Khi
nó ngủ say, cụ Tâm mới nhìn rõ
được món đồ chơi trong tay
thằng bé. Bàn tay nhỏ xíu lấm
đen thanh thản mở ra trong cơn mơ. Thoạt
đầu cụ Tâm tưởng, đấy là
cái bật lửa bằng ga. Nó chỉ lớn
khoảng bằng ngón tay trỏ của cụ,
vuông vức, cũ kỹ và đơn điệu
một màu xanh lục. Thằng bé luôn
giấu kỹ món đồ chơi duy nhất
của nó trong người. Chỉ những khi
rảnh rỗi, hay trước lúc đi ngủ,
nó mới lấy ra, cẩn thận gỡ bỏ
lớp bao nilon. Nó đặt khối nhựa
vô tri vào giữa lòng bàn tay, cau
mày nhìn chăm chăm vào đấy,
cứ như nó muốn tìm kiếm một
điều gì.
Cái
này của bố cháu để lại.
Lần
đầu tiên nó tâm sự với cụ
Tâm, khi chỉ có hai bà cháu ngồi
trong góc vườn hoa. Cụ Tâm nhìn
bộ quần nhàu nhò của nó,
thương cảm.
Bố
cháu mất rồi sao?
Đôi
môi nó mím chặt lại, nhưng nước
mắt cứ chực trào ra. Nó chậm
rãi lắc đầu.
Không.
Mẹ cháu mất.
Cụ
Tâm đoán, bố nó lấy vợ
khác, nên nó mới lông bông
không nhà không cửa thế này.
Cái loại đàn ông tán tận
lương tâm. Nhưng cụ không dám
nói ra. Nước mắt thằng bé đã
trào xuống hai bên má. Cụ chậm
ống tay áo lên gò má xanh xao của
nó.
Cơ
khổ. Cháu ngủ lại đây với
bà. Chỉ có manh chiếu rách.
Đêm
đấy, nó ngủ lại trên chiếu
của cụ Tâm. Nó nằm giữa cụ
và cô Hà. Buổi sáng, cô Hà
nhìn vào khuôn mặt nhem nhuốc nước
mắt của nó.
Cháu
mấy tuổi?
Nó
đưa sáu ngón tay lên, nhoẻn miệng
cười. Cô Hà thảng thốt kêu.
Ôi
giời, sao bé thế, hở con? Chỉ bằng
thằng út nhà cô thôi. Bằng tuổi
cháu, bọn trẻ chỉ biết tung tăng
đến trường.
Nó
nhìn sững cô Hà. Cái miệng nhỏ
xíu mếu xệch đi.
Ở
trường cháu cũng có bạn. Bạn
tên Danh và bạn tên Thiện. Bạn
Danh ngồi bên trái. Bạn Thiện ngồi
bên phải.
Thế
sao cháu lại lang thang ở đây?
Nó
lại nhìn cô, dò xét, ánh mắt
thơ ngây già đi. Rồi không kìm
được, nó bật ra.
Bố
bảo, phải ở vườn hoa chờ bố
quay lại.
Cụ
Tâm thở dài.
Thế
ra bố mày cũng là dân oan.
Nó
không đáp lời cụ, lặng lẽ
nhìn xuống khối nhựa màu xanh. Ngón
tay nhỏ xíu dịu dàng xoa lên mặt
nhựa bóng loáng. Khi cụ Tâm đi
lấy nước về, nó đã bỏ
đi. Nó đi đâu cả ngày, buổi
chiều tối trở về bên chiếu cụ.
Khuôn mặt xanh xao hốc hác. Cụ Tâm
ca cẩm.
Cháu
đi đâu cả ngày?
Cháu
đi tìm việc. Cháu cần tiền để
mua một lép tốp.
Cô
Hà ngồi bên cạnh nhảy nhổm lên.
Nghiện
à? Bọn trẻ bây giờ nghiện in tờ
nét sớm thế. Rõ khổ.
Nó
im lặng cúi đầu không nói gì.
Cụ Tâm lại ca cẩm.
Thế
có tìm ra việc không?
Không,
ạ.
Ai mà
mướn. Cháu bé thế. Đã ăn
gì chưa?
Nó
lưỡng lự gật đầu mà không
hề ngước mắt nhìn cụ. Đôi
vai bé xíu gồ lên như nhánh cây
khô. Cụ Tâm moi trong giỏ ra củ khoai
luộc.
Này,
bà để dành cho cháu đây.
Nó
đưa hai tay nhận lấy củ khoai, cảm
ơn thật rõ ràng. Cụ Tâm nhìn
lảng ra hàng hoa đào tấp nập
bóng người. Cụ đoán, thằng
bé chẳng biết tết là gì. Thế
mà hay.
Sau
bữa ăn, nó lại đem khối nhựa
màu xanh ra ngắm nghía.
Cái
đồ chơi gì thế, cháu?
Cái
này của bố. Nó bé thế này
nhưng có cả một gia đình trong
đấy.
Cụ
Tâm nhìn sững nó.
Hay
thế à?
Cô
Hà nghiêng đầu sang.
Cô
biết cái gì rồi. USB, đúng
không?
Mắt
nó sáng rực lên.
Bố
cũng gọi là USB. Trong này, có tất
cả. Có bố. Có mẹ. Và cả
cháu nữa. Nếu bây giờ mở được
nó ra, sẽ có cả gia đình trong
đấy. Một gia đình đầy đủ
bố mẹ.
Cụ
Tâm chậm ống tay lên khoé mắt.
Bố
cháu là dân oan tỉnh nào?
Không.
Bố không là dân oan. Bố chỉ
thường lân la ra đây.
Bất
chợt, cả cụ Tâm và cô Hà
đều lạnh người. Bố nó lân
la ra đây làm gì. Ở vườn
hoa này chỉ có hai loại, dân oan và
chó săn.
Nửa
đêm, khi nó ngủ say, cô Hà ngồi
dậy, bảo nhỏ.
Ngày
mai, cụ đuổi nó đi. Ở đây
chẳng ai chứa ngữ ấy.
Cụ
Tâm chậm rãi gật đầu. Ánh
mắt cụ dừng lại ở khối nhựa
màu xanh. Nó cũ kỹ và tầm
thường, như một cái bật lửa.
Thằng bé bỗng khép bàn tay lại,
nó áp cái USB lên ngực. Trong cơn
mơ, miệng nó lẩm bẩm điều
gì. Cụ Tâm tẩn mẩn kéo mảnh
chăn bông lên đắp ngang ngực thằng
bé. Đêm cuối năm, ngoài kia rộn
rã đèn hoa.
Hôm
sau, thằng bé lại đi cả ngày.
Buổi chiều, nó trở về, xà xuống
bên chiếu cụ Tâm.
Bà
ơi, bà nhìn xem này.
Nó
chìa bàn tay ra. Cái kẹo sô cô
la nhỏ xíu nằm trong tay, gần như chảy
ra thành nước.
Bà
nhìn xem, nó hân hoan lặp lại, cháu
đã tìm được việc làm.
Nó
nắm lấy bàn tay nhăn nheo của cụ,
trịnh trọng đặt cái kẹo vào
đấy.
Đây
là phần của bà.
Cụ
Tâm bật cười.
Ơ,
thằng này hay thật. Thế cháu làm
việc gì?
Cháu
nhảy múa cho một thằng bé xem.
Nhảy
múa cho ai xem?
À,
thằng bé con. Bé lắm. Nó không
chịu ăn. Không ai dỗ được. Thế
là cháu nhảy múa cho nó xem. Nó
ăn được cả bát cơm to. Cô
trông trẻ bảo, ngày mai, cháu đến
làm việc ở đấy nữa.
Thế
họ trả công bao nhiêu?
Nó
hơi xịu mặt xuống.
Họ
cho cháu phần ăn thừa của thằng
bé và cái kẹo.
Cô
Hà cười mát.
Thế
mày làm việc giỏi, thì mày
chẳng còn gì để ăn nữa.
Cụ
Tâm nạt ngang.
Không
ai nói thế với trẻ con bao giờ.
Cô
Hà dấm dẳng.
Bố
nó có phải là dân oan đâu,
cụ chứa chấp cái ngữ đấy
làm gì. Đuổi nó đi khỏi
đây cho đỡ bẩn mắt.
Nhưng
trẻ con có lỗi gì chứ?
Nó
nhìn sững cô Hà, rồi nhìn cụ
Tâm. Miệng nó méo xệch đi.
Cháu
không đi khỏi chỗ này được.
Bố dặn, phải ở đây đợi
bố về.
Cụ
Tâm nhìn vào cặp mắt trong veo ngấn
nước của nó.
Bố
cháu thường ra đây à?
Vâng.
Bố thường ngồi ở góc kia.
Bây
giờ bố ở đâu?
Họ
đưa bố đi rồi.
Họ
là ai?
Cháu
không biết. Có đến bốn người
kéo bố đi.
Kéo
bố đi đâu? Mà sao lại kéo
đi?
Cháu
không biết. Họ rất khoẻ và hung
dữ.
Mà
bố cháu làm gì?
Bố
bảo, đừng kể với ai. Bố bảo,
việc bố làm là một trò chơi
rất nguy hiểm. Không được kể
với ai.
Cụ
Tâm thở dài.
Thế
thì bà chẳng còn gì hỏi nữa.
Cô
Hà cau mày nhìn nó chăm chăm.
Có
những bốn người kéo bố?
Vâng.
Bốn người đánh bố ngã
xuống.
Ôi.
Rồi sao nữa?
Họ
kéo bố, đẩy lên xe.
À.
Rồi sao nữa?
Thằng
bé cúi gằm đầu, run run đưa
tay quẹt ngang mũi. Nó im lặng lúc
lâu, lí nhí nói trong cổ họng.
Họ
mang cả lép tốp và máy ảnh của
bố đi.
Rồi
sao nữa?
Thằng
bé oà lên khóc.
Bố
chỉ kịp... Bố hét lên, con chờ
bố ở vườn hoa...
Có
phải bố hay đội nón bảo hiểm
màu vàng cam, mang giày thể thao trắng,
buổi chiều lân la trò chuyện với
các bác ở góc kia?
V...âng.
Sau
tiếng vâng yếu ớt, nó thụt lùi
về phía góc tường. Như con thú
nhỏ bị dồn đuổi, nó co mình
lại, hai tay giữ chặt cái USB trên
bụng.
Cô
Hà chồm đến, chụp lấy vai nó.
Ôi
Giời ơi. Cụ Tâm ơi. Đấy là
cái anh mang giày trắng.
Cụ
Tâm cũng hốt hoảng kêu to.
Ôi
Giời ơi. Các bác ơi. Hoá ra là
tay chụp ảnh.
Vâng.
Bố nó đấy.
Các
bà bên cạnh bu lại. Mấy chiếc
chiếu cùng nhốn nháo.
Cái
anh chụp ảnh cho dân mình đấy à?
Cái
anh mang thuốc đến cho cụ Bằng?
Cái
anh viết bờ lốc vừa bị bắt tháng
trước?
Vâng.
Anh Bờ Lốc.
Thằng
bé im lặng lùi xa khỏi đám
đông. Ở một góc vườn hoa, nó
dừng lại, lưỡng lự một lúc
rồi đặt cái USB lên giữa lòng
bàn tay phải. Đôi mắt xa xăm tìm
về "một gia đình đầy đủ".
Từ trong chốn bình yên, nó âu
yếm thì thầm.
Vâng.
Bố và mẹ. Mẹ nấu ăn trong bếp.
Bố ngồi bên bàn viết, gõ lóc
cóc.
Tháng
1.2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét