Đường từ Hoả Sơn về tới Thổ Ty chỉ mất có một tuần. Bước chân tới thung lũng Chàm Trổ là lòng ngã xúc động bồi hồi ghê gớm lắm. Qua khỏi cánh rừng mộc miên kia, căn nhà cỏ của ngã sẽ hiện ra bên dòng suối xanh. Ngã bỏ hành lý trên lưng Bát Giới xuống, rưng rưng nói với nó:
– Ngộ
Năng, ngươi quay về lại Chốn Manh
Động đi. Ở đây là thế
giới khác, không có chỗ cho ngươi
đâu.
Bát
Giới khịt khịt mũi ra chiều lưu
luyến lắm, rồi nó quay lưng lại,
lững thững đi về phía động
Hoa Sương. Ngã nhìn theo cái lưng
gù to lớn của nó, cho tới khi cái
bóng màu xám khuất hẳn sau mấy
lùm cây. Một nỗi mất mát bỗng
dưng tràn tới. Những tháng ngày
phiêu lưu sống động đã là
quá khứ. Ngã đã trở về
thế giới cũ, tuổi già mệt mỏi
kéo tới nhắc nhở những ngày
cuối đời rồi sẽ trôi qua buồn
tẻ cô đơn ở Thổ Ty. Ngã thở
hắt ra, bần thần ngồi xuống bờ
đá. Nặc tử tới ngồi bên
chân ngã, nó tần ngần hỏi:
– Bà
Năm về tới nhà rồi sao có vẻ
không vui?
Tới
lúc này ngã cũng chưa biết phải
chia tay Nặc tử ra sao. Nó chỉ là kẻ
đưa đường thuê, xong việc là
ra đi, chắc là không lưu luyến gì.
Ngã đành ậm ừ nói lảng
sang chuyện khác:
– Về
tới nhà, ta sẽ nấu canh khoai môn cho
ngươi ăn. Mấy bụi môn chắc đã
mọc tràn lan bít ngang suối rồi.
– Trời.
Mới nghe tới đó là đói
bụng. Ăn xong là lăn quay ra ngủ một
giấc.
Bỗng
nhiên không nhịn nổi, ngã bật
hỏi:
– Ngày
mai, ngày mốt nhà ngươi định
làm gì?
– Tiểu
bối ở lại chơi với bà Năm
một hai tuần, sửa sang lại căn nhà
bà Năm cho tử tế rồi sẽ trở
lại Ảo Giới.
Ngã
ngẩn ngơ hỏi:
– Ngươi
quay lại đó làm gì nữa?
Nặc
tử bật cười:
– Thiếu
gì chuyện làm. Tiểu bối sống
trong đó đã quen, bạn bè khắp
nơi, đi tới đâu cũng có việc.
Hy vọng Anh Cả chết rồi, Ảo Giới
sẽ dễ thở hơn – Nặc tử nhìn
ngã rồi hạ giọng nói – Bà
Năm đừng buồn. Lẽ ra tiểu bối
nên ở lại Thổ Ty lâu chút nữa,
để giúp đỡ bà Năm một
số chuyện vặt. Nhưng tiểu bối cần
đi gấp lên Tử Mạc để hỏi
thăm tin tức cha mẹ.
Ngã
giật mình hỏi:
– Cha
mẹ nhà ngươi bị giam trong CAM Ngục
hay sao?
Nặc
tử thở dài:
– Không.
Cha mẹ tiểu bối qua đời cả rồi.
Tiểu bối chỉ mong tìm được
nhân chứng để hỏi thêm về
cái chết của cha mẹ.
Ngã
thương cảm nói:
– Hóa
ra nhà ngươi mồ côi cả cha lẫn
mẹ. Song thân qua đời vì lý do
gì?
– Năm
tiểu bối lên mười, một buổi
tối có bọn người áo đen tới
giải cha mẹ tiểu bối đi mà không
rõ lý do gì. Ba năm sau, một người
trong bọn họ quay lại, kêu bà nội
đi nhận xác cha mẹ về chôn. Từ
đó, tiểu bối sống với bà
nội. Cách đây hai năm, bà nội
cũng qua đời. Khi đó, đang buồn
nhớ nội bỗng nhận được tin
của Đường Sơn đại gia cần
người đưa đường một bà
già vô Ảo Giới, vậy là tiểu
bối nhận lời luôn. Nhờ đó
mà quen với bà Năm.
Ngã
cảm động nói:
– Thiệt
tội nghiệp. Ta vì không biết hoàn
cảnh ngươi mà quá khắt khe, cứ
la rầy chửi bới liên tục.
Không
ngờ, Nặc tử mới nghe tới đó
là chuyển sầu thành vui, nó nhìn
ngã cười khì khì:
– Bà
Năm chửi bới luôn miệng, thiệt
giống như bà nội hồi đó.
Thành ra đi với bà Năm mà cứ
nhớ tới bà nội hoài.
Ngã
càng thêm ân hận:
– Những
điều ta viết về ngươi cũng rất
cực đoan.
Nặc
tử nhăn mặt xua tay:
– Để
người khác viết về tiểu bối
thì còn tệ mạt hơn.
Ngã
nhìn bộ tướng láu táu của
nó bỗng phì cười, đành nói
lảng sang chuyện khác:
– Ta
đi về nhà đây. Bỏ đống
hành lý lại đây, hôm sau ra vác
về cũng được. Sức khoẻ ta dạo
này kém quá.
Nặc
tử ngưng cười, nói nhỏ:
– Bà
nội cứ đi thong thả. Để con vác
đồ cho.
Ngã
cảm động không nói gì thêm,
sợ tới lúc chia tay nó rồi buồn
rầu quyến luyến, nên ngã quay lưng
đi thẳng vô rừng Mộc Miên. Ngã
cứ cắm cúi đi, suy tư ly biệt đầy
ắp trong lòng, tới bờ rừng lúc
nào không hay. Nặc tử đang đi phía
sau, bỗng đâu chồm tới, nắm tay
ngã kéo ngang vô bụi rậm. Ngã
hoảng hốt hỏi:
– Có
chuyện gì?
Nặc
tử đưa tay lên miệng suỵt nhỏ.
Nó ló đầu lên quan sát rồi
nói:
– Bà
Năm có nghe mùi gì không?
Ngã
định thần đón hơi gió, bỗng
giật mình:
– Mùi
cháy. Mùi đốt cỏ.
Nặc
tử gật đầu rón rén bước
ra. Ngã cũng thận trọng đi theo nó.
Qua khỏi hàng mộc miên cuối cùng,
khoảng đồng tranh hiện ra trước mắt
xám xịt ghê rợn. Căn nhà cỏ
của ngã bên bờ suối chỉ còn
là một ụ tro đen đúa. Nặc
tử lượm một hòn đá ném
mạnh về phía trước, không nghe
động tĩnh gì, nó chậm chạp
tiến vô cánh đồng cháy. Ngã
đứng chết sững nơi bờ rừng,
nước mắt chảy quanh, không hiểu
nổi chuyện gì xảy ra.
Nặc
tử đi một lúc thì quay lại, nó
nói:
– Mình
đi thôi.
– Đi
đâu?
Nặc
tử ngẩn mặt suy nghĩ một lúc, rồi
nói:
– Mình
tìm đường về xuôi. Dưới
đó tiểu bối có nhiều bạn
bè, họ có thể lo cho chỗ ở an
toàn và truy tìm tin tức. Bây giờ
mình ra Thổ ty tìm đón chuyến
xe đêm.
Khi
hai bà cháu ra tới Thổ ty, trời đã
về chiều. Chợ Thổ Ty chỉ đông
đúc nhất lúc buổi chiều, khi xe
hàng từ xuôi lên trao đổi mua
bán. Tới nửa đêm chợ tàn,
xe hàng quay về ngược về xuôi.
Ngã với Nặc tử vừa qua hỏi hàng
đào, nhìn qua nương trà, thoắt
đã giật mình. Khoảng sân chợ
chiều lèo tèo hàng quán, vài
chiếc xe đậu đó mà không
thấy ai chất hàng lên xuống. Mái
nhà lồng chợ cháy đen thui phía
trước như cái lò gạch.
Ngã
thất kinh nói với Nặc tử:
– Chắc
có chuyện gì rồi.
Nặc
tử mím môi gật đầu:
– Mình
làm liều qua đó hỏi thăm tin tức.
Hai
bà cháu chậm chạp băng qua nương
trà, tiến về phía chợ. Quang cảnh
đìu hiu này thiệt khác xa với
Thổ Ty những buổi chiều họp chợ.
Vài người khách miền xuôi đứng
lơ ngơ bên mấy gian hàng xập xệ
dường như là mới cất lên vội
vàng. Ngã đi với Nặc tử vô
quán nước chị Chấm nằm ngay cổng
chợ. Quán chị bị cháy xém một
bên. Tấm bạt che ni lông dúm dó
còn treo lòng thòng trước mái
hiên. Chị Chấm đang bưng nước
cho hai người khách buôn, thấy ngã
bước vô, suýt nữa chị làm
rớt khay nước. Ngã nghẹn ngào
kêu:
– Chị
Chấm.
Chị
Chấm biến sắc xua tay, lộ vẻ kinh hãi
lắm. Ngã thấy đau nhói nơi lồng
ngực. Người Thổ Ty thuận hoà hiếu
khách, vì sao ra nông nỗi này. Nặc
tử chẳng nói chẳng rằng nắm tay
ngã kéo tuốt vô quán. Chị Chấm
cũng hớt hải chạy theo. Chừng vô
tới trong, Nặc tử quay sang chị hỏi
nhỏ:
– Ở
đây có chuyện gì?
Chị
Chấm quệt nước mắt nhìn ngã:
– Cách
đây khoảng một tuần, có đám
người áo đen tìm tới đây
hỏi thăm tin tức bà thầy. Nhưng cả
Thổ Ty không ai biết bà thầy còn
sống hay chết, vì từ một năm nay
không thấy bà thầy ra chợ bốc
thuốc nữa. Tụi áo đen hung hăng
đập phá hàng quán, đốt chợ
rồi bắt ông Xảng với vài người
khác đi. Hai hôm sau, đám người
bị bắt được thả về, nhưng
họ chỉ câm lặng thu dọn hành lý
vội vã rời khỏi Thổ Ty. Hôm qua
người bản Tà Không tìm thấy
xác ông Xảng ở bến đò.
Ngã
nghe tới đó thì choáng váng,
phải níu tay vô cột nhà mới
đứng vững. Nước mắt trào ra
như mưa. Tiếng Nặc tử loáng thoáng
bên tai:
– Ông
Xảng chết ra sao?
– Bị
thắt cổ. Dây điện cột cổ còn
nguyên. Thân xác lại bị hành hạ
dã man lắm. Cái xác nằm trên
bến đò trương phình, không
biết chết từ hồi nào…
Tai
ngã ù đi, không còn nghe được
gì, cho tới lúc Nặc tử nắm tay
ngã giật mạnh:
– Mình
đi thôi, bà Năm.
Ngã
theo Nặc tử rời khỏi Thổ Ty như
người mộng du. Băng qua mấy nương
chè thì trời ngả âm u, lòng
ngã cũng âm u uẩn ức không sáng
tỏ nổi. Nặc tử lo lắng nói:
– Bà
Năm bình tĩnh lại chưa? Bà cố
suy nghĩ coi, có chỗ nào an toàn
trong núi để tá túc qua đêm.
Ngã
nghe nó hỏi năm lần bảy lượt
mới nghĩ ra:
– Gần
chỗ ta bắt hoàng điệt có hang
động rất kín đáo.
– Đi.
Hai bà cháu mình tới đó.
Ngã
không hỏi gì thêm, cố hết sức
bình tĩnh định hướng đi ngược
về phía khe đá. Khi trời tối
mịt, hai bà cháu mới tới được
hang động. Cái hang này nằm sâu
trong khe, bên ngoài dương sỉ vây
um tùm. Bên dưới nền nước từ
trong mấy khe nhỏ chảy qua nên rất ẩm
ướt, nhưng ở giữa hang có tảng
đá lớn trồi lên, mặt đá
khô ráo lại phẳng lì. Nặc tử
bỏ hết hành lý lên đó, lo
lắng hỏi:
– Bà
Năm có khoẻ không?
– Ta
chỉ choáng váng vì cái chết
của ông Xảng.
– Bà
Năm tạm ở lại đây nghỉ ngơi,
nhớ cẩn thận, không đi đâu
xa. Tiểu bối phải đi gấp, có thể
sáng mốt hay sáng ngày kia mới quay
lại.
Ngã
ứa nước mắt nói:
– Được
rồi ngươi cứ đi đi. Ta cũng đang
cần chút riêng tư để bình
tĩnh lại.
Ngã
theo Nặc tử ra tới bờ suối, đau
buồn hỏi nó một câu vương
vấn mãi trong lòng:
– Nặc
tử. Kẻ nào gây ra chuyện tàn ác
này?
– Người
của Anh Cả.
Ngã
sững sờ, hỏi lại:
– Ngươi
chắc không?
– Tiểu
bối sống trong Ảo Giới đã lâu,
chẳng lạ gì kiểu đốt nhà
giết người diệt khẩu của bọn
Hắc Kỳ. Bằng cách nào đó,
tụi nó đã lần ra dấu vết
bà Năm, tìm tới đây đốt
phá trả thù. Bọn chúng không
thèm giăng bẫy, không thèm xoá
dấu vết, ngang nhiên đốt phá giết
người, chứng tỏ bọn này không
sợ gì ai.
Ngã
hoang mang, run giọng hỏi:
– Vậy
là bọn thủ hạ ra tay trả thù
cho Anh Cả.
– Bọn
thủ hạ chẳng cần trả thù cho Anh
Cả, nếu như chính chúng đã
ra tay trong ruộng dưa diệt khẩu tàn
nhẫn như vậy.
– Vậy
kẻ nào đứng sau những hành động
tội ác này?
– Tiểu
bối không biết nổi. Bao giờ tiểu
bối về sẽ có câu trả lời
rõ ràng hơn. Còn nếu như, trong
hai ngày nữa không có tin tức gì
của tiểu bối, bà Năm phải mau
chóng rời bỏ chỗ này, tự tìm
đường quay lại Ảo Giới lánh
nạn.
Nặc
tử nói xong là hối hả ra đi. Bên
ngoài bóng đêm đổ xuống mịt
mùng.
Ngã
chờ tin Nặc tử suốt hai ngày trời,
lòng như lửa đốt. Cái chết
ông Xảng ám ảnh ngã không
nguôi. Mặc cảm tội lỗi cũng đau
đớn như ngày nào ngã phải
chịu tội về cái chết của ông
Tám và thằng Sỏi. Do ngã đưa
thông tin lên mạng mà ông Xảng
bị tụi áo đen tìm tới hành
quyết thảm thương. Nhưng thông tin
rõ ràng như vậy, ai đọc qua cũng
biết ông Xảng vô can, cớ sao tay sai
Anh Cả nhằm vô ông Xảng tấn công.
Chẳng lẽ chỉ vì muốn biết chỗ
ở của ngã mà xuống tay giết một
mạng người dã man như vậy. Chẳng
lẽ tụi này mất hết nhân tính,
như loài dã thú giết người
vô tội chẳng chút động lòng.
Ba
ngày trôi qua mà không có tin tức
gì của Nặc tử. Buổi chiều, ngã
vẫn chưa lên đường quay lại Ảo
Giới như lời dặn của Nặc tử
mà còn nấn ná trong động chờ
tin nó. Vừa thấy bóng nó lội
bì bõm dưới khe nước là
ngã mừng quýnh, xông ào ào
ra. Nặc tử cảm động nói:
– Tiểu
bối có mua bánh mì thịt heo quay cho
bà Năm, nhưng chắc là ỉu hết
rồi.
Suýt
nữa thì ngã rớt nước mắt:
– Ta
có bắt cá dưới suối, nấu
canh môn núi cho ngươi.
Nặc
tử chui qua đám cây dương sỉ,
vừa vô tới trong động nó nói
liền:
– Hai
bà cháu mình chuyến này đã
phạm sai lầm trầm trọng. Anh Cả đã
thoát chết, trở về Tại Giới.
Ngã
chấn động, lập bập kêu Trời:
– Trời
ơi, sao có chuyện này chớ. Hắn
chết trong ruộng dưa rõ ràng mà.
Nặc
tử lắc đầu:
– Anh
Cả đã trở về Tại Giới. Hắn
đang tổ chức lại lực lượng,
lần này sẽ thận trọng hơn, sẽ
quỷ quyệt hơn. Sau bài học xương
máu này, chắc chắn khó lòng
mà tiêu diệt được hắn.
Ngã
rùng mình hỏi:
– Vì
đâu ngươi biết chắc rắng, hắn
thoát chết? Kẻ bị hành quyết
trong ruộng dưa là ai?
– Tiểu
bối đã tìm gặp được bà
Sáu, bà cũng tạm thời quay về
Tại Giới để xác minh sự việc.
Bà Sáu là kẻ duy nhất trong chúng
ta biết mặt Anh Cả, cũng như tính
cách và thói quen của hắn. Ngay
trong đêm thảm sát ở ruộng dưa,
bà Sáu cũng có mặt ở đó.
– Nhà
ngươi nói sao? Nó núp ở đâu?
– Bà
Sáu chẳng núp ở đâu mà
đường hoàng đứng kế bà
Năm. Đó chính là kẻ nhận
làm con gái của phế nhân. Bà
Sáu hoá trang quá khéo nên lúc
đó tiểu bối cũng tưởng người
đàn bà đó là cô Bắc.
Ngay từ đầu bà Sáu đã nhận
ra kẻ bị hạ độc thủ đó
không phải là Anh Cả. Hắn là
một thủ hạ thân tín bị Anh Cả
chặt hết tay chân, cắt lưỡi, đổ
thuốc mù mắt, bị bắt mặc áo
Anh Cả để nằm đó chết thay.
Ngã
bỗng lại nhớ tới cái thân hình
dị dạng máu me nằm trên đống
bao tải, ghê sợ cắt ngang lời Nặc
tử:
– Tên
ma đầu Anh Cả này đối xử với
tay chân thân tín như vậy thật là
dã man.
– Bà
Năm đừng quên rằng, bàn tay Anh Cả
từng nhiều lần nhuốm máu đồng
chí.
– Nếu
hắn còn sống thì kiếp nạn võ
lâm không biết bao nhiêu mà kể.
Nặc
tử gật đầu:
– Chính
bà khi Sáu hiểu được sự
tình thì phải nhận làm con gái
của phế nhân để mang hắn theo nhằm
tiếp tục điều tra tin tức Anh Cả.
Không ngờ Âm Binh Tả Sứ theo sát
phía sau, vội vã ra tay. Cũng may, khi đó
bà Sáu nhận làm con gái của
Anh Cả, chứ không thì đã toi
mạng với Mã Tiền. Ngôi nhà
trong ruộng dưa biết đâu lại có
thêm một cái xác khô. Bà Năm
cũng biết, Mã Tiền rất thù bà
Sáu vì chuyện bà Sáu từng
quyến rũ hãm hại Đường Sơn
Tấn Phong. Con người của Mã Tiền
ơn nghĩa keo sơn, thù oán thâm
sâu, quyết trả ân thù bằng mọi
giá, mọi thủ đoạn.
– Lại
còn chuyện Mã Tiền nữa, ta không
sao hiểu nổi. Sau khi trốn khỏi đồi
Thủ Đức, ta có gặp hắn một
lần ở ga Phước Nhơn. Cũng vẫn
giọng nói đó, tiếng cười
đặc biệt đó, không ngờ bây
giờ hắn hoá thành Âm Binh Tả Sứ
của Trừng Giới Trại. Đường
Sơn tiểu tử lại nói rằng, Mã
Tiền đã tạ thế từ hơn một
năm nay.
– Tiểu
bối cũng có dò hỏi chuyện này.
Nhưng ngoài bà Năm ra, không ai biết
được con người thật của Âm
Binh Tả Sứ, người ta chỉ nhắc tới
Trừng Giới Trại bằng một sự sợ
hãi khủng khiếp và mơ hồ. Tiểu
bối đành đặt giả thuyết
rằng, Mã Tiền là kẻ chuyên
nghiên cứu về ma thuật, bằng cách
nào đó, ông ta đã tìm ra
đường dẫn trường sinh bất tử
trong Ảo Giới. Biết sinh mệnh mình
trong Tại Giới đã tới hồi chấm
dứt, lão ta tự quyên sinh, biến thành
cương thi để kéo dài bản
mệnh trong Chốn Manh Động. Bạn bè
và bộ hạ thân tín của Mã
Tiền cũng bằng cách này kéo
nhau vào Ảo Giới lập ra quân Bạch
Ô, chính là giống quỷ nhập
tràng chuyên hút máu người để
tiếp tục tồn tại. Lại thêm đám
âm binh bị chôn vùi hơn hai mươi
lăm năm trong đầm Thuỷ Điệt Thủ
Đức cũng được đào mồ
gọi dậy. Bọn yêu ma này bị đám
thầy chú Hàn Quốc giam giữ quá
lâu nên khi đào thoát ra được
trở nên hung dữ vô cùng. Dưới
quyền cai quản của Mã Tiền, bọn
âm binh và đám quỷ nhập tràng
trở thành lực lượng Âm Binh Tả
Sứ của Trừng Giới Trại, nhưng lại
hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm
soát của chủ nhân Trừng Giới
Trại.
– Nhưng
khả năng kinh hoàng của Mã Tiền
chỉ tồn tại trong Ảo Giới. Anh Cả
trốn ra ngoài rồi thì Trừng Giới
Trại khó lòng mà truy đuổi. Hắn
lại là kẻ tinh khôn quỷ quyệt,
nhất định hắn sẽ tổ chức một
lực lượng Hắc kỳ hùng hậu,
khoá kín tất cả đường dẫn
vô Ảo Giới. Khi đó lực lượng
đấu tranh trong Tại giới sẽ hoàn
toàn bị cô lập. Mất liên lạc
với Ảo Giới, chuyện thảm sát
diệt khẩu ở Tại Giới sẽ trở
về cảnh đen tối mịt mùng của
hơn một phần tư thế kỷ trước.
Nặc
tử lặng thinh một lúc rồi nói:
– Chắc
chắn Anh Cả sẽ làm được điều
đó, vì hắn có hậu thuẫn
mạnh mẽ của chính quyền. Bởi vậy
mà bà Sáu muốn gặp bà Năm.
Trong lúc này đây, khi kẻ tội
phạm kia chưa kịp tổ chức lại lực
lượng, chuyện tìm ra hắn sẽ có
nhiều cơ may hơn sau này.
Ngã
nghe tới chuyện phải gặp Sáu Hận
lòng bỗng bần thần.
– Tại
sao Sáu Hận cứ nhất quyết muốn
gặp ta?
– Bởi
vì, cuộc chiến này còn chưa
chấm dứt. Chúng ta quá chú trọng
tới việc truy tìm dấu vết Anh Cả
mà quên đi một vấn đề hệ
trọng. Chính nhà cầm quyền đang
đứng phía sau các hoạt động
tội ác của Hắc Lệnh Kỳ để
tấn công Ảo Giới. Nếu có giết
được Anh Cả thì cũng chỉ đổi
được một ngày bình yên.
Cuộc chiến gian nan vẫn còn ở phía
trước.
Ngã
lặng người nhìn lên đỉnh núi
Hoa Sương. Sương mù dày đặt
trong miền quá khứ tan dần thành mây
khói, con đường huyễn ảo mở
ra thăm thẳm. Ngã gật đầu nói:
– Phải.
Cuộc chiến chưa chấm dứt. Cuộc
chiến chỉ mới bắt đầu. Ta chấp
nhận bỏ qua mối thù xưa để
sát cánh bên Sáu Hận.
– Hết cuốn I –
Tháng
Mười, 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét