Thứ Năm, 9 tháng 7, 2020

Phần 3: Ngày thứ Ba cuối cùng - 19 giờ

(Tác giả giữ bản quyền. Xin đừng trích dịch hay sao chép lại.)

*

Đỉnh Bạch Mộc Luơng Tử ầm ầm đổ xuống. Hang Quạ vùi trong đất đá. Núi non rung chuyển. Long mạch cuộn mình. Từng đàn quạ táo tác bay lên, kêu la thảm khốc.

Lâm tướng quân trồi đầu lên mặt đất cất tiếng cười hung tợn.

Lão Què chống gậy men theo ruộng ngô, ra đến bìa rừng.

*

Một ngọn lửa lớn bùng lên trên đất Đằng Xung. Khu nhà ban lãnh đạo công ty du lịch nằm riêng biệt ở góc rừng bốc cháy. Hà Hãn Mưu khoát tay cho đội đặc nhiệm tiến qua khoảng sân rộng. Vài tiếng súng lẻ tẻ của nhân viên bảo vệ Đằng Xung vang lên nhưng chúng nhanh chóng bị đội đặc nhiệm của Hà Hãn Mưu dập tắt.

Vuơng Hòa Hòa đang chìm trong giấc ngủ, giật mình tỉnh dậy ngay khi tiếng súng đầu tiên vang lên. Ánh lửa bên ngoài cửa sổ nhuộm đỏ cả vách tường trong phòng. Không kịp suy nghĩ, Vuơng Hòa Hòa lao ra khỏi phòng ngủ, chạy theo hành lang xuống bếp. Cánh cửa bếp thông ra vườn hồng vừa mở, Hà Hãn Mưu đã đứng chờ ở đấy. Viên đạn xoáy vào ngực trái, đẩy thân thể người đàn bà bật ngược về phía sau. Hà Hãn Mưu quay lại, ra lệnh:

“Truy tìm, giết hết bọn có tên trong danh sách.”

Khách du lịch bên các khu nhà nghỉ cũng nghe được tiếng súng. Họ chạy ra khỏi khách sạn, đổ xuống đường, xông vào ga ra giữ xe. Tình trạng hỗn loạn nổi lên.

Một phụ nữ bị cướp đi túi xách dựng tiền bạc và thẻ tín dụng hét lên hãi hùng. Cú đấm hung tợn vào giữa mặt làm chị ta gục xuống bên lề đường. Bọn đàn ông trước lúc tháo chạy hùa nhau đập phá, cướp bóc.

Bốn gã đàn ông ăn mặc kiểu Thái binh, thân thể lấm lem rách rưới, chui lên từ bãi rác thải của nhà hàng. Chúng đánh hơi thấy mùi máu liền nhón gót chạy sang khu nhà nghỉ.

*

Tống Chính Thao lái xe về lại Làng Thượng. Trời bắt đầu tối dần. Quạ trên núi đổ ra đen kín bầu trời. Chưa bao giờ Phong Thổ nhiều quạ như thế. Quạ lớn quạ nhỏ táo tác kêu la báo hiệu điềm dữ. Thao đâm xe vượt qua bãi Đá Khèn thênh thang, tìm lối mòn chạy dọc theo con đường sắt dẫn về ga. Vừa qua khỏi rừng tre, sắp đến ranh giới Làng Hạ, Thao bỗng nghe có tiếng máy tàu xập xình. Hắn kinh ngạc dừng xe lại. Chẳng mấy chốc, đầu tàu đen thui hiện ra trước mắt.

Người phụ nữ ngồi trong khoang lái cũng nhìn thấy chiếc xe jeep của Thao bên lề đường ray. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Thao nhận ra trong ánh mắt xám xịt của cô ta tất cả sự căm thù chết chóc. Khuôn mặt người phụ nữ rất quen, ánh mắt của cô ta rất quen, nhưng Thao không thể nhớ được đã từng gặp cô ta ở đâu.

Đoàn tàu vụt qua trước mặt. Thao chợt sững người. Phía trước công ten nơ số bảy, Khâm Bưu đang đánh vật với một cái thùng màu đen. Có vẻ như cái thùng rất nặng. Hắn vừa đẩy vừa lẩm bẩm gì đấy.

Tia chớp lóe lên trong cái đầu đặc cứng của Thao.

Đấy là chuyến tàu đặc biệt của Phong Thổ mỗi tháng gửi qua bên kia biên giới. Nó gồm có sáu va gông chở đá vôi và đá muối, trên hai va gông cuối cùng là công ten nơ chở người hấp hối và xác chết. Không có lệnh của Thao thì không chuyến tàu nào được phép khởi hành. Tại sao Khâm Bưu nhất quyết đưa đoàn tàu này ra khỏi biên giới? Từ trước đến nay Bưu luôn tỏ ra căm ghét công việc vận chuyển xác và nội tạng, chưa bao giờ hắn tỏ vẻ tận tụy với công việc. Giọng nói đầy lo lắng của Khâm Bưu vừa rồi trong điện thoại thật khác thường. Thao lần hồi nhớ đến mối liên hệ thân tình của Khâm Bưu với Lư Khả. Cha Khâm Bưu là bạn chí thân với Lư Khả. Từ một đứa trẻ quê ở Làng Hạ, mang nửa dòng máu Nam Qua, Khâm Bưu được Lư Khả nâng đỡ đưa về làm việc trong bệnh viện Trung Uơng. Hắn như con quạ đen lạc giữa cộng đồng người Hoa ở Làng Thượng. Giờ đây, tất cả những người thân tín của Khả đã bị giết chết, chỉ còn mỗi Khâm Bưu. Câu hỏi, ai đã đánh tráo mớ đá cục vào trong hòm sắt của Lư Khả, dường như có một lời giải đáp.

Thao rút điện thoại gọi về nhà ga, chuông reo liên hồi mới có người nhấc máy. Giọng trưởng ga vang lên khẩn cấp:

“Thủ trưởng đang ở đâu? Bọn phạm nhân từ Hoa Lục sang đang làm loạn. Nhân viên an ninh của ga không thể chống trả.”

Thao bực dọc nói:

“Sao bọn bay không nổ súng? Tao cho phép nổ súng, cứ bắn chết hết đi.”

“Chúng tấn công xáp lá cà bằng dao với mã tấu, không bắn được. Bọn phạm nhân này rất hung hãn. Bọn em phải cố thủ trong phòng hành chính của nhà ga.”

Thao tức tối hỏi sang chuyện khác:

“Tại sao mày cho chuyến tàu của thằng Khâm Bưu khởi hành sớm thế? Đã kiểm tra kỹ chưa?”

“Em có cho khởi hành đâu. Nhân viên an ninh chưa kịp kiểm tra, bọn chúng đã tự ủi sập cản chắn rồi chạy đi.”

Bên kia đầu dây, tiếng súng nổ vang lên dồn dập, tiếng người la hét náo động. Giọng viên trưởng ga hốt hoảng:

“Khu trưởng, bọn phạm nhân tấn công. Em cần chi viện.”

Thao đổi giọng trấn an:

“Được rồi, tao gọi thằng Hà Hãn Mưu về ngay. Khoảng hai giờ nữa trung dội Hắc Hỏa sẽ có mặt ở sân ga.”

Viên trưởng ga hét lên một tiếng khủng khiếp rồi gào lên:

“Chúng phóng hỏa. Hai giờ nữa bọn em chết cháy cả rồi.”

Thao cúp điện thoại gọi cho Hà Hãn Mưu. Không ai bắt máy. Thao hét vào mục nhắn tin:

“Mưu, mày giết xong bọn Đằng Xung thì kéo hết quân về bảo vệ nhà ga và ủy ban.”

Thao bấm số gọi cho trung đội trưởng đặc nhiệm Mãnh Long đang đóng quân dọc biên giới.

Bên đầu dây vừa có người lên tiếng, Thao đã la lên:

“Mày kéo quân ra đường sắt, chặn ngay đoàn tàu lại cho tao.”

Trung đội trưởng Mãnh Long trả lời nhanh gọn:

“Tuân lệnh!”

Thao nói thêm:

“Giết hết bọn trên tàu. Riêng thằng Khâm Bưu thì phải bắt sống.”

Hắn không chờ bên kia trả lời đã tắt máy điện thoại. Đội đặc nhiệm chưa làm sai mệnh lệnh của khu trưởng bao giờ. Thao cho xe quay đầu lại, đuổi theo đoàn tàu của Khâm Bưu.

*

Miên ngồi ở phòng lái, kéo hết tay ga. Một bên là vách đá, một bên là rừng tre nứa trải dài xuống thung lũng sâu. Đoàn tàu hùng hục lao về phía trước. Khi vừa ra khỏi Làng Hạ, chuyến tàu này đã bị Tống Chính Thao phát hiện. Miên nhận ra hắn ngồi trong chiếc xe jeep bên đường. Không bao giờ Miên quên được bộ mặt của khu trưởng công an Tống Chính Thao. Chính hắn đã truy đuổi, tàn sát hết đội Thanh Niên Tự Do Phong Thổ, đã treo cổ vợ chồng Miên. Ánh mắt hung ác của Thao báo rằng, hắn sẽ đuổi theo giết chết cả đoàn tàu.

Miên cười khô khốc:

“Mày tưởng là tao đã chết. Mày tưởng đã trục xuất vĩnh viễn vợ chồng tao ra khỏi cuộc đời này.”

Miên cố kiềm chế nỗi khao khát được trả thù đang trỗi lên dữ dội. Chỉ còn khoảng mười phút thôi nữa tàu sẽ vượt qua bãi Đá Khèn. Con đường sắt men theo rừng Quỷ Tiên Mộc, dài độ năm cây số, sẽ dẫn thẳng ra biên giới Ma Lù Thàng.

Trong bóng chiều ảm đạm, một đống đen lù lù hiện ra trên đường ray. Khi tàu đến gần, Miên mới nhận ra đống cây gỗ xếp ngổn ngang thì đã quá muộn. Một loạt đạn hung dữ vang lên, nhằm thẳng vào buồng lái. Kính vỡ tung tóe. Đầu tàu đang lao đi với vận tốc 80 km/h đâm thẳng vào đống cây gỗ trên đường ray. Từng khúc cây lớn bắn tung ra hai bên cùng với tiếng mìn nổ dữ dội. Đầu tàu chao đi rồi trật bánh lao vào vách đá. Tiếng va chạm kinh hoàng như tiếng mìn nổ lần thứ hai. Lớp kim loại cọ sát dữ dội trên mặt đá tóe ra lửa.

Tên đặc nhiệm đầu tiên thò đầu vào buồng lái, lãnh ngay nhát đao của Miên. Thân thể không đầu của nó rơi phịch xuống đường ray. Bọn đặc nhiệm bên dưới sau một thoáng kinh ngạc, chia nhau ra thành ba hướng đồng loạt tấn công vào buồng lái. Nhưng Miên đã không còn ở đấy. Chiếc bóng áo chàm của nàng lướt qua những va gông đá, biến vào rừng tre.

Bọn đặc nhiệm hò hét đuổi theo. Ba tên còn lại nhảy bổ lên đoàn tàu truy tìm Khâm Bưu.

*

Khâm Bưu ở va gông số bảy đang tìm cách vận chuyển một thùng sắt lên nóc công ten nơ. Cú va chạm dữ dội không đủ sức làm lật đổ mấy cái va gông chở đá nặng, nhưng nó làm công ten nơ số bảy chao nghiêng. Những cái tủ sắt bên trong bật tung ra, đổ xô vào nhau kêu loảng xoảng. Khâm Bưu ngồi sụp xuống, bịt tai lại. Hắn rên rỉ:

“Bọn chúng đang phá cửa đấy.”

Hắn kêu la một lúc rồi lồm cồm bò dậy, tìm cái thùng sắt. Tay trái Bưu lôi cái thùng, tay phải và hai chân bám vào cầu thang dẫn lên nóc công ten nơ. Mỗi tiếng động do hắn và cái thùng sắt gây ra lại làm hắn hoảng hốt.

“Bọn chúng đang phá cửa đấy. Bọn chúng sắp ra đến đây. Mạng đền mạng.”

*

Thạc, Mân, Nen ngồi trên va gông số một, thình lình nghe tiếng mìn nổ. Đầu tàu nghiêng đi lao vào vách núi. Cả Mân và Nen đều bị hất văng xuống rừng tre. Thạc đập đầu vào thành va gông, ngất đi.

Nen là đứa duy nhất còn tỉnh táo. Gã vừa trỗi dậy đã nghe tiếng hò hét của đám quân đặc nhiệm. Bóng người phụ nữ áo chàm lướt đi trên mấy cái va gông đá, biến vào rừng tre. Đám lính áo quần rằn ri dưới đất hò hét đuổi theo. Chiếc bóng mảnh mai lẩn khuất kỳ ảo giữa ngàn xanh. Ánh đao sáng lóa vừa lóe lên, một cái bóng đàn ông đổ xuống.

Ở va gông phía sau, ba tên đặc nhiệm đang chuẩn bị leo lên bắt Khâm Bưu. Nen không chần chờ, rút con dao quắm buộc trong bắp chân chạy ngược về cuối đoàn tàu. Gã vừa tiếp cận mục tiêu đã chém ra những đòn sát thủ, miệng gào lên:

“Khâm Bưu, chạy đi.”

Nhưng Khâm Bưu vẫn ngơ ngẩn ngồi trên công ten nơ, miệng lảm nhảm:

“Phải bình tĩnh. Bọn chúng đến ngay bây giờ. Mạng đổi mạng.”

Ba tên lính đặc nhiệm bị Nen đột ngột tấn công, không hề lúng túng. Trước mắt chúng là một thằng nông dân Làng Hạ áo quần rách rưới. Hắn cầm con dao cũ kỹ, múa máy trông rất vụng về. Ba tên lính bật cười hô hố. Nhưng Nen ngửi được mùi tử khí. Cái chết đang đến, rất gần. Gã gầm lên như con hổ dữ.

Cả ba thằng đều không ngờ, Nen khỏe và nhanh nhẹn lạ lùng. Những đòn hắn đánh ra thoạt đầu có vẻ lù đù, ngờ nghệch, nhưng khi tiếp cận mục tiêu con dao quắm bỗng trở nên nguy hiểm, liều lĩnh. Đầu mũi dao vừa chĩa vào ngực đã di chuyển thần tốc xuống bên dưới, xoắn cấp kỳ vào hạ bộ. “Xoặc”. Một tên đặc nhiệm kêu rú lên, hắn chưa kịp đưa tay ôm bụng dưới, hai chân đã quỵ xuống. Hai tên còn lại đồng loạt rút dao xông vào Nen.

Mũi dao quắm loang loáng vung lên, Nen hét to thống thiết:

“Mân, Thạc, Khâm Bưu. Bọn bây chạy đi.”

*

Khi Tống Chính Thao lái xe đến, Khâm Bưu đã leo lên được trên nóc công ten nơ. Một mùi hôi thoang thoảng xông vào mũi Thao, nhưng hắn không mấy bận tâm. Mắt của Thao dán vào cái thùng sắt bên cạnh Khâm Bưu. Hắn đứng bên dưới, chĩa súng lên:

“Khâm Bưu. Thảy cái thùng đấy xuống cho tao.”

Khâm Bưu nhìn xuống Tống Chính Thao bằng cặp mắt trống rỗng. Dường như hắn không hề nhận ra kẻ đứng bên dưới. Bưu cười dài dại:

“Bọn mày chui ra khỏi công ten nơ rồi à?”

Thao cộc cằn nhắc lại:

“Khâm Bưu. Mày thảy cái thùng xuống cho tao.”

Bưu lắc đầu cười:

“Mày cứ lên đây lấy lại thứ bị mất. Mười lăm thằng. Mạng đổi mạng.”

Thao căm phẫn nói:

“Phải, mạng đổi mạng. Mày đã giết hết những người thân của tao."

Khâm Bưu thì thào:

“Bọn chúng không còn là người thân nữa. Bọn chúng đã thành quỷ dữ. Chính tao nhìn thấy, bọn chúng biến thành quỷ.”

Thao căm phẫn hét lên:

“Tại sao mày giết họ?”

Khuôn mặt Khâm Bưu tái mét. Hắn chấp hai tay, lẩm bẩm như cầu kinh:

“Để lấy nội tạng. Tao phải mổ bụng lấy nội tạng của họ.”

Thao nhớ đến cái xác nát bét của của vợ mình bên bờ suối, hắn hoang mang hỏi:

“Vậy là mày giết vợ tao, giết con tao?”

Khâm Bưu cười như quỷ khóc:

“Người nào cũng bị tao mổ bụng cả. Mạng đền mạng.”

Bưu lại nghiêng cái thùng sắt về một bên, hắn thì thào ngọt ngào:

“Lại đây. Lại đây mà lấy.”

Tống Chính Thao vừa bước gần đến bên thành va gông, mùi hôi xông thẳng vào mũi hắn. Thao nhận ra dòng nước vàng nhợt từ trên nóc công ten nơ chảy xuống. Nó có mùi dầu diesel. Hắn hoảng hốt nhảy ngược lại vừa lúc chiếc bật lửa trong tay Khâm Bưu xẹt nổ. Quả bom lửa bùng lên, hất thẳng vào mặt Tống Chính Thao.

Tóc và áo quần hắn bốc cháy. Thao ngã lăn ra đất, lăn lộn rên xiết.

*

Khi Thao tự dập được lửa, hắn đã biến thành con quái vật. Khuôn mặt đẹp đẽ của hắn bị cháy đen một nửa. Tóc và lông mi bị thiêu trụi. Da đầu tấy đỏ. Thao lê thân mình gần như trần trụi đứng dậy. Ánh lửa cháy đỏ soi rõ cây súng ngắn nằm lăn lóc bên lùm cỏ gai. Hắn rên rỉ cúi xuống nhặt lấy cây súng. Cơn đau khủng khiếp làm Thao hóa điên dại.

Bên bìa rừng rực lửa, Nen vừa đưa nhát dao cuối cùng lên kết liễu mạng sống tên lính đặc nhiệm. Thao nhướng con mắt đau rát nhìn năm cái xác lính Mãnh Long nằm rải rác trên mặt đất. Thằng con trai Làng Hạ thân mình đầy máu kiêu hãnh cầm con dao quắm trên tay. Lòng căm thù cháy ngùn ngụt, thiêu đốt phần còn lại của thân thể Thao. Hắn chậm rãi đưa nòng súng lên.

Khi đấy, Nen cũng nhận ra Thao. Giấc mơ bao lâu nay bỗng trở thành sự thật. Bên cánh rừng đang cháy đỏ, Tống Chính Thao đưa súng nhắm vào gã. Chỉ còn thiếu những người Thái binh. Nen đau khổ nghĩ, sẽ không có Thái binh. Đây chỉ là giấc mơ.

Thình lình, tiếng vó ngựa trỗi lên. Bóng những người Thái binh mờ trong bóng chiều lướt qua rừng tre. Nen tuyệt vọng ngước mắt lên nhìn lần cuối bầu trời hoàng hôn. Cái chết đã tìm được gã.

Tống Chính Thao cũng nghe được tiếng vó ngựa kỳ dị. Hắn kinh ngạc nhận ra những bóng người áo đen phi ngựa trong rừng. Ngón tay Thao siết lấy cò súng. Viên đạn xé gió phóng về phía Nen.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét