*
Hứa Ngải Kỳ căm ghét nhìn thân hình béo phệ của Tống Tăng Hoàn nằm thoi thóp trên giường. Cuộc truy hoan với hắn đêm qua vẫn còn làm ả buồn nôn. Tuy bị bắt làm gái chuyên nghiệp cho lầu Liễu Liên, mỗi đêm đều phải đi khách, Hứa Ngải Kỳ vẫn là một phụ nữ ngoan cường. “Nhẫn nhục” cũng là một ý chí ngoan cường, Hứa Ngải Kỳ nhếch môi cười. Ả khoái trá cứa dao lam lên cổ tay Tống Tăng Hoàn.
Tống Tăng Hoàn vừa đần độn,
vừa bệnh hoạn, vừa tham lam. Việc mỗi đêm phải làm tôi đòi cho phó ban hình sự
Phong Thổ là nỗi nhục lớn nhất trong trong mười bước khổ nhục kế của Hứa Ngải Kỳ.
Suốt bốn tháng nay, ả chỉ mong đến thời khắc được tự tay cắt cổ Tống Tăng Hoàn.
Nhưng mạng Tống Tăng Hoàn còn lớn lắm, Kỳ chỉ cắt tĩnh mạch cổ tay Hoàn, cho hắn
thoi thóp sống. Máu từ cổ tay Hoàn đang loang dần ra tấm nệm trắng. Từ một đốm
bằng quả chanh, nó đã chậm rãi lớn dần thành quả cam. Hứa Ngải Kỳ khoái trá
nhìn quả cam đỏ ối, ả tự nhủ: “Cứ từ từ như thế, mày thoi thóp sống cho đến lúc
tao ra khỏi Phong Thổ”. Tống Tăng Hoàn vẫn đang còn say thuốc, hắn nằm bất động,
tay chân bị trói chặt vào thành giường.
Hứa Ngải
Kỳ dí ngón tay cái của Tống Tăng Hoàn vào iphon. Màn hình bắt đầu khởi động. Ả
hối hả bấm số. Bên đầu dây có giọng đàn bà uể oải lên tiếng:
“Thư ký công xuất nhập khẩu
Tân…”
Hứa Ngải Kỳ thô bạo ngắt
ngang:
“Bảo với anh Cả, Tiểu Hoa
đang chờ bên điện thoại.”
Giọng người phụ nữ vang
lên chán chường:
“Ơ này. Cô có gọi nhầm số
không đấy?”
Hứa Ngải Kỳ nghiến răng
chửi:
“Con mẹ mày. Báo ngay cho
anh Cả, đây là Tiểu Hoa.”
Đầu dây im lặng giây lát,
chỉ có tiếng rì rì rất nhỏ. Rồi một giọng đàn ông vang lên lo lắng:
“Anh đây. Em ra sao rồi?”
Hứa Ngải Kỳ vui mừng thở
ra:
“Anh phá ngay còng điện tử
cho em.”
Người đàn ông điềm tĩnh:
“Anh kết nối bên chuyên
gia. Em đọc số còng cho họ.”
Hứa Ngải Kỳ chờ cho bên đầu giây có tiếng
lách cách vang lên, ả hỏi ngay:
“Tôi đọc số nhé?”
Một giọng đàn ông vang lên cụt ngủn:
“Vâng.”
Hứa Ngải Kỳ chậm rãi những con số li ti
trên khóa chân:
“CN17302-TH372969. Hết.”
Từ phía bên kia không có tiếng trả lời. Sau
hơn một phút dài dằng dặc, bỗng nhiên rồi ánh đèn đỏ nơi còng chân của Kỳ vụt tắt.
Hứa Ngải Kỳ xoay chốt khóa, “tách”, khớp vòng bật ra nhẹ nhàng. Ả tháo vòng ra
khỏi chân cười khoái trá vào di động:
“Xong rồi. Bọn anh hack giỏi thật.”
Giọng anh Cả lại vang lên nghiêm nghị:
“Em gặp may đấy. Sao không báo trước cho
anh?”
Hứa Ngải Kỳ phụng phịu:
“Ở đây không có điện thoại, không có cả di
động. Em vừa thịt được một thằng, mới có iphon. Anh bố trí ngay người đón em ở
Ma Lù Thàng.”
“Khi nào?”
“Ngày mai và ngày mốt. Em lên đường ngay
bây giờ.”
“Bao nhiêu người?”
Hứa Ngải Kỳ lạnh lùng trả lời:
“Chỉ một mình em. Bọn còn lại nhờ anh xử
lý.”
“Được rồi, anh sẽ đích thân đến đón em. Đừng
mang cái iphon đấy theo nhé, bọn chúng phát hiện ra ngay.”
“Em biết mà. Hẹn anh ngày
mai.”
Anh Cả ngừng một giây, âu
yếm bảo:
“Cẩn thận đấy.”
Hứa Ngải Kỳ cười nhỏ:
“Vâng. Anh cho còng điện
tử hoạt động lại.”
Ả cúp máy, đeo còng vào
chân Tống Tăng Hoàn. Đèn điện tử ở khóa còng lại bật đỏ. Đốm máu trên giường
loang rộng thành quả bưởi thì bắt đầu chậm lại. Kỳ cúi đầu xem xét lại vết
thương nơi tay Hoàn. Vết cắt bằng dao lam rất nhỏ, phó ban hình sự vẫn phải sống
lây lất cho đến khi Kỳ ra đến biên giới.
Những tiếng rạo rạo vang
lên dưới chân Kỳ. Cái iphon bị ả dẫm lên nát bét.
Hứa Ngải Kỳ khoác cái ba
lô vải cũ kỹ lên vai, nhìn một lần cuối vào tấm gương lớn trên tường. Trong bộ
quần áo nông dân loang lổ nhựa cây, khuôn mặt bôi đen, ả không khác gì một công
nhân xí nghiệp trồng rau.
*
Chiếc BMW màu đen vượt
qua ải Ma Lù Thàng, vào thẳng công ty du lịch Đằng Xung. Họ có phòng đặt trước ở
khu vực lâu đài Pena, vào ngày thứ ba và thứ tư. Phòng của họ ở lầu sáu, nhìn
thẳng ra hồ Nèng Pha. Từ đây có thể đặt ống nhòm quan sát toàn bộ khu du lịch.
Khách đặt phòng là hai
người đàn ông Trung Quốc, khoảng tầm ba mươi tuổi. Cả hai đều mặt đồ vest đen,
đeo kính đen. Hành lý của họ gọn nhẹ, gồm hai giỏ xách thể thao hiệu Adidas và
hai túi gậy đánh golf hiệu Taylormade.
Họ vào đến phòng, kiểm
tra các vị trí có thể gắn camera theo dõi, kiểm tra các khung cửa sổ và lối
thoát hiểm. Người đàn ông có ria mép mở túi đánh golf, lắp ráp bộ súng bắn
tỉa với kính quang học. Người đàn ông cao gầy, kéo tấm màn cửa sổ bằng vải dày
để che chiếc bàn nước. Ở đây sẽ được đặt chân chống chữ V.
Người có ria mép xoay ống
ngắm về phía đường ra thung lũng. Hắn lo lắng nói:
“Có quá nhiều tín hiệu bất
thường. Lực lượng lính đặc nhiệm Phong Thổ sao tràn ngập Đằng Xung.”
Người cao gầy nhếch môi
cười:
“Mặc kệ bọn ruồi muỗi đấy.
Chúng ta ra tay gọn lẹ và biến khỏi đây.”
Họ chờ con mồi lớn sẽ đến
Đằng Xung vào trưa nay.
*
Người phụ nữ trẻ mặc bộ đồ
thể thao Nike bó sát có thân hình tuyệt đẹp. Cô ta là người Trung Quốc lai Nga,
nước da trắng như sữa. Căn phòng nằm ngay khu trung tâm vui chơi khu du lịch Đằng
Xung, được đặt từ thứ ba hôm nay đến hết hai tuần sau bằng thẻ tín dụng mang
tên Natasa Kutchenova.
Natasa thận trọng kiểm
tra lại túi đựng phi tiêu và dao găm. Ả chỉ ám sát con mồi ở cự ly gần. Nội
trong ngày hôm nay hắn sẽ đến Đằng Xung. Natasa được mật báo, có ít nhất năm tổ
chức bí mật đang kéo đến bao vây Ma Lù Thàng và các cửa ngõ Đằng Xung để thanh
toán oán cừu.
Mặc kệ, ả sẽ là người đầu
tiên ra tay và lẹ làng biến khỏi đây. Trước giờ hành động, Natasa dự định chạy
bộ một vòng đường rừng để giữ thể lực.
*
Bên ngoài trời vừa hửng
sáng. Một quang cảnh hoang vu buồn bã hiện ra trong ánh bình minh. Đúng như lời
Khâm Bưu nói, khu vực này cực kỳ vắng vẻ. Những cánh rừng tùng đen thẫm âm u
vây quanh khoảnh đất mịt mùng cỏ dại. Hai công ten nơ dài rỉ sét nằm xếp hàng nối
đuôi nhau trên con đường sắt bốc lên mùi tử khí. Nen nghiến răng, khuôn mặt tái
mét. Gã không chịu nổi mùi tử khí, đó là điểm yếu duy nhất của Nen. Mùi tử khí
kích động Nen dữ dội, nó báo hiệu sự hiện hữu của một thế giới khác với những
con người đã mất phần đất sống. Hơn ai hết, Nen biết rõ đây là thử thách lớn nhất
của đời mình.
Con đường từ nhà mổ xác
ra công ten nơ được tráng nhựa bằng phẳng để thuận tiện cho việc vận chuyển.
Khâm Bưu lầm lũi đi trước. Mân, Thạc, Nen xếp hàng một nối gót theo sau. Bầu
không khí lạnh lẽo tĩnh mịch ở đây thật ghê rợn.
Khâm Bưu leo lên toa đầu
tiên, hắn lưỡng lự một chút rồi tra chìa khóa vào ổ. Cánh cửa cũ kỹ, rỉ sét chậm
chạp di chuyển về phía bên phải. Im lìm, không có tiếng động, có vẻ như cánh cửa
kéo được bôi dầu rất kỹ. Bưu chỉ đẩy cửa vừa đủ rộng cho một người lách vào, hắn
không nói gì mà chỉ đột ngột biến vào vùng tối. Thạc, Mân, Nen đứng bên dưới
đưa mắt nhìn nhau, cả ba cùng quyết định leo lên.
Bên trong công ten nơ tối
âm u, nồng nặc mùi thối rữa, mùi thuốc sát trùng. Bưu chờ ba đứa vào trong thì
kéo cửa lại. Trong bóng đen mịt mùng, ánh đèn pin của Bưu chợt lóe lên một vùng
vàng vọt. Hắn khẽ khàng bảo:
“Đây là toa số tám. Không
có đèn. Không được phép mở cửa để tránh sự nhòm ngó của người dân. Bọn kiểm
soát lên đây cũng đều sử dụng đèn pin. Tao chỉ khóa cửa công ten nơ khi nằm ở
bãi đậu này. Lúc về đến ga thì phải mở khóa, để bác sĩ bên bệnh viện Trung Ương
vào xác nhận lần cuối và để công an lên theo dõi. Nhưng thường chẳng có bác sĩ
nào lên kiểm tra, bọn chó đấy rất lười. Công an của Tống Chính Thao thì lên thường
xuyên, bọn này kiểm soát kỹ lưỡng các toa suốt quá trình di chuyển. Khi mở cửa,
bọn mày chỉ cần đẩy nó sang mé bên này là ổn. Hôm qua tao đã cho dầu vào, rất
trơn tru.”
Ánh đèn soi lên những chiếc
giường sắt hàn dính vào nhau, xếp dọc hai bên lối đi. Trên mỗi chiếc giường đều
có bóng người nằm với dây nhợ nối từ những chiếc bình treo. Trong khi Thạc,
Mân, Nen kinh hãi đứng dồn cục vào nhau, Bưu lại lên tiếng:
“Họ đang được truyền nước
biển và thuốc mê. Còn đúng hai cái giường phía đầu bên kia dành cho hai đứa. Bọn
mình theo lối này sang toa số bảy.”
Khâm Bưu dẫn ba đứa ra đi
xuyên qua hai dãy giường hẹp. Lối đi cũng rất hẹp. Ánh đèn của Bưu chỉ hướng về
phía trước, phía sau tối om. Mùi hôi thối, tanh tưởi ở đây thật kinh tởm. Thạc
đi phía sau cùng, mấy bộ hồ sơ treo lủng lẳng bên giường cọ vào chân. Một bàn
tay vắt ra khỏi giường nắm nhẹ ống quần Thạc làm gã nhảy dựng lên, miệng bật ra
tiếng kêu hoảng hốt. Mấy thằng đi phía trước quay phắt lại, Bưu vội vàng hỏi:
“Có chuyện gì?”
Ánh đèn của Bưu lia ngưọc
về phía Thạc. Trong bóng tối lờ mờ, Thạc nhìn thấy khuôn mặt trắng nhờn nhợn,
ánh mắt đờ đẫn hướng lên nhìn. Cái đầu người quấn băng trắng rất to, loang lổ
máu. Thạc nghẹn ngào nói:
“Người này… người này, nắm
chân tao.”
Khâm Bưu hối hả kêu lên:
“Mân mày kéo thằng Thạc
đi ngay ra khỏi đây”.
Mân siết chặt tay Thạc
kéo đi. Cả bốn đứa vội vã di chuyển về cuối toa. Bưu loẹt xoẹt mở khóa, đẩy
cánh cửa sang bên. Ánh sáng bên ngoài đột nhiên tràn vào làm cả ba giật mình hoảng
loạn. Bọn chúng gần như xô vào nhau để phóng chạy ra bên ngoài. Bưu phải nhảy xổ
ra chận lại, hắn gầm lên:
“Bọn mày điên à? Khéo thì
ngã xuống đất.”
Sàn va gông cao hơn mặt đất
khoảng một mét. Lúc leo lên không đứa nào để ý, lúc hoảng loạn lại xông bừa ra.
Bưu đổi giọng cười gượng gạo:
“Bài học rất tốt cho bọn
mày đấy. Nếu tàu đang chạy, bọn mày chết chắc. Nhớ cho rõ, khi mở cửa chạy ra
thì phải nhảy xuống bên lề đường ray.”
Hắn tránh sang một bên
cho ba thằng líu ríu leo xuống đất. Ở trên cao, Bưu lo kéo cánh cửa lại, sau
khi khóa cẩn thận, hắn mới từ từ leo xuống. Thạc hỏi:
“Người nắm chân tao là
ai?”
Bưu gạt phắt đi:
“Chẳng là ai cả. Tao chỉ
có lệnh phải chuyển những người chưa chết ra khỏi Phong Thổ.“
“Vậy là bọn họ chưa chết?“
Thạc lẩm bẩm.
Bưu bực tức trả lời:
“Dĩ nhiên là chưa. Đấy là
toa người sống. Bây giờ mới đi sang chỗ bọn chết rồi. Toa số bảy. Thằng Mân, thằng
Nen canh chừng thằng Thạc cho tao.“
Bưu bước về phía toa số bảy,
trong khi Mân và Nen nắm tay Thạc lôi đi.
Bên trong toa số bảy có để
đèn điện sáng. Khi Bưu vừa đẩy cánh cửa cách nhiệt dày cộm sang một bên, ánh
đèn điện và hơi lạnh đột ngột tràn ra. Hắn bảo:
“Bọn mày vào nhanh thôi.
Bên trong này lạnh lắm.”
Khác với toa số tám, bên
này đèn điện sáng rực. Cả bọn theo lối đi sát tường, di chuyển vào bên trong.
Bưu chỉ vào những ô cửa sắt:
“Đây là những ngăn chứa
xác chết. Có tất cả mười sáu ngăn.”
Hắn đi vào tận bên trong,
kéo ngăn dưới cùng ra. Bên trong trống rỗng.
“Đây là ngăn duy nhất còn
trống, dành cho một thằng trong bọn bây. Hai thằng còn lại phải ghi nhớ vị trí
nằm này. Nếu có chuyện gì xảy ra với tao, hai đứa bên toa số tám phải tìm cách
sang mở cửa toa bên này, lôi thằng bên trong tủ ra. Vì toa số tám không bị chốt
cửa bên ngoài. Còn toa bên này là toa đông lạnh, cửa luôn bị chốt ngoài, nên đứa
nằm bên trong không tự thoát ra được. Như đã nói, khi tàu khởi hành, tao sẽ tắt
máy lạnh và mở khóa cửa. Nhưng nếu nhân viên của Tống Chính Thao phát hiện ra
máy đông lạnh không hoạt động, họ sẽ cho bật lại máy đông lạnh.”
Men hít một hơi, khó nhọc
nói:
“Trong này có vẻ thiếu dưỡng
khí.”
“Lúc bật hệ thống lạnh
thì không có không khí vào. Tao sẽ cung cấp chăn mền và bình oxy cho thằng nằm
đây.”
Mân chỉ vào cái tủ màu trắng
rất lớn nằm bên cạnh:
“Có gì trong đấy?”
Khâm Bưu giật mình:
“Không liên quan gì đến bọn
bây. Tuyệt đối không được mở ra.”
Khi đấy Nen bỗng bật tiếng
ho, Khâm Bưu quay sang nhìn khuôn mặt tái xanh của Nen, lo lắng bảo:
"Mày lạnh à? Thôi, đủ
rồi, bọn mình ra khỏi đây."
Thạc và Mân cũng co rúm lại
vì lạnh, líu ríu theo chân Bưu trở ra bên ngoài. Bưu kéo cánh cửa cách nhiệt thật
dày lại, giảng giải:
"Đây là bốn khóa cửa,
chỉ có ở bên ngoài. Khi một trong bốn tay cầm nằm ngang là khóa, bên trong
không sao ra được. Khi tất cả các tay cầm kéo xuống là mở, bên trong có thể tự
kéo cửa ra. Bọn mày nhớ cho rõ. Nếu tao có mệnh hệ gì, phải mở bốn cái khóa này
để giải cứu thằng bên trong."
Mân nói:
"Được rồi. Tao với
thằng Nen sẽ lo chuyện đó."
Khâm Bưu lắc đầu:
"Tao nghĩ mày nên
vào toa số bảy".
Mân phản ứng ngay:
"Tại sao?"
Khâm Bưu xua tay:
“Vì tao muốn vậy. Bọn
mình vào trong nhà nói chuyện”
Bốn đứa kéo nhau quay trở
lại nhà mổ xác. Khâm Bưu nhìn đồng hồ. Hơn bảy giờ sáng. Còn quá sớm. Hắn thong
thả thu dọn góc phòng cho cả bọn nghỉ ngơi. Mân vừa ngồi xuống giữa Thạc và
Nen, lại sốt ruột lên tiếng:
“Mày bàn tiếp công việc
đi.”
Khâm Bưu chậm rãi nói:
"Tao quyết định rồi,
Mân, mày lên toa số bảy. Vì mày là đứa duy nhất có thể tự xoay xở được. Nếu mày
vào đấy, tao không cần tiêm thuốc mê, như vậy sẽ tốt hơn. Thằng Nen có vẻ như
không chịu nổi. Thằng Thạc không nắm bắt được tình hình hiện tại, nó cần có người
kèm cặp. Nếu thằng Thạc ở toa số tám, tao cho nó một liều thuốc ngủ thì nó nằm
yên được sáu tiếng."
Nen điềm tĩnh gật dầu:
"Khâm Bưu, mày nhận
xét rất đúng, tao bị mùi xác chết làm mất phuơng hướng."
Khâm Bưu đến ngồi xổm trước
mặt Nen, hắn nhìn Nen chăm chăm rồi đột ngột gọi:
“Giàng Seo Nen.”
Cả Nen và hai đứa bạn đều
giật mình. Người Làng Thượng không bao giờ gọi người Làng Hạ bằng đầy đủ họ
tên. Ở Phong Thổ, chỉ có người Trung Hoa ở Làng Thượng mới có họ. Người Làng Hạ
chỉ là một đám thổ dân bần cùng mất gốc, được gọi bằng những cái tên ngắn gọn,
cộc lốc như kiểu gọi con chó, con lợn. Thạc và Mân chơi với Nen từ nhỏ, là bạn
cắt máu ăn thề, nhưng từ lâu không đứa nào còn nhớ họ của Nen là gì.
Khâm Bưu đổi giọng thân mật:
“Giàng Seo Nen. Tao còn
nhớ lần mày đánh nhau với con trâu điên nhà bác Thủ. Suýt nữa thì nó húc mày
lòi ruột ra, nhưng cuối cùng mày cũng cắt cổ được nó. Cả Làng Hạ không ai khỏe,
không ai lì lợm, không ai liều lĩnh như mày đâu”.
Nen nghe nhắc đến chuyện
đánh trâu thì nhếch môi cười. Đấy là kỷ niệm sống động mà gã không bao giờ quên
được. Một làn máu nóng bỗng bốc lên đầu, lần này Nen cười toét miệng:
“Mày nói đúng. Tao không
sợ bất cứ thứ gì.”
“Kể cả mùi xác chết?”
Nen gật gù vỗ vai Bưu. Bỗng
nhiên gã thèm được nói ra sự thật, trước giờ sinh ly tử biệt này, chẳng còn gì
là bí mật nữa.
“Chuyện đấy cũng có lý do. Tao thường có những
giấc mơ rùng rợn. Vài ngày sau hay vài tháng sau, những giấc mơ ấy trở thành sự
thật, không sao tránh được. Buổi tối trước khi Khoan chết, tao nằm mơ thấy
Khoan bị hành hình. Khi tao với Thạc chạy lên nương thuốc lá thì ánh đèn xe của
mày vừa khuất sau lưng đồi. Rồi mọi việc đến quá nhanh, quá ghê rợn.”
Thạc run run nói:
“Mày định kể về bọn Thái binh đấy à? Tao
còn nhớ hai người cỡi ngựa, lão già tóc trắng và tên võ tướng.”
“Vì lúc đấy mày cứ nhất định tin là thằng
Bưu giết Khoan nên tao không muốn nói. Bây giờ thằng Bưu ngồi đây, nó cũng muốn
biết sự thật. Nên tao phải nhắc lại. Đêm hôm đấy, sau khi hai người cỡi ngựa bỏ
đi, chính mày cũng nghe tiếng kêu thét của Khoan. Vì mày muốn chạy ra nương thuốc
lá nên tao phải đấm cho mày ngất đi. Có một nhóm người rất dữ đằn ăn mặc kiểu cổ
truyền của người Thái xuất hiện. Họ tràn xuống đầm và định giết cả tao lẫn mày.
Tao đoán bọn đấy đã giết Khoan, nhưng tao không biết chúng là ai.” Nen đừng lại
một lúc rồi ngập ngừng nói tiếp. “Bọn chúng có mùi tử khí, như những hồn ma.”
Khâm Bưu giật mình:
“Gì nữa? Mày ngửi được mùi người sống và
người chết à?”
“Tao ngửi được mùi cái chết. Nó mông lung lắm.
Nhưng nhờ vào đấy mà tao thoát chết được nhiều lần, trong dường tơ kẽ tóc. Khi
tao đánh nhau với con trâu điên, tao ngửi được mùi tử khí của nó, và tao biết
mình sẽ thắng cuộc. Hôm nay tao chỉ bị sốc vì mùi tử khí ở đây đậm đặc quá, tao
có cảm giác như cả một đại đội Thái binh đang tiến đến gần. Vì vậy mà tao bị
phân tâm, bị mất phương hướng.“
Khâm Bưu cười gượng trấn an:
“Dạo mới vào làm ở đây, tao cũng có cảm
giác đấy. Cứ tưởng có thằng nào đứng sau lưng mình, quay lại thì chẳng thấy ai.
Chết là hết. Âm dương cách biệt. Giàng Seo Nen, những người ngoài kia đều đã chết
hay sắp chết, họ chẳng làm gì được chúng ta đâu.“
Cả Thạc và Mân cùng thở dài. Mân buồn bã
lên tiếng:
“Nen. Mày có mơ gì về chuyến đi này không?”
Nen chậm rãi nói:
“Tao chỉ mơ một lần duy nhất.”
Cả ba đứa chăm chú nhìn Nen chờ đợi. Gã mím
môi một thoáng rồi ngậm ngùi nói:
“Tao mơ thấy cái chết của chính tao. Cánh rừng
tre bốc cháy. Những người Thái binh xuất hiện trên lưng ngựa. Tống Chính Thao
đưa súng bắn và tao ngã gục xuống bên đường ray.”
Thạc và Mân cùng kêu lên một tiếng đau đớn.
Chơi thân với Nen từ nhỏ, cả hai đều biết, những giấc mơ của Nen không bao giờ
sai lệch. Khâm Bưu cũng sững đi một lúc rồi nói cứng:
“Đấy chỉ là giấc mơ. Tống Chính Thao không
bao giờ ra kiểm soát tàu hàng. Phong Thổ chẳng có bọn nào là Thái binh. Trưa
nay bọn mày lên tàu và sẽ ra khỏi đặc khu. Chuyến đi này tao đã chuẩn bị rất kỹ.
Một giờ trưa, tao đưa bọn mày vào công ten nơ. Hai giờ trưa, sẽ có người sang
kéo va gông đi. Tao đã báo sang văn phòng của Tống Chính Thao, không cần cho
người qua giúp, tự tao đã làm xong mọi thứ. Họ chỉ chờ ở nhà ga để kiểm soát và
làm thủ tục an ninh."
Thạc siết chặt bàn tay Nen:
“Tao sẽ không để mày ở lại. Bọn mình sống
chết có nhau.”
Nen cương quyết lắc đầu:
“Nếu tao phải ở lại cho mày ra đi thì đấy
là sự lựa chọn của tao. Mày không được phép ngăn cản.”
Khâm Bưu cất giọng gạt ngang:
“Bọn mày không tranh cãi lôi thôi nữa. Nghe
tao nói đây. Thằng Mân sẽ vào công ten nơ đông lạnh. Tao cung cấp chăn bông và
bình ô xy cho nó cầm cự được hơn sáu tiếng. Khi tàu từ nhà ga chuyển bánh thì
tao mở khóa cửa ngoài và tắt máy lạnh. Nhưng thằng Nen và thằng Thạc đừng quên
nhiệm vụ giải cứu thằng Mân. Tao nhắc lại, trước khi ra khỏi Phong Thổ, tàu sẽ
kéo còi. Đấy là thời điểm bọn bây chuẩn bị, khoảng mười phút sau, tàu sẽ chạy
chậm dần. Khi đấy đã qua được biên giới, ba đứa phải tìm cách nhảy xuống.”
Thạc gật đầu cương quyết:
“Được rồi, tao sẽ lo chuyện này. Khi tàu
kéo còi, tao với thằng Nen sẽ chạy sang bên thằng Mân.”
“Từ đây đến lúc lên tàu, tao còn nhiều chuyện
phải căn dặn bọn bây. Nhất là thằng Nen và thằng Thạc, hai đứa phải tuyệt đối
bình tĩnh, nằm yên khi bị bọn an ninh lên toa kiểm tra. Thường thì bọn chúng chỉ
đếm số người và đọc hồ sơ. Bây giờ tao phải ra ngoài đấy lo nốt công việc.”
Khâm Bưu đứng chống tay đứng dậy. Hắn nhìn đồng
hồ đeo tay rồi quay sang Mân, hỏi:
“Mày không có đồng hồ, đúng không?”
Mân ngơ ngác lắc đầu. Cả đời gã chưa bao giờ
có đồng hồ.
Khâm Bưu cởi đồng hồ trên tay đưa cho Mân:
“Mày cầm lấy, để biết giờ giấc.”
Mân vội vã lắc đầu:
“Tao không lấy đâu, tao không cần.”
Khâm Bưu cười:
“Mày bị nhốt trong tủ lạnh thì chẳng biết
giờ giấc gì đâu. Bấm vào đây thì con số sẽ sáng lên. Cầm lấy.”
Hắn dúi đồng hồ vào tay Mân rồi lặng lẽ đi
ra cửa. Bên trong nhà mổ xác ba thằng con trai thích thú giằng nhau cái đồng hồ
điện tử. Lần đầu tiên bọn chúng được sờ vào món đồ chơi quý hiếm. Mân sung sướng
bảo:
“Nó không có kim quay như cái đồng hồ lớn ở
nhà ủy ban.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét