*** |
Nặc
tử khoát tay cho Tiểu Cáp Mô đi
trước dò đường. Hai bà cháu
không dám tiến tới cổng thành
mà nép sau mấy hàng tùng quan sát.
Không gian yên ắng ghê rợn. Gió
thổi qua mấy dãy nhà hoang không một
bóng người. Nặc tử lo lắng nói:
– Cổng
Tây này luôn có ngựa xe nhộn
nhịp như mở hội, nay vắng lặng như
vầy thì chắc trong thành đã có
chuyện không hay. Hai bà cháu mình
đã đi một đoạn đường
dài để tới đây lại mất
hết hành lý, chẳng lẽ rồi không
vào thành mua sắm. Bà Năm cứ
bám sát theo tiểu bối, nhất định
mình phải tìm cho ra chỗ nghỉ chân
qua đêm trong thành. Rồi còn lùng
kiếm thêm một số vật dụng đi
đường. Ngoài bốn cổng chính
ra, còn có một số con đường
nhỏ dẫn vào thành, hy vọng ở đó
không có ổ mai phục.
Hai
bà cháu rời con đường chính,
chuyển hướng sang trái. Vượt qua
một vùng gò xương rồng dày
đặc thì tới sát bờ tường
đá cao ngất. Dưới chân tường
lều bạt giăng ngổn ngang, một số
bị kéo sập còn treo lỏng chỏng,
một số bị gió cuốn văng ra đồng.
Đồ đạc vật dụng nằm vương
vãi khắp nơi lẫn trong tuyết trắng.
Nặc tử kéo ngã vô một cái
xưởng gỗ nhỏ, bên ngoài cây
tạp chất hàng đống lớn, bên
trong dãy nhà kho gỗ bào láng xếp
gọn gàng còn thơm mùi nhựa. Hai
bà cháu đi vòng qua bên lò đốt
nằm sâu phía chân tường. Cánh
cửa lò mở toang hoang, gỗ xếp nửa
trong nửa ngoài, không rõ là gỗ
chưa sấy, hay gỗ đã sấy xong đang
được vận chuyển ra ngoài. Cảnh
vật hỗn độn hoang tàn làm ngã
có cảm tưởng như bọn người
làm ở đây vì lý do gì mà
phải đột ngột bỏ ngang công việc
để chạy tháo thân.
Phía
sau lò sấy là chỗ chất củi tạp
để đốt lò. Bụi khói mồ
hóng bám đen nghịt. Nặc tử thò
tay vô giữa đống củi kéo mạnh,
cả đống củi bỗng dịch chuyển
về phía trước. Hóa ra đống
củi này nằm trên một giá sắt
có bánh xe bên dưới. Phía sau
chân tường hiện ra một khoảng đá
màu sáng do ít bị ám khói.
Nặc tử tìm cách moi mấy cục đá
tảng ra. Ngã cũng xông vô phụ nó,
khi đó mới biết, mấy cục đá
này chỉ đắp sơ sài lên mặt
gỗ. Đó là một cánh cửa có
gắn bản lề trơn tru mở ra một con
đường hầm cỡ bằng cái miệng
lu. Ngã nhìn vô con đường hẹp
âm u, lo lắng hỏi:
– Ai
xây con đường bí mật này?
– Những
blogger đi trước.
– Để
làm gì?
– Để
tránh khỏi sự theo dõi của bọn
Sùng binh và Hắc Kỳ. Có muôn
ngàn con đường bí mật dẫn
đi trong Chốn Manh Động, chỉ có
đám blogger thân thiết chia sẻ với
nhau.
Ngã
cảm động gật đầu. Tiểu Cáp
Mô từ phía sau bươn tới, nó
không chờ Nặc tử ra lịnh mà tự
động lách mình chui tuốt vô
đường hầm. Chừng tàn cây
nhang, nó chui trở ra chép miệng kêu
oàm oạp. Nặc tử nói:
– Chúng
ta đi thôi, bà Năm bò theo nó.
Tiểu bối bọc hậu.
Đường
hầm rất dài, nhưng bên trong tương
đối khô ráo và thoáng khí,
lại chia ra làm nhiều lối. Qua khỏi ba
khúc quanh, cái bóng đen của Tiểu
Cáp Mô biến đâu mất. Trước
sau không có tiếng động gì. Ngã
còn chưa biết bò đi đâu thì
thấy có ánh sáng leo lét đằng
trước. Dường như là một ô
cửa tròn có che màn vải. Ngã
bò từ từ về phía ánh sáng.
Khi vạch màn nhìn ra thì ngạc nhiên
thấy mé bên ngoài là một cái
giường trải gấm xa hoa, bốn phía
trướng thêu lộng lẫy rủ kín.
Ngã còn chưa kịp định thần
đã nghe tiếng Nặc tử từ phía
sau lột xột bò tới. Nó nắm chân
ngã giật mạnh, rồi thì thào
hỏi:
– Có
thấy động tĩnh gì ngoài đó
không?
Ngã
bị nó nắm chân thì hơi bực
mình nhưng ráng nhịn mà nói
cho tử tế:
– Chẳng
nghe động tĩnh gì.
Ngã
nói xong thì vạch màn chui ra. Bàn
chân vừa đạp lên mặt nệm đã
thấy êm ru như bước lên tơ mộc
miên. Nặc tử cũng chui ra theo, nó sững
người nhìn đám màn trướng
treo lòng thòng bỗng rồi cười
toe toét:
– Chuyến
này gặp may. Không ngờ lại được
dẫn vô đây.
Ngã
lạ lùng hỏi:
– Đây
là đâu?
Nặc
tử vén màn nhìn ra ngoài rồi
gật gù nói:
– Xem
ra bọn mỹ nữ chốn này làm ăn
phát đạt quá. Chỉ tiếc là
mấy em trốn sạch đâu hết, chẳng
ai thù tiếp bà cháu mình. Năm
ngoái trang web của tiểu bối bị Hắc
Kỳ tấn công, đường link bị
đẩy sang những chỗ như vầy, toàn
là hot girl với sexy girl. Mát mẻ lắm.
Ngã
nghe nói vậy thì đã hiểu ra bảy
phần, sực nhớ tới lần trước
bị nó đưa đường vô chốn
lầu xanh, suýt nữa thân bại danh liệt.
Thằng con khỉ này rõ ràng là
phường ăn chơi đàng điếm,
chuyên lui tới những nơi ô uế. Ngã
không muốn nghe nó nói nhảm nữa,
liền vạch trướng chui ào ra.
Bên
ngoài căn phòng trang hoàng màu sắc
loè loẹt, thiệt đúng là phường
hạ tiện. Không biết tụi này vội
vàng chạy đi đâu mà gương
lược son phấn rơi rớt khắp trên
nền nhà. Nặc tử cũng leo khỏi
giường, lật đật phóng theo ngã,
nó hạ giọng nói:
– Bà
Năm bám sát theo tiểu bối.
– Để
làm gì – Ngã sẵng giọng hỏi.
Không
ngờ Nặc tử nghiêm trang nói:
– Tình
hình trong thành chưa rõ ra sao, nhưng
tiểu bối đoán là, bọn Hắc
Kỳ đã đánh chiếm toàn bộ
thành eBay.
Lúc
này ngã mới giật mình nhận ra,
Tiểu Cáp Mô đi lạc đằng nào,
bây giờ mới thấy chui ra khỏi đường
hầm. Mặt mũi mình mẩy nó nám
đen khói, lại vừa khịt mũi vừa
ho sù sụ. Nặc tử nhìn nó lom
lom một hồi. Ngã cũng lấy làm
lạ, lần này không thấy Nặc tử
chửi rủa gì mà chỉ khoác tay
kêu tên người cóc đi ra trước.
Hai bà cháu men theo mấy tấm màn gấm
hoa, lần ra cửa chính. Quả như lời
Nặc tử nói, bên ngoài hoang vắng
không một bóng người. Đường
xá ngổn ngang đồ đạc, thứ
còn nguyên, thứ bị bánh xe cán
qua méo mó. Bảng hiệu xanh đỏ
giăng mắc rộn ràng, cái rớt
xuống đất, cái treo đong đưa.
Đa phần cửa sắt đều kéo kín
mít. Mấy cánh cửa kiếng bị đập
bể nát, miểng văng vung vãi. Ngã
nhìn vô bên trong. Từng đống
thùng hàng bị xô đẩy, bị
rạch nát, bị xé tung ra.
Ở
cuối con đường, mấy cửa hiệu
còn bị phá huỷ nặng nề hơn.
Vách tường đổ sụp, gạch văng
tung toé như bị đặt mìn. Nặc
tử nhìn sững cái cột điện
bên đường. Cột sắt lớn bằng
cổ chân bị một sức mạnh kỳ
quái nào đó bẻ cong như cung
tên. Tuyệt nhiên không một bóng
người. Mùi cháy khét khó chịu
theo gió đằng đông dồn dập
đưa tới.
Nặc
tử dáo dác nhìn tới nhìn lui,
rồi quay sang ngã:
– Không
ngờ tình hình lại tồi tệ như
vầy. Tiểu bối tìm nơi nghỉ chân
cho bà Năm rồi đi lùng những vật
dụng cần thiết.
Bên
kia đường là hiệu thuốc bắc,
góc đường lại thấp thoáng
bảng hiệu thuốc tây. Ngã mừng rỡ
nói:
– Khoan
đã. Ta cần bốc theo vài thang thuốc.
Nặc
tử hối hả gạt ngang:
– Chuyện
bốc thuốc từ từ tính sau.
Hai
bà cháu đi như chạy vòng qua mấy
con hẻm nhỏ, khu này có lẽ là
khu nghệ sĩ chuyên bán vật liệu
cho ngành hội họa. Vài gian phòng
triển lãm tranh vẽ, màu sắc rực
rỡ. Một gian hàng lớn bán đủ
loại nhạc cụ, cây đàn mandolin bể
nát nằm ngay cửa ra vô. Con phố hẹp
dần, qua một khúc quanh là những gian
hàng bán toàn quần áo lót
phụ nữ. Nặc tử nói:
– Mình
ghé vô đây.
Ngã
giật mình chửi thầm, thằng này
quen tật nói giỡn chơi, trời lạnh
cắt da như vầy không lo đi mua áo
ấm mà vô đây mua đồ lót. Không ngờ nó thật tình muốn vô
chỗ này. Thằng tiểu quỷ lân la
tới bên mấy cánh cửa đóng
kín, ghé mắt dòm vô. Ngã bực
mình chưa biết nói sao đã thấy
Nặc tử khoái chí đứng trước
một gian hàng có treo hình Marilyn Monroe
mặt cái xu chiêng đỏ chót. Nó
rút trong túi áo ra một cái que
thép, ngoáy qua ngoáy lại vài lần
ổ khóa trên cánh cửa tiệm bán
áo quần. Vừa mở được cửa
nó liền đưa tay ngoắc ngã, thấy
ngã còn chần chừ nó la lên:
– Bà
Năm, lẹ lẹ dùm. Vô đây nghỉ
chân đã.
Đó
là một gian hàng nhỏ sạch sẽ
sang trọng. Áo quần lót đủ kiểu,
đủ nhãn hiệu, lớp treo trên
tường, lớp xếp trong tủ kính, lớp
cột từng bó trên mặt bàn. Trong
góc là chỗ thử quần áo có
hai tấm màn dày vây quanh. Nặc tử
đóng cửa, kéo màn che rồi đi
thẳng ra mé sau. Gian phòng phía sau chật
chội tối tăm. Bên trái có một
bàn bếp nhỏ, phía trên xếp đủ
xoong nồi chén dĩa. Nhà vệ sinh treo
màn nhựa nằm thụt ra sau. Bên phải
là đống bao nilon đựng quần áo
xếp cao gần tới nóc nhà. Nặc tử
đi về phía cánh cửa hẹp nằm
khuất sau đống áo quần, nó kéo
mấy bao nilon qua bên, tìm cách mở
cửa. Cánh cửa này thông ra một
cái sân khá rộng có vẻ như
là bãi đậu xe và nhà kho. Nặc
tử gật gù khen:
– Chỗ
này tuyệt lắm. Mình có thể
nghỉ qua đêm ở đây.
Nó
lôi mấy bao áo lót đổ vô
chỗ thay đồ rồi nói:
– Bà
Năm vô đó nằm nghỉ đi, nhớ
kéo màn kín lại. Tiểu bối đi
tìm một số đồ đạc cần
thiết, khoảng ba tới bốn giờ nữa
sẽ quay về.
Nó
quay qua nhìn Tiểu Cáp Mô chằm chằm
rồi cất tiếng dặn dò:
– Thằng
người cóc nghe đây. Mày ở
lại đây canh chừng cho bà Năm ngủ,
nếu có chuyện gì thì đưa
bà Năm trốn ra cửa sau, kẻ nào
cản đường cứ thẳng tay hạ
thủ.
Gã
người cóc gật đầu nhảy lùi
vô góc nhà. Hai con mắt lồi loang
loáng nhìn về phía ngã.
Nặc
tử theo cửa trước đi ra. Ngã chui
vô đống áo lót nằm, lơ mơ
nghĩ tới đoạn đường nhọc
nhằn kỳ thú vừa đi qua, thiếp đi
lúc nào không biết.
Ngã
thức dậy khi gian phòng tràn ngập mùi
đồ ăn. Trời bên ngoài đã
xế chiều, chút ánh sáng lợt
lạt soi qua mép màn cửa. Bên trong
gian hàng nửa sáng nửa tối. Nặc
tử lui cui nấu nướng bên cái bếp
dầu. Ánh sáng vàng nhạt tỏa ra
từ đó, mùi đồ ăn thơm
tho cũng tỏa ra từ đó. Nặc tử
nghe tiếng ngã trở mình, nó khua đũa
quay lại cười:
– Bà
Năm đói rồi phải không? Thức
ăn ê hề trong mấy cửa hàng. Bà
cháu mình ở lại đây nghỉ
ngơi vài tháng mà không có kẻ
quấy rầy thì sướng lắm.
Ngã
thấy đói bụng cồn cào, thiệt
tình lúc này cũng chỉ còn nghĩ
tới chuyện ăn uống. Hai bà cháu
ngồi trong bóng tối nhập nhoạng. Thức
ăn xếp trên sàn nhà, có thịt
bò xào dưa leo muối chua, canh bí đỏ
nấu hột sen, cá rô chiên, trứng
vịt muối. Ngã gắp miếng tròng
đỏ trứng vịt muối đưa lên
miệng, khoan khoái và miếng cơm nóng,
nghe vị mặn bùi tan trong trên lưỡi.
Nặc
tử vừa nhai ngồm ngoàm vừa kể:
– Mé
bên này một số hàng quán phố
xá còn nguyên vẹn nhưng mé bên
đông một nửa thành phố đã
bị phóng lửa đốt cháy. Tiểu
bối có gặp hai tên thợ kim hoàn,
họ lén lút từ Yên Nhiên về,
tìm cách vận chuyển số hàng
hóa còn bỏ lại ra khỏi eBay. Bọn
người này đều là những cao
thủ, công lực xem ra chẳng phải tầm
thường, nhưng vẫn ra chiều khiếp sợ
lắm. Họ chỉ vội vàng thu dọn một
số nữ trang quý rồi lên đường
đi ngay. Thành ra tiểu bối cũng không
hỏi được nhiều. Theo lời họ,
thành eBay đã bị biến thành
vùng chết, Đông-Tây link cũng bị
phá huỷ nặng nề, cài đặt
vô đó là nhiều đường
dẫn giả đầy hiểm nguy. Tin tức này
hiện đang truyền đi trong Ảo Giới.
Đêm mùng ba, cách đây đúng
một tuần, bọn Hắc Kỳ mở chiến
dịch tấn công eBay, cô lập mọi
ngả đường liên lạc cũng như
vận chuyển hàng hóa. Một giờ
sau, khi tiến sát tới cổng thành,
chúng dùng cầu lửa bắn vào đốt
cháy thành phố. Đám dân buôn,
khách hàng cũng như thương nhân
nháo nhào chạy ra khỏi cổng thành
đều bị Sùng binh giữ lại nhận
mặt, một số người bị chúng
áp tải đưa đi. Bọn Sùng binh
sục sạo vô từng cửa hàng tìm
kiếm, hình như chúng đốt thành
phố chỉ để tìm một người
nào đó...
Ngã
ngắt ngang:
– Phan
bang chủ?
– Tiểu
bối cũng đoán như vậy. Có vẻ
như là, Phan bang chủ bị trọng thương
phải vào eBay ẩn náu.
– Bọn
súc sinh này vì truy tìm một người
mà đốt cháy nửa thành phố.
– Bà
Năm đừng quên bọn súc sinh đó
chính là Hắc Kỳ. Đừng nói
chuyện đốt nửa thành phố, chuyện
thả trùng độc tiêu diệt cả
một vùng dân cư chúng cũng không
từ.
Ngã
thở dài, lo lắng nói:
– Không
biết Phan đại hiệp còn nương
náu trong thành hay không? Thương thế
ra sao?
Nặc
tử nhai đang tóp tép bỗng dừng
lại, nó nhìn ngã soi mói như
kiểu mấy bà già ế chồng.
– Sao
tự nhiên bà Năm quan tâm tới lão
họ Phan này? Một người có công
lực siêu phàm như bang chủ, ra vào
eBay dễ như trở bàn tay, dù có
trọng thương đi nữa bọn Sùng
binh cũng khó lòng cản nổi.
– Ngươi
nghĩ rằng, có cái gì không ổn?
– Tiểu
bối nghĩ, có một áp lực nào
khác, buộc họ Phan phải ở lại
eBay.
– Áp
lực gì?
Nặc
tử đột nhiên cười khì:
– Cái
này chỉ là nghi vấn, không nói
nhảm cho bà Năm nghe được. Phan đại
hiệp rất ghét những kẻ nói
nhảm.
Ngã
nghe nó tế nhị nói vậy thì đâm
ra nể trọng, không dám ép nó
nữa. Hai bà cháu đổi sang chuyện
tào lao khác, lúc ăn cơm xong, trời
bên ngoài đã tối hẳn. Nặc
tử kéo kín màn che cửa, thắp
ngọn đèn cầy nhỏ. Nó lôi
đống hành lý ra giữa phòng xắp
xếp lại gọn gàng rồi căn dặn
Tiểu Cáp Mô:
– Mày
lo chuyện vác đống hành lý này.
Nó
quay qua ngã, trịnh trọng nói:
– Bà
Năm. Tiểu bối tìm cả buổi chiều
mới được cây cuốc chim. Không
đẹp như cây cuốc cũ, nhưng thép
tốt lắm.
Trong
bóng đèn cầy lờ mờ, lưỡi
cuốc hiện ra loang loáng. Ngã cầm cây
cuốc trên tay. Gỗ cán bóng loáng,
phần cuối đẽo gọt vừa nắm
tay, phần nối vô lưỡi bọc thép
rất chắc chắn. Cái mỏ chim ngắn
hơn cây cuốc cũ của ngã nhiều
lại không nhọn, nhưng cả lưỡi
và mỏ đều được rèn dũa
vững chãi cân đối. Ngã múa
thử một vòng nhỏ trong căn phòng
hẹp, cảm thấy rất ưng ý. Nặc
tử cười:
– Có
đưọc không, bà Năm?
Ngã
cảm khích gật đầu:
– Hảo
hài tử. Ngươi thật là chu đáo.
Chỉ cần mài dũa lại cho bén là
sử dụng được.
Nặc
tử đưa cho ngã cái áo khoác
da thiệt mềm.
– Bà
Năm đắp áo mà ngủ. Tiểu bối
cũng phải làm một giấc. Sáng mai
bà cháu mình lại lên đường.
Lương khô và những vật dụng
cần thiết tiểu bối đã chuẩn
bị xong.
Nó
chui vô góc nhà, cuộn mình trong cái
khăn len, một lúc sau đã ngáy
khò khò. Ngã nằm thao thức một
lúc rồi cũng thiếp đi.
Tiếng
thét hãi hùng trong đêm vắng
làm hai bà cháu giật mình choàng
tỉnh. Tiểu Cáp Mô nhảy tới bên
cửa chính, vạch màn nhìn ra. Tiếng
động ầm ĩ nổi lên phía nam
một lúc sau thì tắt lặng. Nặc
tử bò tới bên ngã, thì thầm:
– Bà
Năm mặc áo ấm vô, mình phải
đi liền.
Nó
búng tay kêu Tiểu Cáp Mô tới:
– Mày
cõng hành lý theo sau canh chừng.
Ngã
xách cuốc theo Nặc tử đi ra lối
cửa trước. Bên ngoài gió bão
lạnh tê tái, tuyết rơi mù mịt,
con đường phủ trắng như trải
bông gòn. Nặc tử than:
– Thiệt
là khổ. Bây giờ bước ra đường
là để lại dấu vết. Bà cháu
mình phải leo nóc nhà đi thôi.
Ngã
với Nặc tử nhảy lên nóc nhà,
trên đó phủ tuyết trơn trượt.
Tiểu Cáp Mô biến mất trong bóng
tối chẳng nghe động tĩnh gì. Thân
pháp thằng người cóc này thật
khó hiểu, bộ dạng ô dề cục
mịch của nó lướt đi trong đêm
vắng lại chẳng để lại tiếng
động nào, còn hơn cả đại
cao thủ. Trời vẫn tiếp tục đổ
tuyết trắng mịn như rây bột. Nặc
tử đứng bên ngã bỗng giật
mình quay sang bên kia đường. Ngã
cũng nhìn sang đó, chỉ thấy mái
nhà lùm cây lô nhô trong bóng
trăng. Ngã lo sợ hỏi:
– Có
chuyện gì vậy?
– Vẫn
là kẻ bám theo bọn mình từ
trại Trừng Giới tới đây. Không
hiểu nó muốn cái gì.
Ngã
hồi hộp nhớ tới cái bóng trắng
trên triền núi Răng Sói. Nặc tử
thì thào:
– Chỉ
lạ một điều, nhiều khi nó tới
rất gần mà không nghe Tiểu Cáp
Mô báo động. Không lẽ bọn
này...
Nặc
tử nói tới đó thì ngưng
ngang. Ngã cũng ớn lạnh nghĩ, cái
thằng người cóc xấu xí đó
biết đâu đã bán đứng
mình từ lúc nào.
Nặc
tử quay sang nhìn bên kia đường
một lần nữa rồi kéo ngã tiến
về phía nam thành. Cũng may khu phố
này đường xá rất hẹp nên
ngã với Nặc tử có thể từ
mái nhà này nhảy qua mái nhà
kia mà không để lại dấu vết
trên đường. Hai bà cháu qua một
ngã tư thì giảm dần tốc độ
rồi dừng lại núp sau tấm bảng
hiệu lớn. Bên kia đường là
tiệm thuốc tây. Khoảng sân tuyết
trước cửa tiệm bị quần nát.
Từ cửa tiệm tới giữa sân máu
me vương vãi. Cánh cửa tiệm mở
toang hoang nhưng bên trong tiệm tối đen.
Ngã cố vận nội công nhìn vô,
cũng không thấy được gì ngoài
cái bàn, hay cái ghế, nằm lật
ngửa nền nhà. Ngã nói với Nặc
tử:
– Vừa
có đánh nhau ở đây.
Nặc
tử lắc đầu:
– Không
đúng. Dấu máu vương vãi dẫn
từ trong tiệm ra tới chỗ có nhiều
vết chân ngựa. Tiểu bối đoán,
đám người này là những
chiến binh blogger từ bình nguyên Apple về
ngang đây, họ vào tiệm thuốc bị
vướng bẫy của bọn Hắc Kỳ để
lại. Mấy người bị thương nặng
được bạn bè dìu lên ngựa,
băng bó sơ sài. Ngay sau đó cả
bọn quay ngựa trở về lại phía
nam.
– Hắc
Kỳ đặt bẫy trong tiệm thuốc làm
gì?
– Hồi
chiều tiểu bối đi một vòng quan
sát mới thấy, tất cả các tiệm
thuốc tây cũng như thuốc bắc trong
thành phố đều bị đặt bẫy.
Có hai nghi vấn. Một là, bọn Hắc
Kỳ chưa bắt được Phan bang chủ,
nhưng chúng hy vọng bang chủ còn ở
lại trong thành, vì cần thuốc trị
thương mà sập bẫy trong mấy tiệm
thuốc. Nghi vấn thứ hai, Hắc Kỳ đặt
bẫy để tiêu diệt các chiến
binh blogger. Từ chiến trường Đông
Nam qua Tử Mạc, hay từ Nam Thổ lên
Trung Du, các chiến binh thường ghé
qua thành eBay để mua sắm vật dụng.
Những thứ tối quan trọng luôn được
tìm mua là vũ khí và thuốc
men. Vũ khí đã bị bọn Hắc
Kỳ lấy đi hết nhưng thuốc men vẫn
để lại cùng với những cạm
bẫy độc địa. Bọn vô tiệm
thuốc này đều thuộc hàng đại
cao thủ, vậy mà vẫn sơ ý đến
nỗi bị trọng thương. Không biết
có ai bỏ mạng hay chưa.
– Ngươi
có biết bọn người này thuộc
môn phái nào không?
– Hiện
nay có quá nhiều môn phái tràn
vô Ảo Giới, khó lòng mà đoán
được.
Ngã
định rủ Nặc tử xuống tiệm
thuốc coi thử, nhưng đúng lúc đó
nó hoảng hốt giật tay ngã:
– Nguy
rồi, tụi Sùng Binh tới. Mình phải
rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
Vừa
lúc đó, tiếng tù và từ
phía nam gióng giả vọng tới. Nặc
tử hối hả kéo ngã phóng chạy
trên mái nhà. Tiếng la hét, tiếng
ngựa hí đột ngột nổi lên ầm
ĩ. Ở ngã tư đường, Nặc
tử bất thần nhảy sang mái nhà
hướng đông, ngã cũng lật đật
đổi hướng theo nó. Khi đó
ngã hoảng hốt nhận ra, phía sau lưng
mình có những tiếng động kỳ
lạ đang ráo riết đuổi theo. Không
phải là tiếng ngựa phi, không phải
là tiếng chân người chạy. Đó
là những tiếng đập huỳnh huỵt
dữ dội trên mặt đất, như
những cái chày vồ khổng lồ giã
liên tục xuống lòng cối.
Nặc
tử la lên trong tiếng gió gào:
– Bọn
Sùng binh.
Hai
bà cháu phóng ào ào trên mái
nhà mà chạy, nhiều đoạn đường
rất rộng tưởng không nhảy qua được
cũng phải lấy hết sức phi thân
qua. Tiếng động nặng nề kỳ quặc
vẫn đuổi theo ráo riết phía sau.
Những mái nhà phủ kín tuyết
trôi đi vùn vụt, trong ánh trăng
mờ ngã không nhận ra được
mức độ phá hủy, cho tới khi phóng
lên mấy rui mè sụp đổ thì
suýt nữa ngã lọt tòm xuống
đất. Nặc tử cũng hoảng hốt la
lên:
– Chỗ
này bị đốt phá hư hỏng hết
rồi.
Không
dám chần chờ, hai bà cháu phải
nhảy đại xuống đường. Tuyết
đóng dày trên mặt đường,
dấu chân để lại hiện rõ mồn
một thật là đáng sợ. Hai bà
cháu cũng không còn cách nào
khác, cứ nhắm đường chính
mà chạy thiệt nhanh về phía đông.
Khoảng một canh giờ, phố xá thưa
thớt dần, trước mặt hiện ra cánh
rừng phủ tuyết trắng xóa. Nặc tử
hét lên trong gió tuyết:
– Tới
rừng là thoát…
Tiếng
hét của Nặc tử chìm trong những
tiếng động hãi hùng phía sau.
Khi những tàn lá tùng đầu tiên
hiện rõ, chỉ còn cách khoảng
vài mươi bước chân, một luồng
gió lạnh lẽo hôi thối ghê rợn
từ sau ập tới đẩy ngã té
xấp xuống mặt tuyết. Cây cuốc
văng ra phía trước. Ngã nằm vùi
mặt trong lớp tuyết dày còn chưa
kịp ngẩng đầu lên, toàn thân
đã bị một chấn động dữ
dội tưởng như bể nát cả lục
phủ ngũ tạng. Một luồng hơi lạnh
từ trên lưng đột ngột xông vô
cơ thể, ào ạt tấn công các
huyệt đạo. Ngã hét lên một
tiếng phun ra ngụm máu bầm trên mặt
tuyết. Mé bên kia cũng nghe Nặc tử
hét lên thê thảm. Trong cơn nguy cấp,
ngã cố vận nội khí đan điền,
phong toả các huyệt đạo, rồi lật
người quay ngửa lại.
Trước
mắt ngã là một con quái vật to
lớn dị thường. Ngã nằm dưới
tuyết nhìn lên thấy cái bụng
trắng hếu bóng lưỡng của nó
đang tiến gần lại mình. Cái đầu
côn trùng đen đúa có cặp
mấu nhọn đang cúi thấp xuống. Mùi
xú thúi ghê tởm xông tới làm
ngã gần như nghẹn thở. Ngã lần
tay xuống thắt lưng tìm con dao truy thủ,
chờ con quái vật cúi gần xuống,
ngã bất thình lình phóng người
lên đâm thẳng mũi dao bén ngót
vô cái bụng trắng mỡ. Mũi dao của
ngã như đâm trúng sắt đá,
trượt qua một bên. Con quái vật
gầm lên hung tợn, sáu cánh tay đen
đúa cùng bổ nhào xuống.
Trong
phút giây cận kề cái chết, ngã
bỗng thấy con quái vật to lớn bị
nhấc bỗng lên, thân hình trắng
hếu nặng nề của nó vụt bay qua
người ngã. "Ầm". Từ phía
rừng tùng vang lên một tiếng động
dữ dội. Tuyết bay vung vãi rơi xuống
lộp độp trên mặt ngã. Khi đó,
ngã mới nín đau vận nội công
bò dậy. Cái xác con quái vật
đập vô thân cây bể nát
thành một đống nhầy nhụa. Mấy
cây tùng gần bên bị chấn động
cũng rụng hết tuyết trắng, lòi ra
từng tàn lá xanh. Ngã còn chưa
định thần, lại thấy một cái
bóng trắng to bự khác bay ào vô
tảng đá lớn. Tiếng động dữ
dội vang lên, đá tuyết bay tung toé.
Cả thân hình con quái vật và
tảng đá sau cơn chấn động chỉ
còn là một đống lổm nhổm
bấy nhầy. Tiếng Nặc tử la lên
phấn chấn:
– Hàng
long thập bát chưởng, quả là
không hư truyền.
Ngã
nghe tới đó thì thất đảm,
lật đật đứng lên, vừa vặn
lúc Phan bang chủ ra tay giết chết con quái
vật cuối cùng. Ngã cố nín đau
đi về phía bang chủ, định chấp
tay tạ ơn cứu mạng. Vừa lúc đó,
bang chủ quay mặt nhìn về phía ngã…
trời đất bỗng dưng quay cuồng. Ngã
ôm cây cuốc vô lòng, cất tiếng
hoan hỉ gọi:
– Ngưu
lang.
Bóng
người xưa hiện ra lồng lộng xô
dạt trời dông, hồn ngã bỗng lạc
vô cõi sương mù. Bao nhiêu yêu
thương, bao nhiêu kỷ niệm tuổi mười
tám lại quay về. Ngã nghẹn ngào
định bước về phía bang chủ,
nhưng do quá xúc động mà hơi
lạnh tràn ào ạt vô sống lưng
phong toả các huyệt đạo.
Không
biết ngã đứng chết sững như
vậy bao nhiêu lâu, cho tới khi nghe tiếng
Nặc tử rên rỉ từ cõi u mê
nào, thì ngã lần hồi tỉnh lại.
– Bà
Năm ơi. Bớ bà Năm, ba hồn chín
vía về ăn cơm với cá.
Ngã
rùng mình, thấy thân thể mình
cứng đơ, lại cố vặn mình,
những tiếng rạn lách tách kỳ dị
vang lên. Khi đó, ngã mới biết,
cả thân mình đã bị đóng
băng kín mít. Ngã xoa tay gỡ lớp
băng trên mặt, mấp máy môi nói:
– Sao
lại ra cớ sự này?
Nặc
tử nhăn nhó quay lưng lại phía
ngã, kéo áo lên. Khi đó, ngã
thất kinh nhận ra trên lưng Nặc tử
in vết tím bầm hình bàn tay sáu
ngón. Ngã rùng mình, miệng đắng
nghét hộc ra thêm một ngụm máu
bầm. Hơi lạnh khủng khiếp trên
lưng lại chực tản mát khắp cơ
thể. Ngã kinh khiếp nói với Nặc
tử:
– Chắc
là ta cũng trúng Hàn băng chưởng
của bọn quái vật này.
Nặc
tử kéo áo xuống.
– Phan
bang chủ nói, hai bà cháu mình nhờ
có chất độc hoàng điệt
trong cơ thể nên dễ dàng chống cự
lại được hàn băng chưởng
của Sùng binh. Chỉ cần tự dưỡng
thương vài ngày là thu hồi công
lực. Lần trước tiểu bối trúng
Hàn băng chưởng mà xém mất
mạng là vì cơ thể trước đó
đã bị nhiễm độc trùng của
Hắc Kỳ. Hai thứ độc địa này
mà gặp được nhau thì phá
nát kinh mạch.
Ngã
nghe tới họ Phan thì mặt nóng bừng:
– Phan
đại hiệp đã đi rồi sao? Ta
thật là thất thố, chưa kịp nói
lời cảm tạ.
Nặc
tử phẩy tay:
– Ông
này tính tình cổ quái. Bà
Năm cảm ơn chưa chắc ổng đã
nhận nhưng thấy bà Năm đứng
như trời trồng, miệng lảm nhảm lắp
bắp là ổng vui lắm.
Ngã
cảm động hỏi:
– Nặc
tử, Phan bang chủ có phong lưu tuấn tú
không?
Nặc
tử nghe ngã hỏi tới đó thì
làm rớt cây kiếm xuống đất,
lại chẳng thấy lượm lên mà
trợn mắt nhìn ngã như thấy người
cõi trên hiện xuống. Ngã không
nghe nó trả lời gì thì buồn bã
nói tiếp:
– Phan
đại hiệp nhìn thoáng qua có vẻ
gì rất giống người yêu của
ta hồi đó. Nhưng chắc chắn là
không thể sánh bằng.
Nặc
tử đưa tay lên che ngang miệng không
biết để làm gì, nhưng rồi
lại thấy nó hạ tay xuống cung kính
nói:
– Bà
Năm quả là kẻ chung tình hiếm
có. Tiểu bối có đọc mấy
bài viết của bà Năm trong Miền
Hư Ảo, nhưng không ngờ tình nghĩa
của bà đối với người đã
khuất lại sâu đậm như vậy. Bà
Năm nói phải, Phan bang chủ không đẹp
trai được như chàng Ngưu đâu.
Ngã
nghe tới đó thì chỉ muốn oà
lên khóc, nhưng đành gạt nước
mắt nói rằng:
– Dù
sao ông ấy cũng một lần cứu mạng
bà cháu ta, chứng tỏ đó là
kẻ nghĩa hiệp. Không biết chuyện
xảy ra trong thành eBay có phương hại
gì tới Phan đại hiệp không?
Nặc
tử phẩy tay:
– Bọn
sai nha Sùng binh thì làm gì được
ông ấy. Nhưng mỹ nhân quàng khăn
đỏ đang dưỡng thương trong
thành, bởi vậy mà bang chủ phải
lưu lại eBay thêm vài ngày nữa.
Cũng nhờ đó mà có dịp ra
tay cứu bà cháu mình – Nặc tử
nói tới đó thì ngưng ngang, đảo
mắt nhìn ba cái xác Sùng binh, rồi
hối hả khoác tay – Mình đi thôi,
bà Năm. Phải mau mau rời bỏ chỗ
này.
Ngã
với Nặc tử lại tiến về phía
cánh rừng tùng. Mấy cây tùng
lớn mọc san sát, lá cành len phủ
lên nhau đón hết tuyết rơi, nên
mặt đất bên dưới chỉ lưa
thưa vài cụm tuyết lẫn trong lá
khô. Bởi vậy mà ở chỗ này
không để lại dấu chân. Nặc
tử với ngã đi vòng vèo trong
rừng một lúc thì theo một con đường
nhỏ phủ kín lùm bụi dẫn ra khỏi
tường thành.
Bên
ngoài là cánh đồng cỏ cao lút
đầu, hai bà cháu xông đại
vô đồng tuyết mà đi. Tuyết
đã ngừng rơi, bầu trời quang đãng
đằng đông hửng sáng. Nặc tử
dừng lại bụm tay huýt sáo. Vừa
cạn vài ba hơi thở đã nghe có
tiếng sột soạt phía sau. Tiểu Cáp
Mô trong màn tuyết lùi lũi phóng
ra. Đầu cổ nó đóng băng trơn
láng, hai con mắt lồi lạnh lẽo nhìn
Nặc tử trừng trừng. Nặc tử cũng
trợn mắt nhìn nó, hỏi luôn:
– Vừa
rồi có kẻ giúp ngươi chặn
đường bọn Sùng binh, đúng
không?
Tiểu
Cáp Mô lầm lì gật đầu, lớp
băng trên cổ nó rạn nứt kêu
răng rắc. Ngã kinh ngạc hỏi xen vô:
– Ai
nữa? Sao ngươi biết có kẻ nào
khác chặn đường Sùng binh?
Nặc
tử cười khẩy:
– Bọn
Sùng binh không bao giờ đi lẻ. Tụi
này tuy sức mạnh phi thường và
có món Hàn băng chưởng lợi
hại nhưng xoay trở cực kỳ chậm
chạp và ứng xử rất ngu ngốc. Bởi
vậy mà chúng được huấn
luyện đi thành nhóm bốn đứa
hay tám đứa để lập trận đồ
tứ trượng hay bát quái, đồng
loạt tấn công rồi bao vây đối
phương vô trong trận đồ để
sát thủ. Sở dĩ hôm trước
Phan bang chủ bị nguy khốn ở cổng thành
eBay cũng là do bị trận đồ bát
quái của Sùng binh áp đảo. Phan
bang chủ khôn khéo lợi dụng địa
thế của ba cây cổ thụ, từ đó
biến đổi phương vị để
xuất chiêu chống trả nên thoát
ra được.
Ngã
nghe nó nói vậy thì hỏi:
– Vậy
là có tên Sùng binh nào bị
chặn lại phía sau?
– Phải.
Hoặc là một tên trong bộ tứ
trượng, hay năm tên trong bộ bát
quái. Nhưng sức một người thì
khó lòng chận một lúc năm tên.
– Sao
nhà ngươi biết là "một
người"?
Nặc
tử chỉ sang Tiểu Cáp Mô:
– Tiểu
bối chỉ đoán thôi, còn thằng
này biết rất rõ. Nhưng luật chơi
không cho phép nó tiết lộ thân
phận của chủ nhân.
Tiểu
Cáp Mô nhìn Nặc tử lầm lì
không đáp. Ngã giật mình hỏi
dồn:
– Chủ
nhân nào? Chẳng lẽ kẻ bám theo
bọn ta lâu nay là chủ nhân của
Tiểu Cáp Mô?
– Tiểu
bối đoán vậy, chỉ không rõ
nó muốn gì. Nó bám theo bọn
mình nhưng không bị lạc vô đồng
hoang, bằng một đường link nào
khác nó đi thẳng tới thành
eBay, ung dung ngồi đợi. Tên này có
vẻ rất rành đường đi nước
bước trong Chốn Manh Động.
Ngã
đắn đo nói:
– Nếu
nó chặn đường Sùng binh cho bà
cháu mình thoát đi thì chắc
không phải là kẻ thù.
– Hừ.
Biết đâu nó chính là kẻ
phá đường Đông-Tây link, đẩy
bà cháu mình vô tử lộ. Cuộc
chơi trong Ảo Giới này phức tạp
lắm, nhiều kẻ trà trộn vô đây
không rõ nhằm mục đích gì.
Núp dưới danh nghĩa này, danh nghĩa
nọ, giương đông kích tây ra
toàn đòn ảo. Lúc đầu tiểu
bối cứ tưởng thằng người cóc
này là một loại hình nhân của
action games bị các chiến binh blogger bỏ
rơi rớt dọc đường. Loại hình
nhân vô thưởng vô phạt, chỉ
cần biết cách điều khiển, nạp
đủ năng lượng là sử dụng
được. Không ngờ, nó là loại
sát thủ được kẻ nào lên
chương trình tinh vi với chủ đích
đưa vô chiến trường Manh Động.
Gã chương trình viên này đã
bí mật theo dõi bọn mình từ
trước, ngay thời điểm bà cháu
mình cần người đưa sang sông
là nó đẩy Tiểu Cáp Mô vô
cuộc chơi. Có bao nhiêu sát thủ
loại này đang được đưa vô
Chốn Manh Động? Nhằm mục đích…
Ngã
chẳng hiểu thằng nhỏ họ Nặc này
đang lảm nhảm cái gì, nhìn sang
Tiểu Cáp Mô, nó vẫn đứng
im lìm, bộ mặt phủ băng lạnh lẽo.
Đống hành lý mới gom góp trong
thành eBay đang đè nặng trên lưng
Tiểu Cáp Mô làm cả người
nó gần như nằm bẹp trên đất.
Cặp mắt cam chịu trong veo như ngọc
thạch ngước lên nhìn ngã van
xin. Ngã đâm ra ái ngại, liền
nói:
– Nặc
tử, mình bắt nó mang cả núi
hành lý như vầy, lại còn nghi
ngờ lôi thôi thực là không phải.
Cho dù chủ nhân nó là ai đi nữa
thì Tiểu Cáp Mô cũng đã
giúp đỡ chúng ta rất nhiều rồi.
Nặc
tử không thèm nhìn ngã, nó
xỉa tay vô mặt Tiểu Cáp Mô,
nghiến răng nói:
– Chỉ
sợ lúc bất trắc, hai bà cháu
mình mất mạng dưới tay thằng
người cóc hôi thối này. Được
rồi, để coi game này tao thắng hay chủ
nhân của mày thắng. Con đường
trở về đã xem như không có
thì quyết đấu với nhau một phen
tận mạng cho rõ mặt anh hùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét