(Lại kể tiếp chuyện con trai nối dõi của Đường Sơn ghé qua nhà. Vì có một đứa trong diễn đàn tự nhiên nhảy ngang vô gây rối ren, nên ngã phải nhắc lại cho mọi người nhớ mà quay về thời điểm cách đây hai mươi lăm năm)
![]() |
*** |
Khi ngã nghe Đường Sơn tiểu tử nhắc tới tên Mã Tiền thì sống lưng lạnh toát, đoán là có chuyện sinh sát bất thường. Ngã liền thoái thác:
– Bổn nương bình sinh không
muốn can thiệp chuyện ân oán giang hồ.
Thằng nhỏ khăng khăng hỏi
ngược lại:
– Người có chuyện oan ức
đau đớn muốn nhờ cậy, lẽ nào
cô cô vẫn cứ không giúp?
Ngã đành lòng nói nước
đôi, nhưng vẫn cứ không muốn
dính dấp tới tên ma đầu Mã
Tiền:
– Chuyện này không biết
thực hư ra sao nên khó lòng giúp
đỡ được.
Không ngờ thằng nhỏ điềm
tĩnh gật đầu:
– Được rồi. Tiểu tử
kể cho cô cô nghe. Biết tới đâu
thì kể tới đó.
Rồi nó chậm rãi kể:
*
Mã đại hiệp với thân
phụ của tiểu tử là chỗ anh em
kết nghĩa, ân tình sâu nặng. Hôm
gia gia vượt ngục, Mã đại hiệp
tiên đoán biết là có sự
cố, nhưng vì về không kịp thời
nên mới xảy ra chuyện đau thương.
Mã đại hiệp từ Cao Nguyên
đón xe về Chợ Lớn, tới ngay nhà
bà vú tìm tiểu tử, nhưng bà
vú nói, gia gia đã về đón
tiểu tử đi từ hơn bốn giờ
trước. Mã đại hiệp vội vã
chạy về Đường Sơn gia trang để
đón đầu, nhưng khi tới được
nơi gia gia đã treo cổ lên chùm
đèn pha lê giữa phòng. Tiểu tử
bị gia gia cho uống thuốc ngủ đặt
nằm trên giường, trong chính căn
phòng treo màn cửa đỏ, bỗng
nhiên có người lay gọi. Mơ màng
tỉnh dậy chỉ thấy tối đen, hoá
ra mắt mình đã bị vải đen
bịt kín. Lại nghe tiếng Mã bá
bá nói bên tai:
– Tiểu điệt, gia gia ngươi
tự ải chết rồi. Ta vì tới trễ
mà để xảy ra cớ sự thảm
thương này.
Tiểu tử bị bịt mắt nên
không rõ sự tình, chỉ cố vùng
vẫy muốn thoát ra, nhưng bàn tay của
bá bá cứng như sắt thép. Bá
bá lại nói.
– Nhà người không được
nhìn thi thể của gia gia, không thể
đem mối hận thù này theo mãi
bên mình mà huỷ hoại cả cuộc
đời.
Dần dà theo lời kể của bá
bá, tiểu tử mới biết, gia gia vì
quá phẫn uất mà trốn về Đường
Sơn gia trang tự ải, tự giam oan hồn
mình trong tử lộ, tự biến thành
ma quỷ nơi Quái Khảm để trả
thù kẻ thất tín. Sở dĩ gia gia
mang tiểu tử theo là muốn tiểu tử
nhìn thấy tận mắt cái chết thảm
khốc của gia gia mà khắc cốt ghi tâm
dốc lòng dốc sức trả thù cho
gia gia. Nhưng bá bá vì thương
xót cho cơ nghiệp nhà Đường
Sơn nên muốn cứu tiểu tử ra khỏi
vòng ân oán. Bá bá nói:
– Sư đệ ta vì quá
phẫn uất mà hành xử thiếu cân
nhắc, để lại di hoạ khó lường.
Nhà ngươi phải khóc thật to, gào
thật lớn, cho nỗi oan khiên này thấu
tận thiên đình, cho vong hồn gia gia
thức tỉnh mà tự tìm đường
thoát khỏi bát quái trận đồ.
Tiểu tử nghe lời bá bá,
giữ khăn bịt mắt, gào khóc thảm
thiết suốt nửa ngày bên xác gia
gia. Lúc đó, bá bá chỉ ngồi
im kế bên chứ không nói năng gì.
Tới giữa trưa, khi toán bộ đội
gỡ mìn đổ quân xuống thì
đám người hiếu kỳ cũng hết
kéo về phía con đường chính.
Khi đó, Bá bá mới dẫn
tiểu tử theo đường hầm bí
mật vòng ra lối sau. Trong phòng ngủ
của gia gia có xây đường thoát
hiểm, đường này dẫn xuống
lòng đất có nhiều ngõ ngách
dẫn ra mọi nơi trong đầm lầy. Con
đường này chỉ có gia gia và
bá bá biết, kẻ lạ vô đó
rất dễ bị lạc trong bát quái
trận đồ mà bị giam hãm tới
chết trong lòng đất.
Bá bá dẫn tiểu tử vô
tới cửa hầm thì mở khăn bịt
mắt. Con đường tối tăm, ẩm
ướt, chật hẹp, loanh quanh độ nửa
giờ mới thoát được ra gò
đất giữa đầm. Từ đó
nhìn về nhà thuỷ tạ rõ mồn
một, tiểu tử nhìn thấy toán gỡ
mìn đang tiến vô tới khoảng sân
trước, sau đó thì họ khuất
sau bờ tường của đại sảnh. Bá
bá để cho tiểu tử quỳ lạy
gia gia lần cuối, rồi hai bác cháu
men theo những gò đất vượt đầm
lầy trốn sang rừng cao su. Băng hết cánh
rừng cao su, lần theo mấy xóm nhà tôn
là ra tới dốc Gà Quay.
Chuyện sau đó, tiểu tử
không nhớ rõ lắm, chỉ biết, khi
tỉnh dậy thấy mình nằm trong lòng
xe tải chở hàng về Cao Nguyên. Từ
đó tiểu tử thay tên đổi họ,
ở lại Cao Nguyên học hành cho tới
năm mười tám tuổi thì được
bá bá đưa về lại Sài Gòn,
lo lót cho đi học lớp mười hai ở
trường Lê Hồng Phong. Bá bá dặn
kỹ, phải chơi thân với thằng con
trai quan tổng đốc học cùng lớp,
và tìm mọi cách rủ nó nộp
đơn thi vô trường Đại Học
Nông Lâm.
*
Ngã nhìn khuôn mặt sáng
láng của nó dưới bóng đèn,
chợt nghĩ, thằng nhỏ này mà
vướng vô vòng oan nghiệp oán thù
để rồi huỷ hoại cả cuộc đời
thì thật là tội nghiệp. Không
ngờ Mã Tiền mang tiếng tàn độc
trên giang hồ mà trong lúc hoạn nạn
lại hành xử minh bạch như vậy.
Ngã hỏi nó:
– Tại sao bá bá của nhà
ngươi ra vô Đường Sơn gia trang
dễ như trở bàn tay lại để
cho nhà ngươi đi tìm bổn nương
nhờ cậy?
– Mã bá bá đã lớn
tuổi, từ lâu muốn rửa tay gác
kiếm, tiểu tử được bá bá
nuôi cho ăn học tới lúc trưởng
thành, nay phải tự mình giải quyết
chuyện ân oán ngày xưa. Duyên
nghiệp tới đâu thì tự mình
gánh trả, quyết không dám làm
phiền bá bá. Lúc sinh thời, có
lần gia gia nói với tiểu tử, nhà
thuỷ tạ nằm ngay Long Mạch, xây theo
hình Thần Quy để tương trợ
cho Thần Long phương Nam. Đầu rùa
hướng về phía nam, thân mang Lạc
Đồ, xung quanh có Thiên Tiên Bát
Quái bảo bọc.
Ngã mới nghe thủng chuyện đã
giật mình, vụ nhà thuỷ tạ hình
con rùa quả là kỳ yếu. Ngã cắt
lời, hỏi:
– Gian nhà phía nam là đầu
con rùa thật sao? Năm 74 ở đó bị
Việt Cộng đặt mìn phá sập.
Ai biết được bí mật của gia
gia nhà ngươi mà hạ độc thủ?
Khuôn mặt thằng nhỏ như bị
một tát tai, nó đau đớn lặng
đi trong giây lát, rồi lại cố
bình tĩnh khẽ khàng nói:
– Ngoài gia gia và Mã bá
bá ra, còn một người thứ ba biết
được điều này. Người đó
rất gần gũi với gia gia lại cũng
thông hiểu dịch học. Nhưng xin cô
cô cho phép tiểu tử giữ riêng
nỗi khổ tâm này.
Ngã không chấp trách mà
gật đầu ưng thuận. Thằng nhỏ
thấy vậy lòng xem chừng cũng nguôi
ngoai. Nó kể tiếp:
– Bát quái đồ trên
đầm lầy hiện nay đã bị huỷ
hoại hoàn toàn, hệ thống đường
hầm bên dưới chắc cũng không
còn. Nhà thuỷ tạ như con rùa cô
độc giam trong thế trận âm hàn
của mấy hồ nuôi đỉa. Người
am hiểu bát quái trận cũng không
cách nào vượt qua hồ đỉa và
bốn trạm canh để vô nhà thuỷ
tạ.
Ngã nghe tới đó thì cười
sằng sặc. Đúng rồi, kẻ tầm
thường là sao vượt qua được
chốn âm hàn hiểm độc đó.
Xưa kia Đường Sơn xây nhà thuỷ
tạ trên đầm lầy cũng đâu
ngờ tới chuyện có kẻ cao tay xây
đầm đỉa án ngữ âm dương.
Mà loại đại ma đầu như Mã
Tiền dẫu có muốn dùng độc
dược giết hết đỉa trên đầm
cũng vô phương. Mấy cái đầm
rộng hàng mẫu, lại sâu hàng
mét, bao nhiêu chất độc mà bỏ
xuống đó cho vừa.
Lưới Trời lồng lộng. Oán
thù sôi sục bao năm binh lửa, chưa
đủ hay sao. Ngã mới nói thằng
nhỏ:
– Thiếu hiệp vô đó
làm chi nữa? Dĩ đức báo oán,
oán ấy tiêu tan. Dĩ oán báo
oán, oán ấy chồng chất.
Thằng nhỏ không chần chờ
nói luôn một mạch:
– Dĩ đức báo oán hà
như? Dĩ đức báo đức. Dĩ
trực báo oán.
Ngã giật mình, thằng này
đối đáp cương trực như
vậy quả là người trung tín.
Trong Luận Ngữ, ở chương Hiến Vấn
có đoạn: "Dĩ đức
báo oán hà như?” Tử viết
: "Hà dĩ báo đức? Dĩ trực
báo oán, dĩ đức báo đức”.
Ngã hiểu là, có người hỏi:
"Lấy đức báo oán, có được
không?” Khổng tử nói : "Vậy
thì lấy gì báo đức? Hãy
lấy sự chính trực để báo
oán, và lấy đức để báo
đức”.
Ngã thở dài, cũng trả lời
gã bằng một câu trong Luận Ngữ:
– Tri kỳ bất khả nhi vi chi
giả. Kẻ biết việc bất
khả thi mà vẫn cứ làm. Ấy mới
là người quân tử.
Nói rồi, ngã rót trà
mời nó. Vừa uống chén trà bần
hàn nguội lạnh, ngã vừa giải
thích cho nó cách qua đầm đỉa.
*
Đỉa là giống lưỡng
cư, có thể vừa sống dưới
nước lẫn trên cạn. Trong Đông
Y, loại đỉa nhỏ nuôi trên đầm
này gọi là Thuỷ Điệt. Đỉa
trong Nam dược theo Lĩnh Nam bản thảo có
vị mặn, tính bình, tác dụng
phá trưng, tiêu tích, chữa trị
nhọt độc, phong lở, nguyệt kinh bế.
Giống Thuỷ Điệt này có nguồn
gốc từ những vùng đầm lầy
Nam Mỹ, là giống trùng độc cực
kỳ hung dữ chuyên hút máu động
vật. Những khi đói khát, chúng
bò cả lên bờ tấn công người
và thú. Bởi vậy mà từ khi xây
dựng trại nuôi đỉa xuất khẩu
người ta cũng đem giống cỏ ngu mỹ
nhơn này về rải khắp đồi Thủ
Đức. Đám công nhân trại đỉa,
chiều chiều hay cắt cỏ ngu mỹ nhơn
về thả xuống hồ. Ngu mỹ nhơn thuộc
họ anh túc, có chứa chất morphin gây
mê, để cho đỉa bớt phá
phách.
Giống đỉa nuôi trên đầm
này còn là loài lưỡng nghi,
nửa âm nửa dương, không như
những loài đỉa hữu tính khác
sinh sản bằng trứng, bọn Thuỷ Điệt
này sinh nở vô tính không cần
đực cái.
Bình thường giống đỉa
này thuần dương hung hãn khát
máu ghê gớm lắm.
Lại bàn về Dịch. Trong khoảng
trời đất này, gì cũng là
sự mầu nhiệm của Thái Cực Âm
Dương. Từ thuở hai Nghi chưa chia, trời
đất mù mịt một bầu Thái
Cực, nhưng thực ra hai Nghi, bốn Tượng,
tám Quẻ cũng đã rõ ràng
trong đó. Lại nghe Chu Hy nói: "Dịch
có Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng
Nghi sinh ra Tứ Tượng, Tứ Trượng
sinh Bát Quái (tức là tám Quẻ)."
Lấy Quẻ mà nói, Âm Dương
được xem là hai vạch:
Vạch liền (Nghi dương) 
và vạch đứt (Nghi âm)
Nghi dương + Nghi âm = Lưỡng nghi

và vạch đứt (Nghi âm)

Nghi dương + Nghi âm = Lưỡng nghi
Dương là một (một vạch),
là số lẻ. Các số lẻ ba, năm,
bảy, chín đều là số dương,
thuộc về số Trời.
Âm là hai (hai vạch), là số
chẵn. Các số chẵn hai, tư, sáu,
tám đều là số âm, thuộc về
số Đất.
Nhằm đêm mồng bảy âm
lịch, địa sinh nhị hoả, thiên thất
thành chi. Đó là lúc đất
lấy số hai để sinh ra lửa sáng,
trời lấy số bảy để tác
thành. Đêm mồng bảy, trăng bán
nguyệt do Trời Đất cơ ngẫu sinh ra.
Trong đêm mồng bảy, loài
Thuỷ Điệt nổi hết lên mặt
nước, đón ánh trăng lưỡng
nghi, hấp thụ khí âm dương, để
tự đứt đôi nhân thành hai.
Khi một nghi dương liền lạc
đứt đôi thì biến thành một
nghi âm
,
bởi vậy, nhằm đêm trăng bán
nguyệt giống đỉa thuần âm, nên
có phần nào yếu ớt nhu thuận.



Lại theo quan điểm cổ xưa,
Thái Cực tượng trưng âm dương
bằng hình đen - trắng. Âm là màu
đen, là phía không có ánh
sáng, ở trong bóng tối. Dương là
màu trắng, là phía sáng sủa.
![]() |
Đêm trăng bán nguyệt, tuy
đỉa nổi đầy hồ nhìn rất
ghê rợn, nhưng đó là lúc
duy nhất có thể vượt qua đầm
lầy. Giống đỉa hung hãn này
trong kỳ nhân đôi thì thường
không tấn công con mồi, nhưng bản
chất khát máu của chúng vẫn
còn ghê gớm lắm. Lại nữa, đỉa
là giống dơ bẩn luôn thích những
thứ ô uế, nhưng xa lánh những thứ
sạch sẽ. Muốn lội qua đầm đỉa
đêm mồng bảy chỉ có những
kẻ cực âm, đó loại đồng
trinh chưa bao giờ gần gũi đàn ông.
Loại đồng trinh qua hồ đỉa
đêm mồng bảy không khó gì,
nếu không thấy sợ, không thấy gớm
thì cứ cột chặt áo quần mà
ngóc đầu bơi qua. Tuy nhiên, hai cái
hồ lớn phía sau nhà thuỷ tạ có
giăng dây kẽm gai bên dưới nước,
bơi qua rất nguy hiểm. Chỉ cần bị
cào sướt đổ ra chút máu là
triệu triệu con đỉa thức tỉnh, nổi
cơn thèm khát xông ào ào tới
tấn công, khi đó có muốn thoát
cũng đã muộn. Hai cái hồ phía
trước tuy không có giăng dây kẽm
gai nhưng thắp đèn sáng choang lại
thường xuyên có bảo vệ ôm
súng ngồi trên chòi canh gác cả
đêm. Tụi bảo vệ này được
quan tổng đốc dung dưỡng nên hung
ác phi thường, thấy động là
bắn, bất kể dưới nước hay
trên cạn. Lão Thể có lần trúng
đạn ngay bả vai, may mà gần bờ để
còn kịp lết vô. Vừa leo lên
được, quay lại nhìn xuống nước
đã thấy từng dề đỉa theo mùi
máu kéo tới thật kinh hồn khiếp
vía. Bởi vậy, phải núp trong mấy
lùm bụi chờ bảo vệ đổi ca
hay bỏ trạm gác thì mới bơi qua
được.
Qua một mình đã khó vậy
mà muốn đưa người khác theo
thì còn khó hơn. Đồng trinh lội
qua được hồ đỉa thì phải
tới cái hồ nhỏ nằm cạnh trạm
canh, thả thức ăn xuống dụ hết đỉa
vô đó. Hồ này kêu là hồ
mồi, nghĩa là nơi chiều chiều tụi
công nhân đổ gà vịt sống
xuống cho đỉa. Đỉa từ tám
cái hồ lớn nghe mùi máu tươi
sẽ bơi tới, dồn vô hết trong hồ
mồi, khi đó đồng trinh kia chỉ cần
thả tấm cửa ngăn xuống, nhốt đỉa
lại trong đó. Chuyện này thật ra
gian nan lắm, vì hồ mồi nằm ngay cạnh
trạm canh.
Lúc cửa ngăn được thả
xuống thì ngoài mấy đầm đỉa
đã trống trải, những người
khác có thể cột ống quần, tay
áo thiệt kỹ rồi bơi chó qua.
Sở dĩ mẹ con cô Bắc
qua được đầm đỉa là cũng
nhờ cách này.
*
Thằng nhỏ nghe nói tới đó
thì chấn động, dù nó cố
giữ bình tĩnh nhưng cái chén trà
trong tay nó suýt nữa tuột khỏi tay:
– Cô cô… cô cô nói,
Bắc thường ra vô trại đỉa hay
sao?
Ngã cười thành tiếng:
– Tiểu hiệp tưởng con nhỏ
đó tu hành hay sao mà không yêu
đương gì. Loại con gái vẻ
ngoài hiền thục như nó mà bản
lĩnh ghê gớm lắm. Thù cha quyết
phải trả. Nó mà lấy được
đám của cải trong nhà Đường
Sơn thì cũng đem ra tế cha.
Thằng nhỏ vẫn chưa hết bàng
hoàng:
– Không ngờ hai mẹ con Bắc
lại táo tợn như vậy.
Ngã lắc đầu:
– Con nhỏ Bắc thường chỉ
đi qua hồ đỉa một mình. Vì
chuyện nhốt đỉa lại rất dễ
bị phát hiện. Nếu ngã không
lầm, Sáu Hận có lối đi riêng.
– Lối nào? – Thằng nhỏ
lật đật hỏi liền.
– Ngã không biết nổi. Lúc
sau này Sáu Hận dành hết thời
gian nghiên cứu bát quái đồ, sự
hiểu biết đã tiến xa hơn ngã
một bực.
– Nhưng bát quái đồ
của gia gia ngày trước đã bị
phá huỷ hoàn toàn.
– Sáu Hận là người
làm được những chuyện không
ai làm được. Gia gia ngươi và
cả Mã Tiền chưa bao giờ là đối
thủ của người đờn bà này.
Dù ngươi né tránh câu hỏi
của ta, ai là kẻ năm 74 đặt mìn
trong nhà thuỷ tạ đả thương
tử huyệt, đẩy võ lâm Nam Phần
vô chỗ diệt vong, nhưng câu trả
lời không phải là khó đoán.
Sáu Hận lấy người tài xế
của Đường Sơn để che mắt
thế gian, đem chuyện tổ chức sắp
xếp cài người vô Nam Thương
tiêu cục để thêu hoa dệt gấm
lý tưởng. Chỗ là nhơn tình
của gia gia ngươi, nhưng y lại là
loại mỹ nhơn đưa đường dẫn
lối rồi lạnh lùng đẩy người
vô chỗ chết.
Thằng nhỏ nghe tới đó thì
xúc động ứa nước mắt, nhưng
nó là đứa khôn ngoan biết tìm
cách chế ngự cảm xúc. Nó mím
môi một lúc thì hỏi một câu
thiệt lạ:
– Cô cô có biết gì
về thân thế của Bắc không?
Ngã lạ lùng hỏi lại:
– Biết cái gì chớ?
– Bắc là con gái của gia
gia.
Ngã cũng giật mình:
– Chuyện này ta không biết
nổi.
Nó gượng cười rót
đầy hai ly trà, uống một ngụm rồi
chấp tay nói:
– Đa tạ cô cô chỉ
giáo. Nếu tiểu tử có làm gì
thất lễ xin cô cô tha thứ cho.
Ngã khoát tay:
– Ta chẳng chấp nhứt gì
bọn hậu sinh. Hôm nào rảnh rỗi,
ngươi cứ ghé qua đánh với ta
ván cờ.
Nói rồi ngã cũng nâng
chén trà lên nhấp một ngụm.
Miếng nước trà cam thảo vừa chui
qua cổ họng bỗng thấy trời đất
chao đảo. Ngã định quát lên:
"Thằng con rùa mất dạy." Nhưng
cổ họng khô cứng, rồi liền sau đó
thấy trời đất tối đen, không
còn biết gì nữa.
Được đăng bởi Cô Năm, vào lúc...
14 nhận xét:
Cô Năm:
Chú thích:
* Đoạn này diễn theo “Kinh Dịch – Đạo của người quân tử” của Nguyễn Hiến Lê.
Hình ảnh minh hoạ trong bài lấy từ mạng:
http://www.tinmoi.vn/Dot-nhap-nha-may-chuyen-chan-nuoi-dia-011204382.html
Cô Năm:
Ủa, mấy tấm hình nuôi đỉa ngã gửi lên mất đâu rồi?
Admin:
Mấy tấm hình gớm ghiếc quá. Tụi con gỡ bớt xuống rồi, chỉ để lại một tấm dọa bà con.
Cô Năm:
Không phạm luật, tại sao lại gỡ?
Admin:
Dạ, không phạm luật nhưng mà... gớm.
Cô Năm:
Bây giờ ngã khiếu nại. Có cho đăng lại không?
Admin:
Dạ không.
Cô Năm:
Cái đồ mắc dịch.
Thám tử Conan:
Cô Năm cho con hỏi một điều, nhưng cô đừng chửi đồ mắc dịch nghen. Sao cô xưng là "ngã"? Xưng hô gì lạ tai quá.
Cô Năm:
Ngã là tôi chứ có gì mà không hiểu.
Thám tử Conan:
Vậy sao không xưng tôi?
Cô Năm:
Tụi bây đọc truyện kiếm hiệp có thấy ai xưng tôi không? Có thấy truyện kiếm hiệp nào kể bằng ngôi thứ nhất không?
Thám từ Conan:
Ủa, vậy là sao? Cô Năm đang tập viết kiếm hiệp bằng ngôi thứ nhất?
Cô Năm:
Cái đồ con gà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét