*
Tôi
đọc truyện này vào khoảng năm lên mười tuổi. Khi đó ba tôi đang đi học
tập cải tạo, mẹ tôi vừa đi dạy vừa tần tảo lo miếng ăn cho cả gia đình,
chị em tôi chơi đùa với trẻ hàng xóm. Tôi vụng về lắm, không biết nhảy
dây, không biết chơi banh chuyền, lại rất nhút nhát, nên chỉ chui vô xó
nhà ngấu nghiến đọc sách. Những truyện ngắn của Edgar Allan Poe trong
tập truyện "Án Mạng Đường Nhà Xác" là nỗi khiếp hãi của tôi trong góc
tối đầy bụi. Mà kinh khủng nhất là truyện ngắn Mặt Nạ Tử Thần Đỏ, đọc
một lần rồi ám ảnh cả một đời.
Sau này, ba tôi đi cải tạo về, ba lựa
sách cho tôi đọc, giảng giải từng thể loại. Nhờ đó tôi mới biết, Edgar
Allan Poe là cha đẻ của thể loại truyện ngắn theo khuynh hướng horror -
kinh dị, là người đặt nền móng cho văn chương khoa học viễn tưởng và
cũng còn là nhà thơ. Thơ của ông, ba tôi chỉ có sách bằng tiếng Pháp hay
tiếng Anh, tôi đọc không hiểu nên tôi không thành nhà thơ mà thành nhà
văn viết truyện kinh dị.
Trong bài viết về bệnh dịch hạch tôi cũng có nhắc đến ông, như một kỷ niệm:
https://www.facebook.com/thuphuong.vo.75436/posts/633412760794482
Phải trong mùa dịch, trong nỗi khiếp hãi sức mạnh của tử thần, đọc
truyện này mới thấy thấm. Bạn nào nhát gan thì đừng đọc, nói trước rồi
đó. Truyện mô tả đúng cái xã hội khốn nạn, lạ mà như quen. Mặc kệ dân
nghèo bên ngoài chết la liệt, bọn quý tộc trưởng giả vẫn đóng cửa lâu
đài vui chơi trác táng.
Họ nghĩ là họ sẽ thoát khỏi bàn tay của tử thần.
*
**
MẶT NẠ TỬ THẦN ĐỎ (The Mask of the Red Death)
"Tử Thần Đỏ" đã hoành hành tại miền này từ lâu.
Từ trước đến giờ chưa có bệnh nào nguy hại hay trông kinh khủng như
vậy. Máu là dấu hiệu của chứng bệnh đó - cái màu đỏ của máu. Con bệnh
đau một cách dữ dội và bỗng nhiên có cảm giác như trí não đang quay
cuồng trong đầu, rồi máu rỉ ra trên da, dù da không đứt, không nứt, và
toàn thân đột nhiên suy bại. Những vết chấm đỏ trên người và nhất là
trên mặt bệnh nhân vĩnh viễn tách hẳn y với đồng bào của y. Và cơn bệnh
từ đầu chí cuối không lâu quá nửa giờ đồng hồ.
Nhưng Nam tước Baron
Prospero vẫn sung sướng, khoẻ mạnh và khôn ngoan. Khi một nửa dân số
trên mảnh đất của ông đã chết. Ông liền tụ tập một ngàn người bạn thân,
khỏe mạnh và vui tính, rồi cùng họ rời đi thật xa, tới một trong số
những dinh thự của ông. Đó là một dinh thự to lớn và đẹp do chính ông vẽ
kiểu. Quanh dinh thự ấy có một bức tường cao và chắc chắn bao bọc.
Tường ấy lại có cửa bằng sắt. Khi đã vào trong dinh rồi, mọi người liền
lấy lửa nung đỏ sắt cửa và gắn liền chúng lại để chẳng có khóa nào có
thể mở được nữa. Họ muốn từ đấy chẳng còn ai có thể ra hay vào nơi đó
được.
Trong dinh thự, có đủ lương thực. Họ có thể quên chứng bệnh
kia ở đây. Họ phó mặc cho thế giới bên ngoài tự lo lấy thân. Họ đâu có
dại gì mà nghĩ ngợi và buồn cho thế giới ấy. Chủ nhà đã lo đủ mọi thứ
cần thiết cho mọi thú vui của họ. Có âm nhạc, khiêu vũ, sắc đẹp và rượu
ngon. Tất cả những thứ đó đều có trong dinh, và trong dinh ấy họ sẽ được
yên ổn. Bên ngoài bức tường kia là "Tử Thần Đỏ". Họ sống ở đó đã được
năm sáu tháng. Vào khoảng cuối thời gian ấy, Nam tước Baron Prospero tổ
chức cho các bạn của ông một buổi đại tiệc hóa trang.
Buổi tiệc hôm
đó cực kỳ huy hoàng. Nhưng trước hết xin hãy để tôi nói về những căn
phòng được dùng để tổ chức dạ hội đó. Có bảy phòng. Trong nhiều dinh
thự, các cửa thường được mở để mọi người có thể nhìn thông qua ngay một
lúc những phòng giống như bảy phòng này. Nhưng ở dinh thự này lại khác
hẳn. Cùng một lúc người ta chỉ có thể nhìn thấy một phòng thôi. Cứ hai
ba mươi thước lại có một khúc quẹo.
Ở bên phải và bên trái, giữa mỗi
bức tường có một cái cửa sổ cao và nhọn. Những cửa sổ này đều có gắn
kính cùng màu với đồ đạc trong phòng. Phòng phía đông, trướng phủ tường
đều bằng vải màu xanh - và cửa sổ cũng gắn kính màu xanh. Phòng thứ nhì
có trướng màu tím đỏ và cửa sổ cũng màu tím đỏ. Phòng thứ ba màu xanh lá
cây và cửa sổ cũng đồng màu ấy. Phòng thứ tư có trướng và cửa sổ màu
vàng - phòng thứ năm màu trắng - phòng thứ sáu màu xanh pha đỏ mệnh danh
là tím. Phòng thứ bảy có trướng bằng vải mềm và quý màu đen, và sàn
phòng cũng được phủ một thứ vải như thế.
Nhưng trong phòng này, cửa
sổ lại gắn kính màu khác. Kính ở đây màu đỏ thắm - màu máu đỏ thắm. Để
soi sáng những phòng ấy người ta đốt lửa trong những lò sắt đặt bên
ngoài mỗi cửa sổ. Ánh sáng lọt vào, trông thật là kỳ dị và nhiều khi lại
đẹp nữa. Nhưng trong căn phòng phía tây hay căn phòng màu đen, ánh lửa
chiếu qua những tấm kính màu máu rọi lên những bức trướng đen trông thật
khủng khiếp, nó làm gương mặt của những người bước vào đây có một vẻ
man rợ, đến nỗi rất ít người trong bọn họ dámđặt chân vào trong những
bức tường đen tối đó.
Trong căn phòng ấy có kê một cái đồng hồ lớn
bằng gỗ đen. Cái đồng hồ ấy đánh dấu những thời gian qua đi bằng thứ
tiếng buồn man mác và nặng nề; khi tới giờ đánh chuông, người ta nghe
thấy một tiếng trong, to và trầm, du dương như tiếng nhạc nhưng lại lạ
lùng đến nỗi tất cả những người đang khiêu vũ đều dừng lại và đứng yên
lắng nghe. Ngay cả những người vui tươi nhất cũng tái mặt đi, còn những
người có tuổi hình như lại chìm đắm trong suy tư. Rồi tất cả mọi người
lại cười và bảo nhau là lần sau họ sẽ không dừng chân để nghe nữa. Thế
rồi, sau đó sáu mươi phút (ba ngàn sáu trăm giâycủa Thời Gian lướt qua)
chuông đồng hồ ấy lại đánh và những người đang khiêu vũ lại dừng lại như
trước. Tuy nhiên, đó vẫn là một buổi dạ hội tưng bừng vui vẻ.
Thị
hiếu của chủ nhà không giống thị hiếu của người khác. Ông rất sành về
màu sắc và công dụng của nó. Chương trình của ông thật táo bạo và cuồng
nhiệt. Có một số người bảo rằng ông ta đã không tự kiểm soát được mình
nữa. Nhưng những người theo ông đều tin tưởng vào ông. Cần phải nghe,
nhìn, và tiếp xúc với ông ta để tin tưởng ông ta.
Chính thị hiếu của
ông đã giúp người tham dự buổi dạ hội hóa trang hiểu biết về cách ăn
mặc của họ. Bạn có thể chắc chắn là họ ngông và kỳ dị. Rất nhiều vẻ đẹp
có điểm thêm ít nhiều vẻ kinh khủng và cũng chẳng thiếu vẻ ghê tởm. Đây
đó thật ra có ngàn con người trong mộng, tản bộ qua các phòng. Dường như
bước chân họ không đi theo nhịp âm nhạc, mà chính nhạc đã phát ra từ
bước chân họ.
Rồi tiếng chuông của cái đồng hồ đen đánh, và tất cả
đều im lặng chỉ còn tiếng chuông đồng hồ ấy. Mọi người đứng trơ ra như
bụt. Rồi tiếng nhạc lại nổi lên, những người trong mộng lại chuyển động,
cười và nhảy múa vui vẻ, sung sướng hơn bao giờ hết, nhuộm mình vào màu
cửa kính do ánh lửa bên ngoài hắt vào.
Nhưng trong căn phòng nằm ở
tận phía tây, không còn người đeo mặt nạ nào tới đó nữa, vì một làn ánh
sáng đỏ hơn tỏa xuyên qua cửa sổ và màu đen của những bức trướng khiến
họ sợ, và người nào bước chân vào đó cũng nghe thấy tiếng chuông đồng hồ
đen đánh rõ hơn.
Những căn phòng khác đều chật ních người. Và trong
những căn phòng này nhịp sống đập một cách cuồng nhiệt. Cuộc khiêu vũ
cứ tiếp tục kéo dài cho đến lúc chuông đồng hồ đánh 12 tiếng. Rồi tiếng
nhạc ngừng, mọi người đang khiêu vũ đứng yên trong khi đó tiếng chuông
đồng hồ vẫn điểm. Trước khi tiếng chuông đồng hồ ngừng lại, nhiều người
trong bọn họ đã có thì giờ nhìn thấy rằng, lẫn trong bọn họ, có một
người hóa trang ở đó từ nãy đến giờ mà họ không nhận thấy. Họ thì thầm
với nhau về người khách lạ đó, người đều cảm thấy ngạc nhiên, rồi kinh
hãi và khủng khiếp, ghê tởm.
Trong một nhóm người như tôi vừa tả, ta
có thể nói rằng chỉ một kẻ hóa trang rất kỳ dị mới có thể gây ra một
cảm giác như thế. Ngay cả những người coi thường sống chết vẫn có một số
sự việc không thể coi nhẹ được. Thật vậy, tất cả mọi người dường như
đều cảm thấy không thể nào cho phép kẻ mặc cái áo dài kia dự dạ hội
được. Người ấy cao lêu nghêu.
Từ đầu tới chân phủ vải như một người
chết sắp được an táng. Cái mặt nạ trên mặt người đó cũng giống y như bộ
mặt người đã chết, đến nỗi người đứng gần nhất cũng không thể thấy được
sự khác biệt. Tuy nhiên, tất cả những điều đó đềucó thể được chấp nhận.
Nhưng người khách đeo mặt nạ còn đi xa hơn đến độ bắt chước cả cái vẻ
của "Tử Thần Đỏ." Quần áo y có điểm những vết máu - và mặt y cũng điểm
những chấm đỏ thắm khủng khiếp.
Khi Nam Tước Baron Prospero thấy
hình dáng kinh khủng kia đi chậm chạp giữa những người khiêu vũ thì
người ta nhận thấy trước tiên ông tỏ ra khiếp hãi, rồi giận dữ.
Ông
quát lên: "Tên nào kia? Bắt lấy nó rồi lột mặt nạ nó ra để xem đến sáng
chúng ta sẽ xử giảo tên nào đây?" Baron Prospero đứng trong căn phòng
phía đông màu xanh khi ông nói thế. Tiếng ông vang lên rõ rệt khắp cả
bảy căn phòng. Nghe ông nói, mọi người đổ xô lại phía người lạ nhưng
chẳng ai dám giơ tay ra để đụng tới người y.
Y đi cách vị Nam Tước
không tới một thước; và trong khi mọi người nép vào hai bên tường, y tự
do bước đều và chậm chạp qua căn phòng xanh rồi sang căn phòng tím đỏ -
từ căn phòng màu tím đỏ sang căn phòng màu xanh lá cây - từ căn phòng
màu xanh lá cây sang căn phòng màu vàng - từ phòng màu vàng sang phòng
màu trắng - rồi sau đó sang phòng màu tím. Lúc bấy giờ Nam Tước Baron
Prospero giận dữ và vội vã chạy xô qua sáu phòng. Vì sợ đến chết khiếp
nên không ai theo Nam Tước cả. Giữa lúc Nam Tước cầm con dao găm giơ cao
lên trên đầu khi chỉ còn cách kẻ lạ chừng ba bốn bước thì người này
quay lại và đứng đối diện với ông.
Một tiếng kêu thét lên - con dao
găm sáng loáng rơi xuống nền nhà đen, và một phút sau Nam Tước Baron
Prospero cũng ngã xuống sàn nhà, nằm chết. Tất cả mọi người xô nhau chạy
vào căn phòng màu đen.
Họ túm chặt lấy người khách lạ hóa trang
đang đứng cao sừng sững bên cạnh cái đồng hồ đen và họ khủng khiếp kêu
lên khi thấy phía trong bộ quần áo người chết và dưới cái mặt nạ giống
như mặt người chết chỉ là khoảng không mà thôi.
Đến lúc đó họ hiểu
ra là "Tử Thần Đỏ" đã tới với họ rồi. Lần lượt từng người một ngã quỵ và
từng người một chết ngay khi vừa ngã xuống. Và cái đồng hồ đen cũng
chết luôn khi người khách cuối cùng ngã xuống. Lửa cũng tắt. Bóng Tối,
Điêu Tàn, và "Tử Thần Đỏ" đã vĩnh viễn ngự trị trên tất cả.
HẾT
*
Đăng trên f, 13.03.2020
https://www.facebook.com/thuphuong.vo.75436/posts/645397749595983
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét