(Tác giả giữ bản quyền. Xin đừng trích dịch
hay sao chép lại.)
*
Tiểu Bá Thỉ sốt ruột đi vào chân vách đá.
Lư Khả đang dùng rựa chém điên loạn lên thân trà cổ thụ. Khoảng đất dưới chân gốc
trà bị đào bới nham nhở, phủ kín xác hoa. Khuôn mặt Lư Khả nhuộm đỏ nhựa hoa trà
trông thật gớm ghiếc.
Tiểu Bá Thỉ khó chịu bảo:
“Này bác, đã quá giờ về rồi đấy. Chị Tố Kha sắp chết khát rồi.”
Lư Khả nhìn sang Thỉ, ánh mắt thất thần như
không nhận ra. Bỗng rồi lão chỉ tay vào mặt Thỉ gào lên:
“Đường Thục Nhi, mày không chỉ đường cho
tao thì con mẹ mày chết khát dưới chân núi.”
Tiểu Bá Thỉ ngao ngán lắc đầu quay trở ra,
hắn bấm điện thoại gọi cho Tống Chính Thao. Tổng đài báo, di động của hắn đang ở
ngoài vùng phủ sóng. Thật là kỳ lạ, dọc bãi Đá Khèn này Thỉ vẫn thường lái xe
đi tuần tra, vẫn gọi điện liên tục, chưa bao giờ xảy ra tình trạng mất sóng.
Lư Khả ra đứng phía sau Tiểu Bá Thỉ từ bao
giờ, lão đưa cuốc lên cao chực bổ xuống đầu hắn. Bóng nắng trước mặt Thỉ hiện
ra, in rõ mồn một hình dáng kẻ giết người trên mặt đất. Hắn quay phắt lại, vươn cánh tay lực lưỡng
chụp lấy cổ lưỡi cuốc.
“Bác làm gì thế, chúng ta phải về thôi.”
Lư Khả lại gào lên kích động:
“Đường Thục Nhi, mày gọi điện thoại cho ai,
tao xuống đấy giết chết mẹ mày.”
Tiểu Bá Thỉ bực dọc bảo:
“Bác điên rồi hay sao? Chúng ta phải về thôi, cháu còn bao nhiêu việc ở phòng hình sự.”
Lư Khả trợn mắt, sùi bọt mép ra trông rất dữ tợn làm Tiểu Bá Thỉ đâm ra hoang mang, không biết xử lý thế nào. Hắn cứ nắm lấy cổ cuốc giằng co với Lư Khả, dù rằng Thỉ khỏe, chỉ cần kéo một phát là Lư Khả lăn quay ra đất. “E rằng chủ tịch trúng nắng độc.”
Giữa lúc đấy có tiếng cười khúc khích nổi
lên ở triền đá phía dưới. Tiểu Bá Thỉ liền buông tay cuốc, rút súng ra. Hắn
nép vào giữa bốn thân trà cổ thụ gọi với xuống:
“Ai đấy?”
Một giọng con nít theo gió bay lên rờn rợn:
“Cháu.”
Thỉ quát to:
“Cháu là ai?”
Bên dưới lại vọng lên tiếng cười ngớ ngẩn:
“Cháu cũng không biết.”
Tiểu Bá Thỉ hét lên thị uy:
“Leo lên đây ngay. Không thì tao nổ súng.”
Thoắt cái, hai chiếc bóng bé xíu đã hiện ra giữa
những lùm trà cao lúp xúp. Đấy là hai đứa trẻ gầy còm, khoảng bảy đến tám tuổi,
ăn mặc rách rưới. Nét mặt thon thả, đem xạm của chúng trông như đám trẻ con người
Việt ở Làng Hạ. Tiểu Bá Thỉ từ cội cây trà lăm lăm tay súng bước ra, trợn mắt nhìn hai đứa:
“Chúng mày là ai?”
Thằng áo xanh ra vẻ ngơ ngác nhìn sang thằng
áo trắng, nó hỏi:
“Mày là ai?”
Thằng áo trắng đảo ánh mắt như kẻ tâm thần, nói lửng
lơ:
“Tao không biết. Mày có biết không?”
Thằng áo xanh cười dài dại:
“Biết. Mày tên là thằng Đóng.”
Thằng kia cũng cười quái dị:
“Biết. Mày là thằng Củ Mì.”
Tiểu Bá Thỉ bực bội cắt ngang:
“Bọn mày điên à? Lên đây làm gì?”
Thoắc cái, thằng Đóng đã đổi sang cười gian giảo:
“Bọn cháu sống ở đây, ngủ trong hang.”
Lư Khả vừa nghe đến đấy thì bừng tỉnh,
thoát khỏi cơn điên. Khuôn mặt lão hóa hiền như đất khô:
“Hang nào thế, cháu ơi?”
“Hang Quạ.” Hai
thằng cùng đồng thanh trả lời.
Ánh mắt Lư Khả
sáng rực lên, lão hấp tấp hỏi:
“Sao? Hang Quạ à? Hang Quạ ở đâu?”
Thằng Củ Mì chỉ
vu vơ lên tảng đá phía trên. Thằng Đóng nói mơ hồ:
“Thì bên trên đấy.”
Tiểu Bá Thỉ khó
chịu nghĩ, hai thằng này còn bé thế, sao lại lên đây ngủ. Chắc chúng phải có
người lớn dẫn dắt. Hắn hỏi cộc cằn:
“Bọn mày theo dõi
tao, đúng không?“
Thằng Đóng lắc đầu,
chỉ tay vào Lư Khả:
“Chú đi trước,
ông đi sau, thì ông theo dõi chú.”
Thằng Củ Mì nói
theo:
“Phải đấy, ông
theo dõi chú, bọn cháu chỉ đuổi theo ông.”
Thỉ đưa súng lên,
quắc mắt giận dữ:
“Tao bắn bể đầu
hai đứa, ai bảo bọn mày theo tao?”
Cặp mắt thằng
Đóng bắt gặp ánh mắt Thỉ đột nhiên xám xịt lại. Nó quay sang thằng bạn, cất giọng thầm thì ghê rợn:
“Mày đói bụng
chưa?”
Thằng Củ Mì thè
lưỡi như chó dại mùa nóng:
“Chưa, tao vừa ăn xong còn no lắm.”
Thằng Đóng liếm mép:
“Bao giờ mày đói thì bảo tao.”
Thằng Củ Mì nhìn Tiểu Bá Thỉ đăm đăm:
“Tao có thể ăn mà không đói.”
Cặp mắt thằng Củ Mì làm Tiểu Bá Thỉ thấy
khó chịu. Nó lạnh lẽo vô hồn như mắt của những cái xác người từng bị hắn giết
chết. Thỉ bực tức xua tay:
“Hai thằng loạn óc, chúng mày cút đi.”
Lư Khả vội vàng kêu lên:
“Đừng đi. Các cháu dắt ông vào hang Quạ được
không?”
Hai thằng nhìn khuôn mặt hiền từ của Lư Khả
đồng thanh kêu lên như chó sủa:
“Được, ạ.”
Lư Khả ngỡ ngàng hỏi:
“Lối vào ở đâu?”
Thằng Đóng lại hỏi:
“Ông là quạ hay là người?”
Lư Khả ngẩn mặt ra suy nghĩ, rồi lão bảo:
“Ông là người.”
Thằng Củ Mì cười bí ẩn:
“Thế thì ông không vào lối trên đỉnh núi được
rồi.”
Thằng Đóng cũng cười, nói theo:
“Lối dấy chỉ dành cho quạ và chúng cháu.”
Tiểu Bá Thỉ chăm chú theo dõi những mẩu đối
thoại kỳ cục nhưng không sao nắm bắt được câu chuyện. Hắn đâm cáu, chửi hoảng
lên:
“Mẹ mày. Hai thằng ranh kia. Thế bọn mày là
người hay quạ?”
Hai thằng nhìn Tiểu Bá Thỉ đầy độc ác:
“Bọn cháu chẳng là người cũng chẳng là quạ.”
Bàn tay Tiểu Bá Thỉ tự động đưa lên thắt
lưng tìm con dao găm. Lư Khả vẫn không đổi giọng:
“Ông muốn vào hang Quạ, các cháu dẫn ông
vào thì ông cho tiền.”
Thằng Đóng cười tăm tối:
“Chúng cháu phải dẫn ông vào, trước khi bọn quạ
về hang.”
Lư Khả ngạc nhiên:
“Tại sao lại trước khi quạ về
hang?”
Thằng Củ Mì nhếch môi chó:
“Vì bọn quạ trong hang rất thích ăn thịt người.”
*
Hai thằng bé vừa đẩy vừa kéo, chưa đầy ba
phút đã lôi được Lư Khả lên tảng đá bên trên, trong khi Tiểu Bá Thỉ phải khó nhọc
lắm mới bám được vách đá trèo đến nơi. Hắn hơi lấy làm kinh ngạc nhưng cũng
không có thời gian suy nghĩ thêm. Chiếc bóng Lư Khả vừa khuất sau khe đá.
Hóa ra ở đấy có một cửa hang rất hẹp phủ
kín dây thường xuân và cỏ gai. Thỉ nép mình mới được bước qua cửa hang, Lư Khả đã chờ trong
đấy, vừa thấy Thỉ liền lên tiếng:
"Tiểu Bá Thỉ, cháu đốt đuốc lên cho
bác".
Bên trong hang rộng lớn lạ thường, bề ngang
có dễ đến trên năm mét, tuy âm u nhưng không tối hẳn. Vẫn có một ít ánh sáng
xuyên qua màn lá thường xuân. Trên cao là khe trời, từ vệt nứt dài của đá cũng
có những tia sáng xanh xao rọi xuống. Lư Khả chỉ tay lên trên, hỏi:
"Đấy là lối vào của quạ, đúng không?
Giọng thằng Đóng vang lên nơi vách đá:
"Đúng đấy, nhưng giờ này hang không có
quạ. Chiều chúng mới về."
Thằng Củ Mì cũng biến đi đâu, không thấy
người, chỉ nghe giọng lẩn khuất:
"Chúng về thì chúng giết hết người
trong hang."
Tiểu Bá Thỉ nhìn quanh, không thấy bóng
dáng hai thằng ranh đâu thì lấy làm kỳ lạ lắm. Trong các loại hang như thế này,
Thỉ không cần thắp đuốc mà vẫn bắn không trật phát nào. Cặp mắt hắn như cú đêm,
đảo quanh tìm kiếm. Những vách đá cao nhấp nhô bám trắng phân quạ, phát lân
tinh trắng mờ ảo. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Thỉ không lạ gì mấy cái hang
quạ, hang dơi như thế này. Hắn phân biệt được mùi phân với mùi xác chết. Ở dây
là mùi xác chết.
Lư Khả lại sốt ruột nhắc:
"Tiểu Bá Thỉ đốt đuốc lên."
Tiểu Bá Thỉ nghe Lư Khả hối thúc thì đoán,
cặp mắt già nua của Lư Khả không thể nhìn xuyên bóng đêm như hắn. Có thể lão ta
chẳng nhìn thấy gì, ngoài cái khe trời trên cao. Thỉ lẳng lặng lấy cây đuốc nhựa
thông trong ba lô ra, bật lửa đốt.
Ánh lửa vừa bùng lên, hai thằng bé đã đứng
ngay trước mặt Thỉ, cứ như chúng từ dưới dất chui lên. Thỉ khó chịu hỏi:
"Nãy giờ bọn mày đi dâu?"
Cặp mắt thằng Đóng đỏ ngầu, long lanh trong
đêm tối như mắt dơi.
"Chúng cháu vẫn đứng đây."
Tiểu Bá Thỉ thấy lòng khó chịu vô cùng, hai
thằng này cứ lẩn lút như kẻ gian. Lư Khả đưa một mảnh giấy ra xăm xoi dưới ánh
đuốc, rồi lão nói chắc nịch:
"Đi thẳng vào trong."
Càng vào trong càng ẩm ướt. Làn hơi lạnh ẩm
bốc mùi hôi thối rất khó chịu. Tiểu Bá Thỉ dỏng tai lắng nghe, tiếng nước ngầm
rả rích ở đâu vọng đến. Có lẽ nước theo khe trời chảy xuống. Hang sâu thăm thẳm
dẫn về phía nam, đi sâu vào lòng Bạch Mộc Luơng Tử. Trên cao thạch nhũ trắng
buông từng dòng. Bên dưới nhiều chỗ nước đọng thành vũng lẫn với phân quạ thành những bãi lầy nhầy nhụa. Từ đấy bọt khí sủi lên ộp oạp. Lư Khả với Tiểu Bá Thỉ phải tìm những chỗ đá cao bước
lên, nhưng đá cũng trơn trợt phân chim. Bỗng nhiên Lư Khả bước hụt chân tuột xuống
bãi lầy, lão chưa kịp la lên thì đã lún sâu xuống ngang thắt lưng. Thỉ đi cạnh
bên nhanh tay chụp lấy cổ tay Lư Khả, ngọn đuốc vì vậy rơi xuống nước sình tắt
ngúm. Trong bóng tối mù mờ, Lư Khả được kéo lên bờ đá, khuôn mặt lão trắng nhờ
vì khiếp hãi. Không rõ bãi lầy này sâu đến bao nhiêu.
Hai thằng ranh con cất tiếng cười nhạo báng
trong bóng tối.
Tiểu Bá Thỉ phải đốt cây đuốc thứ hai. Hắn
thấy mừng là Lư Khả mang theo rất nhiều đuốc. Chiếc bóng thằng Đóng với thằng Củ
Mì lại hiện ra lung linh. Không rõ hai thằng này đi hay trèo, nhưng chúng cứ lượn
lờ bên vách đá. Thỉ kéo Lư Khả sang bên trái. Quả nhiên mặt đất mé bên này cao
và khô ráo hơn. Lư Khả vẫn chưa qua hết cơn kinh hoàng, lão phải bám vào vai Tiểu
Bá Thỉ mà bước tới.
Ánh đuốc chập chùng soi lên vách đá rêu
phong làm hiện ra những vệt xanh đỏ kỳ dị. Thỉ sững người quan sát những vệt
sáng đủ màu đang chuyển động. Đấy là những con côn trùng hình thù rất gớm ghiếc.
Chúng đang bò đến vùng có ánh sáng. Tiểu Bá Thỉ biết chắc, với màu sắc và hình
dạng quái lạ như thế này, chúng phải cực độc, mà độc đến cái độ đám quạ hung dữ
trong hang không dám đụng đến. Tiểu Bá Thỉ soi đuốc xuống chân vách đá. Y như rằng,
hắn phát hiện ra những cái xác quạ nằm lẫn trong đống lông và xương khô. Từ đấy
bốc lên mùi chết chóc hôi thối. Linh tính báo cho hắn điều không lành. Tiểu Bá
Thỉ bảo:
"Chúng ta quay lại. Hang này là tử địa,
không nên đi vào."
Lạ lùng thay, khi phát hiện ra đám côn
trùng, Lư Khả lại ra vẻ khoái trá. Lão gật gù:
"Tiểu Bá Thỉ, chúng ta đã đến nơi rồi.
Chỉ còn khoảng, ờ, khoảng hơn trăm mét."
Tiểu Bá Thỉ thấy Lư Khả ngập ngừng nói
quanh thì bực dọc hỏi:
"Bác tìm gì ở đây?"
Lư Khả cất giọng hiền lành:
"Đồ gia bảo của cụ cố nhà bác, cháu à.
Bác chỉ lấy nó về, đốt đi cho vong linh cụ siêu thoát. Nghĩa tử nghĩa tận. Bác
mồ côi được cụ nuôi nấng từ bé nên bác phải làm cho được việc này."
Tiểu Bá Thỉ nghe Lư Khả nói thế thì biết
không cản được nên đành kéo Lư Khả bước đi cho nhanh. Họ tiến sâu vào hang động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét