*** |
Đám
Người Nấm cùng ngã chiến đấu
trên chiến trường Đông Nam lúc
trước, bây giờ gặp lại nhau vui
mừng ghê lắm. Ngã với Nặc tử
lưu lại Hoả Sơn một tuần học
cách chế thuốc và bầu bạn với
những con người nhỏ bé đáng
yêu. Ngã cũng nhân dịp này viết
lại cuộc hành trình vô Chốn
Manh Động gửi lên diễn đàn
để chia vui cùng Ảo Giới. Qua cơn
đại nạn, Chốn Manh Động bắt
lại liên lạc với Ảo Giới bên
ngoài nên chuyện gửi tin lên mạng
rất thông thoáng.
Tin
thắng trận từ Tử Mạc về tới
bộ lạc Người Nấm, nhằm ngay hôm
ngã với Nặc tử chuẩn bị lên
đường. Các bộ lạc blogger đã
tiến quân vô tới CAM Ngục, phá
nát đại lao, giải thoát toàn bộ
tù nhân. Quá đỗi vui sướng,
Nặc tử rủ ngã ở lại Hoả
Sơn thêm hai ngày để cùng cư
dân Người Nấm ăn mừng chiến
thắng.
Buổi
tối cuối cùng ở Hoả Sơn, ngã
với Nặc tử ngồi thong thả ngắm
trăng chênh vênh trên bờ đá.
Ngã nói:
– Ta
nhờ đi với ngươi mà hiểu ra
được nhiều chuyện lạ thường.
Nhưng có chuyện này, dù đã
cố bỏ công tìm hiểu mà vẫn
không sao lý giải được.
– Chuyện
gì, bà Năm cứ hỏi thẳng. Anh Cả
chết ngắc rồi, chẳng còn gì là
bí mật.
– Là
chuyện Miền Hư Ảo. Hồi chiều, ta
đã gửi hết mấy bài viết
cuối cùng lên diễn đàn, nhưng
sao thấy nhiều chỗ lấn cấn. Nặc
tử, ta cần một vài thông tin để
kết thúc câu chuyện.
Nặc
tử cười khì khì:
– Bà
Năm trầm trọng hoá vấn đề
kinh khủng. Vai trò của mình tới đây
là chấm dứt thì câu chuyện cũng
hết luôn ở đây. Bà Năm thắc
mắc gì thì tiểu bối trả lời
luôn để bà đưa hết lên
mạng. Anh Cả này chết thì sẽ có
Anh Cả khác thay nhưng chuyện gì ra
chuyện đó, anh nào ra anh nấy…
Bây giờ cứ ăn mừng chiến thắng
đi đã…
Ngã
nạt ngang:
– Nặc
tử, nghe bà Năm hỏi đã. Ta muốn
biết, tại sao những kẻ mang oán thù
với Anh Cả lại học cùng trường
cùng lớp với nhau?
Nặc
tử hơi sững lại rồi lại cười
lãng:
– Bà
Năm có đầu óc nhận xét
tinh tế, như là một blogger thứ thiệt.
Văn phong bà Năm lúc này tiến bộ
hơn lúc mới đầu nhiều lắm,
vừa đỡ quê, đỡ buồn ngủ
và cũng nhiều phần vui vẻ hơn xưa…
Ngã
có cảm giác thằng này né
tránh câu hỏi nên hắng giọng
nhắc:
– Nặc
tử. Bà Năm đang hỏi chuyện Miền
Hư Ảo.
Nặc
tử lật đật vâng dạ rồi gượng
gạo trả lời:
– Tiểu
bối chỉ có thể trả lời những
chuyện không gây phương hại tới
phong trào tranh đấu của giới blogger.
– Ta
nghĩ, cái chết của Anh Cả là một
cơ hội để làm sáng tỏ nhiều
mối oan khiên, mình nên nói về
sự kiện này một cách minh bạch.
Nặc
tử suy nghĩ một lúc thì trả lời:
– Tiểu
bối chỉ trả lời cái mình biết
thôi. Chuyện bà Năm nói đúng
là không bình thường, làm gì
có chuyện tình cờ kỳ lạ như
vậy, những kẻ mang oán thù với
Anh Cả sao lại học cùng trường
cùng lớp với nhau. Tất cả là do
sắp đặt thôi. Nhưng khi diễn đàn
đã hoạt động rồi, có bao
nhiêu thành viên thật sự là cựu
sinh viên đại học Nông Lâm, chính
Ban Biên Tập cũng không biết nổi.
– Vậy
là sao? Có sự sắp đặt gì
ở đây?
– Đây
là một diễn đàn ảo, được
mở ra nhằm mục đích truy tìm
nhân chứng.
– Chuyện
này ta đã biết. Đường Sơn
tiểu tử cũng có nói với ta như
vậy. Diễn đàn này là nơi
thu thập nhân chứng và thông tin.
Nhưng, nhà ngươi là kẻ dẫn
đường mà cũng không biết ai
là thật, ai là giả thì làm
sao kiểm soát nổi nguồn tin.
– Nguồn
tin trong Ảo Giới ai mà kiểm soát
nổi. Dẫu sàng lọc kỹ cỡ nào
cũng bị sai sót lầm lẫn. Tiểu bối
chỉ được Ban Biên Tập cho biết,
trong số họ có hai người thật sự
là cựu sinh viên Nông Lâm. Đó
là những kẻ mang nickname Pháp Sư và
Lũ. Một thành viên khác, chắc
chắn cũng là cựu sinh viên Nông
Lâm, vì để lộ thân thế mà
anh ta bị Hắc Kỳ thủ tiêu, đó
là nickname Trần Thanh Giang.
– Còn
tụi gửi phản hồi, bình luận loạn
xạ trong diễn đàn?
– Tụi
này vì tính chất vô thưởng
vô phạt, nên có thể thật nhiều
hơn giả.
Ngã
bực mình chửi luôn:
– Mấy
đứa ôn dịch. Hoá ra tụi bây
bày chuyện láo toét để giăng
bẫy lừa người hay sao?
Nặc
tử ôm đầu cười:
– Bà
Năm chửi hay thiệt. Miền Hư Ảo chỉ
giăng bẫy chứ không cố ý lừa
người. Chuyện là như vầy. Cách
đây hơn bốn năm, khi phong trào
phản kháng của giới blogger vừa manh
nha thành hình thì đã gặp phải
sự tấn công và đàn áp dữ
dội của một tổ chức những kẻ
cầm cờ đen Hắc Lệnh Kỳ, còn
gọi tắt là Hắc Kỳ. Bọn này
mở chiến dịch diệt khẩu, đốt
nhà, tấn công, bắt bớ, tàn sát
cư dân Ảo Giới bất chấp mọi
thủ đoạn. Giữa lúc phong trào
phản kháng của giới blogger tưởng
như bị dập tắt thảm hại, không
còn một hy vọng nào thì Hắc
Lệnh Kỳ đụng phải sự chống
trả quyết liệt của blogger Bàn Cào
và các thân hữu. Anh Bàn Cào
bị Hắc Lệnh Kỳ săn đuổi ráo
riết, phải chạy trốn từ miền đất
này sang miền đất khác, cho tới
lúc anh tìm ra con đường dẫn vào
một vùng hoang vu rộng lớn, địa
thế vô cùng hiểm trở, luật âm
dương xáo trộn dị thường. Anh
đặt tên nó là Chốn Manh Động.
Anh Bàn Cào cố thủ trong cứ địa
Đồng Muỗi Vằn, tập hợp lực
lượng blogger phản kháng, mở ra trong
Chốn Manh Động một chiến trường
huyễn ảo chống lại Hắc Lệnh Kỳ.
Tinh thần tự do quật cường cho tới
hơi thở cuối cùng của anh Bàn
Cào đã khích thích những
blogger trẻ tuổi nổi dậy, từng bước
hình thành những bộ lạc thiện
chiến trong Chốn Manh Động. Trong đám
thân hữu của anh Bàn Cào, kẻ
thâm trầm tinh tế nhất là người
mang nickname Pháp Sư, truyền nhân của
Mã Tiền. Tuy hắn mang thân thế là
con trai của Đường Sơn Tấn Phong,
nhưng thật ra, không ai biết hắn với
Đường Sơn Tấn Phong, Đường
Sơn Tấn Phát có quan hệ gì
không.
Ngã
nghe tới đó thì giật mình:
– Khi
ta nói chuyện với nó, đã thấy
có đôi chỗ ngờ vực. Được
rồi, ngươi kể tiếp đi.
– Pháp
Sư là kẻ đa mưu túc trí,
biết nhìn xa trông rộng. Khi anh Bàn
Cào vô Chốn Manh Động lập chiến
trường chống lại quân Hắc Kỳ,
thì Pháp Sư ở lại bên ngoài Tại Giới,
lặng lẽ kiên trì thu tập thông
tin về tổ chức tội ác mang tên
Hắc Lệnh Kỳ. Khi có được một
số dữ kiện trong tay, hắn ngấm ngầm
kết hợp với các blogger dày dặn
kinh nghiệm khác, mở ra nhiều diễn đàn
ảo nhằm thu tập thêm thông tin và
đặt bẫy dẫn dụ bọn Hắc Kỳ.
Kế hoạch này kéo dài một thời
gian mà không mang lại kết quả gì,
cho tới khi entry "Kẻ tự vẫn" xuất
hiện trong Miền Hư Ảo, kéo theo hàng
loạt phản hồi lạ lùng của một
blogger tên Trần Thanh Giang. Pháp Sư vừa
đọc qua hai entries của Nguyễn Thanh Giang đã
nhớ tới một nhân chứng quan trọng
trên đồi Thủ Đức năm xưa.
Đó là bà Năm, người bán
gà ở chợ Xuân Hiệp. Hắn bỏ
công, bỏ của tìm cho ra tung tích bà
Năm, đích thân hắn tới mời
bà về làm thành viên của diễn
đàn. Không ngờ, bà Năm vừa
vô tới Miền Hư Ảo đã nhập
vai vô cùng thuần thục, như một
blogger chính hiệu. Chính Vũ Văn Thung
cũng từng phải la lên, bà bán gà
này có máu chơi blog còn hơn cả
anh em mình.
Ngã
ngạc nhiên cắt lời:
– Thằng
Vũ Văn Thung chuyên nói nhảm đó
là ai?
– Hắn
đang là một blogger nổi tiếng rất
được ưa chuộng, với các bài
viết thuộc loại xả stress. Hắn được
Pháp Sư mời tham gia diễn đàn vì
khả năng thích ứng và đối
phó rất nhạy bén với mọi tình
huống. Cứ cho hắn một số thông
tin là hắn nhập vai trơn tuột, từ
yêu đương nhăng nhít tới xỏ
xiên chính trị… từ khờ khạo
say đắm tới tinh quái hàm hồ…
Chuyện hắn có thực sự là cựu
sinh viên Nông Lâm hay không thì nhiều
người vẫn còn ngờ vực.
Ngã
cười khà khà, nhắc nhở:
– Được
rồi. Chuyện thằng nhỏ Thung này lúc
nào nói tiếp. Ngươi kể tiếp
về hoạt động của Miền Hư Ảo
đi.
– Những
tình tiết trong câu chuyện do các
nhân chứng kể lại, và những bài
viết của các blogger dựa theo thông
tin thu thập nối kết các dữ kiện, đã
dần dà đưa Miền Hư Ảo trở
lại vụ án cách đây hơn hai
mươi năm trên đầm nuôi đỉa.
Nhưng do tình hình nhân lực thiếu
thốn, mỗi biên tập viên phải điều
hành và theo dõi cùng một lúc
nhiều diễn đàn, nên chuyện sinh
hoạt trong Miền Hư Ảo cứ chậm chạp
trôi đi, chủ yếu là những trò
cãi vả và đùa cợt của các
cựu sinh viên. Khi đó, không ai ngờ,
kẻ chủ mưu vụ giết người năm
xưa đang dần dà lộ dạng lại
chính là kẻ mà các blogger đang
ráo riết truy tìm. Ban Biên Tập Miền
Hư Ảo chỉ bắt đầu nhận ra vấn
đề trầm trọng là khi vụ án
đầm Thuỷ Điệt được lôi
ra ánh sáng, thì diễn đàn đột
ngột bị sự tấn công dữ dội
của Hắc Lệnh Kỳ. Sự tấn công
tiếp tục leo thang khi cái tên
Anh Cả lần hồi được nhắc tới.
Kéo theo sau những đợt đột nhập
cướp phá thông tin của diễn đàn
là chiến dịch tiêu diệt nhân
chứng. Tiếc là, khi entry "Khoái lạc
là cứu cánh" được đưa
lên Giang blog như một lời kêu cứu
thì cái tên Sùng gia vẫn không
gây ra một sự chú ý nào trong
giới blogger. Cho tới lúc Trần Thanh Giang
bị Hắc Kỳ truy ra mật mã và
diệt khẩu, thì vấn đề Sùng
gia mới được Ban Biên Tập khẩn
cấp đặt ra. Lúc này, mọi hoạt
động tìm kiếm thông tin đều
đổ dồn vào nhân vật bí ẩn
mang tên Sùng gia, nhưng cũng không lần
ra được dấu vết nào cụ thể.
Chỉ do tình cờ, một người trong
Ban Biên Tập tìm ra đường dẫn
kết nối từ cánh đồng lau đỏ
vô Chốn Manh Động. Biên tập viên
này liền đặt giả thuyết, Trần
Thanh Giang đã đi qua cánh đồng
lau đỏ và tìm thấy điều gì
trong Chốn Manh Động, bởi vậy mà
anh ta bị hạ sát cấp kỳ. Câu hỏi
được đặt ra, Sùng gia có
phải là người cầm đầu đội
quân quái vật Sùng binh hay không?
Câu hỏi này lúc đầu có vẻ
vừa hợp lẽ lại vừa phi lý, vừa
hiện thực vừa huyễn ảo.
Ngã
nghe tới đây thì căng thẳng quá,
đành ngắt lời Nặc tử để
suy nghĩ chậm lại:
– Khoan.
Từ từ đã. Cái gì mà vừa
hợp lẽ vừa phi lý. Phàm là cư
dân trong Chốn Manh Động thì phải
biết tụi Sùng binh. Sùng binh là
binh của Sùng chúa. Sùng chúa là
chúa của Sùng binh. Có gì mà
tụi bây nghĩ không ra. Lại còn
bày đặt: "Biên tập viên đặt
giả thuyết…"
Nặc
tử vò đầu kêu lên:
– Trời
đất, Ảo Giới rộng thênh thang chứ
đâu phải chỉ có Chốn Manh Động.
Liên kết một entry ám chỉ vu vơ
trong diễn đàn này với chuyện
đánh nhau loạn đả trong vùng đất
hoang khác đâu phải là chuyện
hợp lẽ.
Ngã
chẳng biết sao đành gật đầu:
– Thôi
được. Nhà ngươi kể tiếp
đi.
Nặc
tử càu nhàu:
– Bà
Năm la làm mất hứng. Cũng không ai
nghĩ tới chuyện Anh Cả, kẻ nắm
quyền lực khủng khiếp từng gây
nhiều tội ác ghê rợn từ hơn
hai mươi lăm năm trước nay lại
trở thành Sùng chúa, chuyên huấn
luyện một đám quái vật hôi
thối nhằm mục đích đánh đấm
loạn xạ vu vơ như vậy. Nhưng nếu
xét tới vấn đề CAM Ngục thì
mới thấy được dã tâm to lớn
của Anh Cả, hắn đã ngấm ngầm
thực hiện một kế hoạch đàn
áp lực lượng blogger và xây dựng
hệ thống nhà tù kiên cố để
giam cầm các nhân vật đối kháng
trong Ảo Giới. Khi tiểu bối nhận được
thông tin về Sùng chúa thì bà
cháu mình đang ở trong Miền Hư Ảo
truy tìm dấu vết bà Sáu. Không
ngờ bà Sáu đã không còn
ở đó mà đi trước một
bước, dấn thân vào Chốn Manh
Động. Tiểu bối liền cùng mấy
blogger khác của Miền Hư Ảo vượt
qua cánh đồng lau đỏ để dò
la tin tức bà Sáu cũng như Sùng
chúa. Chẳng may, cả bọn bị rơi
vào ổ mai phục của Sùng binh. Những
người khác đều bị Sùng binh
bắt giữ. Một mình tiểu bối chạy
thoát được nhưng bị bọn Sói
Đỏ truy kích tấn công, suýt nữa
thì bỏ mạng. May mà được
một vị ân nhân cứu thoát, đưa
về Thổ ty cho bà Năm chạy chữa.
Ngã
động lòng hỏi:
– Ân
nhân đó là ai?
– Tiểu
bối không biết. Có rất nhiều đại
cao thủ ẩn dật trong Ảo Giới. Họ
hành hiệp cứu người mà không
lưu lại tên tuổi.
– Thiệt
là may phước cho nhà ngươi. Có
chi tiết này ta cũng chưa rõ nên
hỏi luôn. Diễn đàn ảo này
mở ra một thời gian dài mà không
mang lại kết quả gì, cho tới lúc
entry "Kẻ tự vẫn" xuất hiện,
từ đó đặt ra những nghi vấn
về kẻ giết người. Vậy ai là
chủ nhân Tranh blog? Có thực sự hắn
viết ra entry này để dẫn cuộc tìm
kiếm vô vọng tới một manh mối?
– Đó
cũng từng là câu hỏi làm đau
đầu các biên tập viên. Theo kiểm
chứng bằng google, bài viết "Kẻ
tự vẫn" xuất hiện lần đầu
trên mạng với tên tác giả Lưu
Thuỷ Hương (
http://www.diendan.org/sang–tac/ke–tu–van
), được giới thiệu như là một
cựu sinh viên đại học Nông Lâm.
Nhưng trong hồ sơ cựu sinh viên đại
học Nông Lâm từ năm 1975 trở về
sau này không có ai tên là Lưu
Thuỷ Hương. Không rõ tên này
có liên hệ gì tới nhân vật
tên Tranh, hay có nhã ý gì khi tiếp
tay cho Ban Biên Tập lần ra manh mối.
– Còn
mấy đứa tên Duyên, tên Mai, tên
Sỏi… thì sao? Có đứa nào
là chỗ quen biết cũ với ta trên
đồi Thủ Đức không?
– Chắc
là không. Họ chỉ là những
blogger thượng thặng được mời
cộng tác với Miền Hư Ảo.
– Thượng
thặng cái gì, nhà ngươi đừng
quá tâng bốc cái đám blogger.
Nhiều đoạn tụi nó đoán mò
nói về ta trật lất. Đọc tới
mà đổ mồ hôi hột. Như cái
entry của con gà trống cụt là thí
dụ. Đứa nào mà bịa đặt
tệ mạt không thể tưởng.
Nặc
tử cười:
– Tiểu
bối lại thấy chương đó đạt
nhất. Vừa vui vừa nhảm.
Ngã
khoát tay:
– Tụi
bây chỉ biết được việc mình
mà tấn công loạn xạ, lạc đạn
trúng bà Năm. Nếu ngay từ đầu
nói rõ trắng đen thì ta đỡ
suy nghĩ, thắc mắc.
Nặc
tử lại cười khì khì:
– Bà
nội tiểu bối cũng hay nói như vậy
lắm. Nhưng nếu rõ trắng đen thì
bà không làm mà chửi cho tan nát.
Ngã
nghe nó nhắc tới bà nội xong thì
lặng thinh ra chiều nhung nhớ lắm. Ngã
liền dịu giọng:
– Thôi
khuya rồi. Nhà ngươi về lều nghỉ
ngơi đi. Sáng sớm mai mình lên
đường, ra khỏi Hoả Sơn thì bà
cháu chia tay. Ngươi về thẳng nhà
thăm nội. Ta tự tìm đường về
lại Thổ Ty.
Nặc
tử cười hề hề:
– Không
đưa bà Năm về tới Thổ Ty thì
không ăn được đồng xu nào
của cha nội họ Đường đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét