*** |
Trời khuya nóng bức lạ lùng. Mồ hôi ngã chảy từng dòng trên sống lưng.
Hai bà cháu
vạch cỏ bò từ từ lên. Mấy
cái lu nước bị bể nằm lổn
ngổn bên hè phủ cỏ dại. Ngôi
nhà bị mưa bão đẩy nghiêng
về một bên. Đây là loại nhà
tạm bợ cất trên đồng nước
nổi, cột nhà thân tràm, mái lá
dừa nước, tường phên tre. Tiếng
mọt ăn gỗ kọt kẹt vang lên trong
đêm tĩnh mịch. Ngã đoán, căn
nhà này bị bỏ hoang ít nhất là
hơn hai năm. Ánh trăng vàng đỏ
quyện lẫn bóng mây tím tái
đong đưa vầng sáng trên mấy
gò đất nổi. Có rất nhiều
gò đất nổi nằm lô nhô trên
đồng như những ngôi mộ khổng
lồ trong nghĩa trang hoang lạnh. Không một
ánh đèn đêm. Không một bóng
đom đóm lập loè.
Nặc tử lom khom đi vòng quanh gò đất sục sạo tìm kiếm cái gì, thỉnh thoảng nó lại huýt sáo nho nhỏ. Chỉ có tiếng mọt gỗ, tiếng côn trùng rả rích đáp lời. Khi đó, ngã lắng tai nghe, ở nơi này còn có cả tiếng ếch nhái ì oạp, tiếng chim đêm ăn mồi. Xa xa, tiếng sóng nước ào ạt vỗ qua bờ lau. Nặc tử huýt sáo một lúc thì bỏ căn nhà hoang này, đi qua căn nhà hoang khác. Nó lại tiếp tục huýt sáo như gọi ai. Tiếng huýt sáo của nó tuy nhỏ nhưng vang lên lẻ loi trong đêm tối, nghe mà sởn tóc gáy. Ngã nghĩ bụng, thằng này điên hay sao, tìm ai ở chốn hoang vắng này mà huýt sáo hoài. Ngã đi theo Nặc tử qua sáu căn nhà hoang. Căn nhà thứ bảy đổ nát hoàn toàn, vách tường sụm hết, mái lá mục bị gió cuốn bay đi chỉ còn trơ bộ đòn tay khẳng khiu. Lúc này hết chịu nổi, ngã lên tiếng nạt nhỏ:
– Tiểu
quỷ, ngươi kiếm ai chớ? Định
huýt sáo cả đêm cho tụi cảnh
binh nghe hay sao?
Không ngờ
Nặc tử cũng hết chịu nổi, nó
nghiến răng nạt nhỏ:
– Tiểu
quỷ, ta biết ngươi đang trốn đâu
đây thôi. Nếu ngươi không ra,
ta cũng không cần.
Nói xong Nặc
tử xăm xăm bỏ đi. Hoá ra là
nó nói chuyện với một kẻ thứ
ba nào khác. Ngã thất kinh mà không
dám hỏi gì chỉ lật đật bám
theo nó. Tiếng sóng nước càng
lúc càng rõ dần, ngã hửi được
cả mùi rong rêu, và cảm nhận
được hơi ẩm của sông nước.
Nhưng chỗ này lau sậy cao lút đầu
nên không thấy gì, chỉ có tiếng
sóng đánh dữ dội, dường như
là sông rất rộng. Tới chừng ngã
lên được bờ đê thì mặt
nước mới hiện ra bát ngát thênh
thang dưới ánh trăng. Bờ bên kia
xa lắc nơi nào chìm trong bóng đêm.
Sông này rộng lại sóng lớn cuồn
cuộn.
Nặc tử
đi tới bên hàng so đũa mọc
dọc triền đê, nó quay qua ngã
dặn dò.
– Chút
nữa có chuyện gì, bà Năm cũng
ráng giữ im lặng nghe. Để mặc
tiểu bối hành động.
Ngã gật
đầu không đáp. Nặc tử cũng
không cần câu trả lời của ngã,
nó lôi trong ba lô ra mấy thỏi kim
loại màu đỏ, cỡ viên pháo
trung. Nó cột mấy thỏi đỏ này
lên cành so đũa, cứ đều đặn
mỗi cây một thỏi, cách nhau khoảng
ba mét. Tổng cộng là năm thỏi.
Cột xong thỏi
kim loại cuối cùng lên tàn lá
so đũa, Nặc tử kéo ngã vô
trốn trong bụi cỏ rậm. Trăng soi yếu
ớt lên hàng so đũa lưa thưa
lá, cảnh vật hoang thê lạ lùng.
Gió thổi qua bờ đê, đung đưa
mấy viên pháo màu đỏ sáng.
Khoảng cạn tách trà, Nặc tử
hích vô vai ngã. Đám lau bên
phải lay động dưới bóng trăng.
Rẹt.
Một tia chớp
đỏ từ đám lau phóng ra, nhằm
vô tàn lá so đũa. Ngã chưa
kịp định thần đã thấy thỏi
kim loại treo trên cây biến mất. Tàn
lá bị giật mạnh vẫn còn run rẩy
liên hồi. Bàn tay Nặc tử níu
chặt tay ngã, hai bà cháu nín thở
ngồi im. Chừng qua một tiếng gà gáy,
đám lau trước mặt lại lay động.
Ngã vận nội công nhìn kỹ vô
bóng đêm.
Rẹt.
Lần này
cũng vẫn một tia chớp đỏ nhằm
vô tàn cây so đũa. Nhưng lúc
này ngã loáng thoáng nhận ra, đó
là một dải lụa mỏng màu đỏ,
từ cụm lau phóng ra, nhanh như chớp
cuộn lấy thỏi kim loại rồi kéo
vô bóng đêm.
Tới lần
thứ tư, Nặc tử dúi vô tay ngã
cuộn dây đai, rồi nó dời chỗ
núp, bò dần về phía hàng so
đũa. Lần này phải đợi rất
lâu, hình như đối phương biết
rõ Nặc tử đang phục sẵn. Ngã
theo lời Nặc tử dặn, vẫn ngồi im
trong bụi rậm. Thời khắc trôi đi
chậm chạp, gà nơi thôn xa eo ót
gáy giấc nửa đêm. Nặc tử bò
mất đâu trong đám lau cỏ. Thỏi
kim loại màu đỏ cuối cùng đong
đưa trên tàn lá. Bất giác
ngã cũng dịch chuyển dần về phía
đó.
Đám lau
trước tàn so đũa lay động rồi
lại im lặng. Tiếng ếch nhái kêu
oàm oạp không ngơi, lẫn trong tiếng
sông nước, tiếng thở phì phò
kỳ dị tiến gần về phía ngã.
Hai bàn tay ngã toát mồ hôi, một
tay cầm chặt cuộn dây đai, một tay
nắm chặt cán cuốc.
Rẹt.
Dải lụa
đỏ vừa tung lên, cái bóng đen
trong bụi rậm phóng ra chộp lấy dải
lụa. Dưới ánh trăng vàng vọt,
cái bóng đen nắm chặt dải lụa
chạy vòng quanh gốc so đũa. Ngã
nhận ra Nặc tử. Tiếng thở hồng
hộc trong bụi lau đột ngột vang lên,
càng lúc càng đau đớn, càng
lúc càng dữ tợn. Đám lau cuồn
cuộn xô dạt. Tiếng Nặc tử kêu
lên hớt hải:
– Bớ bà
Năm, mang dây ra đây!
Ngã không
chần chừ, lập tức cầm dây xông
ra. Nặc tử đang rị dải lụa đỏ
quấn quanh thân so đũa, nó la nhỏ:
– Bà
Năm quấn dây cột cái lưỡi
thằng chó chết vô gốc cây dùm.
Khi đó,
ngã mới nhận ra, dải lụa đỏ
thiệt ra là cái lưỡi dài thườn
thượt, vừa đỏ, vừa ướt,
vừa nhớt. Ngã lật đật quấn
dây đai lên cái lưỡi, xiết
cứng nó vô gốc cây. Tiếng vật
vã trong đám lau càng thêm dữ
dội, cả một vùng cỏ lớn bị
quần nát để lộ một khối
tròn đen đang lăn lộn. Lúc này
Nặc tử đã rảnh tay, nó lăm
lăm cầm cái hột quẹt ga dí vô
lưỡi con quái vật.
– Thằng
chó chết, mày không nghe lời là
tao đốt phỏng lưỡi.
Con vật trong
bãi lau lật đật nằm yên, hoá
ra nó hiểu tiếng người. Nặc tử
lại nói:
– Bò ra
đây.
Con vật vừa
rên rỉ vừa bò ra, cái lưỡi
đỏ thu ngắn dần lại. Dưới ánh
trăng nó hiện nguyên hình hài
xấu xí kỳ dị. Thân hình to lớn
ô dề phủ một lớp da sần sùi
ngả sang màu xanh lục. Con vật gần như
nằm bẹp trên đất, cặp đùi
sau to khoẻ núp dưới cái bụng
tròn phệ. Thấy ngã tới gần, nó
ngước bộ mặt to bè nhìn lên.
Đó là khuôn mặt người được
gọt dũa một cách đầy ác ý.
Lỗ mũi nở lớn. Hai con mắt lồi.
Miệng rộng toác kéo dài gần
tới mang tai. Từ trong cái miệng méo
xệch vì đau đớn, tiếng kêu
ngèn nghẹn thảm thương hướng
về phía ngã.
Nặc tử
bật quẹt, ánh lửa loé lên trong
bóng tối. Nó nghiến răng đe doạ:
– Tiểu
Cáp Mô nghe đây, nếu mày không
đưa tụi tao qua sông thì tao đốt
lưỡi.
Gã cáp
mô nhân đau đớn nhắm liền hai
mắt. Nặc tử lấy một thỏi kim loại
đỏ ra, nó nhứ trước mặt con
cóc. Dưới bóng trăng, cặp mắt
lồi he hé mở ra từ đó loé
lên cái nhìn thèm khát. Nặc
tử thấy vậy thì cười:
– Ngươi
đưa được tụi tao qua sông thì
được thưởng năm cục pin đỏ.
Ngã ngạc
nhiên, hoá ra đây là mấy cục
pin. Chẳng lẽ thằng cáp mô nhân
này ăn pin? Nghĩ tới đó thì
bán tín bán nghi quay qua hỏi Nặc
tử:
– Con tiểu
quái này ở đâu ra?
Nặc tử
nhún vai:
– Cuộc
chơi sanh ra nó. Loại hình nhân này
sống bằng năng lượng của trò
chơi.
Ngã chẳng
hiểu gì, cũng không còn biết hỏi
gì. Khi đó, Tiểu Cáp Mô cứ
nhìn chằm chằm mấy cục pin trên
tay Nặc tử, nó thèm thuồng gật
đầu. Nặc tử nói:
– Được
rồi. Qua sông trước khi trời sáng
thì lãnh công. Nếu mày làm
phản, mày sẽ bị xoá sổ khỏi
cuộc chơi.
Nặc tử
nói xong thì cởi dây trói trên
thân cây so đũa. Tiểu quái lật
đật rút lưỡi lại, đau đớn
lăn lộn một lúc trên mặt đất,
rồi nó lấp xấp phóng xuống bờ
sông. Nặc tử vác hành lý lên
vai, ngoắc ngã đi theo.
Bên dưới
này sình lầy ngập tới bắp chân,
cỏ lau mọc tràn um tùm trên nước
sâu, mới ra thêm hai mét, nước đã
sâu tới ngang bụng. Sóng dữ vỗ
vô bờ từng chập, cuốn chìm lau
sậy. Ngã ngạc nhiên, không biết
sông rộng cỡ nào mà sóng lớn
như vầy. Nặc tử nói:
– Sóng
này do bọn thuỷ quái tạo ra.
Khi đó,
Tiểu Cáp Mô đã hì hụi kéo
dưới bùn lên một chiếc thuyền
dài kiểu ghe vỏ lãi, nó lật úp
lại cho ra hết bùn nước rồi nhanh
nhẹn đẩy ghe qua đám lau mịt mùng.
Nặc tử không chờ thuyền ra khỏi
bờ lau, nó lật đật thảy hành
lý lên sàn, lo lắng dặn dò:
– Bọn
thuỷ quái ở đây hung dữ ghê
lắm. Bà Năm phải ngồi yên giữa
lòng thuyền, không được nghiêng
đầu ra nhìn, không được thò
tay thò chân ra tới mạn.
Thuyền trôi
từ từ ra khỏi bờ lau thì đột
ngột tăng vận tốc. Tiểu Cáp Mô
đứng phía sau mũi hối hả đẩy
tay chèo. Nặc tử ngồi trước mặt
ngã, mắt nó đảo ngược đảo
xuôi trên mặt nước, tay lăm lăm
đốc kiếm.
Thuyền ra khỏi
bờ lau được hơn mười sải
tay thì gặp sóng lớn, nước tràn
qua mạn sủi bọt trắng xóa. Con thuyền
nhỏ lúc này như chiếc lá tre
trên dòng sông rộng, chao đảo
liên hồi, chỉ chực lật úp. Tiểu
Cáp Mô gồng mình đẩy chèo
lướt tới. Người gã nghiêng
ngả liên hồi hòng lấy thăng bằng.
Nặc tử không nói năng gì, nước
chảy từng dòng trên bộ mặt xanh
lè.
Khi bờ lau
chìm trong bóng tối, chỉ còn một
vạch đen thẫm, sàn thuyền bỗng
rung lên dữ dội như táng trúng
đá, mũi thuyền bị đẩy ngược
lên rồi bị quật về bên trái.
Con thuyền chao nghiêng, xoay vòng trong dòng
xoáy. Mùi tanh tưởi từ lòng
sông bốc lên nồng nặc. Nhấp nhô
dưới ánh trăng, những cái bóng
đen cuộn quẫy trong sóng nước,
những ánh mắt ma quái xanh đỏ
loang loáng. Ngã sực nhớ tới chuyện
ma quỷ hớp hồn trong cánh đồng
lau, liền hoảng sợ nhìn tránh đi
chỗ khác. Con thuyền xoay mòng mòng
càng lúc càng nhanh, vòng quay cứ
hẹp dần. Lúc này, mọi cố gắng
chống chèo dường như trở nên
vô ích. Tiểu Cáp Mô nhấc hai
mái chèo lên khỏi mặt nước,
hai tay gã cầm chèo đứng lom khom nhìn
xuống mặt sông đen ngòm đang cuồn
cuộn xoáy. Ngã thấy vậy cũng
liền thủ sẵn cuốc. Thình lình,
Nặc tử hét lên một tiếng, lưỡi
kiếm của nó lóe sáng nhằm bên
phải mạn thuyền đâm xuống. Tiểu
Cáp Mô cũng rống lên một tiếng
rồi quật mạnh hai mái chèo xuống
mặt nước bên trái mạn thuyền.
Con thuyền chòng chành dữ dội tưởng
như sắp lật. Tiếng gào thét ghê
rợn vang lên từ dưới lòng sông.
Nước quanh thuyền nhuốm màu đỏ
ối lại càng thêm tanh tưởi. Nặc
tử chém liền thêm ba nhát, con thuyền
nghiêng ngả thêm vài lần rồi
lặng im. Tiểu Cáp Mô lại hối hả
đẩy mái chèo, con thuyền lao về
phía trước, vượt qua vùng máu
đỏ. Lúc này, dòng sông đã
bớt sóng lớn, nhưng mặt nước
vẫn còn sôi sục hung hãn, nhấp
nhô trong sóng nước những cái vi
cá nhọn lểu lượn lờ. Nặc tử
vẫn lăm lăm tay kiếm, dõi mắt dọc
theo mạn thuyền, đôi lần nó giật
mình hốt hoảng ngẩng đầu nhìn
lên thượng nguồn. Ngã cũng giật
mình nhìn qua hướng đó, mặt
trăng tròn vành vạnh treo trên từng
cao, tỏa ánh vàng suốt dọc triền
sông.
Bờ bên
kia hiện dần ra trong tầm mắt như một
vạch ngang đen sẫm trên dòng sông
giát vàng. Nặc tử tìm được
thanh gỗ trên sàn thuyền, nó cầm
quạt lia quạt lịa xuống mặt nước
phụ đẩy thuyền đi nhanh hơn. Tiểu
Cáp Mô cũng gò lưng chèo, cả
người gã co tròn như con cóc
khổng lồ, hai mái chèo chỉa ra hai
phía quạt liên hồi. Ngã quay nhìn
phía mũi thuyền, bờ lau sậy đen
mịt mùng trước mắt, ước
lượng còn hơn vài chục sải
tay nữa thì cập bến.
Bỗng nhiên
con thuyền nghiêng sang trái, nghe "ùm"
một tiếng lớn. Ngã vừa quay lại
đã thấy cái bóng đen của
Tiểu Cáp Mô chìm xuống dòng
nước. Nặc tử chồm người về
phía ngã, nó la lên:
– Nhảy
xuống. Bà Năm, nhảy xuống mau.
Ngã chưa
kịp hiểu sự tình, bàn tay Nặc
tử đã níu chặt tay ngã. Nó
nghiêng người sang trái, hai bà cháu
lăn qua mạn thuyền, rớt tòm xuống
sông. Ngã vừa rớt xuống nước
thì vận công trồi lên. Nặc tử
đang níu mũi thuyền tìm cách dìm
con thuyền xuống nước, nó la lên
sặc sụa, tiếng mất tiếng còn:
– Bà
Năm bơi vô bờ, mau lên.
Ngã liền
sải tay bơi lẹ vô bờ. Vừa tới
ngang bờ lau, Nặc tử đã vác hành
lý đuổi kịp, nó hớt hải
vạch lau phóng vô trong. Ngã không
dám hỏi gì, cũng lủi theo Nặc
tử. Khi chân vừa chạm mặt bùn,
ngã níu thân lau lội tới.
Phía đằng
tây thoáng réo rắt những âm
thanh kỳ dị. Ngã sửng sốt dừng
lại nghe ngóng. Lúc đầu chỉ là
những tiếng réo rắt buồn ai oán,
sau rồi rõ dần là tiếng đàn
bát nhị chết chóc đau thương.
Vùng trời
phía tây đọng ánh trăng vàng
cháy lên từng hồi man di. Một đám
mây đen vắt ngang mặt trăng đang lớn
dần. Tiếng đàn bát âm bi thảm
lẫn với những tiếng gầm rú ma
quái, kéo theo tiếng quạt gió quen
thuộc, tiếng cơn dông cuồng nộ như
ngã đã từng nghe trong hẻm núi
Đá Tai Mèo. Gió từ xa đưa
tới một mùi lạ. Đám mây
đen càng tiến tới gần mùi lạ
càng đậm đặc. Ngã rùng
mình sợ hãi. Quyết là không
lầm. Ngã từng sống biết bao năm
tháng bên cạnh nghĩa trang trường
bắn, đã từng bao lần nghe qua cái
mùi này. Đó là mùi tử
khí. Mùi của những xác chết
vừa rời bỏ cuộc sống, đã
mất đi phần dương khí của con
người nhưng chưa kịp thối rữa
để hoá thành âm xú.
Mùi tử
khí tràn tới càng lúc càng
đậm đặc, bao phủ cả triền
sông. Mồ hôi ngã toát ra đầm
đìa trên đỉnh đầu, chảy
ròng ròng qua chân tóc. Bàn tay Nặc
tử phía sau, kéo giật ngã vô
lùm lau rậm.
Đám mây
đang trôi vùn vụt về phía bến
sông, tiếng đàn bát nhị vút
lên cao vóng trộn lẫn với những
tiếng quạ kêu thảng thốt.
Trên nền
trời nửa sáng nửa tối, nửa đen
xám nửa vàng cháy, hiện bóng
những con chim dang rộng đôi cánh như
một đoàn không chiến. Chừng khi
tụi nó tới gần, cả bầu trời
trên cao bỗng hoá đỏ rực như
đổ máu. Trong ráng màu đỏ
ối chết chóc ghê rợn đó,
ngã nhìn thấy những con quạ trắng
to lớn dị thường đôi cánh
bốc lửa. Mỗi con quạ mang trên lưng
một người khoác áo choàng
trắng, mặt bịt kín khăn trắng.
Đàn quạ chưa bay ngang qua mà cỏ
trên sông đã rạp xuống trước
sức quạt gió. Tiếng kêu rùng
rợn trên cao phóng xuống như muốn
xuyên thủng màng nhĩ. Hai tay ngã bịt
chặt hai lỗ tai, vận hết mười
thành công lực ứng phó, vẫn
thấy choáng váng đau đớn thấu
tâm can.
Đàn bạch
ô bay sát qua trên đầu, những cái
móng sắc nhọn khổng lồ như mỏ
neo cào vạch xuống triền cỏ lau. Những
con mắt vàng khè dữ tợn, to như
bóng đèn đường, sùng sục
tìm kiếm. Ngã kinh hoảng quá, thụt
đầu lặn luôn xuống nước.
Chừng cạn hơi thở, khi ngã ngóc
đầu trồi lên thì đàn bạch
ô đã bay qua. Triền sông chìm
trong vùng im ắng hoang vu. Mầu đỏ dữ
tợn chỉ còn là một vùng sáng
ửng hồng phía phương đông.
Từ sau cụm
lau Nặc tử thò đầu ra, mặt mũi
nó phủ kín bùn sình, hai con mắt
trắng dã lơ láo chứa đầy
nỗi kinh hãi.
Ngã mở
miệng hỏi mà nghe tiếng mình run rẩy
nghẹn ngào như tiếng người lạ:
– Tụi
cảnh vệ của Trại Trừng Giới...
đánh hơi mùi máu, đúng
không?
Nặc tử
cũng run rẩy trả lời:
– Tiểu
bối cũng đoán vậy. Bỗng dưng
trời tràn đầy sương xám và
vọng tới những tiếng kêu gào
thật là khủng khiếp.
– Đó
là tiếng kêu của bầy quạ trắng
từ phía thượng nguồn bay tới.
Nặc tử
trợn mắt kinh hãi:
– Quạ
nào? Bà Năm nhìn thấy quạ hay
sao?
– Ta nhìn
thấy đàn quạ và bóng người
ngồi trên đó. Còn hửi được
mùi tử khí nữa.
Nặc tử
thảng thốt nhìn quanh rồi kéo tay ngã
bươn về phía bờ lau rậm. Ngã
chẳng hiểu cớ sự gì cũng lật
đật lội theo, khi đó lại giật
mình nghĩ tới đám thủy quái
còn ở dưới sông. Nhưng dòng
sông lúc này đã lặng sóng,
im ắng ghê rợn. Có lẽ, bầy thủy
quái cũng sợ hãi bọn bạch ô
đã lặn trốn hết.
Lội qua bờ
lau rộng chừng năm mét là tới bờ
đất. Nước chỉ còn tới ngang
bắp chân nhưng lau sậy vẫn dày
đặc mịt mùng. Nặc tử khoát
tay cho ngã đi chậm lại, khi đó
nó mới thì thào nói:
– Bà
Năm là người duy nhất nhìn thấy
chân tướng bọn Âm Binh Tả Sứ.
Chuyện này chắc có một cơ duyên
đặc biệt nào đó. Từ trước
tới nay, người trong giang hồ chỉ kể
về sự xuất hiện của bọn Trừng
Giới Trại một cách rất mù mờ,
bởi lẽ chưa có ai thật sự nhìn
thấy được bọn chúng.
Ngã nghe nó
nói thì động lòng kinh sợ:
– Hoá
ra, bọn vừa rồi là quân Bạch Ô
của Âm Binh Tả Sứ.
Nặc tử
nhíu mày:
– Bà
Năm có thấy rõ những kẻ cỡi
trên lưng quạ không?
– Trên
lưng mỗi con quạ trắng mang một kỵ
sĩ áo trắng. Tụi này mặt mũi
tay chân đều quấn kín khăn sô
trắng. Dưới bóng trăng mờ cũng
khó nói được, đó là
âm binh hay người dương thế.
Nặc tử
rùng mình không trả lời, nó
ngước đầu nhìn lên trời. Sao
mai le lói đằng đông, báo hiệu
đêm gần tàn.
– Trời
đã gần sáng rồi, bà cháu
mình phải mau tìm nơi ẩn náu.
Chờ đêm xuống mình sẽ đi
tiếp.
Nói xong, Nặc
tử leo lên bờ, xăm xăm đi về
phía trước. Đi ngang qua một bụi
mùng hôi rậm rạp, bất thình
lình nó vung kiếm lên, quật mạnh
sống kiếm vô cụm mùng hôi. Từ
trong bụi lá vọng ra tiếng kêu "oạp"
thất thanh. Nặc tử quát nhỏ:
– Thằng
cóc chết! Mau ra đây!
Tiểu Cáp
Mô từ trong bụi mùng hôi ló đầu
lên rồi lại thụp nhanh xuống. Nặc
tử gầm gừ lấy lưỡi kiếm vạch
cụm lá ra:
– Mày
đưa người qua sông mà bỏ trốn
nửa chừng, tội mày đáng bị
xóa sổ khỏi cuộc chơi.
Tiểu Cáp
Mô ngồi co ro trong bụi, hai tay che kín mặt
ra chiều sợ hãi lắm. Ngã thấy
vậy thì áy náy nói:
– Tiểu
Cáp Mô, bọn âm binh đã đi
rồi. Nhà ngươi đừng sợ nữa.
Tiểu Cáp
Mô từ từ bỏ tay ra, nhưng vẫn ngồi
co rúm trong bụi nhìn ra. Lúc này
trời đã hơi hửng sáng, ngã
mới nhìn thấy rõ hơn cặp mắt
lồi của nó. Cặp mắt trong trẻo
như nước hồ in bóng lau sậy xanh
rờn. Khuôn mặt nó xấu xí dị
dạng, nhưng chỉ mang vẻ sợ hãi
chứ tuyệt nhiên không chút gian manh.
Ngã động lòng nói:
– Nặc
tử, tha cho nó.
Nặc tử
phẩy tay:
– Đồ
vô dụng. Biến đi đằng nào
cho khuất mắt.
Tiểu Cáp
Mô từ trong bụi nhảy vọt qua mặt
Nặc tử, chẳng mấy chốc cái bóng
lưng gù của nó đã biến vô
lau cỏ. Nặc tử quay qua ngã, nói:
– Mình
cũng phải đi tìm nơi tạm ẩn
thôi.
– Trời
còn chưa sáng tỏ, sao không tiếp
tục đi tới, tránh xa bờ sông này?
– Đây
là vùng canh tác của trại Trừng
Giới. Vào được đây có
thể coi như là thoát hiểm vì
bọn cảnh vệ chỉ kiểm tra chặt chẽ
khu vực bên ngoài, nhằm ngăn chận
những kẻ muốn đột nhập vô
giới phận của trại. Vùng trong này,
ban đêm do bọn âm binh kiểm soát,
ban ngày do bọn phạm binh kiểm soát.
Chuyện kiểm soát ban đêm rất lơi
lỏng vì cả hai đạo Hắc Bạch
đều lo thao dợt thủy quân và lục
quân, chỉ cần mình tránh xa điểm
tập kết của tụi nó là yên.
Vào ban ngày, các nông trường
nhộn nhịp tham gia sản xuất thu hoạch,
cũng như vận chuyển lương thực,
công nhân đi lại trên mọi nẻo
đường. Hai bà cháu lơ ngơ dẫn
nhau đi rất dễ bị phát hiện.
Thành ra đi ban đêm là thuận tiện
nhất.
Ngã gật
đầu:
– Vậy
thì tạm nghỉ ban ngày, chờ tới
đêm sẽ lên đường.
Hai bà cháu
vừa vượt qua gò đất đã
thấy đồi nương thăm thẳm hiện
ra trong bóng ban mai heo hắt. Liền lúc đó,
ngã nghe có tiếng động lạ phía
sau. Hai bà cháu cùng giật mình
quay lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét