Lửa bùng lên trên thảo nguyên xé toạt màn sương.
Tôi bò men theo triền núi, run rẩy nép mình vào những hốc đá lùm
cây, chậm chạp di chuyển về phía lửa đỏ. Những âm thanh kinh hoàng quật vào
vách núi dội vỡ bóng đêm. Những dãy nhà chứa lanh đang bốc cháy ngùn ngụt. Lửa
liếm sang mái nhà thầy thuốc Medicus. Trên mái tranh nhà tôi đám khói đen đang
gom lại thành cụm lửa đỏ.
Bọn Milites. Bọn lính triều đình.
Đàn ngựa chiến trong sân dẫm vó hung hăng, những bộ giáp sắt trên
thân ngựa rung lên rầm rập. Tôi rạp mình bò qua những cụm dẻ dại, lần về phía
sân phơi lanh. Đống lửa lớn giữa sân đang bốc cháy rừng rực. Ánh lửa soi sáng
cả khoảng sân rộng, soi bóng đỏ lên đám dân làng đang sợ hãi nép sát vào nhau.
Cha, thầy giáo Dominus, thầy thuốc Medicus bị trói thúc ké bên đống lửa. Tóc
cha xõa rũ rượi, tấm áo gai rách nát để lộ những lằn roi đỏ loét, bên khóe
miệng sưng vù của cha một vệt máu chảy dài. Bà và mẹ đứng lẫn trong đám dân
làng, mái tóc bạc của bà xổ tung. Tôi sững sờ nhận ra Hắn.
Hắn đứng bên đàn ngựa
chiến. Hắn mặc áo gấm mới giát vàng,
bóng mây tối che nửa khuôn mặt. Đàn chó săn no đủ nằm đùa giỡn phè phỡn dưới
chân chủ. Nước mắt tôi trào ra phẫn nộ, cảm xúc vỡ nát trong lòng. Chính Hắn đã dẫn bọn Milites về làng.
Tôi sợ hãi muốn quay trở lại hang đá, nhưng đã quá muộn. Ánh lửa
cháy sáng rực, soi rõ con đường dẫn qua triền núi.
*
Đám khung cửi bị ném vào đống lửa bốc cháy bùng bùng. Lửa soi lên
khuôn mặt khắc khổ tuyệt vọng của cha. Tim tôi quặn thắt vì yêu thương và tội
lỗi, tôi đã cãi lời cha để quay ngược về làng.
Con cừu nhỏ Pusillus của tôi nằm bên đống xác gia súc, cuống họng
bị cắt ngang. Cái đầu xinh xắn quặt ngược về phía sau, tấm thân bê bết máu. Ôi,
Pusillus bé nhỏ của tôi. Pusillus có bốn cái chân ngắn chạy lon ton trên đường
làng.
Bọn Milites đang sục vào từng căn nhà, kéo hết khung cửi guồng
quay ra sân. Tôi chống tay bò đến tận mép sân, nép mình bên vách chuồng ngựa.
Thủ lĩnh Milites cầm cuộn da dê cúi xuống bên thầy Domicus, ngọt
ngào hỏi.
„Những bản viết khác ở đâu? Những bộ da dê ở đâu?“
Thầy Dominus chậm chạp lắc đầu, sợi dây thừng quấn quanh cổ thầy
bị giật ngược về phía sau. Cây gươm sắc rút ra từ vỏ bọc sáng loá dưới ánh
trăng. Cây gươm kề trên cổ thầy giáo Dominus. Tôi nghẹn thở, cổ họng đau nhói,
sự sợ hãi làm tôi tê dại. Gã đàn ông lùi lại, do dự ngắm nhìn con mồi già yếu
ớt, rồi trong một khoảnh khắc bất ngờ, gã trở ngược sống gươm quật mạnh xuống
mái đầu bạc phơ. Thầy Dominus giật nảy người ngã chúi về phía trước. Đám dân
làng rú lên hoảng loạn, co rút vào nhau. Mẹ ôm lấy bà, khuôn mặt mẹ trắng nhợt
méo mó. Gã thủ lĩnh ném tấm da dê vào đống lửa. Tấm da cong oằn rồi dãn dần ra,
những hàng chữ đen hiện lên lần cuối trước khi bốc cháy. Đó là những hàng chữ
mang sự thật đau thương mà thầy Domicus đã phải thức nhiều đêm ròng rã để viết.
Tôi ứa nước mắt, cắn chặt răng mình lên khúc cây khô, run rẩy lùi
dần về những lùm cây phía sau. Tấm da dê đeo trên vai tôi nặng trĩu. Bọn
Milites đang săn tìm huỷ diệt những tấm da dê. Tôi phải đi ngay. Những đứa trẻ
khác phải đi ngay trong đêm nay, mang những tấm da dê này đi thật xa, mang
những dòng chữ đau thương này đi biệt xứ.
„Những đứa trẻ ở đâu? Bọn bây giấu đám trẻ ở đâu?“
Thủ lĩnh Milites lại trở giọng dịu ngọt, bàn tay gân guốc vuốt tóc
thầy Dominus. Tôi kinh hãi nhận ra con thú dữ nấp sau bộ mặt nhân từ. Móng vuốt
nó đang xoè ra, chờn vờn bổ xuống mái đầu thầy giáo. Những làn roi da đổ như
mưa xuống thân thể người đàn ông già nua gầy yếu. Thầy Dominus lại đổ gục
xuống. Tiếng người làng nhốn nháo kêu thét hãi hùng. Cha và thầy Medicus bò tới
ôm lấy thầy Dominus, họ trần lưng che cho thầy, họ tựa vào nhau cố ngoi ngóp
đứng dậy, rồi lại ngã xuống. Thân thể họ đỏ thẫm, máu nhỏ xuống thấm đen một vùng
đất. Người ta lôi họ đi, trói nghiến lên hàng cột gỗ. Tôi kinh hoảng chui vào
lùm dẻ dại, vùi đầu giữa hai đầu gối, bịt kín hai tai. Những lời nói ngon ngọt
giả trá, những tiếng kêu đau thương uất ức, những tiếng gào thét dữ tợn vẫn
tràn đến, xộc vào tai tôi. Lẫn trong đám âm thanh hỗn độn đó, một tiếng rống
trầm đục vỡ ra.
Tiếng rống uất hận của cha như cơn gió lốc cuồng bi tràn qua thảo
nguyên. Tôi vùng dậy, định lao về phía cha, nhưng bàn tay tôi vẫn co quắp bám
chặt vào gốc cây dẻ. Cha quỳ bên cột gỗ, ngửa mặt lên trời, hai cánh tay bị
trói quặt về sau. Một đốm đen ghê tởm nhớp nhúa nằm trên trán cha đang bốc
khói. Tôi nhìn sững vào đốm đen đó, dường như da mặt tôi đang bốc cháy, dường
như sợi dây thừng trên cổ cha đang siết ngang cổ tôi, hơi thở ứ nghẹn trong
lồng ngực không thoát ra được, đau đớn vô cùng. Cha và đốm đen ô nhục khủng
khiếp trên trán, một khuôn mặt thảm khốc biến dạng. Gã thủ lĩnh kéo thanh sắt
từ đống lửa đỏ, bước về phía thầy Medicus. Tôi tưởng chừng như bắt gặp ánh mắt
trách móc của thầy, tôi đã cãi lời thầy để quay ngược về đây. Khuôn mặt nhân từ
của gã thủ lĩnh, tiếng nói thương cảm của gã, sự giả dối đó không làm tôi ghê
tởm mà chỉ gây thêm sợ hãi.
„Những người anh em ruột thịt đáng thương của ta.“
Con dấu nung đỏ dí lên trán thầy Medicus. Tiếng thét tuẫn tiết của
thầy vút lên lanh lảnh như mũi tên xuyên thẳng lên trời đêm. Tôi quay mình bỏ
chạy, té xấp giữa những cụm cỏ gai. Tiếng rú bi thương tuyệt vọng của thầy
Dominus lại vọng đến, xuyên qua tai tôi đau buốt. Tôi cũng rú lên trong cơn
kinh khiếp, phóng chạy điên cuồng qua triền dốc.
Họ đã đóng dấu ô nhục trên trán cha tôi và các thầy. Vĩnh viễn ô
nhục. Không một lời bào chữa.
Trăng soi chiếc bóng màu đen, tôi dẫm lên bóng mình mà chạy. Tiếng
thét của gã thủ lĩnh hung tợn tràn qua vực cỏ.
„Thả đàn chó ra, đuổi theo thằng bé.“
Những con chó săn móng sắc như dao phóng chạy rầm rập phía sau.
Những tiếng tru man dại tuôn qua hàm răng nhọn lểu.
*
Đàn chó săn đuổi theo tôi qua dốc đá. Gió táp vào mặt, gió thổi
phần phật bên tai. Tôi cắm đầu chạy xuyên qua cánh đồng lanh vừa đốn, những gốc
lanh nhọn hoắt đâm vào gan bàn chân tôi tứa máu. Đôi chân dường như không còn
thuộc về tôi nữa, chúng đạp liên hồi đẩy tôi phóng về phía trước tìm lẽ sống.
Đàn chó sắp bắt kịp tôi, chúng đến thật gần phía sau. Tôi nghe rõ tiếng thở
hồng hộc của con chó đầu đàn, tiếng những bàn chân dậm thình thịch trên nền
đất.
Khi con chó đầu đàn táp trúng gót chân tôi, sự tuyệt vọng và sợ
hãi đến trước cơn đau. Tôi ngã xấp trên cánh đồng quê thơm mùi nhựa lanh. Đàn chó
phía sau chồm đến vật ngửa tôi ra xâu xé. Bóng đêm buông chiếc màn đỏ thẫm,
trong cơn ác mộng hãi hùng tôi rú lên man dại. Cơn đau khủng khiếp ập đến kéo
tôi đi, nhận chìm tôi vào vùng tối tăm nhầy nhụa. Tôi chết đi rồi tỉnh lại dưới
trăng soi lạnh lẽo âm u. Bước chân mình nhẹ bỗng, thân thể mình xa lạ bồng
bềnh. Tôi đờ đẫn cúi xuống nhìn. Khoảng bụng tôi mở toang toác trống rỗng. Ruột
gan biến mất. Cổ họng tôi nghẹn thắt. Tôi cố gào lên, tiếng gào đứt quãng vật
vã không thoát ra được. Bàn tay tôi lần mò tìm phần thân thể bị mất, chỉ thấy
rỗng không. Rỗng không. Tôi đổ gục xuống đất, nức nở gọi mẹ. Mẹ ơi. Mẹ ơi. Vùng
sương mù mờ đục kéo tôi đi, lơ mơ không biết cảm giác lạnh lẽo trắng xoá đó là
hân hoan hay đau khổ. Tôi cất tiếng cười, tiếng cười tuyệt vọng bay đi đập vào
vách đá, dội lại từng hồi hoang mang thảm khốc. Tôi cất tiếng khóc, tiếng khóc
hung tợn cuốn theo bụi mù lồng lộn gió cát thảo nguyên. Tiếng đàn chó săn tru
dài bên kia thung lũng. Tôi ngước lên nhìn trời, cả biển trăng vàng đổ ập xuống
nhấn chìm tôi vào cõi hoang lạnh u mê. Cơn đau cuồng dại trào lên từ phần thân
thể khiếm khuyết tật nguyền. Cơn đau trào lên không lối thoát, dồn ứ trong lòng
ngực. Tôi ngồi xổm trên mặt đất, từ cổ họng bỗng thoát ra tiếng tru dài thê
lương. Tiếng tru của loài chó dữ.
Tôi chậm chạp bò đi trên đám cỏ còn ướt máu thịt mình. Những thân
lanh cha vừa đốn tuần trước, nằm phơi lớp đỏ trên đồng. Thân xác tôi lạnh tanh
vô cảm, gốc lanh nhọn đâm xuyên qua da thịt chẳng còn gây đau đớn. Chỉ có nỗi
mất mát bên trong tâm hồn là hiện hữu tàn khốc. Ánh trăng xám đen đọng trên vạt
cỏ, hoa lanh tím ngắt bi thương.
Trăng soi u uẩn trên mảnh tim vỡ mà đám chó săn vô ý để sót. Mảnh
tim đập thoi thóp trên bờ cỏ thẫm máu. Tôi run rẩy nhặt lấy nó, đưa vào lòng
ngực, bỗng choáng váng nghe mầm cảm xúc yếu ớt đâm chồi. Yêu thương và thù hận
thổn thức, chúng tàn tật tìm đến nhau. Tôi khấp khểnh bò lên mỏm đá. Bàn chân
tôi cào trên mặt đất khô, những chiếc móng sắc để lại những vệt dài sâu hoắm.
Tôi vươn cổ tru lên những tiếng dài bi thảm.
Tiếng những đàn chó săn cuồng nộ đáp lời, vọng từng hồi qua vực
đá. Chúng gọi tôi cùng nhập bọn.
*
Tôi thất thểu tìm đường
quay về lại hang đá, hai đứa em của tôi vẫn còn nấp trong hang chờ tôi cùng lên
đường. Những đứa trẻ khác theo lời dặn của thầy Dominus đã trốn khỏi
làng từ ba hôm trước. Tôi bò đến bên cửa hang, thì thầm gọi tên em mình trong
bóng đêm.
„Chúng ta phải đi thôi.“
Tôi dẫn hai em đi về phương Bắc, đuổi theo đoàn tù khổ sai. Chúng
tôi đi qua những cánh đồng lanh hoang vu phủ xanh cỏ dại, những ngôi làng cháy
đen điêu tàn. Những ông bà già rách rưới lưng còng xua tay bảo, đi đi, ở đây
chẳng còn gì. Chỉ có đồng khô, rừng trọc và những con sông chết chóc đỏ quạch
quạch. Đường lên phương Bắc lạnh u u. Trên những con đường mù bụi, từng đoàn
người lam lũ rời bỏ làng quê tìm về thành thị. Từng đoàn ngựa chiến rầm rập kéo
ngang qua, gươm giáo nhuộm máu đào. Bọn Milites tràn xuống kiểm soát các thôn
làng, tàn phá những cánh đồng lanh, giết chết những đàn cừu, đốt cháy guồng
quay khung cửi.
Nàng công chúa cận kề tuổi mười sáu, lời nguyền huỷ diệt như chiếc
thòng lọng treo lủng lẳng trên đầu những kẻ cầm quyền. Sự tàn sát khủng bố
trong cơn giãy chết trở nên khốc liệt hơn bao giờ. Đàn chó săn hung dữ dàn mỏng
ra, toả đi trên mọi nẻo đường, xông vào từng thôn xóm, sục vào từng mái nhà
tranh, cắn xé điên loạn. Tôi sợ hãi nắm tay hai em lẩn trốn trong những bụi
rậm. Tấm da dê đeo trên lưng mang sự thật nặng trĩu.
Đường tha phương hun hút bụi mù.
*
Đêm, trăng tròn vằng vặc.
Tôi nằm co ro, rúc đầu rụt cổ trong ổ lá, nghe thân thể mình
chuyển đổi, nhức nhối quắt quay. Tiếng thở đều đều của Em vang lên êm ái. Bên cạnh em gái tôi, thằng câm chậm chạp trở
mình. Tôi bò dậy, nhìn vào khuôn mặt của Nó,
ánh trăng xám ngắt soi trên khuôn mặt Hắn.
Bàn tay tôi chậm chạp đưa lên ngang cổ thằng câm, những ngón tay
run rẩy dừng lại ở đó. Tôi cố nghĩ đến cái chết của thằng câm, nghĩ đến thù hận
rồi sẽ được giải thoát. Mấy cái móng tay nhọn sắc dưới ánh trăng rằm. Tôi
nghiến răng bấu chặt ngón tay xuống lớp da xanh xao. Áng mây đen âm u vừa kéo
ngang qua vầng trăng hoang lặng. Ánh mắt thằng câm vụt sáng loé trong bóng đêm.
Ánh sáng soi lên mặt tôi, sục vào từng ngõ ngách tối tăm trong tâm hồn. Lùng
kiếm. Lột trần. Tôi hoảng hốt co rúm lại, lùi dần vào bóng tối. Cả khi ngủ Nó cũng vẫn nhìn thấy mọi việc. Có thể
là Nó không bao giờ ngủ, cứ nằm mở
mắt thao láo như vậy nhìn xuyên qua bức màn đen bí ẩn. Số phận đã trói buộc thằng câm vào gia đình tôi,
từ ngày cha đưa thằng bé mồ côi đỏ hỏn về nhà đặt vào lòng mẹ. Nó uống chung với Em một bầu sữa mẹ, lớn lên trong vòng tay bảo bọc của cha, mang
dòng máu và khuôn mặt của Hắn.
Tôi vật mình nằm xuống,
vùi đầu trong đám lá khô, không sao ngủ được. Trăng rằm sáng buốt. Những
giát trăng vàng xuyên qua thân thể tôi như những lưỡi dao găm, rạch nát hồn tôi
thành trăm mảnh. Mười đầu ngón tay, mười đầu ngón chân đang nứt ra, đau nhức vô
cùng. Những cái móng nhọn lểu ló ra như mũi dao. Tôi gục đầu nhắm mắt. Khuôn
mặt Nó lởn vởn đong đưa dưới bóng
trăng vàng vọt điêu linh. Những âm thanh man dại của bóng đêm hoang dã. Những
giấc mộng hãi hùng điên loạn. Những ký ức tuổi thơ tan vỡ tật nguyền. Dưới ánh
trăng u uẩn tàn độc, tôi thấy mình giết chết Nó. Bàn tay trắng trẻo của tôi đẫm máu. Nó trong cái chết mang khuôn mặt của Em. Tôi hoảng hốt ôm lấy khuôn mặt yêu thương. Khuôn mặt mong manh
chập chờn biến mất giữa dòng sông mù mịt sương khói. Những nụ hoa lanh xanh xao
dưới ánh trăng thanh. Ngôi làng nhỏ hiền hoà nằm tựa lưng vào vách núi. Bóng mẹ
tôi ngồi dệt vải bên hiên. Tôi ôm con cừu nhỏ Pusillus vào lòng, cất tiếng gọi
hoang mang: “Mẹ“. Những hình ảnh yêu
thương vụt nhoà trong lửa đỏ.
Giấc mơ tràn ngập lửa đỏ.
Mẹ ơi. Con sợ hãi và căm ghét những giấc mơ.
*
Tôi sợ hãi và căm ghét những đêm trăng rằm.
Con thú dữ trong lòng tôi gào thét trỗi dậy. Nó tàn bạo thúc dục,
hãy tin tao, chỉ có thù hận mới giết chết được thù hận.
Trăng rằm đỏ ối trên cao.
Lòng thù hận ngùn ngụt cháy.
*
Bọn tôi tìm cách vượt qua eo nước.
Ở đoạn hẹp nhất của dòng sông, nước cuồn cuộn chảy xiết bên dưới.
Ánh trăng thả lửa đỏ trên dòng loang
loang máu. Những dãy lều bọn Milites nhọn hoắc, trắng lô nhô, những hàm răng
thú dữ im lìm trong giấc ngủ.
Trên thân cầu gỗ, bóng
đàn chó săn lổm ngổm.
Tôi cõng em gái chậm
chạp bò ra bờ sông. Mọi tiếng động đều có thể mang đến tai hoạ.
Thằng câm đang cúi rạp
mình bò qua bờ lau, trườn dần xuống nước. Tôi nhếch môi cười trong bóng tối.
Thằng câm điếc đặc, không nghe được tiếng nước xoáy hung tợn trào lên từ khe
sâu. Nó vừa bước hổng chân đã trôi tuột vào vùng nước dữ. Hai bàn tay nhỏ của
thằng bé chới với hoảng loạn, cố bám vào những túm lá sậy mềm oặt ven bờ. Lá
sậy tuột dần trong tay. Ánh mắt sợ hãi dại khờ trên khuôn mặt trắng bệch.
Thằng câm la lên, nước tràn vào miệng dập tắt những tiếng ú ớ nghèn
nghẹn hãi hùng. Nó vùng vẫy cố ngoi
đầu lên nhìn Em. Sự suy tính khủng
khiếp hiện lên trong mắt Nó làm tôi
rụng rời. Thằng câm biết rõ, những tiếng động bất thường sẽ đánh động đàn chó
săn trên cầu. Bọn Milites sẽ ào đến cứu sống đứa con trai của đại công thần và
giết chết những đứa con của bọn phản loạn. Thằng câm biết rõ điều đó, nhưng
không hiểu sao, nó lại mím chặt môi chìm dần xuống, câm nín cầm cự trong vùng
nước xoáy. Tôi cõng Em bơi sau Nó. Tôi nghĩ đến khuôn mặt Hắn. Dòng nước dữ sẽ cuốn Hắn đi. Tấm lưng áo rách vùng vẫy tuyệt
vọng trôi nổi theo dòng nước. Nó đã
hết sức, đã thôi vật vã. Cái chết đang kéo Hắn
đi, biến khỏi cuộc đời tôi.
Nước mắt sung sướng
chảy dài trên má. Nước mắt cho lòng thù hận vừa được báo oán. Nước mắt nhỏ mất
tích vào dòng sông rộng, chẳng để lại dấu vết gì.
Tấm áo rách bỗng quẫy
mạnh, chắc là lần cuối, cái đầu ướt sũng ngoi lên trên vùng xoáy, đôi mắt ngây
thơ xanh thẳm tìm tôi dưới ánh trăng. Đôi mắt yêu thương hiền hoà của Em.
Mảnh tim tật nguyền
trong lòng tôi quặn máu. Nhát dao bất chợt đâm thẳng vào ngực, đau đớn kinh
hoàng. Tôi cuống cuồng phóng ra giữa dòng, chìa bàn tay cho Nó. Bàn tay tôi trượt giữa sóng nước. Em
gái tôi hoảng hốt thì thào.
“Em sợ lắm.”
Em gái tôi không nhìn
thấy gì. Con nhỏ mù đen.
Thằng câm trôi tuột đi,
chấp chới trên dòng nước, cái đầu nhỏ chìm dần xuống, vật vờ. Tôi chuồi tới,
ngoạm hàm răng sắc nhọn vào thắt lưng nó. Nước trào qua mũi tôi sặc sụa. Nước
nhấn tôi chìm xuống. Nước xoáy ào ạt bên dưới siết chặt bốn chân. Em tôi sặc
nước quẫy sùng sục trên vai. Thằng câm nặng như trâu, nó giãy giụa liên hồi kéo
tôi chìm xuống. Xương cổ tôi muốn gãy gục, hơi thở trong ngực mất dần. Tôi chỉ
đủ sức đưa em mình đi, kéo thêm thằng câm, cả ba đứa chúng tôi sẽ cùng chết
trên khúc sông này. Tôi quẫy bốn chân, cố ngoi lên, miệng tôi cắn chặt thắt
lưng thằng câm, hơi thở thoát ra ục ục sủi bong bóng. Nhả thằng câm ra! Để mặc cho nó chết!
Tôi thở ra làn hơi yếu
ớt cuối cùng, cắn chặt răng. Cả ba đứa chìm dần xuống. Cái chết thanh thản đang
chờ dưới đáy sông sâu.
Tiếc nuối, phẫn nộ cuồn
cuộn xoáy.
*
Tôi trồi lên trong dòng
nước xoáy. Bốn chân đạp liên hồi nương theo dòng chảy tiến dần vào bờ. Cả ba
đứa chúng tôi trôi vào doi đất cạn, lạnh run, sợ hãi, kiệt quệ. Hai đứa nhỏ nằm
vật trên bờ cỏ ôm nhau khóc tức tưởi. Tôi vùi đầu trong đám lau sậy, ói ra từng
ngụm nước đắng nghét, ói cả mật xanh mật vàng. Tôi trốn vào lùm cây, che kín
hai mắt để đừng phải nhìn thấy em gái mình đang vuốt ve Hắn. Bộ mặt giả dối của cái chết. Bộ mặt gian ác của cuộc sống. Tôi
ghê sợ thì thầm trong lòng bàn tay tối đen. Thằng
câm điếc bất lương, tại sao mày mang đôi mắt yêu thương của Em. Trong vòng
tay yêu thương của Em đôi mắt xanh
thẳm của Nó nhìn tôi cười đắc thắng.
Tôi oà lên khóc. Khóc bên yêu thương mù loà. Khóc trong hận thù gian trá.
Tôi với thằng câm phẫn
uất nhìn nhau, gầm gừ thoả hiệp. Đứa em gái mù loà sẽ không biết đến sự biến
dạng tật nguyền trên thân thể tôi. Và, Em
cũng chẳng nhận ra bộ mặt thật của Nó.
Kẻ mù loà không cần sự
thật.
Chúng ta đi thôi. Đi,
mang theo ảo tưởng. Bình yên.
*
Chúng tôi đi qua cánh
đồng vàng hoa cúc, mây trắng trôi mênh mang. Tôi ngỡ đó là giấc mơ ngày cũ,
giấc mơ hiền hoà không sao níu giữ. Nhưng thằng câm vụt phóng chạy vào giữa
cánh đồng, chiếc bóng nhỏ bé cô đơn trôi trên biển bồ công anh. Dường như thằng
câm đuổi theo kỷ niệm, dường như thằng câm dang tay níu giữ cánh diều tuổi thơ.
Dường như Nó cố kéo Tôi về trong những ngày yêu thương xưa.
Gió đại ngàn thả hương
hoa bát ngát trên thảo nguyên vàng bồ công anh. Tôi ngồi bên ghềnh đá ngắm mây
trắng trôi mênh mang qua cánh đồng lanh biền biệt hoa xanh. Em gái tôi nằm gối
đầu bên đụm cỏ khô. Bóng cha tôi cặm cụi bó lanh trên đồng. Bóng mẹ tôi ngồi
dệt vải bên hiên. Thoảng tiếng trẻ quê ê a đánh vần, tiếng đàn cừu no cỏ be be
tìm về chuồng. Đứa em trai đợi tôi trên đồng cỏ, yêu thương tin cậy. Bàn tay
nhỏ bé vẫy gọi, gọi mãi, gọi mãi, nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt hiền hoà.
Tôi gầm lên hung hãn,
quay đầu bỏ chạy. Không. Tôi từ chối mọi sự cảm thông. Tôi từ chối mọi sự chia
sẻ. Tôi không muốn đánh đồng nỗi đau của mình với cảm xúc của Nó.
*
Chúng tôi nhập vào đoàn
khất thực kéo về kinh thành.
Cảm giác sợ hãi hiện
hữu xung quanh, dày đặc dần, bóp nghẹn cảm xúc.
Tôi kéo hai đứa nhỏ đi
men theo những bờ tường cũ kỹ, hàng quán liêu xiêu. Phố xưa nhà cổ đổ bóng thâm
u. Kinh thành thấp thỏm trong nỗi hân hoan hoài nghi, trong niềm vui hoảng hốt.
Bọn Milites sục đi trên khắp nẻo đường, gươm giáo khua xoang xoảng. Bọn chó săn
nhe răng sục vào từng căn nhà, tru lên từng hồi khủng bố. Bọn lính và chó săn
lùa đám người câm nín nhốn nháo về phía cổng thành. Hai đứa em tôi lạc nơi nào
giữa rừng cờ phướn tưng bừng. Tôi quay ngược lại, gào lên gọi. Lằn roi da quất
ngang miệng tôi toé máu. Cây giáo nhọn đâm tới xộc vào
cổ họng tôi. Tôi khiếp hãi ôm đầu len lét lủi vào giữa đám cờ đỏ rực rỡ, giữa
những tiếng chửi rủa tục tằn. Một tấm váy vải lanh quấn lấy thân thể tôi, một
bàn tay nhẹ nhàng kéo sợi dây buộc cổ của tôi. Tiếng ai đó thì thào. “Đừng cưỡng lại, cháu bé.”
Tôi cố ngước mắt nhìn
lên, chỉ thấy một khuôn mặt già nua xa lạ. Tiếng ai đó lại thì thào bên tai
tôi, nhắm mắt lại đi, ở đây mọi thứ đều gian trá. Tôi nhắm mắt lại, sẩy chân
lạc vào một thế giới khác. Thằng lưu manh nào mang bộ mặt trí thức. Tên mổ lợn
kia mang khuôn mặt hiền triết. Đứa ăn cướp mang khuôn mặt sử gia. Mụ điếm già
mang khuôn mặt nữ tu… “Đừng cưỡng lại,
cháu bé.”
Tôi thảng thốt lùi lại.
Giấc mơ điên loạn nào đây. Miền đất a tỳ nào đây. Những kẻ mang khuôn mặt chó săn kia là ai, lái buôn, thầy giáo, nhà thơ, chủ chứa... Đám chó săn nhận ra ánh mắt hoang mang của tôi, chúng gầm lên xông đến,
một con cắn lên vai tôi một phát đau điếng, một con vồ lấy bắp chân người đàn
bà. Bọn lính canh tuốt gươm loang loáng, hò hét lôi người
đàn bà đi. Tôi lủi được vào giữa đoàn người, cúi rạp
trên đất bò tới. Tiếng sủa của bọn chó săn vang lên
từng hồi đe doạ.
Đoàn
người bị lùa đến cổng thành, sợ sệt ngoác miệng cười. Bọn Milites vây
kín lối vào lẫn lối ra. Trên lễ đài, nhà thơ cầm dao
phay gào lên những lời tình yêu hoan ca. Bên giàn hoả, mụ đàn bà mang tội phù
thuỷ phỉ báng đức tin bị trói nghiến.
Tôi khép nép đứng
lẫn vào đám đông, tò mò nhìn người đàn bà gầy yếu mặc tấm váy lanh cũ kỹ, đang
thều thào trong cơn đói khát và tuyệt vọng. Khuôn mặt bà ta
nhăn nhúm, đôi môi nứt nẻ khô khốc. Thân hình gãy gập
biến dạng vì những vết thương khủng khiếp. Đám đông háo
hức dồn tới, phấn khích, hiếu kỳ.
Tôi
cũng háo hức lấn tới. Những vết thương trên thân thể tôi căng ra, nhức nhối
kéo tôi lùi lại. Tôi gầm gừ, ứa nước dãi phẫn nộ, ứa nước
mắt đau đớn. Đầu tôi, chân tôi vẫn hăm hở lủi tới.
Lạy Chúa. Ôi lạy Chúa. Cái gì kia.
Lạ lùng chưa. Người đàn bà trên giàn
ải mang đôi mắt của mẹ tôi. Khuôn mặt mang những nếp
nhăn của bà tôi. Thân thể bị nhục hình mang nỗi đau
của cha tôi. Ý nghĩ mới mẻ kỳ quặc đó làm tôi sững sờ.
Mặc cảm phạm tội không rõ từ đâu tràn đến cắn xé mảnh tim
tàn tật.
Hai
tên đồ tể hí hửng kéo bà già lên giàn xử ải, chiếc thòng lọng nặng nề chuồi qua
mái đầu bạc trắng.
Cái
chết hoành tráng hiện ra trên giàn ải. Hiện ra lồ lộ, sừng sững,
cận kề ngay trước mắt. Cái chết hoành tráng hiện diện.
Nắm bắt được, sờ mó được. Nó rùng mình biến thành nỗi
ám ảnh. Nó bám lên da, chui vào phổi. Nó vươn mình biến thành làn khí độc. Nó toả đi, lan tràn giam hãm đe doạ sự sống. Cái chết
hiện diện. Nó đến và mang người đàn bà kia đi. Tôi nghe quanh mình những tiếng thở gấp rút trào ồ ạt qua những cái
cổ họng câm nín đang co thắt. Sự sống thức tỉnh, tuyệt
vọng vùng vẫy tìm đường thoát. Sự sợ hãi bùng phát không
nơi bám víu, hớt hải níu chặt lấy suy nghĩ. Sự sợ hãi
quấn kín mọi cảm xúc, tiêu diệt mọi phản kháng.
Bọn
Milites nổi trống thùng thùng.
Thùng thùng…
Thùng thùng…
Tiếng trống đập
vào tai, tiếng trống đập vào ngực, tiếng trống đẩy sự
sợ hãi tháo chạy hoảng loạn trong miền thân thể tù hãm. Một
tên Milites ném đá vào chiếc bóng đang giãy chết. Bọn
chúng gào lên. Ném đá. Một
người nào đó lập cập ném đá. Những người khác cuống
cuồng ném đá. Cả đám đông hớt hải ném đá. Mỗi viên đá chạm vào tấm thân rách rưới trên giàn treo, tôi co rúm
người đau đớn. Sự sống đang quằn quại giãy giụa mà
không thể thoát đi, từng nỗi đau kéo nó lại để chịu đựng thêm những nỗi đau
khác. Những hòn đá chạm vào thân thể người đàn bà,
chạm vào vết thương trên thân thể tôi. Vết thương trên
thân thể, vết thương trong tâm hồn tôi ứa máu. Máu túa
ra. Tôi thở dốc đau đớn, bàn tay tôi quờ quạng
tìm một cục đá. Tôi hớt hải ném cục đá đi, sững sờ nhìn nó
chạm vào một thân xác xa lạ khác. Bỗng thấy hả hê, sự
đau đớn đó mình không phải chịu đựng. Bỗng thấy giải
thoát, nỗi đau của mình trôi tuột đi. Đá quanh đây
nhiều vô kể, to nhỏ tròn méo đủ cỡ đủ hình dạng. Tôi
lại ném một cục đá lớn. Tôi gào lên, thoả mãn. Ném đá. Một kẻ nào gào lên, điên loạn.
Ném đá. Đám đông hăm hở gào lên phấn
khích. Tôi hung hăng gào thật lớn. Giết chết nó.
Giết chết kẻ phỉ báng lòng tin yêu vào cuộc sống.
Giết.
Thân hình trên
giàn ải thôi giãy giụa, nó thẳng đơ bất động cam chịu số phận tàn khốc. Chỉ có vậy thôi sao. Chỉ có vậy thôi sao.
Sự đe doạ khủng khiếp mà chỉ có vậy thôi sao. Nỗi sợ hãi rơi vào hụt hẫng. Sự phấn khích
rơi vào hoang mang. Mái đầu bạc đẫm máu đổ gục không
một lời giải đáp. Thân thể mong manh bất động không
một cử động phản kháng. Những cái miệng khô khốc há
hốc. Sự đe doạ khủng khiếp vô nghĩa vậy sao. Cái chết ngắn ngủi vậy sao. Sau cái chết kia
là điều gì nữa. Sau cái chết kia là những cái chết
khác. Sau những cái chết khác, sẽ đến phiên mày. Không, mày nói dối. “Công chúa không hề trinh trắng đức hạnh như những lời rao giảng.”Ai đó thì thào bên tai
tôi. Ai đó, kẻ nào thì thào đó. Mọi
người ngờ vực gào lên, mụ ta nói dối. Tôi cũng lắp bắp
gào lên, mày nói dối. Ai dối. Dối ai.
Lửa
bùng lên trên giàn hoả. Lửa phấn khích bò lên tấm áo trắng đẫm máu của bà nhũ
mẫu. Sự kích động mới mẻ lại bùng lên. Ngọn lửa
hung hãn bạo tàn bùng lên. Công chúa là một đứa ti tiện gian dối được nuông chìu. Một kẻ gian tham bạo ngược được quyền lực
dung túng. Một loại con gái dâm đãng ngủ với tất cả bọn lính canh. Không thể như thế được. Không thể để kẻ
khác phỉ báng bóp méo huyền thoại. Không thể để kẻ
khác cướp đoạt lòng tin. Một lòng tin được nuôi bằng
máu. Một lòng tin được nuôi bằng cả cuộc đời đói rách.
Một lòng tin được nuôi bằng cả một thế hệ đói rách. Một lòng tin được nuôi bằng cả một dân tộc đói rách. Một thằng đói rách nào hoang mang gào lên, khoá miệng nó lại.
Nó tuyên truyền gây mất lòng tin. Mụ ta tuyên truyền
gây mất lòng tin. Mụ ta biết rõ mọi chuyện trong cung cấm.
Mụ ta cần phải chết, vì lòng tin. Lòng tin không cần sự thật.
Đốt cháy những kẻ gieo rắc hoang mang. Đốt cháy những kẻ xúc phạm lòng tin. Đốt
cháy nó đi. Đốt đi. Đốt đi.
Đốt hết. Chỉ giữ lại lòng tin.
Mọi người hốt hoảng gào lên. Đốt đi.
Đốt đi. Đốt cháy nó, đốt cháy sự
thật, đốt cháy kẻ xuyên tạc sự thật. Tôi vội vã gào
lên. Đốt ai. Ai đốt.
Rốt cuộc, chúng ta hy sinh một trăm năm vì lẽ gì. Một trăm năm ngủ quên trong
cõi chết. Vì ai. Lòng tin nào.
Biểu tượng thiêng liêng nào. Vì sợ
hãi và khuất phục trước một lời nguyền. Vì lỗi lầm và
tham vọng của bầy vua chúa. Vì bảo vệ và dung dưỡng cho một vương triều
thối nát. Ai là kẻ đang cúi đầu lặng thinh trong nỗi khiếp
nhược. Ai là kẻ sống sót được qua cơn mê dài trăm năm, để kể lại cho
người đời nghe huyền thoại bi thảm của một đất nước ngủ trong rừng. Ai đó. Ai là kẻ phản bội lại huyền thoại.
Ai là kẻ xúc phạm niềm tự hào của dân tộc. Giết nó đi. Đốt cháy nó đi. Thân hình mụ phù thuỷ bốc cháy trên dây thòng lọng. Nỗi sợ hãi hoang mang bốc cháy. Hoang mang
bốc cao phừng phực. Hoang mang cháy đỏ, đảo chao trong
gió. Mùi thịt người cháy bốc lên nồng nặc. Mùi thịt người cháy bốc lên hân hoan. Mùi thịt người cháy
bốc lên thơm lựng. Công chúa hiện ra
bên cánh cửa giát vàng. Công chúa đẹp tuyệt, trong
ngần, thánh thiện. Vàng bạc xa hoa vinh hiển toả sáng rạng ngời. Sự thật là đây. Công chúa nở nụ cười khoan
hồng độ lượng. Bàn tay yêu thương của nàng thả
xuống đám dân đen những viên kẹo ngọt, những viên kẹo the. Những viên kẹo bay
trong không trung, rơi vào những cái miệng trống ngoác. Vị
the tê tái trên môi. Vị ngọt tan mềm đầu lưỡi. Vị ngọt the chảy trôi mơn man cuống họng. Lòng tin là đây.
Đám đông rên rỉ thoả mãn. Tôi run rẩy khuỵ hai chân
mình xuống, mê hoặc phủ phục cúi đầu. Dưới bàn chân tôi,
những chiếc móng dài dữ tợn bám vào lòng đất. Đám chó
săn quanh tôi đồng thanh tru lên xưng tụng. Đám người
khiếp nhược thoả mãn reo hò.
Công
chúa đức hạnh vạn vạn tuế. Thánh thượng anh minh vạn vạn tuế.
Đức vua anh minh
mỉm cười ban lệnh, đốt cháy guồng quay khung cửi, tiêu huỷ những cánh đồng
lanh, giết chết những đàn cừu, truy tìm những kẻ đối kháng.
Tàn sát những kẻ
phản loạn.
Tàn sát.
Huỷ
diệt.
Tôi
tru lên từng hồi, chìm trong mông muội. Bữa tiệc lòng tin dâng lên
thánh thần, thánh thần không dám nhận. Chỉ có ma quỷ
và chó săn kéo nhau đến dự bữa tiệc thịt người.
Trời
xế tàn, sương đổ mịt mùng.
*
Nó tìm được tôi nằm vật vã bên lề đường. Nó
đưa tay kéo tôi dậy. Tôi rú lên, nhe răng định cắn nát
bàn tay Nó. Những cảm xúc thật giả mê loạn, những khích động thiện ác cuồng nộ,
đẩy tôi vào chỗ vô vọng, không còn biết mình là ai.
Em khóc gọi tên tôi. Trong thế giới mù loà êm đềm của Em, những âm thanh hung bạo bên ngoài
vọng đến thật là khủng khiếp.
Đừng
khóc. Tôi khổ sở nhìn vào đôi mắt trong veo đẫm nước. Hình ảnh tàn
tật hung dữ của mình bỗng hiện ra trong đó. Tôi thảng thốt
lùi lại. Thằng nào kia, sao đã biến dạng khủng
khiếp như vậy.
Lẽ
nào. Đã đến lúc
anh em mình chia tay. Nước mắt tôi
trào ra, tê tái phân ly. Tôi trốn vào góc phố tối, quặn lòng nhìn theo hai đứa nó. Thằng câm nắm tay
em tôi dẫn đi. Thằng câm vuốt tóc em tôi, chia cho em gái miếng
bánh mì đen. Chắc tôi không cần phải lo, chưa bao giờ
bọn chúng đói. Nụ cười ngây thơ của Em
vuốt ve lòng từ tâm tàn tật của con người, ánh mắt hiền hoà của Em đánh đồng lẫn lộn thiện ác. Người đời cần Em như cần
tấm mặt nạ của yêu thương gian trá. Nó xảo quyệt thừa biết điều đó, Nó khai thác nụ cười của Em để tìm lẽ sống.
Thằng
câm điếc khiếm khuyết ngôn ngữ để làm người. Bao lâu nay tôi ngỡ như vậy.
Giờ đây, tôi bỗng nhìn ra bộ mặt bất tri kỳ dị của Nó. Có lẽ,
thằng câm không câm. Có lẽ, thằng điếc không điếc.
Nhưng Nó từ chối
ngôn ngữ con người, từ chối cảm thông và đối thoại. Nó bất tri. Nó ranh mãnh. Nó luôn biết cách tuồn vào những ngõ
ngách trong tâm hồn của kẻ khác huỷ hoại bóp méo cảm xúc. Nó khinh bỉ con người. Khinh bỉ ngôn ngữ.
Ngôn
ngữ chỉ là tấm mành che, phủ lên những suy tính.
Nó dắt Em
len lỏi trong những khu chợ đông, Nó
đưa Em đến trước những cánh cửa nhà
khép kín. Nó náu mình vào bóng tối,
khoan khoái nhìn những linh hồn tàn phế hân hoan ôm Em vào lòng. Nó núp sau bộ mặt siêu ngã thánh thiện của Em và cười khằng khặc. Nó chia với Em mẩu bánh mì khô, uống cùng Em
ngụm nước giếng. Hai đứa chia sẻ mân mê nhau bằng thứ
cảm xúc riêng biệt. Chúng không cần thế giới bên
ngoài. Chúng không cần tôi nữa. Tôi gầm gừ lùi vào bóng tối. Tôi sẽ ở lại
đây, bộ ba đồng hành này sẽ tan vỡ.
Nó biết tôi nghĩ gì. Nó biết tất cả, không cần tiếng nói.
Nó lẻn lút từ phía sau xông đến, bất ngờ chụp lấy
cổ tôi. Cái thòng lọng bằng dây thừng xiết ngang cuống họng làm tôi nghẹt
thở. Tôi nhớ đến cuộc xử ải, thân hình mụ phù thuỷ
treo trên thòng lọng quằn quại giãy chết. Tôi sợ hãi
gào rú cắn xé. Nó
tàn nhẫn kéo tôi đi xềnh xệch. Những kẻ trên đường
nhìn tôi ghê tởm. Tôi gầm gừ de doạ, sẽ cắn đứt cuống
họng bọn chúng. Thằng câm, nếu tao
thoát ra được, tao sẽ cắn đứt cuống họng mày. Hàm răng tôi nhọn lểu, khao
khát được cắn xé. Tôi cắn nát tấm da dê, cắn nát những con
chữ yêu thương, cắn nát cả quá khứ êm đềm. Nước dãi tôi ứa qua kẽ răng.
Chúng
ta đi thôi, đi vào những giấc mơ man trá. Tôi nhắm mắt lại, đêm tối
tràn đến ngự trị tâm hồn. Tôi thấy mình mang bộ mặt của Nó.
Dưới ánh trăng u uẩn tàn độc, tôi giết chết tôi. Bàn tay tôi đẫm máu của mình. Con thú dữ gào thét trong lòng -
huỷ diệt.
Huỷ
diệt.
Tôi nhe hàm răng
nhọn lểu gầm lên.
Kẻ
chiến bại.
*
Tôi
trốn vào màn sương mờ mịt. Ánh trăng le lói cháy đỏ triền xa. Tôi cõng
tấm da dê rách nát dọ dẫm bước đi trên con đường gập ghềnh đá tai mèo nhọn hoắc. Oan nghiệp đè lưng tôi
cong gập, đầu tôi chúi xuống, chân tôi toé máu. Con đường chẳng còn là
con đường, chỉ còn một cánh đồng đá nhọn không biết đâu là lối về, không biết
đâu là chỗ dừng chân. Tôi muốn quăng tấm da dê xuống đất,
nhưng nó bám cứng cổ tôi như cái thòng lọng. Mồ hôi đổ
ra mặn chát sương muối. Thằng lưu
vong, mày sẽ phải đeo gánh nặng này đi mãi trên cánh đồng khổ sai không lối
thoát.
Tôi
đổ sụp trong màn sương, vùng vẫy, kêu gào.
Tôi
sợ hãi và căm ghét những đêm sương.
*
Chúng
tôi đi qua những cánh đồng nho. Những người nông dân, những đứa trẻ hái nho khuôn mặt
đỏ au khật khừ cười. Họ cười từ mờ sáng đến chiều tối bên những chum
rượu vang. Họ cười suốt một ngày còng lưng trên những cánh
đồng nho trĩu quả. Họ cười trong bóng tối thấm hơi men
ngào ngạt. Họ cười cho ngày qua nhẫn nhục, cười vì
ngày mai câm lặng. Họ không có tuổi thơ, không có tuổi thanh xuân, chỉ
có thế giới thần tiên huyền ảo không ngày tháng, và cái chết êm đềm trong giấc
mơ say. Thằng câm say vất vưởng bên bếp rượu, say mãi không hề muốn tỉnh lại.
Cả làng tràn trề những quán say, lô nhô như nấm. Em gái tôi đẹp tuyệt vời nhảy nhót reo hò trong vũ hội đạp nho,
quay cuồng trong đêm vui miên trường. Những người đàn ông say khướt cười
không dứt, những người đàn bà múa may thúc dục hoan ca. Nó nắm tay Em cười váng vất, chúng ta ở lại đây, hoan lạc một đời. Chúng ta ở lại đây, không đi nữa. Tôi ngồi
xổm bên bờ rào ngơ ngác nhìn em mình, bất lực lắng nghe phần thân thể mình trống
rỗng buông thả. Nhảy múa đi. Mùa
đông rồi sẽ đến, vùi chôn thân xác những kẻ phiêu bạt. Những bộ xương vô
tri sẽ khô nát trên con đường viễn xứ.
Người
ta vẫn phải sống dù biết cái chết một lúc nào sẽ đến.
Nó nhìn tôi cười váng vất, chẳng ai hiểu nổi nụ
cười của một thằng câm.
*
Buổi
chiều, khi Hắn đi ngang qua làng, Nó cũng đang say, cũng đang cười váng
vất.
Thằng
câm lem luốc rách rưới đứng bên lề đường. Cha nó khoác áo gấm thêu
ngật ngưỡng vênh vang trên lưng ngựa. Một đám con nít ngây ngô vừa reo
hò, vừa vỗ tay chạy theo sau nhặt phân ngựa. Thằng câm thôi cười, khuôn mặt tối xầm méo mó. Nó dợm một chân bước tới.
Tôi định nhe răng cắn áo Nó, bỗng thấy
lòng mình mệt mỏi chán chường.
Thằng
câm ngơ ngẩn nhìn cha nó xênh xang trong nhung lụa. Con đường trở về đầy những vinh hoa.
Áo mũ cân đai rực rỡ, ngựa xe đón bước, kèn trống khua
vang. Nó nhìn Em lem luốc mù loà ngồi bên bờ đất, chút
tình thơ ấu đặt bên hiển vinh danh vọng, thảm hại làm sao.
Nó nhìn tôi, Nó
đã quyết định. Người ta quyết định rồi mới lựa chọn. Chẳng có gì đẹp đẽ chờ
đợi chúng ta trên con đường phiêu bạt. Kiếp lưu vong mịt mùng theo gió bụi, nắm xương tàn rồi không biết gửi về đâu. Thân phận mình là hạt cát. Tiếng khóc mình
lẻ loi. Nỗi đau mình lặng câm vô nghĩa. Ai lựa chọn những điều thiệt thòi bất hạnh đó. Hãy nhìn xem.
Con đường trở về
đầy những vinh hoa.
Chia tay. Tôi muốn nói với nó một lời chia tay,
nhưng ngôn từ biến đâu mất hết. Lúc này, cả hai đứa chúng tôi
đều hiểu, ngôn ngữ chỉ là thứ giả trá.
Tôi
không khóc, quyết không dành giọt nước mắt nào cho Nó. Nhưng bụi ly hương vẫn xốn xang trong lòng mắt. Chuyện Nó bỏ đi hoá ra
không làm cho tôi thanh thản, chỉ để lại nỗi tuyệt vọng và mất mát.
Tôi quay đi, bàn tay tôi nắm lấy bàn tay Em.
Con đường rộn rã kèn trống ở phía sau, cây cầu trở về gãy đổ ở phía sau. Trước mắt Tôi, đường
phiêu bạt mịt mùng. Trước mắt Em, vẫn mãi một màn đêm.
Ly
hương. Ly hương, giấc mơ dài bất khứ. Tôi sẽ cố
không nghĩ đến Nó nữa. Chia tay là sự giải thoát cho những số phận bất đắc dĩ bị trói
buộc vào nhau mà không thể yêu thương, không thể cảm thông.
“A… a… a…”
Tiếng
thằng câm kêu lên kỳ dị đau đớn ở phía sau, chỉ thằng câm mới có tiếng kêu đau
đớn khủng khiếp như vậy. Không rõ Nó gọi Tôi, gọi Em hay gọi Hắn. Tôi quay
lại nhìn, vừa kịp thấy cái bóng ốm yếu của thằng câm lảo đảo chạy về phía chân
núi. Em cũng kêu
thét lên, nhưng Nó đã biến mất sau
rặng thông. Chắc Nó
ngỡ là, tôi không dành cho Nó sự lựa
chọn nào. Đâu phải lỗi của tôi. Ai mà biết được thằng câm nghĩ gì.
Cả buổi chiều hôm
đó, tôi lang thang đi tìm thằng câm. Nó không về làng mà lẩn
trốn sau vực đá. Không biết Nó chạy trốn điều gì. Nó
không thể trả lời tôi mà vùi đầu trong hơi men, đắm chìm trong cơn say điên
đảo, cười khóc một mình giữa những tảng đá trơ lì. Những
tiếng ú ớ nghẹn ngào không thoát ra được, dường như là đau đớn lắm. Tim tôi se thắt lại. Bốn chân tôi bò đến
bên Nó. Lưỡi tôi ngần ngại
liếm lên bàn tay yêu thương quen thuộc. Đầu tôi ép vào vai Nó.
Thằng câm nức nở ôm tôi vào lòng, nước mắt thấm ướt lỗ tai
tôi. Từ cái cổ họng tắc nghẹn bỗng bật ra tiếng khóc.
Tiếng khóc của một người câm, tiếng khóc một người say, uẩn ức kỳ dị.
Tôi cũng say, để
mặc để lòng mình ngủ say.
Trong những giấc mơ say u khốc, tôi thấy thầy Dominus và thầy Medicus lần
lượt chết trên tay cha. Chiếc bóng khắc khổ của cha quỳ bên
những nấm mộ khô cằn. Ánh trăng hoang thê nhuốm đỏ soi
chênh chếch bên bờ vực. Tôi thảng thốt gọi: ”Cha”. Chiếc bóng mong manh rùng mình vỡ nát dưới ánh trăng. Ý niệm
tang thương kéo qua lòng tôi như mưa lũ, đập liên hồi
vào vùng ký ức, cuốn đi phũ phàng những hoài vọng. Chắc cha
cũng đã chết dọc đường lưu đày, thân xác bị vùi lấp nơi nào bên đường gió bụi,
giữa đồng hoang vu, trong rừng đen thẳm, trên đầm lầy tù đọng. Cuộc tìm kiếm này là vô nghĩa. Tôi khóc vật vã trong cơn
say. Thiên đường là đây, ác mộng là đây. Vô ngã là đâu.
Tất
cả đều vô nghĩa.
*
Đêm
trên đồi nho, trăng soi u lặng.
Tiếng gọi của
loài thú dữ dâng qua thung lũng, len qua ghềnh đá, theo
sương mù kéo sang vây phủ bản làng. Lông gáy tôi dựng đứng.
Bàn chân tôi cào bới điên loạn dưới ánh trăng chực kéo tôi
đi. Những chiếc răng trong miệng tôi dài ra đâm tréo vào nhau nhức nhối.
Tôi bỗng thèm khát, thèm khát như điên, được cắn ngập hàm răng hung tợn của
mình vào một cái cuống họng dòn tan, nghe tiếng kêu đau đớn bất lực của nạn
nhân tuôn ra ùng ục dưới kẽ răng. Nước dãi tôi tuôn trào hai
bên mép, nhỏ ròng ròng trên bờ đá. Sự khao khát cuồn
cuộn dưới làn da, bắp cơ tôi phồng lên căng cứng. Tôi
ngẩng đầu đớp mảnh trăng tròn, tru lên từng cơn đau hoang phế. Những giát trăng vàng xuyên qua linh hồn tôi như những lưỡi dao.
Những chiếc móng sắc cào nát lồng ngực. Nỗi đau da thịt sao vẫn không tàn khốc bằng nỗi đau trong tâm hồn.
Ngực tôi rách nát. Máu nhỏ giọt.
Máu tuôn từng dòng. Máu chảy dài qua
những mép lá khô. Móng vuốt tôi chạm lên mảnh tim
vỡ đang âm ỉ cháy, những cái móng sắc bỗng co quắp lại. Mảnh tim
trong lòng ngực thổn thức, gọi tôi quay về. Một lần làm chó,
cả cuộc đời tôi sẽ vùi trong kiếp chó săn.
Tôi
trốn vào trong những ngách tối, nơi ánh trăng quyền lực không tài nào rọi đến,
nơi tiếng gọi loài thú dữ không vọng tràn thúc dục. Tôi cố nghĩ đến
những điều mà mình yêu thương. Nhưng cánh đồng lanh
hiền hoà đã bốc lửa. Tôi cố nghĩ đến những người mà
mình yêu thương. Những người đó đã bị xé toạt ra khỏi
dòng đời. Trong nỗi cô đơn tuyệt vọng tôi rên rỉ bò đi trên đồi, bò đến
bên Em, tìm hơi ấm của Em. Cái cổ mảnh mai của con nhỏ hiện ra
dưới ánh trăng. Nhìn kìa! Cái cổ của con
nhỏ mềm mại trắng ngần. Tôi nhìn sững vào đó, rú lên hãi hùng. Tôi cắm đầu bỏ chạy. Bốn chân tôi phóng đi
vùn vụt trên thảo nguyên. Tôi chạy mãi trong đêm dài
hoang thê dưới ánh trăng rằm tàn độc. Bắp cơ tôi rã
rời. Bàn chân tôi túa máu. Cô đơn tuyệt vọng
phủ vây không lối thoát. Từ trên đỉnh thác, tôi lao
đầu vào vùng nước xoáy, mong huỷ diệt phần thân thể tật nguyền, mong giải thoát
nỗi đau đớn và cô vọng của kiếp phần, mong giết chết lòng thù hận tàn độc.
Trăng
soi vàng cháy trên cao.
*
Tiếng
tù và dưới chân đồi vang lên từng hồi khấy động. Bọn Milites lại áp giải đám
lục lâm thảo khấu ngang qua làng. Những tên cướp của giết người mặt mày
hung tợn, cúi gầm đầu bước đi giữa những lời nguyền rủa căm phẫn. Tôi hả hê
nhìn những sợi dây xích xâu chúng lại thành chùm, những cái cùm sắt ăn sâu vào cổ chân lở loét. Thằng câm đứng
trên ghềnh đá ú ớ la, hùng hục vác đá ném vào bọn cướp. Những cục đá trượt xuống bờ vực hun hút, mãi sau mới vang lên một
tiếng “bùm” từ đáy sâu. Thằng câm khoái trá cười điên
loạn.
Tôi
gầm gừ bò ra đường. Hàm răng tôi nhức nhối, thèm muốn được cắn xé huỷ diệt. Cái ác đang phơi
bày lồ lộ, khích thích cơn thèm khát bạo tàn. Một tên cướp
già ngã gục bên đường. Từ đôi môi nứt nẻ lở lói của
lão thoát ra những tiếng kêu khàn đặc ghớm ghiếc. Nước,
nước. Tôi gầm gừ giận dữ, hai mép tôi nhếch lên để lộ hàm răng khủng
khiếp, mõm tôi chúi xuống, lông gáy tôi dựng đứng. Đám đông ồ
lên cười khoái trá. Mấy tên cai tù cũng ngừng
tu rượu vỗ tay tán thưởng, chúng khích tôi xông vào cắn xé thân hình xấu xa tội
lỗi kia. Kẻ nào đó ném cho tôi mẩu xương thừa, tôi táp lấy,
hoan hỉ nhai nghiến ngấu. Hàm răng mạnh mẽ của tôi phấn khích nghiến rào
rạo. Tiếng cổ vũ của đám đông làm máu tôi bốc nóng hừng hực.
Lão cướp nằm gục bên đường, không ngớt rên rỉ. Nước, nước. Tôi nhằm cái cổ xương xẩu, chậm rãi bò tới, bò
thật chậm, tận hưởng cảm giác sung sướng của con thú dữ đang chờn vờn chuẩn bị
vồ mồi. Giữa lúc đó, tôi thấy Em. Em tôi mù loà ôm bình nước mò mẫm đi
giữa những tiếng reo hò. Nụ cười trên môi em hiền hoà,
đôi mắt của em long lanh ướt. Tôi cụp đuôi luống cuống
lùi lại. Tôi khổ sở rên ư ử. Đi đi, đừng đụng vào tên tội phạm dơ bẩn
độc ác đó. Bàn tay nhỏ bé của Em kê bình nước vào cái miệng lở lói, bàn tay xinh xắn của Em vuốt ve cái trán nhăn nhó bẩn thỉu.
Bàn tay bỗng dừng lại trên khuôn mặt hung tợn ghớm
ghiếc đó. Tiếng kêu ngẹn ngào yêu thương của Em bật ra, đâm thẳng vào tim tôi như một
nhát dao. “Cha”.
Tôi
đứng chết trân nhìn tấm thân tàn tạ bẩn thỉu nằm phủ phục bên đường. Tôi nhìn khuôn mặt méo mó biến dạng
vì con dấu ô nhục đen đủi. Cha ơi, cha đó sao. Cha
thương yêu của con đó sao. Cả trong những cơn mơ tàn khốc nhất con cũng không
hề nghĩ, sẽ gặp lại cha trong bi cảnh thảm khốc tội lỗi này. Đứa
trẻ trong lòng tôi oà lên khóc, nó run lẩy bẩy bò trốn vào lùm cây, nó không
muốn cha nhìn thấy mình. Nó sợ. Tôi sợ. Cha sẽ không nhận ra tôi trong hình
hài chó săn ghê tởm này.
Tiếng
la hoảng hốt kỳ dị của thằng câm vọng qua từ ghềnh đá. Cảm giác nguy hiểm đột ngột tràn
đến đánh động những giác quan, tôi nhe răng nhảy chồm lên. Một gã cai tù đứng lù lù sau lưng em tôi. Thanh gươm sáng loá giơ
lên cao nhằm vào lưng em tôi đâm xuống. Tôi gầm lên kinh hãi.
Bốn chân tôi nhảy dựng lên đẩy tôi lao về phía trước.
Hàm răng nhọn lểu của tôi ngoác ra hung tợn, nhằm vào cái cổ họng nung núc của
tên đồ tể xộc tới. Mũi gươm nhọn chĩa thẳng vào lưng em tôi.
Nó sẽ xuyên qua lưng em gái tôi, đâm thẳng vào tim cha
trước khi tôi kịp cắn ngập hàm răng vào cổ họng kẻ thù. Tôi lấy hết sức mình
chồm lên như con dã thú. Hai chân sau đạp mạnh trên mặt đất.
Hai chân trước nhấc bổng lên, móng vuốt xoè ra. Thời
gian trôi chậm chạp hãi hùng, tôi cố lao đi nhưng
dường như không tiến thêm được bước nào. Trong cơn cuồng nộ, tôi lại cố búng
thật mạnh hai chân sau, cố rướn người về phía trước, cố thu
hẹp khoảng cách chết chóc. Tiếng thằng câm rú lên khốc hãi
trong hẻm đá. Tôi đau xót nghĩ, chắc thằng câm vội vã
phóng qua ghềnh đá mà bị trượt chân rơi vào vực thẳm. Trong
lúc này đây, yêu thương - hận thù - ngộ nhận, tất cả đều dang dở muộn màng.
Tôi vẫn còn chưa kịp nói với Nó một điều. Điều đó đã vô nghĩa.
Khoảng cách giữa
tôi và gã cai tù vẫn dài dằng dặc không sao rút ngắn
được. Tôi tru lên nghẹn ngào, bất lực. “Cha ơi”. Ánh mắt
hung ác của tên đồ tể nhìn sang tôi đờ đẫn kỳ dị. Khuôn mặt
gã rúm ró biến dạng, không rõ vì đau đớn, tiếc nuối hay căm hận. Bàn tay gã dừng lại lưng chừng, thanh gươm treo lơ lửng trên
lưng Em.
*
Cảm giác mệt mỏi ngu muội tràn đến. Tôi bỗng thèm được ngủ,
thèm được buông xuôi, thèm yên ổn nhắm mắt. Tôi há
miệng ngáp, nhưng miệng mình đã đông cứng lại. Hơi
lạnh tràn qua bốn bàn chân, xuyên vào lồng ngực. Tôi
cố quay lại nhìn cha lần cuối. Ánh mắt tôi chạm vào
ánh mắt cha, ở đó chỉ có sự phẫn uất, tuyệt vọng và bi thảm.
Tôi
mệt mỏi nhắm mắt lại. Mọi người nhắm mắt lại. Cả
vương quốc này nhắm mắt lại. Để mặc số phận mình trôi
đi. Bi thương này chỉ là huyền thoại.
Huyền thoại vĩ đại ru ta ngủ trong rừng hoa hồng.
Xuân ly
hương, 2011
Lưu Thuỷ
Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét