Cô ngồi trước mặt tôi, bao giờ
cũng bắt đầu bằng một lời chào ngắn.
Chào bạn.
Chào.
Đôi khi, sau lời chào, cô im lặng
rất lâu. Những ngón tay mảnh dẻ duỗi thẳng ra, bất
động và không trọng lượng.
Dạ.
Tiếng dạ kéo dài bâng khuâng từ
đôi môi hồng hào đẹp như tranh vẽ .
Lại có chuyện buồn?
Dạ.
Tiếng dạ kéo dài ưu tư.
Có quá nhiều chuyện buồn. Cô
hay khóc. Trước mặt tôi, những giọt nước mắt trong
trẻo lặng lẽ rơi. Tôi không hỏi - vì sao - đã là bạn,
bạn rất thân, hỏi câu đó là không cần thiết. Tôi chỉ
trở mình quay đi.
Không - Cô giữ tôi lại - Chúng
ta không thể chạy trốn từ nơi này sang nơi khác. Ở đâu
cũng đầy nước mắt.
Vậy thì đi tiếp.
Và đi tiếp.
Cô chia tay người yêu vào một
ngày không nước mắt. Trong căn phòng nhỏ không ánh đèn,
cô ngồi xuống trước mặt tôi. Đôi môi mím chặt mà
vẫn run rẩy.
Chào bạn.
Anh ấy đi rồi - Cô nhìn xuyên
qua bóng đêm bằng đôi mắt ráo hoảnh - Anh ấy đã đi
rồi. Mãi mãi.
Sao cô không nói với anh ta sự
thật?
Một sự thật không phải để
chia sẻ cho nhau. Một sự thật chỉ để kéo nhau vào nguy
hiểm.
Nguy hiểm cũng có thể chia sẻ.
Không. Nguy hiểm sẽ nhân đôi.
Và dày đặc nguy hiểm - Tôi rùng
mình với những linh cảm không lành.
Phải. Nguy hiểm thú dữ.
Nguy hiểm săn đuổi con mồi.
Nguy hiểm săn đuổi tôi và bạn
- Cô thì thầm.
Những ngón tay không trọng lượng
lại kéo nhau đi trên con đường hai mươi bốn.
Đi tiếp.
Và tuyệt vọng đi tiếp. Giữa
nguy hiểm thú dữ.
Hãy thận trọng - Tôi lo sợ nhắc
- Đừng quên xoá dấu vết.
Sẽ chẳng còn thứ gì giữ được
sự an toàn - Giọng cô vỡ trong tiếng mưa - Chúng đang
theo sát dấu chân ngựa.
Chúng tôi đánh xe băng qua đồng
cỏ hoang, giữa trùng mưa ào ạt. Bầu trời xám đặc màu
nước ốc, đâu đó loé lên những vệt sáng đỏ đe doạ.
Cô trùm kín áo nhựa đen, tấm lưng mảnh mai gần như
biến mất trong màn đêm. Hai con ngựa gầy còm cũng đen
thẫm nước, chỉ có hơi thở của chúng toả ra một vùng
sương trắng bất an. Chiếc xe thô nát lắc lư rên xiết
trên mặt đất gập gềnh lầy lội. Những con ngựa trung
thành biết nơi phải tìm đến, biết con đường đau khổ
thầm lặng này không có chỗ dừng lại. Mười cái chân
khẳng khiu lọc cọc dò dẫm, kéo bóng đêm vón cục lăn
trên con đường mưa hai mươi bốn. Mịt mùng lau rủ nước
dài mãi trong bạt ngàn, dài đến tận vùng trăng lấp ló.
Ngựa kéo xe đi, trăng đẩy mưa đi, phía sau, phía trước,
những khoảnh đất trũng rùng rùng ao hồ. Nỗi sợ hãi
trên đầu ngựa từ bao giờ đã đặc quánh lại thành
hai tảng bông trắng. Cô cũng sợ, cứ thảng thốt nhìn
quanh - bọn thú dữ đã đuổi đến đây, chúng phủ phục
lần dấu bên ngoài. Tôi không hỏi - đây là đâu - đã
là bạn rất thân, hỏi câu đó là không cần thiết. Hai
đứa vội vàng rời khỏi xe, dẫn nhau đi vào vùng lau sậy
ướt át, len lỏi giữa những nấm mộ đắp sơ sài không
hương khói. Lá tràm kêu xào xạt trong gió, tiếng khóc
oan khuất của đêm ướt đẫm mà không tan. Ở cuối hàng
keo tai tượng, gò đất mới đắp nổi lên đen đúa giữa
triền cỏ. Không bia mộ. Không bình hương. Không nhang
khói. Con quạ nào không kiềm nổi thương tâm, bật kêu
thảng thốt trong rặng trâm bầu. Quạ. Quạ. Tiếng kêu
nghẹn ngào tan hút trong bóng tối, có bàn tay vô hình nào
vặn cổ kéo nó đi. Không gian tử khí lại tuột vào im
ắng và lạnh tanh. Người tử tù vừa được chôn chiều
hôm nay, sau khi nhận bản án tiêm thuốc độc. Chiếc xe
thổ mộ cọc cạch lăn bánh, đưa xác người đàn ông
qua con đường lầy lội. Tôi và cô không đủ sức nói
với nhau một lời nào. Thân thể gầy guộc nằm trong
lòng xe vẫn còn hằn dấu tích của nhục hình, của roi
đòn, của lửa đốt, của ác khảo. Cho đến phút cuối
cùng trong cuộc đời, người bị kết tội vẫn kiên
quyết không nhận bản án giết người. Ông có bằng
chứng ngoại phạm chắc chắn, trước và sau án mạng
mười hai giờ đồng hồ. Kẻ vô danh bị xử tử như một
con vật - không phải là vật tế thần mà là vật thế
mạng.
Cô ngồi xuống trước mặt tôi.
Rụt rè một lời chào ngắn.
Chào.
Chào bạn.
Những ngón tay mảnh dẻ, không
trọng lượng buông xuôi.
Bạn. Mình không thể đi tiếp
nữa.
Công việc quá nặng nhọc - Tôi
lo lắng nghĩ đến những chuyến đi kế tiếp - Cô chỉ
ngủ vài tiếng trong đêm.
Không chỉ là nặng nhọc, mà còn
là sự sợ hãi.
Sợ? - Tôi hỏi cô, khi nỗi sợ
trong lòng mình cứ muốn trào ra.
Sợ đối diện trước cái chết
oan khuất. Sợ sự bất lực của chính mình. Sợ sự truy
đuổi. Sợ con đường vô định.
Tại sao cô vẫn đi trên con đường
đó?
Vì nó. Nỗi oan thú dữ. Nỗi oan
huỷ diệt. Nỗi oan vùi dập những linh hồn.
Nỗi oan thú dữ?
Cô gật đầu.
Phải. Nỗi oan thú dữ.
Đừng quên anonymous proxy. Đừng
quên xoá dấu vết.
Chúng tôi lên đường lúc đêm
gần sáng, mùa đông khô ráo và se lạnh. Trăng hạ huyền
còn vương vấn trên cao, thả bóng yên nhiên lên những
ngọn tháp Chàm cổ kính. Bánh xe lăn dài trên cát xuyên
qua đồng khô tịch mịch. Những bụi xương rồng múa máy
yêu ma, khi xa khi gần. Cô cột lại mái tóc thề, trùm kín
tấm khăn đen. Gió từ biển đến không mang theo mùi muối,
chỉ có mùi cá ươn chết chóc. Những hòn đá bên đường
thoát nhiên động đậy. Chúng nhảy lồm cồm ra trước
đầu xe, lớn dần, trơn bóng. Mấy cái đầu trọc lóc
ngổn ngang trên đường bắt đầu rống lên, oàm oạp,
oàm oạp. Những cái miệng thấp ngang mặt đất ngoác ra
oàm oạp, oàm oạp. Tiếng rên la vang vọng qua trùng trùng
cát gió. Oàm oạp, oàm oạp. Tôi không hỏi - vì sao ễnh
ương gọi đàn trên đồng khô - đã cùng đi trên con
đường hai mươi bốn, hỏi câu đó là không cần thiết.
Hai con ngựa còm cũng đánh hơi được mùi nguy hiểm,
chúng gò lưng kéo xe băng tới. Tiếng oàm oạp tiếng
xương khô va vào nhau đêm vẫn không mưa. Vài cây lim sét
lùn tịt cằn cỗi hiện ra giữa đồng trống, thân mình
to lớn dị dạng. Cô rùng mình kéo mạnh dây cương. Chiếc
xe xiêu vẹo lao qua những gốc cây đen đúa, giữa tiếng
vo ve kinh khủng của hàng triệu triệu đôi cánh xập xoè.
Tôi nhìn sang gốc cây bên cạnh, suýt nữa hét lên vì
khiếp hãi. Cái xác người ngồi chồm hổm trên đất,
sợi dây nhỏ xíu quấn ngang cổ treo lên cành cây. Khuôn
mặt người chết hiện ra xanh nhợt sợ hãi sau lớp ruồi
nhặng đen. Tôi không hỏi - vì sao người ta có thể ngồi
treo cổ chết lên cành cây thấp tè, vì sao bộ mặt kẻ
tự vẫn lại mang đầy sợ hãi - đã biết nguy hiểm thú
dữ hỏi câu đó là không còn đường về. Mấy cội lim
sét có xác người ngồi phình to dị dạng dưới bóng
trăng đồng cát. Hoa trên cao vẫn bùng bùng từng mảng
vàng quyến dụ. Cô vẫn giật dây cương hối hả thúc
ngựa chạy về phía trước - đó chỉ là ảo giác. Đó
là những cái bẫy. Tôi giật mình quay đầu nhìn lại
phía sau, cánh đồng hoang trải dài chỉ có đá cuội và
xương rồng. Phấn hoa vàng lãng đãng mơ mù trong không
gian.
Gà gáy tàn canh, chúng tôi đến
ranh giới vùng khai thác titan - zirkon. Những hồ sâu những
thung lũng xẻ ngang xẻ dọc đồi nương ngập ngụa trong
bùn đỏ. Gió mùa đông bắc thổi đất cát bay mịt mù
qua những cánh rừng dương khô vàng làng xóm hoang vu.
Không gian rợn mùi hoá chất trong bóng đỏ tử thần
phóng xạ. Cô kéo tôi xuống ngựa, băng qua những bãi đất
trống bị đào quật. Cát bụi dữ dằn ập tới từng
đợt rát bỏng, gió trên cao gào thét khô ran. Mùi chết
chóc không bị gió cuốn đi, nó lì lợm bám theo chúng
tôi. Khuôn mặt cô xám ngắt trong làn bụi đỏ - chúng ở
rất gần đây. Ánh đuốc le lói hiện ra trên kè đá, soi
lung linh một quầng hồ nước. Hai đứa núp vào đám cây
khô dại xen giữa những hòn đá tảng, lần tìm đường
đi tới. Dưới kia, một bầy thú đang tụ tập bên bờ
hồ. Tôi níu áo cô lại - chúng ta không thể đến gần
hơn. Cô im lặng lần mò lách về phía trước. Tôi bám
theo, rồi cũng như cô, cả hai đứa cùng chồm ra khỏi
khe đá nhìn sững cái xác chết trong tư thế kỳ dị. Nạn
nhân vừa được vớt dưới nước lên, thân thể còn ướt
đẫm. Trong mắt cô đọng đầy những câu hỏi đau đớn
- vì sao máu nạn nhân trào ra mũi, vì sao hộp sọ có vết
nứt, vì sao thân thể người chết co quắp trong cơn kinh
hãi. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô - đã biết
là nỗi oan thú dữ, hỏi câu đó là buộc mình phải đi
tiếp. Gió chuyển hướng thổi từ đất liền ra biển,
mang trở lại tiếng súng bắn trong không trung. Tiếng thú
dữ gầm rú hung tợn. Tiếng gậy gộc quật lên da thịt
con người. Cô ôm đầu, quỳ xuống đất, vừa khóc vừa
nôn oẹ. Họ mổ thi thể nạn nhân trước mặt người
thân, ngay trên mặt đất. Biên bản khám nghiệm tử thi:
nạn nhân chết vì đuối nước. Con dấu đỏ lòm vết
máu oan cắm ngập lên mảnh giấy lấm bùn. Những hòn đá
trọc đầu lại lăn lông lốc trên đường oan khiên. Oàm
oạp. Oàm oạp. Trời không thể mưa. Máu đồng loại
không thể rửa sạch.
Tôi đưa cô về trên chiếc xe
thổ mộ cũ kỹ. Mười cái chân ngựa xiêu vẹo gõ lọc
cọc. Lọc cọc.
Con đường cát gió man di mờ dần
phía sau lưng. Từ trong bóng unix, những con thú dữ mang bộ
mặt cracker đang hung hãn bẻ gãy những con đường. Chúng
gấp gáp đuổi theo.
Và bẻ gãy.
Tôi tìm cách chận chúng lại.
Hai con ngựa già lồng lên hoảng
hốt. Mùi bùn lầy, mùi máu, mùi tử khí cuồn cuộn theo
gió muối tràn tới. Chạy. Cô kêu lên, giật mạnh dây
cương. Những cái chân khẳng khiu phóng như điên về phía
trước.
Chạy.
Rời khỏi unix.
Cô ngồi xuống trước mặt tôi.
Câm lặng, đầy sợ hãi.
Tôi lo lắng gọi.
Chào bạn.
Cô im lặng rất lâu.
Chào. Mình không thể đi tiếp.
Có quá nhiều tín hiệu báo động.
Phải. Họ đã tìm ra chúng ta.
Soft access bủa vây bên ngoài.
Soft access, cách xâm nhập mềm.
Chỉ cần kết nối là bị xâm nhập.
Mình không thể kết nối, không
thể vượt qua vòng vây đưa nó về đây.
Nó? Ai nữa?
Thằng bé bị đánh chết ngay
trên đường đi học. Mười sáu tuổi. Không đội nón
bảo hiểm.
Nỗi oan thú dữ.
Không. Quyền lực thú dữ.
Khu vườn nhỏ của cô nằm trên
triền đồi blogspot. Nó xa lạ và tách biệt với bầu
không khí hội hè trưởng giả xung quanh. Ở nơi này chỉ
có những hàng trắc bá diệp xanh gọn ghẽ, những con
đường rải cát trắng phẳng phiu và nắng thu vàng mượt
mà. Một khoảng không gian sạch sẽ và quang đãng cho
những linh hồn oan khuất. Lớp hàng rào mong manh bao quanh
nghĩa trang dân oan chỉ là một đường viền màu hoa tím.
Cô không đủ kinh nghiệm và không đủ khả năng để
ngăn cản sự tấn công.
Họ đến đây vào giữa ban ngày,
không cần bẻ gãy khoá chính. Đám hắc khách càn thẳng
qua đường viền hoa tím. Những hàng trắc bá diệp trong
chớp nhoáng bị cơn bão netcat cày nát. Những ngôi mộ bị
quật tung trả về với bản án bóng đêm. Chương trình
hắc cuồn cuộn khởi động.
Cánh cửa sổ số (1) mở ra. Cánh
cửa sổ số (2) mở ra.
Cô không hét lên như một đứa
con gái trong cơn hoảng hốt. Mười ngón tay không trọng
lượng co quắp lại, gõ liên hồi tìm lối thoát. Họ
xông đến chỗ cô ngồi, nắm tóc cô lôi ngược ra phía
sau. Họ xốc tôi dậy. Cô cố quay lại tìm tôi, cố vùng
vẫy, cố thét lên, bất chấp mọi thứ. Bất chấp nguy
hiểm thú dữ, nỗi oan thú dữ, quyền lực thú dữ. Cô
với những ngón tay không trọng lượng về phía tôi và
hét lên.
Chạy.
Chạy đi.
Rời khỏi unix.
Tôi luống cuống dựng lên bức
tường chống đỡ cuối cùng.
Con dao hard accsess đâm thẳng vào
ngực tôi. Lệnh truy cập trực tiếp mở ra. Đường viền
hoa màu tím biến thành tường lửa bốc cháy ngùn ngụt.
Tôi lịm đi trong cơn đau bốc lửa. Tiếng kêu chết chóc
của cô đột ngột vang lên làm tôi thức tỉnh.
Không.
Bộ mặt cô đầy máu. Mặt đất
dưới chân cô cũng vương vãi máu. Tôi rú lên. Tôi vùng
lên, lao về phía cô.
Vỡ toang.
Tan nát.
Và tối đen.
Nỗi đau thể xác tưởng như là
bất tận. Sau những ca phẫu thuật triền miên, tôi sống
lại trong tàn tật, chết đi trong câm lặng. Chút ánh sáng
nào thoảng qua cửa sổ mây mù, thứ ánh sáng xám vàng và
chập chờn. Nỗi đau trong lòng tôi giờ biến thành thú
dữ. Nó lồng lên và bốc cháy liên tục.
Thú dữ.
Thú dữ.
Và thú dữ.
Gào thét trong câm nín.
Một mình.
Chỉ còn có một mình.
Ngày mùa mưa trong mùa mưa dài,
hơi nước mịt mùng tràn vào căn phòng mù mù bụi. Mẹ
cô hiện ra bên khung cửa âu sầu.
Chúng ta đi thôi - Mẹ thì thầm
trong tiếng mưa buồn thê thê.
Mẹ đội mưa đưa tôi đến gặp
một người. Con người xa lạ nằm trên giường bệnh,
khuôn mặt biến mất sau lớp băng trắng. Đôi môi tái
nhợt khô nẻ. Cặp mắt khép kín.
Mẹ nói nhỏ, như thì thầm một
mình.
Con. Mẹ đem nó tới cho con.
Mẹ đặt những ngón tay của kẻ
vô hồn lên ngực tôi. Những ngón tay xa lạ, nặng nề
lớp băng vải và bất động.
Con. Mẹ đem nó tới cho con. Nó
cũng chẳng còn lành lặn nữa - Mẹ thì thầm một mình.
Tôi rùng mình. Nỗi đau thú dữ
trong lòng lại bùng lên. Những ngón tay xa lạ và lạnh
lẽo. Những con thú hung tợn và cuồng nộ xông ra. Tôi
gào lên đau đớn. Tôi gào lên, cọc cạch chấp nối. Tôi
gào lên, rạn vỡ hàn gắn.
Ch... Ch... Ch...
Im lặng.
Nỗi đau thú dữ.
Im lặng.
Tôi run lên, rệu rạo tan nát.
Ch... chào.
Đôi môi cô mấp máy yếu ớt.
Ch... chào.
Mẹ oà lên khóc. Bàn tay mẹ
cuống quýt nâng niu khuôn mặt đầy băng trắng.
Con. Nó bị đánh gần như nát
hết. Mẹ đưa nó ra tiệm sửa. Người ta nói, chẳng còn
gì. Người ta nói, nó đã hư nát hết rồi.
Những ngón tay cô chậm chạp cử
động. Chúng lần mò chạm lên ngực tôi, hơi ấm quen
thuộc toả ra sau lần vải thô.
Chào... bạn.
Chào. Chào bạn.
Người ta nói, chẳng còn gì - Mẹ
cô lại âu yếm khóc - Để mẹ mua cho con một cái mới.
Cô cố mấp máy môi. Đôi môi
đẹp như tranh vẽ.
Vẫn còn đó. Một người bạn.
Cùng đi với nhau trên con đường
hai mươi bốn.
Đi tiếp.
Và đi tiếp.
Berlin, tháng 3.2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét