Thứ Năm, 9 tháng 7, 2020

Phần 3: Ngày thứ Ba cuối cùng - 9 giờ

(Tác giả giữ bản quyền. Xin đừng trích dịch hay sao chép lại.)
*

Tống Chính Thao ngồi bên bàn giấy, nói vào điện thoại:

“Mày giữ đúng kế hoạch tác chiến. Trung đội Hắc Hỏa tiếp tục tuần tra khu vực bãi Đá Khèn, kiểm tra dọc thung lũng băng qua Đằng Xung.”

Chiếc ghế dưới mông hắn nóng như có lửa. Chuyện sáng sớm nay phải điều động đội đặc nhiệm cuối cùng ra khỏi ủy ban làm hắn đâm ra nóng nảy. Nhưng Thao tự nhủ, suốt hơn ba mươi năm nay kế hoạch của Tống Chính Thao chưa bao giờ trật một bước. Theo thỏa thuận ngày hôm qua với Đằng Xung, Thao đã để Hà Hãn Mưu cùng trung đội Mãnh Long ở lại bảo vệ khu du lịch. Chỉ có hắn cùng hai cận vệ chạy xe về lại Phong Thổ.

Việc đưa cả hai trung đội đặc nhiệm ra khỏi ủy ban làm Thao thấy bất an. Mãnh Long và Hắc Hỏa là thần hộ mạng của hắn, chưa bao giờ bọn chúng được phép ra hoạt động khu vực bên ngoài. Nhưng đây là nước cờ vi diệu của Thao mà không ai có thể lường trước.

Tống Chính Thao nhấc điện thoại gọi cho Tiểu Bá Thỉ. Hắn muốn Thỉ đưa toàn bộ lực lượng công an hình sự của Thỉ về bảo vệ ủy ban.

“Vâng. Em nghe đây.” Tiểu Bá Thỉ nhanh chóng lên tiếng.

“Tiểu Bá Thỉ. Mày điều ngay lực lượng công an hình sự về ủy ban.“

“Nhưng em đang hộ tống Lư chủ tịch.”

Tống Chính Thao ngạc nhiên hỏi lại:

“Cái gì? Mày với chủ tịch đi đâu, sao không báo trước?”

“Em hộ tống Lư chủ tịch lên Bạch Mộc Lương Tử thắp hương. Hôm nay là giỗ đầy năm của Tống Yên Yên.”

Như có ai tống một cú vào ngực Tống Chính Thao, hắn thấy đau nhói. Giỗ đầu năm của con mà hắn bận bịu cả ngày bên Đằng Xung nên quên mất. Tống Chính Thao nén tiếng thở dài, hỏi:

“Vợ tao có đi theo không?”

“Có ạ.”

“Bao giờ mày về?”

“Chắc khoảng trưa nay.”

“Thôi được rồi. Mày cố lo chu toàn rồi về ngay.”

Tống Chính Thao gác điện thoại, ngồi thừ người ra một lúc. Nỗi đau từ một năm nay vẫn chưa nguôi ngoai. Hắn chậm rãi lắc đầu, nhấc máy gọi cho Cập Ngôn. Chuông điện thoại đổ nhiều lần, vẫn không người nhấc máy. Thao tức giận gọi sang trụ sở lực lượng biên phòng.

Một giọng nói vang lên đùa cợt:

“Vâng, tôi hóng đây.”

“Tống Chính Thao. Thằng nào đấy?”

Đầu giây bên kia im lặng một thoáng rồi có tiếng sợ hãi trả lời:

“Báo cáo Khu trưởng, đây là binh nhì Hà Thừa Mẫn.”

“Thằng Cập Ngôn đâu? Sao không bắt máy?”

“Báo cáo, trung đội trưởng bị nhiễm dịch tả phải về lại làng.”

Tống Chính Thao đập điện thoại xuống bàn, một cảm giác khó chịu tràn qua lòng. Thao lấy di động gọi cho Tống Tăng Hoàn. Điện thoại mất tín hiệu, chỉ có một sự im lặng chết chóc.

Cảm giác ớn lạnh ập vào tim Tống Chính Thao. Từ hai tháng nay, đêm nào Tống Tăng Hoàn cũng ngủ lại phòng Hứa Ngải Kỳ ở đường Tào Hoa. Thao hối hả kết nối đường dây về trung tâm quản lý thiết bị điện tử cho nhà tù.

“Đề nghị kiểm tra ngay còng điện tử số: CN17302-TH372969. Cho biết thông tin.”

Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên:

“Địa điểm: Phong Thổ, số 42, đường Tào Hoa. Nhiệt độ: 36°C. Mạch đập: 60.”

Như vậy Hứa Ngải Kỳ vẫn còn ở khu nhà giam của gái Liễu Liên. Chắc Tống Tăng Hoàn còn mải mê ngủ. Tống Chính Thao thẫn thờ buông điện thoại xuống bàn. Câu hỏi của Chung Gia Sâm trở lại trong đầu Tống Chính Thao. Đấy cũng chính là câu hỏi dằn vặt hắn từ nhiều ngày qua. “Bọn chúng là ai?“

Thực ra, Tống Chính Thao cũng không biết bọn gây ra án mạng là ai. Hắn chỉ nói láo để hù dọa Chung Gia Sâm và Vương Hòa Hòa. Lực lượng Thanh Niên Tự Do đã bị hắn xóa sổ từ hơn mười lăm năm trước. Câu trả lời dối trá đấy nằm trong kế hoạch lớn của Tống Chính Thao.

Nhưng, bọn chúng thực sự là ai? Chắc chắc là những kẻ đã mưu toan ám sát hắn. Cái thòng lọng dường như đang siết chặt lại.

Lần đầu tiên trong đời, Tống Chính Thao thấy cô đơn và sợ hãi.

*

Tiểu Bá Thỉ nhìn đồng hồ. Chín giờ sáng. Cả bọn khởi hành từ lúc sáu giờ. Hắn còn phải dự trù giờ quay trở lại, Tiểu Bá Thỉ bực tức nói:

“Cháu còn đầy việc ở đồn công an, không thể đi cả ngày lên đấy được.”

Lư Khả chưa kịp trả lời thì điện thoại của Tiểu Bá Thỉ reo vang.

Tiểu Bá Thỉ nghe điện thoại rồi nhìn sang Lư Khả:

“Tống Chính Thao gọi về gấp.”

Lư Khả nghiến răng nói:

“Mặc kệ nó. Tao là chủ tịch, bí thư đảng ủy ở đây. Tao ra lệnh cho mày, leo lên núi.”

Tiểu Bá Thỉ sợ hãi gật đầu, hắn chưa thấy Lư Khả giận dữ bao giờ, nên không dám nói gì thêm mà quay lại xe. Lư Khả ngọt ngào bảo:

“Cháu lau bụi lớp kính cửa giúp bác. Để bác chỉ đường cho.”

Đoạn đường vào chân núi có vẻ như quen thuộc với Lư Khả lắm. Xem ra lão đã đến đây nhiều lần. Đường lên cao dần, nhiều đoạn Tiểu Bá Thỉ phải cài số một vượt dốc. Chiếc xe nhấc hẳn đầu lên cao như sắp lộn ngược về phía sau. Thỉ bình tĩnh rú ra vượt qua vùng đá lởm chởm. Chuyện phóng xe lên núi đối với hắn chẳng có gì khó khăn.

Thỉ đâm xe đến một khoảng đất tương đối bằng phẳng thì nghe Lư Khả bảo:

“Kia rồi.”

Hắn dừng xe, nhìn ra, có vẻ như đây là một bình nguyên nhỏ ở lưng chừng núi. Một đoạn suối từ núi đổ xuống, ngang đây đọng lại thành ao nước tĩnh lặng. Xa xa có tiếng nước ầm ầm vọng về như tiếng thác reo. Cây cổ thụ rất lớn bị ngã trơ cả gốc, chừa ra một khoảng đất trống lâm râm nắng. Giữa cỏ lá mọc lên cụm hoa trà đỏ ối. Lư Tố Nga vừa ra khỏi xe, nhìn thấy cụm hoa trà thì khóc rống lên:

“Ôi, Yên Yên ơi.”

Thị tất tưởi chạy đến bên ngôi mộ đắp đất gào khóc thảm thiết. Trong lúc đấy Lư Khả lầm lì mang hương đèn ra thắp. Lão cắm chân nhang quanh mộ theo vòng tròn bát quái rồi đứng vào cung Cấn phía đông, chỉ tay về cung Tốn phía tây. Lu Khả lầm bầm khấn vái:

“Đường Thục Nhi, tao mang mẹ mày lên đây thế mạng. Mày phải dẫn tao lên hang Quạ.”

Tiểu Bá Thỉ há hốc mồm nhìn bộ mặt điên loạn kỳ dị của Lư Khả. Hắn mơ hồ nhận ra vẻ mặt xa lạ bí hiểm của Lư Khả trong đêm Tống Yên Yên bỏ mạng. Mồ hôi chảy dọc theo sóng lưng Tiểu Bá Thỉ. Bỗng dưng hắn thấy bất an.

Lư Tố Nga nghe cha nói những lời kỳ quái cũng ngưng khóc, quay phắt lại:

“Bố nói gì thế?”

Hơi sương lạnh từ trong rừng già bốc lên rờn rợn. Gió xào xạc thổi qua tán lá rừng rồi lẩn vào khe đá thành những tiếng hú thê lương. Tiểu Bá Thỉ đảo mắt nhìn quanh, cảm giác như có ai theo dõi làm hắn thấy khó chịu. Những con quạ trên cao lại cất tiếng kêu đe dọa. Lư Khả bỗng cười gằn:

“Đường Thục Nhi, ân oán hôm nay sẽ chấm dứt. Nếu tao lấy được cái tao cần thì tao trả lại món nợ cũ cho mày.”

Lư Tố Nga lại hoảng sợ kêu lên:

“Bố nói gì thế?”

Lư Khả quay sang Tiểu Bá Thỉ, bảo:

“Mày trói nó lại.”

“Ai cơ?” Tiểu Bá Thỉ ngơ ngác hỏi.

Lư Khả chỉ tay vào Lư Tố Nga. Tiểu Bá Thỉ hoang mang kêu lên:

“Này, bác ơi. Đấy là chị Tố Nga, con gái của bác.”

Lư Khả cười cười, điên loạn chỉ tay vào gốc cây đổ:

“Mày trói nó vào mấy cái rễ cây kia rồi theo tao lên núi.”

Tiểu Bá Thỉ xưa nay vẫn xem Tố Nga như chị của mình, lại cũng hay ăn mứt mơ do Tố Nga làm. Hắn nghi hoặc nhìn ra bờ suối. Kinh nghiệm đi rừng báo cho Thỉ biết, ở những đoạn suối đọng như thế này thường là chỗ thú rừng kéo đến uống nước. Hắn bực tức lên tiếng:

“Bác đừng bảo cháu làm chuyện đấy nhé. Cháu không trói chị ấy được đâu. Chỗ này có bao nhiêu chó sói, thú rừng.”

Lư Khả lạnh lùng bảo:

“Nếu mày không trói nó thì tao bắn chết nó ngay bây giờ.”

Tiểu Bá Thỉ giật nảy mình. Hắn lắng nghe tiếng gió rừng u uẩn nổi lên giữa tiếng thác nước gầm thét. Khuôn mặt độc ác của Lư Khả trong bóng cây âm u không nói lên điều gì tốt đẹp hơn. Thỉ đành ngậm ngùi bảo:

“Chị Tố Nga, tôi buộc tạm chị vào đây. Hai giờ nữa tôi quay lại đón chị, sẽ không việc gì xảy ra đâu.”

Lư Tố Nga ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn bố, căm phẫn nói:

“Cha con anh Thao sẽ không tha thứ cho bố chuyện này đâu. Nếu con có chuyện gì, anh Thao với thằng Hoàn giết bố đấy.”

Lư Khả tàn nhẫn nói:

“Mày chỉ việc ngồi đây vài giờ nghỉ ngơi, cho con bé đi theo tao. Không việc gì phải than phiền.”

Lư Tố Nga không nói gì thêm, thị nhẫn nhục ngồi xuống cho Tiểu Bá Thỉ trói hai tay vào cái rễ cây. Thỉ ân cần cho Tố Nga uống ngụm nước suối rồi lúng túng phân trần:

“Tôi trói nhẹ thế này cho chị đỡ đau. Chị cứ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tôi đi chừng hai giờ là về cởi trói cho chị.”

Lư Tố Nga đau khổ năn nỉ:

“Chú đừng quên nhé.”

Tiểu Bá Thỉ nói chắc chắn:

“Tôi chẳng bao giờ quên công việc.”

Lư Khả chờ Tiểu Bá Thỉ cho con gái uống nước xong thì bảo:

“Từ đây leo lên kia chỉ khoảng một giờ. Mày vác cái ba lô phía sau cốp xe theo tao.”

Đấy là cái ba lô do Lư Khả chuẩn bị sẵn, gồm đuốc tẩm nhựa thông, dây thừng, dao phạt rừng, cuốc xếp... Tiểu Bá Thỉ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, hắn không rõ Lư Khả muốn gì mà chuẩn bị những thứ này. Nhưng Lư Khả đã khoác tay ra hiệu lên đường.

Lư Tố Nga bị cột bên mộ con gái bỗng gọi giật lại bằng một giọng the thé khác lạ:

“Lư Khả.”

Cả hai người đàn ông cùng quay phắt lại. Tiểu Bá Thỉ kinh khiếp nhìn bộ mặt ngùn ngụt căm thù của người đàn bà. Chị ta đã biến thành con người khác. Cặp mắt đỏ long sòng sọc nhìn về hướng Lư Khả:

“Mày giết chết Yên Yên, đúng không?”

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét