Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

Em cứ gặm cỏ ngon, anh phải tìm đường thoát



Bọn bất lương. Bọn giết người. Thả tao ra. Gã vừa la vừa đấm đá điên cuồng lên cánh cửa khoá. Ngoài kia, đám kỹ sư đồng nghiệp vô sự vẫn ngồi ung dung bên bàn cà phê. Một người lơ đãng quan sát những giọt cà phê nâu đen nhỏ đều đặn xuống lớp sữa đặc vàng nhạt. Một người ngắm nghía đôi giày da bóng loáng. Ở đầu mũi giày có một vệt xước nhỏ. Người phụ nữ trung niên tóc nhuộm nâu đỏ chăm chú sửa lại đường viền son môi. Chỗ đó hơi bị lem vì tấm bánh croissant buổi sáng. Bọn bất lương. Bọn giết người. Thả tao ra. Lần này gã dùng hết sức quật cái ghế gỗ lên mặt cửa. Một chân ghế gãy ngang chỗ uốn cong. Một chân ghế long ra ở khúc nối. Bất chợt, tiếng đập phá trong phòng bị những tiếng nổ bên ngoài nuốt nghiến.

Ầm. Ầm. Bùng. Bùng. Con đập lớn nhất trạm bắt đầu xả nước. Con đập thứ hai cũng được kéo cầu giao. Mười hai con thuỷ quái cuồng nộ lồng lên, kêu rú, nổ tung bọt trắng. Chúng phóng qua cửa đập, ngốn ngấu tất cả những vật cản trên đường. Chúng tràn xuống chân núi, ập vào dòng lũ hung tợn thành những con khủng long trắng dã. Trời đất một màu trắng dã. Ruộng nương biến mất. Nhà cửa biến mất.



Mưa quật từng mảng nước lên mặt kính cửa sổ. Giờ đây gã không còn nghe được tiếng mưa, không còn nghe được tiếng gào thét của chính mình. Chỉ còn những tiếng động khủng khiếp của mười hai con quái vật. Gã quỳ xuống đất, úp mặt trong lòng bàn tay, hoảng hốt gọi. Mein Gott. Mein Gott. Oh. Chúa ơi. Gã là một chuyên viên thuỷ điện người Đức. Tóc vàng. Mắt xanh thăm thẳm. Lòng bàn tay đẫm nước.

Người phụ nữ tóc nhuộm nâu đỏ chỉnh xong viền môi. Đôi môi kẻ khéo được cẩn thận thoa lớp dầu dưỡng hiệu Chanel. Nhưng giờ đây chị lại thấy thèm ăn thêm một miếng croissant au beurre. Bánh ở đây được quảng cáo là "thương hiệu Pháp chính gốc". Chị thuộc loại phụ nữ sành điệu, thế hệ thượng lưu mới, chỉ sử dụng hàng nước ngoài. Chồng chị là thanh tra chính phủ trong Ban chống tham nhũng, tiền bạc chẳng là cái đinh gì. Chồng chị biết cách ăn mà miệng không dính mỡ. Chị thèm ăn thêm một tấm bánh bơ sừng trâu. Chị nghĩ cách ăn mà môi không bị lem. Tóp tép. Tóp tép.

Mein Gott. Xin Chúa lòng lành giúp đỡ con. Sandra đang ở dưới đó. Gã không nhìn thấy dòng lũ cuồng nộ đổ về làng. Nhưng gã nghe được những tiếng động kinh hoàng ở bên ngoài. Gã hiểu vị thế địa lý vùng này và biết rõ điều gì đang xảy ra. Stephan Wiesenberg, chuyên gia thuỷ điện ngành Francis Turbine. Ở tuổi ba mươi, gã khóc như một đứa trẻ lên ba, trong căn phòng xa lạ, ở một đất nước xa lạ, bên cạnh những con người xa lạ. Chúa ơi. Sandra đang ở dưới đó. Nàng mắc bệnh trầm uất từ nhiều năm nay. Nàng ngơ ngác âu sầu như một đứa trẻ.

Xột xoạt. Xột xoạt. Lớp giấy báo chà xột xoạt lên mũi giày. Vết xước màu nhạt nằm bên chân trái. Với chiều cao một mét năm mươi bốn, Đông ưa chuộng những đôi giày da đế độn. Có một hiệu giày chất lượng cao nằm ở phố Đại Chiến Thắng. Các cô nhân viên xinh đẹp luôn biết Đông thích gì. Đông thích giày da Việt Nam. Chỉ có người Việt Nam mới làm giày da cao gót cho đàn ông Việt Nam. Đông trung thành với hàng nội, từ bia Sài Gòn, dồi chó cho đến bộ ngực gầy gò của các em phục vụ. Đông căm ghét tất cả những thứ thuộc về nước ngoài, thứ nhất là giày thấp đế, thứ nhì là phụ nữ ngực lớn chân dài, thứ ba là những thằng đàn ông cao trên một mét tám mươi. Năm mười bảy tuổi, Đông cũng từng say đắm hàng ngoại như đám bạn bè cùng trang lứa. Đông mặc áo da Ý, đeo kính Rayban cỡi xe mô tô BMW tham gia vụ đua gây tai nạn chết người. Một mụ công nhân vệ sinh ngèo đói nào đó, buổi tối xách chổi lang thang trên đường vắng. Bị gia đình đẩy gấp lên máy bay sang Úc, Đông mới ý thức về chiều cao khiêm tốn của mình. Và Đông đau khổ. Đông tủi hổ. Đông bất lực. Đông tìm cách quay lại quê hương sau bốn năm lủi thủi ở xứ người. Tấm bằng kỹ sư của mẹ, cơ ngơi của bố giúp Đông một cuộc sống nhàn nhã phong lưu, nhưng không đem lại cho Đông một sự tự tin mong muốn. Chỉ có những đôi giày Việt, gót da là niềm tin yêu cho đàn ông Việt. Đông liệng nùi giấy báo xuống gầm bàn. Vết xước bên chân trái làm Đông thấy đau nhoi nhói trong tim. Không rõ Đông va phải vật gì. Có lẽ khi Đông đá vô mắt cá thằng ngoại quốc. Có lẽ khi băng qua bãi đậu xe trải đá dăm. Đông nghĩ tới đó bỗng rồi đâm sợ. Sau cơn lũ, bùn sình rác rưởi đầy đường. Có khi cũng chẳng còn con đường nào nguyên vẹn. Đôi giày cao gót của Đông chắc không chịu nổi hiểm hoạ.

Tí tách. Tí tách. Từng giọt cà phê rơi. Đau lòng anh từng giọt... Sáng nay cà phê một mình. Từng giọt sầu rơi lặng lẽ... Anh ngồi lặng lẽ đếm từng giọt cà phê sầu. Đếm giọt cà phê là văn hoá, là văn chương, là thi ca, là âm nhạc của người Việt. Nhàn rỗi, vô sự. Nếu không ra vẻ lãng mạn thì cũng có vẻ trí thức. Ở xứ sở này mọi thứ đều đáng để ca tụng, kể cả giọt cà phê. Tí tách giọt cà phê đắng rơi. Dưới ánh đèn đủ sáng... Anh không sầu, anh không hân hoan, lòng anh đang xáo trộn. Anh cứ nghĩ đến thằng kỹ sư người Đức. Nó cũng giống như anh ngày còn trẻ mới về trạm nhận công tác. Nó cũng chạy tới chạy lui, đòi gặp ban điều hành. Nó cũng đội nắng đội mưa xông ra đập, lăn lộn ngoài tổ máy. Cho tới lúc người ta không chịu nổi những câu hỏi và sự hăng hái của một thằng thừa kiến thức nhưng chẳng hiểu chuyện đời, nó bị chuyển về trạm "Cà phê phất phơ". Lẽ ra, nếu nó chỉ dừng ở chỗ quấy rối thì anh sẽ dành cho nó sự thương hại. Đằng này, nó chửi anh. Cú đấm hôi vô mạng mỡ thằng người Đức không làm anh giảm đi nỗi sợ hãi. Anh thực sự hoảng hốt khi nghe nó gào lên. Bọn bất lương. Bọn giết người. Chửi nhau bất lương thì rất bình thường, không có máu bất lương thì không sống được ở đây. Nhưng chửi nhau giết người là rất nguy hiểm. Ở xứ này không nên nhắc đến chữ "giết người". Bọn giết người man rợ có luật pháp che chở bảo vệ. Thằng vô tội luôn kè kè nguy cơ bị lãnh án tử hình thế mạng. Anh bị ám ảnh. Anh luôn sống trong nỗi sợ của một thằng vô tội.

Ầm. Ầm. Bùng. Bùng. Gã đến đây vào mùa mưa. Bác sĩ khuyên gã nên đưa Sandra về nơi có nhiều nắng và ấm áp. Gã lại đến đây vào mùa mưa. Có lẽ vì vậy mà bệnh trạng Sandra biến đổi khác thường. Từ một người luôn cáu gắt và sợ hãi, Santra mất dần cảm xúc, trở nên lặng lẽ và xa vắng. Gã trở về nhà sau cơn lũ. Đường xá ngập trong lớp bùn dày nửa mét. Bàn ghế giường tủ nằm ngổn ngang trên đường cùng rác rưởi, thân cây, xác bò, xác heo. Miệng gã kêu ư ử. Chân gã đạp ga rồi đạp thắng. Đầu gã trống toét. Chiếc xe VW sùng sục lội bùn bươn tới. Hai người hàng xóm vừa kéo lại hàng rào sập, vừa hát véo von. Họ nhìn ngước lên nhìn gã rồi lại hì hụi cúi xuống kéo hàng rào. Vừa kéo vừa hát. Tiếng hát của họ làm gã sởn tóc gáy. Nó rộn rã vui nhộn trên sự đổ nát tang thương. Tiếng hát át tiếng mưa. Gã không ưa những người hàng xóm của mình. Từ lúc gã về ở đây, chưa bao giờ họ mở miệng đáp lại lời chào gã, dù một lời bằng tiếng bản xứ. Họ chỉ nhìn gã bằng ánh mắt trống rỗng và gã buộc phải nghĩ là, họ câm điếc. Nhưng bây giờ họ hát. Lạy Chúa, họ có vẻ sung sướng và hân hoan. Con cừu nhỏ nhà họ, vẫn hay chui hàng rào qua nhà gã gặm cỏ, nằm ngay bên lề đường. Nó mở mắt trừng trừng, phơi cái bụng trắng chương phềnh. Gã nhận ra con cừu, nhờ vào sợi dây da màu đỏ của Sandra đeo trên cổ nó.

Ha ha. Sandra ngồi xổm trên đống bàn ghế chất cao giữa nhà. Nàng nhìn gã bằng ánh mắt giễu cợt. Gã đứng sững nơi bậc cửa, nghẹn ngào nói một mình. Lạy Chúa. Nàng vẫn còn sống. Nàng nhận ra sự hoảng hốt vô cớ của gã, bật cười ha ha.

Tí tách. Tí tách. Mưa rơi. Cà phê vừa cạn. Mọi người lục tục lên xe rời trạm thuỷ điện. Bóng thằng Đông thoáng qua hành lang. Chỉ có tiếng mưa tí tách, không có tiếng giày cao gót. Kỳ lạ. Anh đứng bật dậy nhỏng đầu nhìn theo. Thằng Đông kẹp cái túi ny lon bên nách. Chân nó mang đôi giày thể thao khổng lồ. Hai chiếc ca nô màu trắng lệt xệt rẽ bùn băng ra bãi xe. Anh giật mình nghĩ đến thằng người Đức. Nó còn phải ở lại đây thêm vài ngày nữa, chờ nước dưới đồng rút đi. Nhà nó không ở trong khu cán bộ chuyên viên trên vùng cao. Nó sống đâu đó dưới đồng cùng với bọn khu đen. Anh mở cửa phòng tiếp khách, định nói, mày ra căn tin nhận phần ăn chiều. Thằng Đức nằm trên sàn nhà. Thân thể thẳng đơ bất động. Máu chảy ra từ màng tang bên trái, đọng thành vũng đỏ ối dưới đầu. Hai bàn chân không giày chĩa ra hai bên thành hình chữ V. Anh nhìn vũng máu tươi rói, khiếp hãi kêu lên một tiếng. Thằng này e chết ngắt rồi. Anh là kẻ vô tội, giai cấp không ô dù, lại ở cạnh hiện trường. Anh hội đủ điều kiện lãnh án tử hình thay cho thằng con uỷ viên TW. Không dám chần chờ, anh đóng cửa, lau dấu vân tay, lẻn cửa sau ra bãi đậu xe.

Ha ha. Nàng cười văng cả miếng bánh mì khô trong miệng. Gã lôi nàng ra khỏi đống bàn ghế, hét lên. Đi, chúng ta đi khỏi cái xứ sở quái đản này. Nàng trì kéo lại, ánh mắt rực cháy căm thù. Tôi ở lại đây, quyết sống cùng với lũ. Gã lôi nàng ra xe. Nàng nhe răng ra, hung tợn như con sói. Gã thở dài, van xin, dĩ nhiên là anh có lỗi với em. Lẽ ra anh không nên đưa em tới cái nơi khủng khiếp này. Gã lảm nhảm xin lỗi và lôi va li ra xe. Nàng cần phải hành động. Máy điện thoại gắn trong phòng ngủ. Đường dây mất điện từ một tuần nay, nhưng nàng tin, còn Đảng là còn mình. Nàng hét vô cái điện thoại trống rỗng, thằng phản động tìm cách trốn chạy. Gã đang ở phòng làm việc, cố tìm trong đống đồ đạc ướt sũng những thứ còn giá trị. Gã không hề biết, hai người đàn ông vừa xông vô nhà. Họ đến nhanh hơn nàng nghĩ. Họ hành động dứt khoát và chuyên nghiệp hơn nàng cần. Một người đứng bên trái, quật chân ghế gãy lên đầu gã. Một người đứng bên phải đạp thẳng vô khuỷu chân. Gã ngã xấp xuống đất. Tấm hình cưới của hai vợ chồng rơi xuống sàn nhà đầy bùn.

Ầm. Ầm. Bùng. Bùng. Gã tỉnh lại trong căn phòng chật hẹp. Phần đầu bên trái lùm xùm những tiếng động khủng khiếp lại đau nhói từng cơn. Gã lồm cồm bò dậy, giữa đống đồ đạc ngổn ngang. Nắng len lỏi xuyên qua khe cửa sổ đóng im ỉm. Đây là căn nhà kho, phía sau garage để xe. Tại sao gã lại ở trong nhà kho? Sandra đâu? Lạy Chúa. Gã chống tay loạng choạng bước ra bên ngoài. Quang cảnh đổ nát hiện ra dưới ánh nắng vàng. Nước đã rút đi hết. Trên mặt đất bùn khô ráo, cỏ non đâm chồi xanh. Cỏ đã đâm chồi. Bao nhiêu ngày rồi? Chỉ có những tiếng động kỳ dị trong đầu. Không gian buổi sớm mai ở đây yên lành và tĩnh lặng. Gã ôm đầu đi ra sân. Nàng ở đó, lúc thúc giữa bầy cừu, tung tăng trên cỏ xanh. Gã bàng hoàng gọi, Sandra. Ánh mắt nàng ngước lên nhìn gã, trong veo và hiền lành. Be be. Một cảm giác kinh hoàng tràn qua tim gã. Nàng đang rất hạnh phúc. Nàng ngoan ngoãn gặm cỏ và hạnh phúc. Ngoài hàng rào, hai tên đàn ông lạ hoắc ngồi trên chiếu, vừa nhậu vừa đánh bài. Cặp mắt họ nhìn gã đe doạ và chết chóc.

Tóp tép. Tóp tép. Croissant au beurre. Chị ăn thêm một tấm bánh. Chưa bao giờ chị thấy no đủ. Mùi thức ăn, ít ra trong lúc này, cũng át được mùi đàn ông trí thức. Bao giờ gã đàn ông đó cũng thơm mùi after shave. Sạch sẽ, trẻ trung, lịch lãm, gã làm chị thêm giận dữ. Mọi cố gắng đều trở nên vô ích. Vì gã mà chị diện những chiếc váy ngắn củn cỡn. Vì gã mà chị mặt áo lót gen, bó toàn thân, bó đến nghẹt thở. Nhưng trong mắt thằng trí thức thứ thiệt đó, chị chẳng là cái đinh gì. Chị đổ hết cơn giận vô cái dĩa sứ. Chị đập nó không thương tiếc lên đầu thằng ngoại quốc đẹp trai đáng ghét. Gã té lăn quay ra đất. Phải ba người bảo vệ mới đủ sức lôi gã vô phòng. Ôi, thằng đàn ông to lớn như con ngựa giống. Đây là lần thứ ba, gã bị nhốt vô phòng, vì tội phản động, vì tội cố tình chống lại lệnh mở đập xả nước. Gã bị tước hết giấy tờ tuỳ thân. Chị liệng cái hộ chiếu nước ngoài màu đỏ có hình con đại bàng vô thùng rác. Con đại bàng không bay được. Gã cũng không sao trốn đi được. Chị ăn cái bánh thứ năm, trả thù cho cuộc tình đơn phương. Chồng chị đêm nay không về. Đêm mai lão cũng không về. Chẳng thà lão đừng về, đừng bắt chị phải chịu đựng mùi bia rượu, mùi mồi hôi pha lẫn nước tiểu, mùi dầu thơm phụ nữ.

Ầm. Ầm. Bùng. Bùng. Mười hai con đập vừa mở, sùng sục xả lũ về đồng. Linh hồn gã hoảng hốt chạy lồng lên. Thân thể trên sàn nhà giật nảy lần cuối rồi bất động. Làn khói mong manh chui qua cái lỗ đỏ trên màng tang bên trái, chỗ đó bị cái dĩa sứ đựng croissant đập lên. Rời khỏi thân xác u mê, linh hồn bỗng hoá thông thái. Nó hiểu ra rằng, ở xứ sở này, mọi cái chết tầm thường đều không có nguyên nhân. Linh hồn màu trắng bỏ mặc cái xác vô dụng nằm lại đó. Nó hối hả phóng qua cửa sổ, lao vào vùng đất trời mờ mịt nước. Cơn bão cấp năm Saffir Simpson vừa quật ngã hai giàn cẩu lớn nhất trạm. Gió cuộn nước xoáy vòi rồng. Ầm. Ầm. Bùng. Bùng.

Tháng 12.2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét