Nặc tử hớt hải kéo tay ngã quay ngược lại, không theo con đường cũ ra chợ mà quẹo qua một con đường hẻm đầy cỏ rác giấy vụn. Càng vô sâu con đường càng hẹp dần, lau sậy cao ngút ngàn. Nặc tử cứ lặng thinh thi triển khinh công vạch lau cỏ mà lách đi. Ngã cũng vận hết nội lực đuổi theo gã. Chạy được một đoạn thì chỉ còn là biển tranh mênh mông, xa xa vài tàn cây đứng lẫn trong vạt mây chiều. Chạy thêm một đoạn nữa, cảnh vật đã biến đổi dị thường. Núi đồi trùng điệp lẫn trong sương xám. Ngã bất giác hoảng sợ kêu to:
– Nặc tử, đây là
đâu?
Nặc tử bước chậm lại,
không nói không rằng, chỉ nắm
tay ngã hối hả kéo đi. Vừa lúc
đó, gió ào ạt đưa những
tiếng động kỳ lạ phía sau tràn
tới. Không kìm được, ngã
dừng chân quay đầu nhìn lại.
Phía sau, lửa cháy ngất trời.
Gió thổi đám lửa lao về
phía ngã như bức tường đỏ
khổng lồ. Lửa băng đi trên cánh
đồng tranh nuốt trọn cây cỏ, thè
ra những cái lưỡi dài đỏ
hỏn. Tiếng chim thú hoảng hốt la thất
thanh trong đám lửa. Hơi nóng táp
tới, bám lên đầu tóc, bám
lên áo quần, ngã tưởng mình
đang bốc cháy. Một con nai nhỏ phóng
ra từ biển lửa, nó chạy được
tới bên ngã thì gục xuống, cặp
mắt trắng dã kinh hoàng, thân hình
cháy đen co giật.
Nặc tử quay lại hét lên:
– Bà Năm. Chạy mau.
Ngã cũng muốn la lên nhưng
thần trí tán đởm, miệng lưỡi
cứng đờ. Khói đen tràn tới
từng cụm cay xé mắt, cay xé buồng
phổi. Nặc tử ho sặc sụa chạy
ngược về phía ngã, gã xốc
một bên vai rồi kéo ngã chạy.
Lửa vẫn cuộn ào ào đuổi
theo, nóng rát phía sau lưng. Ngã cố
sức kêu được mấy tiếng:
– Nặc tử, ngươi bỏ ta
lại.
Nặc tử chỉ ho chứ không
nói gì, gã vẫn cố kéo ngã
băng về phía trước. Trong cơn kinh
hãi, bất giác ngã thò tay vô
túi áo tìm tấm kính. Tấm kính
còn nằm yên trong đó, xốc lên
xốc xuống theo nhịp chân.
Nặc tử kéo ngã chạy được
một đoạn thì đưa tay lên
miệng huýt ba tiếng còi lảnh lói.
Ngã chưa rõ cớ sự gì đã
bị gã kéo tuột vô lùm lau sậy
xanh rì. Bên dưới chân bì bõm
nước, không rõ đây là ven
hồ hay bờ sông, nhưng đạp được
lên nước là mừng lắm rồi.
Lại có tiếng còi đáp lời
văng vẳng từ đâu. Nặc tử vội
vàng kéo ngã đi về bên trái,
càng ra xa bờ nước càng sâu, cây
cỏ thưa dần. Khi đó ngã mới
nhận ra, phía trước mặt hồ rộng
mênh mông, xanh thăm thẳm. Lửa phía
sau đã tắt từ bao giờ, không gian
im ắng lạ lùng, như chưa hề có
chuyện gì xảy ra, bảng lảng tiếng
mái chèo khua nước từ xa vọng
đến. Tiếng ai hát qua triền lau, thổ
âm linh hoạt dị thường.
Một chiếc thuyền nhỏ băng
băng rẽ nước trên hồ như đuổi
theo tiếng hát, người chèo thuyền
không đứng phía sau mà lại đứng
đầu mũi như dùng phép thuỷ
không vận kình kéo thuyền đi. Gã
khua vài nhịp chèo, thoắt cái tới
bên bờ lau. Đó là một hán
tử niên kỷ ước chừng tam thập,
thân hình vạm vỡ nước da nâu
sậm, gã không mặc áo, quần vải
nâu xắn tới ngang gối có thắt
lưng to bản vàng rực màu hoa cúc.
Nhìn lối ăn mặc kỳ dị của
gã, ngã thiệt không đoán được
người của môn phái nào, nhưng
bằng vào thân pháp nhẹ nhàng
uyển chuyển quyết không phải là
kẻ tầm thường. Gã nhìn ngã,
chỉ chắp tay xá chào chứ không
nói gì. Nặc tử cũng im lặng, hối
hả đỡ ngã lên thuyền. Hai bà
cháu vừa kịp định vị, con thuyền
đã vùn vụt trôi đi. Khi ra xa bờ,
Nặc tử mới lăn quay ra sàn thuyền
la lên bai bải:
– Đa tạ sư huynh đã
đến kịp thời. Suýt nữa thì
bỏ mạng với cái nghề dẫn đường
mạt rệp này.
Gã chèo thuyền cười lớn,
lại cất những lời ca lạ lùng
bằng thổ âm miền Trung Du. Lời ca tuy
bi thương phẫn uất nhưng âm điệu
lại vui tươi trào lộng, hai thứ bi
hài quyện vô nhau tạo ra cảm giác
bất an hư ảo, làm lòng người
nhộn nhạo nôn nao, không rõ là
đau đớn hay khó chịu, hay giận dữ,
hay hả hê.
đã gần rồi, ngày của Doi Ly
ngày vọng lên những tiếng kêu thảm thiết
ngày thịnh nộ
ngày khốn quẫn
ngày gian truân
ngày huỷ diệt & tàn phá
ngày tối tăm & mịt mù
ngày âm u & ảm đạm
ngày của thiêu rụi...
Ngã càng nghe càng thấy choáng váng kinh hãi như tim ruột mình đang tìn cách tuồn dần ra khỏi bụng. Biết gặp phải tay đại cao thủ ngã lật đật ngồi im, nhắm mắt điều tức, cố không để tiếng hát của gã chèo thuyền khuấy động tâm can. Một lúc sau đã thấy trong người dễ chịu, lại nghe tiếng thằng nhỏ họ Nặc sột soạt bò dậy. Gã bỗng la lên một tiếng giận dữ rồi cất giọng chửi rủa thoá mạ:
đã gần rồi, ngày của Doi Ly
ngày vọng lên những tiếng kêu thảm thiết
ngày thịnh nộ
ngày khốn quẫn
ngày gian truân
ngày huỷ diệt & tàn phá
ngày tối tăm & mịt mù
ngày âm u & ảm đạm
ngày của thiêu rụi...
Ngã càng nghe càng thấy choáng váng kinh hãi như tim ruột mình đang tìn cách tuồn dần ra khỏi bụng. Biết gặp phải tay đại cao thủ ngã lật đật ngồi im, nhắm mắt điều tức, cố không để tiếng hát của gã chèo thuyền khuấy động tâm can. Một lúc sau đã thấy trong người dễ chịu, lại nghe tiếng thằng nhỏ họ Nặc sột soạt bò dậy. Gã bỗng la lên một tiếng giận dữ rồi cất giọng chửi rủa thoá mạ:
– Tiên sư con chuột chù.
Tổ cha mấy thằng mọi đít đen.
Sư huynh, tụi nó đuổi theo đó.
Ngã giật mình mở mắt
quay lại nhìn, xa xa mấy chiếc thuyền
nhỏ đang rời bờ, mấy bóng áo
đen lố nhố trên thuyền. Gã chèo
thuyền đánh mạnh mái chèo xuống
nước, bật lên tiếng chửi thề
lỗ mãng. Gã thò tay vô túi áo
lôi ra nắm giấy, xé vụn mớ giấy
ra rồi tung ngược về phía sau. Gió
đưa đám giấy vụn bay tản mạn
trắng xoá trên mặt hồ, từ đó,
lau sậy bỗng mọc lên mịt mùng.
Ngã kinh hãi nghĩ thầm, người này
thủ thuật đặc dị hiếm thấy
trên giang hồ. Nghĩ tới đó thì
buột miệng khen.
– Nặc tử. Không ngờ bạn
bè nhà ngươi lại có kẻ kỳ
tài như vậy?
Nặc tử hắng giọng, trách
móc.
– E hèm. Bà Năm tưởng
tiểu bối chuyên giao du với ai? Tất cả
những kẻ đi tìm tự do trong Ảo
Giới này đều là bạn của
nhau, không kể sang hèn, không phân
cao thấp.
Ngã nghĩ tới ơn cứu mạng
nên quay qua gã chèo thuyền tương
kính hỏi:
– Chẳng hay quý danh của đại
hiệp là gì?
Gã chèo thuyền chưa kịp
trả lời đã nghe Nặc tử hấp
tấp lên tiếng:
– Sư huynh họ Nặc.
Ngã ngạc nhiên nhìn nó:
– Anh em họ hàng với ngươi
sao?
Bộ mặt nám đen khói nở
ra nụ cười đắc ý:
– Hơn một nửa dân số
trong Ảo Giới này là người họ
Nặc. Đi tới đâu, làm chuyện
gì cũng gặp người họ Nặc.
Ngã thấy chuyện kỳ lạ,
lòng bán tín bán nghi, chẳng lẽ
cả dòng họ Nặc ở đâu kéo
nhau vô đây sinh con đẻ cái lu bù
như vậy. Gã chèo thuyền nhìn
ngã cười bí ẩn rồi quay qua Nặc
tử hỏi trống không.
– Hồi nãy xảy ra chuyện
gì?
Nặc tử đáp lời:
– Tiểu đệ về tới đầu
ngõ thì phát hiện ra có người
mai phục bên trong nhà. Căn phòng trọ
ở tầng hai luôn mở cửa sổ, kéo
rèm che, nhưng đã có người
nào vào đóng kín cửa. Tiểu
đệ với bà Năm vội vàng quay
ngược lại, mới chậm một chút
đã bị tường lửa bao vây. May
phước cho bà Năm là hướng
bên này vẫn còn lối thoát.
Gã hán tử lại bật ra
tiếng chửi đổng:
– Cẩn thận! Bọn chó săn
này dò la tin tức cấp kỳ. Tuần
rồi chúng mai phục ở một địa
chỉ quen, bắt được hai hiệp khách
lơ ngơ ghé thăm. Tối hôm kia lại
giả dạng côn đồ du đãng ép
xe một nữ hiệp trên đường làm
cô nàng té gãy răng, què chân.
Nặc tử đứng lên nhìn
quanh rồi hỏi:
– Bọn Hắc Kỳ chắc đã
vây kín bốn hướng bên ngoài.
Sư huynh tính sao? Có thể đi về
hướng tây, ghé qua tổng đàn
Cái Bang xin tá túc? Nhân tiện uống
với Phan bang chủ chung rượu phạt.
Gã chèo thuyền cười khì:
– Nhà ngươi làm gì
mà qua đó uống rượu phạt?
Nặc tử nhăn nhó vò đầu:
– Lần trước ghé chơi,
tiểu đệ có mượn đỡ vài
bộ kỳ thư của Phan bang chủ mà
quên xin phép.
Gã kia gật đầu trả lời:
–
Nói trắng ra là, ăn
cắp. Rồi gã chỉ tay chèo về
hướng tây. – Mặt trời đang
lặn về phương Quái Khảm hướng
tây. Lửa hoành hành ở Khảm
không sao vượt qua tường lửa phía
tây được. Hướng đông là
Quái Ly, đầu ngày lửa sanh ra ở
Ly, cuối ngày đã nguội lạnh. Có
thể đi về phía đó.
Gã vừa dứt lời đã
trở mái chèo, quay thuyền về hướng
đông. Ngã nghe gã chèo thuyền
đối đáp rạch ròi như vậy,
lấy làm kinh ngạc, liền quay qua Nặc
tử hỏi:
– Người này thiệt sự
là ai?
– Sư huynh là người đưa
đường trong Cõi Bất Nhất.
Ngã ái mộ nói:
– Một người trẻ tuổi
mà thông thạo Đạo Dịch như
vầy quả là hiếm có.
Nặc tử cười ré:
– Đạo Dịch là cái
chi chi? Tiểu bối với sư huynh ngoài
nghề dẫn đường nhăng nhít
trong Ảo Giới còn kiêm thêm nghề
phong thuỷ bói toán, chuyên moi tiền
những kẻ ngu dốt.
Lại không nghe gã chèo thuyền
phản đối gì, ngã nghi ngại hỏi
dò thêm:
– Nhưng thân pháp tuyệt
hảo như vầy, chắc phải thuộc về
một chánh phái uy danh lừng lẫy?
Nặc tử mỉm cười bí
ẩn:
– Gã thuộc về môn phái
Toái Chỉ. Chẳng màng tới cái
uy danh lừng lẫy chỉ cần không phải
khom lưng luồn cúi là đã thoả
mộng làm người.
Tên "môn phái Toái Chỉ" này ngã chưa nghe qua bao giờ nên
chẳng rõ cớ sự ra sao, nhưng màn
thả giấy vụn xoá dấu vết vừa
rồi thiệt mãn nhãn. Nặc tử mở
miệng định nói điều gì,
nhưng gã chỉ ôm ngực bật ra một
tràng ho khan. Gã chèo thuyền dịu
giọng hỏi:
– Tiểu đệ, ngươi bị
trúng Sinh tử phù của bọn sai nha à?
Nặc tử nhăn nhó lắc đầu:
– Không, tiểu đệ bị
nhiễm độc trùng của Hắc Kỳ.
Lục phủ ngũ tạng đều thương
tổn.
Gã chèo thuyền vừa nghe xong
thì tức giận đập mạnh mái
chèo xuống nước. Bọt nước
văng tung toé. Ngã giật mình nhớ
tới luồng âm hàn quái dị trong
thập tam quỷ huyệt của Nặc tử.
Hoá ra kinh mạch của hắn có chứa
những luồng hàn khí dị chủng.
Thằng nhỏ này trọng thương như
vậy mà vẫn nhởn nhơ cười,
thiệt lạ đời. Để qua cơn hoạn
nạn này rồi ngã sẽ tìm cách
bắt mạch trị thương cho nó.
Con thuyền lướt đi êm ái
trên mặt nước hồ bao la, cảnh vật
hiện ra mỗi lúc một nhu tình mê
hoặc. Xa xa núi đồi xanh thẫm chìm
đắm trong mây chiều ráng đỏ.
Thảng hoặc cánh cò trắng chao nghiêng
giữ ngàn lau tím ngát.
Gió ào ạt từ hướng
đông thổi tới, mang theo những chiếc
lá phong đỏ rải tản mạn trên
mặt nước. Trời đang tiết xuân,
những cánh rừng hai bên bờ hồ
xanh ngan ngát, không rõ lá thu phong này
ở đâu ra. Ngã kinh ngạc quay qua hỏi
Nặc tử:
– Mình đang ở đâu?
Nặc tử trịnh trọng nói:
– Cõi Bất Nhất.
– Cõi Bất Nhất nằm ở
chỗ nào?
– Qua Miền Hư Ảo là đến
Cõi Bất Nhất. Cõi Bất Nhất nằm
trong Ảo Giới.
Ngã mù mờ không hiểu
được gì, cố hỏi thêm:
– Qua Ảo Giới là gì nữa?
Gã chèo thuyền cất tiếng
cười trào lộng.
– Ảo Giới là vô tận,
không bao giờ đi hết nổi.
Nặc tử chợt hớn hở nói.
– Bà Năm. Bà Năm nhìn
vào kính thử xem.
Ngã móc tấm kính ra khỏi
túi áo. Tấm kính này của Nặc
tử tặng cho ngã, chỉ lớn bằng
bàn tay đứa con nít, dày bằng
miếng khoai lang chiên nhưng công dụng
nhiều không sao kể xiết. Ngã nhìn
lên mặt kính bất giác nhận ra
con thuyền nan trôi đi trên mặt hồ
đỏ rực lá thu phong.
Khi đó lá phong đỏ đã
theo gió kéo tới mịt mùng phủ
kín hai bên mạn thuyền
Gã chèo thuyền cũng ngừng
hát, khua mái trên mặt hồ đỏ
ối.
Nặc tử hỏi.
– Có kẻ phát hiện ra
hành tung bọn ta, đúng không?
Gã chèo thuyền không quay lại,
chỉ gật đầu.
– Phải. Người của phái
Tiêu Dao gửi diệp thư.
Ngã nghe tới phái Tiêu Dao thì
lạ lùng lắm, im lặng chờ nghe hai đứa
này nói gì. Nặc tử đáp
lời.
– Người phái Tiêu Dao ngỏ
ý tương trợ, ta không ghé họ
nương náu qua đêm sợ lần sau
họ tự ái vặt không thèm giúp
nữa. Sư huynh làm ơn cho thuyền ghé
qua sơn trang dùm tiểu đệ.
Gã chèo thuyền gật đầu,
lại lôi trong túi ra nắm giấy vụn.
Gã vừa tung nắm giấy lên trời,
những mảnh vụn đã biến thành
đàn chim trắng xoải cánh bay lượn.
– Tiêu Dao Cốc ở Ngũ Đại
Hồ, cứ nhắm hướng đông này
là tới.
Đàn chim đưa tin vỗ cánh
bay về hướng đông. Ngã không
nén được nỗi kinh ngạc, liền
hỏi.
– Từ đây tới Ngũ Đại
Hồ bao xa?
Nặc tử nhún vai.
– Khoảng nửa vòng trái
đất. Nhưng trong Ảo Giới này chỉ
là một thoáng bâng khuâng một
thoáng bồi hồi.
Gã chèo thuyền nghe vậy thì
cười vang, khua mái chèo vùn vụt
lướt qua làn lá phong. Ngã lại
hỏi:
– Trong Cõi Bất Nhất có
gì?
Nặc tử nói:
– Trong Cõi Bất Nhất có
những thứ không giống nhau.
– Vậy là sao?
– Ở Cõi Bất Nhất, mỗi
người nhìn thấy sự vật theo cảm
nhận của chính bản thân. Cái
mình nhìn thấy chưa chắc người
khác sẽ nhìn thấy như vậy, phải
chấp nhận điều đó như một
yếu tố đa dạng và tự do của
Cõi Bất Nhất.
Ngã nghe thằng này nói trôi
chảy như thuộc bài đâm ra nghi
ngại, liền hỏi ngược lại:
– Chẳng lẽ ta nhìn thấy
mặt hồ phủ lá phong đỏ, núi
đồi thênh thang, còn nhà ngươi
thì không?
Nặc tử cười thoái thác:
– Không. Tiểu bối thấy bèo
dâu xanh phủ trên mặt hồ và
những hàng cổ thụ vây kín.
Ngã biết gã nói láo,
tên này miệng lưỡi giảo hoạt
bất thường. Tuy bực mình nhưng
cũng không biết cãi làm sao.
Thuyền rẽ qua bờ bên phải,
mặt hồ hẹp dần, lau sậy mọc san
sát. Bèo dâu xanh phủ đầy trên
mặt hồ, những cây cổ thụ hai bên
bờ xoà tán trên mặt nước
vây kín như mái vòm. Ngã giật
mình nhìn sang Nặc tử.
– Nhà ngươi có tới
đây rồi, phải không?
Gã lắc đầu lia lịa:
– Làm gì có. Làm gì
rảnh rỗi mà tới đây. Những
thứ bà Năm nhìn thấy chỉ là
ảo giác. Bà Năm đừng vặn
vẹo suy nghĩ mà hư cơm hư cháo,
cứ để cảm xúc tự nhiên kéo
mình đi.
Gã chèo thuyền nghe Nặc tử
nói vậy thì bật cười. Nặc
tử lật đật quay sang hỏi:
– Sư huynh có ghé vô thăm
Tiêu Dao Cốc không?
Gã chèo thuyền lắc đầu:
– Không, ta có việc đi về
Địa Mông Vực.
Nặc tử nghe tới đó thì
nhảy nhổm lên:
– Sư huynh nói thiệt hay chơi
đó. Địa Mông Vực chỉ là
giả thuyết, cho tới nay cũng chưa có
ai tìm ra. Làm sao sư huynh tới được
nơi đó?
Gã chèo thuyền cười bí
hiểm:
– Bọn ta đang tìm cách
vượt qua Địa Mông Vực. Từ đó
sẽ có hy vọng đi tới được
đầm lầy Trạch Thuỷ Khốn. Nếu
nhà ngươi muốn có thể đi
theo.
Nặc tử liếc nhìn ngã rồi
nhăn nhó đau khổ:
– Chán quá. Tiểu đệ
phải lo dẫn đường cho bà Năm.
Tự nhiên rồi vướng phải nợ
đời chẳng bay nhảy gì được…
Ngã nghe thằng nhỏ họ Nặc
đổi giọng trách móc thì chán
ghét không còn muốn theo dõi mẩu
chuyện tầm phào của nó nữa.
Thuyền theo con lạch nhỏ đâm
vô vùng lau sậy cao ngút ngàn. Hương
hoa càng lúc càng đậm đà
mê hoặc.Tới ngã ba, con thuyền rẽ
về bên trái, rồi lại rẽ về
bên phải, rõ ràng trong vùng lau sậy
xanh um này có một hệ thống thuỷ
lộ ngang dọc, phức tạp, không biết
đường thì không tới được,
cũng không thoát ra được. Con
thuyền đang trôi bỗng đột ngột
dừng lại, gã chèo thuyền đưa
tay lên miệng thổi ba tiếng còi. Mặt
nước trước mũi thuyền xôn xao
chuyển động. Ngã chồm ra trước
nhìn mới biết, đoạn lạch này
có lưới tre ngăn ngang. Một dãy
tầm vông đầu bịt sắt nhọn
lểu chĩa ngược lên mặt nước
từ từ kẽo kẹt chìm xuống.
Ngã ngạc nhiên nghĩ, tấm
lưới chắn lộ thiên này chỉ
nhằm báo động chứ không đặt
bẫy cản thuyền. Không biết, đầm
lầy này có bao nhiêu tấm lưới
bí mật khác chìm trong nước
không sao thấy được. Khu vực này
rõ ràng được kiến tạo quy
mô và canh gác cẩn mật.
Thuyền lướt qua dãy lưới
chắn, con lạch lớn dần, lau sậy thưa
thớt, lãng đãng sen hồ trôi trên
mặt nước. Lúc này mùi hương
mạn đà la bay tới ngào ngạt, át
hẳn hương sen làm thần trí mê
loạn kỳ dị. Ngã vận kình đứng
lên mới thấy rõ hơn cảnh vật,
con thuyền đang tiến dần vô kè
đá, hai bên bờ hồ hoa nở ngút
ngàn, màu sắc tươi tắn rạo
rực như muốn níu kéo ngày tàn.
Hoa từ mép hồ mọc lan lên tận
lưng chừng núi dệt thành bức hoạ
gấm sặc sỡ. Toàn là mạn đà
la. Hoa mạn đà la ở đây to lớn
dị thường, không thuần khiết một
màu trắng mà lan tạp đủ màu
sắc, từ hồng nhạt tới đỏ tía
mào gà, từ vàng cam tới huyết
dụ. Hoa treo trên tàn cây, hoa treo trên
bờ đá từng chùm lớn như
lồng đèn. Nặc tử nhận ra vẻ
ngạc nhiên của ngã, gã gật gù
khoái chí nói:
– Giang hồ gọi đây là
Mạn Đà sơn trang.
Ngã choáng váng không còn
rõ thực hư. Mạn Đà sơn trang
chỉ có trong Lục Mạch Thần Kiếm,
tại sao lại ở đây, hiện hữu
rõ ràng trước mắt mình như
một giấc chiêm bao. Không biết bao
nhiêu lần ngã mơ tưởng tới
khung cảnh hữu tình bí ẩn của
Mạn Đà sơn trang, mơ vì tưởng
nó không bao giờ tồn tại trong cõi
nhơn gian, mơ vì nghĩ nó là sản
phẩm tuyệt vời của một ngòi bút
thượng thừa. Ngã hoang mang nhìn vô
tấm kính, lại thấy bước chân
mình trôi đi giữa những khóm hoa
trà muôn màu sắc. Thần trí tán
đởm, ngã nói:
– Chẳng lẽ Cõi Bất Nhất
này không biên giới?
Nặc tử gật đầu:
– Bà Năm hay thiệt, mới
chân ướt chân ráo tới đây
mà hiểu được điều đó,
chắc có duyên nợ gì với phái
Tiêu Dao.
Khi đó, ngày đã tàn.
Ngoảnh lại bờ hồ chỉ thấy lau sậy
sen hồng nhuộm màu đen thẫm, chiếc
thuyền nan và gã chèo thuyền đã
biến đi đằng nào. Chỉ còn
tiếng ếch nhái ì oạp ven đầm,
tiếng chim khuya trôi nổi giữa ngàn
lau. Con đường đá quanh co thắp đèn
lồng lung linh dẫn lên bờ dốc.
Hai chiếc bóng thướt tha hiện
ra giữa những hàng hoa trà đêm.
Giọng con gái thanh thoát cất lên:
– Quý khách đại giá
quang lâm. Xin mời vào thư điếm
nghỉ chân.
Thư điếm là một dãy
nhà lợp tranh, nằm giữa rừng trúc
thâm u. Người thiếu nữ áo xanh
đưa ngã vô gian phòng đầu
tiên. Bên trong bày biện giản dị
mà gọn gàng sạch sẽ. Một cái
giường tre, một bàn nước đóng
bằng gỗ thô có thắp ngọn đèn
dầu. Ánh đèn vàng vọt soi lên
dãy kệ sách đầy ắp. Kế bên
là phòng vệ sinh, ai đó đã
lo sẵn nước ấm, khăn bông ướp
hương.
Nặc tử bỏ đi đâu, một
lát sau quay lại, gã không vô mà
dùng phép Truyền âm nhập mật
nói qua vách nứa.
"Bà Năm cứ thoải mái
nghỉ ngơi. Đã tới đây rồi
thì không còn lo lắng. Đêm nay
tiểu bối có việc gấp phải quay
về Miền Hư Ảo…"
Tiếng nói lãng đãng chìm
trong gió rừng trúc xào xạc, không
rõ thật hư ra sao. Ngã ở lại
trong căn phòng nhỏ, ngơ ngẩn chẳng
biết phải làm gì. Bên ngoài
lại có tiếng gõ cửa, giọng
người thiếu nữ áo xanh khi nãy
vui vẻ vọng vô.
– Trang chủ mời cô nương
dùng bữa cơm mọn của sơn trang.
Ngã ngạc nhiên, không hiểu
tại sao con nhỏ này kêu ngã là
"cô nương". Tuổi ngã so với
nó đáng ra phải gọi là lão
nương hay bà Năm, không biết mắt
nó có quáng gà không. Ngã
vặn lớn ngọn đèn dầu, khi đó
mới có dịp nhìn kỹ. Thanh Y thiếu
nữ niên kỷ độ mười tám
đôi mươi, phong tư quả thập
phần diễm lệ. Ngã không biết nói
gì nên nhìn sang mâm cơm ngơ ngác
cười. Cô gái lại niềm nở
nói:
– Cô nương cứ tự
nhiên, có việc gì cần, cứ gọi
to lên. Sẽ có người của bổn
trang ba chân bốn cẳng chạy tới ngay.
Thanh Y thiếu nữ vừa nói vừa
cười liến láu, thiệt là dễ
thương. Ngã cảm khích đáp:
– Ta gửi lời cảm ơn trang
chủ.
Thiếu nữ áo xanh vừa lùi
ra cửa, vừa cố ra vẻ trịnh trọng.
– Tiện nhân sẽ chuyển lời.
Ngã bâng khuâng nghĩ ngợi,
định hỏi, có phải trang chủ là
một người đàn bà yêu hoa
mạn đà la, nhưng rồi lại im lặng
để cô nhỏ khép cửa lại.
Biết đâu trang chủ không yêu hoa
mạn đà la, mà, ngã yêu hoa mạn
đà la nên tìm tới nơi này.
Bước chân vô tình hay hữu ý
đã đưa mình vào chốn giang
hồ diễm tuyệt. Hương sắc hoa trà,
cảnh hồ mịt mùng, thư phòng
thanh vắng… lại không rõ mình
là ai.
Ngã cố đừng nghĩ gì
thêm mà ngồi xuống bên bàn ăn.
Vừa cầm đũa lên đã thấy
đói bụng ghê gớm. Mâm cơm
thịnh soạn gồm những thứ sơn hào
hải vị, nấu nướng pha chế cực
kỳ công phu khéo léo. Bình trà
thảo mộc ướp sen thơm thanh thoát.
Ngã ăn hết bốn chén cơm, thấy
ngon miệng sảng khoái như thời xuân
sắc. Uống hết hai chung trà thì cơn
buồn ngủ kéo tới. Lúc này ngã
lại chạnh nhớ Nặc tử, không biết
gã còn lặn lội đi đâu, đã
ăn uống gì chưa, có đỡ ho
không.
Gió ngoài hồ đưa sương
trắng tràn qua cửa sổ, thổi mịt
mùng trong căn phòng leo lét ánh
đèn. Ngã đứng lên đóng
cửa thổi tắt ngọn đèn dầu,
rồi leo lên giường. Chưa trở mình
vài bận đã mơ màng chìm
trong giấc hoàng lương.
Trong màn sương trắng xoá,
ngã dọ dẫm bước ra bên ngoài.
Trăng mờ đục soi bóng vườn
mạn đà la trong giấc ngủ. Một bụi
bạch trà bên bờ hồ vẫn còn
xoè cánh trắng, hương bay phảng
phất. Ngã tới gần mới nhận ra
một bóng người, tà áo liệm
trắng bay hiu hắt trong màn sương. Bạch
Y đứng quay lưng về phía ngã,
giọng nói mơ hồ như từ cõi
nào vọng tới.
– Cô nương. Tiêu Dao Cốc
là chỗ dừng chân đầy đam mê
quyến dụ và quên lãng. Ảo giác
phù phiếm, sự thật phù hoa, liệu
có phải là thứ cô nương cần
tìm?
Ngã giật mình, bất giác
thối lui. Hoá ra là hồn ma của Mã
Tiền tìm tới tận Mạn Đà
sơn trang.
Mã Tiền nói rồi khoát
áo biến vào bóng trăng, bên
đường chỉ còn cụm hoa trà
trắng rợn màu sương.
Ngã giật mình tỉnh giấc,
căn phòng lạnh toát, cánh cửa
sổ hồi đầu hôm đã đóng
kỹ, sao bây giờ mở toang. Sương
trắng mù mịt tràn vô phòng.
Ngã nằm lặng trên giường toát
mồ hôi trong sương lạnh, chẳng rõ
mình đang ở đâu, mộng ảo, hư
thực, không sao thoát ra được.
Ngày hôm qua đánh mất nơi nào,
ngày hôm nay vừa đến đã
cuốn mình đi vùn vụt, không bến
bờ, không biên giới. Trong Cõi Bất
Nhất biến hoá vô thường, mình
không còn là mình của ngày
hôm qua, ta không còn là ta của quá
khứ.
Tiếng gõ cửa lóc cóc
bên ngoài đánh thức ngã dậy.
Trời đã hửng sáng, ánh ban mai
hồng nhạt xuyên qua khung cửa tre. Ngã
lồm cồm ngồi dậy, cái mền mỏng
đắp ngang người, không rõ ai đã
vô đây đắp mền cho. Nhìn
xuống chân mình lấm ướt bùn
sình, bất giác lòng sợ hãi
khôn kể. Không rõ chuyện gặp Mã
Tiền đêm qua là mơ hay tỉnh.
Ngã hắng giọng rồi lớn
tiếng hỏi:
– Ai đó?
Hoá ra là Nặc tử. Gã
đứng bên mép cửa kêu la léo
nhéo:
– Trang chủ mời bà Năm qua
nhà thuỷ tạ dùng trà sáng,
lại gửi tặng bà Năm tấm áo
len. Sơn trang mùa này sương lạnh
lắm.
Ngã gật đầu. Nước
nóng rửa mặt, khăn lược đã
có ai đó bày sẵn trong gian phòng
kế bên. Rửa mặt bới tóc xong,
ngã nhìn vô tấm kính, bỗng
bàng hoàng. Kia là khuôn mặt lành
lặn của ngã tuổi mười chín,
đôi môi màu hoa đào, ánh
mắt hồ thu. Bàn tay ngã chậm chạp
xoa lên làn da phẳng phiu, nước mắt
xót xa chợt trào ra trên má. Ngã
bần thần tự hỏi.
Chẳng lẽ Cõi Bất Nhất này
không có cả tuổi tác.
Được đăng bởi Cô Năm, vào lúc...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét