(Tác giả giữ bản quyền. Xin đừng trích dịch hay sao chép lại.)
*
Sài Gòn mùa hoa mai vàng. Chiến dịch vận động
tranh cử đang diễn ra sôi nổi ở các quận huyện. Xuân an bình tự do về trong ánh
mắt trẻ thơ long lanh, trong nụ cười rạng rỡ của các cụ già.
Đảng Thanh Niên Tự Do dựng diễn đàn thảo luận
với cử tri trên công viên Khải Định. Lá cờ màu chàm tung bay phần phật trong
gió xuân. Cánh chim hiên ngang chao lượn giữa vùng trời bao la là biểu tượng của
Đảng Thanh Niên Tự Do. Họ cần thêm sự ủng hộ cử tri đất Sài Gòn để chiếm được
phần lớn số ghế ở Nghị viện liên bang. Những người ủng hộ họ không chỉ là những
thanh niên tuổi mười tám, lần đầu tiên cầm lá phiếu dân chủ trên tay, không chỉ
là những sinh viên vừa bước chân vào trường đại học, không chỉ là các công nhân
trẻ từng ngày đổ mồ hôi trong những khu công nghiệp sầm uất. Họ còn hy vọng có
được lá phiếu của những người đã qua một thời tuổi trẻ khao khát tự do.
Diễn giả là một người đàn
ông lục tuần quắc thước, mặc đồ vest đen.
“Giữa mùa xuân an bình này, chúng tôi mong
đồng bào đừng quên một phần máu thịt của chúng ta còn chìm trong nỗi thống khổ
ngút ngàn, đừng quên một phần non sông gấm vóc đang bị tàn phá huỷ diệt. Tình
hình vi phạm nhân quyền và hủy hoại môi trường vẫn tiếp tục diễn ra nghiêm trọng
ở các đặc khu. Cho đến bây giờ, những tội ác này vẫn nằm ngoài khả năng can thiệp
và thương thảo của nhà nước Việt Nam. Đảng Thanh Niên Tự Do ngoài những hoạt động
kinh tế, xã hội, y tế, đối ngoại và từ thiện vẫn có nhiệm vụ chính là tranh đấu
chống lại những sai phạm đi ngược công ước quốc tế về nhân quyền và bảo vệ
thiên nhiên. Buổi nói chuyện hôm nay, chúng tôi muốn trình bày với quý đồng bào
vấn đề tranh đấu cho các đặc khu ở Việt Nam, những khó khăn, cố gắng và thành
công của chúng tôi. Ứng cử viên của Đảng Thanh Niên Tự Do là một trong những
nhân chứng hiếm hoi thoát ra khỏi đặc khu Phong Thổ. Từ mười năm lăm năm nay,
anh liên tục tranh đấu để đòi quyền thanh tra, kiểm soát các vùng đất mà gần
năm mươi năm trước, chính quyền cũ đã bán rẻ hoặc cho Trung Quốc thuê mượn dài
hạn. Chúng tôi xin giới thiệu, tiến sĩ Hchuk, chuyên gia kinh tế đối ngoại liên
bang.”
Thạc bước lên diễn đàn giữa những tràng vỗ
tay. Bao giờ những tiếng vỗ tay này cũng gợi nhớ tiếng súng liên thanh vang lên
trong rừng tre, nó luôn đưa Thạc trở về nơi chốn cũ. Gió thổi qua những hàng me
đường Cộng Hòa, buông rơi những chiếc là vàng cuối đông còn sót lại. Thạc đưa
tay lên, nhìn cái đồng hồ cũ kỹ. Nó tróc lở và rỉ sét. Kim chỉ 20 giờ 05. Từ mười
lăm năm nay, Thạc vẫn đeo nó. Từ mười lăm năm nay thời khắc vẫn dừng lại như vậy.
Thạc nhìn xuống đám đông, xúc động nói:
“Kính thưa quý đồng bào! Tôi đến từ Phong
Thổ. Tôi sanh ra ở đấy. Ông bà tôi, cha mẹ tôi, người yêu tôi, bạn bè tôi đã
vĩnh viễn nằm lại đặc khu. Nhưng tôi mất liên lạc với Phong Thổ từ mười lăm năm
nay. Chỉ qua những hình ảnh chụp trên vệ tinh, tôi mới biết, Phong Thổ đã từng
bị hủy diệt, đã từng cháy rụi và sụp đổ. Khi đấy, tôi vừa trốn thoát ra được
vùng tự do. Hiện nay người Trung Quốc đang xây dựng ở Phong Thổ một khu công
nghiệp mới, chuyên sản xuất các loại hóa chất quốc phòng và hóa chất công nghiệp
cung cấp cho cả Hoa Lục. Lượng chất thải mà các chuyên gia đo được từ đoạn sông
Sìn Thà đổ ra từ Phong Thổ đã vượt quá xa mức độ cho phép, nó đạt đến ngưỡng vô
cùng độc hại…”
Thạc dừng lại một thoáng, lắng nghe gió về
xào xạc những hàng me.
“… Những vận động kiên trì của chúng tôi đã
đạt được kết quả khả quan đầu tiên. Ngày 01 tháng Ba này, đoàn thanh tra Liên
Hiệp Quốc được phép đến Phong Thổ để có những đánh giá sơ bộ về tình hình nhân
quyền và mức độ tàn phá môi trường. Tôi cũng được phép có mặt trong đoàn thanh
tra. Vâng, tôi sẽ về lại Phong Thổ.”
*
Cơn mưa xuân đêm qua làm dậy lên mùi đất,
mùi lá non. Chân trời tím ngát còn chưa thức giấc bình minh. Buổi sớm mù sương ở
xứ Huế cổ kính lãng đãng khói nhang trầm, thoang thoảng hương ngọc lan. Hàng
quán đã lục đục mở cửa, dọn ghế, xếp bàn. Nhà sư bước thong thả trên lề phố, cắm
từng nén nhang trước mỗi cửa nhà, gửi đến mỗi gia đình trong thôn xóm lời nguyện
cầu bình an.
“A di đà Phật.”
Tiếng chào buổi sáng hiền lương vang lên
khe khẽ. Những người dậy sớm đã quen với hình ảnh chiếc áo nâu sòng. Nhưng
không ai biết sư thầy tên gì. Hơn mười năm trước, thầy về đây nương nhờ cửa Phật,
lặng lẽ làm công việc chăm sóc trẻ mồ côi, trẻ tàn tật. Cũng không ai biết thầy
từ đâu đến. Mỗi sáng tinh mơ nhà tu trẻ cúi đầu đi trên những con đường làng,
thầm lặng cắm xuống những nén nhang.
Tiếng chuông chùa sớm ngân lên trong rừng
thông. Thầy ngước mắt nhìn về phương Bắc. Gió núi đưa hương đại ngàn xuôi Nam,
mang theo lời thở than uẩn ức.
“A di đà Phật. Cầu mong oan linh siêu
thoát.”
Đêm qua Nen mơ thấy Thạc quay về lại Phong
Thổ. Ba thằng con trai ngồi trên bờ đá nhìn xuống những khoảng ruộng bậc thang
lấp xấp bên dưới triền núi. Tia nắng cuối cùng vừa tắt trên nương cải vàng, để
lại bóng chiều xám nhạt nhòa. Mân đưa chung rượu màu đỏ lên môi, rưng rưng nước
mắt.
“Vì sự sống và cái chết của ba đứa mình.”
*
Thầy Bâng dạo quanh bờ hồ ngắm hoa đào buổi
sớm. Mùa xuân về lạnh lẽo giữa bầu không khí tưng bừng nhộn nhịp. Trên đại lộ
giăng đầy bảng hiệu sặc sỡ, xe cộ nối đuôi nhau như mắc cửi. Sức sống hừng hực
của thành phố đang muốn vỡ òa ra. Nó càn quét, đẩy lùi đám người vọng cổ vào những
xó xỉnh nhỏ bé của loài côn trùng cô độc. Thầy Bâng thu mình lại trong nỗi nhớ
nhung xa vắng. Tờ báo mới treo bên đường đập vào mắt thầy như ngọn đèn pha vừa
lóe lên trong đêm tối. Thầy mua một tờ báo, hối hả tìm một băng ghế trống trong
công viên.
Những ngón tay của thầy run run chạm lên
trang giấy nhật trình. Khuôn mặt chữ điền ngang tàng của Chu Lệnh Khang nằm
ngay trang chính.
“Phiến quân Trung Tân Phục Quốc của Khổng
Tiết đã chiếm được bốn tỉnh thành phía Tây Bắc, thành lập chính quyền cách mạng
lâm thời ở Tân Cương, Cam Túc, Thanh Hải, Tứ Xuyên. Quân nổi dậy đang trên đường
băng qua Thiểm Tây, Hà Bắc tấn công vào Bắc Kinh, thế mạnh như vũ bão.”
Thầy Bâng mở điện thoại. Mẩu tin nhắn ngắn
ngủi hiện ra.
“Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin, tướng
quân Từ Yến đã hiên ngang ngã xuống trên chiến trường Thiểm Tây. Chu Lệnh Khang
và Hứa Ngải Kỳ."
Thầy Bâng lặng người đi, giữa lúc binh lửa
này, Chu Lệnh Khang vẫn nhớ đến những người bạn cũ. Thầy lưỡng lự một chút rồi
gõ vào điện thoại những dòng chữ tiếng Hoa:
“Thằng Cún chuẩn bị tốt nghiệp đại học Y
Khoa Quốc Gia, hiện đang thực tập ở bệnh viện An Dân. Nó cao 1 mét 78, nặng 65
ký. Chân mang giày số 45. Mong anh và cô Hứa Ngải Kỳ bảo trọng.”
*
Thằng Cún ngồi ở tầng năm, trong chung cư của
sinh viên Y nội trú. Tô mì tôm trước mặt nó đã nguội lạnh, bắt đầu bốc mùi hăng
hăng.
Các sinh viên vừa qua một ngày làm việc với
chuyên gia liên bang. Ca phẫu thuật cuối cùng mất hơn một giờ, mổ tách những khối
u ruột già. Những hình ảnh thối rữa, những phần cơ thể máu me bị cắt bỏ gắn chặt
trong đầu thằng Cún, giờ đây lại hiện ra. Nó nhắm mắt lại suy nghĩ miên man,
quá trình hoại tử đưa đến cái chết này phải có nguồn gốc. Cả nhóm chuyên gia đều
biết rằng, chỉ cần chặn đứng được tiến trình thối rữa là bệnh nhân được cứu sống,
nhưng rồi họ chỉ có thể làm công việc đơn thuần nhất là cắt bỏ.
Những khối ung thư mọc rễ bò đi trong cơ thể
người bệnh như những bóng ma di chuyển chậm chạp trên tường. Từ ba năm nay, đêm
nào nó cũng đi một mình vào nhà xác tìm tòi, xục xạo. Thằng Cún tin rằng, cái
chết chỉ là một trạng thái khác của sự sống. Nhưng rồi, nó không thể tìm ra dấu
vết sự sống trong những cái tử thi lạnh lẽo. Họ đã vĩnh viễn ra đi, không bao
giờ có thể quay lại. Nó vật vã ngày đêm cố tìm lời giải đáp, bao giờ suy nghĩ của
nó cũng trôi dạt về một vùng đất bí ẩn. Thằng Cún nhớ đến một người. Ông ta đã
đi con đường trái ngược với khoa học, ông ta đã có một cách nào đấy phục hồi
các tế bào chết. Sự hủy hoại trong chính cơ thể nó đã được một phép màu chặn đứng
và tái sinh.
Mười lăm năm nay, thằng Cún nung nấu ý định
quay lại Phong Thổ tìm lại ân nhân, nhưng ước mơ của nó cứ mờ mịt. Hôm qua nó
được tin, chú Thạc đang chuẩn bị cùng đoàn thanh tra của Liên Hiệp Quốc quay lại
Phong Thổ.
Nó thẫn thờ mở hộc tủ trong góc phòng ra.
Giữa những món đồ chơi trẻ em cũ kỹ, sứt mẻ là chiếc ống tre dài hơn một gang
tay. Đôi mắt thằng Cún từ từ xám xịt lại, long lanh như hai hòn bi chai.
Ngọn đèn điện trong gian phòng chập chờn rồi
tắt phụt. Trong bóng ngày tàn nhập nhoạng, thằng Cún thận trọng trải tấm da lên
bàn. Hình ảnh núi rừng Phong Thổ chậm chạp hiện ra. Những chiếc bóng ma vật vờ
đi lại trong gian phòng có mùi mì tôm hủy hoại. Lão Què chống gậy đứng trên
lưng chừng núi, chỉ tay về Khe Đá.
“Ông đã mang kho báu giấu vào đấy.”
Thằng Cún thì thào vào khoảng không tan
loãng:
“Cháu không cần kho báu. Khe Đá chắc cũng
đã bị bọn chúng san thành bình địa rồi. Cháu chỉ muốn biết, làm cách nào ông cứu
được cháu. Làm cách nào để phục hồi những tế bào hoại tử. Làm cách nào để chặn
đứng căn bệnh ung thư.”
Gió núi tràn qua thành phố thổi bay những
cánh hoa đào rữa nát.
*
Berlin, 01. 07. 2020
Lưu Thủy Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét