Trường đại học nằm trên đỉnh đồi. Mộ của hắn nằm cô quạnh dưới hàng dương liễu. Ngày bạn bè tiễn hắn ra đây, cả triền đồi còn ngút ngàn màu xanh. Chiều chiều trên cánh đồng xa, có đàn cò trắng bay đi bay về. Hắn không sợ cô quạnh. Hắn chỉ sợ sự ồn ào, khi màu xanh quanh chỗ hắn nằm cứ mất dần đi. Quán nhậu, quán net, quán ôm, quán cá, quán đề… thi nhau mọc lên lố nhố. Thửa ruộng cuối cùng rồi cũng bị san bằng. Cây dương cuối cùng rồi cũng bị đốn bỏ. Người ta đổ beton lên chỗ hắn nằm. Quán karaoke ôm phía trên rèm che kín mít, nhạc xập xình, đèn nhí nháy, ngày cũng như đêm. Hắn nằm ngay dưới dàn karaoke, không cách chi ngủ được. Mấy thằng vô quán karaoke ôm thường là mấy thằng không biết hát. Chữ nhảy hai ba hồi, tay chân bắt nhịp loạn xạ mà vẫn không vô đúng nhịp. Vừa hát vừa rượt theo chữ, té lên té xuống mấy bận mà cứ ham té. Mấy con nhỏ bán quán ôm cũng không phải là ca sĩ. Có một con tóc dài, giọng khoẻ hung, nhưng hắn ghét con nớ. Gặp ai nó cũng ôm, cũng kể lể, em là sinh viên, vì hoàn cảnh khó khăn phải ráng làm thêm, để kiếm tiền đóng học phí.
Hắn
chán nghe tiếng nhạc xập xình, tiếng
hát lập lờ, tiếng tâm sự ỉ
eo. Hắn bò ra khỏi tấm áo quan mục
rữa, đi lang thang trên đồi.
Mấy
thằng sinh viên đàn em của hắn,
bây chừ là giảng viên đại
học. Thằng nhỏ sinh viên ngày mô
ném nắm đất xuống huyệt cho hắn,
hiện là trưởng phòng đào
tạo. Buổi sáng tụi nó lên giảng
đường dạy đạo đức, cho
sinh viên ăn cơm cao su, ăn mì dây
thun. Buổi chiều tụi nó ra ngồi quán
uống bia. Sinh viên quán bên
này, thầy giáo quán bên kia. Thỉnh
thoảng thầy trò cũng xuề xoà
ngồi chung một bàn nhậu, là để
tâm sự chuyện thi cử. Những bàn
nhậu thức ăn ê hề. Những đứa
bạn cũ cố phình bụng ra nuốt. Mấy
con nhỏ sinh viên dỏm ỏn ẻn rót
thêm bia cho thầy. Mặt thầy phệ. Bụng
thầy phệ. Một thầy xơ gan. Một
thầy ngộ độc thực phẩm. Một
thầy ngộ độc rượu. Phải đi
xa như hắn, xa thật xa rồi, quay lại
nhìn mới thấy xót thương. Ăn.
Ăn. Ăn. Ăn nữa. Ăn mãi. Để
trả thù những ngày đói khổ.
Bây chừ không ai nhắc đến cái
đói. Bây chừ cái đói không
còn nằm trong bao tử. Cái đói
chui vô nằm trong não, vô cảm mà
ám ảnh không nguôi.
Câu
chuyện bắt đầu vào một ngày
mùa mưa, năm đói.
Hắn
hoá điên. Chỉ có người điên
mới nhận diện được nhau trong thế
giới người điên. Khi điên rồi
hắn mới biết, những đứa sinh viên
đồng khoá đã điên trước
hắn rất lâu. Người điên
thường sợ sự thật, sợ hình
ảnh của chính mình trong gương và
ghét tắm rửa. Những thằng điên
tìm đến nhau, tụ tập thành nhóm,
chúng mang một khuôn mặt, một nụ
cười, một giọng nói. Chúng nói
rất nhiều, nói rất to, vừa nói
vừa vuốt đuôi nhau. Chúng rất sợ
bị phát hiện mang bệnh điên, cứ
phải giấu giấu giếm giếm, sơ hở
lung tung. Hắn điên trễ nhưng điên
nặng hơn bất cứ đứa nào. Và
hắn quyết định, điên không
giống ai, điên công khai. Hắn bỏ
học đi lang thang suốt đêm trên
đồi, sục vô từng góc giảng
đường tối tăm, leo lên những
bờ sân thượng chênh vênh. Đám
nữ sinh đi học ban đêm thấy hắn
đều bỏ chạy. Hắn cười sằng
sặc, đuổi theo. Răng mà chạy. Chạy
đi mô chừ. Đừng chạy, mình
hiền lắm mà. Đừng chạy. Đi
đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt.
Buổi
sáng, hắn bò về cư xá, ngủ
vùi trong góc nhà đầy rác,
thoi thóp giữa cơn đói. Hai lá
bao tử ép dính vô nhau. Một đàn
kiến đang tìm cách chui qua. Tụi nó
bò nhột nhạt, thỉnh thoảng cắn
lên thành bao tử một phát đau
điếng. Hắn ôm bụng quặn thắt.
Mồ hôi tướp ra. Còn hơn hai tiếng
đồng hồ nữa thì tới giờ ăn
cơm trưa. Lại nhắm mắt thiếp đi.
Con chuột mẹ làm tổ trong chiếc giày
vải của hắn, đẻ sáu con. Hắn
cắt mũi giày, làm cửa cho mẹ con
chút chít chui ra chui vô. Sinh viên còn
đói, chuột lấy chi mà nuôi con.
Hắn chép miệng, răng mà tội
nghiệp, cho tụi bây luôn chiếc giày.
Mấy con chuột chút chít. Hắn cười
sung sướng, lại thiếp đi trong cơn
đói tràn ngập tình yêu thương.
Còn hai tiếng đồng hồ nữa thì
tới giờ ăn cơm trưa. Mấy đứa
điên vỗ tay reo hò ầm ĩ ngoài
cửa sổ. Mấy con chuột thức giấc.
Hắn thức giấc, chửi tán loạn rồi
lại cười sằng sặc, đuổi theo
mấy thằng điên, đuổi theo đoàn
múa lân lên hội trường. Vui, vui
hè. Hắn thập thò dựa cửa ngó
vô, con tim bỗng nghẹn ngào xúc động.
Cha mạ ơi, trong nớ, đại hội đoàn
trường.
Người
điên cũng có lúc tỉnh, chớ
sao. Một cán bộ đoàn ưu tú
như hắn, lẽ nào nhìn cái sân
khấu kia mà không tỉnh lại. Hai lá
cờ đỏ thắm. Một tấm hình.
Một bình bông cúc. Một tấm bảng
viết tên các ứng cử viên.
Chỗ
của hắn là ở trên nớ, sau cái
bục gỗ có bình hoa cẩm chướng,
có cái micro màu đen. Hắn phải
lên sân khấu, đứng đúng vô
chỗ của mình. Hắn đã từng
nhiều lần leo lên sân khấu, đứng
ngay sau micro, hăng say ca ngợi những điều
đẹp đẽ tuyệt vời.
Hắn
trong bộ dạng còm ròm, xanh xao, áo
quần bèo nhèo, râu tóc luộm
thuộm. Có răng mô. Lý tưởng
cao đẹp toả sáng ở trong tim mà.
Hắn không cần hàm hồ gào thét
như những diễn giả khác. Để
làm chi. Một cán bộ đoàn xuất
sắc như hắn luôn biết cách truyền
đi ngọn lửa. Hắn vừa lên tới
nơi liền cất giọng nói, mạnh mẽ
và tự tin. Phải đi ngay vô vấn đề
trước khi một thằng ngu nào khác
nhảy ra cắt ngang.
“ Kính
thưa các đồng chí lãnh đạo
đảng bộ, kính thưa ban giám hiệu
trường, kính thưa đại diện
các ban ngành đoàn thể, kính
thưa ban chấp hành đoàn thanh niên
đương nhiệm, cùng các bạn
sinh viên đoàn viên thân mến. Lần
cuối cùng các bạn ăn hủ tiếu
mì là khi mô? Còn ai nhớ được
hương vị của nó không? Mì
trứng? Hành phi? Nước lèo tôm
khô? Bây chừ là mười một
giờ trưa. Còn một tiếng đồng
hồ nữa, cửa nhà ăn tập thể
sẽ mở. Bữa ăn trưa của sinh viên
có thứ chi? Cơm gia súc, canh đại
dương, nước mắm toàn quốc. Ăn
vô no cồn cào, đói rã rượi,
chất lượng học tập giảm sút.
Còn một tiếng đồng hồ nữa
mới tới giờ ăn. Các bạn cứ
bình tĩnh, ngồi im ở đây. Đúng
một tiếng đồng hồ nữa thì
đi ăn cơm. Tôi mạn phép xin chút
thì giờ quý báu còn lại này
để báo cáo trước đại
hội đoàn trường một phương
án.”
Chống
đói để nâng cao chất lượng
học tập.
Hắn
cười hiền lành. Người điên
thường có nụ cười trong sáng,
thánh thiện. Có thực mới vực
được đạo. Với một lực
lượng trí thức ưu tú, một
đội ngũ những nhà khoa học xuất
xắc, một tầng lớp lãnh đạo
sáng suốt, trường đại học
của chúng ta có thể đạt được
những thành tích chống đói mà
không nơi nào trên thế giới đạt
được. Đơn cử một biện
pháp nhỏ, phân khoa Cao Su có thể kết
hợp với phân khoa Hoá Thực Phẩm
nghiên cứu ra một loại cơm cao su. Cơm
cao su dĩ nhiên phải trắng rời như
cơm không cao su. Cơm cao su phải mềm dẻo
thơm ngon như cơm không cao su. Nhưng cái
đặc biệt là, loại cơm cao su này
ngày hôm trước ăn vô bụng,
ngày hôm sau thải ra còn nguyên xi.
Sinh viên chỉ cần mỗi buổi sáng
đem theo lon hứng lại phần cơm đó,
rửa sạch, buổi trưa, buổi chiều
hấp lại ăn tiếp. Mỗi sinh viên vô
trường được phát hai lon cơm
cao su. Nhai đi nhai lại, rửa tới rửa
lui, sau năm năm thì tốt nghiệp đại
học. Bụng lúc nào cũng đầy,
tinh thần lúc nào cũng khoai
khoan khoái.
Rứa là an tâm, chuyên chú học
tập. Dĩ nhiên là hương liệu
chế tạo cơm cao su phải có độ
bền tối ưu, để đảm bảo
độ ngon miệng. Hắn cười hiền
lành thánh thiện, chậm rãi thuyết
trình về các loại hương liệu.
Hương cơm gà quay, hương cơm tấm
bì, hương cơm cà ri… Hương
cơm gà quay phải sực mùi ngũ vị
hương, mùi xì dầu. Hương cơm
tấm bì phải đượm mùi thính
bì, mùi mỡ hành… Không!
Không! Phải có đủ cả mùi
nước mắm tỏi ớt, mùi đồ
chua dưa kiệu, mùi thịt sườn
ram... Hắn chép miệng nhai ngon lành. Cái
mùi vừa béo mỡ, vừa đằm
thính, vừa thấu chua cay… Tươm ra
trên từng muỗng cơm. Ăn vô bụng
rồi ợ lên ba tiếng. Ọt. Ọt. Ọt.
Cái mùi vẫn còn nguyên rứa,
quyện trên đầu lưỡi, xốc lên
vòm mũi. Vừa nói hắn vừa nuốt
nước miếng. Tóp tép. Tóp tép.
Đôi mắt hắn sáng rực. Cặp
mắt người điên thường rất
sáng, tưởng như cả nguồn sức
sống cạn kiệt dồn hết vô đôi
mắt. Hắn nói say sưa, giọng khàn
đi. Thỉnh thoảng hắn dừng lại, đưa
ngón tay trỏ quẹt quẹt ngang đầu
mũi. Hít hà. Hít hà. Hà hà.
Đẩy bớt mùi cơm gà để
hửi mùi cơm sườn. Ăn vô cũng
mùi nớ, thải ra cũng mùi nớ, bất
biến. Hà hà, bất biến. Không
đổi. Hắn nhặt mớ giẻ lau ở
góc cánh gà, định nhổ phẹt
phẹt phẹt…mấy bãi nước
miếng lên túm vải rách. Nhưng cổ
họng hắn khô quắt. Khẹt khẹt. Hắn
chạy tới bên bình bông cúc, túm
chùm bông liệng ra góc sân khấu.
Chùm bông vàng rực rơi tả tơi.
Răng mà phí của – bình bông
ni đáng giá hai tô hủ tiếu –
nhưng hủ tiếu là hủ tiếu, hoa là
hoa – ăn được và không ăn
được. Hắn bưng bình bông lên
uống ừng ực. Nước cắm bông
thúi lum lủm nhưng mát lạnh –
nước mát như nước giếng nông
trường – mình đưa sinh viên
xung phong về nông trường cuốc đất
với thanh niên xung phong – vừa ăn khoai
mì, vừa cuốc đất, vừa hát
hò – sướng ngất – lý tưởng
chói ngời – bụng vẫn đói –
có răng mô – ta đốt lửa cho
đồi hoang ấm mãi – hẹn người
lên tìm lại dấu chân xưa. Phẹt
phẹt phẹt. Hắn cầm mớ giẻ lau tẩm
nước miếng, lau lên tấm bảng ghi
danh sách ứng cử viên ban chấp hành
đoàn trường nhiệm kỳ mới.
Tấm bảng nằm chễm chệ giữa sân
khấu. Nước miếng của hắn kéo
ngang kéo dọc qua những cái tên ứng
cử viên được viết hoa nắn
nót. Đám nước miếng nhầy
nhụa kéo qua những cái tên mà
đám sinh viên ghét cay ghét đắng.
Mấy cái bao tử bỗng giãn ra khoái
trá. Ừa, bôi đi, bôi hết mấy
cái tên chết tiệt vô tích sự
đó đi. Sự hả hê lồ lộ
ra trên những bản mặt. Cả đám
ứng cử viên trang trọng ngồi phía
bên kia, cũng có khối đứa đang
sung sướng, hí hửng nhìn tên đối
thủ của mình bị nước miếng
chà quẹt. Niềm sung sướng ti tiện
hèn mạt khi có người khác làm
giùm cho mình cái điều mình
muốn. Dù là một thằng điên.
Hắn khoái trá nhận ra điều đó.
Người điên thường khôn ranh.
Hắn lau chậm rãi, kéo dài khoái
cảm cho mọi người, dù là thứ
khoái cảm giả tạo. Những thằng
đau khổ vì tên mình bị lau cũng
vẫn sung sướng nhìn tên mấy thằng
khác bị quẹt nước miếng. Nước
miếng dây dưa trên bảng đen thành
những vệt trắng vằn vện. Hắn viết
chồng lên mặt bảng lem nhem một đám
công thức hóa học có những nối
carbon nhằng nhịt và những nhánh
hydro lòng thòng – để loè đám
cán bộ giảng viên miền Bắc cờ
lo, hy đờ rô. Nếu chế tạo thành
công món cơm cao su, chúng ta có thể
nghiên cứu thêm món phở dây
thun, hủ tiếu dây thun, bánh canh dây
thun, mì dây thun… Dĩ nhiên màu
sắc, độ đàn hồi của từng
loại sợi phải tương ứng với
đặc tính từng loại bột. Bột
gạo – bột mì – bột năng.
Bột năng làm từ khoai mì – dưới
chân đồi khoai mì xanh ngắt – dân
quanh vùng cũng đói vàng mắt –
sinh viên mò xuống đào trộm
khoai mì bị đánh què chân –
khoai mì xay, chắt thành bột năng –
bã khoai mì nấu cháo cho heo ăn –
heo chê – sinh viên xin bã khoai mì
về nấu cháo – không mập được
như heo – đêm nằm mơ thấy toàn
ma quỷ – xanh xao rã rượi. Hắn
thôi nói về những món cao lương
mỹ vị, hắn đổi giọng, nói
về cái đói của sinh viên. Hắn
nói về những buổi trưa nắng ở
giảng đường đói cồn cào
gan ruột. Về những giờ học trôi
qua rã rượi, những giáo trình
học nhai đi nhai lại dai nhách như mì
dây thun. Về những đêm chong đèn
biết sinh lực mình đang tàn dần,
thoi thóp như ngọn bấc cạn dầu…
Hắn nói bằng chất giọng hư hao
của một thằng nhịn đói đã
nhiều ngày. Thỉnh thoảng hắn ngừng
lại, chăm chú nhìn những cái
ngón tay đóng ghét đen đủi,
để khán giả ngậm ngùi tự
nhận ra, may quá, dù đói rụng
rún, đôi bàn tay của mình vẫn
còn đủ cả mười ngón. Cả
hội trường lặng im xốn xang. Đã
gần mười hai giờ trưa, ai cũng đói
rụng rún. Những cái bụng vừa
được ăn no lại trống rỗng. Cảm
giác bị lừa bịp, hoang mang mê muội,
đói no lẫn lộn. Tiếng cái bụng
rỗng sôi rồn rột trên sân khấu.
Rồn rột. Rồn rột, chui qua lỗ tai. Rồn
rột, chui vô bụng mình. Rồn rột
kêu réo ở trong nớ. Có đứa
mô đưa tay lên xoa cái bụng lép
kẹp. Hắn xoa bụng hắn. Bàn tay dơ
hầy đặt lên lớp vải áo đen
đúa bèo nhèo. Đám sinh viên
nhìn hắn xót xa thương cảm. Hắn
thấy mừng vì mặc bộ đồ cũ
lên sân khấu. Ban lãnh đạo nhìn
hắn khinh bỉ, miệt thị. Hắn thấy
buồn vì không mặc đồ mới
lên sân khấu.
Hắn
thều thào hết hơn một giờ đồng
hồ. Đứa mô chịu đựng nổi
thì đờ đẫn ngồi nghe. Đứa
mô không chịu đựng nổi thì
đã ngủ khò khò. Đó là
nghệ thuật. Ban lãnh đạo trường
ngoẹo đầu ngủ sau mấy bình bông
cẩm chướng. Ai cũng đói, ai cũng
mệt. Mười hai giờ ba mươi. Thầy
hiệu phó bỗng giật mình, tỉnh
ngủ. Thầy ngơ ngác nhìn quanh, lơ
mơ hiểu được tính chất đểu
cáng của sự việc. Thầy nhìn
đồng hồ, giận dữ phát hiện
ra mình ngủ quá lâu. Thằng ốm
đói vẫn thều thào ghê rợn
trên sân khấu. Bụng thầy rồn rột
kêu réo. Đâu phải sinh viên mới
biết đói. Lãnh đạo mà
không ăn thì cũng đói. Thầy
la lên, mấy đứa cán bộ đoàn
đâu, lôi cái thằng bầy hầy
này xuống sân khấu. Hắn cười
sằng sặc, mấy thằng cán bộ đoàn
đều là đàn em của hắn. Một
phần lý tưởng trong đầu tụi
nó là do hắn cấy vô. Hắn không
thèm chống cự, cứ lả người
ra để mấy đứa đàn em dìu
đi. Đi ngang qua hàng ghế sinh
viên năm thứ nhất, cặp
mắt ranh mãnh của hắn bỗng hé
mở và hắn bắt gặp nó. Một
thằng nhỏ, bản mặt hiền khô bấm
ra sữa. Tấm huy hiệu đoàn cài
ngay ngắn trên ngực áo. Hắn hứng
chí cười, đôi môi hắn nhấp
nháy nhắn nhủ.
“Mì
dây thun, hà hà, mì dây thun. Chỉ
nhai đi nhai lại, rửa tới rửa lui, sau
năm năm là thành kỹ sư. ”
Thằng
nhỏ co rúm người lại. Mấy đứa
sinh viên khác cũng co rúm người
lại, ruột gan thắt lại, bụng đói
cồn cào. Hắn biết, hiệu ứng một
giờ diễn thuyết của hắn để
lại sẽ rất quái gở. Cái cảm
giác được ăn đầy bụng mà
không no. Cảm giác sung sướng mà
không khoái cảm. Cảm giác cồn
cào, xót xa không nằm trong thể xác
mà hành hạ đay nghiến tinh thần.
Cảm giác trống rỗng ngu muội bất
lực hèn hạ. Cảm giác thèm khát
mà ghê tởm. Mấy đứa con gái
quẹt mồ hôi trán. Những đứa
con gái suốt những kỳ đại hội
đoàn, chỉ ngồi đệt mặt chờ
người ta xỏ mũi dắt đi. Bọn
con trai lơ láo nhìn nhau. Những đứa
con trai suốt mấy năm đại học đầu
óc chỉ tằn mằn chuyện gạo mắm.
Cả hội trường hối hả kéo ra
nhà ăn.
Hắn
ngồi trước phần ăn, cười sằng
sặc. Một dúm cơm gạo mốc vàng
lẫn hạt cỏ hạt sạn. Một chén
lưng canh đại dương, lõng bõng
mênh mang nước biển. Một muỗng
nước mắm toàn quốc, chỉ toàn
là nước. Hắn cười sằng sặc,
bọn sinh viên tụi bây cứ ngồi
nhìn những thứ ni mà nghĩ tới
cao lương mỹ vị.
Hai
tuần sau, một buổi tối, hắn leo lên
sân thượng giảng đường. Hắn
đứng thật lâu ở đoạn thoát
nước cho mái nhà. Chỗ này mùa
mưa rêu đóng trơn tuột. Bám
lên thành xi măng, đu qua máng xối
là tới một khoảng sân rộng. Cảm
giác hụt hẫng chơi vơi, chực té
lộn cổ xuống bao giờ cũng căng
thẳng thắt tim. Hắn sẽ giả bộ
quên bám lên thành xi măng, sẽ
lảo đảo, sẽ “á” lên
kinh hãi. Hắn sẽ vội vàng đưa
hai tay chụp lấy thành xi măng, sẽ giả
bộ trịnh trọng lắc đầu như tự
trách mình bất cẩn. Tim hắn sẽ
thắt lại cảm giác mạo hiểm mơ
hồ, bên dưới sâu chênh vênh.
Hắn đứng trên mái nhà, ngước
đầu lên, vũ trụ đầy sao. A ha,
chào 61, đỉnh cao muôn trượng. Hắn
cúi nhìn xuống, cánh đồng tối
đen đom đóm lập lòe. Hắn
cười sung sướng, quê mình kìa,
đất cày lên sỏi đá, quê
mình ở dưới đó thôi. Sảy
chân là rớt về quê.
Hắn
định sảy chân thật. Người
chết vì lý tưởng có quá
nhiều, những bài ca tụng cứ dài
dằng dặc ra mãi. Hắn muốn khác
họ, muốn đảo ngược mệnh đề.
Hắn sẽ chết vì không lý tưởng.
Chân hắn đứng mấp mé thành
máng xối trơn trợt. Khoảng không
bên dưới sâu thẳm, tối tăm.
Hắn bước về phía trước, chợt
nhận ra hai bàn chân để trần đen
đúa. Bậy quá – mình quên
nói với con chuột – còn một
chiếc giày giấu sau kẹt cửa –
chao ôi – không còn dịp nữa rồi
– bậy quá. Thân hình hắn chúi
về phía trước. Hắn dang tay ra, cười
sằng sặc. Cảm giác trượt từ
đỉnh cao lý tưởng vào vực
sâu không lý tưởng thật là
tuyệt diệu. Chỉ tiếc là nó quá
ngắn ngủi, cảm giác bồng bềnh
chưa kịp tận hưởng, cơn chấn
động dội ngược từ phía sau
làm hắn kinh hãi. Hồn hắn vọt
ngược lên không trung. Thân xác
nằm bất động bên dưới. Dòng
máu trên khóe miệng cười rỉ ra lặng lẽ. Hắn tò mò
quay lại nhìn thân xác mình, nó
nằm đó, hiền lành như đất
cát.
Hắn
sảy chân vào ban đêm, nằm chết
thẳng cẳng trước sân trường.
Hai tay dang rộng, mắt nhìn thẳng lên
trời, đôi môi mỉm cười. Cả
trường náo động, sinh viên nườm
nượp kéo lên xem. Gia đình hắn
ở quê nghèo tơ xơ mướp, đành
gửi xác con lại trường. Ban giám
hiệu muốn đưa hắn ra chôn sau đồi,
nhưng không ban ngành đoàn thể
nào chịu bỏ tiền sắm áo quan.
Mấy thằng sinh viên cùng lớp kéo
lên giảng đường, tụi nó chẻ
bộ bàn học ra đóng áo cho bạn.
Hắn ngồi bên cạnh, nhìn bạn bè
gõ búa, nhớ từng kỷ niệm nhỏ
nhặt chia sẻ với nhau. Những ngày mưa
nắng ở nông trường – thằng
mô té ở cầu cá – những
buổi chiều gánh phân đi qua cánh
đồng lầy lội – thằng mô tuột
dép tìm hoài không ra – những
cánh đồng mía ngập mặn –
những đêm đốt lửa trên đồng
nghe câu hò vọng cổ – mấy con
đỉa no tròn bám ở bắp chân
– mấy thằng bạn nghèo nước
mắt mồ hôi nhễ nhại, gõ từng
nhát búa lên tấm áo quan – vì
mình mà bạn bè cực khổ –
vì mình mà thế hệ đàn em
mất một bộ bàn học – mình
bỏ cuộc rồi – không đi tiếp
nữa đâu. Hắn đưa tay lên chùi
nước mắt, bỗng ngỡ ngàng nhận
ra, mình đã hết điên từ bao
giờ. Chết là hết. Cơn điên
ngắn ngủi đi qua đời hắn và
chấm dứt bằng cái chết.
Cả
trường lũ lượt đi đưa. Bạn
quen và bạn không quen. Những cục đất
tống tiễn ném xuống huyệt, như
dội vô tim hắn. Mấy đứa con gái
xô vô nhau mà khóc. Mấy đứa
con gái ban đêm lên thư viện học
hay bị hắn đuổi chạy. Tội nghiệp
– khóc cái chi – chẳng lẽ mình
chết rồi cuộc đời ni bớt vui –
khóc cái chi – choáng váng –
ngậm ngùi – dằn vặt – cảm
thông – đau thương – tự vấn
– ai mà biết tụi con gái nghĩ gì
– nhưng thôi, mấy đứa về đi
– đừng nghĩ gì nữa.
Đừng
nghĩ gì nữa.
Hắn
nằm đó giữa lòng đất, hai
bàn tay thong dong đặt lên cái bụng
lép kẹp. Hắn chờ bạn bè lấp
huyệt để thanh thản yên giấc. Chết
vì lý tưởng hay chết vì không
lý tưởng – tất cả đều
về hư vô.
Hắn
mở mắt nhìn lần cuối khoảng trời
trong xanh, định bụng sẽ phiêu diêu
chìm vào giấc thiên thu. Giữa lúc
đó, hắn lại nhìn thấy nó,
thằng sinh viên năm thứ nhất đang
lò mò ra đứng bên bờ huyệt.
Bàn tay nó đưa ra trước, run lẩy
bẩy. Nắm đất nằm yên trong tay nó,
không rơi xuống. Hắn ngóc đầu
nhìn nó, con tim bỗng quặn đau. Chết
rồi răng vẫn còn đau – hư vô
là cái chi chi. Thằng nhỏ kia là
hình ảnh của hắn những ngày đầu
náo nức bước chân vào trường
đại học. Có bao nhiêu thằng như
vậy. Có bao nhiêu những đứa trẻ
tuổi tâm hồn trong sáng tràn đầy
niềm tin yêu như vậy. Tấm huy hiệu
đoàn cài thẳng thớm trên ngực
áo. Hắn thở dài, ném nó xuống
đi, mày ném nó xuống cho tao, còn
chờ chi nữa. Thằng nhỏ nhìn
xuống lòng huyệt đôi mắt mở
to hoang mang. Hắn lại gắt, mày thả
nắm đất xuống cho tao, còn giữ
làm chi nữa. Chỉ là cát bụi –
nắm đất này không ném lại
đây, phải mang theo suốt cuộc đời,
làm răng mà sống nổi – phải
biết bỏ lại để mà đi tiếp
– đừng bỏ cuộc. Thằng nhỏ
vẫn giữ chặt nắm đất trong bàn
tay tướp mồ hôi. Mấy đứa sinh
viên khác chen tới, đẩy nó qua
một bên. Hắn nạt lớn, phải biết
bỏ lại để mà đi tiếp, nghe
chưa. Nó giấu bàn tay ra sau lưng, cúi
đầu len lét lùi lại. Hắn giận
dữ bò ra khỏi huyệt, tới bên
cạnh nó, thổi cơn gió lạnh chạy
dọc qua sống lưng thằng nhỏ. Hắn
thì thào ghê rợn.
“Mì
dây thun, hà hà, mì dây thun. Đừng
nghĩ gì hết. Thì sẽ thấy ngon.”
Thằng
nhỏ kinh hãi quẳng nắm đất xuống
huyệt. Nó quay đầu bỏ chạy. Hắn
đứng đó, ước gì mình
còn điên để có thể cười
sằng sặc.
Được đăng bởi Tranh, vào lúc...
1 nhận xét:
Được đăng bởi Tranh, vào lúc...
1 nhận xét:
Giang:
Chủ
nhân "Tranh blog" này là ai? Anh Tranh chết đã
hơn hai mươi năm rồi, sao còn có
kẻ mạo danh anh lôi câu chuyện đau
lòng này ra khỏi quá khứ?
Tôi
là Trần Thanh Giang, là thằng nhỏ ném
đất xuống huyệt anh Tranh ngày trước.
Bao nhiêu năm qua rồi, đầu đã
nhuộm hai màu tóc, mà nỗi ám
ảnh đó vẫn bám theo mình dai
dẳng. Nó thường đến vào lúc
nửa đêm, thường bắt đầu
bằng những cơn đói rã rượi,
thường bắt đầu bằng giọng nói
thều thào thê lương của anh Tranh.
“Mì
dây thun, hà hà, mì dây thun. Đừng
nghĩ gì hết. Đừng nghĩ gì
hết. Đừng nghĩ gì hết. Đừng
nghĩ gì hết…”
Chúng
ta đã không nghĩ gì hết. Chúng
ta đã từ chối (hay bị tước
đoạt?) quyền được suy nghĩ. Câm
lặng để có cơ may tồn tại.
Câm lặng chôn vùi vết thương.
Bạn bè giờ đây đứa mất
đứa còn. Thời gian đã đủ
dài hay chưa, để tụi mình bình
tĩnh nhìn lại quá khứ u buồn?
Nếu
muốn trao đổi cùng nhau, mời bạn
qua Giang blog.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét