Chromolaena odorata |
Giọng
Bắc phía sau vang lên xa lạ, căng
thẳng.
“Chạy
ra công trường khai thác đá!”
Chiếc
xe đạp
cũ cọt kẹt nghiêng ngả trên con
đường đất đầy ổ gà
ổ trâu. Mấy chiếc xe tải chất kìn
kìn đá tảng chạy ngược
chiều đổ thốc bụi lên người
hai đứa. Có những đoạn đường
bụi mù che kín, chiếc xe tử thần
từ trong màn bụi đột ngột hiện
ra lù lù trước mắt tưởng
như nó muốn húc thẳng vào mình.
Tôi hoảng quá bẻ tay lái đâm
xe lên bờ cỏ, ì ạch nhắm hướng
băng qua công trường. Xe đạp ngang
qua mấy cái hồ đang khai thác đá
lòng sâu thăm thẳm. Mấy chiếc xe
tải chạy theo đường vòng xoắn
ốc xuống lòng hồ lấy đá cứ
nhỏ dần, nhỏ dần, rồi chỉ còn
như những con ruồi đậu bên dưới
đáy. Một cái hồ cũ đã
ngừng khai thác, qua bao mùa mưa nước
đọng màu cẩm thạch xanh lè, hai
bên bờ mọc cỏ dại mọc um tùm.
Mấy hôm cư xá cúp nước, tụi
sinh viên thường ra đây tắm rửa,
lãng mạn kiểu gì mà đặt
tên là hồ Than Thở. Tôi nghĩ đến
đáy hồ sâu hun hút bên dưới
làn nước xanh êm đềm, nghĩ
tới mấy thằng sinh viên Kinh Tế kéo
nhau ra đây tự vẫn xác nổi lềnh
phềnh, bỗng rợn người.
Tôi
gò
lưng đạp xe qua khỏi mấy cái hồ
đá, vẫn không nghe Bắc nói gì,
nếu không vì đạp nặng ì
ạch chắc tôi tưởng Bắc không
còn ngồi phía sau.
“Đi
đâu đây?”
“Giang
đạp xe băng đại qua đồng cỏ,
được không?”
Tôi
nhìn cánh đồng cỏ mùa khô
trơ trốc dưới đọi nắng chiều,
tự nhiên rồi đâm nghi ngờ cái
trò dạo chơi không rõ mục đích
này. Tối hôm qua Bắc nói là
chuyện nguy hiểm, không hiểu chuyện gì
ngoài đồng cỏ này mà dẫn
tới nguy hiểm.
Tôi
càu nhàu.
“Cỏ
mù mịt, có đường xá gì
đâu mà lủi vô.”
Giọng
Bắc loãng ra phân vân, thiếu tự
tin.
“Hay
Giang chạy theo con đường mòn mé
trên kia.”
Tôi
vặn
hỏi.
“Chắc
không?”
Bắc
không trả lời, nàng ngồi phía
sau chồm đầu tới nhìn dáo dác.
Cánh đồng vắng tanh không một
bóng người, công trường đá
khuất sau xa chỉ còn vọng lại tiếng
rì rầm. Tôi cho xe chạy men theo con đường
hẹp trên đồng cỏ len lỏi giữa
những bụi cây dại mọc lúp xúp.
Cỏ bọ xít, cỏ đuôi chuột
tàn lụi từ mùa trước đang
nằm gục bên lề chờ cơn mưa
đầu mùa thỉnh thoảng lại chồm
ra kéo giật ngược bánh xe. Con đường
rồi cũng mất dấu, chỉ còn đồng
hoang ngút ngàn cỏ dại. Nắng chiều
đổ dồn trên triền cỏ cháy,
tôi mệt mỏi hỏi lần nữa.
“Có
chắc đi đúng đường không?”
“Cũng
không rõ nữa. Nhưng Bắc đoán
là hướng này.”
“Đoán
là răng?” Tôi chụp lấy sơ hở
của Bắc, lên giọng căn vặn.
“Đoán
vậy… buổi sáng sớm hay nghe tiếng…
Tiếng… vọng sang từ hướng này.”
Con
nhỏ này
làm răng cứ ấm ớ không rõ
ràng. Mồ hôi đổ trên lưng
vừa nóng vừa mệt, tôi bực dọc
leo xuống xe, nhìn Bắc hỏi thẳng
thừng.
“Tiếng
chi? Quay lại thôi.”
“Tiếng
súng.”
Bắc
tránh nhìn tôi, chỉ buông thõng
hai chữ như hai tiếng nổ “đoàng
đoàng”. Tôi nhìn sững Bắc,
tự hỏi, màn kịch của con nhỏ này
còn kéo dài tới bao lâu, tối
hôm qua nó diễn kịch rủ kép đi
chơi vẫn còn chưa đủ hay sao. Bắc
ngồi trên yên xe đôi mắt ngước
lên nhìn tôi van lơn, đôi môi
run run như muốn diễn tả một điều
gì đó. Một mối hiểm nguy đe
doạ? Một nỗi đau tận cùng không
thể giải thoát? Một bí mật chỉ
được phép giữ cho riêng mình?
Một màn cải lương ướt đẫm?
Đôi mắt mở to bắt đầu loang
loáng nước. Thật hết chịu nổi.
Phía
trước, bóng một người đàn
ông vác cuốc đi cùng đàn
gà
thấp thoáng hiện ra giữa vùng ảo
ảnh nắng chiều. Tôi nhấn bàn đạp
đuổi theo ông ta, đuổi mê miết
mà vẫn không bắt kịp, chiếc bóng
khi ẩn khi hiện khi xa khi gần, chao nghiêng
giữa những bụi cỏ hôi khô trắng.
Bắc nhảy ra khỏi yên xe, chạy lúp
xúp bám theo gã, cái bóng nàng
cũng chao nghiêng giữa những bụi cỏ
khô. Tôi lại nhấn bàn đạp
đuổi theo, không có Bắc chiếc xe
nhẹ hẳn.
Tiếng
Bắc gọi loáng thoáng trên đồng
cỏ, giữa lúc người đàn ông
chậm bước lại, Bắc đột ngột
vấp vào đám rễ đuôi chuột,
cả người Bắc đổ về phía
trước, bàn chân nàng đạp
choàng lên cái bóng đen in trên
bờ cỏ. Gã đàn ông nhảy
dựng lên, cái bóng co quắp thu lại
dưới chân, tiếng gã thét lên
đau đớn giận dữ. Bắc cũng la
lên.
“…cho
hỏi đường một chút…”
Giọng
Bắc nhỏ lại, tôi không nghe được
câu kế, chỉ thấy gã đàn
ông chỉ tay mông lung về phía trước.
“Đi
qua khỏi rặng muồng, quẹo phải.”
Một
con
gà trống to lớn chạy hùng hục
theo sau gã. Nó vừa bay, vừa bơi, vừa
nhảy, hai cánh xù lông tơi tả
cào trên mặt đất để lấy
đà bươn tới. Lông cánh vừa
dài vừa sắc, toẻ hoe như hai bộ
bàn cào, khoát ào ào trên
mặt đất. Nó nương theo sức
quạt của bộ bàn cào mà lao tới
giữa làn bụi bay mù mịt. Tôi
nhìn con quái vật bỗng rùng mình,
nó chỉ có một chân, cái chân
vạm vỡ duy nhất búng đi từng bước
theo nhịp cánh quạt. Bắc cũng quay lại
trố mắt nhìn con gà. Tôi nghe tiếng
Bắc nhỏ nhẹ hỏi.
“Sao
con gà này còn có một chân
thôi?”
Tiếng
gã đàn ông tàn nhẫn vô
cảm.
“Tại
vì nó tham ăn. Chỗ người ta cuốc
đất mà nó cứ xông vô mổ
sùng. Nếu lưỡi cuốc vằm trúng
cổ thì nó đã chết không
kịp ngáp, ngặt cái, lưỡi cuốc
nhằm trúng chân thành ra nó què
cụt một đời.”
Con
gà kêu lên the thé kỳ dị. Tôi
cũng kêu
vói lên.
“Giết
nó đi thì hơn.”
Con gà
ngừng quạt cánh, nó đứng lại
nhìn tôi, cặp mắt vàng như miểng
chai trợn trừng trừng. Tôi nhìn cặp
mắt nó bỗng thấy choáng váng,
không hiểu là vì cái màu vàng
kỳ dị hay vì sự độc ác
đang cháy phừng phừng trong đó.
Gã
đàn ông nói vói lại.
“Bây
giờ giết thì uổng lắm. Bao nhiêu
dinh dưỡng dồn hết vô đó.”
“Vô
đâu? Vô chân à?” Bắc lú
lẫn hỏi. Giữa buổi chiếu nắng
nóng mà tôi rùng mình ớn
lạnh.
Dường
như gã
liếc xéo ngang Bắc làu bàu một
điều gì đó. Tôi thấy hai
dái tai của Bắc đỏ ửng. Cái
bóng buột dính dưới chân gã
nhảy loi choi trên bờ cỏ khô, như
một thằng lùn đen đúa. Tôi
lo lắng nhấn bàn đạp áp sát
theo. Không hiểu tại sao, họ đi rất
nhanh. Tôi biết Bắc bị đau chân
không đi nhanh được, nhưng dường
như gã kéo Bắc đi, hay là Bắc
bị cột dính vào gã, như cái
bóng đen nhảy nhót trên bờ cỏ.
Tôi la lên hốt hoảng.
“Bắc…
Bắc…”
Tiếng
kêu của tôi chạy hớt hải trên
đồng cỏ hôi rồi biến mất sau
rặng sầu đâu. Cây cuốc trên
vai gã đàn ông nhảy nhịp nhàng
theo những bước chân dậm chắc,
loại cuốc chim tự rèn, lưỡi cuốc
tròn bầu bén ngót, gáy cuốc
nối dài ra thành cái mỏ chim, khoảng
chừng hơn một gang tay, nhọn lểu. Cán
cuốc bằng tầm vông già bóng
láng vắt ngang vai gã đàn ông,
hơi dôi về phía trước, đầu
cán chúc xuống theo khuỷu tay đẩy
cái mỏ chim đen trũi phía sau nhổng
lên trời như một mũi giáo. Tại
sao gã rèn làm chi cái loại cuốc
tàn độc như rứa? Người làm
đồng chỉ cần loại cuốc dãy
cỏ, cuốc lên liếp, cuốc be bờ
đánh rãnh… Tôi đảo mắt
tìm quanh tìm kiếm, chỉ thấy vài
nhánh cây bụi oặt ẹo nằm dài
trên cỏ. Con đường đất lồi
lõm trơ lì không một cục đá,
không một thứ chi khả dĩ để
phòng thân. Tôi tuột khỏi xe, bàn
tay rà lên yên sau, lần tìm sợi
xích khóa xe len lén kéo nó về
phía trước. Gã đàn ông vẫn
cắm cúi đi, cái bóng nhảy nhót
cuốn lấy chân Bắc.. Con gà trống
bỗng quạt mạnh đôi cánh, nó
nhảy xổ lên chiếc bóng đen. Đôi
mắt ve chai vàng khè ngước lên
nhìn tôi đầy ác ý. Tôi
nắm chặt sợi dây xích đẩy
xe dấn lên một bước định bất
thần quật sợi dây xích vào cổ
gã đàn ông. Con gà cứ chờn
vờn dưới chân, nó bấu bộ
lông cánh sắc cứng lên cái
bóng, bỗng nhiên rồi bật la lên
thất thanh kỳ dị. Gã đàn ông
rùng mình nhưng không hề ngoảnh
lại, chỉ vội vàng khoát tay kéo
cái bóng đen mảnh te sát vào
người. Gã buông trổng vài lời
âu yếm lạ lùng.
“Được
rồi Liệt lang. Đừng sợ. Không sao
đâu. Không sao đâu mà.”
Tôi
thả tay ra khỏi sợi dây xích, cổ
họng khô khốc. Gã gọi ai là
Liệt lang? Con gà hay tôi?
Con gà
trống thôi kêu, nó bươn chạy
ra đồng. Thân hình to khoẻ sung mãn
dao động liên hồi theo những bước
phóng đi. Nó hùng hục quạt cánh
lao vào một con gà mái, hung tợn
nhảy chồm lên. Cú nhảy mạnh bạo
quá đà làm tấm thân nặng
nề mất thăng bằng trượt qua người
con gà mái, thằng bạo dâm ngã
lăn quay trên cỏ. Cái chân to vạm
vỡ chèo hoảng loạn trong không khí,
đôi cánh quạt bụi đất bay mù
mịt. Con gà mái nâu đứng cạnh
nó dậm chân chửi quang quác rồi
núng nính bỏ đi. Con gà trống
cụt phẫn uất, đôi cánh xụi
đập run rẩy trên mặt đất, nó
nghiêng người thất thểu bò dậy,
cái đầu đỏ tía chúi xuống.
Cái đầu cúi gầm thoát ra tiếng
kêu kỳ dị. Không như tiếng gáy.
Không như tiếng khóc. Bi thương.
Uất ức. Tuyệt tự. Gã đàn
ông cười sặc sụa.
“Liệt
lang! Bao nhiêu sinh lực ứ lại trong đó.”
Cảm
giác ghê tởm dâng tràn tận
cuống họng, tôi không thấy mặt
gã, chỉ thấy cái nón lá lụp
xụp, một nhúm tóc đen nhánh như
lông quạ phủ lên bờ vai vạm vỡ.
Tôi đẩy xe rướn lên ngang Bắc,
bàn tay rút mạnh sợi xích sắt.
Cái ổ khóa đánh vào thân
xe. Roảng. Roảng. Gã đàn ông
bỗng quặt ngang người, lưỡi cuốc
chim hạ thấp kéo ngang mặt tôi. Hơi
kim loại lạnh ngắt lướt trên da
mặt. Cái mỏ chim xát nhẹ trên
cần cổ, vừa đủ nhẹ để
không gây thương tích mà vẫn
nghe được hơi tử khí bén rợn
người. Tôi chưa kịp phản ứng
thì gã đàn ông đã lướt
qua như cơn gió, cái bóng đen
băng vào hướng đồng khô. Con
gà cũng cào xới chạy theo, chắc
nó sợ bỏ lỡ bữa ăn sùng
đất. Họ biến mất sau những lùm
cỏ hôi đang mùa bông khô trắng.
Tôi xoa tay lên cổ, khó nhọc nói.
“Thằng
đàn ông này thật độc ác.”
“Sao
lại là đàn ông?”
“Không
đàn ông chứ là giống chi? Mà,
ờ mà… mình có thấy mặt
gã mô.”
Bắc
lắc đầu.
“Mình
cũng không thấy. Nhưng chắc… chắc
là đàn bà.”
“Răng?”
“Đàn
ông chỉ giết chết đối phương
chứ không giữ lại để hành
hạ dai dẳng tàn độc như vậy.”
“Mụ
đàn bà ni thù hận đàn ông
như rứa à?”
“Mình
không biết. Tụi mình đi tiếp
thôi.”
Mà
đi đâu chứ? Không khí ở đây
hoang vu rờn rợn. Tôi gò lưng chở
Bắc đi trên con đường vắng qua
khỏi rặng muồng trâu xanh xao lác đác
hoa vàng. Phía trước chỉ là
đồng hoang trống trải nhấp nhô mấy
cái mộ cổ bằng đá ong lủng
lỗ chỗ, liêu xiêu cỏ dại. Xa xa
bên phải, những mô đất cao trơ
trụi xen lẫn vào những khoảng cỏ
vàng úa, từng vùng đất xám
trắng lở lói trôi theo nước mưa
mùa cũ. Hoang vắng và thê lương
quá. Tôi lắc đầu, tuột xuống
xe.
“Tụi
mình quay lại thôi.”
Bắc
tránh nhìn tôi, giọng Bắc mảnh
và chắc như sợi chỉ cước.
“Đã
đến được đây thì không
thể quay lui.”
Tôi
rợn
cả người nhìn sững Bắc.
“Mình
không ưa cái lối ỡm ờ này.
Nói thẳng ra coi. Đi đâu?”
Bắc
lảng
tránh cái nhìn của tôi, đôi
mắt nàng bỗng dưng biến đổi
thoắt u uẩn, thoắt ngậm ngùi. Nàng
đổi giọng nghẹn ngào nhưng lại
nói trống không, cứ như là đang
đóng kịch với ai, cứ như là
tôi không hề hiện diện cạnh bên.
“Con
đi tìm ba. Con biết, ba ở quanh đây
thôi.”
Tôi
tức
giận giơ hai tay lên trời. Khuôn mặt
Bắc trở nên xa lạ tới độ dễ
ghét, lì lợm tới độ tôi
thấy mình ngu xuẩn. Con nhỏ này biết
đâu chẳng hiền lành chi, nó thủ
đoạn gian ngoan hết thuốc chữa. Lần
đầu tiên tôi ghét Bắc kinh khủng
chỉ muốn tát cho nàng một bợp
tai. Cơn giận ùn ùn kéo tới,
trời đã xế chiều nhưng tôi
thấy nóng nảy bực bội quá, tôi
la to giận dữ.
“Có
ai ở đây không? Trời Đất Quỷ
Thần ơi, có ai ở đây không?”
Một
cảm giác kỳ dị từ phía sau tràn
tới, lông tay tôi bỗng dựng đứng
lên, sống lưng lạnh toát như có
ai thổi hơi lạnh
vào cổ áo. Tôi rùng mình thở
hắt ra, mấy cái ngón tay bất chợt
co quắp lại. Có kẻ nào đó
đang ở phía sau, chỉ cần tôi quay
lại là sẽ bắt gặp nó, nhưng
tôi cứ đứng sững như trời
trồng. Ánh mắt Bắc nhìn qua vai tôi
bỗng mở to thao láo.
Tiếng
cành cây gãy rắc rắc ngột vang
lên, tôi nhảy dựng đứng, suýt
nữa thì té vào cái xe đạp.
Thằng nhỏ chăn trâu mặt mày lấc
láo, ló ra từ lùm sim tím bên
ngôi mộ cổ. Hai con trâu cui to lớn cột
dây đủng đỉnh chui ra sau, nước
da đen còn ướt bóng sình hôi
khẳm. Bất giác tôi nghĩ, gần đây
chắc có đầm nước cho trâu
dầm, chắc là phía đàng kia, chỗ
xanh lè màu năng lác, cù nèo,
rau trai. Bắc chạy tới hỏi gì thằng
nhỏ. Nó lùi lại lè lưỡi
lắc đầu. Bắc rút mấy đồng
tiền giấy huơ huơ trước mặt
thằng nhỏ. Mấy tờ tiền màu đỏ
gạch loáng loáng trong nắng chiều.
Tôi đâm hoảng, vội vàng đẩy
xe chạy lại gần Bắc. Con nhỏ liều
mạng quá đáng, tới cái chốn
thâm cùng địa tận ni mà đưa
tiền ra nhử. Lòng người ở đây
bất lương ra răng, ai đoán hết
được.
Thằng
nhỏ đảo mắt nhìn
quanh nhìn quẹo như muốn lộn tròng
rồi nó nhìn Bắc chăm chăm.
“Tui
không biết chỗ đó là chỗ
nào. Tui phải đưa đàn trâu
dzìa. Chiều rồi.”
Tôi
ngán
ngẩm xen ngang.
“Mày
dắt tụi tao đi một khúc được
không?”
Nó
lắc đầu nguầy nguậy. Hai con mắt
nhỏ ti hí toét ghèn đảo lia
lịa.
“Cha
này nói giọng gì khó nghe quá.
Tui phải đưa đàn trâu dzìa.
Chiều rồi.”
Tôi
bực mình vặc lại.
“Đàn
trâu nào? Mày có hai con thôi, dắt
theo cũng được.”
“Sao
lại hai con thôi? Con cái có chửa.”
“Thì
ba con.”
Nó
lại lắc đầu.
“Nó
chửa đôi.”
“Thì
bốn con.” Tôi nóng nảy làm toán
dùm cho nó.
“Con
cái đẻ ra, con đực ăn mất
một.”
Tôi
chửi thề một tiếng để tự
trấn an mình, rồi hàm hồ hét
lên.
“Thằng
loạn óc này. Trâu dữ không ăn
thịt con.”
Thằng
nhỏ lùi lại, cười thâm độc.
Mấy cái ngón tay mốc meo cong quèo
như củi khô đưa lên xoa đầu
con trâu đực.
“Con
Xoáy này đâu có dữ. Nó
hiền khô hà. Chỉ tham ăn thôi.
Cái gì nó cũng ăn.”
“Mày
dẫn ba con trâu theo tụi tao được
không?” Tôi cố kiên nhẫn hỏi
lại. Ở đây ngoài thằng điên
này ra chắc chẳng còn ai để hỏi.
“Trâu
con kêu là nghé.”
Tôi
buộc
miệng chửi ra một tiếng tục tĩu,
chỉ muốn đấm vào mặt thằng
quỷ sứ một cái.
“Thì
hai trâu một nghé.” Tôi hằn học
nói, bỗng nhiên thấy mình đâm
ra lú lẩn, mọi thứ cứ trôi lệch
đi không nắm bắt được. “Ủa,
mà… đẻ chưa?”
“Đẻ
rồi. Con nghé thứ hai đẻ ra bị
con Ngộc ăn mất. Con Ngộc cũng không
dữ. Nó chỉ đau đẻ và sợ
bóng đêm. Vừa đau vừa sợ nên
nó quẫn trí. Các người có
biết sợ bóng đêm không?”
“Không.”
Thằng này định đánh trống
lảng hay sao, trời sắp tối tới nơi
rồi. Tôi giận dữ la lên. “Nó
ăn rồi sao mày còn tính?”
“Thì
vẫn nằm trong bụng sao không tính?”
Cảm
giác ớn lạnh
lại xộc tới trên sống lưng, tôi
sợ hãi hỏi.
“Mày
bao nhiêu tuổi?”
Nó
nhăn mặt già chát, bản mặt càng
già càng độc ác, nham hiểm.
Trong giây phút kỳ dị đó, trong
ảo giác mê loạn đó, tôi
vừa sợ hãi vừa căm ghét nó,
thằng này thật là nguy hiểm. Tôi
phải giết nó trước khi nó giết
tôi. Chân tôi dợm bước tới,
thằng nhỏ thụt lùi lại, nụ cười
nó tối tăm xảo quyệt.
“Tui
già hơn mấy cục đá ong kia.”
Bàn
tay khô đét chỉ về phía mấy
ngôi mộ cổ. Bắc mím môi, giật
mạnh áo tôi. “Thằng
nhỏ… lão già này điên.”
Tôi mất đà vấp phải bờ đất,
té nhủi về phía trước. Bàn
tay tôi cào trên mặt đất chụp
trúng cái bóng đen dưới chân
lão già. Lão la lên thất thanh đau
đớn. Tôi hoảng hốt nhìn xuống,
cái bóng đen đủi đang nằm
trong tay tôi, những ngón tay dài ngoằng
ra méo mó xanh xao dị dạng, những cái
ngón tay xoắn chặt cái bóng nhầy
nhụa.
“Giang…
Giang…”
Tiếng
ai kinh hoàng hét lên trong bụi trâm
bầu.
“Giang…
Giang… Thả cái bóng ra, không thì
chết cả đám.”
Tiếng
ai lại gấp gáp la lên.
Tôi
hoảng hốt làm rớt cái bóng,
bàn tay tôi vồ lấy tay Bắc, nghe hơi
ấm của nàng run rẩy truyền sang. Tôi
kéo Bắc bỏ chạy, hai đứa cuống
cuồng xiêu vẹo đẩy xe băng qua đồng
cỏ. Lão điên gọi với theo rè
rè.
“Qua
doi đất cao kia là tới. Con Xoáy con
Ngộc tới đó còn sợ cong đuôi.
Mấy người tới đó làm gì?
Tới đó làm gì… tới đó
làm gì…”
Ánh
mắt lão bám riết phía sau
dõi theo hai đứa nhất quyết không
buông tha. Tụi tôi lội qua cánh đồng
hoang, mặt trời đã xuống đến
ngang đỉnh trâm bầu. Bắc phụ tôi
khiêng xe leo qua doi đất. Cánh đồng
cỏ lau bên kia doi đất hiện ra cũng
hoang vu ghê rợn. Hoa lau phất phơ vô
định nhuộm nắng chiều thẫm đỏ.
Vài cây so đũa đứng lạc lõng
trên đồng trổ hoa lốm đốm.
Mấy con quạ đen đậu lơ láo
trên rặng trâm cao thả tiếng kêu
dài u mê. Một khoảng đất trống
giữa đồng phơi màu gạch cua, vài
vũng nước đọng xâm xấp. Không
biết của cơn mưa nào? Trời đang
cuối mùa nắng hạn, cỏ cây vàng
vọt khô héo. Xa xa thấp thoáng dãy
nhà tôn lụp xụp đổ nát.
Bắc chẳng nói chi, bước ào ào
xuống dốc, nhưng nàng không đi về
phía dãy nhà tôn mà băng băng
về phía khu đất trống nơi có
những vũng nước đọng kỳ dị.
Tôi to tiếng gọi giật lại mà
nàng vẫn không nghe, cứ như là
bị một ma lực nào kéo đi tuồn
tuột mất cả ý thức Tôi vác
xe lên vai để đuổi kịp nàng,
cỏ dại níu hoảng loạn dưới
chân. Bóng Bắc khuất dần vào
những cụm lau loang đỏ rồi mất
dấu. Tôi chạy theo, hớt hải chạy
theo tìm Bắc.
Một
cây trâm bầu lớn nằm đổ
ngang trên đồng cỏ, gốc cây trốc
đứng, những cái rễ đứt ngang
đâm lên tua tủa, đỏ loè loẹt
lạ lùng. Tôi đi vòng qua gốc
cây, khoảng đất bên dưới gốc
sâu như lỗ huyệt, đất
đỏ bê bết như máu. Tôi rùng
mình ớn lạnh, vùng này đất
xám chứ đâu có đất đỏ.
Đất đỏ ở đâu ra? Tôi lo
lắng cất tiếng gọi Bắc, hoảng hốt
nghe tiếng kêu của chính mình vang
lên trên đồng vắng. Con quạ nấp
trong tàn cây đổ từ bao giờ chợt
vỗ cánh bay lên kêu thảng thốt.
Cái bóng đen vụt qua trên đầu,
tôi tưởng tóc mình dựng đứng
lên.
Bóng
Bắc thấp thoáng nhấp nhô giữa
đám cỏ lau um tùm. Nàng không
đi thẳng mà dường cúi lom khom,
tôi chỉ thấy bóng áo trắng trồi
lên thụp xuống trong cỏ lau. Chính
điều đó lại làm tôi lo sợ
và hoảng hốt hơn. Có cái chi đó
không thật, cứ chập chờn ẩn hiện,
mình đuổi theo nó, nó đuổi
theo mình. Lưng áo tôi ướt đẫm
mồ hôi, cảm giác bị theo dõi
không chỉ đến từ phía sau mà
bủa vây bốn phía, dày đặc
tới độ nghẹt thở. Tôi nghẹn
ngào cất tiếng gọi Bắc, tiếng
gọi run rẩy bay đi rồi lặn hút
nơi nào trong đồng cỏ tranh. Chỉ
có tiếng cười u uẩn vọng lại
trùng điệp. Quạ… Quạ…
Tôi
phóng chạy về phía cái bóng
trắng, tiếng chân ai đuổi theo tiếng
chân mình. Quạ… Quạ…
Bắc
vạch những cụm lau già, nàng cúi
lom khom tìm chi trên mặt đất. Miệng
Bắc lẩm bẩm như người điên,
cái bóng trắng đổi hướng
liên tục. Tôi cố chạy nhanh tới
gần bên Bắc, chân tôi vấp phải
mô đá. Tôi ngã chồm lên
đám cỏ tranh, bỗng giật thót
kinh hoàng, tay chân bủn rủn. Lần này,
tôi biết Bắc không đùa. Không
ai đùa giỡn kiểu này. Bàn tay
run rẩy đưa lên chặn ngang cổ họng
tôi, bóp nghẹn tiếng tiếng kêu ú
ớ.
Những
tấm bia đá nằm vùi trong cỏ dại
mang dòng chữ ghê rợn. “… Bị
bắt ngày…Tử hình ngày…Tội
danh…”
Đây
là nghĩa
địa trường bắn, nơi xử tử
và an táng tội phạm.
Sinh
viên Nông Lâm đều biết
phía sau đồi có trường bắn,
nhưng không đứa nào dám bén
mảng tới đây. Thỉnh thoảng những
buổi sớm mai mập mờ xe bịt kín
chở tử tù ngang qua lưng đồi, đứa
nào lỡ nhìn thấy cũng hoảng hốt
cúi mặt quay đi, cả ngày, cả
tuần sau còn bị ám ảnh bởi
những ý nghĩ ghê rợn. Cổ họng
tôi nghẹn thắt lại, cảm giác ớn
lạnh lan ra toàn thân. Tôi không kiềm
chế nổi sự sợ hãi, bất giác
ngước mắt nhìn xung quanh. Không một
bóng người. Im ắng và quạnh hiu.
Cảm giác bị theo dõi lại tăng
lên dồn dập, ai đó nhìn bám
riết trên lưng tôi, ai đó lần
mò theo dấu chân tôi. Ai đó,
nhưng chắc chắn không phải là
người. Tôi muốn nhảy dựng lên.
Quay phía sau. Quay phía trước. Vẫn
không thấy bóng dáng ai, chỉ có
đàn quạ đen bay ra từ răng trâm
bầu. Tôi thở hổn hển. Mồ hôi
rịn ra chảy dọc theo sống lưng lạnh
toát. Mặt trời đỏ ối treo nặng
nề trên tàn cây. Mây chiều chảy
ướt loang loang đỏ. Tôi thả chiếc
xe đạp trên cỏ bước nháo
nhào theo Bắc. Bàn tay tôi nắm lấy
tay Bắc, bàng hoàng, những ngón tay
lạnh toát bấu víu lấy nhau. Bắc
ngước lên, đôi mắt đỏ
nhoè nhoẹt nước. Tôi lặp bặp
hỏi.
“Tìm
được chưa?”
Bắc
lắc đầu. Nàng nhìn ánh mặt
trời tàn dần, mím chặt môi. Tôi
chỉ về phía dãy nhà tôn.
“Vô
trong nớ hỏi thử.”
Bắc
lại lắc đầu. Có lẽ Bắc
không muốn người ta biết về mình?
Có hay không, những dãy nhà tôn
thấp thoáng bờ xa? Chỉ có đàn
quạ đen phấn khích dõi theo bóng
người. Bắc quỳ bên bờ cỏ, bờ
vai tang tóc rủ gục. Bắc chấp tay khấn
vái rì rầm. Những tiếng thì
thào của Bắc lan đi, lan đi mênh
mang chìm vào vùng lau sậy run rẩy
nhấp nhô. Tôi nhớn nhác đứng
sau, đảo mắt nhìn quanh canh chừng cho
Bắc. Cảm giác bất an mỗi lúc
tăng dần, bóp nghẹn hơi thở. Trời
dần tắt nắng, bầu trời tím tái
nhợt nhạt. Sương mù u mịch dâng
lên qua ngút ngàn lau lách mờ ảo
như khói toả phiêu diêu dập dềnh.
Chỉ một lát nữa thôi, cánh đồng
này sẽ chìm trong màn đêm bí
ẩn rùng rợn. Tôi sấn tới ôm
chặt vai Bắc, nghe nàng thì thầm.
“Con
phải trở về. Nhưng con sẽ quay lại
đưa ba ra khỏi chỗ này. Nhất định
con sẽ tìm ra sự thật, sẽ trả
thù và sẽ lấy lại cho ba những
gì đã mất.”
Tôi
thô lỗ kéo Bắc đi, không còn
thời gian lau nước mắt. Hai đứa đẩy
xe chạy băng qua đồng cỏ khô. Ngang
qua chiếc cọc gỗ chơ vơ giữa khoảng
đất loang loang nước đọng. Chân
Bắc chùn lại, khuỵ dần xuống.
Tôi đạp lên mấy đoạn dây
thừng đứt vương vãi. Chân tôi
trợt đi trên đất nhão, hụt
hẫng, không bám được vào
đâu, cứ ngỡ như mình bị trói
rút dần xuống lòng đất. Đầu
gối tôi nhũn mềm như bún. Đất
kéo tôi chìm xuống. Chìm xuống.
Chìm xuống. Lạnh lẽo. Tê liệt.
Ánh mắt Bắc nhìn tôi hãi hùng
đau đớn. “Giang…
Giang…”
Tôi nghiến răng chồm lên tay giật
tay Bắc, đẩy Bắc lên xe. Chiếc xe
đạp lao đao hướng về phía dãy
nhà tôn. Tôi tìm đường
chính băng về trường. Trước
khi màn đêm đổ xuống tụi tôi
phải ra khỏi đây.
Không
hề có con đường nào phía
sau trường bắn, tất cả đều là
ảo ảnh.
Tôi
nhắm hướng mấy căn nhà tôn
đẩy xe chạy. Có hay không những
dãy nhà tôn, tôi cũng không rõ,
nhưng
cứ quyết định chạy ngược
hướng con đường cũ.
Cảm
giác bất an vô
định vẫn tỏa lan man đuổi theo.
Không nhìn thấy được. Không
nắm bắt được. Nó đuổi
theo từng bước chân hoảng loạn.
Tôi phóng lên yên xe, nó lại
đuổi theo từng nhịp quay của bàn
đạp. Sương chiều trắng xóa
phía sau gấp gấp tràn tới. Tôi
không còn dám quay lại, chỉ nghe hơi
lạnh phả trên da mình, mỗi lúc
thêm dày đặc. Đến một lúc
nào đủ dày, nó sẽ quyện
kín mình, kéo ngược mình về
phía sau. Nỗi sợ hãi của tôi
đập thình thình vào vùng vô
thức, kêu réo Bắc, đánh thức
Bắc dậy, gọi Bắc chạy đi. Tôi
hoảng loạn chở Bắc chạy trên con
đường đào thoát. Bắc bỗng
đưa bàn chân ép thêm vào
bàn đạp, cuống cuồng tiếp sức
cho tôi. Thân hình nàng ép sát
phía sau lưng. Hai làn hơi ấm hòa
vào nhau qua lần áo mỏng. Tôi còng
lưng xuống dồn hết sức đạp,
chỉ dám mong cái xe cũ ọp ẹp này
đừng trở chứng.
Tiếng
rì rầm vọng lại từ xa. Công
trường khai thác đá hiện ra lần
cuối trong bóng ngày tàn. Bóng tối
giăng kín trên con đường đất
thỉnh thoảng bị xé toang bởi ánh
đèn xe tải. Tôi giảm tốc độ.
Khối không khí bị nén chặt
trong lòng ngực òa ra như đê vỡ.
Tôi gần như đổ ụp trên tay
lái, vừa ho vừa chửi.
“Tổ
mẹ, tổ cha con lừa. Lần sau có việc
chi thì cứ nói thẳng. Dẹp cái
kiểu ấm ớ ngu si này đi.” Rồi
không kìm lại được, tôi hét
to phẫn nộ. “Đây sợ tới vãi
đái.”
Bắc
không nói gì. Bàn tay đặt nhẹ
lên mép đùi tôi, rồi nàng
áp đầu vào lưng tôi. Những
lời nói nghẹn lại trên môi. Tôi
muốn dừng xe lại, một lần giữa
lúc này để nhìn vào mắt
Bắc, nhưng chắc rồi sẽ chẳng tìm
được gì trong đó. Bắc sẽ
mang một khuôn mặt khác, một ánh
mắt khác, một nụ cười khác.
Tôi bàng hoàng nghĩ đến “cái
khác” đó, dường như trong
những giây phút hoảng loạn Bắc
cũng không hề sợ hãi như tôi.
Con người mang cái vẻ hiền lành
bên ngoài như Bắc liệu có biết
sợ là gì không. Lời khấn hứa
mang đầy thù hận đó sẽ dẫn
cuộc đời Bắc về đâu. Ôi
Hoài Bắc! Con đường em đi đầy
những bất trắc. Ở một ngã rẽ
nào đó chúng mình sẽ phải
chia tay nhau. Ý nghĩ chia ly làm tôi đau
đớn và sẽ đau đớn mãi
trong suốt những năm tháng còn lại
ở trường đại học. Đau đớn
chạy dọc theo lằn ranh do chúng tôi tự
vẽ ra, để khư khư giữ lấy
những toan tính riêng cho cuộc đời.
Bởi vậy mà Bắc nói, tụi mình
giống nhau.
Cư
xá sinh viên phía trước lao xao ánh
đèn, ở đoạn rẽ vào khuôn
viên trường tôi và Bắc đứng
lặng lẽ bên nhau, rồi như không
kiềm chế được, cả hai cùng
quay đầu nhìn lại một lần cuối
con đường phía sau. Mặt trời tàn
lụi về đâu, cánh rừng cao su xanh
xao ban chiều giờ quạnh màu đen. Con
đường cũ xám nhạt nhòa mờ
mịt chìm lẫn trong sương đêm.
Hai đứa mồ côi ngơ ngẩn bên
nhau, lặng thinh hoang man trong khoảng không gian
giữa hai vùng sáng tối, giữa ranh
giới ngày đêm, giữa đôi bờ
hư thật, giữa ước mơ và toan
tính. Những hình ảnh vừa thoáng
bắt được, vừa rủ bỏ lại
đằng sau, đang tan biến dần. Chìm
vào hư ảo.
Được đăng bởi Giang, vào lúc...
Được đăng bởi Giang, vào lúc...
4 nhận xét:
Phú:
Gởi
các bạn vài hình ảnh và thông
tin về Hồ
Đá:
http://yume.vn/news/cate/subcate/li-ki-chuyen-ho-da-sau-lang-dai-hoc-thu-duc.35A732EC.html
http://yume.vn/news/cate/subcate/li-ki-chuyen-ho-da-sau-lang-dai-hoc-thu-duc.35A732EC.html
NK:
Ông
Pháp!
Ông
có kiểm tra lại mấy cái blogs mới
chưa? Đám “cô hồn” ở
đâu kéo vô mở blog loạn xạ,
post bài liên tục lên mạng, ngôn
từ độc địa sắt máu chẳng
rõ có ý đồ gì. Tôi có
cảm giác, mấy cái blogs này là
của một nhóm người có liên
quan mật thiết với nhau, nhưng họ không
có vẻ gì là sinh viên Nông
Lâm.
Pháp:
Cảm
ơn NK. Để tôi qua xem liền. Nếu họ
không phạm luật chơi thì cũng
không có lý do gì để mình
cấm cản. Diễn đàn không đòi
hỏi đối tượng tham gia phải là
(cựu) sinh viên Nông Lâm.
Dạo
này diễn đàn nhiều người
mới quá. Mấy bloggers lạ hoắc, không
rõ học Nông Lâm khoá nào, khoa
nào, cũng chẳng rõ họ kể chuyện
gì, có liên quan gì tới ai. Tôi
thường chỉ đọc bài ở vài
blogs quen hay bài của ai đó giới
thiệu.
Chúc
NK cuối tuần vui vẻ.
Anh Pháp. Em đây, tuyển thủ bóng chuyền khóa 11 Nông Lâm. Đám
mới vô có vẻ biết rất nhiều
về tụi mình. Cẩn thận!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét