vì những cú đá dã man. Đầu gối anh vỡ nát theo từng nhịp bước. Nhưng anh vẫn ngẩng
cao đầu, đi thật thẳng. Thằng bé bập bẹ gọi theo:
“Bố. Bố ơi.”
Đấy là tiếng gọi yêu thương cuối cùng anh
còn nghe được từ miệng thằng con trai. Hôm xử tử vợ chồng anh, nó không có mặt.
Bạn bè hiểu rằng, anh không muốn nó nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng đấy. Vậy mà,
cả anh và vợ đều dõi mắt nhìn vào đám đông, tuyệt vọng tìm kiếm hình dáng đứa
con. Vợ chồng anh đã tranh đấu cho ngày mai của thằng Hchuk tươi sáng hơn,
nhưng rồi họ bỏ nó lại đơn côi trong miền đất dữ.
Anh quay sang nắm lấy tay vợ. Bàn tay yêu
thương đã cùng anh đi đến cuối con đường lý tưởng.
“Bây giờ, anh biết chúng mình là ai.”
Người đàn bà gật đầu, hiên ngang nói:
“Em cũng vậy. Chúng ta đi thôi.”
“Tự do hay là chết.”
Bàn tay họ siết chặt nhau. Nắng chiều về
trên triền núi nung đỏ những vạt rừng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét