Tôi
đi từ chân đồi lên mang theo sương
đêm lạnh lẽo phủ nhạt nhoà
trên con đường nhựa không ánh
đèn. Dưới tàn lá phượng
vĩ mùa xuân mềm mại li ti, tôi
chống cuốc nhìn vào sân trường.
Các bạn của tôi ngồi quanh đây
đông đủ cả, họ trẻ hơn
những hình ảnh trong trí nhớ của
tôi rất nhiều. Đêm mồng bảy
âm lịch, vầng bán nguyệt huyền
ảo nửa ẩn nửa hiện giữa bầu
trời đen thăm thẳm, tiếng quạ kêu
khoắc khoải dưới chân đồi,
tiếng côn trùng trong những góc tối
trôi miên man qua những ống sậy khô
thổi vào đêm điệu sáo ai
hoài. Tôi trở về đây để
tìm lại bạn bè trong vùng quá
khứ và để gặp lại một
người. Dáng dấp mảnh mai ẻo lả
của nàng hiện dần ra dưới bóng
trăng. Tôi chậm rãi nhắm mặt lại,
bức tranh cũ kỹ treo trên tường
vàng vọt lung linh, những hình ảnh
chập chờn chuyển động và dường
như từ trong vùng ký ức cằn cỗi
những âm thanh của đêm xuân tuổi
hai mươi rộn rã gọi mời.
Tôi
là Giang, Nguyễn Thanh Giang, sinh viên năm
thứ hai lớp NH41, khoa Nông Học, trường
Đại Học Nông Lâm - Thủ Đức.
Mồng
bảy âm lịch, đêm trực trường
của lớp NH41, 9 giờ tối, trên sân
trường hình chữ U. Một đám
đang đánh bài, một đám nhậu
nước lã tâm sự chuyện đời,
một đám đang mắc mùng đuổi
muỗi trong xó hành lang. Nhỏ Duyên to
mồm ngồi giữa sòng sát phạt
cười ngặt nghẽo, chắc là thua tơi
bời, chưa thấy ai binh lủng như Duyên,
cũng không thấy ai dốt cờ bạc như
Duyên. Nhưng cô nhỏ này yêu đời
phơi phới, lúc nào cũng cười
tươi như hoa, thắng thua gì cũng
cười và bao giờ cũng có một
câu triết lý khấp khểnh lãng
nhách chẳng ăn nhập vào đâu,
cũng chẳng liên quan gì tới cái
bản tính thẳng tuột ruột ngựa
của cô nàng.
“Cuộc
đời không cho mình nhiều sự chọn
lựa.” Trời ơi, đâu
phải một mình Duyên, thử hỏi,
trong đám bạn ngồi ở đây có
bao nhiêu đứa có được sự
tự do chọn lựa một điều gì
tốt đẹp hơn cho cuộc đời mình.
Chị
Mẫn anh Bốn ngồi ngay bệ cửa ra vào
giảng đường, bốn mắt nhìn
nhau chan chứa tình thương mến thương
thèm một cái mùng chung mà không
dám mắc. Thằng Sỏi vừa ngáp vừa
lén lút thò tay xuống áo gãi
mấy cái mụn ghẻ, cái bóng gầy
còm của nó chìm dần trong bóng
tối của cây ngô đồng. Hình
ảnh thằng Sỏi thường nhạt nhoà
u uẩn như rứa, không bao giờ nổi
lên rõ rệt giữa đám đông
xô bồ của NH41. Cả trong cuộc sống
và cái chết, cả trong hiện tại
và quá khứ, cả trong niềm vui ít
ỏi và nỗi buồn lê thê nó
luôn là đứa đứng thấp thỏm
bên lề, đau khổ, đói khát,
hoài nghi và nhẫn nhục.
Buổi
tối dài không tưởng, bốn mươi
con ruồi đậu vất vưởng canh chừng
cái vỏ chanh khô, trường đại
học này hoang tàn quá đỗi, còn
gì mà bắt sinh viên đêm đêm
lên đây canh giữ. Một đống
chai lọ sứt mẻ
trong phòng thí nghiệm vi sinh, vài cục
pin rỉ, đèn đứt bóng trong phòng
vật lý, mấy gói đất, mấy
cục đá trong phòng thổ nhưỡng…
Hoài
Bắc ngồi im lìm trong bóng tối ở
bậc cầu thang bên trái sân chữ
U, mái tóc xoã dài che nửa khuôn
mặt. Không biết Bắc đang nghĩ gì,
chỉ thấy nửa khuôn mặt trắng ngần
của nàng hiện ra diệu vợi như
vầng bán nguyệt. Tôi không đứng
đó ngẩn ngơ nhìn nàng như
trong những giấc mơ đói khát hàng
đêm, tôi thanh thản vác cuốc tới
ngồi cạnh bên nàng. Bởi vì hai
đứa là bạn thân, thân nhau từ
hôm Bắc bị xe đụng, thân nhau từ
khi tôi vừa khóc vừa cõng nàng
chạy đi cấp cứu ở trạm xá.
Bắc không quay sang, nhưng tiếng nói
của nàng như sợi chỉ nhỏ xuyên
qua ánh trăng, xỏ đúng vào lỗ
tai tôi, cứ như chưa bao giờ chúng
tôi xa nhau.
“Giang
hả? Sao tới trễ vậy?”
Tim
tôi thắt lại, câu hỏi làm tôi
ngỡ như là nàng đợi mình,
đợi từ lâu lắm rồi. Tôi
biết, tôi biết chớ, Bắc chỉ vô
tình hỏi rứa thôi, nhưng vì
giọng nói nàng nhỏ nhẹ quá êm
đềm quá mà tôi xôn xao. Tôi
lắng nghe tiếng cười của mình,
bỗng ngạc nhiên, tiếng cười tuổi
hai mươi vui vẻ trong sáng như rứa
sao. Làm răng có thể vui vẻ trong sáng
trong những tháng ngày đói khát
tuyệt vọng đó?
“Bắc
lên đây ngồi lâu chưa? Răng
không ra đánh bài với tụi nó
cho vui? Ờ, Giang đi đào sùng ngoài
sườn đồi, nhưng tối nay chẳng
đào được con nào. Đất
đồi mùa ni lại khô quá.”
Bắc
rùng mình như là cố giấu cơn
buồn nôn. Tụi con gái mà nghe chuyện
đào sùng nấu cháo là khiếp
vía. Tôi nhớ tới câu triết lý
của Duyên lại tức cười, cuộc
đời không cho mình nhiều sự chọn
lựa. Chọn lựa cái
con khỉ mốc gì, sùng tụi tôi
cũng ăn, mối tụi tôi cũng ăn,
cào cào dế lửa dế than châu
chấu… ăn tuốt hết.
Ánh
trăng non xuyên qua tàn lá liễu, đọng
thành những đốm đen trắng loang lổ
trên nền sân tráng nhựa đen. Tôi
quay mặt đi, không muốn nhìn về
hướng đó vào giữa lúc này,
khi cái đói ùn ùn kéo tới
thì tôi cứ nghĩ tới anh Tranh và
nỗi ám ảnh cứ bám theo mình
dai dẳng nhất định không buông
tha. Cũng vì nỗi ám ảnh đó
mà tôi phải quay trở về đây.
Chỗ anh Tranh té xuống ngay trước mặt
chỗ tụi tôi đang ngồi, kìa, vệt
máu đen qua bao ngày mưa gió vẫn
không phai đi, vẫn nằm nguyên vẹn
ở đó lẫn vào bóng trăng
như cái huyệt đen ngòm.
Anh
Tranh từng nằm đó, hai tay dang rộng,
mắt nhìn lên bầu trời, đôi
môi mang nụ cười bí ẩn. Nửa
đêm mà anh leo lên sân thượng
giảng đường tìm cái chi rồi
té xuống sân trường? Chỉ rặt
những tin đồn thị phi, những mẩu
chuyện quái đản về một nhân
vật từng nổi tiếng lẫy lừng như
anh. Ồn ào nhất là tin đồn anh
thất tình một cô gái điếm
ở Sài Gòn. Bạn bè lắc đầu
thương xót, chỉ có thất tình
kiểu đó mới làm người ta
tuyệt vọng mất phương hướng
như vậy. Hôm đưa đám, thầy
trưởng phòng Đào Tạo cũng
nhân dịp nhắc nhở toàn thể sinh
viên, người sinh viên xã hội chủ
nghĩa nên yêu đương trong sáng,
tạo điều kiện giúp đỡ nhau
học tập, đấu tranh bài trừ những
loại tình cảm tiểu tư sản, đồi
truỵ … Tôi nhìn sững cái quan
tài ọp ẹp đóng bằng gỗ bàn
gỗ ghế, không biết anh Tranh có nghe
thầy trưởng phòng nói không,
không biết anh Tranh có nghe xong rồi bò
dậy ôm bụng cười không.
Sau
cái chết lạ lùng của anh, sinh viên
trong trường nhận thêm lệnh mới,
các lớp phải thay nhau canh giữ suốt
đêm sân chữ U, không cho bất kỳ
sinh viên nào ra vào giảng đường.
Người ta phòng ngừa chuyện lại có
thêm một thằng thất tình nào
trượt chân té xuống chết lãng
gây phiền hà cho ban giám hiệu. Thật
ra đứa nào muốn tự tử thì
có trăm ngàn cách, canh giữ làm
sao mà được, như chuyện tuần
rồi mấy thằng khoa kinh tế kéo ra hồ
đá trầm mình. Cũng là chết,
chết chìm, chết xe đụng, chết đạp
mìn, nhưng không cái nào gây
hoang mang bí ẩn như kiểu té lầu
của anh Tranh. Vệt máu đen còn nguyên
ở đó, nằm ngay trên đường
đi học, nằm ngay bên cạnh nhóm
đánh bài.
Nhỏ
Duyên lại thua thêm một ván, cô
nàng cười nghiêng ngả, xô luôn
thằng Thung té vô vũng máu khô.
Tôi rùng mình. Thằng Thung vừa té
vừa cười nắc nẻ cứ như là
anh Tranh cù lét nó. Tôi nắm bàn
tay mình lại, cảm giác nắm đất
lạnh khô vẫn nằm trong tay, cảm giác
cái huyệt sâu đen hun hút phía
trước vẫn đang chờ được
lấp đầy. Anh Tranh nói, thả nó
xuống huyệt để mà đi tiếp.
Anh nghĩ đơn giản vậy sao, anh Tranh? Thả
nắm đất xuống huyệt của anh, nhưng
còn những thương tổn trong tâm hồn
của tôi, làm răng mà để lại
phía sau, lấy chi mà lấp đầy?
Anh bỏ cuộc quá sớm nhưng tôi còn
phải đi tiếp, đi cho hết những năm
tháng còn lại của mình. Tội
nghiệp! Tội nghiệp cho anh hay tội nghiệp
cho tôi? Hay tội nghiệp cho cả thế hệ
của mình? Tôi không tin những lý
giải của tay blogger nấp sau cái tên
anh để viết về cái chết của
anh. Anh chết vì lý do gì bạn bè
không ai biết nổi, nhưng tôi dám
chắc, khi chết anh cũng đói meo như
tôi đang đói bây giờ.
Ý
nghĩ quay trở về đây để rồi
phải đối diện với cái đói
làm tôi sợ hãi, chỉ muốn chạy
trốn bỏ lại sau lưng mình những
tháng ngày đói khát, bỏ lại
sau lưng mình miền quá khứ u buồn.
Nhưng, chạy trốn không phải là
một cách giải quyết rốt ráo.
Cho dù tôi chạy trốn tới phương
trời nào, nỗi ám ảnh đó
vẫn cứ đuổi theo tôi không buông
tha.
Tôi
đói.
Gió
đập vào khung cửa kính thư viện,
cánh cửa sổ bỗng mở ra loang loáng
dưới ánh trăng. Một vệt sáng
chợt lướt ngang nửa khuôn mặt u
uẩn khuất dưới mái tóc bù
xù. Tôi nhìn sững chiếc bóng
đen xiêu vẹo lẩn khuất ở chân
tường, loáng thoáng nhận ra hình
ảnh mụ lao công nhưng cũng không
chắc lắm. Chưa bao giờ tôi nhìn
rõ được mặt mụ. Mà mụ
ni quanh quẩn tìm chi ở góc nớ? Chiếc
bóng vặn vẹo dưới ánh trăng
rồi tan biến vào vùng bóng tối.
Cảm giác rờn rợn từ phía sau
tràn tới như có cái gì đó
lạnh lẽo ướt át đang bò
nhột nhạt trên sống lưng.
Tôi
rùng mình há miệng ngáp cố
quên đi cảm giác rờn rợn trên
lưng. Bụng tôi quặn thắt giữa cơn
đói cồn cào, cảm giác mệt
mỏi rã rời. Lần cuối
cùng tôi được ăn hủ tiếu
mì là khi mô? Răng không tài
nào nhớ được hương vị
của hắn? Mì trứng? Hành phi? Nước
lèo tôm khô? Hương cơm gà
quay, hương cơm tấm bì, hương
cơm cà ri… Hương cơm gà quay
phải sực mùi ngũ vị hương,
mùi xì dầu. Hương cơm tấm bì
phải đượm mùi thính bì,
mùi mỡ hành…Ha ha.
Tôi
đói.
Thường
thì tụi tôi ngủ để quên
đói, kiểu thức trắng đêm
nghe bụng rỗng kêu gào rồi mơ
tưởng như vầy là một cực
hình. Tôi nhắm mắt lại tưởng
tượng tới tô mì gói quán
chị Phụng. Mùi gia vị, mùi hành
khô, mùi dầu bám trên những sợi
mì chiên vàng. Tôi sẽ nói chị
Phụng chế thật nhiều nước sôi.
Miếng nước lèo nóng sẽ chui qua
cổ họng, chui dần vào bao tử lép
xẹp. Cái bao tử của tôi sẽ nở
ra, nở ra mềm mại đón lấy những
cọng mì mềm mại. Không, nhất
quyết không phải là mì dây thun
của anh Tranh.
“Giang.”
Bắc gọi nhỏ.
“Ờ.”
“Mình
đi dạo chút không?”
“Ờ.”
Tôi lơ lửng trả lời, rồi ngạc
nhiên nhận ra cái giọng mềm như
cọng mì bở của mình. Lẽ ra tôi
phải mừng rỡ vì lần đầu
tiên được đi dạo ban đêm
với Bắc, lẽ ra tôi phải ngạc
nhiên vì Bắc bỗng dưng bạo dạn
ngỏ lời, nhưng tôi chỉ uể oải
đứng lên và thấy đói.
Chị
Mẫn anh Bốn đã biến đi từ
lúc nào, bây giờ chắc hai đồng
chí cán bộ lớp đã cởi
xong tấm áo đạo đức để
ngồi ôm nhau cùng đuổi muỗi trong
vườn điều.
Bắc
đi phía trước, thân hình nàng
lả lơi mềm mại. Tôi đi theo sau Bắc
chậm một bước chân để vừa
đủ ngắm một bờ vai xuôi, một
mái tóc êm đềm. Con trai miền
Trung mê con gái tóc dài chi lạ. Nếu
tôi dấn lên nửa bước thì sẽ
thấy một phần má trắng trẻo của
Bắc và cái mũi thanh thanh. Chỉ nửa
bước thôi. Nhưng rồi tôi nén
giữ cảm giác thèm muốn lạ lùng
đó lại chỉ bước đi lẽo
đẽo theo sau nàng. Ngang qua khu cư xá
Kinh Tế, Bắc bước nhanh hơn, nhanh như
là chạy, cứ như Bắc sợ người
ta thấy hai đứa đi chung với nhau. Tôi
biết ý nên tụt lại phía sau Bắc
một khoảng xa, lặng lẽ ngắm dáng
Bắc lả lơi trong bóng trăng. Bắc
duyên dáng bẩm sinh, đẹp từ trong
trứng nước, không cần phải làm
bộ làm tịch như mấy đứa con
gái khác. Một người đẹp như
Bắc không hiểu tại sao lại lạc
vào giữa đám sinh viên dân cày
để đánh bạn với một thằng
nghèo rỗng ruột. Bắc cười cười
thiệt hiền, hai đứa mình có
những điểm giống nhau. Thật rứa à?
Mà giống chỗ mô?
Ánh
đèn dầu từ mấy ô
cửa sổ cư xá hắt ra buồn ảm
đạm, đêm cúp điện nhiều
hơn đêm có điện sao vẫn thấy
buồn. Đêm nay cúp điện toàn
trường, bốn cư xá đều tối
om om. Cúp điện kèm theo cúp nước.
Gió đưa mùi nước đái
khai rình từ mấy cư xá nam bay qua cư
xá nữ. Không biết
mấy giờ rồi, tôi không có đồng
hồ, mà cũng chưa bao giờ có đồng
hồ, nếu có thì sẽ bán ngay để
mua gạo. Cư xá nữ còn mở cửa
thì chưa tới mười giờ đêm.
Tôi
theo Bắc đi lang thang ra phía dốc xa lộ,
cũng không rõ Bắc dẫn tôi đi
đâu. Mà hình như Bắc cũng
chẳng biết đi đâu, cứ cúi
đầu lủi thủi bước vậy thôi.
Thỉnh thoảng qua những đoạn đường
tối, Bắc quay lại nhìn coi tôi có
còn ở phía sau hay không. Tôi không
đi nhanh theo Bắc mà chỉ giả bộ
ho lên một tiếng nhỏ để Bắc
đừng sợ. Mà Bắc sợ thì cứ
sợ đi, tôi đi theo Bắc cho quên đói
thôi chứ sức tôi yếu như con ốc
sên làm cách chi bảo vệ được
Bắc, thằng con nít xô nhẹ tôi
cũng té lăn quay.
Con
đường len lỏi giữa bóng mây,
trời đêm vần vũ xám, xa xa một
vùng ánh sáng hắt lên từ phía
thị trấn. Những dãy hàng quán
ẩn trong vườn tràm lao xao một thứ
đèn vàng vọt, nhấp nháy như
đom đóm đồng. Ở đó có
cà phê, có bàn bi da, có quán
chè,có nhạc dìu dặt… có
những góc tối tĩnh lặng. Tôi bước
nhanh lên cạnh Bắc,
nói vui.
“Nếu
có tiền thì mình dẫn Bắc vô
quán Mị ăn chè.”
Bắc
cười nhỏ.
“Thôi,
ai mà dám vô đó, kỳ lắm.”
Tôi
đoán là Bắc chưa đi chơi đêm
với ai bao giờ. Nam nữ dẫn nhau vào
quán Mị là công khai nhận là
bồ bịch rồi. Tôi với Bắc chỉ
là bạn cùng lớp, thân phận khố
rách áo ôm như vầy muốn đi
xa hơn cũng khó. Bắc có hàng
đống con trai vây quanh chầu chực để
mong đưa Bắc đi chơi. Tụi nó
sẵn sàng đánh nhau, chửi nhau, giết
nhau vì Bắc. Nhưng Bắc dửng dưng
với tất cả, dửng dưng đến độ
tôi tự hỏi, lẽ nào trái tim của
Bắc không biết rung động. Thật khó
mà tìm được câu trả lời
vì bao giờ Bắc cũng tỏ ra tử tế
nhu thuận và biết kìm chế. Trong quán
cà phê tụi con trai tán dóc về
Bắc, bên những bậc thang giảng đường
tụi nam sinh xì xào mỗi khi Bắc xuất
hiện. Nhưng Bắc chỉ ngoan ngoãn cúi
đầu đi giữa những lời thị phi
mà chẳng chú ý tới ai.
Có
những tiếng cười nói ồn ào
phía trước, đám sinh viên khóa
nào đi nhậu khuya la ó ầm ĩ. Mấy
thằng điên này mà bắt gặp
Bắc đi một mình trên đường
là chọc ghẹo lôi thôi lắm, bắt
gặp đi chung với tôi thì còn tệ
hại hơn. Bắc dừng lại quay sang tôi
hoảng hốt thì thào.
“Giang,
phía trước có người.”
Dẫu
biết là Bắc không muốn ai bắt
gặp quả tang đi chơi với bạn trai
ban đêm, nhưng cái kiểu hoảng hốt
quá đáng của Bắc làm tôi
đâm tự ái. Tôi trả đũa
bắng cách lủi đại vào vùng
cỏ dại cao lút đầu, đất dưới
chân nhấp nhô hang chuột. Bắc lầm
lủi bước phía sau, nhưng chắc
không quen lội đồng cỏ nên thỉnh
thoảng lại vấp, thỉnh thoảng lại
ngã chúi về phía trước. Lúc
đó tôi mới nhớ, chân Bắc bị
xe đụng còn chưa lành hẳn.
Ừ,
Bắc bị xe đụng, ngay dưới chân
dốc.
Từ
chỗ này nhìn thẳng xuống dốc là
ngã ba Tan Thương, nơi Bắc bị xe
chở đá cán ngang qua. Tám cái
bánh xe tải đá khổng lồ nghiến
ken két trên mặt đường nhựa,
cái xe đạp nát dúm, nhưng không
hiểu sao mà Bắc thoát chết. Tôi
rùng mình, cảm giác ớn lạnh
nơi sống lưng lại tràn tới. Miếu
Tan Thương nằm ngay bên cạnh cánh
rừng điều tăm tối hiện ra cô
độc u uẩn dưới ánh trăng, ô
cửa đổ nát dẫn vào một
vùng tối đen hun hút sâu thăm
thẳm. Đó là ngôi miếu của
người dân quanh vùng lập để
cầu siêu cho oan hồn mấy thằng sinh
viên bị xe đụng. Tôi cố không
nghĩ tới mấy cảnh xe đụng máu
me lênh láng, cố không nghĩ tới
cái xác thằng bạn mình tái
mét nằm bất động trên đường.
Dường như có một cái gì đó
ở phía sau, một cái gì đó
không hình thù không mùi vị,
nó đuổi theo tôi và Bắc. Nó
đến rất gần, chỉ cần tôi
quay lại là sẽ bắt gặp nó. Tôi
rảo bước gần như là chạy,
tiếng bước chân Bắc đuổi thấp
thỏm theo sau.
Gió
từ sau miếu Tan Thương thổi qua bờ
cỏ hoang đẩy màn sương lạnh
rờn rợn trôi về phía trước.
Hai
đứa chạy qua khỏi trảng cỏ dại
lúc nào không hay, tiếng xe đêm
từ phía quốc lộ 1 vọng tới rì
rầm, ánh đèn xe loá lên sau
hàng liễu. Tôi ngượng ngùng chậm
bước chờ Bắc, chờ nghe một tiếng
cằn nhằn hay một lời trách móc,
nhưng Bắc chỉ im lặng.
Tôi cũng im lặng, tự động đi
thụt lại phía sau Bắc một bước
chân.
Ra
tới đường lộ, hai đứa vẫn
im lặng, rồi cũng chẳng biết đi đâu
nữa nên đành đứng lơ ngơ
bên đường nhìn những chùm
đèn xe nối đuôi nhau. Tôi đứng
cách Bắc một tàn cây dương
liễu, phía bên kia là chợ đêm,
chỉ có vài hàng ăn xập xệ
cho xe khách từ miền Trung vô thành
phố. Chiếc xe đò Quãng Ngãi-TPHCM
ì ạch leo dốc, trên xe gà heo kêu
ngoắc ngoải, mùi miền quê khăm
khẳm thân thuộc, ánh sáng đèn
vừa khuất sau con dốc, tiếng máy rầm
rì cũng tan dần trong bóng đêm.
Tôi nghĩ tới quầy bánh mì thịt
bên kia đường, ổ bánh mì có
dưa leo, có nước sốt, có vài
lát thịt quay… cắn vô một miếng
mùi vị ngon ngọt thấm xuống cổ
họng. Bắc đột ngột lên tiếng.
“Giang,
bạn có biết thù hận không?”
Tôi
giật mình ngó sang khuôn mặt Bắc
khuất lấp trong tán liễu, chỉ thấy
một khoảng má trắng ngà như ruột
bánh mì. Bắc đang nghĩ gì mà
lại hỏi như vậy. Tôi không tài
nào hiểu được câu chuyện đêm
nay, không tài nào đoán được
ý Bắc, chỉ thấy thèm bánh mì,
mùi thơm của bột, mùi thơm của
ngò… Tôi tiếc nuối nuốt nước
miếng, trả lời qua loa.
“Ờ.
Mình chỉ căm ghét lung tung thôi. Có
chi mô mà thù hận?”
Chiếc
xe tải chạy từ thành phố ra hướng
Biên Hoà ào ào đổ dốc
vượt qua chỗ tụi tôi đứng.
Bắc nghiêng người ra khỏi tàn
liễu đưa tay ra trước mặt chụp
lấy ánh đèn pha. Ánh đèn
vụt sáng trong bàn tay Bắc, soi lên
khuôn mặt Bắc, vầng trăng tròn
chợt hiện ra trong phút chốc lạnh lẽo
lạ lùng.
“Giang
không thù kẻ giết cha mình sao?”
Câu
hỏi của Bắc như ngọn roi gai đột
ngột quất thẳng vào ngực tôi.
Miếng bánh mì khô cứng mắc
ngang cổ họng.
“Không.”
Tôi khóc nhọc trả lời, bàn chân
bất giác lùi lại nửa bước,
thận trọng và sợ hãi, bởi tôi
không rõ Bắc muốn dẫn dắt mình
đi đâu, nhưng ngờ ngợ nhận ra
rằng tôi chưa bao giờ hiểu Bắc.
Tôi nặng nề nuốt nước miếng
rồi nói thêm.
“Chuyện
đó đã là quá khứ. Một
quá khứ không minh bạch và không
công bằng, cho cả hai phía, cho tất cả
những ai là nạn nhân. Đi tìm sự
thật đã là điều vô vọng
lắm rồi, còn mang vác hận thù
theo làm chi.”
Câu
nói này
là của mạ, tôi chỉ vô tình
lặp lại, nó vừa buột ra khỏi
miệng tôi đã vội vã kéo
những năm tháng tuổi thơ cơ cực
và tủi nhục trở về. Phía sau
lưng tôi một màu tối đen ảm
đạm, một quá khứ tan nát đau
thương, từ nơi đó tôi học
cách bò dậy, học cách đứng
lên mà bắt đầu cuộc đời
mình. Một miền quê nghèo ven sông
Mỹ Chánh, ban ngày theo quốc gia, ban đêm
theo cộng sản. Cha tôi nhảy núi đi
làm cách mạng. Mạ ở lại bên
bờ sông đêm đêm chờ nghe
tiếng gõ cửa, đêm đêm hoảng
sợ nghe tiếng súng ngoài sông, đêm
đêm mạ ôm tôi vào lòng mà
khóc. Cho tới ngày xác cha bị cắt
đầu thả trôi sông thì cha mới
về lại với mạ con tôi cùng với
nỗi oan ức của đời mình. Nỗi
oan ức đó không hề có cơ
hội siêu thoát, như cái xác nằm
trong lòng đất lạnh không tìm
được phần đầu, nỗi oan ức
đó tròng lên cổ thằng con vô
tội để nó vác đi vào đời.
Một cái chết thảm khốc mà không
rõ bên nào giết, cũng không có
bên nào nhận giết. Có người
nói cha trốn ra dinh tề bị cách mạng
bắt được xử tử. Có người
nói, cha đi công tác bị lính
quốc gia bắt được cắt đầu
thả trôi sông. Vùng chiến tranh khói
lửa mịt mùng biết đâu là
sự thật biết ai mà hỏi. Mạ tôi
nuốt ngược nước mắt vào lòng
cắn răng chờ ngày cách mạng
thành công, chờ ngày những người
đồng chí của cha đem về công
bình và sự thật. Ngày hoà
bình các đồng chí của cha trở
về làng, họ ngoảnh mặt làm ngơ.
Tôi mang lý lịch thằng con Việt gian,
ba năm liền thi đậu đại học,
ba lần liên tục giấy báo trúng
tuyển bị chính quyền địa phương
huỷ bỏ. Ba lần, mạ tôi quỳ gối
trước thềm nhà bạn chiến đấu
của cha, uất hận kêu gào công
lý.
“Giang,
mình về nghen. Sương khuya lạnh quá.”
Bắc
đột ngột lên tiếng đòi về
sau khi quất thẳng tay vào vết thương
lòng tôi. Răng mà Bắc không muốn
đi tới tận cùng vấn đề, răng
mà Bắc chỉ khơi gợi để... Để
làm chi? Nếu Bắc ở lại bên tôi
thêm chút nữa, thì chắc tôi sẽ
ứa nước mắt kể cho Bắc nghe những
ngày tháng đau khổ tủi nhục mà
mình phải đi qua. Nhưng dường như
Bắc lảng
tránh. Dường như có một con người
khác, một con người trong bóng đêm
thật phức tạp và lạ lùng, con
người đó biết dừng đúng
nơi giới hạn.
“Ừ,
thì về.”
Bỏ
công ra tới đây, ngó mấy chiếc
xe rồi về. Tôi dợm bước quay đi,
nhưng Bắc vẫn ngập ngừng đứng
yên chỗ cũ. Trời hỡi, lại còn
chuyện chi nữa. Đôi mắt Bắc trong
bóng đêm nhìn tôi bơ vơ lạc
lõng thật lạ lùng. Tôi nhìn bờ
vai buông xuôi, đôi môi hé mở
ngập ngừng của Bắc tim bỗng thắt
lại. Tụi con trai trong trường này bị
Bắc mê hoặc không phải vì sắc
đẹp. Vẫn có nhiều đứa con
gái khác đẹp hơn Bắc, sang trọng
sắc sảo hơn Bắc. Chính cái vẻ
mỏng manh yếu ớt, cần được
che chở của Bắc đánh thẳng vào
nam tính của thằng con trai.
Bắc
mân mê vạt áo cúi đầu nói
nhỏ, tiếng nói của nàng mềm
mỏng như một lời cầu xin.
“Chiều
mai… chiều mai Giang đi với Bắc được
không?”
“Được.”
Tôi
buột miệng trả lời, nhưng rồi thấy
hơi lạ. Bắc biết tình cảm tôi
dành cho nàng, có chuyện gì cần
thiết là tôi sẵn sàng giúp,
đâu cần phải bày trò rủ rê
nhau đi dạo, đâu cần phải mân
mê tà áo nói quanh co. Mắt Bắc
loang loáng ướt, cứ như là nàng
sắp khóc tới nơi.
“Chuyện
này… nguy hiểm.”
Tôi
dịu giọng nói.
“Ừ.
Chiều mai Giang đi với Bắc.”
Một
chuyện gì
đó rất nguy hiểm? Người hiền
lành sao dính líu làm gì mấy
chuyện nguy hiểm. Đánh ghen? tạt a xít?
bắt cóc? buôn lậu? rải truyền
đơn? xúi dục biểu tình? ám
sát hiệu trưởng? Toàn những
chuyện không hợp với loại con gái
đẹp dịu dàng như Bắc. Nhưng
ai mà biết nổi. Đói quá chuyện
gì cũng dám làm.
Được đăng bởi Giang, vào lúc...
Vũ Văn Thung:
Ê Giang,nhận được mail của mày tưởng kêu ăn uống nhậu nhẹt gì, không ngờ gửi link khoe blog! Tao đăng ký làm thành viên xong là mở blog liền, chọn nick Vũ Văn Thung cho mày dễ nhớ. Thung gì cũng là Thung.
Được đăng bởi Giang, vào lúc...
4 nhận xét:
Vũ Văn Thung:
Ê Giang,nhận được mail của mày tưởng kêu ăn uống nhậu nhẹt gì, không ngờ gửi link khoe blog! Tao đăng ký làm thành viên xong là mở blog liền, chọn nick Vũ Văn Thung cho mày dễ nhớ. Thung gì cũng là Thung.
Lẽ
ra tao chẳng tốn thời gian để
vô chỗ nhiễu nhương này, nhưng
mày kể chuyện xúc phạm tao với
em Duyên quá. Trời! Bao nhiêu năm rồi
mà nhắc tới em Duyên vẫn còn
cảm động, ngứa ngáy ghê gớm.
Không biết bây giờ em ở đâu.
Vì tự ái dùm cho em mà đại
gia Thung bỏ một buổi tối (ngồi đếm
tiền) để viết blog trả thù thằng
Nguyễn Thanh Giang.
Cái
tật te rẹt của mày vẫn vậy, tự
dưng xông ra đòi làm nhân vật
ném đất xuống mộ anh Tranh. Hồi
đó cả trường đi đưa đám
chứ đâu phải một mình mày.
Tao với thằng Sỏi cũng chen vô ném
được cục đất tống tiễn,
tối về cư xá sợ ma muốn chết.
Ủa, mà thằng Sỏi trong entry của mày
có phải là thằng… Sỏi trong
entry của tao không? Thằng Sỏi của tao
cũng có ghẻ? Ghẻ nhiều lắm. Sau
này nó bị xe đụng chết ở
cổng trường. Mày gửi mail riêng
cho tao nói rõ nghe.
Mời
bạn bè qua blog tui đọc bài viết
về lớp mình.
Lũ:
Thằng
Thung về quê mở được cửa hàng
phân bón nhỏ như cái lỗ mũi
con chuột mà đi đâu cũng vỗ
ngực xưng đại gia. Đọc chuyện
thằng Giang xong tao đói quá, ra quán
ăn hết hai con gà nướng mà vẫn
còn thấy đói.
Ê,
Thung lũng! Duyên hiện ở Mỹ, hình
như nó hay liên lạc riêng với
Loan, có thấy gửi comments loạn xạ bên
Loan blog. Mày có rảnh ghé qua thăm
vườn hoa của Loan. Bên đó có
đủ loại kỳ hoa dị thảo, loại
nào cũng có chú thích tên khoa
học rõ ràng –
tuy không chắc là đúng :-)
Duyên:
Duyên:
Hi! Duyên
đây.
Duyên
vừa nhận được mail của Loan, lên
tiếng liền để ủng hộ Giang. Cảm
ơn những kỷ niệm của bạn, đọc
nhớ ngày xưa rơi nước mắt.
Mình cũng nghĩ, thời gian đã đủ
dài để chúng ta bình tĩnh nhìn
lại quá khứ. Yêu thương - hận
thù và những bất công.
Vũ VănThung:
Ủa,
có ai qua blog tui chưa? Sáng nay dậy sớm,
lật đật mở blog mà không thấy
cái “còm
còm” nào hết hận tình kinh
khủng. Qua chơi lẹ nghen, coi tui “phản
biện” thằng Giang hay ác ôn luôn.
Loan
là ai? Nghĩ hoài không ra? Ai gửi lén
cho tui tấm hình hay cái mail nói tên thiệt của
Loan dùm coi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét