Thứ Tư, 16 tháng 3, 2016

Mẹ Việt Nam anh hùng



là danh hiệu mà nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam tặng hoặc truy tặng những phụ nữ Việt Nam có nhiều cống hiến, hi sinh vì sự nghiệp giải phóng dân tộc, bảo vệ tổ quốc và làm nghĩa vụ quốc tế. Danh hiệu này được ban hành theo pháp lệnh Quy định danh hiệu vinh dự Nhà nước ngày 29 tháng 8 năm 1994 [1] và pháp lệnh sửa đổi bổ sung số 05/2012/UBTVQH13 ngày 20/10/2012 của Ủy ban thường vụ Quốc hội nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Và được quy định trong Luật Thi đua khen thưởng năm 2003.

Bác Thao không bao giờ lướt mạng để biết những dòng định nghĩa nằm trên Wikipedia. Bác chỉ đọc báo giấy. Những trang báo cũ nhăn nhúm do cửa hàng thực phẩm Á Châu bên cạnh thải ra. Đôi lúc chúng có mùi mực khô, mùi xoài chín. Đôi lúc chúng loang lổ nước tương ớt, nước màu dừa. Đôi lúc chúng đăng tin của hai ba tháng trước hay cả năm trước. Đấy là thứ báo để chèn thùng thực phẩm vận chuyển từ Việt Nam sang. Em Lam cứ tống nguyên từng vò giấy ẩm mốc vào túi nhựa rồi mang sang cho bác. Không cho thì cũng quẳng đi, báo rác ném vào thùng rác, mỗi tuần có nhân viên sở vệ sinh đến đổ vào ngày thứ ba.
Quầy báo của bác Thao bán báo tiếng Tây kèm theo thuốc lá và bánh kẹo. Khách Tây bảo: Tagesspiegel, Morgenpost, Die Welt... bác luôn đưa đúng loại báo dù không biết báo đăng tin gì. Bao giờ bác cũng gửi kèm theo tờ báo mới phẳng phiu một nụ cười ngọt ngào. Phụ nữ Việt Nam luôn mang bộ mặt tươi cười ngọt ngào. Hôm bị thằng chồng đánh giập hông trái, vừa bò vừa lết ra quầy báo, bác vẫn cười cả buổi với khách hàng. Nhưng vắng khách là chảy nước mắt vì đau, vì nhục. Em Lam bảo: "Nhục gì mà nhục, chỉ có đau."
Em không đọc báo giấy bao giờ. Em chỉ phượt mạng vèo vèo như tất cả những đứa xì tin khác. Dù nghèo sệt tương bần, nhưng cũng phải xoắn cho được cái di động cài nét. Một ngày em không lướt mạng e rằng bạn mình bị cướp giật dây chuyền mà không ai chia buồn, e rằng hoa hậu Kỳ Duyên thêm một lần tềnh hênh mà không ai ném đá, e rằng thế giới nổ tung vì bom nguyên tử mà không ai đánh còm.
Trong hàng đống thông tin hot trên mạng, thỉnh thoảng em cũng nhận vài tin rác. "Hé lộ chuyện: Các mẹ bị lạm dụng". Mới xem tít em cứ tưởng mẹ ranh nào bị bọn trai hoang lạm dụng tình dục bậy bạ. Hóa ra là thông tin nghiêm túc của Tỉnh ủy Hà Tĩnh:
Chiều 18/12, Tỉnh ủy - HĐND - UBND - UBMTTQ tỉnh long trọng tổ chức Lễ tặng, truy tặng danh hiệu vinh dự Nhà nước "Bà mẹ Việt Nam anh hùng" đợt 6 cho 63 bà mẹ, trong đó có 2 mẹ còn sống.

Quê em ở Hà Tĩnh. Không biết thằng ngẫn nào buồn vãi chưởng, bỗng dưng lại ném tin này lên mạng để câu view. Giời ạ, nó giật tít tạo sốc nhảm thế mà có hơn 500 lượt like. Em đang giờ lướt phây buổi chiều, thấy ngứa tay nên mò về tận gốc:
Em nhìn các mẹ anh hùng mà thương quá. Mẹ cứ như cụ Bằng đơn chiếc làng em, mỗi buổi chiều ngơ ngẩn đốt lá bên bếp lửa. Hôm đưa đám cụ chỉ có láng giềng và bầy gà vắng chủ. Em cầm lòng không nổi, đánh lên báo cái còm:
"chỉ có hai mẹ còn sống thôi a. sao tỉnh ta để 61 mẹ kia chết oan cả."
Còm của em không được báo đăng tải. Một ngày sau, em bức xúc viết cho ban biên tập báo Hà Tĩnh lời vĩnh biệt: "kênh kiệu vãi vào. đây cóc thèm đọc nữa." Chưa bỏ ghét, em kêu gọi bạn bè xì tin tẩy chai tất cả các tờ báo bịp, cái bọn cứ vờ vờ vịt vịt trưng ra khung bình luận mà ém nhẹm mọi ý kiến. "báo có cờ quạt, có ảnh bác là phượt qua đi." Lời kêu gọi này được 2249 lượt like.
"sân chơi xì tin muôn năm."
"luôn dậy sóng, phát sốt, cực hot, hoảng loạn, bóc trần..."
"Kề dao dọa cắt cổ người yêu rồi đăng lên Facebook để đòi cưới.”
Sự việc xảy ra đêm 1-1, tại xã Đồng Luận, huyện Thanh Thủy, tỉnh Phú Thọ khiến người dân một phen hoảng hốt. Theo đó, nam thanh niên tên Bộ sau khi chếnh choáng hơi men đã cầm dao kề cổ người yêu mình tên H. (người cùng xã) rồi lôi nạn nhân vào nhà mình. Sau đó, Bộ còn chụp hình cảnh mình kề dao vào cổ bạn gái rồi đăng lên facebook với nội dung: "Chẳng ai cấm được bọn em nữa đâu… Bọn em đi trước đây…".
http://phapluatgiadinh.com.vn/cua-co-nguoi-yeu-de-doi-cuoi-chup-hinh-dua-len-facebook-a-7987.html
Trên phây thằng Đồng Nát, nó cho đăng luôn hình hung thủ, giật thêm một tít độc xuẩn: "Haizz vãi: Đã xấu giai còn giốt giãi." Em like ngay một phát vào bên dưới, dù không hiểu giốt giãi là gì. 976 người like cho nick Đồng Nát cũng đều không hiểu giốt giãi là gì. Cả tên Đồng Nát cũng không hiểu mình viết gì. Haizz, đám trẻ trâu không cần hiểu chỉ cần sướng.
"Nhưng không phải lúc nào cũng sướng. Cho đứa khác sướng mà mình được việc thì cũng OK." Bác gật đầu, hiểu ngay câu em nói. Đấy là cái lẽ sống còn của người phụ nữ, lại là phụ nữ một thân một mình nơi đất khách quê người.
Bác nhìn cái bụng lùm lùm của em, hỏi:
"Thằng bạn của cháu đâu? Dạo này không thấy nó ra cửa hàng chơi."
"Thằng xế của cháu đấy ạ? Nó thành phi công rồi." Em chùi tay lên vạt áo dạ sờn cũ, há miệng ợ ra một tiếng khí thế. Bà khách Tây ghé mua thuốc lá giật mình đánh rơi cả bao thuốc xuống đất.
"Ơ, lại bám vào bà già à?" Bác cũng giật mình, thấy hơi ngượng với chữ bà già vừa tuột ra khỏi miệng. Cái áo ngực độn mút hơi chùng xuống, nhưng bác ngại cho tay kéo hai quả mướp lên.
"Vâng xế cháu bây giờ lái máy bay bà già. Cháu bảo nó, thân trai mà hèn thế kia."
"Ừ, cũng hèn đấy." Bác ngập ngừng.
"Thế nhưng nó bảo, bọn con gái lấy ông già cả đàn cả đống thì không ai bêu, lại cứ bêu mấy thằng phi công. Cũng phải đánh đổi cái tuổi thanh xuân của mình cho người ta đấy chứ."
"Ừ, thì bán tuổi thanh xuân cho người ta." Bác ngậm ngùi.
"Cháu thì chẳng làm thế. Tuổi thanh xuân mình chẳng bán cho ai. Ôi, cháu phải về đây. Không thì cô Khang bắn cho thủng chảo dầu."
Em ném túi báo thải vào cho bác rồi chạy vù về bên cửa hàng. Cô Khang biết em hay tranh thủ sang buôn dưa cà với bác Thao, cô quát nạt rất ghê. Em gọi đấy là màn bắn thủng chảo dầu, nhưng em biết, trong gói giấy báo cũ em mang sang cho bác Thao, cô hay nhét vào quả xoài, lọ tương, khúc giò lụa. Cứ mỗi lần nhìn thấy quà của cô Khang, bác lại rưng rưng nước mắt. "Giá mà thằng Định..."
"Định nào cơ?" Em hỏi vu vơ. Chồng của cô Khang tên Hoàng, có hai tiệm mì xào ở phố bên cạnh. Chú Hoàng không ưa bác Thao. Bác cũng tránh mặt chú Hoàng, giữ một khoảng cách với cô Khang. "Cho nó sống yên ổn."
Mấy vò báo của em mang sang, bác vuốt phẳng phiu, cắt nhỏ, xếp vào hộp các tông. Bác bán báo Tây nhưng đọc báo Việt, để có vốn mà buôn dưa cà với em, để ra vẻ xì tin, chứ bác lạc hậu kinh khủng. Cũng đều không biết tiếng Tây u như nhau nhưng em có cái i tờ nét nên cập nhật thông tin nhanh siêu hạng, chẳng cần gom nhặt báo rác.
"Hari Won vừa chia tay Tiến Đạt." Em sụt sùi báo tin.
"Vân nào thế?" Bác lo lắng hỏi.
"Won Hàn Quốc."
Chuyện chia tay của Won lôi tuột em ra khỏi bầu không khí hăng hăng mì tôm, thum thủm nước mắm, ngây ngấy dưa chua của cửa hàng thực phẩm Á Châu. Cái còm em gửi lên mạng rực rỡ một tình yêu thơm mùi sô bít. "ôi. iêu chị won wá wá đi. cố lên chị nhé."
Một tuần sau em lại chạy sang quầy báo của bác, phừng phừng lửa giận:
"Hari Won và Trấn Thành khóa môi nhau."
"Ôi?!" Bác ngạc nhiên một cách tế nhị.
"Cháu vừa ném đá bọn họ xong. Ném cho tơi tả nhé."
"Ôi, sao lại ném đá người ta?" Bác tế nhị một cách ngạc nhiên.
"Vì họ phản bội lại tình cảm của cộng đồng."
"Cộng đồng gì mà nhiều tình cảm thế?"
"Cộng đồng sô bít."
Bác Thao cố tưởng tượng về một cái cộng đồng nào đấy của bọn trẻ làm thuê, những đứa không đủ tiền mua ổ bánh mì ăn sáng, những đứa suốt cả bốn mùa chỉ mặc một tấm áo dạ bã vai - nhưng tình cảm thì lai láng. Bác ngậm ngùi:
"Thương nhỉ. Còn gì trong đấy nữa?"
"Từng giờ sôi sục."
"Sôi sục chuyện gì?"
"Bác lẩm cẩm quá. Chẳng cần chuyện gì cũng vẫn sôi sục được, thế mới hay."
Em giải thích thế thì bác chịu thua. Bọn trẻ ngày nay sao phức tạp thế nhỉ. Bác cứ yên lòng với việc nhặt nhạnh báo cũ cho xong. Một mảnh giấy báo tìm được trong túi nhựa cũng đủ làm bác xốn xang cả buổi.
"Lam này. Cháu tìm hộ cái tin này trên mạng cho bác nhé."
Cháu bé lọt cống ba ngày chưa tìm thấy xác
Sau nhiều giờ tìm kiếm tại ống cống nơi cháu bé bị nước cuốn nhưng không có kết quả, lực lượng chức năng tạm ngưng và mở rộng hướng tìm kiếm do đường cống thông nhau.
Sự việc thương tâm nêu trên xảy ra vào khoảng 8h, sáng ngày 22/9, trên địa bàn xã Phong Lộc, huyện Hậu Lộc, tình Thanh Hóa. Tới trưa 7-9, lực lượng tìm kiếm thuộc Cảnh sát phòng cháy chữahttp://baohatinh.vn/xa-hoi/them-63-me-duoc-tang-truy-tang-danh-hieu-ba-me-viet-nam-anh-hung/106265. cháy Bình Dương đã tạm ngưng tìm kiếm tại khu vực đường 22-12, thuộc P.Thuận Giao, thị xã Thuận An, là nơi nghi cháu bé bị nước mưa cuốn xuống ống cống.
Lực lượng chức năng cho biết do hệ thống cống nối thông nhau nên tới chiều sẽ phối hợp mở rộng tìm kiếm thêm các khu vực khác.
Em liếc qua mảnh báo, thản nhiên:
"Báo cũ thế kia thì chắc đã tìm ra xác thằng bé từ lâu. Haizz. Ngày nào cũng đăng tin trẻ chết: chết vì lọt cống, chết vì xe cán, chết vì vắc xin, chết vì bảo mẫu, chết vì tường sập... Báo với chí. Cứ đăng mãi các tin ấy, cả nước lại sợ nín đẻ."
Bác Thao nghe em bắn ra một tràng, chỉ biết rưng rưng nước mắt. Bác lẳng lặng nhét tấm báo đã vuốt thẳng vào thùng các tông. Ba ngày chưa tìm thấy xác con. Cơn đau xé ngang bụng dưới làm bác không kiềm nổi tiếng rên.
"Bác lại bị lão ấy đánh à?" Em thò đầu vào quầy báo, tròn mắt la lên.
"Không... không, mà là chuyện kia."
Bác Thao ngượng nghịu đưa ống tay áo lên che mặt. Em cười cười, hí húi bấm vào máy.
"Lạ nhỉ. Mới hôm nọ lướt qua thấy tin đấy, bây giờ biến đâu. A, đây này. Bác nghe nhé."
Bạn cũng có thể thực hiện chế độ ăn có bổ sung các loại thực vật giàu estrogen thực vật như: tinh chất mầm đậu nành (đậu tương), giá đỗ, sữa đậu nành... Tạo ra tâm trạng vui vẻ, thoải mái, tránh stress và căng thẳng. Lao động nghỉ ngơi hợp lý, điều độ, tránh làm việc quá sức, tạo cho mình thói quen tập luyện thể thao như yoga rất tốt cho phụ nữ.
http://vietnamnet.vn/vn/doi-song/175546/khong-lanh-cam-ma-vung-kin-van-kho-khan.html
Bác Thao lớn tuổi hơn cả mẹ em, chỉ thua bà ngoại em mươi tuổi. Nhưng bác mặc quần bò áo nịt độn mút trông vẫn ngon cơm. Bác đánh tí phấn hồng lên đôi gò má ngăm ngăm gió biển. Bác lắc mái tóc xù nhuộm hoe hoe, đong đưa con mắt xăm dài lá răm, Tây u nào cũng đoán bác chỉ vừa năm mươi. Trên giấy khai sinh rởm bác cũng chỉ mới bốn mươi tám tuổi.
"Bác nhìn như gái 20 ấy mà." Em ngừng một chút rồi hạ giọng để đừng phát sinh mâu thuẫn. "Ừ... thì mới 20 lần thứ 3 thôi."
"Bé cái lầm đấy, con ạ." Bác cười như mếu.
Bé cái lầm tưởng sanh ra phúc. Không ngờ phúc đến trước hoạ lù lù đến sau. Hội phụ nữ người Việt không đánh mối cho bác tìm người nhận tiền làm giấy hôn thú. Bác làm sao có được chục nghìn mua hôn thú với Tây. Có thằng Tây sồn không muốn lấy tiền, nó chỉ muốn lấy vợ trẻ. Nó vừa gặp bác đã bằng lòng ngay, "đẹp, đẹp lắm". Bây giờ thì nó cáu.
Nếu tình hình chưa được cải thiện bạn nên sử dụng chất bôi trơn để cho cuộc “yêu” được dễ dàng hơn. Khi chuyện tình dục đã thu được những cảm giác nhất định thì những lần sau sẽ không còn khiến bạn gặp trở ngại tâm lí nữa. Tuy nhiên khi sử dụng thuốc bôi trơn bạn chỉ có thể giải quyết được phần ngọn chứ không chữa được phần gốc và căn nguyên của triệu chứng.
"Ha ha." Em đọc đến đấy thì cười rũ ra. "Chúc bác thành công. Nếu vẫn còn bị đánh thì phải ra báo cảnh sát thôi."
"Vớ vẩn. Chuyện vợ chồng báo cảnh sát là thế nào. Giấy tờ thì cũng lằng nhằng chưa xong." Bác lại rưng rưng nước mắt. "Lấy tiền đâu mà gửi về nuôi thằng Tống, thằng Hợp."
Bác Thao hay khóc mỗi khi nhắc đến hai người con trai còn ở lại quê nhà. Chú Tống bị tâm thần, mười năm nay phải xích vào chân giường. Chú Hợp không tiền chạy thận nay mai là chết. Bác chỉ biết bám vào cái chỗ bị khô ấy để nuôi con.
Em thì cần có con để ở lại trời Tây. Có con với người Việt lại mất tiền mua ông bố Tây cho con mình. Chuyện tình nghèo vô bổ, chẳng nuôi dưỡng được nhau. Lấy quách Tây, đẻ ra đứa nhỏ tóc hoe hoe mắt xoè xoè, thế là nhanh gọn việc giấy tờ. Em không ra dịch vụ môi giới, không nhờ đến Hội phụ nữ mối mai. Đồng tiền làm khó như mó sợi lông trên mông con nhái, đâu dễ mà cho người dưng ăn hớt. Em tự làm quen với thằng Tây già. Nó hay ghé qua cửa hàng mua mấy lọ nước dừa, đậu phụ rán. Không cần biết nói tiếng Đức mà bụng em vẫn phổng lên. Con Tây chính thức, thề đứt đuôi con nòng nọc.
"Thôi cháu về đi. Kẻo con Khang lại mắng."
"Ôi, cô Khang mắng thế nhưng cứ hỏi thăm bác luôn."
"Thế à. Nếu thằng Định không bị tàu lạ bắn chết trên biển, bác đã có nơi nương tựa tuổi già." Cuối cùng rồi bác Thao cũng thổ lộ cõi lòng.
"Chú Định là con trai bác à?"
"Ừ, con trai út."
"Ôi, thế ra bác là bà mẹ Việt Nam anh hùng đấy."
"Mày... cứ sanh con ra rồi biết cái đau làm mẹ anh hùng." Giọng bác khàn đi. Bàn tay âu yếm đặt lên xấp giấy vụn, những mẩu tin bác nhặt nhạnh trong đống báo cũ, cắt xén cẩn thận, xếp theo ngày tháng.
"Cháu sanh con Tây, làm mẹ Việt Nam thế nào được." Em nhún vai, ném cây tăm xỉa răng xuống đường.
Bác Thao đáp lại bằng một tràng ho khô khốc. Tấm khăn giấy bụm trên miệng bác loang lổ đỏ.
"Ơ. Bác sao thế? Ho ra cả máu à?" Em trợn mắt kêu lên.
"À... không. Chỉ bị đấm một cái... vào ngực."
Em chui tọt vào quầy báo, khăng khăng bắt bác vạch áo ra cho em xem. Một vết bầm ghê rợn nằm trên bầu vú trái. Nó to bằng quả cam, màu tím tái nổi những quầng vàng.
"Ôi, chưởng lực gì mà ghê thế?"
"Nó tẩn cả chai bia vào."
Em co rúm lại, bụng quặn thắt một cơn sóng.
"Bác dũng cảm nhỉ."
"Ừ, ngày trước các mẹ đánh Tây anh hùng thế nào, bây giờ tao ngủ với Tây dũng cảm thế đấy." Bác nén ho, ôm ngực cười kiên cường.
Em nghệt mặt xoa tay lên bụng. "Mà cũng là thành công cả."

Berlin, 01.02.2016

Lưu Thuỷ Hương

Các thao tác trên Tài liệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét