Thứ Năm, 9 tháng 7, 2020

Phần 3: Ngày thứ Ba cuối cùng - 16 giờ

(Tác giả giữ bản quyền. Xin đừng trích dịch hay sao chép lại.)
*

Chu Lệnh Khang vừa thấy cỗ quan tài thì biến sắc. Không khí trong làng này còn âm u, ma quái hơn ngoài Khe Đá. Hắn quay sang thằng Cún, hỏi:

“Ai ở trong quan tài.”

Thằng Cún sợ hãi nói nhỏ:

“Cha già của làng.”

Chu Lệnh Khang vừa nghe hai chữ thốt ra trong miệng thằng Cún thì cau mày.

“Nghe không hay chút nào. Cháu liệu xem, mình có ở đây trú mưa được không?”

Thằng Cún rầu rĩ nói:

“Mình cũng không thể đi đâu được. Trời sắp mưa rồi, Vãn Thạch lại đến.”

“Vãn Thạch là ai?”

“Là một đứa từng sống trong nhà này. Nó bằng tuổi cháu nhưng rất ác. Nó giết tất cả những người nó nhìn thấy. Chú mau đóng hết cửa lại.”

Cập Ngôn vừa vào đến nhà thì phát hiện ra đống chông tre phủ bụi nằm lăn lóc ở góc tường. Hắn không cần xem kỹ cũng biết đấy là loại chông gì. Mỗi đoạn tre lớn bằng một ngón tay cái, dài khoảng hơn gang tay. Bốn đoạn tre được buộc chéo lại thành một bộ chông. Chính Cập Ngôn là người trực tiếp chỉ huy ba trăm công an và dân quân đốt đuốc rà soát khắp đoạn đường rừng dài hai mươi ki lô mét từ Mường Tòi về đến Làng Thượng và các khu vực lân cận. Hắn có nhiệm vụ phải tìm ra tung tích những kẻ đặt chông ám sát Tống Chính Thao. Ngoài mười tám bộ chông cắm trên đường, công an và lính biên phòng Phong Thổ đã không tìm ra được dấu vết nào khác. Thủ phạm như biến vào cõi âm ty nào. Không ngờ hắn lại tìm ra những bộ chông tre nằm ở cái làng giả chết này.

Cập Ngôn vốn căm ghét Chu Lệnh Khang. Từ khi thấy Khang xách súng về, hắn cứ nghĩ thằng Cún chỉ bày trò láo toét. Nếu bọn ngoài Khe Đá thực sự hung dữ, thì một thằng trộm rau như Khang đã chẳng lấy được súng quay trở về. Bây giờ nhìn đống chông tre, Cập Ngôn chắc rằng đấy chỉ là bọn tạo phản, bọn cướp núi. Chúng giả làm ma quỷ dọa người. Mùi khai thum thủm bốc lên từ đáy quần làm hắn thấy nhục nhã và căm hận. Cả cuộc đời Cập Ngôn đã từng giết bao nhiêu mạng người, tra tấn tù nhân cho đến hơi thở cuối cùng, ném xác chết cho diều quạ ăn. Hắn chẳng hề tin vào chuyện hoang đường, vậy mà hắn bị một thằng con nít nhát ma. Thật là nhục nhã.

Cập Ngôn khệnh khạng đi về phía quan tài. Giữa lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đã co chân đá mạnh vào một chân đòn gỗ. Cái quan tài chao đi, từ trong đấy tuôn ra tiếng chuột kêu chí chóe.

Cập Ngôn hét lên:

“Bọn mày giấu chông tre trong quan tài hả?”

Thằng Cún hét lên khiếp hãi:

“Đừng. Đừng làm thế.”

Cập Ngôn giơ cao báng súng định quật xuống nắp quan tài nhưng Chu lệnh Khang xông đến. Hắn nắm chặt bả vai Cập Ngôn, cặp mắt tóe lửa:

“Mày lùi lại ngay, thằng chó.”

Cập Ngôn vốn to khỏe, cực kỳ nhanh nhẹn lại liều lĩnh nên luôn thắng hết các cuộc đấu võ hàng năm ở Phong Thổ. Hắn chỉ chờ Chu Lệnh Khang đến gần là ra đòn. Cú đấm móc hàm hung hãn tung ra chớp nhoáng. Hắn tưởng sẽ quật ngay đối phương xuống đất, nào ngờ cú đấm trượt hút vào khoảng không. Cập Ngôn lảo đảo chúi về phía trước, đập trán vào chiếc quan tài. Từ trong đấy, tiếng chuột kêu lại vang lên ghê rợn.

Cú đấm hụt làm Cập Ngôn nổi điên. Cả đời hắn chưa bao giờ ra đòn mà chịu thảm bại. Ngôn rút con dao trong thắt lưng ra. Hai con mắt đỏ ngầu máu sát nhân. Con dao của Cập Ngôn vừa vung lên, chiếc bóng Chu Lệnh Khang chao nghiêng rồi biến mất. Cánh tay phải của Cập Ngôn bất thần đau thốc như lìa khỏi bả vai. Con dao rơi bộp xuống đất. Trời đất bỗng tối xầm lại. Cập Ngôn té nhào xuống chân quan tài. Hắn ôm cánh tay phải mềm oặt, rú lên thảm khốc.

Thằng Cún cũng khiếp hãi kêu lên:

“Đóng hết cửa lại.”

Chu Lệnh Khang chạy ra cửa chính la lên:

“Đóng hết cửa lại.”

Hứa Ngải Kỳ và Từ Yến vội vã xông ra hai hướng khác nhau, cùng phụ đóng cửa. Nhà có hai cửa ra vào, một cửa thông ra sân và một cửa có lẽ dẫn xuống bếp, cùng ba ô cửa sổ. Các cánh cửa đều đóng bằng gỗ rất chắc chắn, bản lề có bôi dầu trơn. Dường như chủ nhà rất xem trọng chuyện cửa nẻo.

Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Nước nhỏ những giọt thật to lên mái ngói, lộp bộp, lộp bộp, rồi trút xuống ào ạt. Đất trời đổi màu xám xịt. Gió núi cuộn lên từng cơn, tràn qua những tán rừng như sóng lũ.

Cập Ngôn qua cơn sốc, ôm cánh tay gần như gãy lìa bò vào góc nhà. Bầu không khí ảm đạm thê lương cùng với tiếng mưa dữ dội bao kín căn nhà. Cả bọn hoang mang kéo hết vào ngồi một góc đối diện với Cập Ngôn. Thằng Cún mệt mỏi tựa vào vai mẹ rồi nhắm mắt như thiếp đi.

Khi đấy, ngay tấm cửa sổ sau lưng Hứa Ngải Kỳ bỗng có giọng một đứa con gái nhỏ cất lên buồn bã:

“Mẹ ơi.”

Suýt nữa Hứa Ngải Kỳ nhảy dựng lên. Khuôn mặt ả tái mét. Đôi môi Hứa Ngải Kỳ lắp bắp không nên lời.

Thằng Cún mở mắt, thì thầm:

“Đấy là Vãn Thạch.”

Con bé lần hồi đi vòng quanh nhà. Nó đập vào từng cánh cửa và kêu khóc:

“Mẹ ơi. Mở cửa.”

Cô Cấn gục đầu xuống giữa hai đầu gối, hai tay bịt kín tai. Những người khác đều sởn da gà, ngồi chết trân. Bên ngoài, đứa con gái tên Vãn Thạch vẫn kêu thảm thương:

“Mẹ ơi. Cho con vào nhà.”

Con bé đi hai vòng quanh nhà thì ngưng đập cửa. Trong mưa chỉ có tiếng kêu khóc, xa dần rồi mất hẳn.

Thằng Cún nói:

“Nó đi rồi.”

Hứa Ngải Kỳ chưa hết cơn kinh hãi, buột miệng thì thầm:

“Đi đâu?”

“Nó đi về khe núi. Ở đây có cái hồ rất sâu. Vãn Thạch ở dưới hồ.”

 “Nó có còn quay lại không?”

“Không. Nó chỉ đến đập cửa một lần mỗi khi mưa lớn.”

Chu Lệnh Khang bỗng giật mình, hỏi:

“Tại sao nó không sợ mưa?”

Thằng Cún nhìn sang mẹ ngần ngừ, rồi bảo:

“Vì Vãn Thạch chết đuối dưới nước nên nó không sợ mưa. Những khi mưa, cả làng này chỉ mỗi mình Vãn Thạch có thể đi lang thang. Nó đi một lúc rồi về lại khe núi.”

Cả đám ngồi lặng đi một lúc lâu, tiếng khóc thảm thương ghê rợn của Vãn Thạch vẫn còn luẩn quẩn trong gian nhà. Thằng Puốn là người đầu tiên lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Nó đột ngột khóc ré lên làm mọi người dựng hết tóc gáy. Cô Cấn loay hoay cho nó uống nước, nhưng nó cứ khóc ngằn ngặt.

Thầy Bâng hỏi nhỏ:

“Chắc nó đói?”

Cô Cấn khổ sở gật đầu.

Thầy Bâng lảo đảo đứng dậy, âu yếm nói với vợ:

“Em cố dỗ nó. Anh ra rẫy hái ngô rồi về ngay.”

Cô Cấn bật khóc:

“Anh đau yếu thế, đi làm sao được. Cún ơi, con bé Vãn gì còn ở ngoài đấy không?” Thằng Cún nằm yên thiêm thiếp, dường như nó đang ngủ say. Thầy Bâng suỵt nhỏ, ra dấu để cho thằng bé ngủ yên. Thầy lại thì thào:

“Ruộng ngô ngay cạnh nhà thôi, mẹ nó đừng lo.”

Chu Lệnh Khang trợn mắt nhìn dáng đứng xiêu vẹo của thầy Bâng. Trên khuôn mặt bầm xanh của thầy hiện lên đôi mắt quả cảm khác thường. Chu Lệnh Khang nghĩ thầm, tên đàn ông ốm yếu này dám đổi mạng sống lấy một cái bắp ngô cho vợ con.

Cô Cấn nghe thầy Bâng nói cứng, vẫn mếu máo:

“Anh cẩn thận nhé.”

Hứa Ngải Kỳ nhìn tình cảnh vợ chồng thầy Bâng thì thở dài. Ả moi trong ba lô ra một cái bánh bao nướng bẹp lép. Số thức ăn ít ỏi của Hứa Ngải Kỳ đã bị rơi hết ở Khe Đá. Ả đưa phần thức ăn cuối cùng cho cô Cấn, rầu rĩ bảo:

“Chị cho nó ăn cầm hơi.”

Thầy Bâng chắp tay rưng rưng nước mắt:

“Gia đình tôi mang ơn các anh chị quá nhiều. Không dám nhờ vả thêm nữa. Để tôi đi hái ngô về cho các cô lót dạ.”

Thầy vừa nói, vừa khập khễnh đi ra mở cửa.

Chu Lệnh Khang bực tức nhìn theo. Rồi như không chịu nổi, hắn đứng bật dậy, phủi mông làu bàu:

“Cứ vẽ chuyện cho người khác làm. Này, anh kia. Tôi đi hái ngô đây.“

Thầy Bâng chưa kịp nói gì, hắn đã ôm súng xầm xầm lách qua cửa. Hứa Ngải Kỳ nhìn cái dáng hùng hổ của Chu Lệnh Khang, bật cười:

“Để cho hắn đi. Bọn mình sẽ có ngô ăn. Thằng đấy mạng lớn, chẳng chết được đâu.”

Chu Lệnh Khang đội mưa đi chưa đầy mười phút đã mang về một bao to. Hắn không nói không rằng, đi lối sau vào luôn nhà bếp. Trong bếp chỉ có duy nhất một cái nồi chứa đầy muối. Loại muối thô lấy từ mỏ về còn lẫn đất đá.

Chu Lệnh Khang bóc ngô rồi nổi lửa. Ánh lửa bập bùng soi lên vách lá. Tiếng cười Hứa Ngải Kỳ từ trên nhà vọng xuống lẫn cùng tiếng nói thanh thoát của Từ Yến, tiếng la tức giận của thằng Puốn.

Lửa đỏ liếm cao dần lên. Cái nồi bắt đầu lắc lư ùng ục. Bộ quần áo ướt của Khang bốc hơi nóng.

“Trời mưa, mưa mãi. Lá cây trĩu nước dài oặt ra như những cánh tay người chết.”

“Trời mưa, mưa mãi. Nước mưa theo những cọng tranh mục trên mái chảy từng dòng xuống bếp.”

Chu Lệnh Khang tưởng như có tiếng ai thì thầm bên tai, hắn ôm súng đứng bật dậy, đảo mắt nhìn quanh. Quái lạ, cảm giác có ai theo dõi từ ngoài nương ngô cứ lớn dần lên.Tiếng mưa vẫn còn rơi lộp bộp trên mái lá. Đâu đó trong góc nhà lại có tiếng chuột kêu rúc rích.

Khi Khang mang nồi ngô nóng lên nhà, Từ Yến đang dùng thế võ giật mạnh khủy tay thầy Bâng. Người đàn ông kêu lên một tiếng thất thanh rồi ngã khụy gối trên đất. Yến vui vẻ nói:

“Đứng dậy nào. Bây giờ cả tay và chân đều cử động bình thường rồi đấy.”

Thầy Bâng lảo đảo đứng dậy, chậm rãi đưa tay lên xuống. Rồi thầy cười sung sướng:

“Tôi lành thật rồi. Cảm ơn cô.”

Hứa Ngải Kỳ đang bế thằng Puốn liền reo lên:

“Chị Từ Yến hay quá. Thế mà không chữa sớm cho người ta.”

Cô Cấn ngồi trong góc nhà cũng cảm động kêu to:

“Ôi, khỏi thật à? Sao các cô tài thế. Ơn này vợ chồng tôi xin ghi lòng tạc dạ.“

Khang ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng vui vẻ, hắn đặt nồi ngô luộc giữa nhà, bối rối kêu:

“Ngô nóng đây, mời tất cả mọi người.”

Hai cô gái reo lên như trẻ nhỏ, cùng xà vào bên nồi ngô. Cập Ngôn ngồi trong góc nhà lia tia mắt căm phẫn về phía Chu Lệnh Khang. Giờ đây hắn chỉ chờ dịp cho kẻ thù một viên đạn vào đầu. Cảm giác hoảng loạn, nhục nhã, thất trận khiến hắn trở nên hung tợn hơn bao giờ. Cánh tay Cập Ngôn được Từ Yến nắn khớp lại đã có thể cử động nhẹ. Hóa ra Chu Lệnh Khang không cố ý đả thương hắn, nếu không thì Cập Ngôn đã bể nát khớp vai. Nhưng Cập Ngôn căm thằng trộm rau lắm. Hắn cho rằng vì chủ quan nên mới bị đo ván, lần sau, hắn quyết sẽ móc ruột đối phương.

Thằng Cún nằm thiêm thiếp ngủ trên tấm phản đổ. Cô Cấn ngồi bên cạnh âu yếm vuốt ve mái tóc xơ xác của nó. Thầy Bâng khẽ khàng mang ngô đến cho vợ.

“Em ăn đi, cho có sức. Đường còn dài.”

Hai vợ chồng lặng lẽ nhìn nhau, cùng nhai trệu trạo.

Bên ngoài mưa nhỏ hạt dần dần. Nước rơi bên hiên thánh thót. Tiếng chuột kêu trong góc nhà càng lúc càng to. Cập Ngôn nóng nảy ném thanh gỗ về phía cỗ quan tài, hắn hét lên đầy khích động:

“Im ngay.”

Những con chuột lặng đi một lát, rồi lại kêu rúc rích như thách thức. Cặp mắt Cập Ngôn vằn đỏ, hắn lẩm bẩm như người điên:

“Im ngay. Tao giết hết bọn mày.”

Thằng Cún vẫn ngủ thiêm thiếp.

Chu Lệnh Khang đến bên gia đình thầy Bâng, từ tốn hỏi:

“Nó vẫn hay ngủ say như thế à?”

Cô Cấn lo lắng đáp nhỏ:

“Có lẽ hôm nay nó mệt. Từ dạo trở về, không bao giờ nó ngủ.”

Khang nhìn cô Cấn thật lâu rồi hỏi khẽ khàng:

“Nó từ đâu trở về?”

Cô Cấn sợ hãi nhìn sang thầy Bâng cầu cứu. Thầy thở dài, rồi nghẹn ngào trả lời:

“Nó từ nghĩa trang trẻ oan Làng Hạ trở về. Hôm đấy Lư Khả cho xe ủi phá nát nghĩa trang, san bằng hết mồ mả. Tôi đi dạy về thì đã thấy nó ở trong nhà.”

Chu Lệnh Khang chăm chú lắng nghe. Hắn thấy thầy Bâng ngắc ngứ thì hỏi tiếp:

“Nhưng vì sao nó phải vào nghĩa trang?”

“Nó bị xe chở đá…”

Cô Cấn chen vào, nhưng chỉ nói đến đấy thì bật khóc. Chu Lệnh Khang gất đầu cảm thông, hắn xích lại gần thằng Cún, gọi nhỏ:

“Cún ơi! Cháu dậy ăn ngô nhé.”

Thằng Cún vẫn nằm yên một cách kỳ lạ. Khang lo lắng lắc vai thằng bé, nói vào tai nó từng chữ rành rọt:

“Cún ơi, cháu thức dậy nào.”

Thằng Cún chậm chạp trở mình. Nó ngước cặp mắt lờ đờ nhìn lên. Đôi mắt nó như nhìn vào một khoảng không vô định nào đấy. Cô Cấn suýt hét lên, nhưng Khang đã nhanh chóng ra dấu im lặng. Hắn hỏi rành rọt:

“Cún có nhìn thấy chú không?”

Thằng Cún ngơ ngác nhìn về phía Khang hoang mang trả lời:

“Không. Mình đang chơi bịt mắt bắt dê à?”

Khuôn mặt Khang đột ngột tái đi, hắn gượng gạo trả lời:

“À. Chỉ bịt mắt một chốc thôi. Cháu ngủ đi nhé.”

Thằng Cún cười mơ hồ rồi lại thiếp đi. Ánh mắt Khang bắt gặp ánh mắt thầy Bâng, cả hai kinh hãi chia sẻ cảm giác bất lực. Những hình ảnh mù lòa dị dạng trong Khe Đá đột ngột hiện ra, Khang mím môi dứt khoát nói:

“Chờ trời tạnh mưa, chúng ta lên đường.”

Từ Yến đột ngột lên tiếng:

“Tôi không chờ nữa. Tôi đi bây giờ.”

Hứa Ngải Kỳ ngạc nhiên:

“Chị không đi cùng chúng tôi sao?”

Từ Yến nhìn chăm chăm Hứa Ngải Kỳ rồi nói dứt khoát:

“Quan hệ bọn mình chấm dứt ở đây. Mỗi chúng ta đều có con đường riêng.”

Hứa Ngải Kỳ cao ngạo gật đầu:

“Phải đấy. Chúc chị bình an.”

Cập Ngôn ngồi trong góc nhà hằn học nói:

“Chúng ta chưa lấy tiền thì chưa đi được.”

Từ Yến cười khanh khách:

“Anh chỉ phải quyết định cho anh thôi. Hoặc là đi bây giờ, hoặc là chờ lấy tiền.”

Khuôn mặt Cập Ngôn đỏ lên trong thoáng chốc. Hắn thẫn thờ nhìn Từ Yến rồi lưỡng lự nhìn sang Hứa Ngải Kỳ. Cuối cùng hắn vẫn ngồi yên tại chỗ. Từ Yến cười khẩy bước ra cửa.

Chu Lệnh Khang không nói lời nào, lạnh lùng nhìn theo tấm áo màu tím. Bỗng dưng Từ Yến quay lại, đôi mắt nàng loang loáng nước.

Từ Yến rảo bước vội vã đi về phía Chu Lệnh Khang. Khoảng không gian trong nhà như lặng đi, không ai hiểu vì sao Từ Yến quay lại. Nàng chậm rãi quỳ xuống bên thằng Cún, nói thật dịu dàng:

“Cô chia tay với Cún nhé. Bao giờ gặp lại nhau, cô sẽ mua cho Cún thật nhiều đồ chơi.”

Thằng Cún cố mở đôi mắt mệt mỏi. Chiếc bóng áo tím và khuôn mặt tuyệt đẹp của Từ Yến hiện ra mờ ảo. Nó khó nhọc nói:

“Cháu cảm ơn ạ. Cháu chỉ muốn đi chơi bịt mắt bắt dê với chú Khang.”

Khang giật mình nhưng vẫn ngồi yên. Từ Yến buồn bã nhìn sang hắn. Đôi mắt nàng đẫm ướt tuyệt đẹp. Hắn mím môi rồi gật đầu:

“Được rồi. Chú sẽ chơi với cháu.”

Thằng Cún cười rạng rỡ:

“Chú hứa nhé. Mình về Khe Đá nhé.”

Khang nói kiên quyết:

“Chú hứa đấy. Hết mưa thì mình đi.”

Thằng Cún sung sướng tìm nắm bàn tay Từ Yến, vô tình nó chạm vào nơi cổ tay. Ánh kim loại lóe lên trong mắt nó. Chu Lệnh Khang lặng người đi. Loại người như Từ Yến không bao giờ để kẻ khác khám phá ra bí mật của mình. Ả sẽ ra tay, diệt khẩu trong chớp nhoáng. Hắn nghiêng người sang nhìn vào mắt Từ Yến, chậm rãi lắc đầu. Nhưng Từ Yến chỉ mỉm cười, nói thật dịu dàng:

“Cún ơi, cô đi nhé.”

Thằng Cún vẫn nắm lấy chiếc vòng kim loại trên cổ tay Từ Yến. Nó thì thầm mệt mỏi:

“Nếu gặp Vãn Thạch, cô đừng rút dao ra. Nó sẽ giết cô ngay lập tức.”

Từ Yến giật mình:

“Nó nguy hiểm thế sao?”

“Nó nhanh như chớp lại rất ác. Cô ném cho nó cái xác quạ, thì nó để cô đi qua khe núi. Vãn Thạch rất thích gặm xương quạ.”

Từ Yến thận trọng hỏi:

“Thật vậy à? Thế sao nó không tự bắt quạ?”

“Vãn Thạch chết lâu quá rồi nên còn không bắt được quạ.”

Chu Lệnh Khang chăm chú nghe câu chuyện, lờ mờ đoán ra uẩn khúc. Hắn hỏi:

“Tại sao Vãn Thạch chết lâu rồi mà không như bọn ở Khe Đá?”

“Vì nó ở dưới nước, nên ít bị ánh sáng mặt trời phân hủy. Nó vẫn còn thấy được, nghe được, nói được, lại không biết sợ mưa là gì.”

Thằng Cún nói đến đấy thì im, nó từ từ thiếp đi. Chiếc bóng tím của Từ Yến thoáng chốc xa dần trong mắt thằng Cún.

Cập Ngôn ngồi gục đầu trong góc nhà. Khi hắn ngẩng đầu lên, Từ Yến đã đi mất. Hắn ôm súng cười khằng khặc một mình.

Bên ngoài trời bắt đầu tạnh mưa. Hoàng hôn đổ sớm xuống triền rừng buồn ảm đạm. Chu Lệnh Khang vươn vai nói:

“Chúng ta chuẩn bị lên đường.”

Cả bọn lục tục đứng lên. Thầy Bâng cũng xốc thằng Cún dậy.

“Con ơi, mình đi.”

Thằng Cún mệt mỏi trở mình, nó tìm cách đứng lên. Cánh tay nó bíu vào tay bố bỗng mềm oặt. Hai chân nó khụy xuống. Thầy Bâng chưa kịp chụp lấy, nó đã ngã xuống trên tấm phản. Chu Lệnh Khang phóng đến, hắn kéo ống quần thằng bé lên. Những vết đỏ kỳ dị bằng hòn bi chai hiện ra trên khắp bắp chân thằng bé. Cả bàn tay trái của nó cũng ửng đỏ và bắt đầu ngả tím. Thằng Cún thì thào:

“Ông ấy đang gọi cháu.”

Chu Lệnh Khang hỏi:

“Ai?”

Khi đấy, có tiếng cọt kẹt khác thường vang lên trong góc nhà. Cái quan tài bắt đầu chuyển động. Nắp quan tài từ từ đội lên. Những con chuột to lớn dị thường ngóc cái đầu ghẻ lở trụi lông. Chúng giương đôi mắt màu đỏ nhìn đám người lạ, từng con nối đuôi nhau bò ra.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét