Thứ Năm, 13 tháng 6, 2013

Kẻ săn bướm




2. Cấn là núi

Năm nay sương mù kéo về làng Âu Lạc dày đặc, sương vây kín ngọn núi giữa đồng, sương chảy tràn trên dòng Lạc Hồng, sương trắng nõn như hoa đại, sương ướt đẫm như mưa phùn. Sương không khởi đầu, sương không kết cục. Bàn tay đưa lên trước mặt, những cái ngón chìm vào màn sương mỏng, bỗng hoá xa xăm kỳ ảo lạ thường. Gã đi lạc trong vùng sương trắng, tìm không ra lối về, tìm không ra chị vú, gã thảng thốt gọi, chị ơi, chị ơi. Tiếng gọi tức tưởi bị giam hãm trong sương đặc quánh không thoát đi được. Tiếng khóc mông muội chạy loanh quanh giữa những bức tường trắng, trôi đi lãng đãng mê hoặc rồi lại mòn mỏi quay về. Gã ngẩn ngơ lắng nghe, tiếng khóc nghẹn ngào của mình mà ngỡ như tiếng khóc của chị vú. Lạnh quá. Lạnh lẽo quá. Gã lần mò đi tìm hơi ấm của chị, lạc vào căn phòng đầy xác bướm khô. Những con bướm sặc sỡ tung cánh bay trong sương trắng, những cái đầu bị đóng gai chặt cứng trên bức tường đất. Những cố gắng giãy giụa đào thoát chỉ mang thêm cảm giác đày đoạ vô vọng. Gió bờ sông lùa về từng cơn, mịt mùng u uẩn, gió thổi lớp lớp hoa đại tràn vào phòng. Những cánh hoa trắng quyện vào xác bướm bay lên chập chờn mê ảo. Gã thả những cái hộp bằng đất sét xuống sàn nhà. Từng cái hộp đất vỡ toang, tiếng vọng tan loãng trong sương mù rồi biến mất. Vô nghĩa lạ lùng. Mấy con sâu ốm đói chui ra từ đống đất vụn, ngoe nguẩy bò đi.
Thân thể người đàn bà lạnh ngắt trong sương hoa đại. Gã gục đầu xuống vùng ngực tím tái, vòng tay ôm lấy tấm thân trơ cứng, chỉ thấy xa lạ. Xa lạ quá. Gã khóc nghẹn ngào. Nửa khuôn mặt màu trắng chìm trong nỗi đau thương mất mát. Nửa khuôn mặt màu đen hằn lên lòng hận thù tàn độc. Chị ơi. Chị ơi.
Sương trắng xoá đỉnh Thuần Cấn. Nước lục đại hồ theo sương dâng như thác lũ, đổ ập xuống sườn núi, chảy tràn qua Thuỷ Sơn Kiển kéo ào ạt về phương Thuần Khảm.

Chị ơi.
Chị ơi.




5. Tốn là gió

Chị thường chạy qua những bậc cầu thang bằng đá, đứng ở ban công, chờ nghe gió tràn qua đập vỡ. Mái tóc dài xanh mượt xoã bay lồng lộng. Mắt chị trông mòn mỏi về phía con đường làng, tiếng gió réo tràn làm chị nhớ tiếng xe của ông. Chị chờ mãi, chờ mãi, tóc thôi xanh, má thôi hồng. Đêm, chị ôm gã vào lòng khóc uẩn ức. „Anh chẳng được như ông. Ông chẳng được như người ta. Nhà này tuyệt tự mất thôi.“
Năm Canh Dần, lão thầy bói đi ngang qua làng. Bàn tay khô quắp đưa lên trước mặt, những cái ngón còng queo chìm vào màn sương mỏng, bỗng hoá xa xăm kỳ ảo lạ thường. Lão già vẽ lên mặt đất phương vị sáu mươi bốn quẻ của Phục Hy, làng Âu Lạc nằm trên cung Thuần Khảm. Đồ hình Lạc Thư chồng lên Tiên Thiên Bát Quái, phía tây nam có nhị đại hồ, phía đông nam có tứ đại hồ, phía tây bắc có lục đại hồ, phía đông bắc có bát đại hồ. Nhị thập đại hồ âm hàn hung hiểm cùng đổ vào dòng Lạc Hồng chảy về Thuần Khảm.
Khi ấy là mùa xuân, sen hồng nở kín đầm Lạc Thuỷ. Mặt lão thầy bói xanh như lá sen, đầu lão thầy bói to như lá sen. Miệng lão rộng như cánh cung. Lão cười nức nở, lão khóc sằng sặc, lão quỳ xuống lạy tạ đất trời, ngón tay khô quắp chỉ vào đồ hình Lạc Thư. Lão bảo, bao giờ lũ về làng Âu Lạc họ Vương sẽ tuyệt tự, bất đắc kỳ tử. Bà mang thai mười hai tháng đổ gục bên thềm, nửa đêm giờ tý khai hoa, nở ra thằng mặt quỷ nửa trắng nửa đen.

Ông hoảng sợ cho người trói lão thầy bói ngoài bờ sông, ra lệnh dân làng ném đá vào thói mê tín yêu mị. Không ai dám. Lão già tự chết khô trên đập đá, lưỡi thè dài như con rắn mối. Tấm áo nâu xoã bay trong gió chấp chới như con bướm đêm.
…Giết ta đi. Lẽ Trời đừng mong cưỡng đoạt. Tiêu huỷ thân xác ta đi. Vận Nước đừng hòng huỷ diệt. Kiếp nghiệp này thà làm quỷ chứ không làm tôi đòi nhà họ Vương…
Lời nguyền trôi lãng đãng trên ruộng ngô, ruộng ngô nhà họ Vương cháy lá gục cờ. Nghiệp báo trôi bồng bềnh giữa đầm Lạc Thuỷ, sen xuân thui nụ héo ngồng. Oan hồn trôi qua đập nước, con đập nhà họ Vương xây bằng xương người nứt dần rồi vỡ toang. Dòng Lạc Hồng cạn kiệt, qua mùa xuân chỉ còn trơ đáy.
Sương trùng điệp trắng xoá đất trời.
Gã cười ngô nghê, rúc đầu vào ngực chị tìm hơi ấm. Đêm theo gió tràn về rạn vỡ. Gã nằm trong lòng chị, lắng nghe tiếng của gió, lắng nghe tiếng của đêm, lắng nghe tiếng của loài sâu bọ chuyển mình. Tiếng xào xạc của những cái vỏ nhộng căng dòn đang khe khẽ nứt ra. Chỉ có gã mới nghe được những âm thanh kỳ ảo của sự chuyển đổi gian trá mê hoặc đấy. Những con sâu vặn mình trong lớp vỏ khô cứng, vặn mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc thêm hung tợn. Trăng tròn sắc lạnh trườn dần khỏi màn mây vỡ, tham lam vồ lấy thân hình người đàn bà trẻ. Ánh trăng vàng quạch đọng trên nửa vùng ngực đầy, loang dần xuống vùng bụng phẳng. Gã nhìn chị lấm lét như đứa trẻ phạm lỗi, bước chân khỏi giường, bóng gã biến thành bóng đêm. Chị không bao giờ đi tìm gã lúc giữa khuya, chị nằm đấy với tình trăng, với một người đàn ông khác.
Căn phòng đổ nát đầy bụi đất, tấm màn cửa rách đong đưa trong gió. Những cái hộp bằng đất sét nằm ngổn ngang trên sàn nhà, nằm ngổn ngang trên chiếc giường đôi. Tấm khăn trải giường ngả màu nâu xám bẩn thỉu. Những vệt dao rạch ngang rạch dọc, xẻ sâu xuống lớp nệm mút là dấu tích của một cơn phẫn loạn. Gã bước qua những chiếc hộp đất trên sàn. Tiếng nứt vỡ thét gào trên giường ngủ, mỗi lúc thêm cuồng nộ. Có mười hai cái hộp đất trên giường. Mười hai con nhộng đang vặn mình rên xiết. Gã mở nắp một chiếc hộp, ngồi thu mình chờ đợi giây phút bẩn thỉu thăng hoa của sự thật. Nửa khuôn mặt đen hân hoan háo hức. Nửa khuôn mặt trắng ghê tởm kinh sợ.
Con nhộng vàng khô đét uốn cong mình.
Lách tách.
Lách tách.
Đêm nứt dần.
Đường nứt chạy dọc từ đầu xuống thân, chậm chạp mở ra. Một cái đầu đen đúa lông lá trồi lên từ cái đầu vàng trơn bóng. Hai bộ mặt dị biệt trong cùng một thân xác. Gã nghẹn ngào thốt ra một tiếng kêu phẫn nộ. Bàn tay khô quắp có những cái móng đen thui còng queo chìa ra, chực bóp nát con vật gớm ghiếc. Con nhộng rùng mình, trồi lên, vết nứt dài mãi, xẻ đôi thân xác. Gã rên rỉ vặn mình đau đớn. Cái đầu đen đốm đỏ hung tợn kéo theo phần thân thể xám ngắt nhầy nhụa. Con vật xấu xí run rẩy, chấp chới đôi cánh. Dương khí tràn ào ạt vào tĩnh mạch, kéo căng những sợi cơ, đẩy đôi cánh vươn dài. Trong phút giây kỳ ảo, con vật gớm ghiếc bỗng rùng mình, bật tung đôi cánh rực rỡ. Đôi cánh nhung xanh biếc viền những đốm lửa đỏ. Gã nhìn nó, bàng hoàng mất mát. Sự thay đổi màu nhiệm vừa trôi tuột đi vào chốn không không. Không nắm giữ được. Không lý giải được.
Con vật kiều diễm ngóc đôi vòi màu đỏ thẫm, chực giương đôi cánh sặc sỡ bay lên. Gã phẫn uất gào lên, gió đập vào thành cửa, tiếng gỗ nứt khô khốc. Cái gai hồng quân nhọn lểu bổ xuống, đâm xuyên qua cổ con vật xinh đẹp, găm nó xuống đệm giường. Nó đập cánh giãy giụa cuồng loạn tuyệt vọng. Gã cắm con bướm xanh có những đốm lửa đỏ lên tường. Nó cố vùng vẫy bay lên, cái đầu bị ghim cứng giữ chặt thân thể nó lại. Cái chết không đến vội vã như sự hoá thân thành cái đẹp. Chẳng việc gì phải vội vã. Đây là giây phút tuyệt vời nhất của sự huỷ diệt. Chậm rãi và tàn khốc. Thằng Đen cười sằng sặc. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thằng Trắng. Sự thật, sự giả dối, cái xấu xí, cái đẹp đẽ đều đã quy về một mối. Cái chết.
Những đốm lửa thoi thóp tắt dần.
Gã giết lần lượt mười hai con bướm. Chậm rãi. Mười hai cái xác mới bay chấp chới trên tường cùng những cái xác khô cũ. Trên sàn nhà, những con sâu ngủ ngày dần tỉnh dậy. Chúng ăn rào rạt hối hả.
Đêm là đồng loã, đêm là chốn hiện thân.
Giấc mơ hồ điệp như sương trắng ngập ngụa trong căn phòng đầy tử khí.
Gần sáng gã trở về căn gác xép, hiền lành yếu ớt rúc vào lòng chị. Gã nhắm mắt chìm dần vào giấc mơ tật nguyền. Thân thể gã tê cứng chìm trong dòng nước lạnh, thèm khát được thăng hoa, thèm khát được cất cánh bay lên. Nước mắt chảy dài bất lực. Con sâu dưới bụng gã mềm oặt héo rũ, nó ngủ thoi thóp giữa mùa đông sương trắng. Sương trắng xoá trên dòng sông cạn. Gã rúc sâu vào lòng chị tìm hơi ấm, chỉ thấy tuột mãi vào cõi âm hàn. Lạnh u u.
U… u… u…

*
Chị vú không bao giờ buớc vào căn phòng đổ nát có những hộp đất sét. Không phải chị sợ đám sâu lúc nhúc trong hộp. Chị sợ cái giường đệm bị chém nát. Nó nhắc chị nhớ đến thân phận con sâu cái kiến của mình. Ông cũng thôi không đưa chị vào căn phòng đổ nát đấy nữa. Những đêm ông về làng, ông mò lên phòng chị trên căn gác xép. Gã bị đẩy ra ngoài cầu thang, gã nằm trong sương lạnh gầm gừ như quỷ dữ suốt đêm. Gần sáng, gã khóc oe oe như trẻ nít sơ sanh. Tiếng khóc theo tiếng gió tràn vào phòng. Chị sợ hãi rúc sâu vào lòng ông. Ngực ông rộng và ấm, thân hình ông rắn như tầm vông. Ông đưa chị lên cao, cả hai cùng biến thành bướm, dèo nhau trôi mãi vào vùng sương đặc quánh. Ông đưa chị về thành phố, có những con đường rộng, những ngôi nhà cao tầng sáng ánh đèn, những người con gái trắng trẻo nõn nà. Ông đưa chị đi ba ngày rồi đưa về lại căn nhà cũ nằm bên đập nước.
Gã nằm trong góc nhà lạnh lẽo ẩm ướt suốt ba ngày, không ăn, không ngủ, thân thể nguội lạnh dần. Những con sâu bị gã băm nát trên sàn nhà, chỉ còn là những mảnh xanh ngắt khô héo. Gã cất tiếng gào lên khi chị trở về. Mùi nước hoa trên người chị làm gã kinh sợ. Bộ quần áo mới của chị làm gã hoá điên. Gã xông vào xé nát tấm áo, cào cấu thân thể chị. Nhưng chị không còn thuộc về gã, chị xô gã ngã chúi vào góc. Gã nằm vật ra, khóc oe oe như trẻ nít, đôi mắt cháy đỏ căm hờn. Chị cười ngơ ngẩn mơ ngày ông về đón chị lên thành phố. Chiều chiều chị ra đứng trên ban công ngóng mãi về phía đường làng. Thằng Đen căm ghét nhìn chị xoã tóc bên lan can. Thằng Đen khoái trá nhìn chị ôm bụng khóc nức nở tuyệt vọng.
Hai tháng sau ông về, chị quỳ xuống ôm chân ông khóc. Ông xé toạt áo chị, phẫn nộ nhìn vào khoảng bụng lép kẹp. Chị nằm mọp ra đất như con sâu đói, vặn vẹo van xin. Bàn chân ông giận dữ đá vào cái bụng trống không vô dụng. Từ đấy ông ít về lại căn nhà cũ. Chị như cái bóng, ở lại trong căn nhà rộng thênh thang, mòn mỏi chờ những buổi chiều gió tràn qua đập vỡ. Chị bật dậy reo to. „Ông về.“ Thằng Đen cười sằng sặc, đấy chỉ là tiếng gió.
U… u… u…
*
Bà cũng đi luôn không về, từ sau đêm chém nát chiếc giường. Nhát dao chém chệch qua bụng ông, lăm lăm bổ lên người chị. Lẽ ra bà chém chết chị ngay trên giường bà, nhưng thằng con tàn tật ở đâu xông vào. Nó ôm choàng lấy chị vú. Bàn tay gầy guộc như móc câu cướp lấy con dao của bà, lăm lăm chực bổ ngược. Con mắt đen toé lửa, hận thù huỷ diệt. Bàn tay có những cái móng còng queo như bàn tay lão thầy bói. Lão già kia chết đi sao vẫn để lại bàn tay. Bà hoảng hốt gào lên. “Mày có còn là con tao không đấy?“ Thằng con buông dao ngơ ngẩn gật đầu, thân hình đổ ập xuống nền nhà.
Tiếng sét nổ bùng trên không trung. Ánh chớp sáng loà bổ xuống, xẻ đôi thân thể thằng người. Thằng Trắng thằng Đen đứt rời. Tay chân gã co giật. Cả người gã co giật. Đấy là những lúc gã lên cơn động kinh. Đấy là những lúc hai con người xa lạ phân ly, thoát khỏi sự ràng buộc trong cùng thể xác. Ma quỷ kéo thằng Đen đi vào lòng vực tối. Thằng Trắng còn lại một mình, tuyệt vọng mong hoá thành bướm bay lên. Gã trợn ngược mắt sùi bọt mép. Cánh tay khô quắp chấp chới níu kéo bầu trời.
Bà bỏ lại thằng con tàn tật trong ngôi nhà bị nguyền rủa. Thầy phong thuỷ đưa bà đi biền biệt. Chỉ có người quen của bà thỉnh thoảng ghé xe về làng đổ gạo, thức ăn và dầu đốt đèn cho chị vú. Chị ở lại trong căn nhà rộng thênh thang chờ đợi một người. Những đêm mưa rét trên căn gác xép, chị ôm gã vào lòng rạo rực. „Nhà này tuyệt tự mất thôi. Bao giờ lũ về làng…“

Nhị đại hồ nổi cuồn phong. Nước từ cửa Thuần Tốn, vượt qua Thuỷ Phong Tỉnh, theo giông gió tràn về phương Thuần Khảm.

8. Ly là lửa


Gã đi lùng bắt sâu trong những thửa ruộng hoang. Cánh đồng đất sét khô cằn nuôi không nổi bầy sâu còi cọc. Gã đi mãi, lùng sục qua những triền ngô, triền sắn hoang vu. Cái hộp đất sét trên tay nhốt những con sâu dài thượt xanh xao. Buổi chiều gã về lại nơi đập vỡ, ngồi trên bờ đá chênh vênh. Dòng sông đỏ quạch trơ đáy, nước đọng rêu xanh lè. Nhìn qua bãi ngô hoang, ngôi nhà màu xám nổi lên sừng sững trên đỉnh núi cạn.
Năm Canh Dần, ông đưa lão Tàu già về làng đào đất, gọi là thầy phong thuỷ.
Ông nghe lời thầy phong thuỷ thay trời đắp núi, đưa mệnh mình vượt lên đỉnh trời. Ông đào đất thành những cái hồ sâu như vực, vẫn chưa đủ đất cho thầy. Ông đào thêm đất, san bằng mồ mả tổ tiên. Ông cào thêm đất, cào hết đất thịt quanh vùng đắp lên long mạch, thành ngọn đồi chơ vơ nằm giữa cánh đồng trơ đất sét đỏ. Ông bắt người làng gọi đấy là núi. Núi không ra núi, như quả đồi con, như một bầu vú già cạn kiệt nhô lên lẻ loi giữa vùng ngực gầy còm. Thầy phong thuỷ nói, làng Thuần Khảm có một hào dương bị giam giữ giữa hai hào âm hiểm trở.
Ông muốn thoát ra, đưa mệnh mình vượt lên lẽ trời. Bàn tay ông làm nên tất cả. Ông xây đập ngăn ngang thượng nguồn, ngăn ngang cửa làng, không cho nước về Thuần Khảm. Ông đào đất, khai quật hào dương. Ông muốn vắt đất ra nước thay trời làm mưa. Ông xây nhà đá trấn giữ long mạch. Ngôi nhà to lớn nằm trên núi cạn chưa kịp đầy năm, long mạch phát lộc, ông rời làng đi cai quản cả dải đất bao la bên kia dòng sông.
Gã ngồi bên bờ đất cằn cỗi nứt nẻ, ngắm bóng chị trên thành lan can. Tóc chị xõa lồng lộng bay trong gió. Hàng hoa đại nở dưới chân chị trắng như dải mây.
Mấy con sâu ốm đói trong hộp bò lổm ngổm. Gã chán ghét đổ chúng xuống lòng vực.
Lòng vực sâu hun hút, cây dại um tùm. Đá vỡ trên đập đổ từng tảng trải theo triền vực. Gã bám theo đá, chênh vênh tuột dần xuống đáy sâu tối tăm. Bên dưới ẩm ướt lạnh lẽo lạ lùng. Hai bên thành vực, đất nứt thành những khe hở lớn, sâu hun hút. Đất nứt ra những con đường bí hiểm ăn sâu vào gan ruột đất. Gã mò vào con đường hẹp âm u, trượt chân vào một thế giới chỉ có màn đêm bất tận. Thằng Đen đau khổ cất tiếng cười hoang mang. Thằng Trắng vui sướng khóc nức nở. Gã tìm không ra lối về, điên loạn kêu réo trong hốc đá. Chị ơi. Chị ơi.
Gã bò loanh quanh mãi, hoá ra cả buổi chiều chỉ bị vây hãm trên mặt đá hẹp. Quay sang hướng tây là ánh sáng. Quay sang hướng đông là bóng tối. Quay ngang, quay dọc, vẫn không có hướng về. Trong bờ cỏ rậm đàn sâu xám ngoe nguẩy bò ra. Những con sâu lớn bằng ngón tay. Càng xuống nơi tăm tối, sâu bọ càng béo tốt phởn phơ. Chúng bò đi trước, gã bò theo sau như lũ âm binh. Những khối thịt nung núc no đủ, xấu xí thô tục, co duỗi, co duỗi, cứ thế mà trườn theo nhau. Gã phấn khích co duỗi bò đi. Hơi ấm bất chợt toả ra từ sau một tảng beton vỡ làm gã rùng mình đê mê. Những con sâu béo núc cũng rùng mình co duỗi. Cảm giác ham muốn đột ngột tràn tới gần như cướp đi hơi thở. Những con sâu khác dường như cũng bị hút vào đấy. Hoá ra chúng không đưa gã đi. Hoá ra cả một bọn chỉ bị hút về hướng có hơi ấm. Da thịt gã căng ra khát thèm. Những khối thịt nung núc màu xám cũng căng ra béo mẫm.
Gã hăm hở kéo cọng sắt cong quèo ló ra từ khối beton, xoay trở vật lộn với tảng đá. Nó chuyển dịch, nghiêng dần về phía gã rồi đột ngột bật ra, tuột xuống lòng vực. Lớp đá phía trên mất điểm tựa rùng rùng chuyển động. Gã hốt hoảng nhảy vào khe nứt bên cạnh. Đá đổ từ trên cao tràn xuống, rơi vào lòng vực, dội lên những tiếng ầm ầm kinh khiếp. Đá tuôn ào ào qua chỗ gã nấp. Bàn tay gã ôm chặt đầu, đá sượt qua chém dập ngón tay trỏ. Nửa thân hình và cánh tay gã xây xát, tươm máu.
Cơn bão đá chấm dứt từ lâu, gã vẫn sợ hãi ngồi im trong hốc đất ôm chặt đầu. Hơi ấm từ phía sau lan dần tới cạnh bên, cả hốc đất nơi gã ngồi cũng trở nên ấm áp. Một con sâu màu đỏ đang trườn dần về phía gã. Nó nhỏ bằng cây tăm tre, đỏ như lửa. Hơi ấm từ thân mình nó toả ra thành một làn hơi mỏng. Gã há hốc mồm nhìn nó. Con sâu bò đến thật gần, cứ như nó đi tìm gã. Gã chuồi tay tới bên nó, khoan khoái lắng nghe hơi ấm rạo rực. Ngón tay gã vừa chạm vào người, con sâu cong mình bám chặt ngón tay. Nó bám chặt đến độ làm ngón tay gã đau nhói. Những cái chân nhỏ xíu như đeo những cái móc sắt dính cứng vào da tay. Gã chưa từng gặp con sâu nào có chân, nó có rất nhiều chân. Những cái chân trong suốt.
Con sâu bò đi trong lòng bàn tay gã, bò lên cánh tay. Nó rúc đầu vào vết thương đang tươm máu. Gã hét lên kinh hãi, bàn tay còn lại đưa lên định kéo con sâu ra bỗng bủn rủn mềm oặt. Gã ngã xuống, chìm trong trong vùng sương mù dày đặc, thân thể lạnh dần. Dương khí tuôn qua vết thương chảy ào ạt ra khỏi cơ thể. Gã mấp máy môi gọi. Chị ơi. Cơ thể gã co giật liên hồi. Hai thằng người hoảng loạn trốn ra khỏi phần thân thể đang mất dần sự sống. Chúng nhảy nhót kêu la bên bờ vực. Chúng ôm nhau vặn vẹo khóc cười.

*
Gã nằm trong lòng vực hai ngày hai đêm. Nhờ cơn mưa dầm tưới nước lên thân thể khô quắt, gã vật vờ tỉnh lại. Nước mưa thấm trên da thịt không nguôi được cơn khát, chỉ làm tăng thêm cảm giác âm hàn lạnh buốt. Gã bò trên nền đá, lè lưỡi liếm những vũng nước mưa đọng. Liếm mãi, khát mãi. Thân thể gã lạnh toát. Nước mưa thấm vào thân thể gã lạnh toát. Gã ngồi dưới làn mưa, bần thần nhớ lại chuyện con sâu đỏ. Nửa khuôn mặt đen co rúm lại căm phẫn. Nửa khuôn mặt trắng điên loạn khát thèm.
Mưa tạnh dần, không khí dưới lòng vực càng thêm lạnh lẽo ẩm ướt. Gã run rẩy bò dọc theo triền đá dò tìm hơi ấm. Gã bò loanh quanh xuống gần tới đáy vực tối tăm, bất chợt cảm nhận được vùng hơi ấm sau khe đất. Càng đến gần, càng ấm áp lạ lùng. Làn hơi mỏng như sương trắng toả ra sau tảng đá nhỏ. Chân tay gã run lẩy bẩy, chúng xỏ xiên bươi quào trên mặt đất, chẳng còn biết nổi đâu là tay đâu là chân. Bốn cái tay chân cùng xông vào lật ngược tảng đá. Con sâu đỏ nằm co ro trong hốc. Nó lớn gấp bốn, năm lần ngày hôm trước, lớn bằng đầu đũa. Thân hình nó đỏ ối trong veo như mã não.
Con sâu nằm co ro trong hốc, dường như nó biết rõ kẻ đang tìm đến là ai. Từ trong thân thể đỏ ối làn hơi ấm kỳ diệu toả ra trắng xoá mê hoặc. Gã thở hồng hộc, cởi áo bọc kín con sâu, nhét nó vào cạp quần. Dương khí ấm áp lan qua lần vải, khoan khoái thấm sâu vào bụng. Gã lần mò tìm đường bò lên.
Trời xẩm tối gã mò về tới nhà, khuôn mặt xanh xao vằn vện máu khô. Chị thét lên như thấy ma. Chị tưởng gã đã chết.

4. Chấn là sấm

Gã hăm hở chọn cái gai hồng quân dài nhất sắc nhất, chờ dịp ghim đầu con bướm. Cây hồng quân già cỗi sau nhà có từ thời cụ tổ họ Vương. Cây không bao giờ ra trái, chỉ mọc toàn gai, những cái gai độc địa, nhọn lểu cứng đanh. Gã chờ mãi, chờ mãi. Con sâu đỏ bị nhốt trong hộp đất không hoá thành bướm. Nó chỉ khô héo dần, bạc màu, nhợt nhạt và lạnh lẽo.
Một buổi sáng, chị la thét ngoài chuồng gà. Con gà mái nằm chết rũ, khô như bã đậu. Tuần sau, con gã trống lại chết khô. Chị khóc nức nở. Tiếng khóc của chị làm gã đau đớn. Gã tìm ra cái lỗ trên hộp đất. Con sâu đỏ ối, to bằng cọng rau muống, hơi nóng toả ra ấm cả mặt giường. Chị ôm con gà khóc ngoài chuồng. Tiếng khóc của chị làm gã hoảng sợ. Gã dơ bàn chân lên định đạp nát con sâu. Nó nằm im trong hộp đỏ ối và mê hoặc.
Gã đánh đất sét, nặn chiếc hộp mới, đem nung trong bếp. Vỏ hộp đỏ au, rắn đanh lại lại. Chị chửi rủa, gã cười sằng sằc. Chị ôm gã vào lòng vuốt ve, gã nằm im như con sâu héo.
Con sâu đỏ nằm trong hộp đất nung hết đường trốn thoát. Gã chờ mãi, nó không hoá bướm, chỉ khô héo dần chờ chết. Gã thả những con sâu khác vào hộp con sâu đỏ. Qua một đêm, những con sâu kia chỉ còn xác khô, con sâu đỏ lại vật vờ sống. Gã nuôi sâu làm thức ăn cho sâu. Rau cỏ không đủ cho sâu ăn. Sâu không đủ cho sâu ăn. Đá trên vực tuột dần đi mất, gã không sao bò xuống lòng vực được. Gã phải đi suốt đêm, sục sạo quanh vùng, tìm sâu và tìm rau. Gã chẳng gặp ai, người làng bỏ đi cả, để lại những mái nhà tranh rách nát, những thửa ruộng đất sét khô nứt.
Một đêm trăng tròn, gã lạc vào vườn rau nõn nà xanh tốt. Mùi tía tô, ngãi cứu, đương quy, mã đề… thơm đê mê. Gã tần ngần đứng bên hàng giậu hít thở mùi hoa cỏ êm đềm. Đứa con gái nhỏ mặc áo màu xanh đang ngồi xới đất. Chiếc bóng mảnh mai lung linh dưới ánh trăng huyền ảo. Gã rón rén mở cánh cổng tre phủ kín hoa bìm bìm xanh, bước vào khu vườn màu xanh. Bàn tay thèm khát của gã vừa chạm vào tấm lá non, đứa con gái quay lại thì thào. Giọng nó nhẹ và loãng như gió xuân.
„Cháu xin cậu. Bao nhiêu hoa màu ông đã cướp đi cả. Chỉ còn mảnh vườn này để bà cháu độ nhật.“
Đứa con gái gầy còm có khuôn mặt sáng rỡ như trăng rằm. Tim gã bỗng thắt lại. Có tiếng ai ho khó nhọc trong căn nhà xiêu vẹo. Cô bé cười xanh xao.
„Bà cháu đấy.“
Gã bối rối lùi dần lại. Ánh mắt đứa con gái nhìn gã như van xin, như xua đuổi. Bàn tay gã vừa kéo cánh cổng tre, bóng áo xanh đã khuất sau vách nhà tranh. Tiếng hát trong trẻo tiễn chân gã về tận lưng đồi.
Những đêm hôm sau, gã vác bao gạo đi tìm vườn rau. Gã đi mãi qua hết triền núi, qua bờ sông cạn, qua đầm sen khô, qua những cánh đồng lau, không sao tìm ra ngôi nhà thơm mùi cỏ và đứa con gái áo xanh. Những con bướm đêm bay từng đôi quấn quýt, chập chờn như lá rơi. Gã đuổi theo những chiếc lá rơi, qua hết triền núi, qua bờ sông cạn, qua đầm sen khô, qua những cánh đồng lau, rồi lại quay về chỗ cũ. Sương dâng trắng xoá, phủ kín cả vầng trăng. Hoa lau trắng phất phơ trôi chập chùng trong sương trắng. Từ tạ hay gọi mời. Chia ly hay hội ngộ. Hoa lau trắng phất phơ bay im lìm theo sương trắng. Gã hoang mang đặt bao gạo bên hai nấm đất cô độc nằm giữa đồng không. Mùi hương bách hợp theo sương đêm tràn về mơn man quấn quít. Đôi mắt gã đẫm ướt, nước mắt chảy dài. Yêu thương mơ hồ quá. Thằng Trắng lần mò tìm đến thằng Đen. Mình tha cho nhau những dằn vặt oán hờn. Tiếng hát nào trôi đi mênh mang trên cánh đồng đất sét. Tiếng thì thầm nào lãng đãng như gió xuân.
„Cậu về đi.“
Gã ngơ ngẩn quay về, bước chân trôi đi trong màn sương hư ảo. Ánh đèn dầu thắp giữa đồng hoang lung linh vẫy gọi. Thân thể chị mềm và ấm. Gã dịu dàng ôm chị vào lòng, âu yếm hít thở làn hơi ấm trên ngực chị. Lạ lùng lắng nghe hơi ấm thấm dần vào buồng phổi, dậy lên từ ruột gan. Lạ lùng lắng nghe thân thể mình rần rần chuyển đổi. Gã khao khát vặn mình trong lớp vỏ khô cứng, vặn càng lúc càng nhanh. Gã vừa sợ hãi vừa hân hoan, mong muốn thoát đi vào vùng đất lạ. Tấm vỏ khô nứt ra khe khẽ.
Lách tách.
Lách tách.
Đêm nứt dần.
Đường nứt chạy dọc từ đầu xuống thân, chậm chạp mở ra. Gã vùng vẫy liên hồi trong lớp vỏ chật căng. Niềm ham muốn thoát thân dồn ứ chực nổ tung. Dương khí từ hai phần thân thể khác biệt cuồn cuộn tràn về một ngả.
Gã rùng mình trồi lên, hối hả xé toang phần hình hài xấu xí tù hãm, mạnh bạo đâm chiếc đầu cứng vào vùng sương ẩm ướt. Dòng máu ấm tuôn ào ạt vào tĩnh mạch, duỗi những sợi cơ căng cứng như dây cung, mở toang đôi cánh lạ. Tiếng sấm động từ trong tiềm thức hoang sơ bùng nổ, gã tung cánh bay lên trong vùng chớp sáng loà một cõi cuồng mê.
Đêm là đồng loã, đêm là chốn hiện thân. Mộng uyên ương hồ điệp như mưa lũ tràn về.

Phương Thuần Chấn sấm chớp chói lòa, những cánh rừng phong bốc đỏ, nước từ bát đại hồ xẻ ngang Phong Lôi Ích ngùn ngụt kéo về Thuần Khảm.

3. Đoài là đầm

Gã lặn lội tìm kiếm miệt mài trên những cánh đồng đất sét. Chị ngồi bên bếp lửa may những tấm khăn, may những chiếc áo nhỏ xíu, mắt chị long lanh. Tiếng gió tràn qua đập vỡ không làm chị mừng rỡ, nó chỉ làm chị lo âu. Chị ra ngồi bên bậc cửa, vò võ chờ gã về.
Có những lúc gã về đứng sau lưng chị, cất tiếng gọi mơ hồ. Chị ơi. Chị ơi. Chị bàng hoàng quay lại, chỉ thấy gã nhìn mình cười ngô nghê. Bàn tay chị níu lấy bàn tay gã, đặt lên bụng mình. Khuôn mặt thằng Trắng lặng đi, nó tựa đầu vào bụng chị, lắng nghe hơi ấm của sự sống đang cựa quậy chuyển mình. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng trẻo hiền hoà. Chị nhắm mắt lại, ngỡ ngàng nghe gã gọi. Chị ơi.
Gã đi mãi trên cánh đồng đất sét, không tìm được con sâu nào đầy đặn tốt tươi. Gã mang về những đám cỏ cằn cỗi và những con sâu oặt ẹo. Đôi lúc gã nhớ tới lòng vực ẩm, nhưng con đường xuống vực đã mất dấu. Cũng như căn nhà tranh xiêu vẹo của cô bé áo xanh đã biến đi mất tích trong bóng đêm. Con sâu đỏ héo hon dần. Gã trích máu mình để nuôi nó, để nuôi hy vọng sẽ có một ngày tước đoạt sự sống của nó. Gã héo hon dần. Con sâu vẫn không hoá thành bướm. Gã và nó cùng nhau cầm cự, vật vờ sống.
Ông về vào một ngày mưa dầm, nước theo trăng dâng ào ạt, tràn qua cánh đồng đất sét, sôi réo sùng sục. Con sông khô cạn đang im lìm ngủ bỗng rùng rùng chuyển động hoá ra hung tợn. Long mạch quẫy đuôi đập vỡ chân cầu, há miệng nuốt chửng tàu bè. Xe ông bị nước chặn lại bên cây cầu đổ. Xe quay ngược về thành phố lại bị kẹt giữa đầm lầy bùn đỏ. Đất sét nhão từ đâu dâng lên ào ạt, nhầy nhụa như biển keo. Khi ấy, ông mới nhớ mình còn một ngôi nhà nằm trên ngọn núi cạn và một người đàn bà rất trẻ. Ông bỏ xe lội ngược về làng, suýt chết chìm mấy bận giữa đầm lầy bùn đỏ, đôi chân rã rời cố lết lên triền cao. Lạnh lẽo quá, già nua chậm chạp quá. Ánh đèn lấp lánh giữa vùng nước mênh mông làm ông xôn xao. Ông nhớ tới căn phòng nhỏ trên gác xép và những giờ phút thăng hoa tuyệt vời. Thân thể mềm ấm của một người đàn bà trẻ, nó để dâng hiến cho một người, chung thuỷ thuộc về một người và yên phận chờ đợi một người. Ông rạo rực nghĩ đến làn hơi ấm đêm đêm đưa ông bay bổng trên cánh đồng quê, cảm xúc đê mê hoan lạc chỉ tìm được ở nơi chôn nhau cắt rốn.
Chị ngồi trong căn gác xép lạnh lẽo, bên cây đèn dầu tù mù, cặm cụi may những chiếc áo nhỏ. Ông đứng sững bên bậc cửa, vừa rét vừa đói, chăm chăm nhìn người đàn bà quá lứa ngồi trong căn phòng tồi tàn cũ kỹ, chỉ thấy xa lạ. Gió rét từ sau lưng ông thổi tốc tới làm chị kinh hoảng. Chị la lên một tiếng sợ hãi, không kịp giấu đi chiếc áo may vụng, không kịp che cái bụng to lùm lùm. Khuôn mặt xanh xao tàn tạ của chị làm ông thất vọng. Những tấm áo nhỏ xíu trên tay chị làm ông phẫn nộ. Ông lao tới, vật chị ra giường, kéo thốc tấm áo nâu. Cái bụng to kệch cỡm của chị như cây kim nhọn đâm vào mắt ông toé máu. Không kẻ nào được phép phản bội ông. 
Ông đá vào bụng chị, nắm tóc chị quật vào tường. Chị quặn người ôm bụng, vật vã chuồi đi. Chị lết được ra ban công kêu rú gọi gã về. Tiếng kêu tuyệt vọng của chị trôi đi trên đồng nước ngập. Gã ở ngoài đập đá, nghe tiếng chị mà ngỡ như tiếng nước réo. Con bướm trắng vật vờ bay qua, lảo đảo rơi trên dòng nước xoáy. Bỗng nhiên gã rùng mình. Căn nhà trên đỉnh cao vụt tắt ánh đèn. Gã cắm đầu chạy về hướng đấy, gã cuống cuồng lội qua đầm lầy đất sét. Chiếc bóng chị xoã tóc hiện ra dưới ánh trăng. Bàn tay chị chấp chới vẫy gọi.
Gã gào lên, phóng chạy về phía chị. Chiếc bóng như cánh bướm lao qua thành lan can mục nát. Nó đậu xuống vùng hoa đại trắng, giãy giụa rồi bất động. Đám hoa trắng vây quanh chỗ chị nằm dần ngả sang màu đỏ. Những cánh hoa màu đỏ loang đi mãi. Gã kinh hãi gào lên, ôm chị vào lòng, thân thể chị mềm ấm trong tay gã. Bóng người trên ban công vội vàng lẩn vào tấm màn rách. Gã nhận ra ông ta. Khuôn mặt đen đúa ngước lên dưới bóng trăng đau đớn hận thù. Gã ấp mặt mình vào ngực chị. Cả đen và trắng vùi vào da thịt người đàn bà, tuyệt vọng tìm hơi ấm. Ngực chị lạnh dần. Bụng chị cũng lạnh dần. Gã đổ vật trên vùng hoa đỏ, co giật sùi bọt mép.
Sương trắng tràn dày đặc trên đầm lầy. Gã đi lạc trong vùng sương đục lừ, tìm không ra lối về, tìm không ra chị vú. Gã khóc nức nở gọi. Chị ơi. Chị ơi.

Thần Kim Quy nổi lên giữa đầm Lạc Thuỷ, lưng cõng đồ hình Lạc Thư, nước mắt chảy hai dòng. Thuần Đoài cuồn cuộn sóng, ngàn lau tả tơi vùi dập. Nước từ tứ đại hồ dâng qua Thiên Trạch Lý kéo hung hãn về phương Thuần Khảm.

6. Càn là trời


Bảy ngày sau, nước rút, thầy phong thuỷ đưa bà về làng. Gã đã sống qua bảy ngày bên cái xác lạnh tanh. Người gã héo rũ, suy kiệt và điên loạn.
Thầy phong thuỷ bảo bà sờ bụng chị. Cái bụng cong vồng lạnh ngắt. Bà nhìn thân hình thằng người nằm phủ lên tấm thân đàn bà. Bà kêu rú đau đớn. Gã cũng khóc, mơ hồ nhận ra bà. Nhưng gã không muốn người ta đưa chị đi, gã nằm đè lên người chị, giữ chặt thân thể lạnh ngắt trong vòng tay. Bà gọi người về đưa chị đi. Đám tay sai của bà đem xác chị giấu ở nơi nào, gã không sao biết được. Gã mất chị thêm lần nữa, đau đớn, tuyệt vọng, lại ngã vật ra sùi bọt mép. Đám ma quỷ kéo một nửa thằng người đi vào vực sâu thù hận, một nửa còn lại chìm trong đau thương tuyệt vọng.
Bà gọi ông về. Chuyện cái xác chết nằm trong tay bà chỉ là chuyện ngu xuẩn, chẳng doạ nổi ông. Khuôn mặt phương phi béo tốt phồng to đe doạ. Bà sợ hãi giấu khuôn mặt tàn tạ của mình vào giữa lòng bàn tay. Nước mắt tràn qua những cái kẽ hở khô quắt. Bà soi mặt mình vào gương, khuôn mặt loang lổ phấn son về chiều làm bà khiếp hãi. Bà nguyền rủa ông, nguyền rủa ngôi nhà tràn ngập tội ác. Bà nguyền rủa sự thật. “Nhà họ Vương vì ông mà tuyệt tự.“
Ông nguyền rủa bà, nguyền rủa sự xuyên tạc dối trá. Ông thét đám tay sai gông cổ mụ già. „Trói mụ ta trên đập đá.“ Gã lẩn thẩn đi theo, hân hoan nhìn người ta lôi bà đi trên cánh đồng đất sét đầy bùn đỏ, khoái trá nhìn người ta trói bà vào cây cọc đen. Tấm áo trắng của bà bay phần phật trên đập như cánh bướm. Bà nhìn gã thều thào. “Mày có là con tao không đấy?“ Gã gật đầu cười rồi quay lưng bỏ chạy về căn nhà đá. Vừa lúc ông ra xe.
Gã chạy theo ông ra sân. Khóm hoa đại dưới ban công đã ngả màu đen thẫm. Gã tuột quần xả nước tồ tồ lên chỗ chị nằm. Nước tưới lên những cánh hoa khô. Màu hoa đen lại hoá ra đỏ ối. Ông kinh ngạc nhìn sững vào khoảng bụng mạnh khoẻ đang nổi vồng lên của thằng con, bỗng hiểu ra những điều bà nói. Sự thật tàn khốc đấy đánh ông gục ngã. Đầu ông gục xuống giữa đôi vai còng, trong phút chốc mà hóa thành con bướm khô tàn tạ già nua.
Ông để cho bà đi. Bà theo thầy phong thuỷ về một miền đất hứa xa xăm, đem theo tất cả vàng bạc tài sản nhà họ Vương. Ông cúi gục đầu cười thảm hại. Ông giữ thằng con tàn tật lại, nó là con giống cuối cùng mang họ Vương.

*
Gã theo ông về thành phố, chỉ đem theo con sâu đỏ. Đi đâu ông cũng dẫn gã theo, ngậm ngùi bảo với mọi người, thằng tàn tật mồ côi này được ông nhận làm con nuôi. Gã lẽo đẽo đi cạnh ông, hả hê phơi bày khuôn mặt dị dạng. Sự xấu xí tật nguyền của gã được đặt cạnh vẻ đẹp nhân từ hoàn hảo của ông, cảm giác lệch lạc chênh vênh đấy làm người ta ngưỡng mộ. Người ta hỏi gã, cha mẹ chết cả rồi sao. Gã gật gù cười, nửa giả trá nửa đần độn. Cảm giác lừa lọc gian dối đấy làm người ta mủi lòng.
Gã theo ông vào những cuộc vui bất tận, lặng lẽ ngồi trong góc tối nhìn khuôn mặt phè phỡn thừa mứa của ông đang chìm trong sự nhàm chán vô vọng. Gã nhớ chị, nhớ căn nhà máu xám trên ngọn núi cạn, nhớ lòng vực sâu tối tăm. Trước mặt gã, những con sâu béo tốt phởn phơ. Những khối thịt nung núc no đủ, xấu xí thô tục nằm ườn trên mặt lá. Con sâu đỏ nằm trong hộp đất vùng vẫy tìm đường ra. Nó đói. Mùi máu tươi tanh tưởi no đủ làm nó thèm khát điên loạn. Gã âu yếm ôm nó vào lòng. Con sâu là phần kỷ niệm yêu thương mà gã còn giữ được và đem theo.
Đêm, gã ôm con sâu đi tha thẩn trong thành phố, lội bì bõm trên những đoạn đường ngập nước. Mưa tầm tã không ngưng được, mưa tràn về Thuần Khảm, tràn qua sông, đổ về thành phố. Gã ngỡ là mưa đi tìm gã, đuổi theo gã đòi sự sống. Gã ôm con sâu chạy trong màn mưa, gào thét thách thức. Đám người tứ xứ tránh lũ đổ về đông nườm nượp, đói khát và lạnh cóng. Có những lúc, gã ngỡ như là bóng hình chị thấp thoáng, đuổi theo rồi mới biết là lầm. Có quá nhiều người đàn bà giống chị. Lam lũ, hiền lành và ngơ ngác giữa dòng đời. Họ kéo gã đi qua những con đường ngập nước, qua những dãy lều xiêu vẹo tạm bợ. Gã nức nở đuổi theo những đêm mưa, gọi mãi ánh trăng thanh. Chị ơi.
Chị ơi.
Con sâu đói rũ trong hộp. Gã đem nó xuống bếp, thả vào chuồng lợn. Buổi sáng, con lợn to ngã lăn ra, thịt da tím tái thối vữa. Con sâu đỏ chui vào ngủ im trong hộp đất. Nó không lớn nữa, chỉ đỏ thẫm lại, những cái chân rậm chi chít cứng như bàn chải. Gã chờ nó hoá bướm, mỗi đêm trôi qua càng thêm vô vọng. Dường như con sâu biết rất rõ, sẽ không có sự thăng hoa tuyệt đỉnh nào chờ đợi nó trong chốn lao tù này. Dường như nó biết rất rõ, cuối con đường no say thoả mãn kia chỉ là cái chết. Đôi mắt đỏ rực của nó nung nấu những mưu mô quỷ quyệt. Cái miệng thèm khát của nó gầm gừ hướng về phía thằng chủ. Nó nằm thu lu trong hộp kín, không hoá bướm chỉ khát máu như quỷ dữ. Những con lợn chết bất đắc trong chuồng, từ nhà này lan san nhà khác. Người ta hoảng sợ báo tin cho ông, e là có dịch. Ông gạt tay mệt mỏi bảo, chôn đi. Bọn tha phương trốn lũ kéo về nằm vất vưởng bên thềm nhà hát. Ông đi ngang qua lắc đầu chán nản than, bọn vô công rỗi nghề chuyên ỷ lại. Ông chán mọi thứ, chìm trong giấc mơ tuyệt tự, tỉnh dậy thường thấy bàn tay mình đẫm máu.
Ông xoa bàn tay đẫm máu lên bụng người thiếp trẻ, đẩy nàng vào phòng gã. Buổi sáng, nàng kỹ nữ chết cứng, lạnh ngắt trên giường. Gã ngồi trong góc phòng, hai tay ôm cái hộp đất cười ngẩn ngơ. Con sâu hút hết hơi ấm thanh xuân vào lòng, thân hình nó cương cứng đỏ sẫm, cái đầu bóng loáng đen nhánh. Hơi ấm thấm qua lớp đất nung, thấm dần vào bụng gã, khoan khoái lạ lùng. Ông nhìn thân thể tình nhân lạnh ngắt trên giường, nhìn thằng con mặt đỏ ngất ngây. Ông kinh hãi, sao mặt nó đỏ như bùn đỏ, ướt đẫm như mưa dầm. Sao bàn tay nó khô quắp, những cái móng còng queo như bàn tay lão thầy bói.
Ông ngã vật ra, trôi tuột vào vùng địa lao tối đen, xung quanh ông oan hồn ma quỷ khóc gào đòi mạng. Nấm mộ ông không người hương khói, nằm cô quạnh giữa đồng hoang. Quạ diều phỉ nhổ. Trâu bò phóng uế. Quan ngự y cạy miệng đổ sâm vào. Ông tỉnh dần dậy, sợ hãi cái chết hơn bao giờ, thèm muốn được sống hơn bao giờ.
Thèm muốn và hung bạo.

*
Con sâu đỏ vẫn không chịu hoá bướm.
Đêm đêm, gã mở nắp hộp cho con sâu bò đi tìm mồi, buổi sáng con sâu tự mò về chui vào hộp ngủ no say. Gã nằm trên giường vật vờ mơ thấy chị, bộ ngực chị toả hơi ấm nồng nàn. Chị cười ằng ặc, nhà này tuyệt tự mất thôi. Tiếng cười kỳ dị của chị làm gã giật mình tỉnh giấc. Một bộ mặt đen đúa cận kề trước mặt gã. Một đôi mắt quỷ dữ đang trào dâng thèm khát. Cái miệng gớm ghiếc bò tới gần ngay miệng gã, gần đến độ gã ngỡ nó sắp nuốt chửng mình vào đấy, gần đến độ gã thấy rõ những cái răng đen nhánh sắc nhọn đang nhe ra. Hơi ấm toả ra hừng hực, bao trùm lên thân thể. Hơi ấm khiến gã đờ đẫn chìm trong mê hoặc. Tiếng gọi của chị tràn qua đập nước, chị hối hả gọi gã về. Thằng Đen bừng tỉnh, thét lên ghê rợn.
Gã lăn người qua bên. Bàn tay gã chộp nhằm cây đèn ngủ, hoảng loạn quật cây đèn xuống thân hình đỏ thẫm của con vật. Suýt nữa thanh kim loại chém con sâu đứt đôi. Người nó bị đánh gẫy gập khúc giữa. Nó cong oằn giãy giụa trên tấm nệm trắng. Một khoảng đệm đỏ thẫm tanh nhầy. Gã kiệt sức ngã vật ra đất, sùi bọt mép.

Từ sau cú đánh của thằng chủ, con sâu đỏ hoá tàn tật mang hình chữ V, hai khúc thân chĩa về hai phía. Không liền lạc nghi dương, không đứt rời nghi âm, con sâu là hành lưỡng nghi, bất đoạn bất thường, bất nhất bất dị. Phần thân bên phải con lưỡng nghi mọc thêm một cái đầu, đen đúa hơn, hung tợn hơn. Hai cái đầu hằn học cắn xé nhau dành quyền kiểm xoát thân thể, cứ dằng xé vật vã không biết bò hướng nào. Mấy cái chân bươi chèo loạn xạ, dẫm lên nhau, chà đạp nhau. Nhiều lúc con lưỡng nghi hoá điên, nó xoay mòng mòng, hai cái miệng áp vào. Quyết chiến, quyết tử, quyết hút hết sinh khí kẻ thù. Nó trở nên hung dữ độc ác quỷ quyệt hơn bao giờ, chỉ chờ dịp cắn chết thằng chủ. Mỗi lần gã mở nắp hộp ra, hai cái đầu lùi vào góc thủ thế, hơi nóng căm thù toả ra như sương trắng. Gã nhìn nó cười độc ác, gã cũng trở nên độc ác hơn bao giờ. Sự tàn tật phân đôi của con sâu làm gã phấn khích.
Phấn khích và điên loạn.

7. Khôn là đất


Buổi tiệc vui mừng thọ ông, mâm cao cỗ đầy bầy la liệt từ tiểu sảnh tới đại sảnh. Ông cho vời bọn đồng cô đến quỳ lại khấn vái, cầu xin thần thánh hiển linh phù trợ cho cơ nghiệp nhà họ Vương. Ông nằm ngửa uống sâm, nhắm mắt mơ giấc trường sanh bất lão. Gã ngồi thu lu sau tấm màn, đôi mắt độc ác dõi theo người đàn ông nằm trên chiếc ghế gấm thêu hoa. Con sâu lưỡng nghi đói khát lồng lộn trong hộp, hai cái đầu điên cuồng cắn nhau toé máu. Chữ V đỏ máu quằn quại trong hộp đất. Khách khứa, quà cáp, thức ăn ngập tràn. Những lời tung hô xưng tụng, tiếng nhạc xập xình, từng đàn kỹ nữ uốn éo. Toàn những trò nhàm chán. Ông uể oải hỏi, có gì khác không, có gì lạ không. Đám hoạn quan ưỡn ẹo cười khúc khích, họ dẫn vào một bà già gầy còm rách rưới. Ông ghê tởm ngóc đầu dậy, muốn nhổ một bãi nước bọt trên sàn nhà. Sức ông yếu đến độ, nước bọt không bắn đi được mà chỉ chảy lòng thòng bên khoé miệng. Ông hận bọn người hầu vô lễ, vô tâm không lau nước bọt cho ông. Cảm giác yếu ớt bạc nhược, để quyền lực trôi tuột đi, làm ông hoảng sợ. Ông muốn gầm lên như hổ dữ, nhưng lại chỉ nằm đấy thở ra. Bà già ngồi trên tấm chiếu trải giữa gian đại sảnh. Đôi tay run run dạo nốt đàn, vừa hát vừa ho. Những khi bà ta nén cơn ho cố buông ra tiếng luyến nghẹn ngào, khuôn mặt đỏ ối căng ra như quả cà chua nom rất ngộ nghĩnh. Bọn hoạn quan và đám thính giả cười sặc sụa, cười văng cả cơm thịt. Nhưng bà già ho mãi, hát ít mà ho nhiều, tiếng ho của bà làm ông nổi cáu. Ông ngóc đầu dậy thều thào, cút đi, còn gì nữa không. Bà già nhìn ông, nhìn những đĩa thức ăn đầy ắp trên bàn, rưng rưng gật đầu.
Đám người hầu dẫn vào một đứa con gái, khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Tấm áo màu xanh khoác trên thân thể nó bàng bạc như ánh trăng. Thằng Trắng ngồi trong góc bật kêu lên một tiếng hân hoan. Đứa con gái không nhìn về phía gã, nó khép nép ngồi xuống bên bà già. Người đàn bà khúc khắc ho, bàn tay gầy guộc so phím Uyên Ương. Khúc Cầu Hoàng trôi đi đam mê bất tuyệt. Đám thực khách lặng người ngây ngất. Đêm mơ hồ trôi vào một thế giới hiền lương an lành. Đứa con gái cất tiếng hát, giọng nó trong vắt thánh thót như tiếng mưa rơi, êm đềm như tiếng nước sông vỗ về trong đêm vắng. Gã ứa nước mắt, rúc mình trong căn gác xép ấm áp, rúc đầu vào bộ ngực đầy đặn của chị. Mùi hương hoa đại nồng nàn trong căn gác nhỏ. Đêm vỗ cánh bay lên đắm đuối hoá thân.
Bên ngoài cuồng phong vần vũ, lũ tràn về vây hãm gian đại sảnh trong hoan say. Kẻ nào nốc rượu vào, vừa say vừa tỉnh, vừa bước chân ra khỏi thiên đường rơi ngay vào địa ngục. Kẻ nào cuồng loạn thét lên. Cởi áo ra. Tiếng thét như ngọn roi quất ngang qua khuôn mặt đứa con gái. Ông uống một ngụm sâm, bỗng nở nụ cười rậm rật. Dương khí như ngọn đèn bùng cháy. Ông nhổm dậy đôi mắt hấp háy nhìn đứa con gái, bàn tay quyền lực chỉ vào đám thức ăn thừa mứa trên bàn. Cởi áo ra.
Nước mắt chảy dài trên gò má nhăn nheo. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt sáng như trăng rằm. Gã cười thèm khát, rạo rực bò ra giữa phòng, độc ác gào lên. Cởi áo ra. Đứa con gái rùng mình, cả người nó co rúm lại. Nó nhìn gã, mắt đọng hơi sương. Nó nhìn lên bàn ăn, đau đớn tuyệt vọng. Nó nhìn những giọt nước mắt của bà, rồi cúi gục đầu. Bàn tay nó run run cởi chiếc thắt lưng xanh. Thân hình trần trụi hiện ra dưới ánh đèn pha lê lóng lánh.
Con lốc bên ngoài nổi cơn hung bạo, gió quật nhánh cây khô vào khung cửa sổ. Tiếng kính rơi loảng xoảng trên nền nhà sắc lạnh. Gió thốc qua ô cửa vỡ, thổi lớp lớp sương trắng tràn vào phòng. Sương trắng như hoa đại cuộn lấy thân hình đứa trẻ.
Đám thực khách gầm lên giận dữ thất vọng, bọn nghèo hèn toàn là bọn bịp bợm. Đứa bé co rúm người lại, vì sợ hãi, vì gió rét, vì tủi nhục. Thân thể nó xanh xao nhợt nhạt, gầy còm thảm hại, chẳng có gì để mời gọi thực khách. Nó đứng trong sương trắng, run rẩy đói khát như những con sâu xanh trên cánh đồng đất sét. Gã nhìn vào bộ ngực trơ xương phẳng lì của nó, hộc lên bất lực căm phẫn. Gã vật ra đất, giãy giụa sùi bọt mép. Nửa con người bị ma quỷ dẫn đi vào sương trắng. Nửa con người còn lại hốt hoảng bỏ chạy cuồng loạn dưới ánh trăng vàng vọt.
Khi gã tỉnh lại, hai bà cháu đã biến mất cùng mớ thức ăn thừa trên bàn.
Gã lao ra màn mưa, lội bì bõm qua những con đường ngập nước. Những khuôn mặt đói khát vây quanh, những lời cầu xin níu kéo gã lại. Gã cắm đầu chạy, chiếc bóng xanh thấp thoáng sau dãy lều. Những đám người rách rưới đang hăm hở chia nhau chỗ thức ăn thừa của đại sảnh. Chiếc bóng màu xanh lẩn vào đám đông không sao đuổi bắt được. Tiếng đứa bé khóc nghẹn ngào tủi nhục.
“Cậu về đi.“
Gã hậm hực đuổi theo cái bóng, chạy loanh quanh trong sương trắng không níu được mảnh trăng vỡ. Chỉ thấy rét mướt tê tái. Gã thất thểu quay về.

*
Con sâu bị giam đói trong phòng, nó đang cuống quýt đục khoét thành đất nung.
Đất cũ.
Mùa xa xưa.
Vỡ dần.
Gã ôm cái hộp đất rạn vỡ nứt nẻ bước ra hành lang. Những cánh cửa phòng ngủ đóng im lìm. Tiếng thở già nua đứt quãng của ông vang lên rậm rật sau cánh cửa phòng đối diện. Tiếng vặn mình cuồng loạn thoát thai của những con sâu tham lam no đủ. Tiếng kêu hoan lạc của bầy kỹ nữ vang lên hừng hực suốt con đường hành lang tối tăm. Gã đứng trong bóng tối lạc lõng, không sao níu kéo được giấc mơ. Cái hộp đất rời khỏi tay gã, rơi xuống nền đá hoa cương. Tiếng vỡ trầm đục chìm sâu trong đêm lạnh rồi biến mất trong vô nghĩa.
Từ trong đống đất vụn, con sâu như chữ V đỏ máu háo hức bò ra. Nó đói. Hành lang dài hun hút, nồng nặc mùi máu. Hai cái đầu cùng chĩa về phía trước trong niềm tin và nỗi hân hoan vừa thoát khỏi ngục tù. Chúng vội vã bò đi, cùng bò về một phía, bỗng rồi chậm dần… chậm dần. Gã nhìn con vật dị dạng hình chữ V, chỉ thấy tuyệt vọng chán chường. Trong cái thân xác tật nguyền phân rẽ gian tham này sẽ không thể nào nở ra hai con bướm. Gã quay về phòng, đau đớn chìm trong giấc mơ ma quỷ phân thây. Con sâu vặn vẹo đứng giữa hành lang, mùi máu nóng ngập tràn no đủ làm nó hoá điên. Hai cái đầu ngúc ngoắc, dằng xé bò về hai phía. Cái đầu đỏ quay ngang, nó nhớ mùi máu tươi quen thuộc của thằng chủ, mấy cái chân chuyển dịch muốn bò về căn phòng cũ. Cái đầu đen hung tợn trì kéo lại, nó muốn bò vào căn phòng đối diện có tiếng thở già nua. Nó thèm khát mùi nhân sâm ấm áp đang tràn qua khe cửa.
Hai bộ răng sắc nhọn nhe ra. Hai cái miệng hung ác xông vào ngoạm lấy nhau.

Cửa Thuần Khảm từ từ mở ra, cường triều dâng sôi sục. Cánh đồng đất sét chìm lút trong biển nước, những mái nhà tranh cuộn nát giữa dòng lũ. Nước tràn lên xô ngã căn nhà đá, san bằng ngọn núi. Long mạch quẩy đuôi vùng vẫy giữa dòng xoáy, đói khát và phẫn nộ.
Thần Kim Quy liều thân giữa dòng nước, còng lưng chắn lũ, sức lực cạn dần, hai hàng máu mắt tuôn rơi. Ngón tay còng queo trỏ vào mặt Vương gia mà mắng. Kẻ thù không ở phía sau. Kẻ thù không ở trước mặt. Kẻ thù ở trong tâm địa của nhà ngươi. Hãy tự xử mình.

1. Khảm là nước

Nước vừa sâu vừa hiểm. Dương cương bị hãm giữa hai hào âm, trước mặt là hiểm sau lưng cũng là hiểm, tới lui đều bị hãm.
Thuần Khảm là hai lần Khảm. Nội quái là nước, ngoại quái cũng là nước, tứ đại âm hiểm trùng trùng bao quanh.
Mệnh rơi vào quẻ Thuần Khảm, hoặc nổi lên thành bậc anh hùng cái thế, hoặc chìm trong dòng nhơ nhớp thành kẻ tiểu nhân đê tiện, bất trung bất chính. Càng vùng vẫy hành hung bạo ngược gian tham, càng sụp sâu thêm vào chỗ hiểm. Lời cổ nhân dạy : “Cường bạo thì bất đắc kỳ tử“. Kẻ cường bạo bị cuốn giữa hai dòng lũ dữ, âm hàn bao vây, đã không có tài thoát ra khỏi chốn hiểm, lại thiếu đức hạnh để lòng hanh thông, thảm hoạ bất đắc kỳ.
Bất đoạn bất thường, bất nhất bất dị. Không mất cũng không còn, không phải cái này cũng không phải cái kia, không đồng nhất cũng không dị biệt. Loài sâu bọ rắn rết rơi vào quẻ Khảm, chỉ có xác nghiệp chứ không có chân tâm, không hướng tới trung đạo mà tuột mãi vào dòng u mê tận diệt.
Quẻ này trong đặc ngoài rỗng, trung thực ngoại hư. Theo hào từ mà giải, tâm nên trung chính giữ đạo làm người, sức nên lượng thời cuộc nương theo nước mà chèo đi. Dân do thuỷ dã. Dân như là nước. Nước chở được thuyền mà cũng lật được thuyền. Thiên nhất sinh thuỷ. Trời lấy số một mà khởi sinh hành thuỷ. Nước chảy hoài không dừng lại, nơi sâu hiểm nào rồi cũng sẽ lấp đầy, nguy nan nào rồi cũng trôi qua.
Ấy là năm xưa qua làng, ta mượn Dịch Kinh mà bốc quẻ.
… Năm nay sương mù kéo về làng Âu Lạc dày đặc, sương vây kín ngọn núi giữa đồng, sương chảy tràn trên dòng Lạc Hồng, sương trắng nõn như hoa đại, sương ướt đẫm như mưa phùn.
Sương không khởi đầu, sương không kết cục. Cõi đời vô thuỷ vô chung, bất sinh bất diệt.

Xuân Canh Dần
Lưu Thuỷ Hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét