*** |
Cách
đây năm hôm, khi ngã gửi lá
thư tuyệt tình của Sáu Hận lên
blog thì xảy ra sự cố. Bọn Ưng
Khuyển từ đâu bỗng tràn vô
máy, xoá sạch bài vở, phong toả
toàn bộ khu vực, suýt nữa thì
tính mạng ngã lâm nguy.
Buổi
trưa đó, ngã và tên họ Nặc
ngồi trong một quán nét, giữa một
bầy con nít choai choai của xóm lao động.
Lá thư của Sáu Hận vừa gửi
đi được mười phút, màn
hình bỗng nhấp nháy liên tục,
cánh cửa vô blog trước đó
đã khoá kỹ tự dưng mở ra,
máu đỏ tràn qua khe cửa. Tên họ
Nặc đang ngồi quáy lỗ mũi ở
bàn kế bên, nghe tiếng kêu cứu
của ngã liền chồm qua giật đứt
ổ cắm điện. Gã chửi thề một
tiếng rồi hấp tấp nói:
– Bà
Năm, mình phải đi ngay khỏi chỗ
này.
Gã
nắm tay ngã định kéo chạy ra cửa
quán. Bên bàn tính tiền, điện
thoại reo inh ỏi, gã chủ quán nhấc
máy nói:
– A
lô.
– Dạ,
đây là quán in tờ nét. Dạ,
đúng rồi, đường… qua ngã
ba cây gòn một trăm mét…
Ngã
xách cuốc lách mình qua cánh cửa
gỗ, bên trong hơi tối lại tanh và
ẩm, chỗ này chắc là phòng ngủ
của gia đình chủ quán, giường
chiếu bề bộn mền gối, góc phòng
chất đầy thùng thuốc lá, nước
giải khát. Tên họ Nặc kéo ngã
đi thẳng tuột ra phía sau. Qua hành
lang hẹp kê kín tủ kệ, treo đầy
áo quần ướt là tới căn bếp
bằng gỗ ọp ẹp xây nổi trên
một cái đầm rau muống xanh rì.
Nhìn ra mặt hồ mênh mông, nhiều
chỗ rau không mọc tới, mặt nước
lộ ra thẫm đen rất gớm ghiếc. Lác
đác bên bờ hồ có mấy cái
thuyền thúng nằm lẫn trong rau xanh.
Nặc
tử lách qua đống thau nồi chén
dĩa ngổn ngang trên sàn, bước ra
vách gỗ. Gã thử lắc mấy tấm
ván đóng trên vách rồi kê
đầu gối vô bẻ, "rắc" một tiếng nhỏ tấm gỗ mỏng bật
ra để lộ một khoảng hẹp thông
ra đầm. Gã lách qua khe gỗ, đứng
bên ngoài đưa tay vẫy. Ngã cũng
theo lối đó leo ra. Bên ngoài cheo leo
mấy thanh gỗ trơn trợt gác ngang gác
dọc, không rõ gỗ mục hay còn
chắc. Rác rưởi vương vãi đầy
đầm lẫn với bông rau muống lốm
đốm trắng, bông lục bình lơ
lơ tím, mùi nước đọng tanh
tưởi độc địa từ đó
bay lên. Tên họ Nặc làu bàu
chửi:
– Cái
chỗ thúi tha này đúng là mạt
lộ.
*** |
Hoá
ra bên dưới đám rau muống xanh um
là bờ đất chạy dọc theo mép
nước. Mặt trên lớp đất bùn
nhão nhoét phủ đầy rau lác
chẳng biết nông sâu ra sao. Dãy nhà
sàn chạy dọc suốt bờ hồ, cái
ló ra cái thụt vô lại càng
không biết bờ đất kéo dài
tới đâu. Nước từ bên trên
sàn nhà nhỏ lỏng tỏng theo những
chùm rong rêu xanh lè bám lòng
thòng bên dưới. Nước cống
đen ngòm cũng vạch đường ngoằn
ngoèo xuyên qua đám rau trai chảy ra
đầm. Ngã với Nặc tử dò dẫm
từng bước, bám sát bờ đầm,
nhiều chỗ sâu bất ngờ nước
lút bắp chân, rễ thân rau muống
quyện vô mấy dề lục bình vướng
vít rất khó đi. Ngã chột bụng
nói:
– Mấy
đầm nước đọng như vầy hay
có đỉa.
Tên
họ Nặc đang đi trước suýt nữa
thì trượt té, gã quay lại nhìn
ngã, mặt xanh lè xanh lét:
– Bà
Năm nói thiệt hay chơi? Tụi mình
tìm cách leo lên.
Phải
lội qua hai gian nhà nữa mới có chỗ
để bám lên. Đó là cái
sàn nước lộ thiên, rộng và
chắc thông dài ra đầm. Trên sàn
có nhiều lu nước và mấy căn
phòng tắm vây bằng tôn và tấm
bạt ni lon. Ngã đoán đây là
nhà trọ hay quán ăn. Nặc tử vừa
leo lên được tới nơi đã
thấy gã múc nước dội rửa
chân tay ào ào, lại lấy cả cục
xà bông bên thành cửa mà chà
xát chân tay lia lịa. Ngã nhìn gã
lại ngạc nhiên nghĩ, tên họ Nặc
này hình dong tiều tuỵ chắc không
thể là loại công tử con nhà
giàu có, nhưng sao, bắp tay bắp chân
trắng trẻo thanh mảnh như hàng khuê
nữ. Gã không để ý gì tới
ngã, chỉ lo săm soi chùi rửa, bộ
mặt ra vẻ kinh hãi tột độ.
Ngã
lạ lùng hỏi:
– Ngươi
sợ đỉa lắm hay sao?
Tên
họ Nặc hàm hồ phẩy tay:
– Gặp
đỉa thì giết, có gì mà
sợ, chỉ không ưa mấy thứ dơ
dáy. Hôm trước thấy bà Năm
gửi mấy con đỉa vô Miền Hư
Ảo, tiểu bối hơi thắc mắc, chẳng
biết bà hứng thú gì mà đi
sưu tầm mấy thứ gớm ghiếc đó.
Ngã
bực mình đáp:
– Ai
mà sưu tầm đỉa. Ta vô google theo
cách ngươi chỉ, gõ chữ "nuôi
đỉa", không ngờ tìm được
một mớ hình, mới mượn đỡ
hai tấm minh hoạ.
Lại
không thấy Nặc tử nói năng gì,
hình như gã đang lắng nghe động
tĩnh. Ngã cũng lặng im nghe ngóng, từ
hướng bên trong nhà vọng ra tiếng
cười khúc khích, tiếng nhạc xập
xình, tiếng đàn bà kêu réo,
xa hơn nữa là tiếng xe máy chạy
ngoài đường. Khuôn mặt Nặc
tử bỗng lộ vẻ nghiêm trọng, gã
nghiến răng nói:
– Không
xong rồi. Bọn Hắc Kỳ đã kéo
tới nơi. Mau, bà Năm, mình đi ngã
này.
Nói
xong là kéo ngã chạy qua sàn nước,
theo cánh cửa tôn sơn màu vàng
loẹt dẫn vô nhà.
Bên
trong là gian nhà bếp, có dãy bếp
lò nhưng sao khói lửa lạnh tanh, thêm
mấy cái bàn nhôm, mấy cái ghế
đẩu. Dọc vách tường xếp đầy
két bia và nước ngọt. Hai đứa
con gái trải chiếu ngủ ngày trong góc
bếp, một đứa lờ đờ mở
mắt ra nhìn khách rồi lại nhắm
mắt ngủ tiếp. Nặc tử ho khúc
khắc chẳng biết ho thiệt hay giả. Ngã
theo gã đi vô trong nhà, không ngờ
bên trong vô cùng chật hẹp, đường
lối lộn xộn tối tăm, mấy cánh
cửa phòng đánh số san sát nhau
đóng kín mít. Mùi thuốc tẩy,
mùi dầu thơm, mùi long não, mùi
dầu cù là, mùi ẩm mốc xông
lên thiệt khó chịu. Phía trước
có tiếng chân người bước dồn
dập, tiếng kêu í ới, bóng người
chờn vờn hiện ra cuối hành lang. Giọng
đàn bà la lên the thé:
– Ai
đó? Lấy số phòng chưa?
Nặc
tử trả lời gọn lỏn:
– Rồi,
chị Hai. Số 26.
Ngã
giật mình nhìn qua, quả thiệt đang
đứng trước căn phòng số 26.
Nặc tử lấy tay vặn ổ khoá trên
cánh cửa gỗ, vừa nghe "cạch"
một tiếng, gã đã nắm vai ngã
đẩy luôn vô phòng. Căn phòng
nhỏ hẹp, trên giường có hai thân
hình đang nằm quấn quýt lấy
nhau.
Ngã
vừa thấy cảnh đó bật la lên
một tiếng rồi hoảng hốt lùi lại.
Đứa con gái trên giường lật
đật kéo gối che lên người,
nó hét lên:
– Mấy
người vô đây làm gì? Lộn
phòng…
Tên
đàn ông cũng nhổm dậy. Ngã
giơ cuốc lên định xông tới
cho hai đứa gian phu dâm phụ một nhát
để tụi nó im luôn. Không ngờ
Nặc tử đẩy ngã ra phía vách.
Gã thô lỗ nói:
– Con
mẹ ăn mắm này. Im cái miệng thúi
tha dùm coi. Đang có đám đánh
ghen đang kéo tới ngoài ngõ kìa.
Dao lam, a xít, mã tấu, chó săn…
ở đó mà la cho lớn.
Nói
rồi gã kéo ngã trở ngược
ra hành lang, đẩy cửa bước sang
căn phòng kế bên. Phòng này
không có ai, cũng nhỏ hẹp như
phòng bên kia, vừa đủ kê một
cái giường đôi trải nệm ố
vàng. Tên họ Nặc khép cửa lại,
gã ôm ngực vừa ho vừa cười:
– Bà
Năm ngồi nghỉ mệt một chút đi.
Chút nữa sẽ còn nhiều chuyện
vui thú.
Bây
giờ ngã đã biết chỗ này
là chỗ nào, quyết không ngồi
lên cái giường dơ bẩn đó.
Quay sang lại thấy tên họ Nặc cứ
chỉ tay lên giường, lòng tức giận
khôn tả. Ngã là người cõi
trên, nhập vô xác phàm để
làm việc cứu nhơn độ thế,
không ngờ cả đời giữ trọn
tiết trinh để tới hôm nay bị tên
ma đầu này đẩy vô chốn lầu
xanh. Người đời mà biết được
chuyện ngã vô chỗ buôn hương
bán phấn này thì thiệt là
hoen ố thanh danh của ngã.
Đứa
con gái phòng bên nãy giờ làm
gì không biết, bây giờ lại đột
ngột la lên lảnh lói:
– Đánh
ghen có a xít tụi bây ơi.
Bên
ngoài hành lang bỗng náo động,
rồi có tiếng mấy đứa khác
hớt hải la lên phụ hoạ:
– Đánh
ghen. Đánh ghen tới.
Liền
theo sau đó là tiếng chân chạy
sầm sập, tiếng hò hét hoảng
loạn, tiếng đập cửa phòng rồi
tiếng xe máy nổ xạnh xạch:
– Đánh
ghen. Đánh ghen.
Nặc
tử chờ một chút mới đẩy cửa
bước ra, ngã cũng đi theo gã. Trên
hành lang, tụi con gái ăn mặc hở
hang hối hả chạy ngược xuôi, lại
có đám đàn ông vừa chạy
vừa kéo quần gài nút áo. Nặc
tử kéo ngã đi theo đám đàn
ông. Thằng cha nào từ phía sau hớt
hải chen tới, thúc vô lưng ngã
đau điếng mà không thấy xin lỗi
gì. Cuối đường lại có tiếng
đàn bà hối thúc:
– Lẹ
lên, mấy cưng ơi, đi qua lối này.
– Bữa
khác nhớ ghé lại nghen, cưng.
Qua
cánh cử hẹp treo tấm màn nhựa
vàng khè là tới một căn phòng
nhỏ bừa bộn rau cải thịt thà,
bếp lửa cháy hừng hực. Bên kia
tấm kính mờ hơi nước là
gian phòng mặt tiền rộng rãi bày
kín bàn ăn, lố nhố thực khách.
Ngã theo đám đàn ông băng
qua nhà bếp. Hai người đàn bà
đang trụng phở, xắt thịt vẫn cắm
cúi làm không ngó ngàng gì
lên. Mùi phở bò từ trong thùng
nước lèo nghi ngút khói bay lên
thơm quá xá. Hoá ra, từ lầu
xanh có lối dẫn ra nhà bếp quán
phở, từ nhà bếp quán phở có
cửa sau thông ra con đường hẻm chật
chội đầy rác, lại khai rình.
Trên mặt tường lở lói sơn
đầy mấy hàng chữ đỏ "Cấm
đổ rác. Cấm đái. Cấm…"
Tới
ngã ba, đám đàn ông kéo
nhau đi về bên phải. Nặc tử suy
nghĩ giây lát rồi kéo ngã đi
về bên trái. Con hẻm bên này
rộng hơn. Quán bia, quán nhậu tràn
lan. Vỏ sò vỏ ốc đổ từng
đống. Nặc tử đi trước đưa
tay gạt đám mây ruồi đen ngòm.
Mấy tên đàn ông mặt mày đỏ
kè ngồi bên bờ tường, cũng
đang đưa tay đuổi ruồi, tay kia cụng
ly, miệng hò la tứ chiếng.
Nặc
tử đứng lại chờ ngã lách
qua đám xe máy dựng ngổn ngang. Gã
nhìn ngã mà mặt mày nhăn nhó
thiệt khó ưa:
– Tấm
kính tiểu bối đưa, bà Năm
còn giữ đó không?
Ngã
rờ tay lên túi áo, tấm kính
vuông vức vẫn nằm yên trong đó.
Ngã gật đầu.
Nặc
tử khúc khắc ho:
– Tình
hình nguy cấp lắm chứ chẳng phải
chuyện chơi. Nếu có chuyện gì
xảy ra, xin bà Năm cứ để mặc
tiểu bối ở lại đối phó, tìm
cách trốn đi ngay.
Ngã
xẵng giọng trả lời:
– Ta
là kẻ nghĩa hiệp, lẽ nào trong
lúc nguy nan lại bỏ chạy để cho
đứa con nít như ngươi lãnh
nạn.
Gã
nhướng lông mày nhìn ngã:
– Chẳng
lẽ tới bây giờ bà Năm còn
chưa hiểu hết sự tình? Họ đang
tìm giết những nhân chứng trong vụ
án. Tiểu bối chẳng liên quan gì
tới vụ này, họ có bắt được
cũng chỉ đánh vài hèo rồi
thả ra thôi. Nhưng bắt được bà
Năm thì tụi nó bằm nát như
tương.
Gã
nói xong liền đổi hướng, xăm
xăm đi về phía con hẻm nhỏ. Ngã
bực mình đi sau, nghĩ bụng, thằng
này cái tướng hấp ta hấp tấp,
vừa đi vừa chạy như vầy, số
nó lận đận đường công
danh, hậu vận không sao phong lưu sang trọng
nổi.
Mấy
con hẻm phía trong vùng trũng này đầy
nước đọng, hai bên chân tường
lại lở lói lổm ngổm xà bần,
thành ra đi kiểu gì cũng khó.
Nặc tử men theo bờ tường được
một lúc, trượt lên trượt
xuống mấy lần, cuối cùng gã
đành xắn quần lội ào ào
qua mấy vũng nước. Thềm cửa mấy
nhà hai bên hẻm đắp xi măng cao
thêm mấy tấc mà bùn sình vẫn
tràn vô trôi nổi giày dép. Cái
ti vi màu nằm giữa căn phòng đọng
nước sáng loang loáng.
Tiệm
bán áo quần ngay góc ngã ba đổ
nền cao như sân khấu hát bội. Áo
quần đủ màu bọc trong bao ni lon treo
lủng lẳng. Ngã lọ mọ theo họ Nặc
leo lên thềm. Vừa lên tới nơi, Nặc
tử bỗng quay phắt lại chụp ngay tay
ngã, gã đẩy ngã chúi nhủi
vô mấy cái quần jean treo lòng thòng.
Ngã hoảng hốt chưa kịp hiểu
chuyện gì đã nghe có tiếng xe
máy ào ào vọng tới. Nặc tử
la nhỏ:
– Tụi
nó tới.
Ngã
thất kinh không hỏi thêm mà lách
luôn vô giữa dãy áo quần. Chưa
cạn một hơi thở, đã có hai
chiếc mô tô hùng hổ lội nước
sình phóng tới. Trên hai xe là bốn
hán tử mặc đồ đen dáng dấp
dữ dằn, cặp mắt diều quạ liếc
ngang như dao.
Hai
chiếc xe khuấy nước khuất sau góc
đường, tên họ Nặc từ sau đám
áo cũ nhớn nhác ló đầu ra.
Gã giận dữ thì thào:
– Tổ
bà nó. Mấy con đường hẻm
quanh quán net chắc bị Hắc Kỳ bao vây
hết rồi.
Tới
lúc này ngã mới thấy kinh sợ,
liền hỏi:
– Bọn
này là ai, sao hành động cấp kỳ
như vậy?
Nặc
tử lắc đầu nói tránh đi:
– Giang
hồ ngày nay đã khác ngày xưa.
Vừa
lúc đó cô nhỏ bán hàng
đi ra, niềm nở chào hỏi:
– Có
quần jean Hàn Quốc mới nhập về…
Nặc
tử thoắt cái đã đổi giọng
cười nham nhở:
– Người
đẹp ơi. Tụi này chỉ kiếm mua
quần sa tanh loại thiệt mỏng.
– Mỏng
cỡ nào?
– Mỏng
cỡ màng nhện…
Nói
chưa xong gã đã vội vàng kéo
ngã đi ngược về phía đường
lớn. Chẳng biết thằng ôn dịch này
mua quần màng nhện cho ai mặc.
Ngoài
đường lớn xe cộ nườm nượp,
hai bà cháu chưa kịp băng qua đường
đã nhác thấy hai gã hắc y từ
hướng cây gòn phóng xe ào ào
tới, tấp vô quán nước kế
bên. Nặc tử kéo ngã lủi vô
tiệm bán đồ điện tử, lại
nghe gã vui vẻ hỏi mua quạt máy. Ngã
không chịu nổi cái tánh tào
lao của gã nên đi ra ngoài, thò
đầu ra nhìn qua bên quán nước.
Chiếc mô tô dềnh dàng vẫn còn
dựng đó, lại có thêm một
chiếc khác chạy vụt qua đâm vô
con hẻm cũ. Ngã quay vô quán tìm
Nặc tử, thấy gã đứng bên
cái quạt máy cười hí hởn,
lại còn đưa tay ngoắc lia lịa:
– Bà
Năm vô trong này đứng. Mát lắm.
Đừng ôm cuốc đứng ngoài đó,
nắng nôi, bụi bặm.
Ngã
hầm hầm nhìn nó không thèm trả
lời. Thằng tiểu quỷ này tưởng
ngã nhà quê không biết quạt máy
là gì hay sao.
Ngoài
đường lộ bỗng nhiên huyên náo
khác thường, tiếng còi xe, tiếng
người la ó inh ỏi.
Nặc
tử bỏ cái quạt máy chạy tới
đứng sau tủ kiếng đóng đầy
bụi đỏ chưng nồi cơm điện
nhìn ra. Ngoài lộ, chiếc xe tải chở
xà gỗ, tầm vông muốn quay đuôi
xe vô hẻm, loay hoay làm sao lại chắn
ngang giữa đường, giao thông hai phía
ùn tắc. Nặc tử quay sang nói:
– Bà
Năm, bám theo tiểu bối.
Gã
nói xong là hối hả chạy ra, men theo
sườn xe tải kiếm cách băng qua
đường. Ngã cũng bám theo, vừa
chạy vừa len lách qua đám xe máy,
xe đạp đang la ó chửi rủa. Mấy
đứa trẻ tuổi cỡ họ Nặc cỡi
xe gắn máy hung tợn ghê gớm, gằm
ghè húc bánh tới không cho ai chen
qua. Nhiều đứa tuôn ra sau đuôi xe
tải, đám khác lấn tới đầu
trước xe, thành ra chiếc xe chở hàng
nằm kẹt cứng luôn giữa đường,
tiến thoái lưỡng nan. Nặc tử nắm
tay ngã vòng qua mấy chiếc xe hơi tìm
khe hở lách đi. Qua tới lề bên
kia, họ Nặc lủi luôn vô quán bún
bò Huế. Ngã cẩn thận ngó ngược
lại, thấy hai tên hắc y cũng còn
ngồi yên trong tiệm nước.
Nặc
tử đi phía trước, lách qua mấy
cái bàn trống, đâm thẳng tuột
vô phía trong. Bà chủ quán đứng
bên quầy tính tiền, kêu lại giật
giọng:
– Ê,
ê, đi đâu đó?
Thằng
tiểu quỷ ôm bụng nhăn nhó:
– Đi
tè. Chị dọn trước dùm hai tô
bún, đừng cho nhiều ớt, đừng
cho chả. Tụi tui ra liền.
Ngã
theo Nặc tử băng qua nhà bếp, mùi
bún xả ớt cay nồng bay lên thơm
lựng. Cô người làm mập mạp
đang bưng bún ra, nói:
– Toa
lét bên mé này.
Nặc
tử hít hà trả lời:
– Chà
người đẹp bán bún thơm ngạt
ngào mùi mắm ruốc. Để anh ra sàn
nước rửa chân rồi vô bưng bún
phụ người đẹp.
Nói
rồi lại hối hả kéo ngã đi.
Ngoài sàn nước rau giá nằm ngổn
ngang bên mấy thau tô dĩa dơ bám
đầy váng mỡ vàng khè. Một
bà già đang xắt bông chuối, một
người đang quét nước đọng
trên sàn. Một đứa nhỏ đang
rửa chén la lên:
– Toa
lét phía trong kia.
Nặc
tử khệnh khạng chống nạnh nhìn
ra vườn:
– Tụi
tui là lái heo, tới coi heo.
Không
đợi ai trả lời, gã xoải bước
ra mé vườn chuối, ngã cũng lật
đật chạy theo. Quả nhiên ngoài đó
là dãy chuồng heo. Ngã chưa kịp
hỏi làm sao gã biết nhà này
có nuôi heo thì mấy con heo nghe tiếng
người đã lật đật kêu
réo đòi ăn. Từ trong chuồng mùi
phân heo lẫn với mùi cám chua xông
ra hôi thúi nồng nặc. Nặc tử
nhấc cánh cửa chuồng lên, ba con heo
choai choai khịt mũi mấy tiếng rồi lọt
tọt chạy ra, vừa kịp có tự do là
cong đuôi chạy tuốt về hướng
nhà bếp. Một con chần chừ đứng
lại nhìn ngã ịt ịt đòi
ăn. Nặc tử co chân đá luôn
một phát vô mông nó, con heo éc
lên hoảng hốt rồi cong đuôi chạy.
Nặc tử hối thúc:
– Mình
đi thôi, bà Năm.
Ngã
với Nặc tử thi triển khinh công phóng
lên nóc chuồng heo, đu nhánh ổi
nhảy qua bờ tường. Mới thở ra một
hơi đã nghe bên quán có tiếng
người la lối thất thanh, tiếng heo kêu
inh ỏi. Ngã lo lắng hỏi:
– Ngươi
thả heo ra làm sao người ta bắt lại
được?
Nặc
tử phẩy tay:
– Bà
Năm hơi đâu lo chuyện đó. Đã
nuôi heo thì phải biết cách bắt
heo.
Ngã
ngao ngán nghĩ, thằng tiểu ma đầu
này hồi nhỏ chắc chuyên đi phá
làng phá xóm.
Đằng
sau chuồng heo là trường học. Lác
đác mấy đứa con nít ôm cặp
táp đứng ở ngoài sân đợi
người nhà. Trong phòng học lố
nhố mấy mái đầu cặm cụi ghi
chép, nhìn vô thấy thương quá
xá. Hai bà cháu ra tới cổng trường
chẳng thấy ai hỏi han gì, chỉ có
một ông bảo vệ già đứng
ngang cửa nhìn chăm chăm, bộ mặt
chẳng buồn chẳng vui.
Nặc
tử toét miệng cười:
– Sáu
giờ chiều tui quay lại đón con nhỏ.
Cô giáo nói, nếu ra sớm thì nó
đứng ngay cửa lớp chờ.
Ông
bảo vệ gật gật đầu:
Ngã
giật mình định hỏi, con nhỏ nào,
còn quay lại đây làm gì nữa,
nhưng họ Nặc đã nắm tay ngã
giật lia lịa rồi kéo đi. Ngoài
cửa trường ồn ào tấp nập
ghê gớm, chợ chồm hổm trải bạt
ni lon nằm ngay trên lề đường. Công
nhân đang tầm tan sở đổ ra ríu
rít, mấy đứa con gái xanh xao ốm
o, nói toàn giọng miền ngoài. Tụi
nó đứng ngồi so đo, tính tới
tính lui, rồi đứa nào cũng cầm
một bó rau với cái trứng vịt.
Ngã giật mình nhìn lại, hoá
ra chợ này chỉ bán toàn rau với
trứng vịt. Hiếm hoi mới có rổ
thịt heo ngả màu thiu, chắc của chợ
sáng còn ế lại. Ngã nhìn sang
Nặc tử, gã thở dài quay mặt đi.
Chiếc
xe buýt vừa trờ tới bên lề, hai
bà cháu leo lên mà cũng không
biết xe chạy đi đâu. Nặc tử
vừa móc tiền trả vừa hỏi anh lơ:
– Trạm
cuối là trạm nào?
Anh
lơ vừa xé vé vừa nhanh nhẹn nói.
– Bến
xe Miền Đông.
Xe
chạy được hơn năm trạm thì
Nặc tử kéo ngã leo xuống, đón
chuyến xe khác, lại cũng không biết
xe đi đâu.
Chú
lơ xé vé nói:
– Xe
này qua chợ đầu mối nông sản,
về hội chợ Quang Trung.
Ngã
không biết chợ đầu mối nông
sản ở chỗ nào, nhưng cũng không
hỏi làm gì. Chừng nghe chú lơ
xe la lên:
–
Ngã
tư Xuân Hiệp. Có ai xuống không?
Bốn
chữ ngã tư Xuân Hiệp làm
ngã chấn động tâm linh. Ngã dán
mắt lên kiếng xe, cố nhớ lại con
đường hồi xưa mỗi ngày chở
gà đi bán mà không sao nhận ra.
Ngã ngơ ngẩn hỏi:
– Qua
cái đầm nuôi đỉa rồi chắc?
Không
ngờ Nặc tử cũng ngơ ngác:
– Đầm
nuôi đỉa nào?
– Đầm
nuôi đỉa là chỗ quan tổng binh bị
sát hại. Nhà ngươi cũng ở
trong Miền Hư Ảo lẽ nào chưa nghe
qua?
Nặc
tử cười khặc khặc:
– À.
Mấy bài viết của bà Năm chứ
gì. Đọc thì đọc, chứ dễ
gì tin. Ảo Giới này có quá
nhiều thứ bịa đặt.
Ngã
sững người định nói phải
trái với Nặc tử nhưng rồi cũng
không biết nói gì nên đành
im lặng thở dài, thấy lòng buồn
tê tái. Hơn hai mươi năm tang điền
thương hải, cảnh vật thay đổi
chẳng còn lại gì của ngày xưa.
Xe
tấp vô bến chợ đầu mối nông
sản, hoá ra chợ này nằm trên
địa phận xã Tam Bình, cách đồi
Nông Lâm không bao xa. Xe cộ giấc xế
chiều ra vô hỗn độn. Mấy cái
xe tải đang đổ hàng lơ gim từ
Cao Nguyên về bên mấy dãy nhà
lồng chợ bề thế nằm trên khoảng
đất ngập nước lai láng. Nặc
tử ôm ngực ho một tràng rồi nói:
– Tiểu
bối đưa bà Năm về nhà trọ
nghỉ ngơi, rồi kiếm cái gì ăn.
Ngã
nhìn khuôn mặt xanh xao của gã, ái
ngại hỏi:
– Nhà
ngươi mệt lắm hay sao?
Thằng
nhỏ cười cười.
– Hồi
nãy vô quán nghe mùi bún bò
đói bụng quá.
Gã
dắt ngã vòng xa khỏi mấy dãy
nhà lồng chợ, băng vô mấy con hẻm
nhỏ đắp đất đỏ. Nếu ngã
nhớ không lầm, vùng này trước
đây là vườn mai, nay chỉ còn
lại vài căn nhà kiểu xưa với
mấy chậu mai kiểng. Tới ngõ quẹo
bắt sang khu phố mới, bỗng nhiên Nặc
tử thối lui, gã đẩy ngã lùi
lại sau lưng rồi men theo tường gạch
nhìn qua con đường bên trái. Ngã
đứng phía sau không rõ chuyện
gì, chỉ thấy Nặc tử hoảng hốt
quay lại thì thào:
– Tụi
nó mai phục ngay trong nhà.
Ngã
nhìn vẻ mặt kinh hãi của gã
thì đoán, lần này hiểm hoạ
đã cận kề.
Được dăng bởi Cô Năm, vào lúc...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét