*** |
Từ sau chuyện xích
mích xảy ra trong đêm rời thành
eBay, quan hệ giữa Nặc tử và Tiểu
Cáp Mô trở nên tồi tệ không
cứu vãn nổi. Nhiều lúc ngã
cũng hết biết phải đứng về
phía nào, phải phân xử ra sao. Trước
đây, Tiểu Cáp Mô vẫn giữ
nhiệm vụ thức canh chừng cho ngã với
Nặc tử ngủ. Bây giờ thằng nhỏ
họ Nặc bày thêm chuyện thức canh
chừng thằng người cóc. Buổi tối
ngã với nó phải chia phiên nhau canh
gác, dòm ngó thằng đi chung, thiệt
là bực bội hết sức. Tiểu Cáp
Mô bị trói nằm dưới trời
mưa, muỗi mòng bu đen, cứ thè
lưỡi liếm lép bép cả đêm.
Góc bên kia, Nặc tử cũng nằm gãi
sồn sột không ngưng nghỉ. Qua được
hai bữa thì ngã thả Tiểu Cáp
Mô ra, rồi chui vô lều ngủ liền
tù tì. Buổi sáng nghe Nặc tử
la thất thanh, ngã tức mình quá cũng
la làng luôn:
– Nhà ngươi
đừng rộn chuyện. Nó muốn giết
bà cháu mình thì đã có
trăm ngàn cơ hội rồi. Hay là
ngươi đuổi nó đi rồi thay nó
vác đống hành lý.
Tiểu Cáp Mô
lầm lì nhìn sang Nặc tử, cái
miệng rộng toét của nó giận dữ
kéo ngược lên tới mang tai. Nặc
tử hằm hè tuôn ra một tràng
chửi rủa rồi lại sịt mũi than vãn:
– Thiệt là
hết sức chịu đựng. Thời tiết
thối tha này chắc hoá điên cả
lũ. Mình phải đổi hướng thôi.
Nếu phải dầm mưa thêm nửa tháng
nữa thì tiểu bối biến thành con
cóc chết sình.
Ngã bực bội
nói:
– Sao không đổi
hướng từ sớm?
– Vì hướng
này đi về Trạch Thuỷ Khốn, vùng
cứ địa của phái Toái Chỉ.
– Mắc mớ gì
mà đi vô đó?
Nặc tử không
trả lời mà gãi lia lịa lên cặp
giò lở loét. Tự nhiên rồi ngã
cũng đâm ngứa ngáy, muốn gãi
lung tung, bực mình quá, ngã mới nạt
ngang:
– Thằng quỷ
sứ, có thôi gãi được chưa?
Phải cố nghĩ tới chuyện khác chớ
chẳng lẽ ngồi gãi cho toác da thịt
ra hay sao.
Nặc tử nhăn nhó
mặt mày như ráng quên tình
trạng ngứa ngáy lở lói. Ngã
cũng vận bảy thành công lực để
quên đám mụn ghẻ dưới chân.
Thét rồi nghe Nặc tử ề à kể:
– Hôm trước
tiểu bối có nghe gã chèo đò
trong Cõi Bất Nhất nói về cứ
địa Trạch Thuỷ Khốn, nhưng khi đó
lòng vẫn còn bán tín bán
nghi. Nay vào được Chốn Manh Động
thì mới được Phan bang chủ cho
biết, bọn cao thủ Toái Chỉ đã
liều lĩnh mở con đường khác
tấn công xuống chiến trường Đông
Nam. Họ không đi qua Cánh Đồng Lau
Đỏ mà theo đường link từ Cõi
Bất Nhất, vượt qua Địa Mông
Vực thập phần hiểm trở để
tràn vào Chốn Manh Động. Trước
đây, Địa Mông Vực chỉ là
một giả thuyết, đó là phần
ranh giới ảo phía đông bắc của
Chốn Manh Động. Không một blogger nào
dám cả quyết phần ranh giới này
thực sự tồn tại. Không ngờ bọn
võ sĩ Toái Chỉ bỏ công sức
tìm cho ra Địa Mông Vực, rồi bí
mật bắc cầu Primeproxy
vượt qua Địa Mông để xâm
nhập vào Chốn Manh Động. Từ Đông
Bắc phái Toái Chỉ tràn xuống
đồng Muỗi Vằn, chiếm đóng
một vùng đầm lầy dọc theo Trạch
Thuỷ Khốn, thành lập cứ địa
ngay giữa đầm lầy lau sậy. Họ dựng
cờ khởi nghĩa tự xưng là hậu
duệ của Dạ Trạch Vương - Triệu
Quang Phục, đấu tranh đòi tự do,
tự chủ, tự cường chống lại
chế độ bắc thuộc, dùng chữ
tâm để chiêu mộ các anh hùng
hào kiệt trong khắp Ảo Giới. Vùng
Dạ Trạch này rừng thiêng nước
độc, địa thế hiểm trở vô
cùng. Nó nằm ngay giữa đầm lầy
Trạch Thuỷ Khốn, sông ngòi chằng
chịt bao vây. Bên trong lại chứa nhiều
bãi lầy chết chóc phủ xanh lau sậy
như những cạm bẫy khổng lồ. Phía
sau lưng cứ địa có sông Thuỷ
Hà bao bọc. Sông này lưu lượng
nước rất lớn lại nhiều gềnh
thác hiểm trở, người không thông
thạo thuỷ phận rất khó lòng
vượt qua. Nếu cứ địa Dạ Trạch
bị tấn công, nghĩa quân chỉ cần
vượt sông Thuỷ Hà thoát về
rừng rậm Facebook, từ đó tìm
đường ra đảo Hoàng Ngư ở
biển Đông.
Nặc tử dợm đưa
tay gãi, nhưng rồi nó đổi hướng,
chỉ tay về phía đông nam.
– Nếu bây giờ
mình không tới Dạ trạch nữa mà
rẽ về hướng đông nam, sẽ có
con đường tắt đi về Long Hồ.
Ngã lấy bản
đồ ra coi, quả thiệt hướng đông
nam đi thẳng về Long Hồ. Chẳng hiểu
sao thằng nhỏ này dắt ngã đi
vòng qua chỗ rừng thiêng nước độc
này làm gì. Ngã hỏi nó:
– Nhà ngươi
quỡn chơi hay sao mà dắt ta đi dạo
lung tung như vầy?
Nặc tử quấn
hai tay vô vạt áo, miệng rên rỉ:
– Ngứa muốn
chết, còn chơi bời gì nữa. Đó
là vì tiểu bối tính sai, cứ
chăm chăm đuổi kịp theo dấu vết
của Hận Cô. Hôm trước, Phan bang
chủ có nói, Hận Cô ghé qua
thành eBay rồi đi về hướng Trung
Du. Sau đó, người phái Toái Chỉ
phát hiện ra dấu vết của bà Sáu
Hận ở Trạch Thuỷ Khốn. Không biết
bà này tìm kiếm cái gì ở
đó, nhưng hai ngày sau, đầm Dạ
Trạch bị Sùng binh tấn công. Hai
chuyện này không chắc có liên
quan gì tới nhau, nhưng phái Toái Chỉ
vẫn cho người bám theo dấu vết
của Hận Cô. Bà ta là kẻ lão
luyện giang hồ, hành tung bí ẩn không
dễ gì phát hiện được, nay
đột ngột để lại dấu vết
rõ ràng là có dụng ý.
– Ngươi cho
rằng, người ta nghi ngờ Sáu Hận
đã dẫn dụ Sùng binh tới đầm
Dạ Trạch.
– Có thể,
nhưng tiểu bối thì không nghĩ vậy.
Sùng binh biết rõ căn cứ địa
Toái Chỉ ở đâu. Bọn chúng
đã thử nhiều lần tấn công
nhưng đều thất bại vì không
quen thuỷ chiến. Trong chuyện này, tiểu
bối đoán là, Hận Cô muốn
dẫn dụ bà Năm tới đầm Dạ
Trạch.
Ngã nghe tới đó
thì giật mình:
– Hả? Chẳng lẽ
Sáu Hận biết ta vô Chốn Manh Động?
Nặc tử giơ tay
lên như muốn cào lên chân một
cái, nhưng nó cố dừng lại, bỗng
nhiên rồi quá khích la lên:
– Bấy lâu nay
bà Năm ở trên cung trăng hay sao? Cái
entry chia tay gửi vô diễn đàn là
cái gì? Không chỉ Hận Cô biết
bà Năm tìm đường vô Chốn
Manh Động mà các môn phái khác
cũng đã hướng sự chú ý
vào đường link chúng ta, hay nói
đúng hơn, họ hướng sự chú
ý vào đường dẫn truy tìm
tung tích Anh Cả. Bọn ở ngoài ánh
sáng, bạn hay thù, đều đã
giương sẵn cung tên. Bọn trong bóng
tối, chẳng rõ ủng hộ phe nào
cũng đang gườm gườm rút dao
ra.
– Chuyện trong Ảo
Giới này quàng xiên bắt nối với
nhau, ta thiệt tình không định hướng
nổi mà cũng không biết mình đang
ở đâu. Chẳng lẽ mỗi hành
động của mình trên diễn đàn
có hàng trăm con mắt bí ẩn,
không rõ bạn thù, theo dõi?
Nặc tử xoa nước
miếng lên mấy chỗ lở, lẩm bẩm
đếm:
– Hàng trăm?
Ít vậy sao? Ở entry cuối cùng số
người truy cập đã lên tới
vài chục ngàn.
– Trời Đất.
Vậy phải làm sao bây giờ?
– Bà Năm đừng
la hoảng. Họ chỉ biết tới đó
thôi. Mình đã bị mất liên
lạc với Ảo Giới bên ngoài từ
lâu. Chuyện trong Chốn manh Động này
sanh sát vô thường, chưa chắc mình
còn sống sót quay lại.
– Vậy làm sao
bây giờ?
– Tiểu bối đã
nói rồi. Lần này ngứa không
chịu nổi, không gãi thì rất
khó. Chuyện trở về của bà cháu
mình kể như không lý tới nữa.
Đã vô tới đây rồi thì
liều mạng một phen. Chỉ có điều,
nếu các lực lượng chiến đấu
trong Ảo Giới đều đổ dồn về
đường dẫn cánh đồng lau đỏ,
thì hoạt động của hai bà cháu
mình chưa biết sẽ gặp trở ngại
ra sao. Tạm thời mình vẫn phải lần
dấu vết cũ của bà Sáu, vì
bà Sáu không chỉ là nhân chứng
duy nhất mà còn là người biết
rất rõ Anh Cả là ai. Lần cuối
cùng tiểu bối nhận được mật
tin của bà Sáu cho tới nay đã
hơn nửa năm, từ đó không sao
liên lạc lại được. Theo lời
bà Sáu, Sùng chúa xây dựng bộ
tổng tham mưu ở một địa điểm
bí mật nào đó trong vùng Long
Hồ, gọi là Địa Phủ. Bà Sáu
đã bỏ nhiều công sức nhưng
vẫn không tìm ra con đường dẫn
vào Địa Phủ. Một manh mối nhỏ
cũng không có.
Ngã nghe nói tới
Sáu Hận thì nỗi đau xưa lại
trỗi dậy, nên đành im lặng nhìn
vô bản đồ. Khi đó ngã mới
khám phá ra một điều, liền nói
với Nặc tử:
– Nhà ngươi
nhìn vô đây thử coi. Từ núi
Răng Sói băng xuống phía nam về
Long Hồ xem ra rất gần.
Nặc tử nhăn mặt
chỉ ngón tay vô bản đồ:
– Bà Năm định
băng qua Vùng Trống này sao? Vùng
Trống này cho đến nay vẫn là một
nơi chứa đầy nghi vấn, tuy nó được
định vị trên bản đồ trong
khoảng giữa núi Răng Sói và
bình nguyên Apple, nhưng không ai rõ
nó thực sự nằm ở đâu trong
Ảo Giới. Cũng không ai rõ, ảo
không của nó sâu rộng ra sao, ảo
lượng sức chứa bao nhiêu, ảo diện
có hình thù như thế nào. Có
thể, đó là một loại lỗ
trống trong Ảo Giới, lỡ rơi vào
đó là mất tăm tích. Mấu
chốt duy nhất để lần ra Vùng
trống là một dòng sông, theo giả
định của các chiến binh vùng
Đông Nam, con sông này từ Vùng
Trống đổ ra, chạy thẳng xuống vực
đá Dao Phù Thuỷ. Giới blogger đặt
tên nó là sông Bàn Cào.
Ngã ngắt lời:
– Cái tên này
nghe rất dân dã.
– Con sông này
trước đây tên là U Tịch. Sau
này, bạn bè trong Ảo Giới đổi
thành Bàn Cào để tưởng nhớ
tới blogger Bàn Cào, người đầu
tiên tìm vào Chốn Manh Động
thành lập chiến trường đồng
Muỗi Vằn chống lại Hắc Kỳ. Anh
cũng là người vẽ dang dở tấm
bản đồ này gửi lại cho các
chiến hữu blogger.
Ngã giật mình
hỏi:
– Tại sao ngươi
dùng chữ "gửi lại". Chẳng
lẽ…
Nặc tử bùi
ngùi hạ giọng:
– Phải, anh ấy
gửi lại cho bạn bè ước nguyện
tự do của mình. Blogger Bàn Cào bị
bắt trong một trận chiến oanh liệt trên
đồng Muỗi Vằn. Bọn Sùng binh giải
anh về giam ở CAM Ngục. Nửa năm sau đó
thì có tin, blogger Bàn Cào bị Sùng
binh giết chết khi dẫn mười tử tù
blogger vượt ngục trốn ra Nam Di Tử Mạc.
Nặc tử kể tới
đó thì nghẹn ngào quay mặt đi.
Ngã cũng bùi ngùi xót xa, không
biết nói gì thêm. Chừng khi nguôi
ngoai, Nặc tử mới kể tiếp:
– Anh Bàn Cào
từng đi ngang dọc trong Chốn Manh Động,
nghiên cứu tỉ mỉ từng vùng địa
ảo để vẽ ra thành bản đồ,
nhưng, có một vùng anh vẫn còn
để trống và đặt nó nằm
vào khoảng giữa núi Răng Sói và
bình nguyên Apple. Tại sao anh Bàn Cào
đặt Vùng Trống bí hiểm vào
chỗ này thì không ai rõ, bạn
bè đoán, anh nhận được một
số thông tin liên quan nào đó
nên đã mường tượng ra vị
trí địa ảo của Vùng Trống.
Nhiều chiến hữu trong Chốn Manh Động
đã bỏ công sức lần theo dấu
vết cũ của anh Bàn Cào hòng tìm
kiếm lại những thông tin có liên
quan tới Vùng Trống, nhưng công việc
này càng lúc càng đi tới chỗ
bế tắc. Đoạn thượng nguồn của
sông Bàn Cào, nơi có thể từ
Vùng Trống đổ ra, ngày đêm
phủ kín sương mù. Thuyền bè
tiến vào vùng sương mù này
đều biến mất một cách kỳ
quái. Cách đây khoảng hai năm, bộ
lạc Người Gió đưa hai mươi
lăm cảm tử blogger xuống thám thính
Vùng Trống, nhằm mục đích mở
Bắc–Nam link từ Tử Mạc về ngang
thành eBay thẳng xuống Nam Thổ. Hai mươi
lăm cảm tử blogger này chia làm bốn
toán cố thủ trên bốn chiến
thuyền, theo sông U Tịch tiến vô Vùng
Trống. Ở đoạn sương thượng
nguồn, họ neo thuyền lại. Toán đầu
gồm năm cảm tử thiện chiến, đưa
chiến thuyền tiến vô vùng sương
mù, họ vừa đi vừa đánh
trống truyền tin cho nhóm còn lại bên
ngoài. Chỉ khoảng tàn một nén
nhang, tiếng trống bỗng trỗi lên hoảng
loạn thảng thốt rồi đột ngột
ngưng hẳn. Mãi tới hai ngày sau, con
thuyền của họ từ vùng sương
mù mới trôi dạt ra. Chiến thuyền
chỉ còn lại một đám gỗ tan
nát, trên khoang thuyền vương vãi
mấy mẩu trang phục tả tơi đẫm
máu. Không ai đoán được, năm
cảm tử trên thuyền đã biến
đi đâu. Toán thứ nhì gồm
năm cảm tử người miền châu
thổ sông Đại Nan đặc biệt
thông thạo thuỷ chiến, kiên quyết
tiếp tục chuyện đưa thuyền vào
thám hiểm vùng sương mù. Cũng
như lần trước, khoảng độ tàn
một nén nhang, tiếng trống truyền tin
bỗng vang lên dồn dập hãi hùng
rồi đột ngột im tiếng. Hai ngày
sau, con thuyền bể nát của họ cũng
vất vưởng trôi về. Dù tuyệt
vọng và kinh khiếp, nhóm thứ ba gồm
mười cảm tử vẫn lên đường.
Đám người này cũng biến mất
một cách kỳ lạ như hai nhóm
trước. Năm cảm tử còn lại
đành bỏ cuộc, đưa những mảnh
di vật đẫm máu của đồng môn
trở về miền Tây Bắc. Từ đó
đến nay, không thấy có cuộc thám
hiểm quy mô nào diễn ra quanh khu vực
này, một phần vì không đủ
nhân lực, một phần vì sợ hãi,
một phần vì các cuộc chiến đã
lan rộng khắp ba miền Nam, Trung, Bắc lôi
kéo toàn bộ các bộ lạc blogger
cũng như các bang phái vào cuộc.
Ngã lắng nghe hết
câu chuyện thì ngại ngùng nói:
– Ta thật tình
không hiểu nổi những thứ ghê gớm
xảy ra trong Chốn Manh Động này. Cứ
xem những ảo giác là thật, tự
điều đó đã là vô
minh.
Càng cố
giải thoát càng bị trói buộc.
Càng bám níu càng lầm lẫn u
mê. Nhà ngươi là kẻ dẫn
đường thì cứ tự quyết định
mọi chuyện đi vậy.
Ngày hôm sau, cả
nhóm đổi hướng, di chuyển về
đông nam.
Khi ngã viết những
dòng này trên giấy, ba bà cháu
đã theo Đông-Nam link ra khỏi rừng
Trung Du. Hy vọng một ngày nào đó,
ngã hay Nặc tử bình an thoát khỏi
đây để gửi tiếp mấy bài
viết này lên diễn đàn. Hy vọng,
dù là mong manh.
*
Đường qua bình
nguyên Apple khí hậu khô ráo dần.
Càng lên cao tiết trời càng thay đổi,
những cánh rừng ô liu, rừng táo,
rừng đào bắt đầu xuất hiện
rải rác dọc triền đồi. Những
vách đá vôi bị xâm thực
tạo thành những bờ tường dốc
đứng, hàng hàng lớp lớp xen kẽ
nhau. Có những đoạn, từ trên cao
nhìn xuống, vách núi đá vôi
được viền bởi những hồ nước
bậc thang trong leo lẻo. Cảnh trí thật
là ngoạn mục.
Đường Đông-Nam
link qua được đoạn núi đá
vôi thì bị chặn ngang bởi vực đá
Dao Phù Thuỷ. Đó là một vết
nứt khổng lồ cắt đôi bình
nguyên Apple làm hai phần không đồng
đều. Phần nhỏ bên tây gọi là
Mảng Táo Xanh. Phần lớn bên đông
gọi là Mảng Táo Đỏ. Lòng
vực sâu hun hút, hai bên là mép
đá thẳng đứng. Một dòng
sông chảy quanh co dưới lòng vực,
nước đổ qua những gềnh đá
thành thác nước bạc trắng. Nặc
tử nói:
– Ở những đoạn
hẹp nhất, các blogger có dựng cầu
treo Primeproxy
bắt ngang qua vực để nối liền hai
mảng Đông Apple và Tây Apple, nhưng
những cây cầu này thường xuyên
bị Hắc Kỳ đánh phá và đặt
cạm bẫy. Thành ra hai mảng này tuy
cùng nằm trên cùng một bình
nguyên nhưng các hoạt động đấu
tranh gần như bị tách biệt khỏi
nhau. Phía bên Tây là phong trào đấu
tranh bất bạo động của những chiến
binh già dặn nhiều kinh nghiệm, chủ
yếu là những cuộc biểu tình
hình thức, có suy tính, có lý
luận đặt dưới quyền kiểm soát
của Sùng binh. Phía bên Đông là
chiến trường bạo động đẫm
máu vượt ra khỏi tầm kiểm soát
của Sùng binh và cả những bộ
lạc blogger, vượt ra khỏi những hệ
luỵ chính nghĩa hay phi nghĩa. Bạo động
như là một phương cách cuồng
dại tuyệt vọng thoát khỏi nỗi ám
ảnh của gông cùm, áp bức và
diệt vong. Cuộc chiến trong vùng Mảng
Táo Đỏ này quy tụ phần lớn
các chiến binh blogger trẻ tuổi mang tư
tưởng manh động bất hợp tác,
phi thoả hiệp.
Ngã với Nặc
tử đi bên phần Mảng Táo Đỏ,
bám dọc theo vực đá Dao Phù
Thuỷ, xuôi về hướng Long Hồ.
Một buổi tối
ngủ lại trên bình nguyên, hai bà
cháu bỗng giật mình tỉnh giấc.
Gió lạnh dưới vực Dao Phù Thuỷ
thổi qua mấy cụm cỏ gai xào xạc,
thổi luồng vô sống lưng. Ngã rùng
mình lắng tai nghe, lãng đãng trong
gió là tiếng đàn bát nhị
rùng rợn bi ai. Tiếng đàn càng
lúc càng kéo tới gần nhưng ngã
vẫn cứ nằm chết trân trong ổ lá,
tim thắt lại, thân mình tê cứng
như là bóng đè. Nặc tử bò
tới bên ngã từ bao giờ, nó lay
vai ngã rồi đưa tay lên miệng suỵt
nhỏ, ra dấu cho ngã bò theo.
Trời chưa sáng
tỏ, bóng đêm còn bị sương
mập mờ giữ lại không tan đi được.
Hai bà cháu bò ra tới mép vực
đá, nhìn xuống bên dưới.
Con sông U Tịch uốn
mình giữa vách đá, từ trong
bóng tối thăm thẳm của lòng vực
mặt nước sông bỗng hắt lên
màu sáng xanh lợt lạt ma quái. Tiếng
đàn bát nhị cùng sương xám
mù mịt từ phía thượng nguồn
trôi tới, áo não buồn thương.
Mồ hôi ngã bỗng ứa ra, chảy từ
cổ xuống dọc theo sống lưng. Ngã
suy nghĩ đắn đo rồi chấp tay cầu
khẩn cô hồn:
"Ngã là người
cõi trên xuống trần gian làm chuyện
cứu nhơn độ thế, không ngờ bị
lạc vô chốn vô minh ngũ uẩn này.
Chuyện gặp gỡ hôm nay chẳng rõ
điềm lành hay dữ, nhưng chắc cũng
là chút duyên tương ngộ, ngã
cúi xin chư vị âm binh bước ra
khỏi tánh không để mà giáp
mặt nhau. Mai đây biết đâu có
dịp, sẽ cùng nhau giải được
oan linh mà siêu thoát."
Từ trong màn sương
trắng đục sâu
thẳm, không thăm dò được,
mênh mông như đại dương,
đoàn thuyền lững lờ dần hiện
ra.
Đó là loại
thuyền gỗ to lớn kềnh càng nhưng
có vẻ cũ kỹ xộc xệch, đóng
bằng đủ loại ván tạp. Sương
mù phủ dày đặc, dù có
ánh sáng từ lòng sông hắt lên,
nhưng cũng không thấy được gì
nhiều. Nặc tử nằm trong đám cỏ
chui đầu sang, nó định nói gì
nhưng lại ra vẻ sợ hãi, liền sau
đó nó dùng phép truyền âm
nói vô tai ngã:
"Bà Năm có
thấy gì không? Tiểu bối chỉ nghe
tiếng đàn đám ma và nhìn
thấy sương mù dâng kín lòng
vực."
"Ta thấy đoàn
thuyền gỗ đang trôi trên sông.
Chắc là thuyền của Trừng Giới
Trại."
"Kỳ quái.
Thuyền Trừng Giới Trại làm cách
nào xuống tới đây. Bà Năm
ráng nhìn kỹ coi đó loại thuyền
gì."
Ngã cố nhìn
qua màn sương, khi đó mới giật
mình nhận ra, gỗ thuyền sơn màu
vàng đỏ cũ kỹ, vài chữ vạn
và mấy mảnh hoa văn giát vàng
bạc hoen ố còn vướng trên mặt
gỗ. Ngã liền truyền âm cho Nặc
tử:
"Thuyền đóng
bằng ván quan tài."
Đám cỏ lau
phía Nặc tử hơi lay động, hình
như nó nhổm lên rồi lại nằm
bẹp xuống. Tiếng Nặc tử vang lên
hoang mang:
"Chẳng lẽ là
thuyền của Âm Binh Tả Sứ? Chở gì
trên đó? Chuyện này thật kỳ
quái. Làm cách nào tụi Trừng
Giới Trại xuống tới bình nguyên,
không lẽ từ Đoạt Hồn Hà có
nhánh sông nào đổ vào sông
U Tịch? Không lẽ Âm Binh Tả Sứ
vượt qua được Vùng Trống để
xuống đây? Rõ ràng bọn Trừng
Giới Trại nắm giữ nhiều bí mật
của Chốn Manh Động. Không biết tụi
này mang quân xuống Đông Nam để
làm gì."
Ngã nghe Nặc tử
lảm nhảm bên tai mà không làm
sao hiểu nổi sự tình. Khi đó,
đoàn thuyền đã dập dềnh
trôi tới lòng vực ngay bên dưới
chỗ ngã với Nặc tử núp. Rõ
ràng là nó chỉ trôi dập dềnh
như chiếc lá trong ao tù, nhưng không
hiểu sao tốc độ nhanh lạ lùng.
Trên thuyền cô quạnh không một
bóng dáng người. Mấy lá cờ
đen trắng rách tả tơi bay lất phất
thê lương. Một ngọn đèn yếu
ớt cháy nơi mũi thuyền như con đom
đóm lập loè, khi ẩn khi hiện.
Mùi dầu cháy từ phía lòng vực
hắt lên lại rõ lạ lùng, mùi
dầu không bay đi mà cứ đọng
ngang mũi. Ngã nhắm mắt định thần,
khi đó mới kinh hãi nhận ra, mùi
dầu phọng chỉ là ảo giác, mùi
tử khí mới thực sự hiện hữu
quanh đây đầy đe doạ. Cả tiếng
đàn bát nhị vọng ra từ khoang
thuyền cũng mang hàm ý khủng bố
xua đuổi.
Khi ngã mở mắt
ra, đoàn thuyền gỗ đã khuất
sau màn sương, cũng vẫn cái kiểu
trôi dập dềnh như vậy mà biến
mất nhanh lạ lùng. Mùi tử khí
cũng vừa tan đi, chỉ còn lại mùi
đất bùn hôi thối khăm khẳm.
Ngã quay sang Nặc tử, định nói
chuyện với nó, không ngờ thằng
nhỏ để tay lên miệng ra dấu im
lặng. Rồi nó chỉ tay xuống phía
bờ vực. Ngã căng mắt nhìn, chỉ
thấy lau sậy nhấp nhô và mặt
sông lúc này đã trở lại
thẳm đen sâu hun hút bên dưới.
"Bà Năm nhìn
vô đám sậy cạnh bờ đá
granit thử coi."
Ngã vận nội
công nhìn kỹ lại. Ở lưng chừng
bờ vực, quanh mấy tảng đá granit
trắng xám có mấy đám lau sậy
mông linh. Trời còn tối, ánh sáng
màu xanh trên sông cũng đã biến
mất theo đoàn thuyền yêu mị, lúc
này lòng vực chìm trong u tối không
thấy rõ được gì, ngã đành
truyền suy nghĩ cho Nặc tử:
"Kỳ lạ. Ban nãy
ta thấy đoàn thuyền trôi trên
sông nhưng bây giờ lại không thấy
được gì trong bờ cỏ."
"Có mấy người
núp trong đám sậy muốn tiến sát
xuống vùng sương mù."
Ngã giật mình
nhìn kỹ vô mấy lùm cỏ nhưng
cũng chỉ thấy mập mờ bóng tối,
khi đó mới thở dài truyền âm
cho Nặc tử:
"Ta già mất
rồi, dù vận hết nội công cũng
không thể nhìn xa trong bóng đêm."
"Có độ
khoảng hơn mười người mặc áo
đen, không rõ thuộc về môn phái
nào. Nhưng dù gì đi nữa, tụi
này thật liều mạng dám bám
theo tiếng đàn của Trừng Giới
Trại. Bà Năm, mình phải mau mau tránh
khỏi đây. Âm Binh Tả Sứ xuất
hiện ở chiến trường Đông Nam
là điềm không lành cho giới
blogger."
Ngã với Nặc
tử bò thụt lùi lại. Khi về tới
ổ lá, hai bà cháu lật đật
thu xếp hành lý lên đường.
Tiểu Cáp Mô biến mất đi đằng
nào nên ngã với Nặc tử phải
chia nhau gánh chỗ hành lý. Hai bà
cháu đi như chạy, càng xa khỏi
vực Dao Phù Thuỷ càng tốt. Lúc
mặt trời lên, hai bà cháu đã
đi được một đoạn đường
rừng, ra tới đồng khô. Tiểu Cáp
Mô đã chờ sẵn ở đó từ
bao giờ, nó không nhảy ra mà núp
trong hốc đá ra chiều sợ hãi
lắm. Nặc tử đổ hành lý
xuống cho Tiểu Cáp Mô vác, bỗng
dưng rồi nó rút dao ra kê vô cổ
thằng người cóc:
– Ban nãy mày
thấy gì trong lòng vực?
Tiểu Cáp Mô
sợ hãi lắc đầu. Ngã nhìn
cặp mắt trợn trừng của nó mới
giật mình nghĩ ra, lúc ngã với
Nặc tử nghe được tiếng đàn
bát nhị thì Tiểu Cáp Mô đã
biến đi đằng nào rồi. Thằng
này tai mắt vô cùng tinh nhạy, hơn
cả cao thủ thượng thừa, thân pháp
lại cực kỳ linh hoạt, có thể nó
thấy được nhiều điều trên
dòng U Tịch. Không biết có chuyện
gì kinh khiếp xảy ra mà Tiểu Cáp
Mô có vẻ sợ hãi lắm. Nặc
tử doạ dẫm thêm vài câu cũng
không khai thác được gì ở
thằng người cóc, nó bực bội
quay qua ngã, nói:
– Chuyện thuyền
Trừng Giới Trại xuất hiện trên
dòng U Tịch sẽ là một chi tiết
quan trọng để lần hồi tìm ra bí
mật Vùng Trống. Bà Năm nhớ ghi
lại để sau này đưa lên mạng.
Ngã trầm ngâm
nói:
– Mấy đứa
hồi nãy tiến sát tới vùng
sương mù có thể cũng nhìn
thấy đoàn thuyền, chắc là tụi
nó biết nhiều hơn bọn ta.
Nặc tử hạ
giọng ra chiều kinh khiếp:
– Bà Năm cứ
làm chuyện của mình đi. Tụi kia
sẽ không có đứa nào thoát
chết ra khỏi vực đá đâu.
Cả đám lại
hấp tấp lên đường, vì muốn
tránh xa vực Dao Phù Thuỷ nên đâm
sâu vô phần Mảng Táo Đỏ mà
đi. Vượt qua mấy cánh đồng
khô là những vườn táo đỏ
đang mùa thu hoặch trái mơn mởn
trĩu cành. Nặc tử lo lắng nhìn
quanh:
– Mình mau đi
ra khỏi chỗ này thì tốt hơn.
Giữa chiến trường mà có vùng
dân cư, thật không biết lành dữ
ra sao.
Bên kia rừng táo
là triền dốc thoai thoải dẫn xuống
vùng đồng bằng trũng thấp. Một
vùng đất đai xanh tươi trù
phú hiện ra trong tầm mắt. Những thửa
ruộng bậc thang trải dài xuống lòng
thung lũng rồi kéo xa tới tận chân
trời xanh ngắt. Ngã kinh ngạc nói:
– Không ngờ,
trong vùng chinh chiến lại có những
nông trại trù phú như vầy.
Nặc tử cũng
nhìn về phía đó, giọng nó
đầy vẻ lo âu:
– Không rõ
bọn người này là ai mà dám
tới đây lập trại nuôi quân.
Khi đó, ngã
mới nhận ra, trong khoảng đồng ruộng
bao la đó không có một mái nhà
nào. Hai bà cháu lại đổi hướng,
nương theo triền núi đâm về
đông nam. Nặc tử kêu Tiểu Cáp
Mô lại:
– Mày lùi
sau bọc hậu. Có chuyện gì thì
la thiệt lớn chứ đừng động
thủ. Tuyệt đối không được
đả thương ai.
Con đường núi
càng lúc càng hẹp dần, qua một
khúc quanh, con đường bị đá
tảng và tre gai chất đống chắn
ngang. Ngã với Nặc tử chưa kịp
quay đầu lại đã nghe một tiếng
rít xé gió. Mũi tên từ trên
triền núi bay sượt ngang mặt Nặc
tử, lao xuống lùm cây bên dưới.
Nặc tử đứng im la lên:
– Tụi tôi là
khách buôn tìm đường về Nam
Thổ.
Trên triền núi
vẫn không thấy động tĩnh gì,
chỉ có tiếng nói lạnh lùng
truyền xuống:
– Quay lui lại.
Nặc tử hướng
về phía đó nói lớn:
– Có con đường
nào an toàn về Nam Thổ không?
– Quay lui lại.
Thêm ba mũi tên
nữa bay ào ào xuống chỗ ngã
với Nặc tử đứng. Đầu mũi
tên nhuộm đen sì, chắc là có
độc. Bọn người này chỉ mới
cảnh cáo hai bà cháu chứ chưa
có ý định giết hại. Nhưng
nếu trái lời họ thì hậu quả
sẽ thảm khốc không biết chừng.
Nặc tử quay lại nói với ngã:
– Mình phải
vòng lại thôi.
Hai bà cháu quay
lui xuống núi, vừa lúc Tiểu Cáp
Mô cõng hành lý đi tới. Cả
ba hấp tấp theo đường cũ quay ra
rừng táo.
Bên bìa rừng,
một người đàn ông đang lui
cui bên mấy cái thúng lớn. Nhìn
vóc dáng nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng
thảy thúng táo đầy nhóc lên
xe, ngã đoán, người đàn ông
này ắt có nội lực rất cao
cường. Thấy ngã đi tới, ông
ta đẩy xe ra bên đường, chậm
rãi lên tiếng:
– Tại hạ là
Viên lão, người ở thôn Rồng
và Rắn.
Giọng nói khẽ
khàng như đang trò chuyện, tia mắt
nhìn loé lên sau vành nón lá,
buộc ngã nghĩ rằng, người này
cố tình quanh quẩn ở đây để
đợi mình. Chưa biết giới thiệu
ra sao đã nghe người đàn ông
hỏi tiếp:
– Các chiến
binh từ vùng nào tới?
Nặc tử tiến
tới cạnh bên ngã cười hỉ
hả:
– Tụi này là
dân buôn thành eBay tìm đường
về Nam Thổ.
– Là dân buôn
sao cả hai đều trang bị vũ khí?
Nặc tử cười
lớn:
– Ông hỏi chơi
hay sao? Sống trong chốn này mà không
trang bị vũ khí thì làm sao dám
đi đâu, cũng phải đeo rủng rẻng
cho đỡ sợ chứ liệu sức mình
đã giết nổi ai.
Người đàn
ông đột ngột ngẩng mặt lên
sau vành nón:
– Lão nghe nói,
thành eBay bị đốt, có đúng
vậy không?
Đó là một
người đàn ông không rõ tuổi
tác, từ khoảng bốn mươi tới
bảy mươi tuổi, hàm râu lấm
tấm bạc, khuôn mặt gân guốc, da
mặt phẳng phiu chỉ chớm vài nếp
nhăn nhưng đã lác đác dấu
đồi mồi. Với bộ mặt này, có
thể người đàn ông cũng chỉ
mới ba mươi, nhưng không hiểu sao
lại xưng là Viên lão. Ánh mắt
kỳ dị loé lên từ hai con ngươi
vàng khè nhỏ hẹp làm ngã bối
rối khó chịu, bất giác lùi lại
một bước. Nặc tử tiến lên
trước chắn ngang ngã, nó đón
lời:
– Đúng vậy.
Thành eBay bị đốt cháy một phần
lớn thành phía Đông. Sùng binh
bố ráp bắt người và phong toả
tất cả các con đường dẫn vô
thành. Tụi tôi bị mất hết hàng
hoá, nhưng may là chạy thoát được.
Viên lão nhíu
hàng lông mày, thoáng chốc mà
già đi năm mươi tuổi:
– Như vậy sẽ
có biến động. Mấy tiêu cục
vận chuyển nông sản cần biết
thông tin để lên kế hoạch bảo
vệ và phòng thủ các tuyến
đường giao thông – Ông già
nói tới đó thì nhìn xuyên
qua vai Nặc tử, hướng về ngã ân
cần hỏi – Nếu không có gì
bất tiện, mong quý khách ghé qua
tiện trang ở thôn Rồng và Rắn
nghỉ đêm, nhân tiện cho lão hỏi
thêm vài điều.
Cặp mắt Viên
lão bỗng lại khuất sau làn nón
lá, ánh sáng tinh quái loé lên
ở nơi nào bên bờ cỏ. Cảm
giác bất an tràn tới làm ngã
không nói được lời nào. Nặc
tử đứng phía trước gật đầu:
– Cảm ơn lão
gia, bọn này cũng đang tìm chỗ
nghỉ chân qua đêm.
Viên lão khoát
tay nói nhỏ mà chắc chắn như ra
lệnh:
– Tốt lắm. Các
người theo ta.
Lão để xe táo
lại bên đường, xăm xăm bước
xuống đoạn dốc đổ ra thung lũng.
Ngã với Nặc tử đi theo lão già
tới ngang lùm cây lá bép rậm
rạp thì thấy lão vạch lá bước
vô rồi biến mất tăm. Ngã nhìn
mấy lùm cây bụi xanh um trải dài
theo sườn dốc như những cánh rừng
mù mịt thì bất giác động
lòng. Nặc tử cũng ngơ ngác nhìn
quanh, nó ngoắc Tiểu Cáp Mô tới:
– Mày chui vô
bụi lá bép thử coi.
Tiểu Cáp Mô
lùi lại, lắc đầu. Nặc tử
chửi thề một tiếng rồi vạch lá
bước vô. Ngã chưa kịp hỏi gì
đã thấy nó biến mất trong lùm
lá rậm rạp. Chẳng biết làm sao,
ngã cũng vạch lá đi tới.
Không ngờ, vừa
bước chân qua khỏi hàng lá đã
bị dẫn vào một thế giới khác.
Bên trong này cây cối um tùm che kín
hết ánh mặt trời, đường mòn
chằng chịt chạy quanh mấy gốc cổ
thụ. Ngã đứng đó ngẩn ngơ
một hồi không biết theo đường
nào đi tới, nhìn quanh không thấy
Nặc tử đâu, mà cũng không có
một bóng người nào. Ngã đành
đâm đại về phía trước,
loanh quanh một hồi lâu trong cõi lâm
hôn thì ra tới bìa rừng. Ngoài
đó đã là ban đêm, đồng
ruộng chìm trong bóng tối mịt mùng.
Xa xa leo lét ánh đèn, thoáng ẩn
thoáng hiện. Ngã vừa thi triển khinh
công nhảy qua bờ ruộng liền nghe tiếng
động rọt rẹt phía sau, như có
ai kéo dây lòi tói. Chung quanh vẫn
vắng ngắt không một bóng người.
Ngã quay ngược lại, nhìn xuống
bờ rạch, nhìn thật kỹ vô đám
rau trai mới thấy, ai đó đã kéo
bàn chông nhọn lểu khắp dọc rạch
nước. Lúc này tính chuyện quay
lại đã quá muộn, phía sau lưng
ngã các cạm bẫy chắc đã
dựng lên dày đặc.
Biết không còn
đường lui, ngã đành nhắm
hướng có ánh đèn xăm xăm
đi tới. Không ngờ, ánh đèn
cũng chỉ là ảo giác, khi hiện
đằng đông khi hiện đằng tây.
Biết là bị họ Viên lừa vô
tử địa, ngã định thần nhắm
phương Thuần Càn phóng ào tới,
bất kể ảo ảnh, bất kể tiếng
động ngoại lai. Ngã chạy qua ba thửa
ruộng bắp cải thì tới một vùng
đồng khô toàn xương rồng và
cỏ gai. Một ngôi nhà kiên cố
hiện bóng xa xa, từ đó toả ra
ánh đèn yếu ớt vàng vọt.
Ngã không còn
đường nào khác, nên cũng
chẳng thèm suy tính, cứ cầm cuốc
tiến thẳng vô đồng. Dưới ánh
trăng lưỡi liềm leo lét, ngã bất
thần nhận ra những ngôi mộ nằm
rải rác trên đồng xương rồng.
Mộ nào cũng còn tươi đất
chưa kịp mọc cỏ, khói nhang nghi ngút.
Mấy bức ảnh đặt trên nấm đất
lạnh đổ ngả nghiêng. Ngã kính
cẩn chấp tay cầu siêu rồi cúi
xuống dựng mấy khung hình lên cho tử
tế, để người khuất mặt được
vui lòng. Qua ba bốn ngôi mộ, ngã mới
hãi hùng nhận ra, tất cả những
người trong ảnh đều là những
người phụ nữ rất trẻ. Biết
có chuyện bất thường, ngã xách
cuốc xông thẳng về phía ngôi
nhà.
Ngôi nhà được
bao bọc bởi hàng rào tre gai, cánh
cửa rào dẫn vô sân để ngỏ.
Ngã vừa bước qua cửa đã
nghe tiếng Viên lão la lớn:
– Gia nhân khoá
lối.
Tiếng Viên lão
vừa dứt, phía sau lưng ngã vang lên
những tiếng động rầm rập. Quay lại
nhìn, phía sau cảnh trí đã
khác hẳn. Dưới ánh trăng địa
thế hầm chông hào nước bày
ra mười phần hung hãn. Ngã không
chần chờ nhằm ngay cái bóng đen
lập lờ bên cạnh chém tới. Một
tiếng rít kinh khiếp vang lên, cái
bóng đen dài ngoẵn vừa rớt xuống
mặt đất đã trườn ngay vô
bụi cây bên cạnh. Ngã múa cuốc
vun vút chém thêm mấy nhát, mùi
máu rắn bốc lên tanh rình. Ngã
định phá cho nát cái ổ rắn
này thì nghe tiếng Viên lão vang lên
trên thềm:
–
Hảo thân pháp.
Khá khen cho nữ hiệp, đã vào
tới đây mà vẫn một mực
ngoan cường. Nhiều
người từ phương đông và
phương tây sẽ đến trong nước
trời…
Tiếng
nói Viên lão ở đoạn cuối
bỗng nhỏ dần mềm mại như giọng
của một người nào khác, gần
như là giọng của một người
đàn bà. Ngã trấn tĩnh quát
lớn:
– Hay cho nhà họ
Viên các ngươi. Ta với bọn bây
vô oán vô cừu, muốn gì cứ
nói thẳng, chớ bày thói hí
quỷ lộng ma.
Viên lão cười
khằng khặc:
– Đây là
vùng chiến địa nguy hiểm, thôn
Rồng Rắn đêm nào cũng phải
bố trí phòng vệ cẩn mật, chuyện
này thật tình không nhằm vào
cô nương. Hãy
nguyện cầu cho Giêrusalem được
thanh bình, nguyện cho những kẻ yêu
mến ngươi được an ninh. Nguyện
cho trong thành luỹ được bình an,
và trong các lâu đài của ngươi
yên ổn. Mời
cô nương vào tệ xá dùng
chén trà đêm.
Ngã lớn tiếng
trả lời:
– Bọn bây mau
thả thằng cháu của ta ra.
Vừa lúc đó
có tiếng rên rỉ của Nặc tử
từ trong nhà vọng ra:
– Bà bà manh
động quá đi, làm hư bột hư
đường của tiểu bối hết trơn.
Tiểu bối đã nói với Viên
chủ, bọn mình là khách buôn
hàng, vậy mà bà bà xách cuốc
chém loạn xạ trước cửa nhà
người ta, chẳng khác gì chửi
tiểu bối nói láo.
Ngã đang lo bỗng
hoá bực bội:
– Thằng tiểu
quỷ, nhà ngươi làm gì trong đó?
Tiếng Nặc tử
cười khì khì:
– Tiểu bối
đang uống trà chờ cháo chín. Bà
bà vô đây nghỉ ngơi ăn cháo
nóng, đứng ngoài đó làm
gì.
Ngã không biết
làm sao, đành tìm đường vô
nhà. Chỗ này chẳng có đường
xá gì, căn nhà nằm ngay trước
mặt mà đi loanh quanh hoài không thấy
tới. Biết Viên lão lập trận đồ
giữ chân, ngã tức giận nhằm bụi
thuỷ trúc trên cung Thuỷ Thiên Nhu mà
chém, chém tới đâu thì bước
tới đó. Quả nhiên qua một lúc
đã tới chân thềm nhà. Quay lại
phía sau thấy vườn tược nhà
họ Viên đổ nát tơi tả như
qua cơn bão lớn.
Ngã thi triển khinh
công nhảy luôn lên thềm. Đó
là một toà nhà xây bằng đá
rất kiên cố, các cánh cửa đều
đóng kín. Ngã nghe mùi trà
thảo mộc từ mé bên đông bay
tới thì nhắm hướng đó mà
bước. Từ ô cửa sổ gian nhà
phía sau, ánh sáng vàng vọt toả
ra in lên mấy bụi kim ngâu.
Nặc tử đang
ngồi bên cái bàn đá lớn
cùng với Viên lão. Căn phòng
rất rộng lại chẳng có đồ
vật gì ngoài cái bàn đá,
mấy cái ghế đá và một lò
lửa thô sơ đang cháy. Khi bước
vô trong ngã mới thấy cái ao nước
nằm bên hiên nhà, cỏ sậy lúp
xúp sắp tràn vô tới phòng.
Viên lão ngồi bên bếp lửa cũng
nhìn về phía ao.
"Phải có
một khoảng không ở giữa nước
đặng phân rẽ nước với nước.
Phải có các vầng sáng trong khoảng
không trên trời, đặng phân ra ngày
với đêm."
Ngã giật mình
nhìn ra bên ngoài, mấy vì sao sáng
le lói trên bầu trời báo hiệu
đêm gần tàn. Nặc tử ngồi đờ
đẫn bên bàn đá nói như
hầu đồng:
– Chỉ còn món
cháo chờ bà bà tới sao Viên
gia còn chưa dọn ra.
Ngã liền thử
dùng phép truyền âm nói chuyện
với Nặc tử, nhưng không cách nào
liên lạc được. Nó với ngã
bây giờ như hai người ở hai thế
giới khác nhau.
Viên lão rót
cho ngã chung nước trà rồi tới
bên bếp lửa quậy cháo. Ngã ngồi
xuống cái ghế còn trống cầm
chung trà lên. Trà lạnh ngắt, chắc
pha từ đầu hôm, có mùi cam thảo.
Ngã hửi qua mà không biết độc
hại ra sao, nhưng đã vô được
tới đây chẳng lẽ nào tỏ vẻ
sợ hãi. Ngã vận nội công bế
các cửa huyệt, đưa chung trà lạnh
lên miệng uống cạn. Dòng nước
trà vừa qua khỏi cổ họng, đêm
bỗng có mùi ngọc lan, mùi lúa
nếp, mùi sữa.
Viên lão nói:
– Mùi gì?
Ngửi lại đi.
Ngã bỗng rợn
người, thân thể nóng ran. Tô cháo
Viên lão đặt trên bàn lỏng
bỏng nước, dúm hành lá nổi
trên mặt như bèo trong ao. Nặc tử
lên tiếng mời qua loa rồi thò muỗng
múc xì xụp. Viên lão ngồi
xuống trước mặt ngã, bàn tay cầm
đũa có ngón tay út chĩa ra phía
trước hỗn xược khiêu khích.
Ngã gạt bỏ hình ảnh cái ngón
tay ngắn ngủn có cái móng sứt
mẻ, cúi xuống tô cháo.
Cháo rất nóng,
hơi bốc lên thơm mùi thịt tươi
làm ruột gan ngã cồn cào. Nặc
tử ăn hết nửa tô mà vẫn
chưa có dấu hiệu gì trúng độc,
chỉ nghe nó suýt xoa khen. Ngã không
cầm lòng được, đưa muỗng
lên miệng vừa thổi vừa húp. Cháo
rất ngon, càng ăn càng thấy đói.
Chừng khi cạn gần hết tô, ngã
mới nhận ra một miếng thịt màu
hồng nằm giữa đám gạo trắng.
Miếng thịt có hình đốt ngón
tay ngắn ngủn, ngã nhìn kỹ miếng
thịt, khi đó lại không rõ là
đốt ngón tay hay ngón chân. Cảm
giác ghê tởm trào lên, ngã
chạy tới bên ao nước, bò xuống
ói ra mật xanh mật vàng. Mớ cháo
lợn cợn trong nước ao bốc mùi hôi
tanh. Viên lão theo ra từ bao giờ, lửng
lơ nói:
– Nàng không
giống những người đàn bà
từng đến đây.
Ngã nhìn bóng
mình trên mặt nước đen, rùng
mình kinh sợ hỏi:
– Có phải là
những người đàn bà nằm
trong nghĩa địa? Tại sao họ đều
chết rất trẻ?
– Cái chết là phát minh tuyệt diệu nhất của cuộc sống.
– Ai nói vậy?
– Jobs. Người khai phá bình nguyên Apple. Ông ta cũng chết rồi.
– Cái chết là phát minh tuyệt diệu nhất của cuộc sống.
– Ai nói vậy?
– Jobs. Người khai phá bình nguyên Apple. Ông ta cũng chết rồi.
Ngã hoảng sợ
nói:
– Nhưng không ai tự
nguyện chết. Những người đàn bà này cũng vậy, họ bị cưỡng bức từ
bỏ cuộc sống?
– Họ đã
tự nguyện ra đi. Nghĩa trang nhà họ
Viên chỉ là nơi lưu giữ ký
ức.
– Họ bị cầm
giữ bởi một con ma
– Ngã hét lên, bỗng rồi kinh
sợ. Những chữ vừa nói ra rõ
ràng không phải của ngã, có ai
đó vừa nhét chúng vô miệng,
buộc ngã phải phun ra.
"Ngôn ngữ của ta linh hồn của ta
bị nó cầm giữ. Tay ta đã quàng
vai nó nhưng không thể bóp được
cổ nó"
Viên lão xoa bàn
tay lên cổ ngã, vuốt ve chậm rãi.
– Nàng không
cần sợ hãi, vì nàng không
giống họ. Nàng thiếu đi phần nữ
tính.
Môi trên ngã
giật liên hồi:
– Ta thật ra…
Không. Cõi lòng ta đã chết theo
chàng Ngưu.
Viên lão cúi
cả thân hình xuống, miệng kề vô
tai ngã thì thầm:
– Cõi lòng
tuy chết nhưng thân xác vẫn còn.
Hơi thở của
Viên lão toả trên gáy ngã nóng
như đốt thuốc. Ngã nín thở
vận nội công chống trả lại lại
những biến động khắc khoải, lập
cập nói như đọc kinh:
– Thấy
mọi sự vật ở trên đời mà
không biết đúng như thật, chỉ
biết bằng cách tưởng tượng
chủ quan, đó là vô minh.
Viên lão bật
cười kỳ dị rồi lùi lại quay
vô phòng.
"Con
rắn độc và điêu ngoa đã
chết bởi một người đàn bà
đức hạnh trinh tuyền đạp trên
đầu nó. Nhưng những con giun nhỏ
mọn đã sinh sôi nẩy nở tràn
lan trên mặt đất và trứng của
nó nằm ở trong ruột con người."
Ngã rợn người
ôm bụng, ruột gan đau quặn từng
cơn. Có tiếng Nặc tử nói loáng
thoáng trong nhà:
– Viên gia tới
vùng này lập nghiệp đã lâu
chưa?
Tiếng Viên lão
trả lời:
– Ta vốn là
dân Táo Xanh, chán cảnh biểu tình
theo định hướng bên đó nên
thỉnh thoảng nhảy qua đây trồng
rau trồng cải cho đỡ thấy tù
túng.
– Hoá ra là
vậy. Lão gia thường qua lại vực
đá Dao Phù Thuỷ, có thấy chuyện
gì khác lạ hay không?
Viên lão im lặng
một lúc rồi lên tiếng:
– Vực đá
mùa này thường xuyên phủ kín
sương mù lại văng vẳng tiếng
đàn bát nhị rất thê lương.
Ta đoán có điềm chẳng lành
nhưng cũng không dám tìm hiểu
thêm. Bọn thiếu niên dại dột mò
tới vực để tìm hiểu sự tình
đều nhận lấy cái chết thảm
khốc. Thân xác bị quẳng lên bờ
vực, khô quắt như bị hút cạn
hết sinh khí. Nếu nhà ngươi muốn
cuộc hành trình về Nam Thổ yên
ổn thì nên tìm đường khác,
tránh xa sông U Tịch.
– Đường
nào thì tránh được sông U
Tịch. Khắp nơi đều lập chiến
địa, chặn hết đường giao
thông, làm sao mà đi qua khỏi chỗ
này.
– Có ba con đường
chính đi về Nam Thổ. Con đường
bên phải đi qua thôn Dân Báo, đây
là vùng oanh kích tự do, hội tụ
đủ loại chiến binh, đủ thứ
môn phái. Chẳng ai thèm biết tới
ai, bất chấp lý lẽ, cứ vô tới
thôn là lập tức rút kiếm ra
chém loạn xạ. Lính mới của Hắc
Kỳ khi vào Chốn Manh Động cũng
thường được đưa qua đây
tập huấn võ nghệ với bọn chiến
binh tự do. Dù trưỏng thôn thường
xuyên kêu gào, hãy đánh đấm
có suy nghĩ một chút nhưng tình
hình bạo loạn ở đây vẫn
không hề giảm sút. Vùng này
lão cũng ít dám bén mảng qua.
Cư dân thôn này chẳng hề hỏi
khách là ai cứ thấy khách có
chút gì khác thường là hò
nhau xông tới chém chết. Chém chết
rồi mới lục túi tử thi tìm giấy
tờ, tang chứng.
Viên lão cười
nhỏ rồi lại tiếp:
– Con đường
ở giữa đi qua chiến địa Dân
Luận, vùng này có bọn dân vệ
dưới trướng Huân lão canh gác
cẩn mật, tuy chuyện đánh nhau bừa
bãi ít xảy ra hơn bên thôn Dân
Báo, nhưng vẫn có những cuộc
đụng độ ẩu đả mang tính
cá nhân. Người lương thiện có
thể ghé qua chiến địa Dân Luận
xin ngủ trọ một đêm, với hy vọng
buổi sáng tỉnh dậy vẫn còn đủ
hai vành tai…
Nặc tử cắt
lời:
– Con đường
này tiểu bối có đi qua, nhưng bị
chặn lại, đành phải quay lui. Bọn
người này lại rất hung hăng không
nói chuyện phải trái được.
Viên lão cười
lớn:
– Nhà ngươi
nói chuyện phải trái với dân vệ
của Huân lão làm gì. Cứ nói
đúng mật khẩu là họ cho người
xuống khám xét.
– Mật khẩu gì?
Viên lão hạ
giọng xuống, nên ngã phải tập
trung hết công lực để lắng nghe.
– Đêm…
mật khẩu… 2 cộng 3 bằng 5.
Ngã biết Viên
lão cố tình nói nhỏ để
ngã đừng nghe được nên lòng
căm tức vô cùng. Rõ ràng lão
họ Viên thông đồng với tụi
lính canh trên sườn núi lừa ngã
vô đây. Đừng tưởng ngon ăn,
ngã mà thoát ra được thì
tới chân núi Dân Luận hét lên
"2 cộng 3 bằng 5", hét thiệt to
cho hả giận.
Tiếng Nặc tử:
– Vậy để
ngày mai tiẻu bối thử lại. Hy vọng
họ sẽ cho qua.
– Cứ nói đúng
mật khẩu đã. Cho qua hay không là
chuyện khác. Qua rồi có thương
tật gì không lại là chuyện
khác.
– Vậy là sao?
Tiếng Viên lão
cười tăm tối:
– Những nơi mà
mọi hoạt động được duy trì
và đặt dưới quyền kiểm soát
của một ai đó thì sự nguy hiểm
là vô thường.
– Thì ra là
vậy. Còn con đường thứ ba?
– Con đường
bên trái, chạy dọc sông U Tịch,
không ai dám đi theo nên ta cũng không
rõ có chuyện gì ở đó,
chỉ thành thật khuyên nhà ngươi
nên tránh xa.
Không nghe Nặc tử
hỏi thêm gì nữa, nhưng một lúc
sau nó lên tiếng gọi ngã:
– Bà bà. Gần
sáng rồi. Chúng ta đi thôi.
Ngã đứng lên,
thấy cơ thể khoẻ khoắn lạ thường.
Thử vận nội công thì biết không
bị tổn thương gì mà còn
bội phần sung mãn, nhưng cảm giác
nhục nhã ê chề làm ngã rã
rời chỉ muốn gục xuống mà khóc
rống lên. Ngã đưa tay tát lên
mặt mình hai cái rồi bặm môi
bước vô nhà, hậm hực nói
với Nặc tử:
– Chúng ta đi
thôi.
Viên lão theo tiễn
chân tới tận bờ ruộng. Lúc này
trời sắp hửng sáng, cảnh vật
buổi sớm mai hiện ra êm đềm mộc
mạc không ngờ. Ngã ngạc nhiên
lại thử dùng phép truyền âm nói
với Nặc tử:
"Nặc tử, ngươi
có nghe ta nói không?"
Nặc tử vẫn
không phản ứng gì, nó tươi
cười quay qua Viên lão:
– Cảm ơn Viên
gia cho nghỉ chân qua đêm.
Viên lão gật
đầu lấy lệ rồi quay qua ngã, ngọt
ngào nói:
– Nước đọng
ở miệng phễu trước sau gì rồi
cũng phải chảy xuống. Cứ theo đó
mà tìm tới.
Ngã nhìn cặp
mắt tinh quái của Viên lão, bất
giác mặt nóng bừng bừng. Cảm
giác hổ thẹn lại kéo tới ngoài
vòng kiểm soát làm ngã tức
giận khôn tả. Nặc tử thúc vô
vai ngã ra hiệu, nhưng chân ngã vẫn
chôn cứng trên ruộng. Mấy đốt
đồi mồi trên khuôn mặt phẳng
phiu trơn láng của Viên lão đang
nở dần ra như mấy cái nấm tai
mèo. Nặc tử lại kêu réo gì
đó rồi nó kéo tay ngã lôi
đi.
Hai bà cháu lập
cập đi như chạy qua mấy thửa ruộng
hoa màu. Ngã vận động một chút
thì thấy chân khí trong người
dần dà chuyển hoạt bình thường.
Khi đó mới biết, nội lực mình
bị bế lại trong huyệt Á Môn, bởi
vậy mà không nhúc nhích được
đầu cổ, cũng như không nói,
không suy nghĩ gì được.
Cánh rừng táo
hiện ra bạt ngàn trước mắt nhưng
cảnh vật khác hẳn lúc đi vô.
Ngã đi chậm lại nhìn quanh rồi
nói:
– Nặc tử, khu
rừng lá bép lúc mình vô ở
đâu?
Nặc tử lắc
đầu:
– Rừng táo ở
đây rất nhiều, tiểu bối không
rõ chỗ này là chỗ nào. Hai bà
cháu mình cứ nhắm hướng nam mà
đi thôi.
– Đi con đường
nào?
– Chắc là
băng qua chiến địa Dân Luận. Nhưng
con đường núi tối hôm qua nằm
ở đâu, tiểu bối không định
hướng được. Ở đây ảo
giác chập chờn rối loạn hơn bất
cứ nơi nào.
– Không biết
Tiểu Cáp Mô ở đâu. Nó giữ
hết hành lý của bà cháu mình.
– Bà Năm đừng
lo, thằng cóc khô đó đánh
hơi tài lắm. Chắc nó đang quanh
quẩn tìm mình đâu đây thôi.
Nặc tử vừa nói
xong đã nghe tiếng oàm oạp quen thuộc
trong bụi rậm kế bên. Ngã không
nói gì thêm, vội vã bước
theo Nặc tử, chờ qua khỏi rừng táo
thì mới hỏi:
– Nặc tử, tại
sao trong nhà Viên lão ta không thể
truyền âm cho ngươi?
Nặc tử lắc
đầu:
– Không phải
vậy. Tiểu bối có nghe bà Năm hỏi
nhưng không dám trả lời. Viên lão
có tài chận bắt cảm xúc của
người khác, trò chuyện riêng khi
có lão ta ở đó là một
việc nguy hiểm.
– Hoá ra là
vậy. Lão này là ai?
– Tiểu bối
từng nghe giang hồ đồn rằng, kẻ
mang danh Viên lão là người chấp
chính hiện nay của môn phái "Tiên
tri giả". Không ngờ lại gặp lão
ta ở bình nguyên này.
– Cái tên
Tiên tri giả ta chưa nghe qua bao giờ. Môn
phái này hoạt động ra sao?
– Họ là những
kẻ có biệt tài bất thường,
tính khí rất quái đản, lại
thông minh tuyệt đỉnh. Họ luyện
Tán tâm pháp để tạo ra quanh
mình một vùng hấp lực khuynh ảo
dị thường. Những kẻ bị Tán
tâm pháp vây hãm đều mang cảm
xúc nửa phần dâm tà nửa phần
điên loạn.
Ngã giật mình
nhớ tới cảm giác kỳ quặc của
mình ở nhà Viên lão. Lạ thay,
lòng không tức giận, chỉ thấy lạ
lùng. Ngã thở dài, nói:
– Viên lão
luyện công được đến mức
như vậy quả là kẻ bất thường.
Những thứ ảo giác trong thôn Rồng
Rắn cũng thiệt là quái đản.
Nặc tử bỗng
cười nhỏ:
– Những thứ đó
thật ra cũng vô hại thôi. Viên lão
biết rõ bà cháu mình là ai
nên tìm cách giữ lại để dò
la thông tin. Nếu lão ta thật tình
muốn ám hại bà cháu mình,
chuyện đã dễ như trở bàn
tay. Chỉ có điều, càng cố suy
diễn thì ảo giác trong thôn càng
lệch lạc, lệch lạc một cách kỳ
thú, đó là một thứ nghệ
thuật khuynh ảo thượng thừa của
phái Tiên tri giả.
Ngã nhớ tới
buổi ăn tối gớm ghiếc của Viên
lão, mùi hôi khăm khẳm còn đọng
nơi đầu lưỡi.
– Lão họ Viên
tư cách tà ma, ăn uống lại man rợ
– Ngã nói ra câu này, bỗng
dưng rồi nóng bừng cả huyệt Á
Môn.
Nặc tử không
để ý gì tới lời nói của
ngã. Nó mơ màng quay đầu nhìn
lại phía Viên gia trang, nói như tiếc
rẻ:
– Đám thiếu
phụ trẻ trong thôn Rồng Rắn thật
khêu gợi và đa tình.
Ngã rùng mình
nghĩ tới những bức ảnh người
chết nằm lăn lóc trong nghĩa địa
nhà họ Viên. Tất cả đều là
ảnh phụ nữ khoả thân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét