*** |
Sau cái chết
của ông Tám và thằng Sỏi, ngã
trở về Cao Nguyên với nỗi đau giết
người lầm lỡ, với nỗi lòng
kẻ hơn hai mươi năm lưu đày
biệt xứ. Thân bằng quyến thuộc
đều nghĩ, ngã đã chết trong
lần nổ mìn dưới chân đèo
Bảo Lộc. Vết thương trong lòng họ
chắc đã liền lạc từ lâu,
bởi vậy mà ngã không tìm gặp
lại một ai. Trong thân xác dị tật
tàn phế này, hội ngộ chỉ gợi
lại niềm đau.
Thảo lư,
căn lều cỏ của ngã nằm bên
bờ rừng mộc miên, nắng soi nghiêng
nghiêng qua tán lá rừng giao thoa hai cõi
đất trời. Từ đây nhìn về
thung lũng ngút ngàn lau trắng, từ đây
nhìn về miền xuôi mờ mịt phù
vân. Gió núi lùa qua song thưa mang
theo mùi hoa cỏ dại, mùi vỏ mộc
miên, mùi lá mục rữa qua những
mùa thu dầm mình trong suối lạnh.
Lão Thể
già mòn mỏi trong chốn núi rừng
cô tịnh, rũ dần oán thù tạp
niệm bên bờ đá cuội trắng
trơ lì. Một buổi sáng mùa đông
lão lặng lẽ ra đi theo tiếng gió
mộc miên ru qua gềnh đá, trôi dài
về động hoa sương. Ngã chôn
lão Thể giữa lòng thung lũng. Mùa
hè hoa cúc tím, mùa thu lá mộc
miên vàng, mùa đông gió núi,
mùa xuân hoa đào tản mạn bay…
chẳng giữ lại được gì, cũng
chẳng vì đâu mà muộn phiền
mất mát. Sương phù du trắng như
tơ mộc miên.
Thỉnh thoảng,
những lần rời Thổ Ty ra chợ bán
thuốc, gặp khách miền xuôi lên
ngã mới có dịp hỏi về chốn
xưa, nương dâu đã thành biển
xanh, nghe lòng buồn tang điền thương
hải.
Một buổi
chiều mùa xuân, ngã đi bốc thuốc
về, một mình một gánh trên con
đường quen len lỏi qua những bờ lau
sậy phiêu linh. Gánh thuốc trên lưng
nặng dần theo tuổi tác, những buổi
đi về thưa dần theo sức lực, con
đường mòn vì vậy mà nhỏ
dần heo hút. Loài cây cỏ thờ ơ
sanh tử mịt mùng, một ngày nào
đó sẽ vô tình xoá hết dấu
chân người.
Gió từ
phía sau đưa tiếng lau sậy vi vu, đưa
cả tiếng động lạ xào xạc
cành lá. Ngã biết có kẻ theo
dõi mình trên suốt con đường
từ chợ về Thổ Ty. Hơn hai mươi
lăm năm trốn tránh ẩn dật, ngã
vẫn không ngừng nghĩ tới một ngày
bị những kẻ săn đuổi tìm ra
tung tích. Nhưng dù điều đó
có tới hay không, tới sớm hay muộn,
thì cũng chỉ là duyên nghiệp rũ
bỏ ân thù. Bởi vậy mà ngã
cứ thong thả đi cho kẻ kia bám theo. Ở
đây lau sậy mịt mùng, núi đồi
trùng điệp, ngã muốn trốn đi
thì đâu khó khăn gì. Nhưng
chẳng lẽ rồi phải trốn suốt quãng
đời còn lại.
Ra tới con
đường đất, ngã chống đòn
gánh đứng chờ. Gã kia dường
như cũng chẳng sợ sệt gì, cứ
thong dong vạch lau đi tới. Chừng khi gã
lộ diện, ngã mới giật mình nhận
ra tên bán than ở chợ. Áo quần
gã bám đầy bụi than đen, bộ
râu rậm khuất dưới tàn nón
rơm. Vừa thấy ngã đứng đợi
bên đường, gã lấm lét liếc
quanh rồi cúi đầu thi lễ.
– Tiểu
tử xin cúi đầu ra mắt cô cô.
Ngã giật
mình lùi lại một bước. Bao nhiêu
năm mà ngã vẫn chưa quên giọng
nói của thằng tiểu quỷ. Ngã cất
giọng cay đắng hỏi:
– Nhà
ngươi còn tìm tới đây làm
gì.
Tên bán
than cười tủm tỉm sau vành nón:
– Tiểu
tử muốn hầu cô cô một ván
cờ.
Hơn hai mươi
năm lòng ngỡ nguội lạnh, không
ngờ vừa nghe thằng tiểu ma đầu nói
vậy, ngã lại đổ bực. Không
thèm trả lời nó, ngã quẩy
quang gánh bỏ đi. Tên bán than đuổi
theo sau níu lấy gánh thuốc.
– Cô cô
để tiểu tử gánh phụ.
Ngã bực
mình đứng lại, nhạt nhẽo nói:
– Ngươi
muốn gì cứ nói thẳng.
Tên bán
than dở nón ra rồi kê vai đỡ luôn
gánh hàng. Thằng sinh viên ngày nào
đã thành một hán tử trung niên
tóc lốm đốm bạc. Ngã chạnh
lòng, đổi giọng tử tế:
– Đường
Sơn tiểu tử, ngươi bỏ công tìm
tông tích ta hẳn có việc quan trọng.
Đường
Sơn Tấn Pháp bùi ngùi đáp
lời:
– Cô cô
có khoẻ không?
Ngã mủi
lòng tưởng không cầm được
nước mắt, chỉ lặng lẽ gật
đầu. Đường Sơn im lặng đi
bên ngã, được một lúc thì
nói:
– Tiểu
tử tới Thổ Ty được ba hôm nay
nhưng vẫn không dám quấy rầy cô
cô. Sáng nay đã định quay về,
nhưng rồi nghĩ, ghé hỏi thăm cô
cô một lời chưa chắc đã mang
thêm tội.
Ngã nghe vậy
thì đổi giận làm vui:
– Ngươi
cứ ở lại đây với ta vài
hôm. Bao nhiêu năm nay ta chỉ sống một
mình cô quạnh. Bao giờ ngươi về
thì cho ta gửi lời thăm Mã đại
hiệp.
– Cảm ơn
cô cô. Bá bá vừa tạ thế
bảy tuần trước. Hơn hai mươi
năm nay bá bá bỏ hết công sức
truy tìm tung tích kẻ bức tử gia gia,
nhưng tìm đến đâu cũng thấy
những dấu vết bị xoá bỏ một
cách tinh vi. Lúc lâm chung, bá bá
có nhắc tới cô cô, hy vọng cô
cô là người còn giữ chút
manh mối.
Ngã ngậm
ngùi nhớ tới lời hứa năm xưa:
– Con người
ta không ai thoát khỏi cái chết. Bổn
nương đã phải sống quá lâu
trong thân xác tàn phế này, lòng
thật chẳng còn lưu luyến gì chốn
trần gian. Lời hứa với Mã đại
hiệp bổn nương vẫn canh cánh mang
theo trong lòng, nay nhà ngươi tới đây
cầu cứu, không thể thoái thác.
Nhưng ngặt nỗi, thời gian quá dài
đã xoá mọi dấu vết, câu
chuyện ân oán này lại có quá
nhiều điểm không minh bạch.
Đường
Sơn khẩn khoản nói:
– Nếu cô
cô muốn biết thêm điều gì?
Tiểu tử sẽ cố trả lời tường
tận.
– E rằng,
những điều ta muốn biết, nhà
ngươi cũng không tỏ tường.
Lúc này,
những kỷ niệm trên đồi Thủ
Đức kéo về tràn ngập trong lòng
ngã. Cái chết uẩn ức đau thương
của ông Tám và thằng Sỏi cứ
ám ảnh ngã suốt bao năm trời ẩn
dật bây giờ lại thêm thôi thúc
đau đớn. Món nợ này không
trả được thì ngã cũng khó
lòng nhắm mắt mà bước qua cầu
Đoạn. Bọn hung thủ ngày đó
là ai? Là ai mà coi mạng người
như cỏ rác, tàn độc giết
hại nhân chứng, giết cả những kẻ
hiền lương vô tình dính líu
tới? Ngã nghĩ tới ngang đó thì
buột miệng hỏi:
– Anh Cả
là ai?
Gã đàn
ông khựng lại như vấp trúng đá.
Ngã cũng dừng lại nhìn sang, thì
thấy khuôn mặt gã tối sầm lại.
Không biết là sợ hãi hay uất
hận, hay trốn tránh, hay đau thương.
Ngã chậm rãi lặp lại:
– Nhà
ngươi biết gì về kẻ mang bí
danh Anh Cả?
Đường
Sơn đảo mắt nhìn quanh rồi hạ
giọng.
– Chuyện
này nguy hiểm vô cùng.
Gã không
nói thêm gì nữa, hấp tấp quẩy
gánh đi trước. Chừng qua khỏi cánh
đồng lau, tới triền cỏ thưa trải
dài xuống thung lũng, gã dừng lại
nhìn quanh. Chờ ngã tới kế bên
gã kéo thấp vành nón, thì
thào:
– Cô cô.
Chuyện này nguy hiểm vô cùng. Những
đầu mối liên quan tới nhân vật
Anh Cả đều đã bị thủ tiêu.
Tiểu tử chỉ biết được rằng,
đó là kẻ giết người không
gớm tay. Nói theo ngôn ngữ thời nay,
hắn là kẻ cầm đầu một tổ
chức gồm những tên sát thủ
chuyên nghiệp. Tổ chức này đảm
nhận nhiệm vụ triệt tiêu những
người được xem là mang tư
tưởng chống đối lại đường
lối của nhà cầm quyền. Anh Cả
thà giết lầm người chứ không
bỏ sót một ai. Mục tiêu là diệt
khẩu, còn thủ đoạn thì bất
kể.
Ngã giật
mình:
– Không
ngờ có hạng người ghê gớm
như vậy. Hèn gì mà những kẻ
dính líu tới chuyện này đều
sợ hãi kinh hoàng. Nhưng tại sao hắn
giết quan tổng đốc?
Ngã sợ
hắn không nhớ rõ chuyện cũ nên
nhắc lại:
– Nhà
ngươi còn nhớ vụ giết người
rùng rợn trên đầm Thuỷ Điệt
không? Kẻ bị giết trong phòng ngủ
nhà thuỷ tạ là quan tổng đốc
đương quyền, còn cái xác
trôi nổi trên hồ đỉa là thủ
hạ thân tín của quan. Tại sao Anh Cả
giết quan tổng đốc dã man như vậy?
Đường
Sơn gật đầu:
– Đêm
hôm đó, khi tiểu tử và bá
bá tới hồ đỉa thì tên bảo
vệ đang vùng vẫy hấp hối trong
hồ. Tình cảnh quá ghê rợn lại
vô phương cứu chữa, nên bá
bá đành ra tay hạ độc thủ
để hắn sớm siêu thoát. Tiểu
tử vì quá sợ hãi, tâm thần
bấn loạn nên mà phải tìm chỗ
ẩn núp chứ không sao đi tiếp
được. Một mình bá bá đi
vô đường hầm tìm di sản của
gia gia. Khi cô cô đuổi theo thằng Rồi
thì tiểu tử nhận được ám
hiệu của bá bá trong gian nhà bếp.
Tiểu tử theo bá bá vô đường
hầm ra mắt âm binh để xin rước
di sản của gia gia. Sau đó, hai bác
cháu vội vã rời khỏi nhà thuỷ
tạ. Chuyện quan tổng đốc chết ra
sao trong phòng ngủ thật tình tiểu tử
không rõ. Khi ra khỏi đồi Thủ Đức
rồi, bá bá mới nói sơ qua, ba
thằng Khánh nằm chết trên lầu.
Tiểu tử với thằng Khánh thực sự
là chỗ bạn bè thân thiết, điều
này thường làm bá bá khó
chịu, nên tiểu tử không dám hỏi
tiếp. Nếu có thể xin cô cô kể
lại chuyện này cho tiểu tử được
tỏ tường.
Những hình
ảnh của ghê rợn của hai mươi
lăm năm trước bỗng quay về dồn
dập làm ngã nghẹn lời. Đường
Sơn dừng một lúc không nghe ngã
nói gì thì tiếp tục:
– Trở
lại câu hỏi của cô cô. Tại
sao Anh Cả giết quan tổng đốc? Chỉ
có thể đoán là, hoặc quan tổng
đốc âm mưu muốn tách khỏi sự
chỉ đạo độc đoán của
đàng ngoài, hoặc quan tổng đốc
biết quá nhiều về nhân vật Anh
Cả… Nhưng tất cả chỉ là võ
đoán, không ai tìm ra được
manh mối. Các phương tiện thông
tin lúc đó đều đồng loạt
truyền tải, quan tổng đốc qua đời
vì bạo bệnh. Anh Cả là kẻ hành
sự vô cùng thận trọng, không để
lại dấu vết và sẵn sàng giết
người để xoá dấu vết, lại
có sự hậu thuẫn thâm cùng của
nhà cầm quyền nên mọi chuyện đều
được nhanh chóng đẩy vào
bóng tối. Những năm gần đây
hắn lại biến mất tăm, cứ như
là đã chết. Nhưng ngay cả những
dấu vết về cái chết của hắn
cũng không hề tồn tại.
– Nếu
vậy thì hắn ta chưa chết. Chỉ tạm
thời ẩn nấp đâu đó để
làm một việc trọng đại hơn.
Đường
Sơn dở nón nhìn ngã ngạc nhiên:
– Không
ngờ cô cô có đầu óc phán
xét sắc sảo như vậy. Nếu tập
hợp được nhiều người có
khả năng liên kết và mổ xẻ
dữ kiện như cô cô thì sẽ có
hy vọng tìm ra dấu vết Anh Cả.
Ngã khoan
khoái gật đầu rồi giật mình
hỏi lại:
– Nhưng
liên kết và mổ xẻ dữ kiện
là cái gì?
– Là
tập hợp những nguồn tin rời rạc
lại, chọn lọc, đánh giá và
phân tích khả năng liên quan tới
đối tượng.
Ngã thấy
cái vụ rối rắm này chẳng còn
liên quan gì tới mình nên đâm
nản. Ngã suy nghĩ lan man một hồi rồi
hỏi sang chuyện khác:
– Trại
nuôi đỉa bây giờ ra sao?
Đường
Sơn nói:
– Đã
hơn hai mươi lăm năm, bây giờ
chẳng còn lại chút dấu vết gì
của trại đỉa. Vùng đất này
sau khi xảy ra án mạng thì bị bỏ
hoang một thời gian, rồi bị bán cho
một doanh nhân Hàn Quốc. Người
này giỏi thuật phong thuỷ, đoán
được đây là cái rốn
của long mạch nên trả giá rất
cao. Thằng quan tham khi ấy chỉ nghĩ tới
món lợi trước mắt mà lật
đật bán đi. Người chủ Hàn
Quốc mua được miếng đất hiểm
thì cho đổ đất lấp đầy
đầm lầy, rồi lại đổ thêm
beton tầng tầng lớp lớp, xây lên
mấy dãy nhà kiên cố hình chữ
nhất án ngữ long mạch. Bây giờ ở
đó là một nhà máy sản
xuất của nước ngoài khá khang
trang và nhộn nhịp.
Ngã buồn
rầu hỏi:
– Còn
chuyện gì xảy ra ở Thủ Đức
nữa.
– Tan nát
và xô bồ. Bọn quan lại tham tàn,
hoang dâm vô độ, khi nắm được
kỳ thư nghiên cứu phong thuỷ của
gia gia, biết Thủ Đức là vùng
long mạch thì đổ dồn về Thủ
Đức, ra sức thao túng thị trường
nhà đất, băm vằm vùng long mạch
khiến khúc ruột con rồng nát lìa
chia năm xẻ bảy. Thủ Đức ngày
nay đã không còn liền lạc một
mảnh như ngày xưa mà bị cắt
nhỏ thành nhiều khúc, nhiều đoạn
cho bọn sâu đỉa xông vô tranh chấp
cắn xé. Khúc ruột Thủ Đức,
khúc ruột của con rồng chín đầu
vì lòng tham của bọn quan lại mà
chương sình, nát bét và nhung
nhúc sâu bọ.
– Cái
hoạ diệt vong ăn từ trong ruột ăn
ra, lẽ nào bọn quan lại đồi bại
kia cứ tham lam đục khoét mãi. Long
mạch mà nhẫn tâm bằm nát, nhẫn
tâm bán cho người ngoài rồi thì
giang sơn này khó bề yên ổn.
Không ngờ
Đường Sơn lại nói:
– Cô cô,
tiểu tử tuy bất tài nhưng ráng
lấy thân trâu ngựa này mà kéo
cày, ngày nay đã có thừa khả
năng mua lại vùng đất đầm
Thuỷ Điệt ngày xưa.
Ngã lắc
đầu:
– Đó
chỉ là chuyện riêng tư nhỏ nhặt
của nhà ngươi, một mảnh đất
hiểm chẳng cứu nổi một giang sơn.
Nhưng ngay cả chuyện mua lại được
đầm Thuỷ Điệt thì cũng không
sao dựng lại được hiện trường.
Hơn hai mươi năm qua, Đường Sơn
gia trang đã bị san bằng vùi lấp
không còn lại chút dấu vết gì,
nhơn chứng cũng thất tán muôn
phương. Tìm kiếm sự thật quả
là chuyện mò kim đáy bể.
Cả hai cùng
lặng im, nỗi ưu tư hoài niệm trong
lòng trĩu nặng.
Khi đó
ngã và Đường Sơn Tấn Pháp
đi hết con đường đất, từ
đây về thảo lư là bãi đá
trắng phơi dọc triền mộc miên xanh
ngát. Hàng hoa đào bên bờ suối
đong đưa trong gió tà dương,
thả từng lớp cánh hồng trôi theo
dòng suối lam. Chuyện đời phù du
như nước chảy hoa trôi, cõi nhơn
gian này chỉ là tạm bợ nhưng sao
mang quá nhiều nỗi muộn phiền.
Đường
Sơn còn mãi suy nghĩ chuyện gì,
cứ lùi lũi đạp lên kè đá
mà đi. Bỗng nhiên gã dừng lại,
quay sang nhìn ngã lom lom:
– Cô cô,
chuyện này có thể giải quyết
được. Chỉ cần cô cô ưng
thuận.
Ngã chẳng
rõ đầu đuôi, ngạc nhiên hỏi.
– Lại
chuyện gì nữa? Sao lại phải ưng
thuận.
– Chuyện
truy tìm nhân chứng cho cô cô. Tiểu
tử biết một nơi có thể tìm
gặp lại những người quen ngày đó,
có một cõi đất trời khác
không phải là Tại Giới này.
Ngã sững
sờ nhìn gã.
– Nhà
ngươi lại ba hoa cái gì nữa? Nơi
nào? Cõi đất trời nào?
– Miền
Hư Ảo. Ở đó vừa loé ra một
manh mối, dù rất mong manh rất mơ hồ,
nhưng nếu có sự giúp đỡ của
cô cô thì biết đâu sẽ có
cơ may đào sâu thêm vấn đề.
Đó là
lần đầu tiên ngã nghe tới tên
"Miền Hư Ảo". Ngã ngần ngừ
hỏi:
– Ta phải
làm gì ở đó?
– Chỉ
cần cô cô nối kết những thông
tin mơ hồ vừa xuất hiện với quá
khứ.
– Chuyện
mơ hồ mà nối kết với quá
khứ thì kể như công dã tràng.
– Cô cô,
tiểu tử đã chờ cơ hội này
suốt hơn hai mươi lăm năm nay. Xin cô
cô giúp tiểu tử tìm ra kẻ giết
hại gia gia.
Ngã thở
dài hỏi:
– Bao giờ
thì ta tới đó?
Đường
Sơn nhíu mày suy tính, giây lát
sau gã trả lời.
– Khoảng
hai tuần trăng nữa, tiểu tử sẽ nhờ
người tới đây đưa cô cô
vào Miền Hư Ảo.
– Đường
đi khó khăn lắm sao mà phải nhờ
người đưa đón.
– Đường
đi không khó, cũng không dễ, nhưng
hiểm nguy thì đầy dẫy – Gã
bỗng đổi giọng cười cợt –
Ai đã tới được Ảo Giới
thì không còn muốn quay về cõi
nhân gian nữa.
Ngã thấy
vẻ mặt Đường Sơn lại càng
bán tín bán nghi, nhưng lại không
biết nói gì. Chẳng lẽ có nơi
nào cầm giữ được bước
chân người? Có nơi nào tìm
lại được người xưa, ngày
xưa và cả những yêu thương
xưa? Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu thương
nhớ, bao nhiêu oán thù bỗng ào
ạt quay về khuấy động tâm hồn.
Đường Sơn cũng không nói gì
thêm, gã nhìn bâng quơ đi đâu
như chìm đắm trong dòng suy nghĩ
riêng tư.
Đi hết
con đường đá ven suối, từ đầu
dốc này nhìn qua triền núi, căn
lều cỏ của ngã hiện ra quạnh quẽ
bên cánh rừng mộc miên. Gió
thổi mấy cánh hoa đào mỏng manh
bay đến tận đầu dốc đá.
Cội đào bên hiên thảo lư thả
hoa nhuộm tím một khoảng sân, nhuộm
tím con suối nhỏ loanh quanh qua những nương
mạn đà la trắng xoá. Lạc nhật
trôi về trên đỉnh núi để
lại mây tím, lau tím và khói
chiều bàng bạc hoang liêu.
Thoảng tiếng
chim chiều nhớ tổ khắc khoải trôi
qua gềnh đá. Cuối lũng xa đám
mây trắng cuối cùng đã chìm
trong sương tím nhạt nhoà. Trong ánh
ngày tàn huyễn hoặc đó, căn
thảo lư như chìm sâu trong vùng
ảo giác êm đềm của bức
tranh thuỷ mạc mông lung.
Đường
Sơn dứt mình khỏi dòng suy nghĩ
từ bao giờ, gã nhìn quanh rồi ngẩn
ngơ nói:
– Cảnh
chiều an nhàn quá.
Ngã đứng
sững nơi dốc đá, rưng rưng
nghĩ tới lúc mình phải chia tay ngôi
nhà cỏ, chia tay những ngày tháng ẩn
dật êm đềm để lại dấn
bước trên con đường gió bụi,
mà không hề biết lành dữ ra
sao. Dường như Đường Sơn cũng
hiểu rõ cảm xúc trong lòng ngã,
nên đứng lặng im một lúc ngập
ngừng nói:
– Không
ngờ tiểu tử tới đây quấy rầy
cuộc sống ẩn dật của cô cô.
Thật đắc tội. Nhưng tiểu tử
cúi xin cô cô thương tình giúp
đỡ cho. Đúng hai tuần trăng nữa,
sẽ có một người họ Nặc đến
đây ra mắt, mong cô cô đừng
từ chối.
– Họ Nặc
này có phải là người trong
giang hồ hay không?
– Hắn là
loại đàn em vừa bước chân
vào chốn giang hồ.
– Mà có
thể tin tưởng được hay sao?
Đường
Sơn bỗng mỉm cười.
– Cho tới
bây giờ chưa thấy thằng chó chết
đó làm điều gì tồi bại
ngoài việc ra rả đòi tiền công.
Nhưng nếu cô cô đồng ý đi
chung với hắn thì tiểu tử phải
nói rõ thêm, tên này tính
tình nông nổi rất khó dạy bảo,
lại hành xử lại rất tuỳ nghi bất
kể chính tà.
Ngã nghe
Đường Sơn tiểu tử nói vậy
bỗng thấy hơi tức cười. Tên
tiểu ma đầu này rõ ràng là
lâu nay không còn trau dồi sách thánh
hiền. Tính tình, suy nghĩ, kiến thức
của gã đã khác xa cái thời
trên đồi Thủ Đức, mà dù
gì cũng đã hơn hai mươi năm
trôi qua. Ngã không chấp trách gì
mà giảng giải cho gã nghe:
– Trong âm
có dương, trong dương có âm.
Trong thiện có ác, trong ác có
thiện. Trong chính có tà, trong tà
có chính. Hành xử trên giang hồ
sao lại cứ rạch ròi quy kết chuyện
chính tà.
Thằng kia
không biết vì cớ gì lại khoái
chí cười to:
– Đúng
vậy. Trong chính có tà, trong tà có
chính. Bởi vậy mà có lần họ
Nặc nói với tiểu tử, chốn nhân
gian này toàn những thứ lẫn lộn
hư thối.
Ngã ái
ngại gật đầu:
– Chắc
hắn phải có mối thương tâm
nào đó. Thiếu hiệp từng đọc
Luận ngữ chắc có còn nhớ câu
" Thất đạo nhi hậu đức.
Thất đức nhi hậu nhơn. Thất nhân
nhi hậu nghĩa. Thất nghĩa nhi hậu lễ :
Mất đạo thì sau đó vin vào
đức. Mất đức thì sau đó
vin vào nhân. Mất nhơn thì sau đó
vin vào nghĩa. Mất nghĩa thì sau đó
vin vào lễ ". Như vậy, lễ
là cái cuối cùng, phải cố mà
giữ.
Không ngờ
Đường Sơn lại khoác tay ngán
ngẩm:
– Tiểu
tử không có ý nói tới mấy
cái giáo điều cũ rích đó.
Thật lòng là tiểu tử chỉ muốn
quên sạch những thứ phải ngốn
ngấu thuở hàn vi. Cuộc sống bây
giờ có nhiều chuyện đáng quan
tâm hơn. Có tiền là có mọi
thứ, đâu cần lễ với nghĩa hay
đạo với đức.
Ngã nghe tới
đó bực mình mắng ngang:
– Tiểu
ma đầu, nhà ngươi chớ ta thán
hồ đồ như vậy. Bát điều
mục của người quân tử đứng
đầu là : Cách vật, trí
tri; nghĩa là
suy xét đến nơi đến chốn bản
chất sự vật để hiểu cái
nguyên lý cùng cực. Ở đây,
lễ đã là cái cuối cùng
rồi. Lễ mà mất là hoạ diệt
vong. Cố giữ được lễ thì sẽ
mong ngày có được đạo. Trời
có đạo mà xanh. Đất có đạo
mà yên.
Ngã nói
tới đó lòng bỗng phấn chấn,
liền tiếp thêm:
– Được.
Hai tuần trăng nữa, ta sẽ chờ người
họ Nặc tới dẫn đường vô
Miền Hư Ảo.
Đường
Sơn không nói gì nữa, chỉ tủm
tỉm cười. Khi đó ngã bất
giác nhận ra, ngã bị thằng ma đầu
này nói khích lung tung mà phấn
chấn nhận lời. Những điều nó
vừa nói nhăng cuội kia không biết
bao nhiêu phần thật, nghĩ tới đó,
lòng lại tức giận thằng ma đầu,
muốn phang cho nó một đòn gánh.
Không ngờ
đúng hai tuần trăng sau, buổi chiều
ngã đi hầu đồng cho một chị
goá ở Mộc Ty, về tới nhà đã
thấy bên gốc đào có người
khách lạ ngồi im lìm. Tà áo
xanh của hắn in bóng trên dòng suối
chìm giữa mây trời. Đó là
một hán tử trẻ tuổi, khuôn mặt
xanh xao, hình dong tiều tuỵ. Bộ quần
áo mặc trên người tả tơi
nhuốm bụi đường. Hắn chờ ngã
tới bên hiên mới uể oải đứng
dậy cúi đầu thi lễ:
– Tiểu
bối là Nặc tử. Lặn lội tìm
tới chốn khỉ ho cò gáy này để
được bái kiến bà bà.
Hắn vừa
nói vừa đưa tay cào lên ngực,
ho sù sụ rất quái đản. Ngã
chưa kịp trả lời, hơi lạnh từ
sau dòng suối bỗng đâu ào ạt
tràn tới.
Trong lúc bất
ngờ, ngã lập tức xuất chiêu Nhất
chỉ thiền công, từ xa dùng ngón
tay điểm thẳng vào huyệt Đại
lăng trên cổ tay của quái khách.
Ngờ đâu ngón tay phải ngã đánh
ra như đâm trúng một bức tường
dày bằng bông mềm mịn, khi muốn
rút lại thì đã quá muộn.
Chừng ngón tay ngã vừa đụng tới
thập tam quỷ huyệt của đối phương,
hàn khí bỗng bất ngờ cuồn cuộn
đổ sang như sóng dữ, chạy thẳng
vô huyệt Cưu vĩ. Tim gan ngã lạnh
toát, nội khí tản mạn không sao
tập trung được. Trong cơn nguy cấp,
ngã phải dùng Âm dương đối
trảo, tự lấy tay trái đánh vô
tay phải để chặn đứng luồng
hàn kình hung hãn nhằm rút tay về.
Cánh tay phải vì vậy mà tê
điếng. Ngón tay trái vừa rời
khỏi huyệt Đại lăng của quái
khách, ngã lảo đảo thối lui ba
bước, phải vội vàng vận nội
công bế huyệt, trục xuất luồng âm
khí quái lạ ra khỏi lồng ngực.
Tên họ Nặc vẫn đứng đó
ho khục khặc như không chuyện gì
xảy ra.
Độc kình
vừa thoát ra khỏi miệng, ngã điểm
mặt đối phương quát lớn:
– Tiểu
ma đầu, ngươi là người của
môn phái nào? Ta với ngươi vô
oán vô cừu cớ gì ra tay tàn
độc như vậy.
Không ngờ
hắn đưa tay chùi mũi rồi nhởn
nhơ cười:
– Tiểu
bối là kẻ không biết võ công,
lại chẳng thích cầu cạnh các
môn phái. Một mình bôn tẩu trên
giang hồ chỉ có vài món võ tự
học, lại múa may cục mịch rất
khó coi, nên chẳng dám hồ đồ
động thủ.
Ngã nghe hắn
nói xỏ xiên lòng càng tức
giận, huyệt Cưu vĩ lại chấn động,
tay chân lạnh toát bất thường,
chợt nhớ tới lời Đường Sơn
tiểu tử mà đâm ra tự trách
mình. Lần này ngã hành động
khinh xuất, vội vã ra đòn mà
vẫn không đoán biết thân phận
cũng như võ công của tên này
ra sao, nhưng nó qua đó chắc đã
thăm dò được nội công của
ngã. Thằng này trẻ tuổi mà võ
công vô cùng tàn độc, lại
quỷ quyệt khôn lường, không biết
thằng ma đầu Đường Sơn gửi
nó tới đây nhằm mục đích
gì. Nghĩ tới đó thì ngao ngán
cho bọn khách giang hồ bá đạo
ngày nay, ngã khoát tay bỏ đi luôn
vô nhà. Tên họ Nặc cũng không
nói gì thêm mà lẽo đẽo đi
theo sau. Chừng tới ngang bậc cửa, hàn
phong từ sau ùa tới, tràn qua vai lạnh
ớn. Ngã rùng mình buột miệng
nói:
– Mùa này sao gió núi đã về.
Được đăng bởi Cô Năm, vào lúc...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét