Thứ Tư, 26 tháng 6, 2019

PHẦN 1: Nạn xâm hại tình dục trẻ em ở Cộng hòa liên bang Đức.

Tội xâm hại tình dục trẻ em ở CHLB Đức được quy định trong một phạm vi rất rộng. “Xâm hại tình dục trẻ em là bất cứ hành vi tình dục nào của người trưởng thành thực hiện với trẻ em, hay thực hiện trước mặt trẻ em, trái với ý muốn của đứa trẻ, hoặc có sự chấp nhận của đứa trẻ mà do yếu kém về thể chất, tâm lý, nhận thức, ngôn ngữ… nó đã không ý thức được. Thủ phạm sử dụng sức mạnh và quyền lực của mình để thỏa mãn nhu cầu bản thân trên tổn thất của đứa trẻ.”
Định nghĩa này đã mở rộng phạm vi buộc tội tưởng như đến mức tối đa: dù không hề tấn công đứa trẻ, không đụng chạm đến cơ thể đứa trẻ nhưng cho trẻ xem hình ảnh khiêu dâm, nhìn trộm thân thể trẻ, cố ý phơi bày bộ phận sinh dục trước mắt trẻ cũng là tội xâm hại tình dục trẻ em.
Ở một phạm vi còn rộng hơn nữa, sản xuất, mua bán, phổ biến phim ảnh khỏa thân của trẻ em cũng mang tội xâm hại tình dục trẻ em. Ngay cả sở hữu, lưu trữ phim ảnh khỏa thân của trẻ em cũng là một hình thức phạm tội. Người Đức vẫn không quên vụ scandal nổi tiếng cách đây 5 năm, có tên là Edathy-Affäre. Tháng 10 năm 2011, chiến dịch quốc tế chống lại các tổ chức kinh doanh phim ảnh khiêu dâm của trẻ em tại Toronto đã giao cho cảnh sát liên bang Đức danh sách 800 khách đặt hàng từ Đức. Sau quá trình thanh lọc và điều tra, cảnh sát liên bang tìm ra một trong số 800 khách hàng bí ẩn đó là nghị sĩ liên bang Sebastian Edathy, cựu chủ tịch Ủy Ban Nội Vụ, cựu thành viên Ủy Ban Tư Pháp, đảng viên đảng SDP. Cảnh sát và công tố viên Hanover nhận lệnh của tòa án, đã lục soát nhà riêng và văn phòng làm việc của Edathy. Tuy nhiên, phần lớn hình ảnh thu thập được không nằm trong loại ảnh khiêu dâm. Một số phim ảnh nhạy cảm khác, được Edathy cho là tài liệu phục vụ cho công tác của Ủy Ban Nội vụ và Tư Pháp. Công tố viên không đủ chứng cứ kết tội Edathy. Nhưng dưới áp lực liên tục của tòa án, của đảng SPD, của chính quyền, của báo chí… Edathy bị buộc phải từ chức, rời bỏ chính trường. Dư luận vẫn không buông tha hắn. Hàng loạt lời đe dọa nặc danh đòi xử tử Edathy được gửi vào thùng mail, gửi vào facebook, buộc hắn phải chạy trốn khỏi nước Đức. Thời gian đầu, Edathy sống đời lưu vong khốn khó tại một thành phố nhỏ ở Ả Rập, nhờ vào trợ cấp ít ỏi của người mẹ kế. Những lời đe dọa vẫn tiếp tục đuổi theo Edathy đến tận Ả Rập, buộc hắn phải trốn sang Bắc Phi và mai danh ẩn tích.
https://www.morgenpost.de/…/Edathy-Kein-sexuelles-Interesse…
Vụ án Edathy dẫn đến sự khủng hoảng trầm trọng trong nội bộ chính quyền Đức. Sau khi Edathy từ chức, Hans-Peter Friedrich bộ trưởng bộ Nông Nghiệp Thực Phẩm, cựu bộ trưởng bộ Nội Vụ bị công tố viên Berlin khởi tố với tội danh làm lộ bí mật công vụ. Khi Friedrich còn là bộ trưởng bộ Nội Vụ, ông đã gọi điện thoại cho Sigmar Gabrie (chủ tịch đương thời của đảng SPD) cảnh báo về khả năng phạm tội của Edathy, vào thời điểm vụ án đang còn trong vòng điều tra của cảnh sát liên bang. Từ một sai lầm rất nhỏ, đứng trước làn sóng phản đối dữ dội và cơn thịnh nộ của quần chúng, Hans-Peter Friedrich buộc phải rời bỏ ghế bộ trưởng.
https://www.zeit.de/…/hans-peter-friedrich-sebastian-edathy…
Trong một xã hội văn minh, lạm dục tình dục trẻ em là một tội ác bị căm ghét và bị nguyền rủa nhiều nhất. Không chỉ vì mức độ tàn nhẫn, bẩn thỉu nhắm vào những đứa trẻ thơ vô tội, mà, những con bệnh rối loạn tình dục loại này không thể tự khống chế được ham muốn tội lỗi. Bọn chúng trở thành nỗi ám ảnh triền miên cho những người cha người mẹ, mối đe dọa dai dẳng cho xã hội và cộng đồng, sự nguy hiểm kinh tởm mang khuôn mặt thân thiện. Sau thời gian thụ án, được điều trị tâm lý, trở về với cuộc sống tự do, những tội phạm ấu dâm cũng không dứt bỏ được quá khứ và chúng sẵn sàng tái phạm khi có điều kiện.
Tuy nhiên, xâm hại tình dục trẻ em lại là loại tội phạm rất khó ngăn ngừa và truy tố. Phần lớn hung thủ là người quen biết của nạn nhân hay người quen biết của gia đình nạn nhân, khả năng này lên đến 90 - 93 %. Ngay cả chuyên gia hình sự và chuyên gia tâm lý tận tụy nhiều kinh nghiệm đôi lúc cũng phải đâm đầu vào ngõ cụt, vì nạn nhân trẻ nhỏ là những đối tượng không có khả năng đối chiếu và nhận diện, không có khả năng diễn đạt và liên tưởng, cũng như không có khả năng cung cấp thông tin và thường là, các cháu không đủ sức vượt qua nỗi sợ hãi kinh hoàng để nhìn nhận chứng cứ một cách khách quan.
Để sớm phát hiện tội ác, những người phục vụ trong ngành giáo dục hay người có công việc tiếp xúc với trẻ em như bảo mẫu, huấn luyện viên thể thao, thường căn cứ vào một số biểu hiện tổng quát ở trẻ em để nghi ngờ khả năng đứa trẻ có thể bị tấn công tình dục. Các biểu hiện như là sợ bị đụng chạm, lẩn trốn, hoảng hốt thất thường, sử dụng những ngôn từ tính dục, hay tự sờ mó các bộ phận thân thể… kèm theo các triệu chứng như thể lực suy kém, rối loạn vận động đến tê liệt, đau bụng, tháo mồ hôi… Các biểu hiện tổng quát này khi hội đủ yếu tố nghi ngờ, sẽ được báo ngay cho cảnh sát Đức và đứa trẻ bị buộc đưa đến chuyên viên tâm lý hay bác sĩ chuyên khoa khám nghiệm. Các khám nghiệm y khoa thường tập trung vào lời tự sự của đứa trẻ, thương tích trên thân thể, tổn thương bộ phận sinh dục, bệnh truyền nhiễm…
Một đứa trẻ lớn lên ở Đức theo đúng quy trình y tế, phải qua 11 lần khám sức khỏe miễn phí. Lần thứ 1, gọi là U1, từ 1-2 giờ tuổi. Lần thứ 2, gọi là U2, từ 3-10 ngày tuổi. Lần thứ 3, gọi là U3, từ 4-5 tuần tuổi… Và, U 11 là lần khám sức khỏe định kỳ cuối cùng vào lúc đứa trẻ được 10 tuổi. Sau U 11 là hai lần khám vào độ tuổi 12 và 16, gọi là J1 và J2. Đây là hai lần khám nhằm vào tình trạng dậy thì, phát triển giới tính của trẻ, đặc biệt là để phát hiện dấu hiệu bị xâm hại tình dục. Cách khám cũng đơn giản, đứa trẻ nằm thẳng trên giường khám, với sự có mặt của người bảo hộ. Bác sĩ chỉ hỏi chuyện bâng quơ và nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cháu. Nếu cháu có phản ứng sợ hãi bất thường hay phản ứng dữ dội, bác sĩ sẽ đặt nghi vấn.
Nước Đức ngày nay, nhờ vào sự đấu tranh không ngừng của các tổ chức bảo vệ trẻ em và một hệ thống pháp luật không thể mua chuộc được, con số những vụ án xâm hại tình dục trẻ em có chiều hướng suy giảm rõ rệt. Năm 1950 có trung bình 30 cáo buộc phạm tội trên 100000 người dân, đến nay con số cáo buộc phạm tội đã giảm xuống một phân nửa. Tuy nhiên, tính chất dã man của những vụ án mới lại gia tăng, hung thủ sau khi thực hiện hành vi ấu dâm thường tìm cách giết chết đứa trẻ để thủ tiêu tang chứng. Điều này đã khiến cho tội xâm hại tình dục trẻ em không chỉ tạo sự căm phẫn trong dư luận, nó còn tạo sự kinh hoàng, mối đe đọa thường trực, bầu không khí tang thương cho cả cộng đồng. Chính vì vậy mà bộ luật tố tụng hình sự của Đức ở điều khoản dành cho tội xâm hại tình dục trẻ em cũng liên tục cải thiện nhằm nâng cao mức án và mợ rộng phạm vi buộc tội.
Năm 1973, tội xâm hại tình dục trẻ em bị xử từ 6 tháng – 1 năm tù giam.
Năm 1998 mức án cao nhất cho tội xâm hại tình dục trẻ em lên đến 10 năm; xâm hại tình dụng trẻ em với mức độ thương tổn nặng mức án lên đến 15 năm (§ 176a StGB); xâm hại tình dục trẻ em cùng tội cố sát mức án tù chung thân (§ 176b StGB).
Năm 2008, luật tố tụng hình sự liên bang thêm vào điều § 184c: tội phát tán, lưu trữ phim ảnh khiêu dâm của trẻ em với mức án: từ bị phạt tiền đến 3 năm tù giam, tội kinh doanh phim ảnh khiêu dâm trẻ em với mức án từ 3 tháng đến 5 năm tù giam.
___________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét