Thứ Ba, 18 tháng 10, 2016

Bờ Bên Kia - Chương 1: Bóng tối ban mai



Một người đàn bà đẹp không đi tìm nhan sắc của mình trong những tấm gương. Nàng tìm điều ấy trong đáy mắt của những người đàn ông.

Đó là một cuộc hành trình tìm kiếm đầy đam mê và kỳ diệu mà tôi không thể nào chia sẻ cùng Nils.

Nils bảo, nụ cười của tôi lạnh lẽo quá, nó không hợp với kiểu mặt phụ nữ Á Châu dịu dàng ấm áp. Tôi nhún vai. Nils có trăm ngàn lý do để chê bai, nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu, những lý do đó chỉ là tấm rào cản mong manh để hai đứa đừng ngã vào vòng tay nhau. Khi ấy, thảm hoạ sẽ đến. Khi ấy, tôi nhìn vào đáy mắt của Nils chỉ thấy sự sợ hãi.

Vi, đôi chân em quá dài đối với một người phụ nữ Việt Nam. Thân hình em quá… Thôi, thôi mà, Nils. Những người như anh chờ đợi điều gì ở một người phụ nữ Việt Nam. Đôi chân vịt ngắn ngủn? Thân hình bồ câu tròn trịa? Thích ngồi còng lưng trong bếp cuốn chả giò hơn thích nằm dài trên giường?

Tôi yêu những buổi sáng cuối tuần tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái của Nils, trong căn phòng ngủ màu tím của Nils. Màu tím kỳ diệu, cứ như mình vẫn còn đi lạc trong giấc mơ sâu lắng và nhạt nhòa sương. Tấm màn cửa sổ tím thẫm, như xa hun hút. Ánh ban mai mông lung chuồi ra từ hai mép màn trôi từng dọc dài trên bức tường giấy hoa dã yên thảo. Hơi lạnh bên ngoài lãng đãng tràn vào, tôi lười biếng rút sâu hơn trong tấm mền bông. Cảm giác vừa qua một đêm bên một người, cảm giác không lẻ loi cô quạnh khi tỉnh giấc, thật êm đềm dễ chịu.

Tôi yêu căn phòng ngủ kiểu Bắc Âu ấm áp pha lẫn phong cách lạnh lẽo cô độc của Nils. Những dãy tủ Pax bằng gỗ bạch dương, chiếc đèn lồng màu vàng cam treo lơ lửng như trăng mơ, chiếc độc bình bằng kim loại trắng bạc đơn lẻ một nhành hoa thanh anh xanh tím… Những bức tranh trừu tượng của Nils treo rải rác trên tường. Palma de Mallorca là một vệt ngang nguệch ngoạc màu vàng đất lạc lõng trên nền xanh biển. Amsterdam là những vạch ngả nghiêng theo chiều dọc màu hồng cam, một đốm đen không rõ hình thù trơ trọi trên bầu trời, có lẽ là con hải âu lạc đàn… Tôi nghĩ đến Nils. Chắc gã đã dậy từ sớm, đã rời bỏ chỗ ngủ chật chội trên ghế chiếc sofa trong phòng khách và đang bực tức chờ tôi trong nhà bếp. Mà, cũng không hẳn là chờ tôi, gã ngồi trong bếp là vì gã muốn ngồi trong bếp. Ngồi ở đâu, tự điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

Ngồi ở đâu Nils cũng càu nhàu:

"Cứ mỗi lần cô đến gõ cửa, tim tôi thắt lại, vì sợ mất chỗ ngủ."

Câu nói ban đầu chỉ như một lời van xin, dần dà biến thành lời xua đuổi, nhưng quá yếu ớt để thành lời nguyền rủa. Tôi chậm chạp bò ra khỏi giường, không cần tìm, tôi đã biết gã ở đâu, mang khuôn mặt gì.

Nils ngồi bên cửa sổ trong căn bếp vuông vắn màu vàng chanh. Mấy cái tủ màu cam có những cánh cửa màu xanh lá non phản chiếu ánh sáng từ chùm đèn pha lê. Ánh nắng soi qua chiếc bình trà bằng thuỷ tinh, tô một quầng đỏ nhợt nhạt trên bàn đá trắng. Mùi trà dâu bay lãng đãng. Bức tranh buổi sáng thân quen đến độ nhắm mắt lại tôi vẫn hình dung rõ từng thứ. Những hũ đựng trà hình bầu dục chứa đủ loại dâu khô từ tím đến đỏ, từ đỏ đến nâu sẫm, từ nâu sẫm đến thâm đen. Những chai dầu olive, những chai dấm Tây Ban Nha cổ dài… Một cái dĩa sứ xếp mấy trái cà chua đỏ thẫm. Trên vuông kệ màu xanh bạc, mấy quyển sách dạy nấu ăn… Một bộ dao bếp sáng choang, tất cả là mười hai con, tôi biết chắc như vậy. Từ con dao bản lớn để chặt xương, con dao răng cưa cắt cà chua đến con dao hai mảnh bào vỏ khoai tây, tất cả đều treo ngay ngắn đúng vị trí và sáng rực. Nils không phải là kẻ đam mê nấu ăn. Bộ dao chỉ là thứ trang trí cho căn nhà bếp. Tôi đứng tần ngần bên bậc cửa nhìn Nils đang cắm cúi đọc tạp chí thời trang. Gã nhất quyết không ngẩng đầu lên, nhất quyết không nhúc nhích để khỏi lạc mắt về phía tôi. Nếu tôi đứng đây cả buổi sáng thì Nils cũng sẽ say sưa đọc báo cả buổi sáng. Đó là thái độ công khai phản đối chuyện đêm qua bị tôi chiếm mất chỗ ngủ. Tôi cố nín cười, cố làm ra vẻ hiền lành biết lỗi:

"Chào buổi sáng, Nils."

Tờ tạp chí giang rộng hơn, che ngang khuôn mặt gã, hàm hồ đến độ tôi bỗng nghĩ, chắc gã chưa cạo râu. Tôi ghét mấy thứ sặc sỡ phù phiếm mà gã đang đọc, nhưng đó là thế giới của Nils, là công việc và niềm đam mê nghệ thuật khả ố. Ở đó có những đứa con gái nhịn đói tới trơ xương và những gã đàn ông ẻo lả như cọng rau héo. Cô người mẫu trang bìa đứng dạng chân nhìn tôi cười khiêu khích. Loại con gái này tôi chỉ hất tay một cái là té lăn quay.

Tôi mở cánh cửa tủ lạnh màu xanh lá non. Bên trong gần như trống rỗng, sạch sẽ và bóng loáng. Chẳng có gì cho buổi sáng hôm nay, ngoài ba cái trứng gà có lẽ từ tuần trước, một ít bơ có lẽ từ tháng trước, một hũ mứt dâu có lẽ từ năm trước. Bỗng dưng tôi thấy chán Nils ghê gớm. Gã là loại người chỉ yêu thích những cái đẹp trống rỗng. Tôi nhớ cái tủ lạnh cũ kỹ của mạ, lúc nào cũng đầy ắp thức ăn. Căn nhà bếp chật chội bề bộn của mạ cay nồng mùi bún bò Huế, thơm ngát mùi thịt quay, đậm đà mùi hành phi. Tôi ráng đừng nghĩ đến những món ăn của mạ lúc này, mà quay sang Nils niềm nở hỏi:

"Em chiên trứng gà, anh đi mua bánh mì được không?"

"Thật là kinh khủng. Một buổi sáng nồng nặc mùi dầu khét và trứng cháy."

Nils vẫn không ngẩng đầu lên, giọng gã hậm hực chui ra từ sau tấm báo. Gã không thích rời bỏ góc phòng ấm áp để quàng khăn áo bước ra đường. Tôi cũng vậy.

"Thì thôi. Hôm nay mình khỏi ăn sáng."

Tôi tự rót cho mình tách trà dâu pha sẵn, dù cái bao tử trống trơn của tôi chẳng sung sướng gì với món trà chua loét. Loại nước uống này chỉ thơm mà không ngon. Những kẻ lười biếng như Nils dùng nó để huỷ hoại một buổi sáng. Đúng là loại đàn ông đẹp mã mà trống rỗng tình cảm, phí phạm cả buổi sáng của người ta. Tôi miễn cưỡng nhấp thêm một ngụm trà nóng, giữa căn phòng lung linh nắng mà ảo giác lạnh lẽo, bỗng thấy mình buồn bực, thèm mở miệng nói một câu báng bổ. Mà nói cái gì chứ, trong căn bếp của người khác, bên sự thờ ơ của người khác. Có gì để nói? Chẳng lẽ nói toẹt ra, cái sự thờ ơ của anh không thật chút nào. Chắc chắn là Nils sẽ trả đũa: "Cô cũng giả bộ như ai."

Tôi kê tách trà lên miệng, lần này không uống mà chậm rãi thổi cho hơi nóng bốc lên mang theo hương trái cây. Buổi sáng bên ngoài theo hương trà tràn vào căn phòng nhỏ trong trẻo lạ lùng. Nhắm mắt lại, tôi để mình trôi xa Nils. Một buổi sáng cuối tuần êm ả. Không tiếng telephon, không tiếng còi xe, không công việc và không stress. Cả tiếng chim sớm cũng thiếu vắng, có lẽ chúng đã rời tổ từ sớm bay tìm mồi. Tôi ngồi trong căn nhà bếp tĩnh lặng và trong trẻo. Bên kia bờ pha lê là Nils, gần gũi mà trong suốt như không. Nếu đột ngột mở mắt ra, có lẽ tôi sẽ bắt gặp nụ cười dịu dàng trên môi Nils và trò chơi đuổi bắt sẽ bắt đầu. Tôi sẽ đặt tay mình lên cườm tay Nils, ngay chỗ có cái gân xanh nổi lên cồm cộm. Cảm giác thân thuộc đến độ tôi ngỡ như làn da ấm áp và những cái mạch máu đang đập rộn ràng bên dưới thuộc về mình, chúng tan mềm ra hòa lẫn vào da thịt tôi. Những ngón tay tôi tìm kiếm những ngón tay Nils, mười đầu ngón tay lần mò áp sát lên nhau, cho nhau cảm xúc run rẩy. Tôi mong cả hai sẽ ngồi yên mãi như vầy để buổi sáng đừng vội vã trôi qua. Cánh tay Nils rám nâu, phủ lớp lông vàng, tôi lướt những ngón tay mình lên bờ cỏ êm. Mắt tôi tìm kiếm ánh mắt Nils, nhìn sâu vào đôi đồng tử màu hạt dẻ. Tôi chờ đợi cánh cửa đó sẽ mở ra cho tôi bước vào một khoảng không gian bình yên dịu ngọt. Nhưng đôi đồng tử đó không bao giờ mở ra, như bao nhiêu lần trước đó, chúng đột ngột co thắt lại thành màu xám thẫm run rẩy giữa đám mây mù. Sự sợ hãi kéo ngang qua đáy mắt Nils làm tôi thất vọng hơn là đau đớn. Trò chơi kết thúc ở cuối con đường gập ghềnh. Tôi tiếc rẻ rút lại bàn tay, giấu nó trong vạt áo ngủ. Cả hai vẫn ngồi im, như chưa hề có điều gì xảy ra giữa hai đứa. Hơi lạnh một ngày cuối thu tràn qua khe cửa, chạy đuổi lan man trong căn bếp nhỏ, hiện hữu mà không nắm bắt được. Tôi không đủ can đảm thêm một lần nữa nhìn vào mắt Nils, để xem gã nghĩ gì. Cả hai chúng tôi đều là kẻ thua cuộc trong trò chơi này, vì không ai tìm được điều mình muốn tìm. Cũng có thể nói khác đi, cả hai đứa đều là kẻ thắng cuộc, vì mỗi đứa đã giữ được điều mình muốn giữ. Tôi căm ghét trò chơi đuổi bóng với Nils. Tôi căm ghét kinh khủng phút giây mình phơi bày cảm xúc trước một người khác. Và bị từ chối.

Buổi sáng êm đềm biến mất, không có mùi dầu và trứng cháy.

Nils lại cắm cúi trốn vào trang tạp chí. Tôi làm ra vẻ bất cần, uống ừng ực tách trà chua loét.

Ừ thì trà chua, người sao thì trà vậy. Hôm nay tôi có giờ chơi thể thao ở câu lạc bộ Niềm Vui, vì Nils mà tôi phải hy sinh thú vui của mình. Một sự hy sinh quá lớn lao dành cho một kẻ không đáng nhận.

Đừng bao giờ kể chuyện thể thao với Nils. Gã sẽ cười chế nhạo. "Anh nghĩ, một phụ nữ Á Châu như em…" Một phụ nữ Á Châu như tôi? Cô ta sẽ vừa phải đi mua bánh mì vừa phải chiên trứng. Cô ta sẽ phải dọn rửa sau bữa ăn khi ông chồng nằm vắt cẳng trên salon xem tivi. Thậm chí phải dậy sớm để pha trà. Pha luôn nước ấm cho chồng rửa mặt, rửa tay. Tôi nghe nói, ở một xứ sở Á Châu nào đó, họ còn phải bò ra sàn cột dây giày cho chồng.

Một phụ nữ Á Châu thì không cần chơi thể thao? Tôi yêu thể thao, yêu quái đản theo kiểu của riêng mình mà chẳng cần chia sẻ với ai. Tôi chơi squash, bởi vì đó là môn thể thao của sự cô đơn và dối trá. "Täuschung" là ngôn ngữ của squash, có nghĩa là sự lừa gạt và đánh tráo. Một mình tôi trong căn phòng kín mít, giữa những bức tường trắng loang lổ vệt banh đen. Một người, một bóng và những cú bỏ nhỏ tự lừa dối mình. Một người, một bóng và những cú đánh tàn độc tự sát. Tôi chơi trò đùa giỡn sinh mạng, tự cứu mình rồi tự đẩy mình vào chỗ chết. Tôi đánh cú tricke-boast lừa tôi vào chân tường, rồi tự ngụy trang bằng xảo thuật crosscourt-slice, kiên nhẫn chờ một dịp để quật đòn volley kết liễu cuộc đời. Khi nào hết sức tôi quăng vợt vô góc phòng, nằm xoải tay xoải chân trên nền gỗ láng. Tôi nhìn lên tấm lưới đen bao bọc trần nhà, tôi nghĩ mình là con nhện độc, cả một đời giăng lưới tìm mồi. Tôi nghĩ mình là kẻ bất hạnh đang bị cầm tù giam hãm giữa vòng dây kẽm gai. Tôi tưởng mình là chúa tể đầy quyền lực trong một thế giới riêng biệt chôn giữ những điều bí mật. Những lúc đó, tôi rất sợ hãi phải chia sẻ cảm xúc với người khác.

Tôi là hội viên của câu lạc bộ squash mang tên Niềm Vui. Một tuần tôi chơi bốn buổi, lúc nào cũng chỉ một mình, không cần đến niềm vui.

Không cần niềm vui, nhưng vì đói mà tôi rủ Nils đi ăn trưa ở tiệm sushi. Đó là cách giải quyết êm đẹp nhất cho hai kẻ lười biếng, cố chấp và hay giận hờn. Tiệm ăn nằm khoảng giữa con đường từ nhà Nils về nhà tôi. Như vậy là công bằng, ăn xong ai về nhà nấy, mỗi đứa đều mất mười lăm phút chạy xe, năm phút tìm bãi đậu xe, bốn phút đi lên nhà và môt phút khoá cửa phòng lại.

Cửa tiệm sơn đỏ có vẽ mấy chữ Hàn màu đen vuông vức. Nhưng tôi đoán, từ anh chủ tiệm đến chị chạy bàn, chẳng ai đọc được mấy nét vẽ ngoằn ngoèo đó. Người Việt đang chiếm đóng gần như tất cả các tiệm ăn Á Châu trong thành phố, bất kể bên ngoài cửa viết chữ gì - Tàu, Thái, Nhật, Hàn... Tôi nói thong thả bằng tiếng Việt:

"Chào chị. Một bàn cho hai người."

Chị chạy bàn vui vẻ trả lời bằng tiếng Việt:

"Ngồi đây, em."

Chị nhìn sang Nils, sững sờ thán phục. "Bạn trai em à?"

Tôi gật đầu miễn cưỡng, hỏi lãng sang chuyện khác:

"Chị ơi. Mấy chữ ngoài cửa có nghĩa gì?"

Người phụ nữ cười lơi lả với Nils:

"Thì là sushi."

"Chị chắc không?"

Chị đưa thực đơn cho Nils, ngọt ngào nói:

"Không là sushi thì là kim chi."

Nils nhướng mắt nhìn tôi trò chuyện với người trong quán. Thôi mà, Nils. Có gì lạ đâu mà nhìn. Ở thành phố này, tìm người Việt còn dễ hơn tìm cảnh sát. Trong nhà hàng Tàu, người Việt làm chủ. Trong chợ hải sản Nga, người Việt chiên cá. Trong tiệm ăn Ý, người Việt nấu Spaghetti. Trong ngành giao dịch thương mại với Hoà Lan, người Việt bán hoa tuy líp. Trong phòng mạch nha khoa Đức, người Việt cầm kềm nhổ răng. Mọi thứ đều hợp lý cả. Nils, cái vẻ giả bộ ngạc nhiên của anh thật lố bịch. Anh không thấy cả đám đàn bà trong quán đang trố mắt nhìn anh sao?

Nils cười:

"Anh không biết là em nói được tiếng Hàn."

"Có gì lạ đâu. Chẳng lẽ không nói được tiếng Hàn như anh mà cũng biết ăn đồ Hàn."

Đó là tôi nói móc Nils thôi. Nils chẳng những ăn được đồ Hàn. Gã ăn được mọi thứ mà còn ăn rất khoẻ, ăn chậm rãi, nhâm nhi thưởng thức hết dĩa này tới dĩa khác. Tôi cũng chẳng có chuyện gì gấp, cứ ngồi nhìn cái cột nhà và nhìn gã ăn. Hình như Nils cũng thích vậy. Không, gã thích gì thì chẳng ai biết nổi, một kẻ ích kỷ luôn giấu giếm suy nghĩ của mình. Tôi chỉ biết, gã không phải là kẻ kén ăn. Có lần Nils nói, gã ăn món gì cũng được miễn là chưa mốc meo hư thối. Hôm đó là sinh nhật của Nils, câu nói của gã thoảng một âm hưởng cam chịu và xót xa, đó không phải là câu nói đùa vào ngày vui. Nils thường ít bộc lộ cảm xúc nên câu nói này thường quay lại quấy rầy suy nghĩ của tôi mãi. Mà tôi biết gì về gã? Một kẻ xuất thân từ tầng lớp thượng lưu giàu có, luôn cầu kỳ trong chuyện lựa chọn áo quần, tôn sùng cái đẹp bên ngoài, yêu thích những căn phòng sạch sẽ đầy màu sắc… và ăn được mọi thứ.

Nils ăn hết bốn dĩa sushi, thong thả chùi miệng lên tấm khăn giấy. Gã nhìn tôi, ánh mắt thỏa thuê no đủ như con chó nhỏ sau khi bú no. Tôi nói, đàn ông Đức đều ăn khoẻ và ăn dễ. Nils bật cười, lần này gã cười thật lớn:

"Chỉ có cái món đang ngồi lù lù trước mặt là tôi nuốt không vô."

Nếu bây giờ tôi nổi giận thì tôi sẽ mắc bẫy của gã. Chẳng dại gì. Tôi đang cần những giờ phút yên bình trước giờ chia tay, để giữ riêng cho mình một cảm tưởng về những ngày cuối tuần được nghỉ ngơi thoải mái. Tôi liếc nhìn chị chạy bàn, cúi đầu nói nhỏ, chỉ vừa đủ cho gã đàn ông đáng ghét nghe:

"Thôi đi. Để em trả tiền, bắt đền cho anh chuyện tối hôm qua mất chỗ ngủ."

Tôi không muốn người khác nghe được câu này. Một người Việt biết, ngày hôm sau cả cộng đồng người Việt đều biết. Tôi trả tiền ngủ đêm cho trai. Nils cũng không phản đối, gã thường để mặc tôi làm những điều mà tôi thích, nếu điều đó không làm gã thiệt hại. Tôi ra quầy nước thanh toán tiền, nghe hai chị chạy bàn cười rúc rích:

"Hôm nay chắc bán đắt. Ông khách mở hàng đẹp trai như diễn viên."

Tôi không biết mấy chị thường coi phim gì. James Bond? Terminator? The Lord of the Rings? Tôi nghĩ đến những bộ mặt Orks, sưng vù méo mó như những củ khoai tây. Hay những bộ phim tình cảm Hàn Quốc dài lê thê sướt mướt? Có những chàng trai mắt một mí tóc vàng quành quạch. Mà tại sao các chị chỉ nói tới ông khách mở hàng đẹp trai? Lẽ nào đi bên cạnh Nils nhan sắc tôi chẳng có tí giá trị nào?

Nils đứng ngoài cửa chờ tôi, nụ cười ấm áp, đẹp đến nao lòng. Đôi lúc tôi nghĩ, chính cái vẻ điển trai đó làm cho gã trở nên hư hỏng và khó ưa. Tôi cũng không rõ, ẩn giấu sau nụ cười đẹp đẽ của gã là điều gì. Hai đứa sẽ chia tay nhau bây giờ, ngay trên bãi đậu xe này, mà không biết sẽ còn gặp lại nhau hay không. Đôi môi Nils áp mạnh lên môi tôi, vội vàng và tàn nhẫn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi ngỡ mình chạm được vào tâm hồn Nils. Cả hai đứa bất ngờ tìm được nhau trong đau đớn. Tôi buông chàng ra và quay đi để khỏi phải xúc động một cách ngu xuẩn.

Ôi, Nils. Có thể tôi sẽ gọi điện thoại cho Nils vào một ngày nào đó trong tuần và bảo rằng, em còn để quên cái áo ngủ ở nhà anh. Hay Nils sẽ gọi điện thoại cho tôi vào một ngày nào đó trong tuần và bảo rằng, anh vừa tìm được một tiệm bánh ngọt rất ngon.

Có khi... Hai đứa sẽ hẹn gặp nhau ở một quán cà phê êm đềm nào đó bên bờ Museumsinsel, ngắm tranh vẽ và ngắm thuyền trôi trên sông. Hai đứa sẽ nắm tay nhau thả bước trên những con phố nhỏ xinh tươi, đẹp như cổ tích của Hackesche Höfe. Nhưng tốt hơn hết là, sẽ một người đàn ông nào khác đột ngột xuất hiện, kéo tôi ra khỏi cuộc đời của Nils. Kéo đi tuốt tuồn tuột. Và hai đứa sẽ chẳng bao giờ còn có những buổi sáng cuối tuần cãi vã với nhau. Sẽ chẳng bao giờ còn có những cơ hội oái oăm cho tôi bộc lộ cảm xúc của mình, và bị từ chối.

Hay sẽ không có điều gì thay đổi. Mỗi đứa chui vào xe của mình, vừa đóng xập cửa lại là đã khoan khoái quên nhau. Chỉ giả bộ chợt nhớ đến nhau vào ngày sinh nhật. Tôi sẽ hì hụi xách một giỏ đồ ăn đến gõ cửa nhà Nils, sẽ lui cui cuốn chả giò trong căn bếp vuông vắn màu vàng. Tôi sẽ tẩn mẩn chỉ Nils lặt rau thơm và pha nước mắm. Nils không ăn tỏi sống, món nước mắm sẽ chỉ có ớt bằm. Đêm sinh nhật Nils, tôi nhường gã ngủ trên chiếc giường rộng trong căn phòng ấm áp màu tím. Tôi sẽ nằm co ro trong cái ghế sofa chật chội ngoài phòng khách, vừa với tay tắt đèn vừa giả bộ vui vẻ la lên: “Nils. Chúc anh ngủ ngon.” Ngày sinh nhật của tôi, Nils cũng sẽ đến gõ cửa với một bó hoa quỳ dại vàng rực rỡ. Nils sẽ giả bộ rên rỉ, anh phải leo qua ba ngọn núi, đi rụng rời đôi chân mới hái được bó hoa tuyệt vời này cho em. Dĩ nhiên tôi quá biết gã nói phét nhưng cũng phải giả bộ cười sung sướng. Tôi sanh vào mùa hoa nở, chỉ cần đi lơ láo vài vòng qua những khu nhà vườn là hái trộm được một ôm quỳ dại. Sau phần tặng hoa là phần tặng quà, sẽ có một gói quà thật to, bao giấy bạc thắt nơ hồng. Thường là những bộ quần áo đơn giản bình dân hiệu H & M, mà Nils phải mất hết một ngày tìm lựa. Không phải Nils không muốn tặng cho tôi những thứ đắt tiền hơn, nhưng gã biết rõ…

 

Tôi luôn căm ghét cái vẻ bề ngoài đắt tiền.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét