*** |
– Cái
thằng cóc chết này bám theo bà
cháu mình làm gì.
Ngã nói:
– Chắc
nó buồn nên bám theo thôi. Mà,
hay là nó còn thèm mấy cục
pin của nhà ngươi?
Nặc tử
nghe vậy thì đổi giọng ngọt ngào
gọi với vô bụi cây:
– Tiểu
Cáp Mô nghe đây. Ta còn đúng
năm cục Pin nữa, nếu ngươi chịu
theo cõng hành lý tới thành Y Bêi
thì ta trả công cho.
Tiểu Cáp
Mô ngồi yên trong bụi không tỏ
thái độ gì, nhưng khi ngã bước
đi thì nó lại bò ra lẽo đẽo
bám theo.
Hai bà cháu ra tới ruộng khoai mì thì tìm được căn nhà chòi để chất hom khoai qua mùa nắng. Cũng may, chưa tới mùa khoai thu hoạch nên căn nhà chòi để hoang. Hai bà cháu tìm được một góc kín đáo nổi lửa luộc khoai non, bên ngoài trời cũng vừa sáng tỏ. Ngã với Nặc tử thay phiên nhau, người ngủ người canh gác, chờ tới tối lại lên đường.
Mấy hôm
đầu, Tiểu Cáp Mô còn thậm
thụt núp trong bụi rậm, dần dà
nó mò vô tới tận chỗ ngã
nấp. Một buổi tối trước khi lên
đường, ngã hỏi chơi:
– Tiểu
Cáp Mô, mày cõng bớt hành lý
cho bà nghe.
Không ngờ
nó gật đầu. Rõ ràng thằng
này rành tiếng người, nhưng hình
như nó không biết nói. Từ hôm
đó, Tiểu Cáp Mô cõng hành
lý cho ngã rồi cõng luôn cả
phần Nặc tử. Thằng người cóc
mạnh như trâu, cõng hết đồ
đạc cho hai bà cháu mà vẫn nhảy
ào ào. Được thêm vài hôm,
Tiểu Cáp Mô kiêm luôn phần canh
gác và tìm thức ăn.
Khu địa
phận canh tác của Trại Trừng Giới
cũng như nhiều nông trường bình
thường khác, ban ngày cư dân đi
lại nhộn nhịp, ban đêm đồng
ruộng chìm trong cõi u tịch. Nặc tử
nói:
– Vào
ban đêm chỉ cần đừng tới gần
vùng sông ngòi là yên ổn.
Ngã ngạc
nhiên hỏi:
– Có gì
ở đó?
– Có
sương xám dày đặc và tiếng
đàn bát nhị kinh khiếp.
Ngã nghe vậy
thì động lòng:
– Nhà
ngươi có tới đó chưa mà
biết?
Nặc tử
gật đầu:
– Tiểu
bối đã nhiều lần qua đây,
thường phải tránh những vùng đầm
lầy hay sông ngòi, nhưng có hai lần
lỡ lạc vô đó. Cảm giác
thật là dễ sợ.
Ngã nghe nói
vậy thì cũng sợ, không muốn mạo
hiểm làm gì nên mới hỏi sang
chuyện khác:
– Lãnh
địa Trừng Giới Trại kéo dài
tới đâu?
Nặc tử
nghe hỏi vậy thì lấy một tấm bản
đồ ra giảng giải:
– Mình
đang ở đây. Phía sau lưng là
sông Đoạt Hồn Hà. Phía trước
mặt là núi Răng Sói.
*
Núi Răng
Sói, như tên gọi của các
bloggers, nhô lên từng hàng lởm chởm,
nhọn hoắt, trắng hếu như hàm răng
sói. Hai bà cháu men theo đường
viền thung lũng tìm cách vượt
qua. Lòng thung lũng phủ kín cỏ tranh
lẫn với cỏ đuôi chồn trắng,
thỉnh thoảng lại có dòng suối
nhỏ bắc ngang. Nặc tử nói:
– Lãnh
địa Trừng Giới Trại chấm dứt
ở đây. Qua được dãy núi
này, nếu không có gì cản trở
thì từ đó theo Đông-Tây
link về thành Y Bêi có khoảng vài
ngày. Tới thành bà cháu mình
có thể nghỉ ngơi dưỡng sức
vài ngày, thoải mái mua sắm hàng
hoá rồi lên đường qua miền
Trung Du.
Ra khỏi lãnh
địa Trừng Giới Trại. Ngã nghe tới
đó thì thở ra, tưởng như là
thoát nạn. Không ngờ Nặc tử lo
lắng nói tiếp:
– Có
lần tiểu bối tới ngang chỗ này
thì bị tấn công, suýt nữa thì
bỏ mạng. Từ đây qua miền Trung Du
có lắm chuyện bất an. Hỗn chiến
diễn ra khắp nơi chẳng biết đâu
mà tránh.
Mặc cho Nặc
tử lo lắng và càm ràm, vùng
đất ngoài lãnh địa Trừng
Giới Trại rất yên tĩnh và không
hề có cạm bẫy gì. Qua nửa tuần
trăng thì cả nhóm vô tới giữa
lòng núi Răng Sói.
Nơi này
là vùng trũng, ba mặt có núi
non bao bọc. Đứng trên cao nhìn xuống,
có thể tưởng tượng nó như
cái hàm răng khổng lồ, vòm
miệng chứa đầy nước đọng.
Mấy dòng suối quanh quẩn trong khe răng
đổ hết nước về, gom lại thành
một hồ nước cạn rộng thênh
thang. Mặt hồ hẹp dần về phía
tây thành dòng sông bạc trắng
đổ nước vô cuống họng. Tiếng
nước ầm ào dữ dội từ hướng
đó vọng tới. Ngã đoán,
nước dồn về phía cuống họng
đổ xuống vực sâu thành thác
lớn.
Ngã nhìn
qua hướng con suối nhỏ chảy từ khe
núi ra, trong đám cỏ tranh um tùm,
cái bóng xanh lục dềnh dành của
Tiểu Cáp Mô thỉnh thoảng lại
hiện ra. Ngã không biết nó đang
lo bắt cá hay đang sung sướng dầm
nước. Thằng người cóc rất mê
nước. Đoạn đường này có
nó theo gánh hàng lý, canh gác, lo
tìm thức ăn nên hai bà cháu
cũng đỡ cực nhọc. Lòng suối
len qua chân núi phủ rêu xanh lè, đổ
ra bãi đá trắng, nước lặng
lờ trong leo lẻo. Mây trắng trên đỉnh
núi đá êm đềm in bóng bồng
bềnh giữa nền rêu. Trong đám sậy
bên kia ghềnh có đàn hươu
vàng ngơ ngác kéo ra. Một đàn
ngựa hoang cũng thong thả bước xuống
bờ nước.
Mặt trời
buổi chiều xuống ngang đỉnh núi,
toả ráng vàng dìu dịu. Ngã đi
xuống bãi đá trắng định rửa
mặt một chút cho mát. Ráng chiều
rớt trên mặt nước như phủ
gấm. Một đám mây trắng giữa
dòng bỗng lung linh thoắt chuyển động
rồi biến mất. Ngã hoảng hốt thối
lui, ngước nhìn lên đỉnh núi
đá. Mây trên cao lặng im như tờ.
Nặc tử
đã ra đứng sau lưng ngã từ
bao giờ, cung tên chĩa thẳng lên vách
núi. Ngã cũng lập tức thủ cuốc,
đảo mắt nhìn quanh. Bầu không
gian yên ắng thanh tịnh giờ lại trở
nên nặng nề nghẹt thở. Ngã trầm
giọng hỏi:
– Có kẻ
theo dõi bọn ta, đúng không?
Nặc tử
gật đầu:
– Nó
bám theo bà cháu mình đã từ
nhiều ngày nay. Thân pháp linh hoạt
dị thường, thoắt ẩn thoắt hiện,
nhưng chẳng tỏ ý bạn hay thù.
Ngã đảo
mắt nhìn lên những mỏm đá
trắng vô tri, tuyệt nhiên không thấy
động tĩnh gì. Quay sang Nặc tử,
ngã nói:
– Chúng
ta đi thôi, mau rời khỏi chỗ này.
Nặc tử
lắc đầu:
– Cứ
thong thả xem nó muốn gì. Dù sao nó
đã quyết tâm bám theo, lại chẳng
lộ diện nên bà cháu mình cũng
khó tìm cách đối phó hay đào
thoát. Cứ tạm thời canh gác kỹ
lưỡng, chừng nào tới được
thành Y Bêi rồi tính.
Nặc tử
nói xong thì huýt sáo ba tiếng gọi
Tiểu Cáp Mô về. Thằng người
cóc từ đám lau chui ra, nhảy qua mấy
tảng đá giữa dòng nước. Xâu
cá lớn trên tay nó còn nhỏ
nước lỏng tỏng. Nước nhuộm
máu cá loang đỏ trên dòng đá
trắng. Nặc tử nhìn chăm chăm xâu
cá rồi nhìn sang Tiểu Cáp Mô.
Nó cau mày suy tính gì rồi sẵng
giọng nói:
– Mày
tìm hốc đá nào nổi lửa
nướng cá đi.
Ngã giật
mình quay sang Nặc tử:
– Không
được. Nổi lửa lúc này rất
nguy hiểm.
Nặc tử
lia mũi kiếm qua đầu ngọn lau, cười
khẩy:
– Giờ
này đứa nào cũng đói bụng,
chẳng phải riêng gì bà cháu
mình.
Bỗng nhiên
rồi nó dùng phép truyền âm rót
vô lỗ tai ngã:
"Bọn nó
đã tới sát bên thì còn
sợ gì chuyện để lộ tung tích."
Ngã cũng
giả tảng ngó lơ ra dòng suối,
truyền âm nói lại với nó:
"Hay ta đổi
sang ngả khác, tìm cách đánh
lạc hướng?"
"Biết tụi
nó ở đâu, có bao nhiêu người
mà đánh lạc hướng?"
Nặc tử
chờ cho Tiểu Cáp Mô khuất sau hốc
đá, lại truyền âm:
"Bà Năm
cứ làm ra vẻ bình thường, không
sợ sệt gì. Thỉnh thoảng liếc mắt
ngó chừng thằng cóc cắn đó
dùm. Tiểu bối đi một chút rồi
về ngay."
Ngã vội
vàng hỏi:
"Nhà
ngươi đi đâu?"
Nặc tử
bỗng đổi giọng vui vẻ la lên:
– Ồn ào
quá mà quên mất. Bên khe nước
có mớ rau húng dại. Để tiểu
bối hái cho thằng cóc nướng cá.
Nói rồi
nó xắn quần lội băng băng lên
hướng đầu nguồn. Ngã đứng
một mình bên bờ nước, nhìn
đám mây trắng lơ lửng giữa
dòng, bỗng lại rợn người. Đàn
hươu và đàn ngựa bên ghềnh
đá biến mất từ bao giờ. Chim
chiều đột ngột kêu qua ghềnh đá
thảng thốt bi ai. Ngã lùi dần về
chỗ Tiểu Cáp Mô đang nướng
cá, lòng xôn xao khó chịu. Lần
đầu tiên ngã nhận ra cảm giác
sợ hãi của một con mồi bị săn
đuổi mà không rõ kẻ thù
của nó là ai.
Nặc tử
đi chừng nửa giờ thì về, tay ôm
bó rau dại còn ướt đẫm
nước. Nó thảy bó rau lên mặt
đá phẳng, kế chỗ Tiểu Cáp
Mô ngồi, rồi nói trổng:
– Cứ rải
kín rau lên mình cá nóng. Rau thấm
hơi cá, héo một chút là vừa
ăn.
Ngã không
chờ được liền truyền âm tới
nó:
"Ngươi
đi đâu về?"
"Tiểu bối
vòng lại đường cũ xem dấu
vết."
"Có thấy
gì không?"
"Có.
Nhưng chỉ vài dấu vết rất nhỏ,
chứng tỏ kẻ này rất thận trọng.
Và hình như hắn chỉ có một
mình."
"Nếu chỉ
là một đứa theo dõi thì cũng
dễ giải quyết. Ta có thể đặt
bẫy bắt nó, hay ít ra cũng tìm
cách đánh lạc hướng."
"Tên này
võ nghệ không tầm thường lại
rất khôn khéo. Mình cứ kiên
nhẫn chờ xem nó muốn gì. Con đường
này thẳng tới thành Y Bêi, nó
thừa biết, mình tới đây là
để vô thành. Nếu mình đổi
hướng lung tung thì mình khổ thân,
còn nó cứ vô thành ung dung ngồi
đợi. Trong đó phố xá sầm
uất, người đông nườm nượp,
tiểu bối có thể lạng lách tìm
cách lật tẩy nó ra được.
Mình cần đi nhanh tới đó trước
khi trời trở lạnh."
Buổi chiều
hôm đó có món cá tươi
nướng của Tiểu Cáp Mô quấn
với rau tạp tàng bên bờ suối,
nhưng ngã ăn không thấy ngon miệng.
Nặc tử
thấy ngã uể oải gắp cá thì
ráng nói vui:
– Bà
Năm đã vào Ảo Giới thì
cũng nên ghé qua Y Bêi một lần
cho biết.
– Có gì
ở đó?
– Đó
là nơi buôn bán của Ảo Giới.
Trong giang hồ có câu “Nam Bến Thành,
Bắc Đồng Xuân”,
nhưng hai cái tên này thật ra chỉ
là hư danh. Y Bêi trong Ảo Giới là
một thương trường sầm uất
không nơi nào trong Tại Giới có
thể sánh ngang, ở đó mua bán
trao đổi đủ loại mặt hàng,
thượng vàng hạ cám thứ gì
cũng có. Phương cách mua bán,
tiếp thị, chi trả lại vô cùng
linh hoạt. Khoan đã, bà Năm viết
lại chữ này cho đúng dùm. Phải
rồi, thành eBay.
Hai bà cháu
tán dóc những chuyện vô thưởng
vô phạt một lúc thì trời tối
sập. Đêm về trong thung lũng Răng
Sói tràn ngập cảm giác bất an.
Mỗi tiếng động đều vang lên
đầy đe dọa. Bóng Tiểu Cáp
Mô ngồi lù lù dưới ánh
trăng. Thằng người cóc không bao
giờ ngủ, nó vẫn thức cả đêm
như vậy để canh gác. Nặc tử
nằm trở mình một chút đã
ngáy khò khò. Ngã thức tới
nửa đêm nghe cú kêu từng hồi
đằng tây, gần sáng mới mệt
mỏi thiếp đi.
Qua ngày hôm
sau, cả bọn lại tiếp tục cuộc
hành trình về hướng đông,
vượt qua rặng núi Răng Sói. Đường
lòng vòng qua chân răng lần ra mau hơn
lần vô. Chỉ sau hai ngày lội suối
đã nghe Nặc tử hớn hở nói:
– Mình
sắp bắt được đường vào
Đông-Tây link.
Ngã nhìn
quanh vẫn thấy núi đồi trùng
điệp, phía trước là thung lũng
dẫn về đâu đó. Ngã hỏi
nó:
– Đường
xá gì đâu mà kêu đường
Đông-Tây link?
Nặc tử
cười khoái chí:
– Sắp
nối vô rồi. Từ đây sẽ có
đường thẳng về eBay.
Biết tính
thằng này hay nói nhảm lăng nhăng,
ngã cũng không hỏi thêm. Ra khỏi
núi Răng Sói thời tiết lạnh lẽo
bất ngờ. Gió từ cánh đồng
trũng phía dưới thổi lên, tốc
thẳng vô mặt lạnh buốt như cắt
da. Gió ào ào từng đợt tạo
thành những con trốt hốt theo cát bụi
và cỏ khô.
Nặc tử
nói:
– Vùng
này mang khí hậu đông hàn,
thường xuyên có bão tuyết. Nếu
tới được thành eBay trước khi
trời đổ tuyết thì không lo gì.
Cánh đồng
mù mịt trong gió bão, nhìn qua
những cụm cỏ lau khô ngả rạp chỉ
thấy đất trời mang một màu vàng
đục. Từ núi Răng Sói đổ
về phía cánh đồng địa hình
lại xuống dốc dữ dội. Qua nhiều
con dốc thẳng đứng, hai bà cháu
phải vừa phát cỏ gai vừa níu
kéo nhau leo xuống. Tiểu Cáp Mô lo
gồng gánh đống hành lý nên
cũng không giúp đỡ gì được.
Tay chân ngã xây xước khắp nơi,
nhiều chỗ bầm dập. Cũng may, đoạn
đường dốc này không dài,
qua một ngày tơi tả, hai bà cháu
đã lần xuống được khu vực
tương đối bằng phẳng. Lúc này
gió đã ngưng, cánh đồng
hiện ra quang đãng không một bóng
cây. Lau cỏ mịt mùng khô úa
trải dài tới vô tận, chỉ rặc
một màu vàng chết chóc. Ngã
kinh khiếp nhìn sang Nặc tử:
– Đi vô
đây là tử địa. Đồng khô
mênh mông như vầy chắc gì tìm
ra nước?
Nặc tử
cũng ngẩn mặt ra, nó nhìn ngược
về đoạn đường dốc phía
sau rồi lập bập lên tiếng:
– Nhưng
chẳng lẽ quay lại?
Ngã không
biết tính sao, đành hỏi:
– Nhưng
chẳng lẽ đi liều vô?
Nặc tử
lại quay nhìn phía sau rồi nhìn phía
trước, rõ ràng là nó đang
mất phương hướng.
Ngã chợt
nhớ tới mấy con ngựa hoang trong thung lũng,
lân la suy tính:
– Nếu
tìm được ngựa thì may ra vượt
qua nổi cánh đồng này.
Nặc tử
lắc đầu:
– Cỡi
ngựa cốt là để an nhàn, chứ
không giải quyết được chuyện
có đủ sức đi qua đồng cỏ
này hay không.
– Tại
sao lại không giải quyết? Dĩ nhiên
có ngựa cỡi thì vượt đồng
vẫn dễ dàng hơn cuốc bộ. Chẳng
lẽ nhà ngươi khoẻ hơn ngựa?
Hay chạy nhanh hơn ngựa?
– Nhanh hơn
ngựa cũng không ăn nhằm gì. Chỉ
cần thông minh hơn ngựa. Vấn đề
lúc này không nằm ở vận tốc
mà nằm ở quãng đường. Trong
Ảo Giới, công thức S=v.t gần như
vô nghĩa. Quãng đường trong Ảo
Giới không bằng vận tốc nhân với
thời gian.
– Ủa.
Vậy thì bằng cái gì?
– Mỗi
đoạn đường trong Ảo Giới được
đo bằng ý chí và năng lực,
đôi lúc còn cả sự kiên
nhẫn.
Thằng nhỏ
này dầm mưa dãi nắng quá lâu
nên nói năng loạn xạ. Toán lớp
năm mà đưa ra nói ngược ngạo
lúc này. Ngã bực mình vặn
lại:
– Vậy
nhà ngươi định cho ta cỡi ý
chí vô đồng hay sao?
Không ngờ
Nặc tử gật đầu:
– Mình
phải thử thôi. Không còn cách
nào khác.
Ngã chỉ
đành đưa tay lên kêu trời.
Buổi tối hôm đó cả nhóm
đóng trại bên bờ dốc. Sau bữa
cơm, Tiểu Cáp Mô được lịnh
quay lại núi Răng Sói tìm nước
đổ đầy mấy túi chứa. Nặc
tử tách ra xa, ngồi bó gối suy nghĩ
mông lung, quyết không bắt chuyện với
ngã. Thấy nó giận hờn bộ tịch
như vậy ngã cũng mặc kệ. Tưởng
rằng, qua một đêm thằng con khỉ
kia sẽ nghĩ khác, không ngờ sáng
sớm ra đã nghe nó ra lịnh:
– Mình
chuẩn bị vượt đồng.
Khi đó,
gió lại bắt đầu nổi lên.
Môi ngã qua một đêm lạnh cóng
đã sưng vù, bây giờ gặp gió
thì phồng rộp. Ngã chợt nhớ tới
đường Đông-Tây link mà hai
hôm trước Nặc tử có nhắc
qua, liền lôi tấm bản đồ ra hỏi:
– Ngay cả
trên bản đồ cũng không có
cánh đồng này? Vậy là sao?
Nặc tử
kiên quyết nói:
– Rõ
ràng là có sự cố. Chuyện gì
xảy ra thì tiểu bối còn chưa rõ,
nhưng mình đã bị lạc vô ngõ
kẹt, cần phải vượt đồng tìm
cho ra Đông-Tây link.
– Ngươi
dự tính bao nhiêu ngày?
– Cái
này khó nói. Chuyện thoát được
ra khỏi chỗ này hay chết khô trên
đồng cũng chỉ là giả thuyết.
Chỉ cần có ý chí là có
hy vọng.
Ngã cũng
không biết bám vô hy vọng nào
khác, đành nói lẫy:
– Thì
đi, chẳng lẽ ngồi đây cãi
nhau với ngươi.
Trời nổi
gió càng lúc càng dữ dội, cỏ
khô bay mù mịt. Nặc tử với ngã
bám theo Tiểu Cáp Mô tiến vô
đồng, cứ sợ rời nhau ra là mất
dấu.
Qua tám ngày
tám đêm cầm cự, lượng nước
Tiểu Cáp Mô vác theo, dù sử
dụng dè sẻn nhưng cũng đã
bắt đầu cạn kiệt. Ngã nhìn
chút nước còn lắc lư trong đáy
bình, rồi nhìn sang Nặc tử. Nó
mấp máy đôi nứt nẻ định
nói gì rồi lại thôi. Tay nó
chỉ về phía đám mây đen
trên trời. Ngã đoán, nó mong
trời mưa, nhưng cả nó và ngã
đều biết, đám mây đen kia sẽ
bị gió cuốn đi hướng khác.
Trời vẫn gió dữ dội, đêm
cũng như ngày. Trời về đêm
lại lạnh ghê gớm. Hai bà cháu
phải cào cỏ khô dồn lại thành
ụ bên gò mối rồi rúc vô
nằm, nhưng chỉ qua vài trận gió
dữ là cỏ bay tứ tán. Tiểu Cáp
Mô cột tấm bạt xuống chân mấy
lùm gai rồi dồn cỏ bên dưới.
Cả ba lóng cóng chui xuống tấm bạt
nghe gió giựt từng hồi bên trên.
Tiểu Cáp
Mô là đứa mất sức mau nhất.
Khi hậu khô cằn lạnh buốt làm nó
sớm kiệt quệ. Nặc tử liên tục
tiếp tế pin cho nó, nhưng tình hình
vẫn không thấy khả quan. Người
Tiểu Cáp Mô tóp lại một cách
thảm hại, lớp da xanh lục hoá thành
mốc xám. Cặp mắt lồi vốn ướt
át của nó kéo một lớp mây
mù. Đám hành lý trên lưng
gần như đè bẹp nó xuống
đất. Ngã lo lắng cố động đậy
cặp môi trơ cứng:
– Nặc
tử, thằng này chết mất.
Nặc tử
đánh hàm răng lập cập, ra lệnh:
– Bỏ hết
hành lý lại. Chỉ mang theo tấm bạt.
Qua ngày thứ
mười bốn, cả nhóm vẫn chưa
thoát khỏi cánh đồng. Buổi tối
Tiểu Cáp Mô nằm bất động
bên cạnh ngã, chỉ còn thoi thóp
thở. Ngã đoán nó sẽ không
sống hết nổi đêm nay. Cả người
ngã cũng khô ran như cọng cỏ, sức
lực cạn kiệt hết. Không còn ai
đủ sức căng bạt hay gom cỏ, cả
nhóm nằm vật dưới chân bụi
cỏ lá cứng, thè lưỡi mong mỏi
chút sương đêm. Chỉ có gió
lạnh khô khốc tràn qua.
Khi mặt trời
soi ánh sáng trên đồng, ngã
tỉnh dậy vật vờ, không mở nổi
hai con mắt. Cổ họng khô rát, đau
đớn như có hàng ngàn cây
kim nung đỏ đâm vô. Đầu óc
váng vất không rõ mê hay tỉnh.
Dường như có tiếng Tiểu Cáp
Mô la oàm oạp. Ngã không tin nổi
vô tai mình, có cả tiếng Nặc tử
kêu lên mừng rỡ.
Ngã chống
hai tay ngóc đầu lên, mới hay, trời
đã lại ngưng gió. Nặc tử
đứng trên gò đất bên cạnh
quay lại nhìn ngã cười mếu máo.
Nó chỉ tay về hướng nam la lên
yếu ớt:
– Phía
trước có rừng.
Sức lực
từ nơi nào trong cơ thể bỗng bùng
lên, đẩy đôi chân ngã bò
về phía mảng đen hiện ra cuối
chân trời. Cũng không biết bằng
cách nào mà ba đứa vừa lê
lết, vừa dìu nhau, vừa phóng chạy…
tới quá trưa là tới được
bìa rừng. Ngã kiệt quệ té
xuống cội cây tùng đầu tiên
rồi lại nhỏm lên.
Tiểu Cáp
Mô là đứa nhanh chóng tìm ra
nguồn nước. Khi ngã lết được
tới bên dòng suối đã thấy
nó ngồi xổm trong đám rau trai, oàm
oạp la vang.
Hai bà cháu
nằm bẹp bên dòng suối gục đầu
uống nuớc, một giờ sau đã cồn
cào tính chuyện ăn uống. Buổi
trưa Tiểu Cáp Mô đãi món
cá nướng. Buổi chiều có món
thịt thỏ bọc lá môn lùi. Chuyện
ăn uống lúc này có phần bất
tiện vì bao nhiêu vật dụng đã
bỏ lại trên cánh đồng. Nhưng
chẳng vì vậy mà mất ngon, hai bà
cháu cứ dùng tay bốc hốt cho thỏa
thuê. Ăn xong, Nặc tử nằm dài
trong ổ lá khô, khoan khoái xoa bụng,
nói:
– Hôm
nay ăn uống một bữa thiệt là đã.
Nhưng ngày mai tụi mình phải tới
eBay mua sắm lại đồ đạc. Qua khỏi
rừng tùng này là đường tới
thành. Ở đó có đủ thứ
áo ấm, đủ giống ngựa tốt và
đủ loại vũ khí. Tha hồ cho bà
Năm shopping.
Ngã nghe nói
tới vũ khí thì lấy làm lạ:
– Trong đó
có cả súng ống, lựu đạn
hay sao?
Nặc tử ợ
một cái hàm hồ rồi ra vẻ quảng
đại, phẩy tay:
– Ôi,
thứ gì cũng có. Xe tăng, bom mìn,
thuốc nổ, tàu bay… Nhưng phải
hỏi cho ra đường dẫn thì mới
mua được. Mà bà Năm muốn mua
súng loại gì, chống tăng hay bắn
máy bay…?
Ngã bán
tín bán nghi, liền hỏi thêm:
– Vũ khí
tối tân như vậy, cao thủ võ lâm
nào chịu nổi?
Nặc tử
bụm miệng ho mấy tiếng. Ho mà giống
như cười. Mà nó cười thiệt:
– Bà
Năm đừng quên đây là Ảo
Giới. Ở đây, vận tốc không
bằng quãng đường chia cho thời
gian, chiến thắng không dựa vào vũ
khí. Nếu bà Năm muốn chơi súng
cối thì đổi qua game khác. Trong Chốn
Manh Động này, ý chí và năng
lực quyết định thành công.
Ngã định
hỏi vặn lại nhưng bỗng sợ nó
nói mình ngu, nên đành lảng qua
chuyện khác.
– Tiền
đâu mà vô đó mua sắm?
– Bà
Năm khỏi lo. Tiền bạc đã có
gã Đường Sơn tài trợ từ
xa.
Ngã nghe nhắc
tới tên tiểu tử Đường Sơn
thì lại thắc mắc, chuyện thanh toán
tiền nong trong Ảo Giới ra sao thiệt tình
ngã mù tịt. Cả tên họ Nặc
này thái độ cũng kỳ lạ, rõ
ràng hắn là kẻ dẫn đường
kiếm tiền, nhưng Đường Sơn phải
trả bao nhiêu tiền để một con
người sẵn sàng vì ngã mà
đâm đầu vô chỗ chết. Suýt
nữa thì chết trong đồng khô. Ngã
buột miệng hỏi luôn:
– Thằng
nhỏ họ Đường Sơn trả công
ngươi ra sao?
Nặc tử
nghi ngại hỏi ngược lại:
– Sao tự
nhiên rồi bà Năm hỏi vậy?
– Ta thấy
ngươi vì ta mà lăn xả vô chỗ
nguy hiểm thì hỏi vậy thôi.
Nặc tử
bỗng phá lên cười, ra chiều đắc
ý lắm:
– Công
việc theo hầu hạ bà Năm chỉ cần
trả nửa xu là đủ.
Suýt nữa
thì ngã tung cho nó một chưởng.
Nặc tử khoát tay:
– Ấy
chớ! Bà Năm cứ chờ vô thành
eBay mua được cây cuốc mới rồi
hãy ra tay đánh tiểu bối.
Sáng sớm
hôm sau, cả nhóm lên đường.
Ngã bám theo Nặc tử vượt qua
cánh rừng tùng rậm rạp. Chỉ độ
chưa tới hai tiếng đồng hồ là
đã ra khỏi rừng. Vừa ra tới bìa
rừng, Nặc tử khoát tay cho ngã đi
chậm lại. Tiểu Cáp Mô phóng cái
"rẹt" vô bờ cỏ khô bên
cạnh, bóng nó mất hút giữa
ngàn lau xanh. Nặc tử khều vai ngã
rồi chỉ tay về hướng đông:
– Bà
Năm nhìn phía này xem có gì
khác lạ không?
Một vùng
đất hoang hiện ra trước mắt, rải
rác mấy cụm cây cổ thụ. Gió
lạnh cắt da từ phía tây thổi ào
ạt tới mang theo bụi lá. Ba cây cổ
thụ đứng chụm hình tam giác giữa
đồng, lá trên cây đang ngả
sang màu vàng úa. Ngã đắn đo
nói:
– Tại
sao chỉ có ba cây kia lá vàng, trong
khi những cây khác vẫn xanh tươi.
Nặc tử
gật đầu thán phục:
– Khen cho bà
Năm có con mắt tinh tường. Rõ
ràng là có chuyện bất thường.
Mình nên đi vòng qua hướng khác
thì hơn.
– Nếu có
cạm bẫy thì đi ngả đường
nào cũng khó thoát. Chi bằng cứ
tới xem rõ nguyên nhân để tiện
bề đối phó.
– Bà
Năm nói phải, chỉ có điều,
Đường Sơn đại gia đã dặn,
không để cho bà Năm đi vô
chốn hiểm nguy.
Ngã bực
mình gạt ngang:
– Ta mặc
kệ cái thằng con khỉ nhà họ
Đường.
Nặc tử
bật cười khoái chí:
– Hay lắm,
mặc kệ thằng con khỉ nhà họ
Đường. Trong tử có sinh. Mình tới
đó xem thử.
Rồi nó
huýt sáo một tiếng. Tiểu Cáp
Mô từ trong lùm cây phóng ra. Nặc
tử hỏi:
– Quanh đây
có gì khả nghi không?
Gã người
cóc chậm chạp lắc đầu. Nặc
tử chỉ tay về phía trước:
– Ngươi
luồn theo đồng cỏ lau bọc qua hướng
thành eBay, canh chừng mé bên đó.
Nếu có kẻ khả nghi tới gần ngươi
cứ ra tay.
Tiểu Cáp
Mô gật đầu rồi phóng thẳng
vô bụi lau. Chờ dập bã trầu, ngã
với Nặc tử mới thận trọng tiến
vô cánh đồng trống. Chưa tới
gần ba cây cổ thụ, ngã đã
nhận ra, một vùng đất bị cày
xới dữ dội. Hình như đã có
một cuộc hỗn chiến kinh hoàng xảy
ra ở đây. Càng gần tới tâm
điểm dấu vết thư hùng càng
lộ rõ, nhiều chỗ đất bị cày
sâu như hố, đá tảng bể văng
tung tóe. Ngã úy kỵ thầm nghĩ,
bọn người đánh nhau ở đây
thuộc hàng đại cao thủ, công lực
siêu phàm. Chỉ có điều..., phải
rồi..., ngã nghĩ tới đây thì
bất giác động lòng.
Nặc tử
đang đăm chiêu đi vòng quanh gốc
cây cổ thụ. Cây này khoảng độ
ba người ôm, cành lá sum xuê,
đám lá đầu cành héo úa
nhưng lá bên trong vẫn còn xanh tốt.
Tình cảnh thật là quái lạ. Ba
cây cổ thụ đứng thành hình
tam giác khoảng cách độ hai mươi
sải chân. Bên giữa thân cây cành
lá giao nhau um tùm.
Nặc tử
quay qua hỏi:
– Bà
Năm thấy sao?
Ngã đáp:
– Chuyện
ba cây cổ thụ bị vàng lá mé
đầu cành, thực tình ta không
giải thích nổi. Nhưng nhìn dấu
vết để lại chung quanh đây ta có
thể đoán là, có một người
nào đó bị đám đông
dồn ép phải lùi dần vô chống
cự giữa ba gốc cây này.
Nặc tử
trầm ngâm gật gù, tự nhiên rồi
mắt nó sáng rực lên.
– Kẻ bị
vây khốn ở đây nhất định
không phải là nhân vật tầm
thường. Bà Năm lùi lại phía
sau dùm.
Nó khoát
tay cho ngã lùi lại phía sau rồi
tiến gần tới bên gốc cây. Nặc
tử vận nội công đẩy mạnh lên
phần thân trên. Cây cổ thụ hơi
rùng mình rồi đứng yên. Ngã
ngạc nhiên chưa rõ chuyện gì, đã
nghe Nặc tử la:
– Bà
Năm tới phụ đẩy dùm coi.
Ngã tới
bên nó vận nội công, hè sức
đẩy. Cây cổ thụ sau nhiều lần
rùng mình thì chao nghiêng, ngả dần
về phía trước. Nặc tử nhảy
lùi về phía sau vừa lúc tàn
lá rung chuyển ầm ầm. Cả thân
cây khổng lồ nghiêng từ từ bỗng
rồi đổ nhanh xuống. Khi tàn lá
đầu tiên đụng xuống mặt đất,
tiếng động bùng bùng dữ dội
vang lên. Cây cổ thụ đập lên
mặt đất nhiều lần rồi mới
lần hồi nằm yên. Cát bụi bay lên
mù mịt. Chim chóc hoảng hốt phóng
vụt lên, kêu la thất thanh. Nặc tử
cũng một phen kinh khiếp, mặt mày tái
xanh tái mét. Chừng khi bụi tan bớt,
hai bà cháu mới hoàn hồn mò
tới bên gốc cây. Hóa ra cây này
đã bị tiện ngang từ trước,
mạch gỗ bên trong đứt rời nên
nhựa cây không dẫn lên được,
bởi vậy mà đám lá đầu
cành bị héo úa trước. Mặt
cắt trên thân cây tương đối
bằng phẳng, hơi có chút gợn
sóng. Ngã bỗng kinh hãi nghĩ ra, kẻ
nào đã dùng công lực phi thường
gây chấn động đánh đứt
ngang thân cây cổ thụ mà không
để lại dấu vết gì phía bên
ngoài. Nặc tử lại gục gặc cười,
nửa khoái trá, nửa khâm phục.
– Quả là
danh bất hư truyền.
Ngã hỏi:
– Cái
gì mà danh bất hư truyền?
Nặc tử
cười tủm tỉm:
– Đích
thị là hắn. Ngoài hắn ta ra, trên
đời này không ai đủ khả năng
sử dụng tuyệt chiêu Hàng Long Thập
Bát Chưởng để tiện đứt
ngang ba thân cây cổ thụ. Không biết
vì lý do gì, một kẻ lâu nay
vẫn dửng dưng đứng ngoài những
chuyện thị phi lại dính vào cuộc
hỗn chiến kinh hoàng này.
Ngã nghe tới
Hàng Long Thập Bát Chưởng thì
chấn động tâm can.
– Ngươi
muốn nói tới bang chủ Cái bang?
– Phải.
Ngoài bang chủ ra, trong Cái bang không ai
luyện được Hàng Long Thập Bát
Chưởng. Phan đại hiệp lại là
kẻ tính tình cực kỳ cổ quái,
kiên quyết không chịu thu nhận đệ
tử riêng để truyền đạt võ
công. Trên giang hồ này cũng không
có mấy đại cao thủ thi triển được
nội lực thâm hậu như vậy.
– Thật
kỳ lạ, không biết nguyên cớ gì
mà hắn ta bị vây hãm ở đây.
Những kẻ vây hãm bang chủ là
ai, thù oán ra sao?
Nặc tử
lắc đầu không nói, nó đang
xem xét lại những dấu vết thư
hùng còn để lại trên mặt
đất. Mấy cây cổ thụ bắt đầu
vàng lá, chứng tỏ trận chiến đã
diễn ra ít nhất năm bảy ngày
trước. Vùng này gió cát mịt
mùng nên có muốn tìm gì trên
mặt đất cũng khó. Ngã nghĩ
vậy nên quay sang hai gốc cổ thụ còn
lại. Ngoài những vết chém trên
vỏ cây do vũ khí sắc bén để
lại, dấu tích của Hàng Long Thập
Bát Chưởng phía bên ngoài chỉ
là những vết nứt nhỏ trên lớp
vỏ cây. Ngã nghĩ tới cây gậy
đả cẩu bổng của bang chủ lại
thêm phần úy kỵ. Một thanh trúc
mảnh mai mà có thể phát huy được
uy lực dũng mãnh dường này.
Nặc tử
bỗng la lên:
– Bà
Năm, lại đây coi.
Nó đang
lom khom bên bụi cây, cách chỗ ngã
đứng chừng hai mươi bước. Bên
trong bụi cây, một miếng vải nhỏ
màu đỏ treo vắt vẻo giữa đám
lá gai. Dù miếng vải nhuốm màu
cát bụi nhưng vẫn dễ dàng nhận
ra, nó được xé ra từ một
mảnh lụa quý.
– Ai đó
đã cố tình lưu lại dấu vết
ở đây.
Nặc tử
gật đầu:
– Đúng
vậy. Khi ở trong rừng tiểu bối cũng
đã bắt gặp một mảnh lụa
tương tự.
– Ngươi
nghĩ là có kẻ cố tình để
lại dấu vết để dẫn đường?
– Phải,
có kẻ cố tình để lại dấu
tích. Nhưng người bị truy bức nếu
phải để lại dấu tích dọc
đường thì thường tránh những
thứ quá lộ liễu. Một mảnh lụa
màu đỏ lòe loẹt treo trên cành
cây? Thật ấu trĩ! Tiểu bối liên
tưởng tới cách dẫn dụ con mồi
vào bẫy.
Ngã nghe tới
đó liền giật mình nhận ra, con
mồi mà Nặc tử ám chỉ chính
là Phan bang chủ.
– Nhưng
chẳng lẽ, một kẻ lão luyện giang
hồ như họ Phan lại không nhận ra
cạm bẫy?
– Chắc
chắn là ông ta nhận ra. Nhưng bang chủ
Cái Bang là một kẻ tánh khí
cực kỳ ngông cuồng và cao ngạo.
Có thể đoán được rằng,
ông ta ngang nhiên đi vào chỗ hiểm
nguy mà chẳng thèm suy nghĩ thiệt hơn.
Bọn dẫn dụ cũng biết rõ điều
đó, nên chuyện chúng công khai
để lại những mảnh lụa đỏ
dọc đường có thể xem như là
một cách thách thức.
– Nhưng
mảnh lụa này với bang chủ có
can hệ gì?
– Mảnh
lụa này thì không can hệ gì
với bang chủ, nhưng tính mạng chủ
nhân của mảnh lụa đang bị đe
dọa.
– Chủ
nhân của nó là ai?
Nặc tử
bỗng hoá mơ màng:
– Là
một trang tuyệt sắc nằm trong thập đại
mỹ nhân. Năm xưa, tiểu bối có
ghé qua tổng đàn của Cái Bang
tham dự đại hội quần hùng. Hôm
đó tiểu bối tới khá sớm
lại trà trộn trong hàng chức sắc
của môn phái Toái Chỉ nên được
vinh hạnh đưa vào đứng gần
khán đài. Khi đó người đàn
bà này mặc áo đen quàng khăn
đỏ đứng cạnh bang chủ trên
đàn dâng hương. Không rõ bà
ta là khách mời đặc biệt hay bản
thân bà ta cũng nắm giữ một vai
trò chấp pháp nào đó trong Cái
Bang. Người đàn bà đó đẹp
đến nỗi, tiểu bối vừa nhìn
qua đã rúng động tâm can, hồn
siêu phách lạc, đêm về tơ
tưởng tới đôi môi tươi
tắn của nàng không sao ngủ ngon
giấc... chao ôi là... Đúng rồi,
màu khăn đỏ quấn trên cái
cổ trắng ngần và mùi hương
mê hoặc của mỹ nhân...
Ngã bực
mình cắt ngang:
– Tiểu
quỷ, nhà ngươi thôi nói nhảm
có được không? Theo ý nhà
ngươi, mảnh khăn này có liên
quan tới một mỹ nhân của Cái
Bang?
Nặc tử
đang mơ màng bỗng trầm ngâm gật
gù:
– Tiểu
bối đã nói rồi. Mỹ nhân
này có lẽ không phải là người
của Cái Bang, nhưng bà ta đã
nhiều lần xuất hiện bên cạnh bang
chủ, lời ăn tiếng nói lại tỏ
vẻ tình sâu ý nặng. Chuyện tình
cảm lằng nhằng này thật ra chẳng
liên quan gì tới chúng ta, nhưng nó
mang lại phiền toái cho một kẻ vốn
đứng ngoài thời cuộc như bang chủ.
Mảnh khăn này chắc chắn là của
người đàn bà đó, nó
nằm trong bụi cây đã từ nhiều
ngày qua, nhưng mùi hương kỳ ảo
vẫn còn vương vấn. Cái mũi
của tiểu bối nhất quyết không
lầm. Nói thật với bà bà, tiểu
bối có biệt tài...
Ngã lại
phải cắt ngang lời Nặc tử:
– Ngươi
cho rằng, Phan đại hiệp đuổi theo
dấu vết của mỹ nhân quàng khăn
đỏ, bất chấp hiểm nguy nên dễ
dàng lọt vào ổ mai phục?
– Đúng
vậy. Không ngờ Phan đại hiệp tính
tình cộc cằn cổ quái nhưng là
kẻ chung tình lãng mạn thật đáng
biểu dương. Tuy nhiên, chuyện bang chủ
vì kẻ nữ nhi mà phải tái xuất
giang hồ, rồi vướng vào vòng
sanh sát, quả có điều đáng
ngờ vực. Nếu bang chủ có mệnh hệ
gì, ngũ đại trưởng lão quyết
sẽ không làm ngơ, nhất định
họ sẽ vì bang chủ mà liều mình.
Nếu họ có mệnh hệ gì, những
bộ lạc đồng minh của Cái Bang
cũng sẽ nhất loạt tham chiến. Cuộc
chiến trong Ảo Giới vô hình chung đang
cuốn dần những kẻ vô can vào
cuộc. Giang hồ âm thầm nổi sóng,
tình hình này, tới một lúc
nào đó khó còn kẻ đứng
ngoài thời cuộc bàng quan thưởng
ngoạn thú tiêu dao, hay còn lấp lửng
nửa nạc nửa mỡ.
Ngã nghe tới
đó động lòng thở dài:
– Ta cũng
là kẻ vô can bị kéo vô cuộc
chiến trong Ảo Giới mà không thoát
ra được, cứ rong ruổi tháng ngày
mà mục tiêu thì cứ mờ nhạt
dần.
– Tại
sao lại mờ nhạt dần? Chẳng phải
bà Năm nhất quyết truy tìm tung tích
của Anh Cả hay sao?
– Ta vì
cái chết oan khuất của người quen
mà quyết tìm cho ra thủ phạm. Nhưng
tìm được hắn đã khó
mà giải oan cho người chết chắc
còn khó hơn.
– Rõ
ràng là rất khó. Cho tới bây
giờ cũng không ai hiểu nổi vai trò
và âm mưu của Anh Cả trong cuộc
chiến quy mô này. Người ta chỉ
đoán, hắn đang có trong tay một
lực lượng hùng hậu và hung hãn,
đủ để nghiền nát mọi sự
phản kháng trong Ảo Giới. Dẫu bà
cháu mình có tìm ra dấu vết
hắn cũng không thể làm gì được.
Ngã buồn
bã hỏi sang chuyện khác:
– Còn
chuyện này, ta tò mò muốn hỏi
thêm, ngũ đại trưởng lão của
Cái Bang hiện nay là những ai?
– Tiểu
bối không quen họ, chỉ biết đó
là những đại cao thủ thuộc hàng
Cái Bang chín túi. Trong năm người
thì có hai nữ trưởng lão, họ
đều là những mỹ nhân tài
sắc hơn người. Nếu bà Năm lưu
lại trong Ảo Giới một thời gian, chắc
thế nào cũng có dịp diện kiến
dung nhan của họ.
– Thằng
nhỏ này sao cứ gặp toàn mỹ
nhân. Hồi nãy ngươi có nói,
người đàn bà quấn khăn quàng
đỏ thuộc hàng thập đại mỹ
nhân. Vậy mười người đẹp
đứng đầu giang hồ đó là
ai?
Nặc tử
cười cười:
– Người
thứ nhất phải kể tới là bà
Năm, sau đó là bà Sáu Hận...
Thời xa xưa, văn chương thi phú
thường gọi mười ngươi đẹp
hàng đầu là thập đại mỹ
nhân, ngày nay nhân dân ta gọi thoáng
là "tốp ten chân dài“.
Ngã không
biết tốp ten chân dài là cái
quái quỷ gì nhưng thấy thằng
tiểu quỷ đang nói tới đó
bỗng ôm bụng cười thì sanh nghi.
Không biết những chuyện thằng này
nói nãy giờ thật giả ra sao. Dù
gì, đây là Ảo Giới. Ngã
nhìn bãi đất bị cày xới
chung quanh, lo lắng nói:
– Ngươi
có đoán được bọn người
vây hãm bang chủ là ai không?
Nặc tử
nhăn mặt, lè lưỡi như ăn trúng
ớt:
– Bọn
này nhất định không phải là
người. Cứ nhìn dấu vết chậm
chạm nặng nề của chúng để
lại là có thể đoán ra. Đây
là đám quái vật Sùng binh có
công lực phi thường. Bọn này
thường xuyên thao dợt trận đồ
bát quái biến hoá cực kỳ hung
hiểm. Đại cao thủ mà lọt vô
trận đồ bát quái của Sùng
binh thì chỉ tan xương nát thịt
chứ khó lòng mà thoát được.
– Sùng
gia có thù oán gì với Phan bang chủ
mà ra tay tàn độc như vậy?
– Thù
oán riêng tư thì chắc không có,
nhưng kể từ khi bước chân vào
Ảo Giới, Sùng gia chưa bao giờ từ
bỏ ý định thôn tính cũng
như tiêu diệt các môn phái đứng
ngoài vòng kiềm tỏa của nhà
cầm quyền. Cái Bang là một bang hội
lớn, tuy chưa bao giờ họ công khai ra
mặt chống đối chính quyền nhưng
tư tưởng tự do và bình đẳng
của họ đi ngược lại với chủ
trương trấn áp và quản chế
của bọn bạo chúa. Cũng như những
bang hội tự do khác, Cái Bang thường
xuyên chịu sức ép và tấn công
của bọn Sùng binh và Hắc Kỳ.
Đường tới tổng đàn Cái
Bang luôn bị tường lửa phong tỏa
và Hắc Kỳ thường xuyên rình
rập đánh phá. Chuyện Sùng binh
cố tình tấn công và khống chế
bang chủ trong tình hình bùng nổ bạo
động này chẳng có gì đáng
ngạc nhiên. Nhưng dùng kế mỹ nhân
dồn ép bang chủ vô tử lộ lại
không chắc là bọn nó khống chế
được bang chủ. Bà Năm, nhìn
những dấu vết để lại tiểu
bối nghĩ rằng Phan đại hiệp đã
thoát đi.
Ngã nghe tới
đó không hiểu sao thấy lòng mình
nhẹ nhõm, gần như là mừng rỡ,
liền hỏi:
– Đi về
hướng nào?
Nặc tử
chỉ tay về hướng nam:
– Hướng
thành eBay.
– Hai bà
cháu mình đi liền tới đó
coi thử.
Nặc tử
lắc đầu:
– Không!
Trong thành eBay nhất định có chuyện
bất thường xảy ra. Lẽ ra mình
phải tránh xa chỗ này, ngặt một
nỗi hành lý mất hết không thể
nào đi tiếp được. Hay bà Năm
tạm thời ở lại ngoài đây
với Tiểu Cáp Mô. Tiểu bối vô
trong đó tìm những vật dụng cần
thiết rồi trở ra ngay.
Ngã gạt
ngang:
– Ta đã
vô tới đây thì bất chấp
hiểm nguy.
– Được
rồi. Nếu bà Năm muốn vậy thì
tiểu bối đưa đi, nhưng dù sao
cũng nên tránh đi vào cổng chính
phía trước. Hai bà cháu mình
có thể đi vòng qua mé bên phía
tây, mất thêm vài giờ nữa nữa
nhưng khả năng đụng độ sẽ
ít hơn nhiều.
Nói rồi
nó huýt sáo kêu Tiểu Cáp Mô.
Bộ ba đồng hành đi về hướng
tây. Trời càng lúc càng lạnh
dữ dội, gió thổi tới mang theo cát
bụi và những bông tuyết phất
phơ. Ngã gồng hết sức chịu lạnh
gần cúi gập người mà bò
đi. Nặc tử vừa ho vừa càm ràm:
– Thật
là xui xẻo, chưa tới nơi đã
gặp bão tuyết như vầy. Qua mấy
ngày dở sống dở chết, tiểu bối
chỉ mong tới được thành để
ăn ngon mặc ấm, ngủ một giấc dài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét