![]() |
*** |
Tiểu Cáp Mô
vừa nhìn thấy con sông thì thụt
lùi lại phía sau. Ngã lạ lùng
hỏi:
– Có chuyện
gì vậy?
Nặc tử giở bản
đồ ra coi lại, lo lắng nói:
– Hình như đây
là đoạn hạ nguồn của sông U
Tịch.
– Rõ ràng là
bà cháu mình đã cố đi
lệch sang mé đông để tránh
vực đá. Sao lại vẫn bị kéo
về phía này.
Nặc tử hối hả
khoát tay chỉ lên bờ đá:
– Không xong rồi.
Có kẻ nào lẻn vào lập chương
trình nối mạch. Mau. Mình đổi
qua hướng này.
Tiểu Cáp Mô
vừa nghe xong là nhảy vô bụi cỏ
rậm. Ngã với Nặc tử cũng men theo
ghềnh đá quay ngược sang hướng
đông. Hai bà cháu đi được
nửa ngày đường thì dừng lại
bên một mỏm đá, chưa kịp
ngụm nước đã nghe tiếng la huyên
náo bên kia ghềnh. Ngay sau đó lại
có ba tiếng còi vang lên lanh lảnh.
Nặc tử vừa nghe qua đã biến sắc,
quay sang ngã:
– Phái Toái
Chỉ gặp nạn.
Nó nói xong thì
lủi vô mấy bụi rậm lần ra mé
ghềnh. Ngã cũng không chần chờ,
liền vạch cây bám theo.
Phía dưới
ghềnh là một vùng đất trũng
rộng lớn, gần như là một thung
lũng hình lòng chảo, bên trong chỉ
toàn đá và lơ thơ mấy lùm
cây bụi. Phía bắc có dãy núi
cao sừng sững chắn ngang. Ba mặt còn
lại là ghềnh đá thấp. Ngã
nhận ra năm người phái Toái Chỉ
mặc quần nâu có thắt lưng vàng,
đang bị bọn Sùng binh bày trận
đồ bát quái vây hãm. Họ
gồm ba người đàn ông và hai
thiếu nữ, đều là những cao thủ
thượng thừa thủ pháp tinh diệu.
Trừ một người đàn ông tóc
trắng sử dụng cặp chuỳ đỏ
ra, cả bốn người kia đều sử
dụng trường kiếm.
Tám tên sát
thủ Sùng binh dựng trận đồ bát
quái như tám ngọn núi xoay vòng
quanh thung lũng. Thế trận vừa vững chãi
kín đáo vừa biến hoá linh hoạt
khó lường, quả là thập phần
nguy hiểm. Chưởng lực Sùng binh cuộn
hình bát giác như sóng dồn
trùng điệp xoáy ào ạt về
trung điểm, cả một vùng đồng
khô cát bụi bay mù mịt. Hai thiếu
nữ trong phái Toái Chỉ càng đánh
càng tỏ ra yếu thế dần, họ vừa
luống cuống đỡ đòn vừa run
lập cập. Ngã đoán, hai người
này đã bị trúng Hàn băng
chưởng. Ba người còn lại cố
sức ra đòn tự bảo vệ mình
và chống đỡ cho kẻ bị thương,
tình thế thật là bi thảm. Thình
lình, người đàn ông cầm
chuỳ thét lên đau đớn rồi
thổ ra một ngụm máu. Người ông
ta bắt đầu run rẩy nhưng tay chuỳ
vẫn nhằm về phía trước mà
quạt ra những đòn dũng mãnh. Ngã
kinh ngạc quay qua hỏi Nặc tử:
– Những người
này trúng Hàn băng chưởng của
Sùng binh sao vẫn vận được nội
công?
– Người phái
Toái Chỉ trước khi vào Chốn Manh
Động đều phải luyện qua Hoả
tán công. Họ có thể tạm thời
kiềm chế hàn băng trong cơ thể,
nhưng chắc là không chịu đựng
được lâu – Nặc tử thở
dài, quay mặt đi – Bà Năm, mình
phải đi thôi.
Ngã lắc đầu:
– Thấy người
gặp nạn mà không cứu, ta còn
mặt mũi nào mà nhìn ai. Hơn nữa
người Toái Chỉ cũng đã có
lần cứu mạng ta ở Cõi Bất Nhất.
Nặc tử, hai bà cháu mình đành
liều chết một phen.
Nặc tử chỉ chờ
nghe tới đó là lật đật rút
gươm ra. Chắc nó sợ ngã đổi
ý hay sao nên chẳng chờ ngã nói
thêm lời nào mà co cẳng phóng
luôn xuống bờ cỏ. Ngã cũng giơ
cuốc, rút kiếm thi triển khinh công
đuổi theo. Tiếng gió vù vù bên
tai chưa ngưng, tay phải ngã đã sử
chiêu Sơn thiên đại súc, như
núi ngự trên trời, nội lực sung
mãn tuôn ra ào ạt trên lưỡi
cuốc. Tay trái ngã dùng kiếm sử
chiêu Phong thuỷ hoán, trên là gió
dưới là nước, gió thổi lặng
thinh trên nước mà âm nhu hiểm
độc vô thường. Hai đòn tả
hữu nhằm hai bên hông tên Sùng
binh đồng loạt xông tới. Mũi mỏ
chim từ bên phải nhằm ngay gáy đối
thủ bổ xuống. Đầu kiếm từ
bên trái chuyển hướng xốc ngược
lên nách, đụng trúng phần mềm
là đâm thẳng tới. Thân hình
trắng hếu đồ sộ té ập xuống
đất, không kịp la lên một tiếng
nào. Máu trong người nó tuôn ra
thành vòi vàng ệch, hôi hám
không thể tưởng. Một thiếu nữ
trong phái Toái Chỉ la lên lảnh lót:
– Hảo công
pháp, đa tạ nữ hiệp.
Ngã phấn khích
múa cuốc quay qua tấn công tên Sùng
binh bên cạnh. Lúc này thế trận
bát quái đã bị phá vỡ.
Bốn tên Sùng binh liền lập trận
Tứ trượng vây năm cao thủ phái
Toái Chỉ vô trong. Hai tên khác lập
thế Lưỡng nghi đấu với Nặc
tử. Một mình ngã đấu với
một tên. Không ngờ tên Sùng binh
này sức khoẻ kinh khiếp, lại cố
ý phòng vệ những điểm yếu
trên người, cho nên ngã tấn công
liên tục mà vẫn không sao hạ
được hắn. Bên phía phái
Toái Chỉ càng đấu càng yếu
thế, ba người bị thương chỉ
còn chống cự yếu ớt, nên thế
trận Tứ Trượng càng lúc càng
chiếm thượng phong. Nặc tử cũng
đang loay hoay chống đỡ chật vật
với hai tên Sùng binh. Thành ra, mọi
hy vọng đều dồn về phía ngã.
Nếu ngã hạ thủ được tên
Sùng binh này mà quay qua trợ giúp
cho Nặc tử hay phái Toái Chỉ thì
phần thảm bại chắc chắn sẽ
nghiêng về phía Sùng binh. Đối
thủ của ngã cũng biết vậy nên
tung chưởng lực ào ạt về phía
ngã. Giữa lúc đó, bỗng có
tiếng Nặc tử la lên mừng rỡ. Ngã
liếc sang thì thấy một tên Sùng
binh đang nằm giãy giụa dưới đất,
tên còn lại chống cự loạng
quạng, lùi dần về phía sau.
Nặc tử một tay
múa kiếm, một tay dứ dứ về phía
trước. Miệng nó thì bai bải:
– Bà Năm, tiểu
bối ném độc châm đâm mù
mắt thằng Sùng binh rồi.
Phái Toái Chỉ
nghe vậy liền đổi chiến thuật.
Người đàn ông cầm chuỳ la
to:
– Thanh muội, Hoàng
muội, ném độc châm.
Hai thiếu nữ lùi
vô giữa vòng rút độc châm
ra chờ dịp phóng vô mắt tụi Sùng
binh. Ba người đàn ông trụ bên
ngoài tiếp tục múa vũ khí chống
đỡ. Ngã cả đời không sử
dụng ám khí bao giờ, trong lúc nguy
cấp cũng gỡ đại cây kẹp tóc
nhằm vô mắt Sùng binh mà ném.
Thế trận bỗng nhiên thay đổi, bọn
Sùng binh bắt đầu múa máy loạn
xạ rồi lùi dần lại như muốn
tìm đường bỏ chạy.
Ngã múa cuốc
xông lên, vừa lúc quét được
mỏ chim ngang cổ tên Sùng binh thì có
tiếng tù và vang lên inh ỏi. Nặc
tử hét lên:
– Bà Năm. Chạy
mau.
Ngã ngẩng đầu
nhìn lên. Trên ghềnh đá bóng
Sùng binh đứng lố nhố. Nặc tử
lại không chạy mà đứng chết
sững ở đó. Tiếng tù và
vang lên gióng giã ba mặt. Chẳng mấy
chốc mà tụi Sùng binh đã kéo
tới vây kín lòng chảo. Đông
tây nam đều lố nhố bóng sùng
trắng. Mấy cao thủ Toái Chỉ kéo
nhau tụ lại một chỗ. Bất giác
ngã cũng chạy tới đứng gần
bên họ. Người đàn ông cầm
chuỳ đỏ lại rút còi ra thổi
lên ba tiếng, nghe rất thê lương.
Khi tụi Sùng binh
bắt đầu bò xuống ghềnh đá,
mặt đất dưới chân ngã bỗng
chuyển động. Ban đầu là những
chấn động rất nhỏ, nhưng rồi
rõ dần. Đất bên dưới rung
chuyển rùng rùng rất kỳ lạ. Bọn
cao thủ Toái Chỉ tỏ vẻ mừng rỡ,
đồng loạt chĩa mũi kiếm về
phía Sùng binh.
Đám đất
bằng phẳng trước mặt ngã bỗng
nổi lên những vồng đất như
luống khoai lang. Các vồng đất chạy
dài về phía bọn Sùng binh, được
khoảng hơn mười bước chân thì
dừng lại. Từ đầu vồng ló
lên những người lùn đội nón
rộng vành, ăn mặc sặc sỡ. Ngã
sững sờ chưa rõ sự tình thì
đã nghe Nặc tử la lên hăm hở:
– Người Nấm.
Bộ lạc Người Nấm tới chi viện.
Khi đó, khoảng
đồng vây quanh chỗ ngã đứng
đã lô nhô màu sắc rực rỡ.
Bọn Sùng binh trên ghềnh cũng bị
bất ngờ, nhưng tiếng tù và bỗng
lại vang lên, mấy con quái vật đùng
đùng kéo xuống lòng chảo. Đám
Người Nấm đứng sát vô nhau,
thủ sẵn cung tên, khi tụi Sùng binh
vừa tới ngay tầm nhắm là đồng
loạt hét lên hiệu lịnh "xạ
tiễn". Sùng binh một nửa té ngổn
ngang trên đất, một nửa vẫn theo
tiếng tù và thúc giục mà lì
lợm xông tới.
– Xáp lá cà.
Đám Người
Nấm hét vang, đồng loạt rút kiếm
xông về trước.
Chiến binh Người
Nấm sử dụng song đao, chiêu thức
nhanh nhẹn tuyệt luân, kiếm ý lại
mềm mại như nước chảy mây
trôi. Họ xông trận theo thế Lưỡng
nghi, hai người ghép thành một cặp,
cứ một người nhảy tới công
thì một người lùi lại thủ,
bởi vậy mà chiêu số đánh
ra miên man bất tận, công thủ lại
vũ dũng nghiêm mật, di chuyển linh hoạt,
hoán đổi vị trí liên hồi.
Bọn Sùng binh lập trận bát quái
nhưng không sao vây hãm được
những người lùn vô trận đồ.
Bọn Sùng binh to
xác chậm chạp bị sự linh hoạt
nhanh nhẹn của đám người lùn
khống chế dần dà rơi vào thế
bị động, lớp nằm chết ngổn
ngang trên đất, lớp chống cự yếu
ớt lui dần về phía ghềnh đá.
Năm người phái Toái Chỉ tranh thủ
tình hình khả quan mà tập trung vô
chuyện trị thương. Nặc tử cũng
đang lăng xăng bên hai đứa con gái,
tìm cách chỉ vẽ. Ngã kêu nó:
"Nặc tử, chuyện
tạm yên rồi. Bà cháu mình đi
thôi."
Nặc tử không
trả lời chỉ đứng thẳng người
lên nghe ngóng, rồi quay qua nói cái
gì với gã đàn ông cầm
chuỳ đỏ trong phái Toái Chỉ.
Khuôn mặt gã đàn ông liền
biến sắc. Tiếng Nặc tử vang lên
bên tai ngã:
"Chuyện này
chỉ mới bắt đầu. Mình đã
lỡ dính vào thì không thoát
được đâu."
Vừa lúc đó,
tiếng còi của phái Toái Chỉ
lại vang lên thảm khốc hỗn loạn.
Không phải chỉ có gã đàn
ông cầm chuỳ thổi còi mà cả
bốn người còn lại trong phái
Toái Chỉ cũng đều ra sức thổi
khẩn cấp. Bọn Sùng binh tưởng đã
thua trận chạy hết về ghếnh đá
nay lại hăm hở quay ngược lại. Giữa
tiếng tù và hung hãn, ngã bỗng
nghe ra những tiếng dậm dồn dập. Tiếng
dậm càng tới gần, tiếng còi
phái Toái Chỉ càng vang lên khẩn
thiết.
Chẳng mấy chốc,
xung quanh lòng chảo đã lố nhố
những kỵ sĩ áo đen, mặt bịt
kín khăn đen, cỡi trên những con
vật vạm vỡ hình dáng kỳ dị.
Bọn này kéo tới càng lúc càng
đông, vây kín hết ba mặt đồng
cỏ. Cờ đen tung bay rợp trời. Ngã
lo sợ hỏi Nặc tử:
"Bọn này là
ai?"
Tiếng Nặc tử
giận dữ la lên:
"Hắc Lệnh Kỳ.
Mấy thằng Hắc Kỳ chó chết."
Ngã nghe tới tên
Hắc Kỳ thì bao nhiêu căm giận
trong lòng cũng bốc lên phừng phừng.
Các chiến binh
Người Nấm thu hết về giữa lòng
chảo, đứng sát vai nhau lập thành
một vòng tròn lớn. Ngã chạy về
phía họ, lách vô đứng trong
vòng. Ở đó có Nặc tử và
đám người phái Toái Chỉ,
cũng đang lăm lăm vũ khí.
Tụi kỵ sĩ áo
đen trên ghềnh phất cờ đen, đồng
loạt hét lên hung tợn. Mấy con thú
cỡi cũng sung sức nhảy nhổm lên
rồi kéo nhau băng mình phóng xuống
đồng cỏ. Quân Hắc Kỳ ngồi
trên lưng thú phóng đi vùn vụt,
lại sử dụng trường thương lia
ngang trên mặt đất, sức công phá
xem ra dữ dội lắm. Khi đám thú
cỡi tới gần, ngã mới kinh ngạc
nhận ra, đó là những con heo rừng
to lớn lạ thường. Cái mõm vạm
vỡ chĩa ngược lên trời nhe bộ
răng nanh ngọn hoắc. Đám lông cổ
dựng đứng lên như bờm ngựa.
Trong đợt tấn
công đầu tiên, đụng phải bức
tường chống trả của Người
Nấm, bọn Hắc Kỳ bật ngược về
sau. Mấy lá cờ đen trên ghềnh lại
phất lên liên tục, đoàn thú
dữ của tụi áo đen lại xông
vô trận. Lần tấn công thứ hai,
toán kỵ binh chọc thủng mấy chỗ
trên vòng phòng thủ của Người
Nấm. Mấy con heo vừa lọt vô trong liền
bị phái Toái Chỉ xông tới tấn
công.
Ngã cũng không
chần chờ nhằm vô tên cỡi heo lông
hung đỏ, múa cuốc xông tới. Ngọn
giáo của nó từ trên cao đâm
xuống cộng với sức thú phóng
mạnh bạo ghê rợn. Ngã hét lên
chùn người né tránh, mượn
chiêu Thiên địa bĩ, từ trong chỗ
bế tắc đâm ra đòn cứu mạng.
Lưỡi cuốc của ngã lướt qua
cổ chân trước của con thú dữ,
chém ngang cổ chân sau. Con vật đau đớn
nhảy lồng lên lảo đảo chúi
đầu đâm về phía trước.
Ngã cũng mất đà té nhủi
xuống đất. Vừa khi ngã chưa kịp
đứng dậy, tên hắc Kỳ đã
cỡi heo quay lại. Con heo thọt phóng bằng
ba chân mà vẫn nhanh nhẹn vô cùng.
Mũi thương của tên Hắc Kỳ nhằm
ngay người ngã đâm tới. Trong lúc
hiểm nguy, ngã cố đưa cuốc lên
hộ vệ nhưng cổ tay bỗng nhiên đau
nhói không sao cử động được.
Khi mũi thương
chỉ còn cách ngã chừng hai mét,
một tia chớp đỏ phía bên trái
ngã nhằm ngay mặt tên Hắc Kỳ
phóng tới. Bóng áo đen đột
ngột nhảy dựng lên rồi bị cuốn
văng khỏi lưng ngựa. Ngã lật đật
nằm choài xuống đất vừa lúc
con heo thọt mất đà nhảy chồm qua
mình ngã rồi té cái huỵch
xuống phía sau. Ngã hoảng hốt bò
dậy. Cách ngã chừng năm bước,
tên Hắc Kỳ đang ôm mặt nằm
lăn lộn trên mặt đất. Thân
hình nó giãy giụa thêm vài
cái rồi thẳng đơ ra bất động.
Tiểu Cáp Mô ngồi thu lu trong bụi cỏ
ngước cặp mắt ngọc thạch lên
nhìn ngã. Chèng ơi. Con cóc chết
toi này. Nó núp đâu từ nãy
giờ, chờ đúng lúc hiểm nghèo
mới ra tay cứu nạn. Ngã chưa kịp
nói lời cảm ơn, bọn Hắc Kỳ
đã ào ạt xông tới vây ngã
với Tiểu Cáp Mô vô giữa.
Tiểu Cáp Mô
tuy hình dáng ô dề nhưng thân
pháp vô cùng linh hoạt. Nó di chuyển
liên hồi thỉnh thoảng lại phóng
lưỡi nhằm vô mặt đối phương
tấn công. Lưỡi tên người cóc
không ngờ mang chất độc giết người
cấp tốc. Hai thằng Hắc Kỳ bị nó
mổ trúng đều lăn quay ra chết thảm
khốc. Bọn cẩu tặc thấy đồng
bọn chết không kịp ngáp thì sợ
hãi lùi xa khỏi Tiểu Cáp Mô.
Ngã tức giận chỉ tay vô ba tên
vờn heo bên ngoài, hỏi:
– Bọn bây đều
là người cớ sao theo làm tay sai cho
bọn sâu bọ?
Mấy bản mặt
bịt kín khăn đen không nói năng
gì. Ngã lại càng căm ghét:
– Đã biết
xấu hổ giấu mặt giấu mày sao còn
đang tâm sát hại đồng loại?
Một tên chẳng
nói chẳng rằng thúc heo xông tới,
đâm luôn ngọn thương về phía
ngã. Tên cẩu tặc này liền bị
Tiểu Cáp Mô dùng Cáp mô công
hất bay khỏi lưng thú, rớt xuống
đất nằm chết thẳng cẳng mà
không rõ tại sao. Ngã định chửi
thêm vài câu nữa cho hả giận thì
nghe tiếng Nặc tử léo nhéo bên
tai:
"Bà Năm. Bà
hơi đâu mà lý sự với mấy
thằng chó săn. Mau nhờ thằng cóc
cắn Tiểu Cáp Mô lên khoá miệng
bọn thổi tù và lại, sẵn tiện
lấy mạng bọn cầm cờ đen luôn."
Ngã nhìn quanh tìm
Nặc tử, khi đó mới biết, lợi
thế chiến trận đang nghiêng hết về
phía kẻ thù. Bọn Hắc Kỳ múa
giáo cỡi heo phóng dọc ngang trên
đồng cỏ, tàn sát đám chiến
binh Người Nấm dã man vô cùng.
Các chiến binh Người Nấm tuy nhanh nhẹn
xông xáo nhưng bị mũi trường
thương khống chế rất khó lòng
tiếp cận được đối phương,
số bị đánh dạt ra ngoài, số
bị ngọn giáo hung tợn của Hắc Kỳ
đâm lủng ruột hay chọc lủng cổ
họng chết rất thảm thương. Mấy
con heo rừng cũng hung hãn không kém
chủ nhân, tụi nó lao ào ào tới
xốc luôn hàm răng nanh nhọn hoắc
vô bụng đối thủ, hất cả thân
người bay lên trời. Vòng phòng
thủ của Người Nấm lúc này
đã bị phá huỷ hoàn toàn,
chỉ còn là một trận chiến hỗn
loạn.
Trên ghềnh đá,
Sùng binh đang thổi tù và đốc
thúc quân tràn xuống. Mấy lá
cờ đen cũng phất liên hồi. Ngã
liền xông tới bên Tiểu Cáp Mô,
vừa lúc nó quấn cổ thằng Hắc
Kỳ quật xuống đất. Ngã lật
đật nói:
– Tiểu Cáp
Mô, nhà ngươi mau tìm cách lên
ghềnh đá giết hết tụi thổi
tù và cùng tụi phất cờ đen.
Tiểu Cáp Mô
vừa nghe xong đã quay đầu về phía
hai thằng Hắc Kỳ, oạp oạp kêu lên
đầy đe dọa. Cái lưỡi đỏ
của nó phóng ra vun vút, nhằm mặt
thằng chó săn cỡi heo bạch mổ
tới. Thằng này vừa đưa kiếm
lên đỡ thì cái lưỡi đã
như giải lụa đỏ lượn qua thằng
bên cạnh quấn chặt cổ. Tên Hắc
Kỳ kêu lên rùng rợn một tiếng
thì đổ sụp trên lưng thú.
Con heo rừng hoảng hốt phóng đại
về phía trước. Tiểu Cáp Mô
cũng theo nó phóng đi, thoáng chốc
là mất hút trong đám đông
nhốn nháo.
Ngã còn lại
một mình liền múa cuốc xông vô
tên Hắc Kỳ cỡi heo bạch. Lúc này
chuyện sống chết đã không còn
lý tới nữa nên đường công
của ngã liều lĩnh vô cùng. Chưa
qua ba chiêu thế đã nghe trên ghềnh
phía tây tắt mất tiếng tù và,
rồi cả bốn mặt đều im ắng.
Tụi Sùng binh đang ào ào tràn
xuống đứng chựng lại ngơ ngác.
Hàng ngũ tụi Hắc Kỳ cũng thoáng
chốc mà rối loạn. Khi đó ngã
mới thấy, mấy cây cờ đen trên
ghềnh đã biến mất. Tiếng náo
loạn trên ghềnh phía nam vọng xuống
lẫn vô tiếng oàm oạp đau đớn
của Tiểu Cáp Mô. Ngã lo ứa nước
mắt, đoán là tụi trên ghềnh
đang xông vô tấn công thằng cóc.
Lợi dụng lúc
tụi Sùng binh và Hắc Kỳ đang rối
loạn rút binh về phía sau, các chiến
binh Người Nấm củng cố lại thế
trận. Họ lập lại vòng phòng
thủ, nhưng cái vòng tròn này
chỉ nhỏ bằng một nửa vòng ban
đầu, đa số chiến binh lại bị
thương nặng, máu me đầm đìa
không được băng bó. Ngã gạt
nước mắt, chen tới bên mấy con
người nhỏ nhắn can trường. Nặc
tử từ trong đám thây người
đang bò ra, hình như nó bị
thương nặng ở chân. Nó quẹt
nước mắt lết vô đứng trong
hàng chiến binh. Bất giác ngã đưa
tay sang nắm tay người bên cạnh. Đó
là một thiếu nữ mặc áo màu
cam đốm trắng, khuôn mặt xinh xắn,
cặp mắt trong leo lẻo. Ngã nghẹn ngào
nói:
– Ta với cô
cùng sống cùng chết với nhau.
Cô gái Người
Nấm gật đầu rồi đưa song đao
lên trời. Những Người Nấm khác
cũng vung song đao lên lên đồng
thanh la lớn: "Chiến
binh Người Nấm. Quyết tử."
Tiếng tù và lại vang lên trên
ghềnh đá, tụi Sùng binh và Hắc
Kỳ ào ạt kéo xuống lòng chảo.
Giữa lúc đó, bỗng có tiếng
Nặc tử la lên lảnh lói:
– Chúng ta có
viện binh.
Lẫn trong tiếng tù
và là tiếng trống trận. Phía
Người Nấm cũng đồng loạt reo
hò:
– Viện binh tới.
Trong ánh nắng
vàng, những cái bóng màu xanh phất
phơ hiện ra trên vách núi phía
bắc. Tụi Sùng binh và Hắc Kỳ đã
xông tới nửa đường thì hoảng
hốt dừng lại. Cơn lốc màu xanh
trên vách đá theo tiếng trống
trận tràn xuống, tẻ ra làm hai nhánh
vòng qua vòng tròn của Người
Nấm, xông tới đón đầu Sùng
binh và Hắc Kỳ. Đó là những
chiến binh mặc áo xanh da trời, khoác
khăn xanh, cỡi ngựa xanh, sử dụng câu
liêm. Đoàn chiến binh áo xanh thúc
ngựa vượt qua đám Sùng binh xông
thẳng vô bọn Hắc Kỳ. Cả hai bên
cùng cỡi thú chiến sử dụng
trường binh khí nên thế trận dàn
rộng ra cả vùng đồng cỏ, cát
bụi bay ngợp trời. Ngã chạy về
phía Nặc tử. Nó đang ngồi bệt
trên đất nhăn nhó đau đớn
nhìn ra đám ngựa đang quần thảo.
Ngã la lên:
– Nặc tử, nhà
ngươi bị thương ở đâu?
Nặu tử mếu máo
nói:
– Tiểu bối bị
cái mõm con heo hôi thối húc trúng
chân. Chắc là nát thịt dập
xương rồi.
Ngã lật đật
nắm chân trái Nặc tử lôi ra, nó
hét lên rùng rợn vang động cả
chiến trường. Ngã nạt:
– Im miệng coi.
Ngã nắn thử
khớp xương. Hoá ra thằng này chỉ
bị trặc khớp gối nhưng máu me ở
đâu lại dính đầy nhìn thiệt
là khủng khiếp. Ngã chẳng nói
gì, vận nội công vặn ngang một
phát, Nặc tử lăn quay ra đất chết
giấc. Vài giây sau nó tỉnh dậy,
vừa ngọ nguậy chân đã thấy
rên la rùng rợn:
– Thôi. Xong rồi.
Vậy là tàn tật cả đời.
Ngã bực mình
la át tiếng nó:
– Nhà ngươi
mau cầm kiếm đứng lên.
Ngã bỏ nó
nằm rên rỉ đó, cầm cuốc
xông ra trận. Đám kỵ sĩ áo
xanh đang vây đánh bọn Hắc Kỳ
ráo riết. Bộ lạc Người Nấm
dồn ngược tụi Sùng binh về lại
ghềnh đá. Tiếng tù và tắt
ỉm từ bao giờ. Nặc tử đi cà
nhắc tới bên ngã, cười hỉ
hả:
– Bọn Hắc Kỳ
hôm nay gặp kỵ binh của bộ lạc
Người Gió là tiêu đời.
Trước khi trời tối là trận chiến
kết thúc.
Khi đó, mặt
trời đã xuống ngang tầm cây, ráng
chiều soi lên màu áo xanh phất phới.
Ngã thán phục nghĩ, hoá ra tụi
Người Gió này ra là một bộ
lạc thiện chiến, xông trận quy củ
dũng mãnh lại vô cùng linh hoạt.
Tiếng heo rừng kêu eng éc vang lên
từng hồi thê thảm, mấy con heo lạc
chủ phóng lên xác chết mà chạy
quàng xiên. Lưỡi câu liêm bay
loang loáng nhằm vô cái bóng đen
trước mặt ngã giật mạnh, tên
Hắc Kỳ đổ gục trên lưng heo.
Con heo lồng lên hung tợn, hất luôn
thằng chủ xuống đất, rồi chẳng
hiểu vì sao nó quay phắt lại. Cái
mõm đầy răng nhọn nhằm ngay bụng
chủ húc tới. Ngã lật đật
quay đi, không muốn nhìn thấy cảnh
tớ giết chủ tới đổ ruột gan.
Nhân lúc Người
Gió đang nắm giữ phần thế thượng
phong, ngã chuyển sang lo phần cứu thương.
Ngã với hai cô gái phái Toái
Chỉ khiêng mấy chiến binh bị thương
vô hốc đá cho Nặc tử băng
bó. Nhiều người trúng Hàn băng
chưởng của Sùng binh thân thể
đóng băng cứng ngắt chẳng biết
sống chết ra sao. Người đàn ông
cầm chuỳ cũng bị thương rất
nặng, chân phải bị heo rừng húc
gãy lìa, phần bụng dưới bị
mũi thương Hắc Kỳ đâm nát.
Hàn băng chưởng không gặp sức
đề kháng đã phát tán dữ
dội. Khuôn mặt người đán ông
đã hoá xanh lè, mồ hôi chảy
trên mặt đọng thành những giọt
nước đá. Hai cô gái Toái
Chỉ nước mắt đầm đìa
tìm cách điểm huyệt cầm máu,
truyền chân khí cho đồng môn dù
là không còn hy vọng gì. Ngã
gạt nước mắt, kính cẩn đặt
hai cây chuỳ đỏ nằm ngay ngắn bên
cạnh người chiến binh rồi cúi đầu
đọc câu kinh cầu siêu.
Trên đồng bỗng
có những tiếng la thất thanh hãi
hùng. Ngã giật mình nhìn quanh. Bọn
Hắc Kỳ và Người Gió đều
hạ vũ khí lui dần về phía sau.
Đám Người Nấm cũng kéo về
giữa đồng co cụm lại. Biết có
chuyện nguy khốn sẽ lại xảy ra, ngã
lật đật chạy tới bên Nặc tử.
Nó ra khỏi hốc đá, nhìn sững
lên ghềnh, ra chiều hãi hùng lắm.
Ngã hỏi:
– Có chuyện
gì nữa đây?
Nặc tử khó
nhọc trả lời:
– Bọn Sói Đỏ
đang kéo tới. Bọn này ở phương
bắc sao lại tràn xuống tận đây.
Vừa lúc đó,
ngã nghe trong gió có những tiếng
tru dài rùng rợn. Chẳng mấy chốc
mà trên đầu ghềnh đã hiện
bóng những con sói đỏ to lớn dị
thường. Trong ánh chiều vàng chói
chang, mấy cái bóng đỏ đồng
loạt ngửa mặt lên trời tru lên
từng hồi áp đảo. Nặc tử tái
mặt lắp bắp:
– Tụi này
hung hãn như quỷ dữ. Bà cháu
mình không còn sống quá vài
giờ nữa đâu.
– Không còn
tí hy vọng nào sao?
– Không. Không
chút hy vọng nào ở đây. Một
đội kỵ binh của Người Gió
không đủ sức chống trả bọn
Sói Đỏ. Nếu ở chiến trường
Tây Bắc nơi các đội quân
tinh nhuệ thường xuyên thao dượt
thì có thể phối hợp đẩy
lùi được bọn sói phương
bắc, nhưng cũng là thập phần khó
khăn. Ở đây lực lượng chúng
ta quá mỏng. Nếu một chọi một
thì chiến binh blogger sẽ nắm phần
thảm bại.
Ngã nhớ tới
những vết thương rùng rợn trên
người Nặc tử, lòng cũng đâm
ra khiếp sợ. Bầu không khí hãi
hùng lan khắp lòng chảo. Ngã nhìn
đám Người Nấm nhỏ bé đang
run rẩy nép sát vô nhau, thấy ái
ngại lắm. Ngã hỏi Nặc tử:
– Bọn Người
Nấm có phép độn thổ, sao họ
không trốn đi lúc này?
– Chiến binh Người
Nấm không bao giờ rời bỏ trận
địa. Hơn nữa, bên ngoài chắc
chắn đã bị Hắc Kỳ dựng hoả
thành phong toả hàng trăm dặm.
Ngã nghe nói vậy
thì biết, mình chỉ còn một con
đường. Ngã cầm cuốc bước
ra phía trước. Bọn Sói Đỏ
vừa kéo tới đã tụ hết trên
ghềnh đá thành một đường
viền đỏ thẫm. Trận địa im ắng
căng thẳng khủng khiếp, tiếng tù
và, tiếng trống trận đều tắt
lặng. Từ phía vách núi phía
bắc bỗng vang lên tiếng tru dữ tợn
như một hiệu lệnh.
Năm con sói từ
trên vách núi ào ào phi xuống,
tới gần vòng vây của các chiến
binh blogger thì tụi nó dừng lại, gầm
gừ rảo quanh như khiêu khích. Khi đó
ngã mới nhìn rõ, đó là
những con sói to bằng con heo nọc, khoảng
nặng hơn một tạ rưỡi. Lớp
lông đỏ thẫm dựng đứng như
bàn chải, bên dưới cuồn cuộn
bắp cơ. Hai con mắt vàng khè sáng
rực nhìn sồng sộc vô hàng ngũ
các chiến binh.
Từ phía bộ
lạc Người Gió, hai kỵ sĩ phi ngựa
ra phía trước khoảng năm mét rồi
dừng lại. Từ phía bộ lạc Người
Nấm cặp song thủ mặc áo vàng
đốm nâu cũng bước về phía
trước năm mét. Phái Toái Chỉ
lúc này chỉ còn ba người. Hai
cô gái nước mắt đầm đìa
đứng bên cạnh ngã đang run lẩy
bẩy. Người đàn ông còn lại
của phái Toái Chỉ quay qua nói câu
gì với hai cô gái. Hai thiếu nữ
Toái Chỉ lùi lại một bước
rồi ôm nhau khóc nức nở. Người
đàn ông nghiến răng bước về
phía trước. Khi đó ngã mới
thấy, bả vai trái anh ta bị một vết
thương sâu hoắm còn chưa kịp
băng bó. Máu chắc đã ngừng
chảy nhưng vết thương vẫn còn
đẫm ướt. Rõ ràng anh ta bị
thương rất nặng, bước ra vòng
chiến chỉ để làm mồi cho sói.
Ngã quay qua nói với hai cô gái:
– Sao hai cô không
cản anh ấy lại?
Bốn cặp mắt
đẫm nước cùng ngước lên
kiên nghị.
– Đại sư
huynh muốn chết anh dũng như một chiến
binh blogger.
Ngã tưởng như
có ai đấm một cái vô lồng
ngực. Hoá ra những người đầu
tiên bước ra nhận lời thách đấu
đều sẵn sàng chết cho niềm vinh
dự của môn phái.
Bốn con sói hướng
mắt gườm gườm về phía đối
thủ của mình, mấy cái móng
nhọn nóng nảy cào lên mặt đất.
Tụi nó sốt ruột quay qua nhìn con sói
thứ năm, dường như chỉ còn
chờ hiệu lịnh của con đầu đàn
là xông tới. Con thứ năm là con
sói nhỏ nhất trong đám nhưng bộ
dạng dữ tợn vô cùng. Trên lưng
nó đầy vết chém đã lên
sẹo, những chỗ đó lông mọc
thưa thớt bợt bạt. Mặt nó bị
rách ngang một đường, kéo dài
từ sống mũi ngang qua mép, xuống gần
tới cổ họng. Hàm răng sắc bén
phơi ra nơi mép da miệng rách càng
thêm hung tợn. Có vẻ như đó
là một con sói già kinh nghiệm đã
từng vào sinh ra tử nhiều lần. Khác
với mấy con sói tơ khác đang nôn
nóng xù lông cào móng, con sói
già chậm rãi vờn qua vờn lại,
cặp mắt gian ngoan của nó nuốt hết
mọi cử động của bầy người.
Không gian trở nên im ắng ghê rợn.
Ngã đoán, trận đấu với con
sói đầu đàn này sẽ quyết
định tinh thần chiến đấu của
những người còn lại môn phái,
bởi vậy mà các môn phái đều
thận trọng không dám bước ra.
Hai cô gái Toái
Chỉ đứng bên cạnh ngã bỗng
rút kiếm ra, bước về phía trước
nghẹn ngào kêu lên:
– Phái Toái
Chỉ quyết tử.
Ngã nghe tới đó
thì trào nước mắt. Phái Toái
Chỉ chỉ còn lại hai cô này, nên
chuyện sinh tử của môn phái ở
đây kể như là không cần
thiết nữa. Bởi vậy mà họ quyết
cùng đồng môn liều mạng. Ngã
thấy tình cảnh bi hùng như vậy
thì hét lên một tiếng trợ oai
rồi nhảy tới trước mặt hai cô
gái. Ngã cung kính chấp tay cúi đầu
thi lễ, dõng dạc nói lớn: "Xin
nhị vị nữ hiệp nhường vinh dự
này lại cho lão nương."
Vừa dứt lời,
ngã múa lưỡi cuốc bước về
phía trước. Tiếng Nặc tử la thảng
thốt phía sau. Nó nhảy lò cò
xông tới níu áo ngã.
– Bà bà để
tiểu bối thế mạng cho.
Ngã không nói
không rằng, vận năm thành công
lực đẩy Nặc tử văng lại phía
sau. Nó té bò lăn trên đất,
chưa kịp mở miệng la thì ngã đã
xông ra ngoài vòng tròn chiến binh.
Con sói thấy ngã
tiến tới, nó thu người lại nhe
hàm răng nhọn hoắc gầm gừ. Mắt
nó bắt gặp mắt ngã, cặp mắt
vàng khè lộ hào quang trừng trừng
như muốn hớp hồn. Ngã cũng vận
nội công nhìn lại áp đảo
tinh thần con sói. Bất chợt nó ngẩng
đầu lên tru một tràng dài rùng
rợn. Tiềng tru của nó vừa hoang dã
vừa khát máu làm ngã muốn
nghẹn thở. Tim đập hỗn loạn trong
lòng ngực. Ngã nghiến răng tự
trấn tĩnh, cái chết đã ở
trước mắt rồi, chẳng còn con
đường quay lui, nhưng chết ra sao để
cổ vũ tinh thần cho những người ở
lại, ngõ hầu tìm ra một đường
sống. Ngã liền tập trung công lực,
khí nóng từ từ dâng lên trong
huyệt Đan điền. Ngã đề khí
vận dụng phép Sư tử hống gầm
lên:
– Hãy chết
như một chiến binh blogger.
Phía sau lưng ngã,
những tiếng la ó nổi lên vừa
phấn khích vừa tuyệt vọng. Hãy
chết anh dũng như một chiến binh blogger.
Hai chiến binh Người Gió nhất loạt
phi ngựa xông vô hai con sói đỏ.
Màu xanh quyện với màu đỏ thổi
cát bụi bay mù trời. Thình lình
có tiếng ngựa hí vang ghê rợn.
Bóng áo xanh đổ ập xuống. Con
sói miệng đầy máu vừa xé
toạt bắp đùi sau của con thanh mã.
Cái chân to lớn của con ngựa gần
như đứt rời nằm vặn ngược
bên cái thân to lớn đang giãy
giụa hấp hối. Cổ họng ngã đắng
nghét khô khốc, bàn tay nắm chặt
cán cuốc ướt mồ hôi. Con sói
già vẫn chưa tỏ vẻ muốn tấn
công. Nó cũng như ngã chậm rãi
quan sát lần cuối thế trận.
Hai chiến binh Người
Nấm đồng thanh hét lên rồi múa
song đao xông tới con sói thứ ba. Con
sói này cũng gầm lên một tiếng
dữ tợn đáp trả rồi xông
lên. Nó vừa mau lẹ né thế đao
của người bên phải, cái đầu
đã nhanh như chớp ngoặc về bên
trái tạp vô thân hình người
kia. Người chiến binh bị con sói táp
trúng chưa kịp la lên tiếng nào,
thân hình đã bị xé làm
đôi. Cảnh tượng thật là man
rợ hãi hùng. Mấy tiếng rú đau
thương vang lên trong hàng ngũ chiến
binh Người Nấm. Trên đầu ghềnh,
bọn sói đỏ cũng đồng loạt
tru lên khủng bố.
Người đàn
ông phái Toái Chỉ múa kiếm
xông về phía trước. Ngã cũng
không dám chần chờ, liền vận hết
mười thành công lực thi triển
chiêu Đồng quy ư tận, chém như
gió bão về phía đối thủ.
Con sói già di chuyển nhanh nhẹn lạ
thường, mọi chiêu cuốc của ngã
dường như chỉ chém vô khoảng
không. Nó bình tĩnh né tránh
chờ ngã ra tới chiêu thứ tám
thì đột ngột đổi thế tấn
công. Bốn cái chân to khoẻ của
nó đẩy thân hình vạm vỡ
đâm về phía ngã như trái
đạn đại bác. Ngã vừa sàng
mình né qua đã nghe vai phải đau
đớn như bị xé nát. Máu
nóng chảy ào ào xuống lưng, mắt
ngã hoa lên, tưởng như nhìn thấy
hai ba con sói. Biết mình sơ hở, xuất
chiêu quá sớm để lộ nhược
điểm, ngã liền đổi qua thế
phòng thủ. Hai chân thi triển Lăng ba
vi bộ, chạy vùn vụt trong một vòng
tròn hẹp. Con sói to lớn đềnh
dàng bị ngã cuốn vô vòng quay
hư ảo liền đâm ra lúng túng.
Vòng tròn càng hẹp, chân ngã
chuyển động càng nhanh. Cái bóng
đỏ vừa quay ngang, thanh gươm bên
trái của ngã chém ào tới.
"Sặc"
Tiếng con sói già
tru lên thê thảm. Nó cuộn mình
lăn ra ngoài vòng. Khi đó ngã
mới biết, mình đã chém đứt
cái đuôi của nó. Chiến trường
bỗng nhốn nháo bừng bừng. Tiếng
reo hò cỗ vũ bật ra từ trong vòng
người làm cả người ngã bốc
nóng. Ngã thừa thắng xông lên
chém tới tấp, định bụng không
cho con sói cơ hội để phục hồi
sinh lực. Con sói bị chém mất đuôi
thì mọi cử động đâm ra loạng
choạng, nhưng nó là loại sói
già khôn ngoan quỷ quyệt không dễ
dàng đánh mất bình tĩnh. Nó
thôi không ra đòn tấn công nữa
mà chỉ trụ lại một chỗ tìm
cách phòng thân. Những cú táp
của nó lúc này lại chính xác
và hung hiểm vô cùng nên ngã
cũng khó lòng tới gần được
đối thủ. Quần thảo hơn mười
hiệp mà ngã vẫn chưa bửa trúng
thêm nhát cuốc nào, lại còn
suýt bị nó táp đứt cánh
tay phải.
Tiếng rú rùng
rợn bên cạnh bỗng bất ngờ vang
lên làm ngã chấn động tâm
can. Hình như một cảm tử Người
Gió vừa bị thiệt mạng. Con Sói
tinh ranh chỉ chờ có như vậy, nhằm
ngay lúc ngã phân tán tư tưởng,
nó liền chồm tới như cơn lốc.
Tiếng Nặc tử hét lên thảng thốt
bên tai:
– Bà Năm…
Ngã vừa kịp
xoay mình né tránh đã nghe bên
bắp đùi bên phải đau đớn
rụng rời, cả người ngã đổ
gục xuống đất. Con sói không bỏ
lỡ cơ hội, nó trụ người quay
lại, tức thì chồm tới. Ngã bủn
rủn té người ra sau. Ngay lúc con vật
phóng lên nhe hàm răng nhọn hoắc
nhằm ngay cổ ngã xộc tới, tay trái
ngã vận hết mười thành công
lực đưa lên. Con dao truy thuỷ đâm
thẳng vô cái cổ lông lá, xốc
thẳng lên trên, đụng tới phần
cứng thì dừng lại. Cả thân hình
khổng lồ của con sói đầu đàn
giật lên phía trước rồi đổ
ập xuống mình ngã. Trong cơn đau
đớn tận cùng, ngã há miệng
ra la lên. Một dòng sinh khí nóng
hổi từ đâu ào ạt tràn vô
cửa miệng ngã, chầm chậm chui vào
huyệt đạo. Ngã ngất đi mê
man.
Không biết ngã
nằm bất tỉnh bao nhiêu lâu, khi tỉnh
dậy, trời đã nhập nhoạng tối.
Chiến trường vang động những tiếng
kêu la thảm khốc lẫn trong tiếng tru
hung tợn của bầy sói. Ngã khó
nhọc lắm mới trườn người ra
khỏi thân hình nặng nề của con
sói. Cả người ngã nhuộm đầy
máu. Hoá ra là máu sói. Cơ
thể lại ấm áp lạ thường,
vết thương bị xé rách toạc
trên vai và vết cắn sâu trên đùi
cũng tự động cầm máu. Một
lượng lớn máu sói tự động
chui vô bụng ngã nhờ Thất bảo mỹ
nhiêm đan mà biến thành nguồn
nội công sung mãn.
Ngã tự bấm
huyệt trị thương rồi cột tay phải
vô bụng để vết xé nơi vai
đừng bị chấn động. Vết thương
trên bắp đùi không ngờ rất
nặng, một đám thịt gần như
bị xé toạc khỏi ống xương.
Lúc này ngã chỉ còn tay trái
cầm cuốc, cái chân bị thương
tê cứng cũng chỉ có thể kéo
lê trên đất.
Mặt trời đã
lặn sau ghềnh tây, chỉ còn màu
ráng đỏ rải trên cánh đồng.
Ngã vận nội công nhìn qua cánh
đồng nửa tối nửa sáng. Trên
chiến trường la liệt thân xác.
Bầy sói đỏ một phần đang
quần thảo với nhóm kỵ binh Người
Gió, một phần đứng chờ trên
ghềnh đá sẵn sàng phóng xuống
tiếp viện. Đám Người Nấm chỉ
còn khoảng non một phần ba số ban đầu,
họ đang tụ thành nhóm ra sức
chống đỡ. Quân số Người Gió
cũng đã hao hụt rất nhiều. Thây
ngựa xanh nằm lổm ngổm trên đồng.
Một số chiến binh mất ngựa đổi
qua đánh nhau trên đất, nhưng rõ
ràng mất đi lợi thế. Các kỵ
sĩ áo xanh khác vừa chật vật
chiến đấu với Hắc Kỳ, vừa bị
bọn sói bao vây nhằm vào thân
ngựa tấn công.
Ánh mắt sáng
lem lẻm của bọn sói đỏ di chuyển
liên tục trong bóng chiều tàn âm
u như những ngọn lửa ma trơi.
Khi màn đêm
kéo tới sẽ là lúc cái chết
lấy đi sinh mạng của toàn bộ
chiến binh trên cánh đồng. Ngã
cột con dao truy thuỷ lên bàn tay phải,
nghiến răng chịu đau, chống cuốc
lết về phía nhóm Người Nấm.
Con sói vừa nhe răng định ngoạm
ngang bụng một Người Nấm nằm sóng
xoài trên đất. Mũi mỏ chim của
ngã thi triển hết phần công lực
còn lại nhằm ngay phía sau con sói
quật tới. Dẫu bị tấn công bất
ngờ nhưng con quái vật vô cùng
bén nhạy, nó vừa nghe tiếng gió
đã lạng người sang bên, cấp
kỳ quay đầu lại. Chân ngã đau
nhói nên không xoay trở gì được,
mũi cuốc của ngã vì vậy vẫn
không đổi vị thế, cả thân
mình cứ lao luôn vô đầu con sói.
Nó không ngờ ngã liều mạng như
vậy nên chỉ vừa khuỵ chân định
lùi lại thì ngã đã ập
tới nơi. Bàn tay phải cột con dao truy
thuỷ nhằm ngay mặt con sói đâm
vô. Cả thân hình to lớn vùng
lên hất ngã lăn quay ra đất. Cái
bóng đỏ lảo đảo chuệnh
choạng tru lên thảm thiết rồi lồng
lộn quay lại. Máu đỏ chảy ròng
ròng từ một bên con mắt. Con sói
đang cơn đau đớn điên cuồng
xông về phía ngã. Vừa lúc đó,
cái bóng nhỏ của một Người
Nấm lảo đảo xông ra. Mũi đoản
đao đâm tới cổ họng con vật.
Mé bên mắt mù con sói không
nhìn thấy được nên không
tránh né gì. Nó hưởng trọn
lưỡi đao lăn quay ra đất giãy
giụa. Gã Người Nấm vừa ra tay cứu
ngã cũng lăn luôn ra đất. Ngã
lết tới bên cạnh, mới biết anh ta
bị thương ngang bụng rất nặng, vết
răng sói gần như xé toạc một
khoảng thịt bụng. Ngã rắc bột tơ
mộc miên lên bụng cho người chiến
binh rồi xé áo băng lại. Anh ta thì
thào vài tiếng đứt quãng, hình
như gọi tên ai đó, rồi ngất
đi.
Khi ngã vừa định
kéo người chiến binh bị thương
vô chỗ hốc đá thì một con
sói khác đã gầm gừ xông
tới. Giữa lúc cái chết cận kề,
ngã bình thản nâng cuốc lên chờ
đối thủ tới gần.
Trăng lên chênh
chếch trên đỉnh đầu.
Ánh trăng vàng
vọt bỗng rực cháy theo làn sương
mù đỏ ối từ phía tây tràn
tới. Cánh đồng sáng rực hoả
châu, vàng khè như nghệ.
Tiếng đàn bát
nhị lãng đãng từ mé tây
vọng sang, càng lúc càng rõ dần,
càng lúc càng ai oán.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét