Xin đừng gọi tớ là con gà. Bởi khi gọi tớ là gà, người ta sẽ nhìn tớ như một con gà. Cũng đừng gọi tớ là thằng què. Bởi vì gọi như vậy người ta sẽ xem tớ như một kẻ tật nguyền. Tớ phản đối cái kiểu nhìn áp đặt từ bên ngoài đầy cực đoan thành kiến. Chỉ có người bên trong mới rõ cục diện, mới biết mình là ai.
Tớ
cũng cấm luôn bọn dân gà, không
được đi ra bên ngoài rồi đem
tin nhảm về tuyên truyền gây hoang mang
trong xứ. Bên ngoài chỉ toàn những
thứ tồi tệ, chó săn, diều quạ,
quán nhậu thịt gà, gà nướng
chao, gà xối mỡ, gà hấp cải bẹ
xanh, gà quay bánh bao, gà tiềm thuốc
bắc, gà chưng sa tế, gà hầm nhãn
nhục...
Con
mái nâu chưa nghe thủng câu chuyện
đã lật đật công kích.
“Viết
lách mà xưng bằng tớ, nghe chỏi
lỗ tai.”
Tớ
giảng cho nó biết, kẻ nắm quyền
lực tự nhận mình làm “tớ”
để biểu diễn sự khiêm tốn.
Kẻ cầm viết mà xưng bằng tớ
là để đề cao tính dân chủ,
chấp nhận những quan điểm trái
chiều, tôn trọng những ý kiến
phản hồi… Con mái nâu vùng
vằng cục tác. Tớ quạt cho nó
một bợp tai.
Im.
Phía
sau rặng sầu đâu kia là nhà của
tớ. Căn nhà chỉ có một lối
vào nhưng nhiều lối ra, tỏa đi
lang bang. Tớ ghét cái kiểu ăn ở
như gà không định hướng triệt
để này, chỉ tạo điều kiện
cho kẻ xấu trà trộn, cho trộm cắp
lộng hành. Nhưng có nói với cậu
Năm cũng bằng không. Cậu Năm là
loại khẩu Phật tâm gà, không
chuyên chính giai cấp, không quán
triệt tư tưởng, thiếu kiên định
lập trường. Gặp kẻ hiền lương
thì cậu nói chuyện nhân từ, gặp
kẻ ác thì cậu ra tay tàn độc.
Sách thánh hiền cậu học thuộc
như cháo, nói ra vanh vách nhưng chẳng
làm theo được điều gì. Toàn
xúi kẻ khác. “Lấy
ân báo oán”.
Suốt ngày nghe cậu khuyên lơn kẻ
khác đem ân nghĩa đáp lại
oán thù. Cái mình không làm
được mà cứ khăng khăng răn
dạy người khác, chẳng hoá ra là
“xúi trẻ ăn cứt gà”.
Vết thương thù hận của cậu
nằm sâu trong lòng, cứ để nó
nằm im như vậy mà sống hết đời
này, có sao đâu. Rịt thuốc lại
mà sống. Đừng lôi ra lôi vào
mà nhiễm trùng.
Nói
cậu không nghe. Đâm bực. Đồ
cái thứ gà tồ!
Cậu
Năm không chỉ là loại khẩu Phật
tâm gà, cậu còn là một thứ
nạn nhân của chiến tranh, một loại
tâm thần mắc bệnh hoang tưởng. Lúc
nào cậu cũng tưởng tượng ra
kẻ thù, kẻ thù ở khắp mọi
nơi, khắp mọi lúc. Có hôm, đang
ngồi nhổ cỏ, tự dưng cậu phát
la lên rùng rợn: “Thích khách.
Thích khách”. Thích khách nào
đâu, thiên hạ lo làm lụng đầu
tắt mặt tối mới đủ ăn, ai mà
quỡn công đi rình rập hãm hại
cậu. Có hôm, trăng sáng, cậu múa
cuốc ào ào ngoài sân, tự coi
mình là cao thủ võ lâm. Cao thủ
gì đâu, muỗi bay cả đàn qua
trước mặt mà cậu đập không
trúng con nào. Cỡ Đông Phương
Bất Bại ngồi trên giường dùng
Quỳ hoa bảo điển phóng cây kim
thêu đi là đâm lủng bụng con
muỗi bay cách xa hai chục mét. Cao thủ
gì như cậu mà nội công chỉ
để đào được mấy củ
hà thủ ô nhỏ queo queo là hết
sức, cuốc mấy giồng khoai là than oải.
Chắc cậu tưởng mình được
như Giác Viễn đại sư, chân
quấn xích sắt, gánh đôi thùng
nước trăm cân ào ào leo lên
núi.
Đêm
nào cũng như đêm nấy, bên
phía nhà cậu ồn như gánh hát,
một mình cậu độc diễn màn
đấu tố lương tâm. Cậu bắt
người khác phải nghe, phải chịu
đựng. Sáng trăng thì cậu khóc.
Tối trời thì cậu cười. Cậu
diễn tuồng ầm ầm suốt cả đêm
ai mà ngủ nghê gì được. Có
cái tật gì xấu là cậu đổ
cho nhân vật tên “lão Thể”.
Trời Đất! Làm gì có ai tên
Thể trong nhà này. Chỉ có một
mình cậu sống với cái tâm thiện
tâm ác của mình, cân đong đo
đếm tới lui rồi lẫn lộn lung tung.
Thiện ác gì cũng là ta, đừng
tự dối mình dối người. Ta là
ta, trong bóng đêm không tật nguyền,
không què cụt, không thấp bé,
không hèn mọn. Ta chính là ta, trong
bóng đêm tăm tối tham lam, bạo
tàn, dâm dục.
Ừ,
dâm dục, thì dâm dục. Ngủ không
được là sinh chuyện. Đám chị
Dậu trong chuồng này quáng gà hết,
đêm tối chẳng thấy gì mà
cũng chẳng chạy đi đâu được.
Bởi vậy mà tới sáng ra là tớ
mệt rệu rã, đầu gối muốn
sụm. Bởi vậy mà ban ngày tớ là
thằng què bất lực, nguội lạnh
tình cảm. Cậu thì lúc nào
cũng lải nhải, bao nhiêu sinh lực dồn
lại trong đó. Dồn đâu nữa mà
dồn. Không có đâu. Làm gì
còn nữa. Phung phí thâu đêm hết
rồi. Tớ trác táng bạc nhược
lắm, ai ăn thịt tớ vào chỉ sinh
thêm bệnh thôi. Đi đâu cậu
cũng ôm tớ theo kè kè. Gặp ai
cậu cũng hứa tặng tớ cho người
ta trị bệnh. Ở nhà cậu nhìn tớ
lom lom thèm thuồng. Không giỡn đâu
nghe. Mình là bạn, là láng giềng,
không chơi kiểu cá lớn nuốt cá
nhỏ được đâu. O bế nựng
nịu chút thì được, tấn công
sang là tớ bỏ chạy liền. Ai mà
không tham sống sợ chết. Nhất là
một cuộc sống độc đế, nắm
trọn quyền lực của bóng đêm.
“Nhổng
phao câu lên.”
Mấy
con gà mái riu ríu cúi đầu,
khuỵ chân. Mấy con gà trống thiến
nép vào vách lá nhắm mắt ngủ
gà ngủ gật. Tớ cười ke ke. Tớ,
đại diện chuồng gà, gửi đến
diễn đàn nguyện vọng toàn
chuồng.
“Đả
đảo chế độ đa phu, đa phái.”
Con
mái nâu lầm bầm.
“Đồ
độc tài.”
Tớ
đá cho nó một cái. Con này
nuôi dưỡng tư tưởng chống đối
trong đầu. Hôm trước, giữa thanh
thiên bạch nhật nó dám hạ nhục
phu quân. Nó đẩy tớ té lăn
quay trên cỏ. Ban ngày ban mặt nó
khinh rẻ thân phận tật nguyền của
tớ, nhưng ban đêm thì cũng phải
biết vâng lời chứ. Đồ nữ kê
tác quái, gà mái đá gà
cồ. Làm gì, làm lúc nào, làm
cùng ai là do tớ thực thi theo nguyện
vọng của toàn chuồng. Không phản
đối lôi thôi. Dẹp bỏ tư tưởng
cá nhân. Con gà là sản phẩm
thụ động của chuồng gà, là
hàng hoá do chuồng gà sinh ra để
phục vụ chuồng gà. Đây là
bài học xương máu. Tớ cũng
phải đổ xương máu của mình
mới có được ngày hôm nay.
Khi cậu Năm đưa tớ về chuồng,
tớ còn trẻ dại, vừa rụng lông
tơ, vừa mọc lông cánh. Người
ta gọi là loại gà giò, choai choai
háu đá. Lúc đó, sự cai
trị chuồng gà chẳng thuộc về ai,
tự do vô tổ chức, đấm đá
ức hiếp lẫn nhau. Tớ gây sự mấy
lần với con gà trống già, không
ngờ nó căm tức để bụng. Nó
lựa lúc cậu Năm cuốc đất,
lén chụp mũ lên đầu tớ. Tối
tăm mặt mũi, tớ té nhào vào
lưỡi cuốc cậu Năm, bị thiến
mất một chân. Ngẫm ra một điều
xương máu, “chụp
mũ”
là một phương kế hữu hiệu để
mượn tay kẻ khác triệt hạ đối
phương.
Cậu
Năm à, mọi chuyện ân oán đều
có nguyên nhân sâu xa bên trong. Tớ
bị cậu thiến mất chân nhưng không
hề căm thù cậu vì chuyện đó.
Có chăng là chuyện khác sau này.
Lưỡi cuốc cậu chỉ là định
mệnh vô tình, mình có thể bỏ
qua cho nhau chuyện này. Con gà trống già
kia bị cậu mang ra chợ bán rồi, bị
cắt tiết nhổ lông rồi, oán thù
thôi cũng hết.
Buổi
chiều hôm qua, tớ thấy cậu ngồi
lên đồng khóc lóc ở trước
hè, vừa khóc vừa lảm nhảm quỳ
lạy một mình. Lại nghe cậu độc
thoại về quá khứ đau thương.
Hoá ra là cậu chưa quên hết hận
thù, vết thương đó đang dần
dà thối rữa trong tâm hồn cậu.
Có cách nào chữa trị được
không? Tớ sợ lắm, không phải sợ
dùm cho cậu, mà sợ riêng cho tớ.
Mỗi người đều mang trên thân
thể hay mang trong lòng một vết thương.
Nó chịu nằm yên cho thì phúc,
nó mà ngọ ngậy vật vã thì
khổ lắm.
Để
tớ hỏi mấy con chim. Bạn bè tớ
bay nhảy nhiều nơi, biết nhiều chuyện.
Tớ ở góc vườn này vậy
chứ nhận được đủ loại
tin gà tin vịt. Mấy con chim kể, ở
phương Tây giàu sang, con gà được
chọn làm quốc huy, con gà được
đứng chễm chệ trên nóc nhà
thờ. Cha mẹ ơi, co co… ke ke, đúng
là xứ văn minh, đúng là xứ
gà tây. Còn ở cái chốn gà
ta này, dân gà chỉ để cho chủ
cắt cổ nhổ lông, thiến hai hòn
gáy, trộn gỏi nấu cháo. Vậy chứ
ra tới nước ngoài thành đạt
lắm nghe, ngồi trên đầu trên cổ
thiên hạ khoẻ re hà. Những chuyện
như vậy phải kể đi kể lại cho
đàn gà con nghe. Phải dạy bọn
trẻ, phải cấy vào tim, vào óc
thế hệ mầm non lòng tự hào của
dân tộc gà, tự hào sanh ra làm
gà, tự hào có bộ mặt gà,
tự hào có bộ lông gà, tự
hào mang chỉ số thông minh của gà.
Tự hào phát huy nguồn nội lực
tiềm ẩn mãnh liệt của toàn dân
gà. Tự hào đạt được
những thành tựu gà, những chiến
tích gà, cái nào cũng to lớn
phi thường chấn động địa cầu.
Tự hào giữ gìn bảo vệ, định
hướng kết tinh và phát huy cao độ
bản sắc văn hóa truyền thống. Tự
hào khơi dậy bồi đắp ý thức
dân tộc mãnh liệt và tinh thần
gà mờ sáng chói. Nói tóm lại
là, phải gáy như gà.
“Chúng
ta thừa tự hào nhưng thiếu tự
trọng.”
Con mái nâu hỗn hào cắt ngang.
Đồ
phản nghịch. Tớ
vung cựa đá nó bay ra khỏi chuồng.
Cả đêm nó nằm bên ngoài sợ
chồn cáo lại cục tác van lạy
xin vào nằm cạnh tớ. Đó là
bài học về lòng tự trọng. Khỏi
dạy dỗ chi nhiều.
Cậu
Năm cứ mong cho kiếp sau tớ được
đầu thai làm người thanh thản. Bọn
người ngu dốt. Ai thèm làm người?
Trong chuồng gà của tớ, trừ con mái
nâu ra, ai cũng sung sướng tự hào
trong cái kiếp gà rù.
Cái
nhìn áp đặt của cậu, xem tớ
là loài tầm thường làm chúng
ta không hiểu được nhau. Thật ra,
cậu là người chứ quáng gà
hơn cả gà. Cậu tuy là người
chứ cũng chỉ là loại gà cậy
gần chuồng, chỉ giỏi ăn hiếp tớ.
Vào mấy hang hùm hang sói cỡ Đường
sơn gia trang, thì cậu khúm núm khiếp
nhược như con gà gô, lơ láo
như con gà mở cửa mả. Tớ nghe
tiếng tụi nó trửng giỡn phía
trong mà nổi hết da gà, lòng ham hố
dễ sợ. Cậu thì cứ lom khom rón
rén, mắt nhìn xuống mấy ngón
chân. Ngón chân cậu có gì đẹp
mà nhìn, nứt nẻ, đen đủi,
tẻ hoe. Còn đè đầu tớ
xuống, không cho tớ ngẩng lên coi chỗ
khác. Hai con mái tơ áo xanh đứng
đấm bóp cho quan lớn, tóc đuôi
gà, mày lá liễu, chân trắng
nõn nà. Đó là loại lông
đen chân trắng, mẹ mắng cũng mua.
Đầu quả quít đít lồng bàn.
Tớ bị cậu đè đầu bóp
cổ tức muốn quặn mề gà. Cái
hèn theo năm tháng thấm sâu vào
máu cậu, đến nỗi
chỉ vừa bước tới cửa quan là
đầu gối cậu nhũn ra, nói năng
ngắc ngứ như gà mắc dây thun. Cậu
than thở.
“Người
cõi trên mà không biết chuyện
trần gian cũng khó sống.”
Người
cõi trên ở trọ trần gian như cậu
mà còn than khó sống. Người cõi
này nghẹn thở tới cỡ nào cũng
vẫn phải sống thôi. Chuyện sờ sờ
ra trước mắt, mà cậu đè đầu
tớ xuống để đừng thấy. Nổi
hết cả da gà. Co ke.
Cậu
còn giả bộ gà mờ lo cho vận
mạng của quan. Thiệt không? Đồ mồm
Phật bụng rắn. Chẳng phải cậu
trông chờ tấm thân béo tốt của
quan sang nằm chân đồi để bón
hà thủ ô sao? “Mặt
quan đỏ au au”.
Lúc nào cậu cũng thòm thèm
nghĩ vậy. Lúc nào cậu cũng mong
luyện thành “Thất
bảo mỹ nhiêm đan” để trường sanh bất lão, tráng
dương, cuờng lực, bổ thận hoàn.
Ai
chà,
dạng như quan đem bón hà thủ ô
là sanh linh dược đó. Ai chẳng
biết cậu tham sống chờ đàn quạ
trắng. Tớ nói cho cậu hay, ở thế
gian này làm quạ trắng không sống
nổi đâu. Mấy con quạ trắng đều
hô hào nhuộm lông đen cả rồi.
Mà, quạ đen thì không bắc
cầu, quạ đen chỉ đục khoét
cầu thôi. Ke ke. Cậu tuy không qua được
cầu nhưng cũng nên nhuộm lông đen,
để được yên thân. Mai mốt
sang chơi với quan đừng dắt tớ
theo. Cái kiểu cậu nhìn quan lén lút
thòm thèm tra tấn tinh thần người
ta. Cậu thí mạng tớ để mong đổi
mạng quan. Tử tế gì đâu? Làm
chuyện gà gáy gở. Loại như quan
chỉ chết già, chết suy nhược,
điếu văn tràng giang đại hải,
có lính bồng súng chào, làm
gì mà qua trường bắn bón hà
thủ ô. Cậu đoán mò làm
gì, chờ làm gì. Chỉ có đám
cắc ké nhãi nhép, ô thưa dù
mỏng, mới bị thảy qua đồi bên
kia làm bia ngắm.
Bang
bang, tiếng súng khi xưa, bang bang, ta sẽ
không quên bao giờ. Lá là là
lá la…
Ờ,
mà cái thứ tốt thí bang bang đó
chỉ nuôi được vài củ hà
thủ ô nhỏ queo queo.
Tớ
sống với cậu được ngày nào
hay ngày đó. Đối phó với
các thế lực bên trong chuồng gà
âm mưu phá hoại tiến trình hòa
hợp hòa giải đã mệt lắm
rồi. Hơi sức đâu đối phó
thêm các thế lực phản động
thù địch diễn biến hoà bình
từ đâu đâu. Cậu mà có
ý định đưa dao đưa thớt
ra là tớ dông mất. Chẳng dại gì
hy sinh cuộc đời tươi tốt của
mình cho người khác. Hy sinh bây giờ
chỉ là khẩu hiệu. Đồng cỏ
mênh mông, tớ chạy biến đi đố
cậu bắt lại được. Chỉ sợ
cậu hạ thủ trong đêm thôi. Nhưng
ban đêm tớ chia thê thiếp canh gác
cẩn thận lắm. Nghe tiếng động là
tụi nó cục tác cục ta liền. Dạo
này cậu trở mặt, tình bạn khắc
sáu chữ vàng thiêng liêng mà
cậu nỡ bảo là
“bút sa… gà chết”.
Bút với gà thì liên quan gì
tới nhau. Hic, hic…
Bởi
vậy, hôm trước gặp thằng nhỏ
kia, lẽ ra để nó xử cậu dùm
cho rồi. Nhưng cái thằng này ngu quá.
Nó rút dây xích đánh vào
cậu là nó tự sát. Tớ chỉ
cho nó cái bóng. Đánh vào cái
bóng của cậu. “Dĩ
vô chiêu thắng hữu chiêu.”
Vậy mà thằng nhỏ không hiểu. Làm
lỡ một cơ hội. Lần thứ nhì,
nó tóm được bóng cậu,
những ngón tay đen đúa của nó
dài ra. Tớ đứng trong rặng sim, thắt
ruột. Nhìn cậu hoảng hốt cận kề
cái chết, mặt tái như gà cắt
tiết, lòng từ tâm của tớ bỗng
nhiên nổi dậy. Ngu ngốc gì đâu.
Tớ gọi tên nó. “Giang,
Giang…”.
Nó nghe tên bỗng rồi sực tỉnh mà
thả cậu ra, hoảng hốt nhìn lên
bàn tay còn trắng trẻo sạch sẽ.
Cậu Năm đứng bên bờ đất
như con gà mắc mưa, thất thần nhìn
lại cái bóng rách nát tả tơi.
Tớ đứng trong lùm sim cũng hoang mang
nhìn xuống thân thể khuyết tật
dị dạng của mình. Chỉ có
đứa con gái kia là kì dị. Cậu
Năm nói nó đẹp là trông gà
hoá cuốc, đẹp đẽ gì đâu
cái con nhỏ đó. Tớ chỉ thấy
nó lạ lùng, một đứa hoàn
toàn không bị chi phối bởi cái
thiện cái ác bên ngoài. Nó
dửng dưng quan sát tình thế, chỉ
chăm chăm nghĩ tới mục tiêu của
mình. Duy lý và vị kỷ đến
lạ lùng. Tớ thích nó. Muốn
nghe nó lên tiếng. Nhưng con nhỏ này
thâm trầm ít nói. Bởi vậy mà
nó hấp dẫn. Bọn đàn ông
ngu dốt mấy đứa hiểu được
điều đó.
Chuyện
này làm tớ suy nghĩ mãi, hóa
ra cái thiện trong
lòng tớ vẫn còn sống âm ỉ.
Thật là buồn. Sao cái ác không
giết quách cái thiện, không ăn
tươi nuốt sống cái thiện để
cho tớ được yên ổn thanh thản.
Tớ ngồi cả buổi chiều bên cửa
chuồng gà, bỗng sụt sùi nhớ mẹ.
Bao nhiêu lâu nay ham vui không nhớ, tự
dưng giờ lại nhớ, oái ăm làm
sao. Mẹ tớ hay dạy, khôn ngoan ẩu đả
người ngoài, gà cùng một mẹ
chớ hoài đá nhau. Chíp chíp…
Mẹ ơi! Con sanh ra hiền lành lắm, cuộc
đời cay nghiệt đẩy con rơi vào
cái ác, bị cái ác cắt mất
một chân.
Cậu
Năm hỏi. “Nhân
chi sơ, tính bổn thiện”.
Cái ác từ đâu sanh ra?
Hỏi
lẩn thẩn như vậy là tự đâm
đầu vào ngõ cụt. Cái ác
có trước hay con người có trước?
Con
người hỏi chuyện con
gà - quả trứng. Con gà hỏi chuyện
con người - cái ác. Cậu có thấy
tụi mình bị đẩy vào nghịch
lý chưa?
Cậu
đừng nhìn như vậy. Đau lắm.
Một con gà bất lực bị người
ta thiến mất chân. Một con gà què
quanh quẩn cối xay, sợ hãi kẻ lạ
người dưng. Cậu có biết cái
cảm giác đau đớn đó ra sao
chưa. Cảm giác phải tự vặt trụi
lông lá của mình, để mình
ghê sợ chính mình. Vậy mà tớ
không cưỡng lại được. Bao
giờ cũng vậy, đối diện với
người lạ, tớ đều cố nhìn
vào mắt họ để tìm hình
ảnh mình. Tự tưởng tượng
mình là họ để cố đoán
xem, họ nghĩ gì về mình. Tự
tưởng tượng, nếu họ là mình
thì họ có sống khác hơn được
không? Cảm giác đó thật là
khủng khiếp và tồi tệ. Cảm giác
dằn vặt tìm đến hoang tưởng,
đau đớn chạy trốn sự thật mà
lại tự trói mình vào tấm thớt
kiếp phận. Có thể người ta không
xem thường tớ. Có thể người
ta chẳng nghĩ gì về tớ. Nhưng tớ
chui vào đầu họ để tự bảo
mình là kẻ què quặt trong mắt
người khác. Tớ nhìn vào mắt
họ để tự coi rẻ chính mình
và mặc cảm căm thù kẻ khác.
Người bình thường không hiểu
tớ. Họ không hiểu tớ. Một kẻ
không tật nguyền mặc nhiên chẳng
cần phải tự hào về sự lành
lặn.
Thật
là buồn. Sao cái ác không giết
quách cái thiện để cuộc đời
này trở nên đơn giản hơn.
Ban
ngày tớ vùi trong mặc cảm khiếm
khuyết.. Ban đêm những hình ảnh
thương tật tả tơi đó bị
tớ băm vằm huỷ diệt. Màn đêm
là kẻ đồng loã. Trong đêm
tớ không thấy mình, không thấy
sự xấu xa, lệch lạc của mình
trong ánh mắt người khác. Tớ náu
mình vào bóng đêm để thực
thi quyền lực, để ca tụng sự hoàn
hảo của mình. Bọn chị Dậu nghe
đây, tắt đèn nhà ngói cũng
như nhà tranh.
Cậu
hỏi, cái ác sợ cái gì. Câu
hỏi đó cứ để mỗi loài
có liêm sỉ tự tìm cách lý
giải. Riêng tớ, xin mạn đàm, cái
ác sợ ánh sáng, sợ người
ta nhìn thấy nó, sợ người ta lột
trần nó ra.
Cảm
ơn quý độc giả. Xin được
chấm dứt ở đây.
Mà,
khoan. Cho nói thêm câu nữa. Mấy đứa
ở sau làm gì sốt ruột hối dữ
vậy. Cũng xin nhắc lại, đừng gọi
tớ là con gà để xem đây là
lời nói của một con gà. Kẻ nào
không mang bản chất súc vật trong
lòng? Cũng đừng xem tớ là kẻ
tật nguyền. Kẻ nào không mang trong
lòng vết thương tàn tật…
Ê,
còn nữa…
Được đăng bởi Một Người Đồng Chí, vào lúc...
Được đăng bởi Một Người Đồng Chí, vào lúc...
9 nhận xét:
Bốn:
Những
kẻ
giấu mặt, giấu tên mượn thế
giới ảo, núp bóng các chiêu
bài dân chủ, nhân quyền, dân
tộc, hoà giải… để vu cáo,
xuyên tạc… họ là ai? Bạn hay
thù? Đề nghị các cơ quan chức
năng vào cuộc kiểm tra theo dõi. Vạch
mặt chúng ra!
Hoặc
khoá hẳn cửa sân chơi không để
những kẻ nặc danh thiếu thiện chí
len vào đả kích tuyên truyền bừa
bãi. Hoặc kiểm duyệt, biên tập,
loại bỏ những ý kiến cực đoan
trái chiều. Phải tạo một bầu
không khí vui vẻ, lành mạnh, đồng
thuận có tổ chức, có trật tự
thì mới kêu gọi được số
đông bạn bè tham gia.
Chưa
thấy đứa nào nói dai, nói dài,
nói dở, nói dơ như cái thằng
Giang. Sao
than đói hoài vậy? Thiên hạ đâu
có ai ưa đọc mấy thứ u ám
của tụi bây. Nhiều thứ tích cực
sao không kể, chỉ toàn bới móc
chuyện tiêu cực. Cứ cái kiểu bơi
móc tiêu cực, có bé xé ra to.
Nhiệm vụ của người cầm bút
là gì? Phải khơi dậy truyền
thống yêu nước, lòng tự hào
dân tộc, ca ngợi trí tuệ Việt
Nam ngời sáng để toàn dân cùng
cố gắng quyết tâm trong công cuộc
chống đói nghèo, lạc hậu, đưa
nước nhà đi lên đỉnh cao thời
đại. Chúng ta đã đi được
một bước dài trong lịch sử, đánh
thắng hai tên cường quốc đầu
sỏ, xây dựng thành công chủ
nghĩa xã hội tự do tự chủ tự
cường tự quyết, không ai được
quyền phủ nhận điều đó. Cũng
như cần phải biết ơn mái trường
xã hội chủ nghĩa, biết ơn thầy
cô đã đào tạo chúng ta nên
người. Phải tự hào đi tới.
Những đứa bất mãn phản động
đừng hòng kéo mọi người đi
ngược lại trào lưu của đất
nước, của thời đại. Bọn cầm
bút nhìn đâu cũng thấy bùn,
suốt đời vùi mặt trong bùn dơ,
không đứng dậy nổi. Truyền thống
văn học trong sáng đẹp đẽ đầy
tính nhân văn của dân tộc đâu?
Vươn ra biển lớn với bộ mặt
quá khứ dốt nát ủ ê đói
kém, với loại văn học hiện thực
u mê thấp kém, thử hỏi với hành
trang như vậy làm sao mà toả sáng,
làm sao mà ngẩng đầu lên sánh
vai cùng bạn bè năm châu?
Còn
nữa. Quan
hệ nam nữ trong sáng của thế hệ
mình mà tụi bây đem ra bôi bác
thì làm sao giáo dục được
thế hệ sau. Tụi nhỏ đang trên đà
tuột dốc, đạo đức suy kém,
phận cha chú không kéo lên còn
đá thêm mấy cái cho tuột luôn.
Trí thức mà vô ý thức.
Vậy
là sao?
Ủa,
anh Bốn. Hôm nay không đi bia ôm hay sao
mà ở nhà viết còm dạy dỗ
bạn bè? Thấy anh chửi dài hơi
vậy mà tôi mừng, khen anh chơi bời
trác táng nhiều mà vẫn còn
sung
sức. Gửi lời thăm chị Mẫn nghen.
Ngày
lễ 20 tháng 11 này bọn mình định
họp mặt ăn uống ở đâu? Cháo
vịt Thanh Đa, bánh bèo Sông Hương
hay chả cá Gò Công? Hay thử ăn
đồ Tây? Thằng Giang ăn nhậu nhiều
mà chẳng bao giờ mời ai, nếu còn
chút tình bạn xưa, mau giới thiệu
vài chỗ uy tín cho mọi người
tham khảo.
Mai ủng
hộ Trí đổi sang bàn chuyện ăn
uống, dứt khoát không nói những
chuyện nhạy cảm nữa. Đề nghị
20-11 này tụi mình lên cao nguyên
nhậu thịt rừng. Tìm ăn những loài
quý hiếm, sắp diệt chủng. Cứ hễ
con gì giống đực là ăn hết.
Ăn để trả thù đời. Hic hic.
Mai
mới li dị thằng
chồng vũ phu xong, căm thù đàn ông
kinh khủng.
Văn phòng bí thư tỉnh uỷ, kỹ sư tiến sĩ Nguyễn Đức Rồi:
Tình
cảm bạn bè không nên để
trộn lẫn với những vấn đề
“nhạy cảm“.
Chúng
ta cần chú trọng tạo một sân
chơi vui nhộn, thoải mái để giảm
xì trét, một nơi để thảo
luận về khoa học cũng như liên hệ
công việc, đối tác. Chính kiến,
chính trị, tự do, nhân quyền…
là những khái niệm không cần
thiết cho những người chỉ chuyên
tâm làm công tác nghiên cứu
khoa học.
Những
kẻ đi ngược với tiến trình
hoà hợp hoà giải dân tộc, cản
trở công cuộc hiện đại hoá,
công nghiệp hoá của đất nước
là những thành phần phản động,
nhất định phải bị loại trừ.
Cần
sáng suốt nhìn rõ bản mặt
chúng và những thế lực phía
sau.
Duyên:
Rồi
nữa! Rồi nghen! Rồi thôi! Rồi luôn!
Vũ Văn Thung:
Ai
qua miền Đông
xem cơ ngơi Nguyễn Đức Rồi thì
mới sáng mắt ra. Sống như vậy mới
gọi là đáng sống. Dinh thự nguy
nga như vua chúa. Xe máy chạy một ngày
chưa ra khỏi cánh rừng bí thư.
Chim bay mỏi cánh cũng không qua ngọn
đồi tiến sĩ. Cao su hàng hàng lớp
lớp. Cà phê nở trắng chân trời.
Mời ông bà cóc (ngồi đáy
giếng) gõ vô đây coi báo chí
viết về Rồi, tấm gương nhà
khoa học “Bay
lên bằng chính đôi cánh tri
thức”.
Thêm
một tin đáng tự hào nữa. Sầu
vừa lên chức “Giám đốc nông
trường cải tạo phạm nhân Lạc
An”, vừa nhận được huân
chương lao động của chính phủ.
Bà con chịu khó leo lên núi thăm
chúa ngục Đặng Thị Sầu.
Mai ơi,
chúc mừng Mai ly dị chồng. Vũ Văn
Thung này ly dị vợ tới lần thứ
ba, bây giờ chỉ ăn toàn gà mái.
Hằng:
Mình
đồng ý với Rồi. Chuyện buồn
cũng đừng kể dai nhách gây phiền
phức cho người khác, đọc u ám
nặng nề, mắc công nghĩ ngợi nhiều.
Nên kể những thứ vui tươi lạc
quan để nhìn về phía trước
mà đi tới. Dạo này diễn đàn
nhiều bài than thở chê bai, bi quan u ám,
làm mệt mỏi các thành viên
tham gia.
Đại
gia Kiên mới xây khu du lịch sinh thái
ở Nhơn Trạch, đất vườn, ao cá,
bờ sông mát mẻ thơ mộng lắm.
Anh Kiên báo tin, bọn mình có thể
kéo qua cắm trại dã ngoại miễn
phí hai ngày. Đồ ăn thức uống
cứ thoải mái gọi nhà hàng mang
tới. Ai ủng hộ thì la to lên, Hằng
sẽ tìm cách liên lạc riêng.
Bằng hữu ở xa (như Duyên) ráng
tranh thủ về chơi, họp mặt bạn cũ.
Chia vui
với Thanh Mai, vừa tìm lại tự do.
Lũ:
Chuyện
vui hay buồn chi
mình cũng đọc, chỉ ghét chuyện
đạo đức. Mình dị ứng với
mấy bài giảng đạo đức, nghe
là nổi ghẻ ngứa.
Mình
nghe nói, quanh đồi Nông Lâm mở
nhiều nhà hàng “đa chức năng”,
sang ác chiến, vui dã man, toàn gà
mái tơ. Ăn một lần cho đáng.
Chơi một lần cho sang. Ai có thể liên
hệ đặt
chỗ trước? Đám bạn nghèo ở
xa kéo về xả láng cho biết mùi
kinh tế thị trường có định
hướng “xã hội xả láng”.
Kiên:
Vũ
Văn Thung@: Mời
ông bà cóc (ngồi đáy giếng)
gõ vô đây coi báo chí viết
về Rồi, tấm gương nhà khoa học
“Bay
lên bằng chính đôi cánh tri
thức”.
Vũ
Văn Thung!
Mấy thứ báo lá cải đó đem
về mà dạy con nít nhà mày.
Bạn bè quen nhau từ thuở mười tám
đôi mươi, bây giờ đầu hai
thứ tóc, mà còn ham giở trò
bịp bợm nhau sao?
Cha làm
lãnh đạo cấp TW, con làm quan cấp
tỉnh, có gì mới? Báo tin cho mày
hay, ba thằng Rồi mới bị hất cẳng
khỏi BCT, mấy tờ báo lá cải lật
đật lột bài viết ca tụng thằng Rồi
xuống. Tao phải gõ vào Google mới tìm
ra, đọc muốn sặc cười.
Gửi
lời thăm Sầu. Sẽ tìm cách bò
lên núi thăm bạn hiền. Hay lúc
nào có dịp Sầu ghé qua chỗ
tôi, dùng bữa cơm rau tình nghĩa
với gia đình?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét