Con sói to lớn
trước mặt ngã bỗng cụp đuôi
lùi lại. Hai tai nó dỏng lên nghe
ngóng, cái mũi hốt hoảng đánh
hơi bốn phía. Tiếng tru trên ghềnh
đá vang lên như khóc gào. Mấy
con sói trên đồng bỗng khuỵu chân
xuống ngước lên nhìn trăng rồi
cất tiếng tru dài thê lương.
Ngã chưa kịp
rõ sự tình, một đám mây
đen đã xuất hiện phía đằng
tây. Đám mây kéo ào ạt về
phía cánh đồng. Ánh trăng vàng
bùng cháy từng hồi man di. Bọn Người
Gió đều tuột xuống khỏi lưng
ngựa, cùng đám Người Nấm co
cụm lại thành một nhóm. Trên
khuôn mặt những người đứng
quanh ngã hiện ra sự kinh hãi tột độ.
Mùi tử khí ghê rợn lan đi trên
cánh đồng đầy xác chết. Đám
mây đen thấp dần xuống ngang ngọn
cây rồi ào tới bên vòng tròn
sói đỏ đang bao vây lòng chảo.
Tiếng tru kinh hoàng chết chóc vang lên
đột ngột bị cắt đứt nửa
chừng. Một đoạn đỏ trên vòng
tròn bị đám mây đen ngốn
mất. Đám mây biến thành đàn
quạ trắng khổng lồ xoè những cái
móng nhọn còn đẫm máu xà
dần xuống cánh đồng. Tiếng tru
kinh khiếp của bọn sói đỏ lại
tiếp tục vang lên. Con sói trước
mặt ngã dựng đứng lông cổ,
nó không đứng nữa mà ngồi
bệt trên đất run rẩy thủ thế.
Con quạ bay trước to lớn gấp đôi
những con bay sau, cái mỏ vàng khè
dữ tợn há ra. Nó xoè cánh bay
ào ào về phía ngã. Tiếng kêu
rùng rợn từ trên cao bất chợt
vọng xuống làm ngã choáng váng,
nhộn nhạo té quỵ xuống.
Bộ móng vạm
vỡ như mỏ neo nhằm về phía ngã,
thình lình chúc xuống, nhè ngay đầu
con sói đỏ bửa tới. Cả thân
hình to lớn của con sói bị mấy
cái móng quạ bốc lên cao, vặc
qua vặc lại liên hồi. Khi nó rớt
xuống đất thì chỉ còn là
một đống thịt bầy nhầy.
Con quạ đầu đàn
đảo cánh bay ngược lại. Tiếng
kêu the thé của nó lại làm
ruột gan ngã đau cuộn như sắp đứt
ra từng đoạn. Ngã quỳ gối trên
đồng bịt chặt tai lại nhưng nhưng
tiếng kêu kinh dị vẫn đục thủng
màn nhĩ xuyên vô tận óc. Huyệt
đạo ngã lúc này đã tê
liệt, không sao vận được nội
công chống đỡ.
Trên mình quạ
bỗng chập chờn hiện ra bóng người
mặc áo sô trắng, bịt khăn sô
trắng. Cái bóng thấp dần xuống,
tiếng ai cười hỗn xược xuyên
qua tai ngã:
– Bỉ nhân
không thể tới sớm hơn, thật là
đắc tội với cô nương.
Ngã kinh ngạc chưa
kịp đáp trả cho rõ sự tình,
bóng quạ đã lao vút về phía
vầng trăng cháy. Mấy con quạ khác
trên đồng cất tiếng kêu ghê
rợn rồi vỗ cánh bay theo. Ngã quay
sang nhìn bọn Người Gió. Họ đang
ngồi bệt trên đất bịt kín
hai tai, sự hoang mang khủng khiếp lên trong
mắt. Rõ ràng bọn người này
cũng như Nặc tử, không nhìn thấy
đàn quạ và những sự việc
diễn ra, chỉ nghe được những âm
thanh kinh dị và thấy sương mù
vây kín bọn sói đỏ. Lúc
đó ngã mới đau lòng nhớ
tới Nặc tử, không biết nó còn
sống hay chết.
Khi đàn quạ
bay qua hết thì bọn sói đỏ trên
đồng đã bị bằm nát. Bọn
Hắc Kỳ và Sùng binh còn sống
sót lổm nhổm bò dậy hớt hải
tìm đường rút lui. Các chiến
binh Người Gió và Người Nấm
không tỏ thái độ gì muốn
truy kích. Cuộc chiến thảm khốc chấm
dứt ở đây, cứ để cho tàn
binh tháo chạy như một ân huệ cho
cả hai bên.
Tiếng đàn bát
nhị lặng im dần, bầu không khí
ma quỷ trên đồng còn chưa kịp
tan đi, phía đằng tây đã lại
đã rực lên ánh lửa và
những tiếng reo hò hăm hở. Một
đoàn kị binh cầm đuốc cỡi
ngựa đen ào ào xông xuống lòng
chảo. Chúng vừa giật cương cho
ngựa hí vang vừa la hét kinh động.
Đó là những chiến binh rất trẻ,
mặc áo quần sọc ngang đen trắng
rất kỳ cục. Bọn này xông vô
đám tàn binh Hắc Kỳ chém giết
điên loạn. Tiếng hai ba đứa con nít
la lên lanh lảnh:
– Phạm Binh Hữu
Sứ rửa hận.
Ngã giật mình
hiểu ra, đàn bạch ô vừa mở
đường cho Phạm Binh Hữu Sứ đưa
quân xuống. Bọn Trừng Giới Trại
nhằm vô Hắc Kỳ và Sùng binh tàn
sát, chiêu thế mười phần man rợ
tàn ác. Một tên Phạm Binh còn
rất trẻ, tuổi chưa đầy mười
sáu vừa rút kiếm khỏi bụng đối
thủ đã lia mũi kiếm lên giật
tung tấm khăn che mặt của kẻ xấu
số. Nó từ trên lưng ngựa cúi
xuống nhìn cho rõ mặt người chết
rồi cười ha hả, lấy kiếm bằm
nát bộ mặt kẻ nằm trên đất.
Ngã kinh hãi quay mặt đi không dám
nhìn tiếp những cảnh thảm sát
ghê rợn của của bọn Phạm Binh Hữu
Sứ. Đám Người Gió và Người
Nấm cũng lộ vẻ ghê sợ nhưng
không tỏ thái độ gì mà
chỉ lặng lẽ quay sang trị thương
cho đồng đội. Ngã cũng lo đi
tìm Nặc tử, chừng nghe bên Phạm
Binh có tiếng người la hét thì
mới quay sang. Có đứa nào lại
lớn giọng la lên:
– Phạm Binh Hữu
Sứ muốn nói chuyện với bà Năm.
Ngã nghe kiểu nói
sỗ sàng của tụi con nít thì đã
không muốn trả lời. Nhưng giọng
cười quen thuộc của Âm Binh Tả Sứ
cứ văng vẳng bên tai như một lời
chào kỳ quái. Bất đắc dĩ,
ngã phải chống cuốc bước về
phía đám Hắc Mã, dõng dạc
lên tiếng:
– Lão nương
là người mang nickname Cô Năm, dám
hỏi Phạm Binh Hữu Sứ có điều
gì muốn chỉ giáo.
Có tiếng con gái
cười thanh thoát. Từ trong hàng Hắc
Mã một bóng ngựa phóng ra. Đứa
con gái ngồi trên lưng ngựa không
mặc áo phạm binh mà mặc bộ đồ
tơ mỏng màu đen tuyền. Dưới
ánh đuốc bập bùng, khuôn mặt
trắng ngần của nó hiện ra mười
phần diễm tuyệt. Hai hán tử trung niên
cũng phóng ngựa tới, kèm sát hai bên
Hắc Y thiếu nữ. Ngã nhìn hào
quang lộ ra trong cặp mắt của hai người
giám hộ thì giật mình. Bọn này
rõ ràng là những đại cao thủ,
công lực siêu phàm.
Hắc Y thiếu nữ
nhìn ngã nhoẻ miệng cười:
– Bổn cô nương
là Phạm Binh Hữu Sứ.
Ngã nghe nó huênh
hoang giới thiệu như vậy thì liền
ra vẻ dửng dưng:
– Chuyện này
có liên quan gì tới ta?
Phạm Binh Hữu Sứ
phật ý bĩu môi:
– Chủ nhân
Trừng Giới Trại gửi lời thăm bà
Năm.
Ngã lạnh lùng
hỏi:
– Chủ nhân
Trừng Giới Trại là ai? Ta với hắn
liệu có quen biết gì nhau?
Phạm Binh Hữu Sứ
vung roi ngựa quất vô khoảng không,
nóng nảy lên tiếng:
– Sống trong Chốn
Manh Động mà không biết danh chủ
nhân Trừng Giới Trại, thì khó
mà sống thọ.
Ngã nhớ tới
cảnh thảm sát bạo tàn của tụi
nó, cầm lòng không được,
liền sẵng giọng hỏi:
– Còn nhà
ngươi thực sự là ai? Dính dấp
gì tới mấy chuyện ân oán này
mà ra tay tàn ác như vậy?
Đứa con gái
cao giọng bực tức:
– Bổn cô nương
là trưởng nữ của blogger Trần
Thanh Giang.
Ngã nghe tới đó
thì giật mình, lặng đi giây lát
rồi chạnh lòng nhớ tới lần gặp
cha nó sau nghĩa địa trường bắn
với con nhỏ Hoài Bắc. Không ngờ
dòng đời sóng gió dữ dằn,
đánh dạt mỗi đứa đi một
nơi. Ngã thở dài, dịu giọng nói:
– Chuyện thân
phụ của cô nương quả thật đau
buồn. Nhưng cô nương không nên
vì oán thù mà giết người
dã man bừa bãi như vậy.
Khuôn mặt đứa
con gái lạnh tanh:
– Tưởng bà
Năm là người sòng phẳng chuyện
ân oán. Hoá ra chỉ là loại đạo
đức giả, vừa gặp mặt đã
lên giọng dạy đời.
Ngã tức giận
bước tới, không ngờ hai trung niên
hán tử cũng vỗ ngựa xông lên.
Ngã đành khoanh tay đứng im lìm
không nói gì thêm. Đứa con gái
thúc ngựa quay ngoắt lại rồi khoát
tay la lớn:
– Giải tù
nhân về Trừng Giới Trại.
Khi đó ngã
mới biết, tụi này bắt sống một
đám Hắc Kỳ khoảng hơn mười
đứa, đa phần là những thằng
con trai trẻ tuổi mặt mày sạch sẽ
dễ coi. Tù nhân bị trói hai tay cột
thành hàng dài, bước theo sau chân
ngựa. Một tên Hắc Kỳ còn rất
trẻ vùng vằng không chịu bước.
Nó cũng mặc áo đen như những
đứa khác trong môn phái, nhưng
lại đeo nhiều trang sức lấp lánh,
hình dong chải chuốt cao ngạo ra dáng
công tử con nhà quan lớn. Nó tìm
cách giằng sợi dây trói trên
tay ra, hậm hực la lên vài tiếng. Ngọn
roi trong tay Phạm Binh Hữu Sứ bất chợt
vung ra. Tên Hắc Kỳ ôm mặt rú
lên ghê rợn. Máu đen chảy từng
dòng qua kẽ tay nó. Chưa đầy nửa
phút, tên Hắc Kỳ té lăn ra đất.
Nó giãy giụa vài cái rồi co
quắp lại bất động. Bọn tù
nhân thấy vậy liền cúi đầu
im phăng phắc.
Đám Phạm Binh
thúc ngựa lên dốc, đồng thanh cất
giọng reo hò ca hát, vui vẻ như không
có chuyện gì xảy ra. Ngã đứng
giữa chiến trường đẫm máu
nhìn theo bầy con nít lòng kinh sợ
nghĩ, bọn giết người trẻ tuổi
này liệu có còn chút nhân
tính nào không. Chủ nhân Trừng
Giới Trại là ai? Chưa chắc hắn vì
hảo tâm mà tương trợ cho ngã,
mà biết đâu, vì một mưu đồ
nào đó.
Khi tụi Phạm Binh bỏ
đi hết rồi, ngã chống cuốc khập
khểnh đi tìm Nặc tử. Mấy người
trong các bộ lạc cũng đang đốt
đuốc tìm kẻ bị thương. Sau
trận binh đao, tiếng khóc đau đớn
vang lên khắp chiến trường, thật
là bi thảm. Một người thiếu nữ
phái Toái Chỉ đang thất thểu đi
tìm đồng môn. Cả năm người
trong môn phái, có lẽ chỉ còn
một mình cô này sống sót.
Xác người xác
thú nằm ngổn ngang lẫn vô đám
người bị thương đang quằn quại
đau đớn. Ngã đành bỏ chuyện
đi tìm Nặc tử để băng bó
cứu chữa cho các thương binh. Mấy
vết thương do bọn sói đỏ gây
ra thật ghê rợn, gần như xé toạc
cả một phần thân thể. Nạn nhân
chết trong cơn kinh hoàng không kịp
nhắm mắt. Ngã chỉ còn biết kéo
thi thể tử sĩ lại cho thẳng thớm
rồi vuốt mắt cầu siêu.
Những người bị
trúng hàn băng chưởng của Sùng
binh lâm vô cảnh hiểm nghèo. Họ
nằm lạnh lẽo mê man trên đồng,
sống không được chết không
xong. Ngã kêu gọi mấy môn phái
thử lấy máu sói đổ vô
miệng nạn nhân. Không ngờ nhờ đó
mà cơ thể nhiều người ấm dần
lại.
Bộ lạc Người
Nấm chia nước uống cho ngã, đưa
cho ngã mấy hũ thuốc bột trị
thương để chạy chữa dùm cho
đám thương binh. Không biết thuốc
của họ làm từ loại thần dược
gì mà hiệu nghiệm hơn cả tơ
mộc miên.
Khi trời sáng, ngã
tình cờ tìm được Nặc tử.
Nó nằm bất tỉnh trên đất bị
hai tên Sùng binh to lớn đè lên,
chỉ thò có cái tay áo xanh rách
rưới ra ngoài. Ngã nhận ra cánh
tay đầy thẹo của nó, suýt nữa
thì bật khóc, sờ lên mạch thì
thấy còn đập thoi thóp. Ngã
loay hoay mãi mà không sao lôi được
Nặc tử ra, vết thương trên đùi
và vai ngã vì cố gắng quá sức
lại chảy máu ràn rụa. Cũng may
có hai chàng trai Người Gió xông
vô đẩy cái xác Sùng binh nặng
chịch qua bên.
Nặc tử chỉ bị
vài vết chém ngoài da, nhưng do bị
đè nặng mà tức thở tới
ngất xỉu. Nó cũng không nhớ nổi
tại sao bị hai thằng Sùng binh chết
queo nằm đè lên người, chỉ
rên rỉ than khát nước. Ngã cho
nó uống nước rồi kể cho nó
nghe chuyện bọn Trừng Giới Trại xuất
hiện. Vừa nghe tới chữ "đàn
quạ trắng", Nặc tử lật đật
bò dậy, dáo dác nhìn quanh, nói:
– Hai bà cháu
mình phải rời khỏi đây ngay lập
tức. Chuyện đánh nhau này diễn
ra trong Chốn Manh Động liên hồi kỳ
trận, chẳng biết bao giờ mới chấm
dứt. Bây giờ có thêm tụi Âm
Binh Tả Sứ tham chiến thì rắc rối
không biết kể sao cho xiết.
Hai bà cháu đành
lặng lẽ rời bỏ chiến trường,
trở lên ghềnh đá tìm chỗ
giấu hành lý. Xác Sùng binh, Hắc
Kỳ và Sói đỏ nằm ngổn
ngang trên ghềnh, đều bị xé nát
hay băm vằm ra rất ghê rợn. Ruồi
bọ bắt đầu bu tới vo ve. Ngã bỗng
thấy sợ không còn dám nhìn
quanh. Giờ đây, qua cơn chinh chiến, sát
khí trong lòng đã nguội lạnh,
chuyện chém giết nhìn lại thiệt
là ghê tởm. Nặc tử đưa tay
đuổi ruồi, lại nhởn nhơ nói:
– May mà tao không
chết. Chứ không thì tụi bây tha
hồ xông vô rúc rỉa.
Ngã rùng mình
muốn ói, nhưng từ trưa hôm qua tới
nay không có thứ gì trong bụng.
Hành lý trong bụi
cây vẫn còn nguyên vẹn nhưng
chẳng thấy Tiểu Cáp Mô đâu.
Ngã đoán nó đã chết khi
một thân một mình lên tấn công
bọn thổi tù và. Nghĩ tới đó
mà lòng đau vô hạn. Vết thương
trên đùi ngã do di chuyển mà
trở đau dữ dội. Nặc tử đứng
bên đống hành lý lo lắng nói:
– Bà Năm đau
vậy thì làm sao mà đi tiếp đây?
Ngã tựa mình
lên cán cuốc, lấy giọng đau đớn
nói:
– Ngươi mau
xuống dưới kia hỏi xin đám Người
Gió con ngựa. Chắc họ không hẹp
hòi gì mà từ chối.
Nặc tử nhìn
lại đoạn đường dài chạy
xuống lòng chảo, lười biếng nói:
– Bà Năm có
biết cỡi ngựa không mà xin?
Ngã bực mình
thằng ích kỷ nên sẵng giọng:
– Ta là kẻ
bán gà ở chợ Xuân Hiệp thì
làm gì mà biết cỡi ngựa. Nhưng
có con gì gánh đỡ hành lý
thì vẫn hơn.
– Nếu chỉ để
thồ hành lý thì bắt heo cũng
được, cần gì ngựa chiến.
Nó vừa nói
vừa chỉ về phía con heo to lớn lông
nâu đỏ đang quanh quẩn gần đó
tìm thức ăn. Ngã ghê tởm nghĩ
tới con heo chiến của bọn Hắc Kỳ,
đã định lắc đầu nhưng
Nặc tử đã quay qua lục lọi trong
đống hành lý. Nó ôm cái
gì đen đen trong tay, bẻ một túm
lá cây rồi rón rén đi về
phía con heo. Nặc tử vừa kêu ột
ột vừa dứ túm lá về trước,
con heo đang chăm chú nhìn túm lá
đã bị Nặc tử xông tới phủ
cái bao vải bố lên đầu. Không
thấy con vật hung hãn vùng vẫy hay
chống cự gì, nó đứng im thin
thít cho Nặc tử cột dây vô cổ.
Nặc tử kéo con heo to lớn về phía
đống hành lý, nó ngoan ngoãn
vẫy đuôi đi theo. Ngã ngạc nhiên
hỏi:
– Nhà ngươi
giở trò gì phù phép gì đó?
Nặc tử nghiêm
nghị đáp:
– Giống tay sai này
bị bịt mắt thì đâm ra nhút
nhát sợ hãi lắm, nói gì cũng
nghe theo. Mình cứ trùm kín đầu
nó như vầy mà sai khiến.
Ngã định phụ
Nặc tử chất hành lý lên nhưng
vết thương mở miệng đau không
chịu nổi. Nặc tử nói:
– Bà Năm đau
như vầy làm sao đi quá mười
mét, hay bà leo lên lưng heo mà cỡi.
Ngã nghĩ tới
hình ảnh bọn Hắc Kỳ cỡi heo chém
giết thì lòng ghê tởm vô hạn,
nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, không
còn cách nào khác nên cũng
đành thử leo lên. Không ngờ cái
giống heo chiến của bọn Hắc Kỳ to
lớn dị thường, thân hình lại
trơn tuột. Nặc tử phải dắt con heo
tới bên bờ đá, rồi phụ đỡ
ngã leo qua. Ngã lên ngồi trên mình
heo cao nghễu nghện hai chân không sao chống
tới đất, lại đâm ra sợ té.
Nặc tử biết ý
nên dắt heo đi thiệt chậm. Dọc
đường Nặc tử hỏi lại chuyện
tối hôm qua, ngã cũng nén đau kể
cho nó nghe. Nặc tử suýt xoa:
– Tiếc quá,
nếu tối qua đừng ngoẻo sớm thì
đã có dịp chém giết bọn
Hắc Kỳ cho sướng tay.
Ngã giật mình
lo sợ, hình như tụi trẻ này có
ham muốn bạo động và tính cách
trả thù rất lớn. Ngã liền nói:
– Chuyện chém
giết chỉ nên xem là chuyện bất
đắc dĩ.
Nặc tử kéo
mạnh dây cột heo rồi cười hô
hố:
– Bà Năm mới
vô game nên mới nói vậy. Chơi
lâu, nghiện rồi sẽ nói khác.
Ngã thấy đầu
óc lùng bùng mệt mỏi, chỉ muốn
thiếp đi. Một lúc sau lại nghe Nặc
tử hối thúc:
– Bà Năm kể
tiếp đi.
Ngã lại kể,
tới đoạn Phạm Binh Hữu Sứ xưng
là trưởng nữ của Trần Thanh Giang
thì Nặc tử ngắt lời:
– Chuyện này
quả là kỳ dị. Trần Thanh Giang là
nhân vật hiếm hoi có thật của
Miền Hư Ảo. Theo chỗ tiểu bối
biết, ông ta thành hôn với con gái
một cán bộ cao cấp trong bộ nội
vụ. Người này có khả năng
chính là nhân vật Anh Cả, hay còn
gọi là Sùng gia, kẻ thù số một
của các blogger. Mà, theo như entry "Tình
người là cái phao lủng", đó
cũng chính là kẻ giết chết cha
của ông Giang. Cuộc hôn nhân oái
oăm này không hề có kẻ nối
dõi. Như vậy, Phạm Binh Hữu Sứ
phải là đứa con ngoài giá thú
của ông Giang với một người phụ
nữ khác.
Ngã giật mình
hỏi:
– Ai?
– Chủ nhân
Trừng Giới Trại.
Ngã nghe Nặc tử
nói tới chủ nhân Trừng Giới Trại
thì toát mồ hôi lạnh.
– Căn cứ vô
đâu mà ngươi nói chuyện động
trời vậy chớ?
– Con nhỏ đó
hỉ mũi còn chưa sạch, tài cán
gì mà làm tới chức Hữu Sứ.
Ra quân còn được Tả Sứ đi
trước mở đường, lại có
hai đại cao thủ kè kè theo giám
hộ. Chẳng phải con cưng con chiều của
Trại Chủ thì là gì?
Ngã ngẫm nghĩ
rồi gật đầu:
– Cũng có lý.
Nhưng nhà ngươi có đoán được
chủ nhân Trừng Giới Trại là ai
không?
– Là nickname Đặng
Thị Sầu. Nguyên giám đốc nông
trường cải tạo phạm nhân Lạc
An.
Ngã lại thêm
một lần choáng váng, phải cố
đắn đo suy tính:
– Chuyện này
nếu lộ ra thì sẽ gây nhiều khó
khăn cho người khác. Ta nghĩ, mình
nên giấu mối nghi ngờ này thì
hơn.
Nặc tử khăng
khăng lắc đầu:
– Nữ trại chủ
đã ra mặt ly khai với nhà cầm
quyền, lập chiến trường quy mô
nhằm mục đích rửa hận, chuyện
giữ kín quá khứ chắc không còn
là điều quan trọng nữa. Trần
Thanh Giang khi ở cương vị giám đốc
viện khoa học và đầu tư miền
đông đã đổ bao công sức
và tiền của vào việc bí mật
tổ chức xây dựng trại Trừng Giới,
cho nên tình cảm gắn bó của ông
Giang với nông trường rất sâu đậm.
Khi ông Giang bị hạ sát, chính Trại
Chủ đã công khai lên tiếng trên
diễn đàn đòi trả nợ máu
cho tình nhân. Với thực lực hùng
mạnh và ma quái như hiện nay, Trừng
Giới Trại không sợ bất kỳ một
sự tấn công hay đàn áp nào.
Họ ngang nhiên khiêu chiến với binh lực
của Sùng gia và sẵn sàng thôn
tính những môn phái khác để
giành quyền thống trị Chốn Manh Động.
Kiếp nạn chia rẽ phân tranh của Ảo
Giới tuỳ thuộc một phần nào vào
sự kiềm chế và cân nhắc của
nữ trại chủ.
Ngã thở dài:
– Ta còn nhớ
cái phản hồi trong bài viết cuối
cùng của Trần Thanh Giang. "Thù
này phải trả bằng máu".
Bởi vậy mà lòng ta vẫn cứ áy
náy một điều. Đặng Thị Sầu
vốn là người hiền lành không
mang nặng oán thù, nay lại vướng
vào vòng oán hận để xảy
ra quá nhiều chuyện tàn ác.
– Một người
hiền lành nếu cả cuộc đời
bị lừa dối thì sẽ phản ứng
ra sao? Một người không mang oán hận
nếu cả cuộc đời cứ bị buộc
vào oán hận thì sẽ hành xử
ra sao?
Ngã buồn bã
nói:
– Đó là
oan nghiệt. Nếu có dịp, ta sẽ ghé
qua trại Trừng Giới thăm nó, an ủi
vài câu. Nhân dịp hỏi luôn
chuyện, tại sao gã họ Mã đã
chết rồi lại thành Tả Sứ của
Đặng Thị Sầu.
Nặc tử giật
mình quay phắt lại, suýt nữa thì
bị con heo dấn tới húc luôn cái
mõm vô bụng.
– Bà Năm nói
ai là Tả Sứ?
– Đó chính
là kẻ cỡi trên lưng con bạch ô
đầu đàn. Giọng nói tiếng
cười khinh mạn của gã rất quen,
không lầm lẫn vô đâu được.
– Là ai mới
được?
– Đó là
Mã Tiền, kẻ đã chết cách
đây hơn một năm, theo như lời
nói của Đường Sơn Tấn Pháp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét