*
Ở điểm tập kết đã có năm người chờ sẵn. Họ có vẻ sốt ruột. Khi bóng Hứa Ngải Kỳ vừa xuất hiện trên con đường dẫn qua ruộng rau, Chu Lệnh Khang liền thở phào:
“Chuẩn bị khởi hành thôi.”
Cập
Ngôn ngồi bên tay lái cau mày khó chịu, hắn không ưa giọng ra lệnh của Chu Lệnh
Khang. Lẽ ra, hắn chỉ định đưa Từ Yến trốn đi, nhưng Cập Ngôn nghèo kiết xác. Hắn
tự biết mình sẽ không bao bọc nổi một người phụ nữ tuyệt đẹp như Yến. Nhờ Yến
móc nối, hắn mới chấp thuận cho hai phạm nhân khác cùng vượt biên. Hai mươi triệu
nhân dân tệ là số tiền mà Hứa Ngải Kỳ sẽ trả cho hắn ở Ma Lù Thàng. Cả cuộc đời
Ngôn chưa bao giờ biết đến số tiền khổng lồ như vậy.
Cập
Ngôn đã điều tra tất cả thông tin của hai phạm nhân, hắn thấy không có vấn đề
gì phải lo lắng. Hứa Ngải Kỳ là mỹ nhân lừng lẫy ở lầu Liễu Liên, thông thạo
các ngón nghề kiếm tiền. Chu Lệnh Khang là tên trộm vặt ở cửa hàng ra quả, đàn
em của Dị Quán. Cách đây mười ngày, nhóm vượt biên của Dị Quán bị Cập Ngôn bắn
chết thê thảm ở bãi mìn. Chu Lệnh Khang may mắn bị dịch tả nên thoát chết, bây
giờ hắn được Hứa Ngải Kỳ mướn theo để hầu hạ ả. Ngôn liếc mắt nhìn qua kính chiếu
hậu, cười khinh khi. Cái dáng lăng xăng của Chu Lệnh Khang khi đỡ Hứa Ngải Kỳ
lên xe làm hắn thấy buồn cười.
Khuôn
mặt lem luốc của Hứa Ngải Kỳ bỗng hiện lên trong kính chiếu hậu. Lần đầu tiên Cập
Ngôn diện kiến đệ nhất mỹ nhân lầu Liễu Liên nên hắn rất tò mò. Nhưng Hứa Ngải
Kỳ hóa trang rất khéo, tuyệt nhiên không để lộ một nhan sắc mỹ nhân. Bộ mặt khắc
khổ, dãi dầu sương gió của người phụ nữ lao động độ tuổi tứ tuần. Thân hình giấu
kín sau bộ quần áo nông dân trại rau bằng vải khaki rộng dày còn loang lổ vết
úa, vài chỗ sờn rách đắp bằng vải khác màu. Một tấm khăn choàng cũ kỹ, rất lớn,
che hết một phần cằm và toàn bộ phần ngực. “Con ranh này chuẩn bị thật kỹ”. Cập
Ngôn chột bụng nhìn sang Từ Yến. Cô người yêu của hắn mặc áo lụa tím nhạt trễ cổ,
phơi ra một vùng ngực đầy đặn mịn màng. Khuôn mặt liêu trai đánh lớp phấn trắng
càng thêm thập phần mê hoặc. Vẻ đẹp của Từ Yến như hút hồn người đối diện.
Từ
Yến cảm nhận ngay cái nhìn của Cập Ngôn, ả liền quay sang nhỏe miệng cười. Khác
với vẻ mặt liêu trai yêu nữ, nụ cười của Từ Yến lạ lùng lắm. Nó bất chợt hiện
ra như hoa cỏ dại trên triền đồi. Đẹp miên man vô hại. Mỗi lần nhìn thấy Từ Yến
mỉm cười là tim Cập Ngôn thắt lại, hắn chỉ muốn đưa bàn tay gân guốc, mạnh mẽ của
mình lên giữ lấy nụ cười của nàng, che chở nó qua giông bão. “Nàng ngây thơ và
yếu ớt biết bao nhiêu“, Cập Ngôn thổn thức nghĩ. Bàn tay từng giết sống sáu
mươi ba mạng người Phong Thổ của hắn run rẩy trên tay lái. Cập Ngôn chỉ mong một
lần được chạm tay lên khóe miệng mềm mại của Từ Yến, được vuốt ve vùng ngực trắng
ngần của nàng. Vượt qua con đường ngắn ngủi này, cả hai sẽ đến điểm gọi của
tình yêu. Biên giới phía tây bắc là vùng đất hoạt động của Cập Ngôn, ở đây không
ai có thể cản chân được hắn, kể cả Hà Hãn Mưu, kể cả Tiểu Bá Thỉ, kể cả Tống
Chính Thao.
Từ
Yến chớp mắt lả lơi với Cập Ngôn, lòng thầm nghĩ: “Thằng ngu, nó tưởng hai mươi
triệu nhân dân tệ dễ dàng chui vào túi nó.”
Là
phạm nhân chạy án sang Phong Thổ, với án tù giả mười năm cho loại tội linh tinh
là “âm mưu giết người, đốt nhà, hỏa táng thân thể”, thật ra, Từ Yến là sát thủ
chuyên nghiệp người gốc Hồng Kông. Ả được thuê để xử lý các tay trùm mafia đầu
sỏ, các chính khách đối lập với chủ trương của nhà cầm quyền Trung Quốc. Từ Yến
sử dụng điêu luyện cặp dao ngắn, giết người hiệu quả gần như tuyệt đối trong cự
ly hai mét. Một con dao luôn được Từ Yến giấu dưới cổ tay áo bên phải. Một con
dao cài nơi thắt lưng trái. Khuôn mặt lả lơi sương khói và phần ngực lồ lộ cám
dỗ là yếu tố làm người đối diện mất cảnh giác. Không ai có thể ngờ, đằng sau
nét mỹ miều đấy là sát thủ tử thần. Ở tuổi hai mươi bốn, tài khoản giết người của
Từ Yến là mười sáu mạng, tài khoản trong nhà băng Thụy Sĩ, Anh Quốc và Singapur
là một trăm bốn mươi triệu đô la Mỹ. Con số kỷ lục này mà được công bố, nó sẽ
làm các sát thủ nam giới ở lục địa phải hỗ thẹn. Nếu không bị bắt trong phi vụ
ám sát con trai trùm mafia Thượng Hải, Từ Yến đã bay sang Mỹ, sống cuộc đời
giàu sang, yên ả.
Từ
Yến nhìn ra khoảng núi đồi xanh ngát trước mặt, căm phẫn nghĩ đến những tháng
ngày chịu nhục hình ở Phong Thổ. Từ một sai sót nhỏ, ả phải trả giá quá đắt. Cặp
mắt đau khổ thống thiết của Vương Lý Khải luôn hiện ra từng đêm trong giấc mơ của
ả. Lẽ ra Từ Yến phải bắn thêm một phát vào mặt Khải, nhưng ánh mắt của hắn làm ả
chùng tay. Vương Lý Khải là người tình tử tế nhất trong đời Từ Yến. Chiếc nhẫn
đính hôn lấp lánh trên bàn tay đẫm máu của Khải làm Yến hoa mắt. Một giây, chỉ
một giây thôi. Hắn yêu Từ Yến thật lòng. Viên đạn trượt qua màng tang, Khải
thoát chết và trở thành nhân chứng buộc tội Từ Yến.
Ngày
ra khỏi Phong Thổ, Từ Yến sẽ tìm đến thằng đểu cáng, kết thúc món nợ này. Cuộc
đời của Từ Yến sẽ không còn có sai sót nào nữa.
Cập
Ngôn nổ máy xe, hướng về phía bãi Đá Khèn. Theo đúng kế hoạch, bọn hắn sẽ ra đến
bãi Đá Khèn rồi men theo rừng Quỷ Tiên Mộc, hướng về Đằng Xung. Đây là con đường
duy nhất có rất ít bãi mìn và thưa thớt trạm gác. Sau gần một tuần quần thảo,
phá nát bãi Đá Khèn, lực lượng lính biên phòng đã tạm rút về Làng Thượng.
Hứa
Ngải Kỳ đảm bảo, tổ chức ở Đằng Xung đã chuẩn bị xe đưa cả bọn ra khỏi Phong Thổ,
về thẳng Ma Lù Thàng. Ở cửa ải, Cập Ngôn sẽ nhận được số tiền công như đã hứa.
Thật
ra, lực lượng công an Phong Thổ chẳng lạ gì những kế hoạch vượt biên kiểu này.
Khu du lịch Đằng Xung bên kia thung lũng luôn là cái gai nhọn độc địa trong mắt
Tống Chính Thao. Đấy là cánh cửa ra vào đặc khu nằm ngoài tầm kiểm soát của ủy
ban nhân dân Phong Thổ.
Một
phần tư phạm nhân chạy án đến Phong Thổ là con cái của giới đại gia và quan chức
cao cấp. Họ đến từ những nhà tù kiên cố ở đại lục, với án tù chung thân hay tử
hình, hy vọng vào một lối thoát ở nhà tù không song sắt này. Tống Chính Thao biết
cả. Hắn cài những bãi mìn dày đặc trên suốt đoạn thung lũng nằm giữa Phong Thổ
và Đằng Xung. Cây cầu duy nhất nối liền hai khu vực có ba trạm gác, từng chiếc
xe qua cầu đều bị kiểm soát gắt gao. Tuy Đằng Xung là vùng đất thương mại và chính
trị thuộc về đặc khu Phong Thổ, nhưng từ ngày khu du lịch được xây dựng, nó tự
động tách rời hoàn toàn ra khỏi đặc khu. Tham vọng của Vương Hòa Hòa không dừng
lại ở biên giới Đằng Xung và Phong Thổ. Tống Chính Thao biết rằng, chức vị Khu
trưởng công an Phong Thổ đang là mục tiêu lớn nhất của gia đình Vương - Bách. Nếu
có cả Phong Thổ, nắm mọi đầu ra đầu vào của chế độ chạy án, quản lý đường dây
cung cấp và tiêu thụ nội tạng, Vương Hòa Hòa sẽ trở thành đại gia hàng đầu của
Trung Quốc.
Bởi
vậy mà Tống Chính Thao luôn đặt biên giới Phong Thổ và Đằng Xung trong tầm kiểm
soát tối đa. Những bãi mìn dày đặc và lực lượng lính biên phòng chính quy được
trang bị đầy đủ vũ khí.
Cập
Ngôn trung đội trưởng lực lượng miền tây bắc, chỉ huy bốn mươi lính biên phòng, tuần
sát con đường dọc bãi Đá Khèn sang đến biên giới Đằng Xung. Trong chuyến vượt
biên này hắn điều động xe jeep quân đội cùng hai đặc nhiệm đi kèm. Cả ba người
đều trang bị ZH-05 hai nòng và lựu đạn. Nhưng Cập Ngôn tin chắc rằng, bọn hắn sẽ
không bao giờ phải sử dụng đến vũ khí. Chuyến vượt biên này sẽ là cuộc dạo chơi
an nhàn mà hắn hứa dành riêng cho Từ Yến, như một món quà cưới.
*
Cho
đến khi gặp được Từ Yến, Cập Ngôn vẫn không nghĩ mình sẽ lấy vợ. Cuộc sống cơ cực
bần hàn của gia đình hắn thuở mới sang Phong Thổ vẫn như bản án treo trên cổ Cập
Ngôn. Số tiền lương trung đội trưởng lực lượng miền tây bắc đã bị Tống Chính Thao
cắt trọn hai phần ba, để trừ vào khoảng nợ mà gia đình Cập Ngôn vay mượn của ủy
ban.
Cách
đây hai mươi năm, gia đình cập Ngôn theo chủ trương đi dân dời đất của chính
quyền Trung Quốc sang Phong Thổ lập nghiệp. Họ là những người nghèo chuyên nghề
làm thuê và trộm cắp ở vùng nông thôn Mãn Châu - Cam Túc, một trong những địa
phương nghèo nhất Trung Quốc. Số liệu từ cơ quan chức năng khi đấy cho thấy tổng
sản phẩm quốc nội bình quân đầu người của Cam Túc là 4.647 USD, bằng 1/4 so với
Bắc Kinh và chỉ bằng 1/2 trung bình cả nước. Trung Quốc đã áp dụng nhiều kế hoạch
để giảm nghèo ở các khu vực nông thôn như Cam Túc, một trong những cách giải quyết
vấn đề này là khuyến khích người dân nông thôn di cư đến thành thị và di cư đến
những đặc khu của Trung Quốc ở Việt Nam. Cuộc di cư này đồng nghĩa với việc
hàng triệu thanh niên sẽ rời những ngôi làng như Mãn Châu, để lại bố mẹ và ông
bà. Chính sách đô thị hóa này đã biến làng Mãn Châu nghèo đói của Cập Ngôn
thành vắng vẻ tiêu điều, chỉ còn người già sống nhờ vào trợ cấp của con cái ở
nơi khác gửi về. Bố mẹ Cập Ngôn muốn làm thuê cũng không có việc để làm, muốn
trộm cắp cũng không còn nhà nào khá giả để đào tường khoét vách. Họ đành nộp
đơn xin sang Phong Thổ, hy vọng vào số tiền di dân dời đất mà nhà cầm quyền hứa
hẹn.
Gia
đình Cập Ngôn gồm bảy người, sống chui rúc trong khu Nhập Cư. Số tiền di dân dời
đất mà chính quyền hứa hẹn, qua nhiều khâu cắt xén, chỉ còn lại chưa đến một phần
mười. Nó đủ cho bảy miệng ăn no đủ trong một tháng đầu. Những tháng sau đấy cơn
đói cơ hàn lại mon men tìm đến. Mẹ Cập Ngôn và hai con trai lớn phải đi làm
công ở nông trường rau. Bố Cập Ngôn bị bắt về đội Đập Đá ở Làng Hạ. Sáu tháng
sau, bố Cập Ngôn không chịu nổi công việc nhọc nhằn nên trốn về nhà. Một tuần
sau, ông bị bắt về tội ăn cắp thực phẩm trong cửa hàng bách hóa.
Cập
Ngôn còn nhớ như in buổi chiều cuối cùng nhìn thấy bố. Ông bị lột sạch quần áo và
bị trói ngay lối ra vào cửa hàng. Bao bột mì đổ vương vãi bên cạnh. Ánh mắt ông
nhìn Cập Ngôn đầy tuyệt vọng:
“Mày
về bảo mẹ, ngày này sang năm là giỗ bố. Đừng cúng gì cả, chỉ đốt cho bố đống
lá. Bố lạnh lắm.”
Khi
đấy là mùa đông, da thịt người đàn ông tím ngắt vì rét. Cập Ngôn nhìn khuôn mặt
bê bết máu của bố, oán giận bảo:
“ Mẹ
đang ở nhà chờ bố mang bột mì về đấy.”
Câu
nói của hắn làm người bố kêu hộc lên một tiếng. Ông đổ gục xuống đất không nói
thêm được lời nào. Cho đến lúc công an kéo cái xác lên xe, đưa sang bệnh viện Trung
Ương.
Gia
đình Cập Ngôn sau đấy phải chịu phạt cho bố hắn ba ngàn nhân dân tệ. Số tiền
này mẹ hắn phải ký giấy vay mượn của ủy ban với lãi suất năm phần trăm.
Ba
năm sau, hai anh trai của Cập Ngôn cũng lần lượt phạm tội ăn cắp ở nông trường
rau. Họ bị Tống Chính Thao ném sang bệnh viện Trung Ương. Khi đấy số tiền nợ của
gia đình Cập Ngôn đã lên đến con số gần mười ngàn nhân dân tệ. Mẹ Cập Ngôn trở
thành gái điếm mạt hạng trong khu Nhập Cư. Hai em gái của Cập Ngôn chưa đến mười
hai tuổi cũng bị bán cho khách chơi.
“Tao
chỉ còn mỗi một đứa con trai. Mày không phải đi ăn cắp rồi chết mất xác.”
Ở
tuổi mười bốn, Cập Ngôn trở thành công nhân đội Đập Đá. Lên mười sáu tuổi, Cập
Ngôn xung vào quân đội học cách giết người.
Sau
mười lăm năm tham gia quân đội, Cập Ngôn trở thành trung đội trưởng lực lượng
miền tây bắc, chỉ huy bốn mươi lính biên phòng. Tiền lương của hắn bị cắt hai phần
ba, để trừ vào khoảng nợ, chỉ còn vừa đủ sống, thỉnh thoảng một cuộc vui với bạn
bè. Mẹ hắn qua đời, hai em gái nhiễm HIV chờ chết. Số tiền nợ ủy ban vẫn tiếp tục
đẻ lãi mẹ lãi con. Cập Ngôn không bai giờ dám nghĩ đến tương lai, cho đến ngày
hắn gặp được Từ Yến. Cuộc đời hắn, ngoài chuyện giết người và trả nợ, bỗng có
thêm một khái niệm khác là mơ ước.
Cập
Ngôn đánh tay lái theo con đường hẹp ven triền núi. Dưới kia, bãi Đá Khèn trắng
trùng điệp bắt đầu hiện ra. Mơ ước về một cuộc sống mới bên ngoài Phong Thổ
đang làm hắn phấn khích. Cập Ngôn tưởng như có thể nhấn lút ga để bay ngay ra
khỏi biên giới.
Chu
Lệnh Khang ngồi phía sau, đột ngột lên tiếng:
“Dừng
lại!”
Cập
Ngôn thủng thẳng thắng xe. Bàn tay khát máu của hắn bấu chặt vô lăng, co giật
vài lần như sắp lên cơn động kinh. Mãi một lúc, hắn mới quay lại phía sau, hung
tợn trừng mắt:
“Thằng
chó chết. Mày bảo ai dừng lại?”
Chu
Lệnh Khang không trả lời, hắn dõi mắt nhìn về triền rừng bên dưới. Hứa Ngải Kỳ
lo lắng hỏi:
“Có
chuyện không ổn à?”
Chu
Lệnh Khang chỉ chau mày đưa ngón tay ra dấu im lặng. Hắn đăm đăm nhìn những đốm
đen nhỏ li ti như ai rải nắm hạt tiêu trên nền trời tĩnh mịch. Ở đấy, một đàn
quạ lớn vừa chập chờn bay lên.
Cập
Ngôn cũng nhổm người dậy nhìn về hướng triền rừng bên dưới, nhưng hắn không
phát hiện ra điều gì khác thường. Hành động của Chu Lệnh Khang làm Cập Ngôn bực
tức, hắn nhìn sang Hứa Ngải Kỳ cộc cằn nói:
“Chỉ
còn mười cây số nữa là ra khỏi biên giới. Thằng này muốn gì?”
Giọng
Hứa Ngải Kỳ sắc như dao:
“Mày
có ống nhòm không? Kiểm tra lại tình hình ngay cho tao.”
Cập
Ngôn bực bội rút ống nhòm ra, nếu không có số tiền thưởng, hắn bắn cho mỗi đứa
một phát rồi bỏ xác lại đây. Hắn rà ống nhòm dọc theo triền rừng bỗng khiếp hãi
nhận ra những chiếc bóng đang di chuyển mé thung lũng. Quái lạ. Lực lượng biên
phòng của Hà Hãn Mưu đã được rút về Làng Thượng từ hai ngày nay, quân đội nào
được điều đến đấy. Cập Ngôn chỉnh lại độ ngắm. Hắn hoảng sợ nhận ra, đấy không
phải là màu áo xám của lực lượng biên phòng mà là màu áo rằn ri của lực lượng đặc
nhiệm. Đội quân thiện chiến nhất Phong Thổ này có khoảng một trăm người, được
chia làm hai trung đội Mãnh Long và Hắc Hỏa. Họ thường xuyên được đưa về Trung
Quốc học những khóa huấn luyện đặc biệt. Lực lượng đặc nhiệm chỉ đóng quân bảo
vệ khu vực ủy ban và tham gia hành quân cùng Tống Chính Thao những khi có chuyện
vô cùng hệ trọng. Sự xuất hiện của họ luôn đồng nghĩa với sự có mặt của Tống
Chính Thao.
Cơn
ớn lạnh chạy dọc sống lưng Cập Ngôn. Hắn quay lại phía sau, nhìn Hứa Ngải Kỳ, hối
hả nói:
“Tất
cả xuống xe. Nhanh lên.”
*
Vợ chồng Hchay đứng trong rừng tùng, nhìn
theo chiếc bóng Khâm Bưu vừa khuất sau cánh cửa công ten nơ. Từ Làng Hạ, họ đuổi
theo xe đến tận đây và rình nghe toàn bộ câu chuyện của bốn đứa con trai.
Miên nhìn chồng rưng rưng nước mắt:
“Bây giờ nó tên là Thạc. Mấy thằng kia gọi
nó là Thạc.”
Hchay gật đầu:
“Phải, thằng Hchuk bây giờ tên là Thạc. Có
lẽ là tên của anh Bàng đặt cho nó.”
“Mấy thằng nhỏ định theo công ten nơ chở
xác trốn đi, em thấy nguy hiểm quá.”
“Thì cũng chẳng còn cách nào khác.” Hchay đột
ngột nắm lấy tay vợ. “Anh phải quay lại Khe Đá.”
Miên sững sờ nhìn vào khoảng rừng tối đen
hun hút, ký ức về cái chết bỗng quay lại. Nó hung tợn bủa vây. Khuôn mặt nàng đột
ngột biến dạng, méo mó, hủy hoại dưới những tán lá tùng:
“Anh muốn tìm bọn ở Khe Đá?”
“Phải. Anh cần bọn chúng trợ giúp. Nếu đụng
độ với lực lượng của Tống Chính Thao, chúng ta sẽ không thể bảo vệ được con.”
“Nhưng bọn Thổ binh đấy đã thành quái vật,
không ai có thể điều khiển được chúng. Trong bóng đêm chúng là quỷ dữ, giết hại
dã man tất cả những người mà chúng tìm thấy.”
“Có một kẻ có thể điều khiển được họ. Một kẻ
duy nhất có thể trói buộc họ trở lại lời thề xưa.”
“Lời thề nào?”
“Trước trận đánh cuối cùng với Lư Hán, họ
đã cắt máu ăn thề, nguyện một lòng trung thành với Lâm tướng quân, quyết chiếm
lại Phong Thổ. Vì lời thề đấy mà tất cả bọn họ không thể siêu thoát.”
Miên vừa nghe đến tên Lâm tướng quân thì
rùng mình.
“Ông ta rất tàn ác.”
“Ông ta là người duy nhất có thể chống lại
Tống Chính Thao và Lư Khả.”
“Họ có bao nhiêu người?”
“Khoảng hai mươi cảm tử quân, bị lời thề nhốt
trong Khe Đá. Một vài tên phản bội lời thề đã thoát được ra ngoài và liên tục
gây án mạng.”
“Còn Lâm tướng quân?”
“Vẫn không ai biết, liệu ông ta có trở về
dương thế được hay không.”
“Tại sao chúng ta trở về được?”
Hchay ngập ngừng đau khổ:
"Anh nghĩ, chúng ta không trở về mà
chúng ta vất vưởng ở đây."
Miên nhíu mày:
"Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao chúng ta
vất vưởng ở đây?"
“Anh cũng không rõ. Hôm qua anh gặp rất nhiều
người, chiến dịch san bằng mồ mả của Lư Khả làm họ không còn nơi cư ngụ. Những
kẻ chết oan không siêu thoát được bị mất nơi nuơng náu buộc phải quay lại dương
thế. Nhưng không ai trong số họ hiểu được chuyện gì xảy ra, hay nhớ lại được
quá khứ. Hiện giờ họ vẫn vật vờ lẩn trốn trong rừng và sợ phải tiếp xúc với thế
giới loài người.”
Miên ứa nước mắt thở dài:
"Nhưng chúng ta đâu có mồ mả. Chúng ta
đâu có chỗ nào để cư ngụ. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra?”
Hchay đưa ngón tay trỏ lên chạm vào giọt nước
mắt trên má Miên:
“Chúng ta cũng sẽ phải từ biệt nơi này. Ở
đây, cuộc đời mình đã chấm dứt.”
Miên nghẹn ngào nói:
“Vậy thì đừng xa nhau trong giờ phút cuối
cùng này.”
Hchay đau khổ lắc đầu:
“Em ở lại đây, theo bảo vệ con. Đây là cơ hội
cuối cùng để chúng ta dành cho nó tình thương yêu. Anh cần phải đi gọi viện
binh.”
“Chắc gì anh tìm được ông ta, chắc gì ông
ta nghe theo lời anh.”
“Anh cũng không hy vọng gì, nếu không thành
công, anh cũng vẫn quay lại đây tìm em. Một lần cuối cùng được chiến đấu bên
em.”
Miên ngẩng cao đầu, xốc lại bộ cung tên
trên vai:
“Em cũng sẽ tìm anh. Dù ở thế giới nào, dù ở
kiếp phần nào, em cũng sẽ tìm được anh.”
Hchay áp bàn tay lạnh lẽo của Miên lên má
mình, yêu thương nói:
“Anh cũng sẽ tìm ra em.”
*
Dãy Kỳ Quan San nhấp nhô hùng vĩ trải dài
theo ranh giới giữa hai huyện Bát Xát tỉnh Lào Cai và huyện Phong Thổ tỉnh Lai
Châu. Ngọn núi cao nhất dãy có tên là Bạch Mộc Lương Tử. Đỉnh núi ở độ cao trên
ba ngàn mét bốn mùa chìm trong làn mây trắng xóa, khung cảnh hoang sơ trước đây
đẹp phi thường.
Từ Làng Thượng thẳng đến vùng phụ cận Bạch
Mộc Lương Tử mất chưa đến một giờ chạy xe, nhưng vào đến chân núi thì những con
đường trở nên ngoằn ngoèo phức tạp. Hệ thống giao thông như mạng nhện chia ra
những con đường đất lồi lõm đi về các khu vực khai thác gỗ, đá và muối. Cả vùng
có trên hai mươi đội khai thác quy mô lớn, nhưng không có con đường nào cắm bản
chỉ dẫn. Tống Chính Thao ra lệnh cấm ghi bản dẫn đường để tránh trường hợp công
nhân trong đội khai thác trốn về làng. Các lái xe đều là người Trung Quốc, họ
được phát riêng bản đồ lưu thông trong khu vực Bạch Mộc Lương Tử. Đội tuần tra
dưới quyền Tiểu Bá Thỉ cũng có bản đồ và quy tắc giao thông riêng.
Mé phía tây đang trong giai đoạn khai thác
gỗ nên vẫn có từng đoàn xe tải chở cây rừng lưu thông ầm ào trên đường. Mé phía
nam đã qua giai đoạn khai thác gỗ từ mười năm nay, hiện giờ cả dãy núi đang
trong thời kỳ khai thác muối và đá vôi. Ngọn núi như bị vạt thẳng theo chiều dọc,
trơ màu trắng xám. Cả một vùng rừng chồi mới mọc bên dưới chân núi cũng trắng
xóa vì bụi đá. Nhìn từ xa, quang cảnh phía nam như đang giữa mùa đông phủ tuyết.
Sau mỗi tiếng mìn nổ ầm ầm từng cụm bụi khổng
lồ ngùn ngụt bốc lên trên sườn núi. Đá từ trên đấy tuôn xuống ào ạt trong làn
lũ trắng. Những đoàn xe tải chở đá, chở muối nườm nượp kéo qua cũng cuốn theo cả
cơn lốc mù, khô khốc. Công trường Phong Thổ khai thác đá theo kiểu thô sơ,
không dùng mìn mà chỉ dùng thuốc nổ nhồi vào chai nhựa. Loại vỏ chai nước suối
thông thường chở từ Hoa Lục sang. Tống Chính Thao dung dưỡng cách phá đá này vì
kinh phí rất rẻ, mặc dù nguy hiểm tràn ngập. Tuần nào công trường cũng có
thương vong.
Lẫn trong bụi trắng còn có những chiếc xe
hòm bịt kín chở phạm nhân từ làng lên làm việc ở đội khai thác hay chở người bị
thương, người tử nạn về bệnh viện Trung Ương.
Bạch Mộc Lương Tử hoạt động mạnh vào mùa nắng.
Trong mùa mưa khai thác và giao thông ở đây trở nên vô cùng khó khăn và nguy hiểm.
Đường xá biến thành những bãi lầy, hồ nước khổng lồ. Nước và đá như thác lũ
tuôn từ trên núi trọc xuống cuốn bay lán trại và xe cộ, chặn kín lối ra vào.
Trước đây, giữa mùa mưa lớn Lư Khả thường cho ngưng chuyện khai thác muối và
đá, đưa công nhân về làm việc ở các nông trại trồng trọt và chăn nuôi quanh
làng. Hiện nay con số công nhân trên các khu khai thác đã lên quá cao, phạm
nhân từ Trung Quốc được đưa sang dồn dập. Tống Chính Thao không thể giải quyết
hết công việc và nơi ăn chốn ở cho họ, nên Tống Chính Thao ra lệnh giữ nguyên
tiến độ phá núi trong mùa mưa. Nhờ vào đấy, Phong Thổ tăng cường xuất khẩu mạng
người sống cũng như chết. Thao vừa bí mật gửi báo cáo về Hoa Lục, bắt đầu mùa
mưa năm nay hắn sẽ cung cấp cho chính quyền năm mươi đến một trăm nhân mạng mỗi tháng. Đây
là con số kỷ lục mà chưa có đặc khu nào dám nghĩ đến. Phong Thổ sẽ trở thành lò
mổ lớn nhất bên ngoài Trung Quốc. Báo cáo của hắn nhanh chóng được chính quyền
thông qua. Đổi lại, khu du lịch Đằng Xung và chức chủ tịch ủy ban kiêm bí thư Đảng
của đặc khu Phong Thổ sẽ thuộc về Tống Chính Thao. Cũng theo thỏa hiệp, chính quyền sẽ làm ngơ cho Thao tấn công Đằng Xung, miễn là Thao kết thúc vấn đề gọn ghẽ. Quyết định cho Lư Khả về hưu cũng
đang được soạn thảo.
Lư Khả không biết gì về bản báo cáo của Tống
Chính Thao, nhưng lão ta đánh hơi được nguy cơ. Hôm qua, Lư Khả nhận được giấy
báo từ phía chính quyền Trung Quốc, nội trong tuần tới phải hoàn tất hồ sơ kiểm
tra kinh tế và tài chính của đặc khu. Lư Khả đoán, lệnh nghỉ hưu sẽ đến trong
nay mai, cho nên, đây sẽ là chuyến đi cuối cùng của hắn lên Bạch Mộc Lương Tử.
Chiếc xe jeep đóng tất cả cửa kính, nhưng bụi
vôi cay vẫn xộc vào tận bên trong. Bên ngoài vôi trắng che kín hết mặt kính. Tiểu
Bá Thỉ phải bật tay gạt liên tục. Tiếng tay gạt cào khô khốc trên mặt kính làm
hắn thêm khó chịu.
Tiểu Bá Thỉ lầm bầm chửi:
"Bao giờ bọn chó san bằng ngọn núi này
thì ở đây cũng hết bụi."
Tiểu Bá Thỉ sanh ra lớn lên ở Phong Thổ, hắn
không biết gì hơn chuyện tàn phá và san bằng núi rừng. Nhưng hắn cứ thấy bực bội
mỗi khi phải vào khu khai thác đá, cứ như bụi bặm, tiếng ồn, sự hỗn độn ở đây nằm
ngoài tầm kiểm soát của hắn. Đây là khu vực mà Tiểu Bá Thỉ ghét nhất nên hắn chỉ
mong bứng nguyên ngọn núi kia về Trung Quốc để nơi này thành bình địa.
Lư Khả vừa ho vừa cố nói to át tiếng xe tải
bên ngoài:
"Mày chọn đường rừng vòng qua mé bên đông, hướng lên phía bắc, đâm ra bãi Đá Khèn."
“Sao bác không bảo sớm.”
Tiểu Bá Thỉ cằn nhằn một câu rồi bẻ tay lái
sang con đường mòn nhỏ hẹp dẫn vào thung lũng. Chiếc xe lồng lên từng hồi, nhiều
đoạn bánh xe va vào chướng ngại vật, cả thân xe gần như bị hất bổng lên. Nhưng
Tiểu Bá Thỉ là tay chạy đường rừng đầy kinh nghiệm. Hắn không giảm tốc độ mà bẻ
lái liên tục. Lư Tố Nga ngồi một mình ở băng ghế phía sau, sau vài hồi bị xe hất
lăn lộn đã gần như bất tỉnh.
Phải mất một giờ vượt qua con đường đất gập
gềnh, ngổn ngang gốc cây và đá tảng, họ mới sang được mé bên phía bắc Bạch Mộc
Luơng Tử. Từ đấy về bãi Đá Khèn chỉ là đường rừng, nhiều đoạn Tiểu Bá Thỉ phải
leo xuống chặt bỏ dây leo chằng chịt. Càng đi về phía bắc, phong cảnh càng
hoang sơ. Tiếng mìn khai đá cũng mất dần sau những rừng cây dày đặc.
Bãi Đá Khèn hiện ra đột ngột sau hàng cây cổ
thụ đeo kín dây dương sỉ. Đấy là một bãi đá vôi bị thiên nhiên bào mòn trắng
xám, lác đác cỏ gai và cây bụi thấp. Xa xa bên kia bãi đá là rừng Quỷ Tiên Mộc
chìm trong sương trắng mịt mùng. Tiểu Bá Thỉ cho xe ra đến bìa đá thì dừng lại,
hỏi cộc lốc:
“Đi đâu nữa?”
Lư Khả lắc đầu, mở cửa xe bước ra. Tiếng quạ
kêu lên thảm khốc ngay trên đầu làm lão giật thót người. Một đàn quạ đen đậu
trên cao đang dõi những đôi mắt độc ác nhìn xuống. Không khí nơi này lạnh lẽo
và ẩm ướt. Gió thổi từ rừng Quỷ Tiên Mộc tràn qua bãi Đá Khèn mang theo từng lớp
sương mù. Lư Khả dáo dác nhìn quanh, không khí ẩm ướt mù sương ở đây luôn làm y
thấy khó chịu. Tiếng gió âm u thổi qua rừng Quỷ Tiên Mộc, tiếng quạ kêu thảm khốc,
đều tạo ra cảm giác bất an tồi tệ. Tồi tệ đến mức người ta chỉ muốn rút súng bắn
vào một cái gì đấy.
Mé bên này ngọn núi đổ lài xuống tạo thành
năm đỉnh núi nhỏ xanh tốt. Lư Khả độc ác nghĩ, chỉ trong ba năm nữa nó cũng bị
cạo trọc như phần núi phía nam. “Khi đấy thì không còn cơ hội nữa.” Lão lấy ống
nhòm ra, chĩa lên triền núi.
Năm ngọn núi đá vôi hiện ra trong tầm ống
kính với những vùng đá trắng xen lẫn với cây xanh. Tim Lư Khả như thắt lại, ống
kính dừng lại nơi ngọn núi thấp nhất. Giữa vùng đá trắng xám là một dọc màu đỏ
thẫm đổ dài từ trên xuống dưới. Nó như một dòng máu đỏ chảy từ núi ra. Lư Khả
đưa ống nhòm sang cho Tiểu Bá Thỉ:
“Cháu nhìn đi. Ngọn thứ hai từ trái sang,
có cái vạch màu đỏ ngay trên triền núi.”
Tiểu Bá Thỉ rà ống nhòm một lúc rồi kinh ngạc
kêu lên:
“Cái gì thế nhỉ?”
Hắn đi tuần tra khu vực này bao nhiêu lần,
chưa bao giờ nhìn thấy cái dòng máu đỏ kỳ quái đấy.
Lư Khả hít một hơi rồi xúc động nói:
“Nó chỉ xuất hiện vào mùa xuân, trong hai
tuần lễ rồi sẽ biến mất.”
Tiểu Bá Thỉ lắc đầu hồ nghi:
“Cháu sanh ra lớn lên ở đây, thường xuyên
đi tuần tra khu vực này. Chưa nghe ai nói đến nó, cũng chưa nhìn thấy nó bao giờ.
Cái gì ở trên đấy?”
Lư Khả không trả lời mà ưu tư hỏi:
“Hang Quạ ở đâu?”
Tiểu Bá Thỉ sững sờ trả lời:
“Nó ở ngay đỉnh núi đấy, phía trên cái vạch
đỏ.”
Lư Khả cười khoái trá:
“Vậy là chính xác rồi. Chúng ta chuẩn bị
lên núi.”
Tiểu Bá Thỉ không tin vào tai mình, hắn trợn
mắt kêu lên:
“Bác bảo đi mang hương đèn lên cúng con bé
Yên Yên, sao lại leo lên tuốt trên đấy? Thế con bé được chôn ở đâu?”
“Nó nằm ngay chân núi kia thôi. Cháu chạy
xe vào khoảng năm phút. Tố Nga sẽ ở lại bên mộ con một buổi, chờ hai bác cháu
mình.”
Những con quạ trên cây rùng mình cất tiếng
kêu ai oán. Quạ. Quạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét