(Tác giả giữ bản quyền. Xin đừng trích dịch
hay sao chép lại.)
*
Cập Ngôn rút súng ngắn ra, nhắm vào con đầu
tiên. Tiếng súng vang lên chát chúa. Cái đầu con chuột vỡ toang. Thân hình nó
giãy lên vài đợt rồi nằm thẳng đơ. Mấy con chuột khác hoảng sợ bỏ chạy vào góc
tối, giương cặp mắt đỏ rực nhìn ra. Cập Ngôn thấy thế thì khoái chí cười hô hố.
“Tao bắn chết hết. Con nào có gan thì bò ra
đây.”
Đàn chuột thù hằn kêu lên chét chét.
Có tiếng ho khúc khắc. Nắp quan tài mở hẳn,
một bóng áo trắng vật vờ ngồi dậy. Chu Lệnh Khang vừa thoáng nhìn khuôn mặt người
trong quan tài, hắn đã kêu lên khiếp hãi:
“Tất cả nằm ấp mặt xuống đất. Không nói
chuyện, không cử động.”
Cập Ngôn đứng dậy, lên đạn khẩu ZH-05. Hắn
hướng nòng súng trường về phía bóng áo trắng, nhếch miệng cười:
“Ma quỷ hả? Mày lại đây. Tao khạc lửa cho
mày coi.”
Cô Cấn và thầy Bâng vội vã nằm ấp lên mình
thằng Puốn. Thằng bé vừa ăn no, đùa giỡn xong đã lại thiu thiu ngủ. Hứa Ngải Kỳ
cũng vội vã cúi đầu, che kín hai tai lại. Chu Lệnh Khang chồm ra phía trước,
che cho Hứa Ngải Kỳ. Hắn cũng nâng khẩu ZH-05 lên, mở khóa an toàn rồi vội vã
nhắm mắt lại.
Tiếng cọt kẹt phía quan tài lớn dần, rồi có
tiếng hét của Cập Ngôn:
“Đứng lại.”
Chu Lệnh Khang lắng nghe tiếng chân vất vưởng
trên nền nhà. Loạt đạn hung dữ của Cập Ngôn đột ngột vang lên trong gian nhà
kín như sấm sét. Tường nhà rung lên dữ dội, vữa đất rơi xuống ào ào. Mái ngói rụng
loảng xoảng. Chu Lệnh Khang hoảng hốt rủa thầm:
“Thằng điên!”
Sau ba nhịp chân là tiếng nấc nghẹn ghê rợn
của Cập Ngôn. Hắn còn không kịp la lên, chỉ có tiếng giãy giụa hấp hối. Thân hình
Hứa Ngải Kỳ phía sau lưng Chu Lệnh Khang run lên lẩy bẩy. Khang lùi sát về phía
sau, tựa lưng vào vai Hứa Ngải Kỳ thì thầm:
“Nhắm kín mắt lại. Đừng sợ.”
Cô Cấn và thầy Bâng cũng ôm nhau run lên
lên bần bật. Thằng Puốn đang nằm trong lòng bố mẹ nghe tiếng súng dữ dội thì
choàng tỉnh. Nó muốn trồi dậy mà không được nên khóc rống lên.
Tiếng khóc của nó giữa bầu không khí chết
chóc như hồi chuông báo tử. Thầy Bâng tìm cách bụm miệng nó lại, nhưng nó vùng
vẫy dữ dội, cắn luôn vào ngón tay bố. Vết răng cắn của nó làm tay thầy Bâng ứa
máu. Thầy kêu lên một tiếng đau đớn nho nhỏ. “Ôi.”
Chu Lệnh Khang đưa tay đẩy Hứa Ngải Kỳ về
phía sau, hắn ngồi nhích ra trước, căng thẳng chờ đợi.
Tiếng chân vất vưởng đã nhanh chóng di chuyển
về phía họ. Nó đến thật gần trước mặt Khang. Hơi thở ẩm mốc phả lên mũi hắn,
mùi nước đái chuột, mùi gỗ mục, mùi muối mỏ. Con quái vật đang đánh hơi máu.
Khi đấy, cảm giác liều lĩnh trỗi lên trong
lòng Khang. Y như buổi trưa ở Khe Đá. Hắn muốn nhìn tận mặt người được gọi là
cha già của làng. Chắc chắn ông ta nắm được mọi điều bí ẩn ở đây.
Khang từ từ mở mắt ra.
Lão già ngồi trước mặt hắn mặc bộ áo quần
màu trắng tang chế. Bộ mặt xanh xao nhợt nhạt như người thiếu máu biến dạng ghê
rợn. Chòm râu dài bạc lơ thơ che lên cặp môi lở loét, sứt sẹo. Một bên vành tai
của lão bị chuột ăn hay rơi đâu mất chỉ còn một vết máu đen đúa. Cặp mắt độc ác
của lão lùng sục tìm ánh mắt của Khang. Lão nhìn sâu vào đáy mắt như hớp hồn,
nhưng lão chỉ thấy một hồ nước tĩnh lặng, hàng liễu rũ bình thản nghiêng bóng
bên dòng. Ánh sao nhấp nháy đầu non, sao Kiếp Sát đi cùng Thất Sát. Lão già
kinh ngạc lùi lại, kêu lên một tiếng nho nhỏ. “Nhà ngươi?”. Ánh mắt độc ác tắt
dần, trên mặt lão chỉ còn hai hố sâu đen ngòm. Lão cất giọng nói thều thào như
gió thoảng:
“Nhà ngươi muốn gì?”
Ánh mắt Khang lạnh lẽo như thép nguội. Hắn
bình thản trả lời:
“Tôi muốn hỏi vài điều.“
Lão già đưa ngón tay trỏ lên. Ngón tay của
lão cũng bị chuột gặm chỉ còn một nửa. Máu đọng đen ngòm.
“Ta chỉ trả lời một điều, duy nhất một điều.
Hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Chu Lệnh Khang lưỡng lự một lúc rồi quyết định:
“Tôi muốn cứu thằng bé.”
Lão già cười nhỏ rít như chuột kêu:
“Khá lắm. Nhưng nhà ngươi còn nợ nó một
chuyện.”
Chu Lệnh Khang giật mình:
“Vâng. Tôi nợ nó một trò chơi.”
“Ngươi có trọng lời hứa không?”
Chu Lệnh Khang cười ngạo nghễ:
“Tôi chưa bao giờ thất hứa với ai.”
Lão nghiến răng nói như đe dọa:
“Vậy hãy thực hiện lời hứa của ngươi đi đã.
Lòng người vốn gian trá.”
Khang gật đầu không chút lưỡng lự. Cha làng
cười gằn rồi rũ áo đứng dậy. Ra đến cửa, lão không quay lại mà nói trổng không:
“Nếu đi thẳng thì ra khe núi gặp Vãn Thạch.
Nếu rẽ về bên trái là đường hẻm núi dẫn ra thế giới bên ngoài, chỉ khoảng ba giờ
là có làng mạc. Nếu rẽ về bên phải là trở về Khe Đá.”
Rồi lão cất tiếng hát. Giọng ca não nùng
chìm dần vào bóng hoàng hôn.
Nghiệp duyên ấy dữ lành tạo tác
Nhân quả gieo kiếp sát dặm trường.
Chu Lệnh Khang lặng người nghe câu hát của
lão già. Người có sao Kiếp Sát chiếu ở cung Mệnh tính tình ngang tàn, bạo ngược,
dễ gây nghiệp chướng, nếu gặp sao tốt thì giảm mất tốt đi, còn gặp sao xấu thì
xấu vô kể. Kiếp Sát đi với Thất Sát là người không biết sợ chết, can đảm, liều
mạng. Trên lá số tử vi của hắn, hoặc chết bất đắc kỳ tử, hoặc gây nên trường
sinh sát rồi thành sự nghiệp lớn. Chu lệnh Khang chưa bao giờ nghĩ đến điều
này. Cho đến bây giờ hắn cũng chỉ sống theo bản năng bạo tàn chứ không hề suy
nghĩ.
Hứa Ngải Kỳ chờ nghe tiếng hát tắt hẳn, lồm
cồm ngồi dậy. Nàng khào khào nói như người bị cúm:
“Anh trò chuyện với người nào à?”
Chu Lệnh Khang trầm ngâm gật đầu. Lời bài
hát vẫn còn khuấy động tâm tư hắn dữ dội. Người sanh ra bị ngôi sao xấu nhất trấn
ở cung Mệnh, liệu có được hy vọng sống còn. Khang lắc đầu, xua đuổi nỗi ám ảnh:
“Chúng ta lên đường thôi. Em đưa gia đình
thầy giáo đi về hướng bên trái, chỉ khoảng ba giờ là có làng mạc. Từ đấy về Ma
Lù Thàng rất gần.”
Hứa Ngải Kỳ giật mình nắm tay Chu Lệnh
Khang:
“Còn anh?”
“Tôi phải đưa thằng Cún quay lại Khe Đá,
chơi trò chơi cuối cùng của cuộc đời mình.”
Cô Cấn thầy Bâng cũng đã lồm cồm ngồi dậy,
cả hai hốt hoảng kêu lên:
“Sao quay lại Khe Đá?”
Khang thở dài:
“Nó không đi tiếp được nữa. Chắc anh chị
cũng đã đoán ra phần nào, thằng Cún đang ở giai đoạn hoại tử, nó sẽ bị phân hủy.”
Cô Cấn ôm chầm thằng Cún, nấc lên:
“Không. Mẹ không cho con quay lại Khe Đá. Mẹ
sẽ đem con theo, tìm người chạy chữa cho con.”
Thầy Bâng cúi xuống hôn vùi lên tóc thằng
Cún, nghẹn ngào:
“Bố cũng không để con ra đi lần nữa.”
Thằng Cún đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng
nói:
“Bố mẹ đưa em đi. Con quay lại Khe Đá.”
Nó khó nhọc bò dậy, lần tìm thằng Puốn. Bàn
tay nó chậm rãi vuốt má em. Lần đầu tiên từ ngày trở về, nó nói chuyện với thằng
Puốn:
“Em đi yên lành cùng bố mẹ, em nhé.”
Cặp mắt mờ đục của nó cố ghi lại hình ảnh
thằng Puốn đang khoái chí toét miệng cười. Thầy Bâng nắm tay thằng Cún, nước mắt
ràn rụa:
“Bố đưa con quay lại Khe Đá. Bố đi cùng
con. Sống chết cùng với con.”
Chu Lệnh Khang nắm tay thầy Bâng kéo ra. Hắn
lạnh lùng nói:
“Khóc lóc đủ rồi. Anh chị đưa thằng bé kia
ra khỏi làng. Thằng Cún phải quay trở lại với thế giới của nó. Hứa Ngải Kỳ, em
hứa nhé, sẽ lo cho họ chu toàn.”
Hứa Ngải Kỳ gật đầu tự tin:
“Em hứa. Anh trai của em đang chờ ở Ma Lù
Thàng. Mọi việc sẽ ổn thỏa thôi.”
Nàng dừng một lúc rồi ngập ngừng nói tiếp:
“Em cũng sẽ chờ anh ở đấy.”
Chu Lệnh Khang lắc đầu:
“Kẻ thù của tôi giờ đã vây kín Đằng Xung và
Ma Lù Thàng. Nếu tôi có thoát khỏi Khe Đá thì cũng bỏ mạng ở Ma Lù Thàng.” Chu Lệnh Khang cất giọng cười ngạo nghễ. “Em đừng chờ làm gì.”
Hứa Ngải Kỳ bâng khuâng nhìn vào mắt Chu Lệnh
Khang:
“Nếu hai chúng ta còn sống, em sẽ tìm ra
anh.”
Hắn lảng tránh, nhìn ra cánh rừng bên
ngoài. Ánh nắng chiều đã tắt, để lại một ngày ngắn ngủi vừa chết. Chu Lệnh
Khang tàn nhẫn trả lời:
“Em quên tôi đi. Tôi chỉ mang lại bất hạnh
cho người khác.”
Hứa Ngải Kỳ buồn bã quay sang cô Cấn:
“Chúng ta lên đường.”
Cô Cấn vẫn ôm chặt thằng Cún không chịu rời
ra. Chu Lệnh Khang kiên quyết giằng lấy thằng bé, hắn nói cộc cằn:
“Không lằng nhằng nữa. Tôi phải đi ngay. Chỉ
trễ một lúc, thằng bé không còn dịp chơi trò bịt mắt bắt dê.”
Hắn vừa nói vừa bồng thằng Cún lao ra cửa.
Bên trong nhà, tiếng khóc thảm thương của cô Cấn đuổi theo:
“Cún ơi. Con ơi.”
Đàn chuột bu quanh cái xác nát bét của Cập
Ngôn cũng kêu lên chít chít.
*
Đoàn tàu nằm kẹt ở sân ga đã hơn ba tiếng.
Nội bất xuất ngoại bất nhập.
Khâm Bưu bắt đầu hoảng sợ, nếu kế hoạch của
hắn đổ bể, cả bốn đứa sẽ phải chết thảm khốc nơi này. Tống Chính Thao ra lệnh tử
hình tại chỗ những kẻ tìm cách trốn khỏi Phong Thổ. Trong toa đông lạnh có thể
Mân đã hết dưỡng khí. Tàu còn ở trong sân ga, nhân viên an ninh đang kiểm sát
ngặt nghèo nên Khâm Bưu không thể tắt hệ thống máy lạnh, xả hơi bên ngoài vào.
Trong ngăn tủ chứa Mân, hắn có nhồi đầy áo quần cũ và mền len, nhưng ở nhiệt độ
âm 15°C không biết Mân sẽ chịu được bao nhiêu lâu nữa. Có khi Mân chết cóng lâu
rồi.
Khâm Bưu gọi điện liên tục cho Tống Chính
Thao, nhưng di động của Thao đang ở ngoài vùng phủ sóng. Cả sân ga nhỏ xíu giờ
đây bấn loạn vì các chuyến tàu đang dồn cục lại. Tàu từ Phong Thổ chở đá và
khoáng sản sang biên giới bên kia có tổng cộng ba chuyến. Tàu từ bên Trung Quốc
sang có một chuyến khoảng hơn hai trăm người, gồm phạm nhân, tử tù và các gia
đình diện "di dân dời đất". Đám người này không chịu nổi bầu không
khí ngột ngạt trong toa, bắt đầu la lối hò hét vang dội cả khu vực nhà ga.
Cảnh sát an ninh xách súng chĩa lên các cửa
sổ toa hăm dọa. Tiếng loa vang lên từng chập:
“Yêu cầu hành khách ngồi yên tại vị
trí. Ai bước ra ngoài, cảnh sát sẽ nổ súng.”
Tình hình náo loạn càng lúc càng gia tăng
nhưng không ai có thể liên lạc được với Tống Chính Thao hay Lư Khả. Điện thoại
của Tiểu Bá Thỉ cũng mất sóng. Khâm Bưu lo lắng chạy xuôi chạy ngược từ văn
phòng nhà ga sang đường tàu. Không ai có thể liên lạc được với ban lãnh đạo. Bọn
an ninh từ ủy ban kéo sang mang theo tin đồn, xác Tống Tăng Hoàn đưa từ đường
Tào Hoa về đang quàng ở văn phòng khu trưởng.
Khâm Bưu tuyệt vọng quay về toa số tám.
Trong công ten nơ tối thui, Thạc và Nen đang nằm trên giường sắt. Hai đứa được
truyền nước biển như tất cả các bệnh nhân hôn mê trong công ten nơ. Giường của
Nen nằm ngay cửa ra vào. Ánh sáng ập vào rọi lên bộ áo quần công nhân mỏ muối
loang lổ máu. Khuôn mặt quấn kín băng trắng của Nen trông như xác ướp. Khâm Bưu
khẽ khàng đóng cửa, hắn đi đến bên Nen, cúi xuống nói nhỏ:
“Nen. Tao đây.” Khâm Bưu bật ngọn đèn pin
nhỏ xíu.
Trong bóng tối vàng vọt mắt Nen mở ra long
lanh:
“Sao rồi?”
“Tình hình nguy hiểm lắm. Bọn mày ráng
nằm yên chờ.”
“Vẫn chưa có lệnh khởi hành à?”
“Hình như có sự cố gì đấy. Tống Chính
Thao không cho ai ra khỏi nhà ga. Lực lượng an ninh của bên ủy ban đã kéo tất cả
về đây.”
Nen thì thầm:
“Bọn tuần tra vừa ở trong này. Chúng
nó soi đèn kiểm tra khắp các gầm giường. Hình như tìm ai đấy.”
Khâm Bưu trả lời nhát gừng:
“Chắc có thêm bọn nào vượt biên.”
Nen lo lắng:
“Mày sang nhìn thằng Thạc hộ tao. Nó cứ
ngọ ngoạy bên đấy mãi.”
Khâm Bưu chuyển sang giường của Thạc ngay cạnh
bên. Thạc đang cố ngóc cái đầu quấn băng trắng lên nhìn sang giường Nen. Khâm
Bưu cúi xuống hỏi nhỏ:
“Nằm yên. Mày còn chịu nổi
không?”
Khuôn mặt Thạc được Bưu bôi máu loe loét,
nhiều chỗ còn thoa mực tím bầm. Gã cười gượng gạo:
“Tao chịu được, chỉ bị dĩn đốt và buồn tè. ”
Bưu cười dễ dãi trong vùng không gian tối tăm hôi hám:
“Mày cứ tè ra ở đây. Đám bị thương kia đều thế cả.”
Thạc thở ra khái trá:
“Xong rồi. Tình
hình bên thằng Mân ra sao?”
“Tao không vào đấy được vì cửa đã niêm
phong.”
“Bình dưỡng khí của nó xài được bao nhiêu
lâu?”
Khâm Bưu nói như khóc:
“Nó có hai bình 12 lít. Mỗi cái chỉ được
khoảng hai giờ.”
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Gần năm giờ ba mươi.”
Thạc mếu máo:
“Như vậy nó sắp cạn dưỡng khí.”
Bưu nắm lấy tay Thạc:
“Chắc tao phải mở cửa cho nó ra, sống chết
có nhau lúc này.”
Thạc xiết chặt tay Bưu, nghẹn ngào:
“Cảm ơn mày, Khâm Bưu. Mày nói thằng Nen
chuẩn bị đi. Bốn đứa mình tìm cách trốn khỏi đây. Nếu chết thì cùng chết, đừng
để thằng Mân chết ngạt một mình trong đó.”
Điện thoại Khâm Bưu bỗng reo tút tút. Hắn vội
vã mở máy. Đầu dây bên kia là giọng của Tống Chính Thao:
“Tao đây. Mày có chuyện gì mà gọi liên
tục như thế?”
Khâm Bưu hối hả trả lời:
“Hai công ten nơ của em đang kẹt ở nhà
ga.”
Thao sẵn giọng:
“Thì sao? Tất cả đều phải đỗ ở đấy, chờ
tao về.”
“Bao giờ anh về đến?”
“Khoảng một giờ nữa.”
“Như vậy cả hai công ten nơ đều bị thiệt
hại. Em chỉ chuẩn bị nước biển và bình ô xy vừa đủ đến biên giới. Nếu nằm lâu
hơn nữa, đám bị hôn mê ở toa số tám sẽ chết gần hết. Bên toa số bảy, hệ thống
máy đông lạnh dự phòng cũng chỉ hoạt động trong vòng bốn giờ. Nếu bây giờ tàu
không chạy để cung cấp điện thì máy đông lạnh cũng sẽ ngừng hoạt động. Toàn bộ
hàng hóa trong đấy sẽ rã đông.”
Thao im lặng một lúc rồi lên tiếng:
“Thôi, được rồi, tao gọi cho bọn an
ninh. Bọn nó kiểm tra lần cuối đoàn tàu của mày, rồi đặc cách cho mày lên đường.”
Khâm Bưu lo lắng hỏi:
“Đang có chuyện gì vậy?”
Tống Chính Thao cộc cằn trả lời:
“Chẳng việc gì đến mày. Lo làm nhiệm vụ
đi.”
Hắn nói xong thì cúp ngay điện thoại. Khâm
Bưu phẫn uất chửi đổng một tiếng.
Thạc gọi nhỏ:
“Tống Chính Thao hả?”
Bưu cúi xuống thì thầm:
“Ừ, chuẩn bị khởi hành. Bọn an ninh lên kiểm
tra lần cuối. Mày cố gắng nằm giả chết cho tao, đừng cử động, đừng nói gì. Tè ra càng nhiều càng tốt.”
Hắn đi sang giường Nen, dặn dò:
“Chuẩn bị khởi hành nhé. Bọn an ninh sẽ lên
kiểm tra ngay bây giờ. Tao sang bên thằng Mân.”
Khâm Bưu nói xong liền tất tả đi ra. Cánh cửa
công ten nơ vừa đóng lại, toa số tám chìm trong bóng tối. Thạc và Nen nằm đấy,
cả cơ thể căng ra vì lo sợ. Bên ngoài vọng vào những tiếng la ó của đám phạm
nhân và tử tù, tiếng loa phát thanh.
Bỗng nhiên rồi có tiếng súng nổ. Đám đông
bên ngoài gầm lên. Thạc nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Xin ba mẹ phù hộ cho chúng
con.”
Từ công ten nơ số tám đi sang công ten nơ số
bảy là một khoảng rộng ba mét. Ở giữa khớp nối hai va gông có bắt ván gỗ để có
thể vận chuyển giường bệnh và xác chết. Khâm Bưu vừa sang đến va gông bên kia,
tiếng quát hung dữ nổi lên sau lưng hắn:
“Đứng yên!”
Bưu đưa hai tay lên cao, từ từ quay đầu
nhìn lại. Dưới đất, đội trưởng an ninh khu nhà ga đang lăm lăm súng chĩa lên.
Bưu chẳng lạ gì thằng này, tháng nào hắn cũng sang sân ga chuyển hàng đi, cũng
phải chào hỏi bọn nhân viên ở đây. Nhưng Khâm Bưu ỷ mình là người của bệnh viện
Trung Uơng nên luôn tỏ thái độ ngạo mạn, hống hách với đám an ninh nhà ga. Hắn
bỏ tay xuống, khó chịu trả lời:
“Có chuyện gì đấy?”
Không ngờ tên đội trưởng an ninh lên đạn
rôm rốp, quát to:
“Leo xuống!”
Khâm Bưu trợn mắt kêu lên:
“Mày điên à? Sao bắt tao leo xuống?”
“Leo xuống!” Thằng kia lặp lại hung dữ.
Khâm Bưu cố nén sự sợ hãi, ráng làm ra vẻ tức
giận:
“Tao quản lý hai công ten nơ này. Mày đừng
để tao phải đưa xác mày lên đây.”
“Tống Chính Thao vừa gọi điện ra lệnh.
Không ai được đến gần đoàn tàu này, những người trên tàu cũng không được phép
di chuyển lung tung. Bọn tao lên kiểm tra lần cuối."
Khâm Bưu sốt ruột nhìn lên đồng hồ nhà ga,
hắn không biết Mân còn chịu đựng được bao nhiêu lâu nữa. Mà có thể Mân đã chết
rồi. Khâm Bưu nói:
“Hệ thống đông lạnh của công ten nơ đã
ngưng hoạt động. Toàn bộ số hàng trong đấy sẽ hư hỏng. Có việc gì là mày chịu
trách nhiệm với Tống Chính Thao đấy.”
Thằng cầm súng lưỡng lự hỏi:
“Mày định làm gì?”
“Tao phải vào công ten nơ kiểm tra độ
lạnh.”
“Nhưng cửa đấy đã niêm phong. Không ai
được phép mở khóa niêm phong.”
Khâm Bưu hùng hổ chửi thề:
“Tao đang điên tiết lên đây. Nếu số
hàng đông lạnh hư hỏng, Tống Chính Thao lột da bọn mày.”
Giữa lúc đấy, có tiếng động vang lên bên
trong công ten nơ. Thoạt đầu chỉ là những tiếng đập cửa mơ hồ, sau đấy là những
tiếng động lớn hơn. Tên đội trưởng an ninh ngạc nhiên hỏi:
“Cái gì thế?”
Khâm Bưu biết rõ, bọn nhân viên an ninh chỉ
có nhiệm vụ lên kiểm tra toa số tám. Toa số bảy do người của bệnh viện Trung
Ương kiểm tra. Cho nên bọn an ninh không hề biết bên trong công ten nơ có gì.
Khâm Bưu điềm nhiên trả lời:
“Máy đông lạnh hết điện thì rung lên
như thế. Hệ thống cánh quạt bắt đầu ngưng quay cũng va vào nhau.”
Tên đội trưởng an ninh chưa kịp hiểu hết những
lời giải thích kỳ quặc của Khâm Bưu, một loạt đạn nổ vang rền mé bên phải nhà
ga, ở khu ga đến. Kèm theo những tiếng gầm rú của đám đàn ông là tiếng la thất
thanh của những người phụ nữ.
“Đại ca. Nó bắn chết thằng Trương Hàn
rồi.”"
“Đổ quân xuống thôi, anh em.”
“Bọn khốn khiếp.”
Trong xà lim đặc biệt, bốn tử tù nguy hiểm
của Hoa Lục đang bị cùm chân cũng bám song sắt đứng dậy. Bọn chúng là những con
quái vật giết người bệnh hoạn, mang cùng lúc nhiều án tử hình. Một thằng hung tợn
gào lên:
“Thằng nào có súng, bắn vỡ khóa xà lim
cho tao.”
Một thằng cười dài dại. Hắn lấy sợi dây kẽm
trong giấu trong đế giày ngoáy vào ổ khóa chân. “Tách”. Cái khóa chân bật ra.
“Tách”. Cái khóa cửa xà lim cũng bật ra. Hắn lảo đảo bước ra khỏi xà lim, hòa
mình vào đám người “di dân dời đất” đang náo loạn trong khoang tàu.
Lại có tiếng súng vang lên. Tên đội trưởng
an ninh bỏ mặc Khâm Bưu ở đấy, hắn ôm súng phóng về phía ga đến. Khâm Bưu cũng
lao đến bên cánh cửa công ten nơ. Hắn chưa kịp mở khóa, bên trong đã vang ra những
tiếng kêu gào khát máu.
Khâm Bưu khiếp hãi lùi lại. Những tiếng kêu
này thường xuất hiện trong những giấc mơ của hắn, đôi lúc tỉnh dậy, Bưu vẫn
không biết mình mơ hay tỉnh. Những tiếng động bên trong vang lên rõ dần. Tiếng
đập phá. Tiếng quỷ dữ. Và tiếng kêu cứu tuyệt vọng của Mân. Hai đầu gối Khâm
Bưu muốn sụm xuống.
Giữa lúc đấy, sau lưng hắn bỗng vang lên giọng
người hối thúc:
“Khâm Bưu. Mở cửa ra. Mau lên.”
Khâm Bưu hoảng hốt quay đầu lại. Một người
phụ nữ có vẻ mặt thanh tao cương nghị đứng ở đấy từ bao giờ. Trên vai cô là bộ
cung tên của người dân tộc Mèo.
*
Tống Chính Thao cầm súng chĩa về phía Lư Khả,
hỏi:
“Tố Nga đâu?”
Lư Khả ngước ánh mắt hiền lành như cừu non:
“Nó ngồi dưới xe chờ bố.”
Thao cất giọng lạnh lẽo:
“Tố Nga chết rồi. Bị xé xác.”
Thằng Củ Mì đang ngồi trên vách đá phía đối
diện bỗng tụt xuống, lần mò tìm cách đi qua bên này. Thao liếc đôi mắt sắc lẻm
nhìn sang, nó đang nhón gót đi trên những tảng đá khô.
Lư Khả biến đổi sắc mặt, khóc rống lên:
“Sao khổ thân con tôi, bố đi về ngay thôi
mà.”
Tồng Chính Thao cười gằn:
“Thế sao mày trói nó vào gốc cây?”
Lư Khả đảo mắt nhìn xuống bãi lầy, đau khổ
nói:
“Đấy là do thằng Tiểu Bá Thỉ.”
Thằng Củ Mì mon men đi đến giữa hang. Thao
quay họng súng qua, hung tợn quát lên:
“Mày đứng yên đấy, bước thêm một bước, tao
bắn rơi xuống bãi lầy.”
Thằng Củ Mì sợ hãi nhìn xuống bãi lầy, nó
thì thào ghê rợn:
“Cháu đang đói.”
Tống Chính Thao hất hàm hỏi Lư Khả:
“Cái gì trong hòm.”
Lư Khả đập đầu lên hòm khóc lóc:
“Vật lưu niệm của cụ cố. Bố chỉ mang về thờ
phụng.”
“Mở ra!” Thao cộc cằn nói.
Lư Khả nhìn ánh mắt lạnh ngắt của Thao, lão
biết Thao là kẻ tàn ác hơn bất cứ ai ở Phong Thổ này. Nòng súng trường đen ngòm
hướng về phía lão không mảy may rung động. Lư Khả đành ngưng khóc, tìm cách mở
nắp hòm ra. Cái hòm dường như bị hàn kín không có lối mở. Tống Chính Thao cười
gằn, bảo:
“Tránh ra.”
Lư Khả vừa kịp né qua một bên, Thao đã nổ
súng. Viên đạn cỡ lớn hung tợn tống cái hòm sắt tung vào vách đá vỡ tanh bành.
Lư Khả bị đẩy văng qua một bên, đầu va vào đá bật máu ràn rụa. Thằng Củ Mì nghe
mùi máu, bắt đầu gào la những tiếng như quỷ dữ. Tống Chính Thao giận dữ hướng
nòng súng về phía nó:
“Mày không câm miệng lại, tao nổ súng
ngay.”
Thằng Củ Mì bắt gặp ánh mắt hung ác của Tống
Chính Thao, đôi mắt nó xám xịt lại. Cả khuôn mặt nó biến dạng đi ghê rợn. Thao
không chần chừ, bắn một phát cảnh cáo về phía nó. Viên đạn hung tợn tống vào
mép đá làm nước bùn văng lên tung tóe. Nước bắn lên người thằng Củ Mì, nó gục
xuống gào lên thảm thiết.
Lư Khả bò đến bên cái hòm sắt vỡ toang. Lão
ngơ ngác nhặt những viên đá từ trong hòm rơi ra. Toàn là đá. Lư Khả kêu lên đau
khổ:
“Sao thế này?”
Bàn tay lão sờ soạn khắp trên mặt đá, hoảng
loạn tìm kiếm. Chỉ toàn là đá. Lư Khả cầm cục đá đưa lên miệng cắn rồi khóc rống
lên:
“Sao thế này?”
Tống Chính Thao nhìn bộ dạng thảm hại của
Lư Khả, hắn cũng cười khằng khặc như hóa điên:
“Vì chỗ đá đấy mà mày giết cả gia đình
tao.”
Lư Khả loay hoay tìm khẩu súng ngắn trên thắt
lưng, đôi mắt lão long lanh điên loạn:
“Tao sẽ giết mày. Tao giết cả thế gian
này.”
Thao nhìn sang thằng Củ Mì. Thân hình nó bị
nước bắn lên đang lở lói từng mảng ghê rợn, nhưng cặp mắt nó vẫn xám xịt đầy
hung dữ. Thao hỏi:
“Mày còn đói không?”
Nó gật đầu nhìn Thao, thèm khát liếm môi.
Thao hất hàm về phía Lư Khả:
“Mày sang ăn thịt lão già kia cho tao.”
Trong khi Lư Khả còn chưa kịp hiểu mối nguy
hiểm, thằng Củ Mì đã nhón gót phóng sang đến nơi. Nó vồ lấy lão già.
Lư Khả kêu rú lên đau đớn, ra sức chống cự,
nhưng thằng Củ Mì khỏe như một con sói hoang. Bàn tay đầy móng vuốt của nó xé
toạt từng mảng thịt. Thao chờ đến khi tiếng kêu của Lư Khả tắt nghẹn dần, hắn
bóp cò súng. Loạt đạn dữ dội tống hai thân hình đầy máu me bay xuống vũng nước.
Thao điên tiết xả hết băng đạn. Những tiếng nổ ghê rợn vang đi khắp hang động
hòa lẫn với tiếng cười man rợ của Tống Chính Thao.
Khi hắn xuống đến chân núi, hoàng hôn đã
buông màn đỏ ối Bạch Mộc Lương Tử. Từng đàn quạ kéo về như mây ngàn, phủ đen bầu
trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét