Thứ Năm, 9 tháng 7, 2020

Phần 3: Ngày thứ Ba cuối cùng - 14 giờ 30

(Tác giả giữ bản quyền. Xin đừng trích dịch hay sao chép lại.)

*

Gió tiếp tục thổi mây xám về vần vũ, che kín bầu trời. Thằng Cún đứng sững lại, nhìn lên cao ra vẻ lo lắng và sợ hãi. Chu Lệnh Khang vỗ vai nó.

“Có chuyện gì thế, Cún?”

Thằng bé mếu máo:

“Cháu sợ mưa.”

Chu Lệnh Khang giật mình hỏi ngay:

“Vậy bọn kia cũng sợ mưa?”

“Vâng ạ. Họ sợ mưa và sợ ánh mặt trời.”

Khang đảo mắt nhìn trời rồi ra vẻ tự tin bảo:

“Gió mạnh thế này không mưa được đâu.”

Thằng Cún lắc đầu:

“Khe Đá và làng Thổ Phỉ mưa nhiều lắm. Mưa rất to đến bất chợt. Bởi thế mà họ cứ vất vưởng.”

Chu lệnh Khang nghe qua, lờ mờ đoán ra sự khác biệt giữa thằng Cún và bọn quái vật ở đây. Nhưng hắn đang chăm chăm vào kế hoạch riêng của mình nên cũng không muốn tìm hiểu thêm.

“Vậy chú cháu mình đi vào đấy tìm chỗ trú mưa.”

Khe Đá hiện ra âm u hoang lặng giũa hai vách đá cao sừng sững. Chu Lệnh Khang mau chóng chặt bớt những nhánh cây xương rồng, mở rộng đường thoát hiểm. 

Cả hai rảo bước vào giữa thung lũng. Nơi Tương Mã Đình bị tấn công là một khoảng đất bị cày xới, máu me còn vương vãi. Cây súng trường nằm lăn lóc trong đám cành xương rồng nhưng không thấy xác Tương Mã Đình đâu. Chu Lệnh Khang nhặt cây súng lên, hắn khoái trá nhận ra loại ZH-05 trang bị cho đặc nhiệm Trung Quốc, có thể gấp khúc 90 độ để bắn vào mục tiêu ẩn nấp và có thêm một nòng bắn lựu đạn. Số lựu đạn và băng đạn chắc vẫn còn nguyên trên xác Tương Mã Đình.

Trên mặt đất in hằn những dấu chân kỳ lạ cùng dẫn về một hướng. Khu vực này toàn đá sỏi vụn, những vết trũng thoạt đầu không rõ ràng. Nhưng trên những viên đá phẳng, vết máu để lộ dấu những ngón chân. Chu Lệnh Khang ngạc nhiên nhìn sang thằng Cún. Nó hoảng sợ lùi lại, giấu đôi chân vào bụi cỏ khô.

Bọn người ở đây đều như thằng Cún. Chúng di chuyển trên những ngón chân.

Chu Lệnh Khang lần theo vết chân và những nhánh xương rồng gãy đổ, đến gần vách núi thì mất dấu. Từ đấy trổ ra một hẻm đá âm u, sâu hun hút. Gió lùa qua khe tối kêu lên những tiếng u u đe dọa. Hắn quay sang thằng Cún thì thào:

“Bọn chúng mang xác vào đây à?”

Thằng Cún căng thẳng gật đầu. Chu Lệnh Khang lại hỏi:

“Cháu đã vào trong đấy bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Tại sao?”

“Cháu không thích họ.”

“Tại sao không thích?”

“Những kẻ ở đây đều rất ác.”

Chu Lệnh Khang gật đầu:

“Vậy cháu chờ ở đây, chú đi vào một mình.”

Thằng Cún lắc đầu:

“Chú không thể vào được, họ sẽ tìm ra ánh mắt của chú, họ sẽ giết chú.”

Chu Lệnh Khang ngẫm nghĩ rồi hỏi:

“Nếu chú nhắm mắt lại cho cháu dẫn đi thì sao?”

Thằng Cún run run nói:

“Nhưng cháu còn bé lắm. Cháu rất sợ họ.”

Chu Lệnh Khang ngẩn người nhìn thằng Cún. Nó cao chỉ đến ngang vạt áo hắn, lại ốm yếu và còi cọc trong bộ áo quần cũ kỹ, rách rưới. Mái tóc ngắn cháy nắng của nó xơ xác, lấm bụi đường. Khuôn mặt nó như mọi đứa trẻ nhà quê khác ở Làng Hạ, sớm hiện ra sự khắc khổ và nhẫn nhịn.

Thằng Cún ngước lên nhìn, ánh mắt chân chất, buồn bã của nó như muốn nói rằng, “cháu chỉ là một đứa bé bình thường”. Chu Lệnh Khang quay mặt đi thở dài. Hắn không dám nhìn lâu thằng bé, hắn sợ sự xúc động xa lạ đang nảy sinh trong lòng. Vì lẽ gì một đứa bé bình thường ở tuổi vừa bước chân đến trường bị đẩy vào số phận oan khiên này.

Khang đưa tay lên che mắt, đổi giọng nói vui vẻ:

“Cún có biết trò chơi bịt mắt bắt dê không?”

Khuôn mặt khắc khổ của thằng Cún sáng lên một chút rồi chìm trong xa xăm, nhung nhớ.

“Cháu biết ạ. Dạo ở trường các bạn hay chơi bịt mắt bắt dê lắm.”

Chu Lệnh Khang nắm lấy tay thằng bé:

“Vậy chúng ta cùng chơi. Chú bịt mắt cho cháu dẫn đi. Mình tìm con dê Tương Mã Đình.”

Thằng Cún nghệt mặt ra rồi hỏi:

“Con dê vừa bị giết, đúng không? Nhưng còn bọn họ, nhỡ họ cũng muốn chơi chung thì sao?”

“Thì đấy là bọn sói.”

Thằng Cún đột nhiên bụm miệng cười nho nhỏ:

“Cháu thích chơi lắm ạ. Chú tên là gì?”

“Chú tên là Khang.”

Khang nháy mắt cười rồi lấy khăn quàng vải trong ba lô buộc ngang mắt. Hắn đưa tay cho thằng Cún nắm lấy. Bàn tay Cún nhỏ bé và lạnh lẽo, tin cậy nắm lấy bàn tay to lớn gân guốc của Khang. Nó thì thầm sung sướng:

“Chúng ta bắt đầu chơi nhé, chú Khang.”

Qua khỏi chỗ đá vụn và xương rồng khô kêu lạo xạo, cả hai bước lên những bậc đá rắn chắc. Con đường hẻm núi tương đối rộng, đủ cho hai người đi song song, càng lúc càng lên cao. Tiếng gió rít cũng ngưng dần chỉ còn một bầu không gian tĩnh mịch, không có cả tiếng côn trùng, tiếng dơi vỗ cánh. Chu Lệnh Khang vì bị bịt mắt nên cố vận động các giác quan khác tìm hiểu môi trường xung quanh. Sự im lặng kỳ dị, thế giới không mùi vị ở đây làm hắn thấy hoang mang. Khang từng sống lẩn trốn nhiều năm trong các hang động tăm tối vùng Tân Cương. Hắn quen thuộc với âm thanh và mùi vị của từng hang động, có thể đi hàng giờ trong bóng tối mà vẫn tìm được đường ra. Nhưng ở đây dường như là một thế giới chết trống rỗng, ngoài tiếng chân của hắn và thằng Cún ra, chẳng còn gì khác.

Qua hai ngã rẽ, bất chợt Chu Lệnh Khang ngửi được mùi máu tanh. Hắn từ từ rút con dao găm trong thắt lưng ra. Thằng Cún kéo Khang đi thêm vài bước thì dừng lại. Nó thầm thì phấn khích:

“Con dê đây rồi.”

Chu Lệnh Khang định kéo khăn bịt mắt xuống, nhưng thằng Cún hoảng hốt bảo:

“Chú đừng tháo khăn. Bọn sói đang ở quanh đây.”

Khang quỳ xuống, mò tay lên thân thể còn mềm ấm của Tương Mã Đình. Áo quần Tương Mã Đình rách nát, tả tơi. Da thịt bên dưới cũng tan nát, xương đùi thòi ra, nhiều chỗ ướt nhớp nháp. Chu Lệnh Khang mò được băng đạn sáu trăm năm mươi viên, năm quả lựu đạn và một trái pháo sáng. Hắn cởi thắt lưng của Tương Mã Đình, quấn quanh bụng mình rồi nói nhỏ:

“Xong rồi, chúng ta đi.”

Giọng thằng Cún vang lên sợ sệt:

“Tay chú dính máu rồi. Chú chùi xuống đất nhanh lên.”

Chu Lệnh Khang vội vã mò tay xuống nền đá. May là chỗ này có rất nhiều bụi cát mịn. Hắn cuống cuồng vốc cát chùi mấy kẽ tay.

Khi hắn vừa đứng lên, một cảm giác khó chịu đập ngay vào lưng. Chu Lệnh Khang quay phắt lại, hắn liền đoán ra, có kẻ đứng ngay trước mặt. Hơi thở của con quái vật phả lên má Khang xộc lên mùi máu tươi. Bàn tay nó có những cái móng dài sờ lên vai Khang, suýt nữa thì cào rách cả áo. Một tay Khang nắm chặt cán dao, một tay lần vào vách đá, hắn lùi dần về phía đường ra. Tiếng thở vẫn đuổi theo cùng tiếng bước chân vất vưởng lạ lùng trên nền đá. Khi đấy, một cảm giác liều lĩnh bỗng nổi lên trong lòng Khang, thúc dục dữ dội. Sự mù lòa làm hắn khó chịu. Chu Lệnh Khang muốn kéo khăn bịt mắt xuống để nhìn tận mắt kẻ thù.

Những bước chân vang lên càng lúc càng đông, dường như cả hẻm núi kéo quân đến. Khang vừa tiếp tục lùi, vừa nâng súng mở khóa an toàn. Hắn nói nhỏ:

“Cún, chạy trước đi.”

Bàn tay nhỏ xíu nắm kéo cùi chỏ Khang, giọng nói của thằng Cún vang lên:

“Chú đừng bắn. Chạy hướng này.”

Chu Lệnh Khang hướng về phía thằng Cún, hắn giật tấm khăn bịt mắt ra. Phía trước mặt là một vùng sáng vàng vọt ở khúc rẽ. Khi Khang quay lại, hắn nhìn thấy trong bóng tối lờ mờ những khuôn mặt sức mẻ, dị dạng, tóc tai rũ rượi. Những cặp mắt như hai cái hố sâu đen ngòm hướng về phía con mồi. Khang không chần chừ, hắn bóp cò. Loạt đạn hung dữ bắn đi, dội vào vách đá như mìn nổ. Những tiếng hét rùng rợn vang lên như trong đáy địa ngục. Khang cũng hét lên:

“Chạy.”

Hắn lia thêm một loạt đạn rồi nhảy ào qua những bậc đá, phóng chạy ra cửa hang. Tiếng bước chân đuổi theo phía sau chỉ vang lên yếu ớt, qua khúc rẽ thì mất hẳn. Khang không rõ, bọn ma quỷ bị hỏa lực đẩy lùi hay bọn chúng không có ý định đuổi theo. Hắn nắm tay thằng Cún kéo đi, nhưng thằng bé nhón gót phóng về phía trước với một vận tốc lạ thường.

Khi Khang ra đến cửa hang, thằng Cún đã ôm cái giỏ to đứng đợi ở đấy. Nó toét miệng cười phấn khích:

“Chơi vui thật đấy. Mình vào hang bịt mắt bắt dê nữa nhé, chú Khang.”

Chu Lệnh Khang hối hả bảo:

“Không. Rời ngay khỏi nơi này.”

Sự đụng độ vừa rồi báo cho Khang biết một sự thật, đây là vùng đất âm binh. Nó nằm ngoài sức mạnh và sự liều lĩnh của hắn. Ở nơi này, chỉ có thằng Cún là biết rõ đường vào đường ra. Hắn nắm tay kéo thằng bé đi, lòng toan tính một mưu đồ khác.

Họ rảo bước ra cánh đồng sắn. Ở đấy, những người trong đoàn đang sốt ruột ngóng chờ.

Cô Cấn và thầy Bâng vừa nhìn thấy thằng Cún, họ lao về phía nó, kêu lên mừng rỡ. Thằng Cún sung sướng bảo:

“Con mang cái giỏ về cho bố mẹ.”

Hứa Ngải Kỳ và Từ Yến cũng bật dậy, trố mắt nhìn cây súng trường trên tay Chu Lệnh Khang. Chỉ có Cập Ngôn là tái mặt đi. Hắn nghĩ, ngay bây giờ Chu Lệnh Khang sẽ bắn hắn để trả thù. Nhưng Khang không đếm xỉa gì đến Cập Ngôn. Hắn chỉ nói trổng không:

“Chúng ta đi vào làng. Trời sắp mưa rồi.”

Từ Yến nhìn Chu Lệnh Khang vừa ôm súng, vừa phải dìu thầy Bâng. Ả thở dài quay sang cô Cấn:

“Tôi bồng thằng bé cho chị.”

*

Từ dinh thự Lư Khả, Tống Chính Thao phóng xe về ủy ban, gọi cho tổng đài điện thoại ở Vân Nam. Hắn yêu cầu xác định tọa độ nơi Tiểu Bá Thỉ liên lạc vào lúc chín giờ sáng nay. Chưa đầy ba phút, tổng đài đã gửi địa điểm định vị qua vệ tinh viễn thông về cho Thao, phía bắc Bạch Mộc Lương Tử, khu vực gần bãi Đá Khèn. Hắn mở tủ sắt lấy theo khẩu ZH 05. Đây là loại súng công nghệ cao do Trung Quốc sản xuất, nòng phía trên bắn loại lựu đạn cỡ 20 mm được lắp ngòi điện tử, đặc biệt phát huy tác dụng khi chống lại bộ binh ẩn nấp sau vật cản. Ở Phong Thổ loại súng này chỉ mới được trang bị cho hai trung đội đặc nhiệm Mãnh Long, Hắc Hỏa và những sĩ quan biên phòng hàng thân tín. Thao biết chắc, Tiểu Bá Thỉ không bao giờ sử dụng ZH 05. Thỉ luôn tự hào là tay súng số một của Phong Thổ nên chỉ dùng súng ngắn. Thỉ bắn cực nhanh và chính xác, suốt mười năm nay chưa bao giờ Thỉ để xổng đối phương. Thao tự biết mình không phải là đối thủ của Tiểu Bá Thỉ, nên hắn buộc phải đem theo hỏa lực mạnh, súng trường và lựu đạn.

Máy định vị chỉ ra con đường rất ngắn đâm lên thung lũng Đằng Xung, từ đó rẽ ngang qua bãi Đá Khèn. Tống Chính Thao không phải chạy ngang công trường đá nên chưa đến một giờ là vào đến bờ suối. Vừa đến nơi, Thao phát hiện ra ngay lập tức chiếc xe jeep wrangler màu xám đen, phủ đầy bụi của Tiểu Bá Thỉ. Khung cảnh bên ngoài im ắng không có gì khả nghi. Hắn khoác súng, thận trọng bước ra khỏi xe, đảo mắt nhìn quanh.

Bên cạnh bụi hoa trà đỏ là một xác người đen thui ruồi nhặng.

Suýt nữa Thao kêu rú lên, hắn nhận ra chiếc áo hoa màu xanh của vợ. Chiếc áo rách tả tơi bê bết máu vuơng vãi quanh thi thể người phụ nữ. Thoạt đầu, trông có vẻ như Lư Tố Nga bị thú dữ xé xác, nhưng Thao đã từng nhìn thấy một cái xác tuơng tự như vậy. Cách đây hai tuần, con gái của nhà Đằng Xung cũng bị giết dã man và hút cạn máu trong trại chăn nuôi.

Thao nghiến răng, thận trọng đến bên cái xác. Ruồi nhặng vừa thấy bóng gã, bay lên từng đàn thật ghê tởm. Một bên cổ tay của Lư Tố Nga vẫn còn bị buộc vào cái rễ cây. Bàn tay kia đã bị cắn xé, đứt rời ra, trông thật là rùng rợn. Hắn cúi xuống lần mò quan sát nút buộc dây trói, bỗng lạnh người. Đấy là cách buộc dây theo lối xoắn 2 - 1 của Tiểu Bá Thỉ. Cả Phong Thổ chỉ có Thỉ buộc dây xoắn hai một. Rõ ràng vợ hắn đã bị Tiểu Bá Thỉ trói vào gốc cây đổ trước khi cô ta bị giết chết.

Hai giọt nước ứa ra từ đôi mắt đỏ ngầu hung tợn. Tuy có hàng tá nhân tình, Thao vẫn là người yêu thương con và luôn quý trọng vợ. Hai cái chết của người thân trong ngày làm lòng hắn ngùn ngụt bốc lửa căm thù. Thao nghiến răng ken két:

"Thằng chó Tiểu Bá Thỉ, tao sẽ giết mày."

Hắn đảo mắt nhìn quanh tìm Lư Khả. Không rõ lão già đi đâu mà để cho thằng lợn lòi kia giết chết đứa con gái duy nhất của lão. Bên cụm hoa trà kia là nấm mộ nhỏ đắp đất sơ sài. Thao hộc lên một tiếng tức tưởi, hắn biết, đấy là mộ của Tống Yên Yên. Cả gia đình hắn, ba người, đều chết thảm về tay Tiểu Bá Thỉ.

Ánh mắt Thao bỗng dừng lại nơi những vết chân rất nhỏ. Trên lá khô vẫn còn những vết chân trần dính máu. Bọn này đi nhón gót, nên dấu vết để lại trên đất chỉ là những dấu ngón chân rất kỳ dị. Thao bò ra đất xăm xoi. Hắn tin chắc, đây không là dấu chân của thú dữ. Không có con thú nào có dấu vết kỳ dị như thế này. Nhưng tại sao bọn giết người này đều đi nhón gót thì Thao không hiểu nổi. Chúng giống như vết chân của bọn thủ phạm giết chết con gái nhà Đằng Xung, nhưng chúng nhỏ như chân trẻ con.

Có vẻ như là hai đứa trẻ. Những vết chân trẻ con dẫm lên vết giày của Tiểu Bá Thỉ và Lư Khả. Tất cả đều dẫn lên núi.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét