*** |
– Đứng
lại. Đứng lại.
Con
heo vẫn cúi đầu phóng đi ào
ào. Ngã buộc phải nằm rạp xuống
ôm cứng cái cổ lông lá xù
xì của nó mà không biết làm
cách nào cho con quái vật đứng
lại.
Tiếng
Nặc tử la thảng thốt phía sau, nhỏ
dần rồi mất hẳn.
Con
heo rừng phóng cuống cuồng như ma đuổi.
Cái bao tải đen bịt kín hai mắt
nên nó cứ bươn đại về
phía trước bất kể lùm cây
hay dốc đá. Mặt ngã đau rát
vì cây quẹt, phải úp luôn xuống
gáy con heo nên chẳng còn nhìn thấy
gì, đành phó mặc mạng mình
cho ác quỷ. Hai đầu gối ngã
thỉnh thoảng lại va trúng chướng
ngại vật đau nhói từng cơn.
Mặc
kệ ngã năn nỉ chửi rủa tới
khan giọng, con heo vẫn giả điếc phóng
ào ào về phía trước. Chừng
khi hết chịu nổi, ngã mò tay lên
đầu nó, nắm hai cái lỗ tai vừa
xoắn vừa giật mạnh ra sau. Con heo hộc
lên vài tiếng rồi chạy chậm dần.
Ngã mừng thầm lại xoắn mạnh lỗ
tai con quái vật thêm mấy cái nữa,
nó dừng lại nằm bẹp trên đất.
Ngã lật đật tuột khỏi lưng
heo. Khi ngẩng đầu lên ngã mới
thấy, phía trước là dòng sông.
Sương
mù dâng mịt mùng trên mặt nước
u uẩn.
Ngã
lo cột con heo vô bụi tre, cởi cái bao
trùm đầu cho nó đào măng
ăn. Con heo gườm gườm cặp mắt
ti hí nhìn ngã rồi lại dỏng
tai dáo dác lắng nghe. Tiếng gió
thổi qua rừng từng cơn u u. Tiếng sóng
nước vỗ qua bờ lau rì rầm. Ngã
bỗng ớn lạnh, liền tìm cách
dùng phép truyền âm liên lạc
với Nặc tử, nhưng khoảng cách quá
xa nên không nghe nó trả lời.
Chừng
hai giờ đồng hồ sau, bên tai ngã
mới loáng thoáng tiếng la léo nhéo.
Phải chờ Nặc tử tới gần hơn
nữa, ngã mới nghe nó nguyền rủa:
"Bà
Năm ới. Bà ở đâu. Bà phi
heo như phi ngựa, thiệt sướng thân
bà. Mặc kệ người khác cuốc
bộ què chân…"
Ngã
vừa tức cười, vừa tội nghiệp
thằng nhỏ, đành vận tám thành
công lực truyền tin đi:
"Nặc
tử. Bà đang ở cạnh bờ sông."
Tiếng
Nặc tử la lên hoảng hốt trong tiếng
gió u u:
"Lại
sông U Tịch nữa chứ gì? Bà lo
nấp kín chỗ nào, chờ tiểu bối
tới. Không được vọng động."
Lúc
này ngã đã bớt sợ. Con heo cũng
thong thả bươi húc trong bụi tre tìm
măng. Ngã không thèm để ý
mấy lời dạy khôn của Nặc tử,
quay sang kiếm chỗ nấu ăn. Tới trưa
đứng bóng thì nó mò tới,
vừa thấy ngã đã hít hà
kêu đói. Từ hơn một ngày
nhịn ăn, ngã cũng đói meo. Nặc
tử vừa ăn vừa dáo dác dòm
chừng ra bờ sông. Nó lo lắng nói:
– Ăn
xong là lên đường liền. Ở
gần con sông này thế nào cũng có
chuyện nguy hiểm.
Ngã
hỏi:
– Tại
sao mình đã cố tình tránh nó
mà vẫn gặp?
– Có
kẻ nào lén lút lên chương
trình ghép bà cháu mình vô
đường dẫn U Tịch.
– Nhà
ngươi không phá chương trình
của nó để thoát ra được
hay sao?
– Tiểu
bối không đủ khả năng làm
chuyện đó.
Ngã
nghe vậy thì làm gan cười lớn,
vận nội công nói sang sảng ra tới
bờ sông:
– Nếu
họ đã cố tình ép buộc thì
bà cháu mình cũng khó cưỡng
lại. Chi bằng cứ xuôi theo dòng xem
chuyện gì xảy ra.
Nặc
tử tái mặt:
– Bọn
này không đùa giỡn được
đâu. Bà Năm đừng khích họ.
– Bộ
nhà ngươi tưởng, tự dưng con
heo phóng được tới đây hay
sao? Nó bị bịt mắt mà băng băng
chạy thẳng một lèo tới bờ sông,
không lọt xuống vực đá hay đâm
đầu vô gốc cây mà chết. Rõ
ràng có kẻ dẫn đường cho
nó, hay kéo nó đi. Bà cháu
mình không còn cách nào khác,
dù có đổi hướng kiểu nào
thì cũng bị lôi về sông U Tịch,
vừa mất thời gian vừa lâm vô hoàn
cảnh kinh hoàng. Chiều nay bà cháu
mình cứ chặt cây đóng bè
rồi theo đường thuỷ về Long Hồ.
Nặc
tử há hốc mồm nhìn ngã:
– Không
tránh được thì đi mon men theo
trên bờ thôi, xuống sông làm gì?
Ngã
kiên quyết gạt bỏ nỗi sợ qua bên:
– Họ
muốn giết mình thì đã ra tay.
Tụi này chắc chỉ bám theo tụi
mình để tìm tung tích Anh Cả.
Ngày nào Anh Cả còn chưa lộ
diện thì chưa ai giết chết hai bà
cháu.
Nặc
tử nghệt mặt ra nhìn ngã rồi
mếu máo nói:
– Nhưng
nếu họ chỉ cần một người dẫn
đường thôi thì họ giết ai
trước?
Ngã
tức mình thằng cục súc chỉ nghĩ
chuyện gở, nhưng thấy nó sợ quá
đành phải nhỏ giọng an ủi:
– Nhà
ngươi đừng lo hoảng. Họ cần cả
hai. Chỉ một mình ta hay ngươi đều
không thể làm được gì.
Nặc
tử im lặng một lúc lâu, chừng
thấm ý mới nói:
– Bà
Năm cũng nghĩ sông U Tịch chảy về
Long Hồ thật sao?
– Không
chảy về đó thì chảy về
đâu. Mọi chuyện đã có sắp
đặt. Lành dữ ra sao, ta chẳng biết,
nhưng nó như cái lưới thép
bao phủ mọi con đường của mình.
Nặc
tử gật đầu:
– Trên
bản đồ của anh Bàn Cào, sông
U Tịch chỉ chảy tới chân bình
nguyên thì chấm dứt, không ngờ
nó đổ dài xuống tận miền
Nam. Chuyện này quả là kỳ dị.
Ngã
gạt ngang:
– Từ
khi ta bước chân vô đây, chuyện
gì ta cũng thấy kỳ dị.
Nặc
tử gượng gạo cười:
– Nhưng
bà Năm thích ứng rất nhanh, lúc
này đã hành xử và phân
tích dữ kiện như một chiến binh
blogger thật sự.
Ngã
cũng muốn cười cho đỡ căng
thẳng nhưng bầu không khí u uẩn
làm tim ngã muốn nghẹn lại. Nặc
tử cũng im lặng thu dọn chén dĩa
và hành lý. Hai bà cháu lần
mò dẫn nhau ra bờ sông xem thử tình
hình.
Nước
sông chảy lững lờ, sương phủ
mù mịt không thấy bờ bên kia.
Nặc tử nói:
– Đoạn
này chảy qua vùng bằng phẳng nên
chắc sông không sâu lắm. Nhưng
phía cuối nguồn biết đâu đầy
ghềnh thác.
– Thì
cũng phải liều thôi, không còn
cách nào khác. Mình chặt tre làm
bè, chắc khoảng hai ngày thì xong.
Nặc
tử hoảng hốt nói:
– Trời
Đất còn thêm chuyện này nữa.
Bà Năm có làm bè tre bao giờ
chưa?
Ngã
gật đầu:
– Có
một thời gian ta qua Cao Miên buôn bán,
theo bè tre trôi nổi đây đó.
Hai
bà cháu vừa định quay lên, Nặc
tử bỗng trợn mắt nhìn vô bụi
lau rồi nói:
– Quái
lạ. Bà Năm nhìn thử coi.
Chiếc
thuyền nan nằm trong đám sậy ló
cái mũi dài mốc trắng ra. Ngã
ớn lạnh xương sống đảo mắt
nhìn quanh. Không gian hoang vu vắng lặng
như tờ, chỉ có tiếng cá quẫy
dưới sông vọng lên, tiếng chim
rừng kêu buồn bã lẻ loi. Nặc tử
cũng xanh mặt, lắp bắp:
– Vùng
này đồng không mông quạnh. Làm
gì có người cư ngụ mà có
thuyền neo ở đây.
Gió
thổi sương mù trôi đi chập
trùng, đẩy mũi thuyền bập bềnh
trong đám sậy. Ngã vạch lau, bươn
về phía bờ nước. Nặc tử hớt
hải nắm áo ngã bám theo.
Đó
là chiếc thuyền nan bề ngoài cũ
kỹ nhưng tình trạng còn rất hoàn
hảo. Lòng thuyền rộng rãi khô
ráo, có hai mái chèo gỗ và
một cái sào chống. Nặc tử chỉ
tay xuống lòng thuyền, run run nói:
– Tại
sao nó khô ráo sạch sẽ như vầy?
Nếu để dầm sương dãi nắng
bên bờ sông thì lòng thuyền
phải chứa đầy nước đọng,
lâu ngày đóng rong rêu mục nát
ra. Bà Năm, chiếc thuyền ma quỷ này
không dùng được đâu. Tiểu
bối quay lại theo đường bộ đây.
Nó
nói tới đó thì đi thụt lùi
lại rồi quay đầu rảo bước
chạy lên bờ đất. Ngã đứng
một mình trên bờ sông vắng lặng
mù mịt bỗng nhiên cũng đâm
hoảng, lật đật chạy theo Nặc tử.
Sương lạnh đuổi theo sau lưng như
tốc vô cổ áo, chảy xuống sống
lưng. Ngã hét lên, nghe tiếng mình
u rền từ trong rừng vọng ra. Nặc tử
nhảy nhổm lên la hoảng:
– Có
chuyện gì vậy?
Hai
con mắt nó nhìn ngã như sắp vọt
luôn ra ngoài. Con heo cột bên gốc cây
bỗng kêu ột ột rồi lại ột
ột hiền lành, như đòi ăn.
Ngã lắc đầu hai cái, tự thấy
nỗi sợ của mình cũng không bình
thường.
– Nặc
tử, ở chốn này chẳng có cái
gì bình thường. Mọi thứ đều
hỗn loạn chẳng theo một quy luật nào.
Chuyện hai bà cháu mình sợ hãi
mông lung rồi bỏ chạy cũng hoàn
toàn vô lý. Bọn Âm Binh Tả Sứ
này là quân của Mã Tiền, dẫu
là ma quỷ ác nhơn nhưng cũng có
Mã Tiền ngăn cản, chắc cũng không
được phép mổ bụng xé xác
tụi mình như bọn Hắc Kỳ và
Sói Đỏ. Nếu ta không lầm, con
sông U Tịch này và cả vùng
châu thổ bao quanh đều đã thuộc
quyền kiểm soát của Tả Sứ. Bà
cháu mình là khách mời thì
cứ đường hoàng mà bước
xuống thuyền.
– Rủi
tụi nó thèm quá, giết rồi mới
báo cho cha họ Mã biết rồi sao?
– Thằng
ôn dịch, nhà ngươi có ngưng
nói nhảm được không? Mã
Tiền cần ta, quyết không để xảy
ra chuyện bất trắc.
Nặc
tử lắp bắp phun ra một tiếng chửi
bậy bạ, rồi lại im re. Chừng khi tỉnh
táo ra nó mới nói:
– May
mà tụi nó không đưa thuyền
ván hòm tới đón.
Ngã
gật đầu, thấy trong lòng cũng đã
bình tĩnh bội phần:
– Mình
đưa hành lý xuống thuyền, rồi
lên đường.
Nặc
tử quay qua con heo, hỏi:
– Còn
con quái vật này thì sao?
– Đem
nó theo. Khi phải lên bộ thì cũng
có nó đỡ đần.
Nặc
tử chắc đã hết sợ nên đổi
giọng gượng gạo giả vui:
– Chưa
thấy ai đi chinh chiến mà hành lý
lủng củng như bà cháu mình.
Thiệt tình, tiểu bối sung sướng
từ nhỏ đã quen, sống thiếu thốn
chịu không nổi.
Hai
bà cháu dẫn con heo ra bờ sông,
chuyển hết hành lý qua thuyền. Con
heo bị bịt mắt dẫn lên thuyền nên
cũng không phản đối gì. Ngã
với Nặc tử suy nghĩ rồi quyết
định, không cột con heo vô thuyền.
Nặc tử nói:
– Cứ
để nó đi tới đi lui trên
thuyền lỡ có té xuống thì cũng
kệ cha nó. Cột nó dính vô đây,
lỡ có chuyện gì nó kéo lật
thuyền thì chết cả lũ.
Ngã
gật đầu, cầm sào chống đẩy
thuyền ra giữa sông. Bên ngoài này
sương mù mịt, nhìn xa năm mét
là không thấy gì.
Trời
càng về chiều vùng sương mù
trên sông càng đặc quánh lại.
Hai bà cháu ngồi bó gối trên
thuyền không chèo chống gì, để
mặc thuyền lừng lững trôi tới.
Đêm tới cùng nỗi sợ và ám
ảnh. Một tiếng cá quẫy, một
tiếng gió hú cũng làm hai bà
cháu giật mình dõi mắt vô bóng
đêm tăm tối.
Tới
chừng trời hửng sáng, hai bà cháu
mới mệt mỏi thiếp đi. Ngã tỉnh
dậy khi nắng chói chang đổ xuống
lòng thuyền. Con heo nằm cuối thuyền
trố mắt nhìn ngã, hai cái răng
nanh chỏi lên hung dữ vô cùng. Ngã
giật mình la lên:
– Trời
Đất. Ai cởi cái bao trên đầu
con heo ra.
Nặc
tử nằm bên ngủ khò khò bên
con heo, nhảy nhổm lên:
– Cái
gì? Cái gì? Ai giết con heo?
Ngã
chỉ tay vô con heo nhắc lại:
– Có
kẻ nào lên thuyền cởi cái bao
trên đầu nó ra.
Nặc
tử nhìn quanh rồi lắc đầu:
– Ai
thương con heo tới mức đó? Kẻ
nào có chuyện ân oán với bà
cháu mình thì mới mò lên
thuyền hạ thủ chứ ai mà lên giúp
con heo. Chắc là nó khát nước
tự loay hoay mở được miệng bao
thôi. Bà Năm đừng bị ám ảnh
quá mà hoá hoang tưởng.
Ngã
thấy bực, thằng này còn hoang tưởng
hơn ngã mà dám lên giọng dạy
đời. Nhưng ngã cũng thôi không
sợ hãi nữa mà đưa mắt nhìn
quanh. Lúc này sương đã tan, cảnh
vật hai bên bờ hiện ra bát ngát
êm đềm. Mọi thứ trở nên bình
thường một cách bất bình thường
và khó chấp nhận. Nhưng rồi cũng
không biết làm sao mà phản đối,
ngã quay sang Nặc tử, nói:
– Ta
thử bắt vài con cá nấu ăn. Tối
hôm qua nghe tụi nó quẫy liên hồi.
Sông này chắc nhiều cá lắm.
Nặc
tử ráng rặn ra nụ cười, nhưng
nụ cười của nó méo mó
kinh khủng:
– Lỡ
mấy con cá này chuyên ăn thịt
người thì sao?
Ngã
nóng ruột nạt ngang:
– Nhà
ngươi thôi nói nhảm được
không? Thịt người ở đâu đây
mà ăn?
Nặc
tử lì lợm nói:
– Mình
cập thuyền vô bờ hái rau nấu ăn
rồi đi tiếp.
Ngã
không trả lời nó mà định
thần phóng mũi kiếm xuống nước.
Thử qua vài lần là đâm được
hai con cá lớn. Nặc tử nhìn máu
cá loang đỏ trên sông thì tái
mặt. Nó gào lên như thấy ma quỷ,
hối thúc ngã thuyền tấp vô bờ.
Lúc
này ngã chỉ chăm chăm nghĩ tới
chuyện ăn. Con cá mập mạp còn
giãy đành đạch trên sàn
thuyền sẽ biến thành món cá
nướng rau hảo hạng. Ngã tự tìm
hái rau, tự nhóm lửa nướng cá.
Thà ăn no mà chết còn hơn làm
con ma đói.
Chừng
khi Nặc tử hửi được mùi mỡ
cá cháy thì nó cũng không chịu
nổi. Nó xà vô bên bếp lửa,
hai con mắt lom lom nhìn mấy giọt mỡ
đang chảy xuống than đỏ cháy xèo
xèo:
– Ăn
xong con cá này rồi chết cũng cam
lòng.
Qua
bữa ăn bữa trưa ngon lành, hai bà
cháu lại xuống thuyền. Nặc tử
không đeo bao tải lên đầu con heo
nữa, để nó thấy đường
mà uống nước. Ngã nhìn nó
nằm hiền lành ở góc thuyền thì
nói vu vơ cho đỡ nghĩ quẩn sang
chuyện khác:
– Loài
súc vật không có nhiều suy nghĩ,
chỉ do bọn bất lương huấn luyện
mà trở thành giống ác nhơn. Nó
đi theo ta trừ gian diệt bạo biết đâu
mà đỡ được kiếp nghiệp.
Không
ngờ Nặc tử đang uống nước,
bỗng dưng phun ra ào ào, cười sặc
sụa:
– Chắc
bà Năm tưởng mình là thầy
Đường Tăng. Con heo là Trư Bát
Giới. Coi chừng tối nay nó lên cơn
đói ăn thịt luôn Tam tạng với
Ngộ Không.
Suýt
nữa thì ngã cũng phì cười
nhưng cố nghiêm mặt không nói gì
để thằng tiểu quỷ này đừng
giỡn hớt bậy bạ. Nặc tử quay qua
nói chuyện nhảm một hồi với con
heo rồi lăn quay ra ngủ. Ngã cũng nhắm
mắt một lát, vì biết rằng đêm
nay khó lòng mà ngủ được.
Đêm
trôi qua yên bình kỳ quặc. Ròng
rã năm ngày xuôi sông U Tịch,
vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Con thuyền trôi trên dòng sông mùa
thu yên tĩnh lạ lùng. Lá cây hai
bên bờ ngả sang màu vàng rực
rỡ. Lẽ ra cảnh đẹp chuyển mùa
này phải làm lòng người lay
động nhưng màu vàng chói chang
chỉ làm ngã thêm sợ hãi.
Nhờ
những ngày ít cử động trên
thuyền, cũng như nhờ có thuốc trị
thương của Người Nấm mà vết
thương trên vai và đùi ngã
lành lặn tới chín phần. Đêm
thứ tám, giữa lúc ngã quen giấc
ngủ say thì có ai đánh mạnh lên
vai.
Tiếng
Nặc tử thét la inh ỏi:
– Bà
Năm. Cho thuyền cập bờ. Mau.
Ngã
tỉnh dậy giữa những tiếng động
ầm ầm hung hãn. Nặc tử đang cố
chống sào đẩy thuyền quay ngang. Ngã
tỉnh ngủ tức thì, chụp lấy mái
chèo, tì vô hòn đá nổi
giữa dòng. Nặc tử gào lên:
– Phía
trước là thác lớn.
Con
heo ột ột nhìn quanh rồi phóng cái
ào xuống nước, bơi luôn vô
bờ, bỏ mặc hai bà cháu ở lại
vật lộn với sức nước cuốn dữ
dội. Từng chút, từng chút ngã
với Nặc tử nương thuyền qua những
ngạch đá tiến dần vô bờ. Có
mấy lúc mái chèo của ngã hay
tay chống của Nặc tử trật đi, con
thuyền xoay vòng trong nước xoáy rồi
lao ào ào về phía trước. Tiếng
thác nước càng lúc cành gần,
âm thanh cuồng nộ dữ tợn. Lòng
sông đã bắt đầu đổ dốc,
nước chảy ào ào về phía
trước, nổi bọt trắng xoá. Lúc
này chuyện nhảy xuống nước bơi
vô bờ đã trở thành khó
khăn.
Nặc
tử lại hét lên. Từ trên đầu
nguồn, ba bốn thân cây to đang lao ào
ào xuống. Con thuyền bị thân cây
quét qua như trúng đạn pháo.
"Bùm". Ngã trật tay chèo xuýt
nữa lao đầu vô tảng đá. Con
thuyền sau cú va chạm dữ dội tưởng
như bể nát, vậy mà chỉ bể
một bên mạn. Nước liền theo chỗ
ván bể tràn vô khoang. Mấy thân
cây táng trúng thân thuyền thì
quay ngang, mắc kẹt giữa hai tảng đá.
Từng dề lá vàng trên thượng
nguồn trôi xuống, tấp vô chướng
ngại vật, dồn thành mảng lá lớn
cản ngang dòng nước chảy. Nước
đột ngột dâng cao ào ạt. Con
thuyền bị nước ứ đẩy lên
cao thật là kinh khủng. Ngã chưa kịp
hiểu rõ sự tình thì con thuyền
đã bị dòng nước dâng đẩy
lên khỏi mặt đá, dạt qua phía
bờ. Nặc tử hét lên:
– Chèo.
Chèo tới.
Ngã
kè mái chèo lên mặt đá
bên dưới, đẩy như điên về
phía bờ. Con thuyền theo nước dâng
bươn qua ngạch đá, trôi tuột
đi. Tiếng ầm ầm dữ dội vang lên.
Mấy thân cây bị sức nước
đánh bật về phía đầu thác.
Nước bỗng hạ xuống đột ngột,
con thuyền nát nhờ vậy mà vướng
được vô ngạch đá lớn.
Từ chỗ này ra tới bờ chỉ vài
bước nhảy. Hai bà cháu lật đật
chuyển hành lý ra khỏi thuyền.
Ngã
lên được mặt đất rồi mà
còn chưa hoàn hồn, người cứ
chao đảo bập bềnh, hai chân run lập
cập. Phía thác nước từng cột
bọt trắng xoá bốc cao dữ dội.
Ngã ớn lạnh nghĩ, thác lớn cỡ
này mà rớt xuống là toi mạng.
Con
heo ở đâu đủng đỉnh mò
tới bên ngã kêu ột ột. Nặc
tử đang nằm sóng soài trên đất,
nghe tiếng heo kêu thì nhảy nhổm dậy.
Nó cầm mái chèo đập luôn
một phát trời giáng lên đầu
con heo:
– Thằng
heo thúi, còn mò tới đây làm
gì.
Con
heo bị bất ngờ, hoảng hốt nhảy
lồng lên. Ngã lật đật chụp
sợi dây cột cổ con heo lại, vì
sợ nó chạy mất. Nặc tử đập
được một cú thì hết giận,
nó bĩu môi nói:
– Sức
bà Năm làm gì mà giữ được
con bất nghĩa đó. Nó mà bỏ
chạy thì nó lôi bà Năm theo
luôn.
Ngã
không thèm nói gì, chỉ lo cột
con heo vô gốc cây. Nặc tử cũng lo
ì ạch lôi đống hành lý
ướt nhẹp ra chỗ khô. Khi đó,
ngã mới nhớ tới cuốn sổ ghi chép
cuộc hành trình. Ngã hoảng hốt
xông vô đống hành lý. May quá,
cuốn sổ lúc nào cũng được
bọc bao nilon kỹ càng nên vẫn nằm
khô ráo giữa đống áo quần
ướt sũng nước.
Nặc
tử thấy ngã chăm chút cuốn sổ
tay thì khịt mũi quay sang con heo:
– Khịt
khịt. Bà Năm hoá thành ảo nhân
thứ thiệt rồi, chỉ lo chăm chút
mấy dòng tư tưởng. Trư Bát
Giới, mau lại đây gánh hành lý
cho sư phụ. Nếu sư phụ với sư
huynh tới được Tây Phương thì
sẽ hoá kiếp mày thành Thiên
Bồng Nguyên Soái – heo rừng nướng
sả.
Ngã
nghe nó nói nhảm vậy thì định
la cho nhưng lòng cũng đang vui vẻ vì
mới vừa thoát chết mà tài liệu
cũng còn nguyên vẹn, nên ngã chỉ
quay sang Nặc tử giả bộ rầy rà:
– Nặc
tử, nói vui chơi thì được
nhưng không nên đánh đập súc
vật hồ đồ. Mau chất hành lý
lên lưng Ngộ Năng.
Nặc
tử tưng tửng nói:
– Còn
gọi con heo xấu xí này là Ngộ
Năng. Bà Năm. Chắc là bà sắp
đắc đạo tới nơi rồi.
Ngã
đoán nó xỏ xiên mình nhưng
không trả lời, vì mới thoát
chết nên ngã đâm dễ dãi
với thằng tiểu quỷ này như vậy.
Từ
Thác Nước Lớn (tên này do ngã
đặt) hai bà cháu theo đường
bộ về Long Hồ. Qua hai ngày nghiên cứu
và tập luyện thì ngã cỡi heo
thuần thục lắm. Thúc vô bụng là
biểu heo đi tới. Nắm lỗ tai giật
ngược là biểu heo đứng lại.
Gãi vô cổ là biểu heo quỳ
xuống. Trư Bát Giới tỏ ra rất
quyến luyến với ngã, dù là cái
mặt hung ác của nó đôi lúc
cũng làm ngã e dè. Ngược lại,
họ Trư rất ghét Nặc tử, từ
hôm bị Nặc tử phang cho một phát
chí tử, nó không cho Nặc tử tới
gần nữa. Cứ thấy Nặc tử lởn
vởn vòng quanh là mắt nó long lên
sòng sọc, hai cái răng nanh vểnh ngược
lên. Nặc tử đâm sợ con heo nên
thường tìm cách xoa dịu:
– Đừng
có hung hăng. Tao thà ăn đậu hũ
chứ không ăn thịt bạn đồng
hành bao giờ.
Trư
Bát Giới vẫn hằm hè dữ tợn.
Buổi tối khi đi ngủ Nặc tử cứ
phải nhắc ngã. "Bà Năm nhớ
cột chặt con quái vật vô gốc
cây." Ngã đang buồn ngủ lảm
nhảm trả lời:
– Ta
đã trói Ngộ Năng bằng dây
kim cô.
Nặc
tử cười ré lên làm ngã
giật mình tỉnh ngủ, lật đật
hỏi:
– Có
chuyện gì?
– Bà
Năm đã thật sự trở thành ảo
nhân.
– Là
sao chớ?
– Là
mắc bệnh siêu vi HT.
Ngã
bực mình hỏi lại:
– Siêu
vi HT là bệnh gì?
– Siêu
HT là siêu hoang tưởng. Bọn sống
lâu trong Ảo Giới đều mắc bệnh
này, chẳng còn biết mình thực
sự là ai. Nhiễm trúng bệnh virus
hoang tưởng là hết thuốc chữa,
chỉ còn cách sống luôn trong Ảo
Giới.
Ngã
chẳng hiểu nó lại nói xiên xỏ
cái gì, nên nhắm mắt ngủ tiếp.
Bên gốc cây, đồ đệ Ngộ
Năng cũng cất tiếng ngáy phì phò.
*
Đường
về Long Hồ rừng già trùng điệp,
núi đồi liên miên, định
hướng về nam rất khó. Bởi vậy
hai bà cháu đành men theo sông U Tịch
mà đi. Nhưng rồi cũng phải bẻ
qua đường khác vì sông U Tịch
bắt đầu chảy vô vùng đầm
lầy, mặt đất đầy bùn nhão
vô cùng nguy hiểm.
Sau
nửa tháng leo núi vượt rừng, hai
bà cháu và con heo tới được
Long Hồ. Bây giờ là cuối mùa lá
vàng, từ trên núi cao nhìn xuống,
cảnh vật thiên nhiên hùng vĩ
hoang sơ, đẹp lạ lùng. Năm nhánh
sông đổ về lòng hồ rộng bao
la, vàng rực như mật ong. Mặt hồ
hướng tây hẹp dần hình phễu,
nước qua đoạn hẹp đổi màu
trắng xoá, hơi dâng mịt mùng đổ
xuống một hồ nhỏ mang dáng dấp
cái bình rượu. Mặt trời lặn
dần sau đỉnh núi. Nước trong bình
rượu đỏ rực màu hổ phách.
Ngã
với Nặc tử quanh quẩn suốt mấy
tuần quanh vùng Long Hồ mà không sao
tìm ra dấu vết của Địa Phủ.
Vùng này núi rừng hoang sơ trùng
trùng điệp điệp, việc tìm
kiếm như mò kim đáy bể. Một
buổi chiều, hai bà cháu đứng
trên sườn núi nhìn xuống lòng
hồ, tuyệt vọng chẳng biết đâu
là phương hướng. Ngã than thở:
– Đã
bỏ bao công sức tới được chỗ
này chẳng lẽ bỏ cuộc.
Nặc
tử buồn bã nói:
– Tiếc
là không hỏi qua Viên lão thêm
vài câu.
Ngã
ngạc nhiên hỏi:
– Chẳng
lẽ lão ta biết đường vô Địa
Phủ?
– Lão
ta chưa tới đây bao giờ, chắc chắn
là không biết đường vô.
Nhưng bọn Tiên Tri Giả này có
thể dựa vào những câu sấm kỳ
bí của môn phái họ mà tìm
ra được tia sáng dẫn đường.
Ông tổ của môn phái này là
Viện lão, nghe đâu rất giỏi thuật
tướng số, phong thuỷ, chiêm tinh, thông
hiểu nhiều câu sấm truyền, nhưng
sở học truyền tới đời sau –
Viễn lão, Viền lão, Viên lão –
đã mai một dần.
Ngã
nhìn về phía Tiểu Hồ, bỗng giật
mình nhớ lại lời nói của Viên
lão lúc chia tay:
– Nặc
tử, Viên lão có nói rằng:
"Nước
đọng ở miệng phễu trước sau
gì rồi cũng phải chảy xuống. Cứ
theo đó mà tìm tới." Nếu
lão ta chưa tới đây bao giờ mà
buột miệng
nói ra điều đó thì thật là
kỳ lạ.
Nặc
tử sững người nhìn ngã rồi
quay sang hướng lòng hồ:
– Nhất
định phải có điều bí ẩn
nơi đoạn Chân Phễu đổ sang
Tiểu Hồ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét