*
Đường vào làng Thổ Phỉ bị
chặn ngang bởi những lùm gai sấu và cây tất thụ. Cập Ngôn vừa nhìn thấy hàng cây
tất thụ thì lo lắng hỏi thằng Cún:
“Chỉ có một đường này
thôi sao?”
Thằng Cún gật đầu, chỉ
tay về phía xa:
“Phía dưới kia cây còn
dày đặc hơn, chưa đi qua được đã tắt thở chết.”
Thầy Bâng đi bên cạnh Chu
Lệnh Khang, lên tiếng:
“Cây này dân Làng Hạ gọi
là cây sơn, một loài cây giết người. Mủ của nó cực độc, chỉ hít phải hơi cây là
bị lở da, sưng mặt, nghẹt khí quản.”
Chu Lệnh Khang hỏi:
“Vậy làm sao đi qua?”
Thầy Bâng do dự nói:
“Quấn khăn lên mũi, chạy nhanh qua thôi.”
Chu Lệnh Khang lẩm bẩm:
“Hy vọng không còn thứ gì độc địa hơn nữa.”
Mọi người làm theo lời thầy
Bâng nói, vượt qua khu rừng tất thụ không mấy khó khăn. Chỉ có Từ Yến bị ngứa
vùng cổ và cô Cấn bị nổi đỏ hai bàn tay.
Qua khỏi rừng tất thụ, tiếng quạ kêu thảm
thương vang lên từng chập ai oán. Làng Thổ Phỉ đột ngột hiện ra trong mắt họ
như một bức tranh hoang tàn. Những mái nhà tranh nghèo nàn không biết đã qua
bao mùa mưa nắng, đổ nát, xiêu vẹo, nằm lẫn vào những nương sắn hoang. Trên những
tàn cây khô, từng đàn quạ đen dõi ánh mắt độc ác bám theo đoàn khách lạ.
Bầu không khí ảm đạm thê lương làm cả nhóm
chùng bước. Cập Ngôn lên tiếng than nho nhỏ:
“Ngột thở quá.”
Hứa Ngải Kỳ nhìn quang cảnh vắng vẻ, điêu
tàn, quay sang hỏi thằng Cún:
“Ai ở đây?”
Thằng Cún thì thầm:
“Ngày xưa là dân làng.”
Từ Yến đang bồng thằng Puốn đi phía trước,
quay phắt lại:
“Tại sao ngày xưa? Bây giờ họ ở đâu.”
“Họ bảo, đại quân Hồ Lô đã giết họ.”
Từ Yến nhìn sang Chu Lệnh Khang:
“Sao nó nói ra những điều kỳ dị như thế? Họ
bị giết rồi thì bảo thế nào được? Thằng bé này là ai?”
Chu Lệnh Khang nghiêm nghị trả lời:
“Nó là người dẫn đường.”
Hắn quay qua thằng Cún, hỏi:
“Còn bao xa thì ra khỏi đây?”
Thằng bé hoang mang nhìn xuống mu bàn tay.
Vết đỏ đã lan ra bằng quả chanh, bắt đầu sẫm màu. Nó trả lời buồn bã:
“Khoảng hai giờ nữa, nhưng trời sắp mưa.”
Chu Lệnh Khang gật đầu:
“Vậy thì vào làng trú mưa.”
Cập Ngôn hối hả lên tiếng:
“Mày với thằng bé đưa họ vào làng. Tao với
những người khác đi tiếp.”
Hứa Ngải Kỳ đang dìu cô Cấn, ngoa ngoắt trả
lời:
“Tao cũng đưa họ vào làng. Mày muốn nhận tiền
thì theo. Không thì biến đi.”
Cập Ngôn do dự nhìn sang Từ Yến. Ả ôm thằng
Puốn điềm tĩnh gật đầu:
“Chúng ta cùng vào làng.”
Cả đám người kéo nhau băng qua những dãy
nhà đổ nát. Phía sau, đàn quạ cũng chuyền cành đuổi theo. Bên cạnh khu đất trống,
một căn nhà gỗ khá nguyên vẹn hiện ra như mời mọc. Cập Ngôn mừng rỡ:
“Có nhà kia rồi.”
Thằng Cún lưỡng lự dừng chân lại. Chu Lệnh
Khang thấy thế liền hỏi:
“Có chuyện gì?”
Thằng bé nhìn lên bầu trời đang chuyển mưa,
nó phân vân:
“Cháu không muốn vào đấy.”
Khang thận trọng hỏi:
“Cháu sợ à?”
“Không.”
Thằng Cún trả lời dứt khoát rồi dấn bước đi
trước. Nó nhón gót với đôi chân khập khiễng. Tay nó khó nhọc kéo lê chiếc giỏ.
Chu Lệnh Khang đi bên cạnh liền nhận ra, hắn lo lắng hỏi:
“Cún, cháu làm sao thế?”
Thằng Cún nói nhỏ như khóc:
“Cháu đau chân.”
Cô Cấn vội dấn bước lên, ôm chầm nó, kêu
lên khổ sở:
“Con bị dính mủ cây sơn à? Sao con không
nói với mẹ?”
Thằng Cún nhỏe miệng cười méo xệch:
“Con hết đau rồi.”
Nó lại len lén giấu bàn tay vào túi quần,
bước lên hiên nhà.
Khác với những dãy chòi lá lụp sụp khác,
nhà này có mái ngói dày và cột gỗ vững chắc. Dường như là nhà của người giàu có
nhất trong làng hay người có thế lực nhất ở đây.
Bên trong chỉ có một gian rộng rãi. Hai tấm
phản cũ nằm ở hai góc nhà đã sập xuống ngang mặt đất. Mé tận chân tường là một
bộ đòn gỗ thô sơ cao ngang đầu gối. Cả bọn vừa kéo vào đến bên trong nhà, liền
đứng chết sững nhìn bộ đòn.
Trên đấy là một cỗ quan tài đóng bằng ván
thô.
*
Tiểu Bá Thỉ và Lư Khả loay hoay trong hang
đá một lúc rất lâu mới vào đến cuối đường. Đoạn này tương đối thấp và hẹp, thạch
nhũ đổ xuống lòng thòng. Hai bên vách đeo đầy giống côn trùng độc địa. Giữa lúc
đấy, một tiếng động dữ dội đột ngột vang lên, đá với thạch nhũ bên trên rơi xuống
lộp bộp. Cả mặt đất rúng động, lắc lư. Tiểu Bá Thỉ và Lư Khả chao người đi,
suýt nữa trượt chân rơi xuống nước. Thỉ kinh ngạc kêu lên:
“Cái gì thế?”
Lư Khả cũng hốt hoảng la lên:
“Ở đây có động đất hay sao?”
Thằng Đóng đang bám vào vách đá cất giọng
cười đắc thắng:
“Là mìn phá núi.”
Khi đấy Tiểu Bá Thỉ mới hiểu ra, bọn chúng
đã đi quá sâu vào lòng núi, mé bên kia là công trường khai thác đá. Có lẽ, đây
là đợt phá đá thứ hai trong ngày. Như vậy đã là hơn ba giờ chiều. Tất cả các
công trường đá ở đây đều có quy định giờ nổ mìn chung rất nghiêm ngặt. Đợt mìn
thứ nhất vào buổi sáng, trong vòng một tiếng, từ tám giờ sáng đến chín giờ, là
đợt mìn loại nhỏ. Thuốc nổ do công nhân dồn vào chai nhựa nửa lít, nhét vào lỗ
khoan. Sau đấy là thời gian xe và công nhân vào chuyển đá. Đợt mìn thứ hai trong
vòng ba mươi phút, vào lúc ba giờ rưỡi đến bốn giờ chiều, là đợt mìn loại lớn.
Thuốc nổ do công nhân dồn vào chai nhựa một lít rưỡi.
Tiểu Bá Thỉ soi đuốc lên đồng hồ, lo lắng
nhận ra kim chỉ mười lăm giờ ba mươi lăm. Không ngờ bọn chúng mất quá nhiều thời
gian ở đây.
Thỉ sốt ruột nói:
“Bác này, chúng ta quay lại thôi.”
Không có ai trả lời, Lư Khả đã biến đi đâu
mất. Tiểu Bá Thỉ hốt hoảng cất tiếng gọi:
“Bác Lư ơi.”
Tiếng gọi của hắn đập vào vánh núi, dội lên
cao thành những âm thanh lùng bùng. Vẫn không có tiếng Lư Khả trả lời. Tiểu Bá
Thỉ giơ cao đuốc rọi quanh, mặt đầm lầy vẫn yên tĩnh. Hắn lại cất tiếng gọi thật
lớn:
“Hơ, hơ. Bác Lư Khả, hơ, hơ.”
Chỉ có những âm thanh lùng bùng vang trên
vách đá. Tiểu Bá Thỉ tức giận quát lên:
“Thằng Đóng, thằng Củ Mì đâu?”
Hai thằng bé lập tức xuất hiện, như từ dưới
đá chui lên, đứng nhìn hắn cười nhăn nhở. Tiểu Bá Thỉ cố giấu sự kinh ngạc:
“Hai thằng mày có thấy ông già đi đâu
không?”
Thằng Củ Mì hỏi:
“Mày có thấy ông già đi đâu không?”
Thằng Đóng cũng hỏi:
“Mày có thấy không?”
Tiểu Bá Thỉ điên tiết quát lên:
“Hai thằng ranh, ông già đâu?”
Mắt thằng Đóng xám xịt lại:
“Mày đã đói bụng chưa?”
Thằng Củ Mì nhìn Tiểu Bá Thỉ lom lom rồi gật
đầu:
“Tao đói rồi.”
Hai thằng lừ đừ tiến gần đến Tiểu Bá Thỉ,
khóe môi nhếch lên ghê rợn như sói đói. Tiểu Bá Thỉ đứng sững trố mắt nhìn, hắn
không hiểu nổi hai thằng bé xíu này muốn gì.
Tiếng động dữ dội thứ hai đột ngột vang lên
làm rung chuyển cả vòm hang, đá và thạch nhũ từ trên cao rơi xuống ào ạt. Tiểu
Bá Thỉ phải nhanh chân nhảy vội vào hốc đá bên cạnh để tránh đòn. Một tảng đá
to từ trên cao lăn xuống, trượt qua vai hắn gây nên tiếng động khủng khiếp. Có
tiếng thằng nào la khiếp hãi rồi im bặt. Tiểu Bá Thỉ chờ cơn động núi qua đi, hắn
mới bò ra gọi:
“Hai thằng bây đâu rồi?”
Mãi một lúc sau, thằng Củ Mì mới ra đứng
trước mắt hắn. Bộ mặt nó còn chưa hết cơn kinh hoàng:
“Cháu đây.”
“Thằng kia đâu?”
“Chỉ còn có cháu.”
Tiểu Bá Thỉ kinh ngạc hỏi lại:
“Thằng Đóng đâu?”
“Nó bị đá đẩy xuống nước.”
Tiểu Bá Thỉ trợn mắt:
“Chỗ nào? Sao không kéo nó lên?”
“Nó gặp nước thì rã thịt ra ngay, kéo gì được.
Cháu gặp nước cũng rã nát hết thôi.”
Tiểu Bá Thỉ nghe nó giải thích không hiểu
gì, nhưng cũng bỏ qua. Hắn lại hỏi:
“Vậy ông già có rơi xuống nước không?”
Thằng Củ Mì lắc đầu, chỉ tay về mé bên
trái:
“Không. Ông đi vào bên này.”
“Có gì ở đấy?”
“Hồn ma của các cô.”
Tiểu Bá Thỉ bực mình hỏi lại:
“Mày nói cái gì? Các cô nào trong đấy?”
“Các cô bị giam giữ ở đấy, lâu lắm rồi. Họ
rất ác.”
Tiểu Bá Thỉ không muốn nghe những lời điên
loạn của thằng Củ Mì nên phẩy tay:
“Mày dẫn tao vào đấy tìm ông già.”
Thằng Củ Mì ra vẻ sợ hãi:
“Cháu không vào. Cháu sợ các cô.”
Tiểu Bá Thỉ muốn sớm ra khỏi chỗ này nên chẳng
thèm đôi co. Hắn rảo bước về phía thằng Củ Mì vừa chỉ. Hóa ra, ở đấy là một
ngách hang tương đối hẹp, khoảng độ một mét rộng. Bên trong tối âm u vì ánh
sáng khe trời không lan đến được.
Tiểu Bá Thỉ thận trọng bước vào. Đá đổ xuống
ngổn ngang, nhiều chỗ gần như lấp kín cả đường đi. Không rõ đá có từ lâu hay do
mìn phá rơi xuống. Tiểu Bá Thỉ lo lắng cất tiếng gọi:
“Bác Lư Khả ơi.”
Bên trong thoảng có tiếng người rên rỉ. Tiểu
Bá Thỉ lại gọi:
“Bác chủ tịch?”
Giọng Lư Khả vang lên yếu ớt:
“Tiểu Bá Thỉ, mau cứu bác.”
Tiểu Bá Thỉ vội vã leo lên đám đá lởm chởm,
tiến nhanh vào bên trong. Lư Khả nằm cuối ngách hang, giữa đám đá. Cái đầu bạc
trắng của lão đang cố ngóc lên.
“Tiểu Bá Thỉ, may quá. Cháu mau cứu bác
ra.”
Lư Khả bị một tảng đá to rơi xuống lưng,
nhưng tảng đá bị kẹt ngang ngách đá nên không rơi hẳn xuống. Thành ra Lư Khả
không chết mà vẫn ngọ ngoạy được. Tiểu Bá Thỉ hỏi:
“Bác có bị thuơng không?”
“Không.”
“Bác không chui ra được à?”
“Giày tao bị móc giữa hai tảng đá, không
rút chân ra được.”
Tiểu Bá Thỉ phân vân, chưa biết cách nào cứu
Lư Khả ra thì tiếng mìn nổ lại vang lên. Lần này bụi đá ào ạt rơi xuống. Lối ra
bị đá tảng lấp lại chỉ còn một khoảng sáng rất hẹp.
Tiếu Bá Thỉ biết, trong khoảng mười phút nữa,
mìn sẽ lại nổ. Chắc chắn cửa hang sẽ bị lấp kín. Hắn lắc đầu thụt lùi lại rồi
quay lưng đi.
Lư Khả thấy Tiểu Bá Thỉ bỏ mình lại, liền gọi
giật:
“Thỉ ơi, con không thể bỏ bố nằm ở đây.”
Tiểu Bá Thỉ không cha từ nhỏ, luôn bị bạn
bè ức hiếp chế nhạo. Cả tuổi thơ Thỉ chỉ mơ ước tìm được cha mình, nay đột ngột
nghe Lư Khả xưng là bố, hắn rất rối trí. Bên ngoài lại có tiếng thạch nhũ rơi
lác đác. Lư Khả thấy Tiểu Bá Thỉ còn lưỡng lự thì ngóc đầu cao lên dỗ dành:
“Xong việc rồi, con cứ về hỏi mẹ cho rõ người
tên Hoàng Công. Bố biết con có cái bớt màu đỏ rất to ngay bẹn trái. Khi sanh ra
đã có nó.”
Tiểu Bá Thỉ vừa nghe nhắc đến tên Hoàng
Công và cái bớt ở chỗ kín thì lặng người đi. Khuôn mặt lợn lòi xấu xí của hắn
không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng rồi hắn cắm cây đuốc vào kẽ đá, hối hả lấy cuốc
xẻng trong ba lô ra và bắt đầu đào bới. Tiểu Bá Thỉ biết tảng đá chỉ mắc ngang
đấy, không rơi xuống mà cũng không đẩy lên được, nên hắn tìm cách moi chỗ đá dưới
bụng Lư Khả ra. Cũng may phần dưới bụng Lư Khả là lớp đất đá vụn trên nóc hang
rơi xuống, nên có thể xúc ra từng xẻng.
Tiểu Bá Thỉ thở hồng hộc như lợn lòi, bên
trong này thiếu dưỡng khí và ngợp bụi vôi, nhưng hắn không thể ngưng tay. Chỉ
trong vòng vài phút nữa, đợt mìn kế tiếp sẽ nổ, không chắc hắn và Lư Khả sẽ
thoát được khỏi chỗ này. Tiểu Bá Thỉ đoán, bọn họ đã vào sâu đến phần giáp ranh
với công trường đá phía nam. Lớp đá giữa bên này và bên kia chỉ còn rất mỏng,
chỉ vài đợt mìn nữa, cả đoạn hang này sẽ sập xuống.
Tiểu Bá Thỉ xúc thêm một nhát xẻng xuống
phía dưới bụng Lư Khả, đầu xẻng đụng nhằm một vật cứng. Tiếng va chạm như là
kim loại. Lư Khà đột nhiên la lên:
“Cẩn thận.”
Tiểu Bá Thỉ ngạc nhiên hỏi:
“Cái gì thế?”
Lư Khả cố trở mình.
“Con kéo bố ra.”
Tiểu Bá Thỉ xốc nách Lư Khả lôi ra. Lão ta
vừa chòi đạp, vừa rên rỉ, từng chút nhích đến phía trước. Cuối cùng, Lư Khả
cũng bò được ra khỏi tảng đá. Bên dưới chỗ lão nằm là một cái hòm bằng kim loại
rất cũ. Lư Khả hối hả bảo:
“Nhanh lên, con ôm nó theo cho bố.”
Lão vừa nói xong đã bươn mình vọt ra cửa
khe đá. Bàn chân không mang giày của Lư Khả dẫm lên đá để lại những vệt máu
loang lổ. Tiểu Bá Thỉ cũng vội vã xốc cái xốc kim loại lên, không ngờ nó nặng
hơn hắn tưởng, suýt nữa thì Thỉ ngã nhào về phía trước.
Tiếng cười phụ nữ bỗng nổi lên bên vách đá.
Tiểu Bá Thỉ giật mình, liền đưa tay lên thắt
lưng. Dưới ánh đuốc chập chờn hắn nhìn thấy một cánh tay xanh xao thò ra, vươn
dài về phía hắn. Không chần chờ, Tiểu Bá Thỉ rút súng bắn ngay vào vị trí mười
lăm cen ti mét bên trên cánh tay. Tiếng kêu rú nổi lên ghê rợn. Lại có thêm những
cánh tay xanh xao khác thò ra trên tường đá. Tiểu Bá Thỉ xốc cái hòm sắt lên, hắn
vơ lấy cây đuốc ném về phía những cánh tay. Giữa lúc đấy tiếng động rung chuyển
lại nổi lên. Tiểu Bá Thỉ phóng về phía trước. Phía sau lưng hắn, đá bắt đầu đổ
xuống. Những tiếng gào rú của đám phụ nữ vang lên cuồng loạn hung tợn rồi nhỏ dần.
Lư Khả ở bên ngoài nghe tiếng kêu la thì
đoán ra sự việc. Đám phụ nữ đấy là những trinh nữ ngày xưa bị cụ cố Lư Hán chôn
sống để giữ của. Vì lão có đeo đạo bùa của cụ cố Lư Hán để lại nên bọn ác quỷ đấy
chẳng dám làm gì. Nhưng vệt máu của Lư Khả đã kích thích cả bọn tỉnh giấc. Lão
vừa thấy bóng Tiểu Bá Thỉ ôm hòm sắt lảo đảo chạy ra thì hối hả bảo:
“Tiểu Bá Thỉ, chúng ta đi ngay khỏi chỗ
này.”
Tiểu Bá Thỉ ôm hòm sắt chạy được một đoạn
ngắn thì nghe tiếng thở Lư Khả ở phía sau nhỏ dần. Hắn quay lại thấy Lư Khả
đang khó nhọc lê cái chân bị thương không giày trên nền đá lởm chởm. Tiểu Bá Thỉ
không ngần ngại, nói ngay:
“Bố lấy giày của con mà đi.”
Lư Khả nhìn bộ mặt xấu xí của Tiểu Bá Thỉ,
cười giả lả:
“Con thật là đứa có hiếu.”
Lão xỏ chân vào đôi giày đi rừng của Tiểu
Bá Thỉ, khoan khoái nói tiếp:
“Chúng ta đi tiếp thôi, con trai ạ.”
Thằng Củ Mì ngồi trên vách đá mé đối diện,
cười khằng khặc:
“Chú cho ông đôi giày, thì chú sắp chết đến
nơi.”
Tiểu Bá Thỉ đang vác cái hòm nặng trên vai,
nghe thằng nhỏ châm chọc thì ghét lắm.
Hắn cộc cằn bảo:
“Tao mà rút súng ra là mày chết trước.”
Thằng Củ Mì nhìn ánh mắt hung tợn của Thỉ,
nó nói chăm bẳm:
“Cháu đói bụng rồi.”
Tiểu Bá Thỉ bám bàn chân trần lên nền đá
trơn trợt phân quạ. Cái hòm nặng bất thường, mỗi lúc chao nghiêng bên trong lại
vọng ra tiếng lục cục như đá tảng va vào nhau. Tiểu Bá Thỉ nhìn đồng hồ, bốn giờ
năm mươi chín. Hắn khoan khoái thở ra, thầm nghĩ, đợt mìn cuối cùng trong ngày
đã chấm dứt. Thình lình tiếng nổ dữ dội lại vang lên, lần này lỗ khoan mìn đã
vào đến ngay bên cạnh vách đá. Sức công phá dữ dội làm đá trong tường bật tung
ra đẩy thẳng vào người Tiểu Bá Thỉ. Hắn loạng choạng đánh rơi cái hòm sắt, mất
thăng bằng rơi luôn xuống bãi lầy.
Thằng Củ Mì ngồi mé bên kia vách hang la
lên hốt hoảng:
“May quá, lúc nãy cháu vừa ở bên đấy.”
Đợt mìn mới nổ thông lòng hang sang khu phá
núi phía nam, làm lộ ra một khoảng trời xanh xao. Nhờ có ánh sáng tràn vào, Lư
Khả nhìn thấy rõ hơn cảnh Tiểu Bá Thỉ vật lộn trong đám phân quạ nhão nhoét.
Càng lúc hắn càng chìm sâu xuống. Nhưng rồi hắn quạt cánh tay khỏe như chân
trâu, bơi được đến cạnh mép đá. Thằng Củ Mì nhìn bàn tay Tiểu Bá Thỉ vừa đưa
lên mặt bùn, liền la to thất thanh:
“Thế là xong bữa ăn của cháu.”
Tiểu Bá Thỉ cũng trố mắt nhìn cánh tay của
hắn. Trên đấy có những con đĩa màu sắc ghê rợn đang bám cứng. Khuôn mặt Tiểu Bá
Thỉ biến dạng dần, từ hoảng sợ chuyển sang đau đớn cùng cực. Hắn mấp máy đôi
môi tím ngắt:
“Bố, cứu con.”
Lư Khả đứng trợn mắt, khiếp hãi nhìn Tiểu
Bá Thỉ đang vật lộn với sự đau đớn. Lão bỏ chạy chạy đến bên cái hòm, tìm cách
vác nó lên vai.
Tiểu Bá Thỉ vật vã một lúc, cố nổi lên lần
cuối cùng. Bộ mặt tím đỏ, bê bết bùn hướng về phía Lư Khả:
“Bố, cứu con.”
Rồi hắn chìm xuống, sau những đợt vùng vẫy
chỉ còn một chút bong bóng nổi lên. Lư Khả lắc đầu tàn nhẫn. Lão loay hoay tìm
cách nhấc cái hòm lên, miệng lẩm bẩm:
“Đường Thục Nhi, mày đã lấy được món nợ cũ,
thế là hết ân oán. Tao đi đây.”
Một chiếc bóng đen đứng cách đấy năm thước,
theo dõi từ đầu đến cuối cái chết của Tiểu Bá Thỉ. Chiếc bóng cất giọng nói ghê
rợn:
“Lư Khả, ân oán vẫn còn đấy. Mày không đi
được đâu.”
Lư Khả ngước lên, lão kinh hãi nhận ra Tống
Chính Thao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét