Ngọn đèn bão lóe sáng ba lần trong màn sương trắng đục rồi mất hút.
Vùng đầm lầy này không có lối vào, không
có lối ra, ban đêm sương khói vây hãm.
Khi mặt trời vừa tắt bóng, tiếng ếch nhái trỗi lên từng chập hung hăng lan đi khắp vùng lau sậy. Hơi nước bốc lên từng lớp dày đặc, càng lúc càng lạnh lẽo. Tôi đi mãi mà không tìm được đường ra, không tìm được căn nhà gỗ của Kan. Đá dưới chân đẫm sương, ướt bùn trơn trợt, nhưng cứ phải bám vào đá mà đi. Cụ Tông dặn, “nếu rời khỏi con đường đá là lạc vào những bãi lầy bất tận”.
Chân tôi bước hụt giữa hai khe đá, cả thân mình tôi bị kéo xuống. Nước lợ tràn vô miệng làm tôi ho sặc sụa. Cái gì trơn tuột quấn lấy chân tôi giật mạnh xuống đầm. Tôi càng vùng vẫy, nó càng kéo mạnh hơn. Eo tôi cũng bị thắt chặt. Những cái vòi trơn tuột bắt đầu rúc vào cơ thể. Tôi hét lên giận dữ, rút thanh thiên tuế ra, chém bất kể vào những cụm lục bình bao quanh. Có tiếng kêu đau đớn trỗi lên dưới đám lá lục bình. Một tiếng kêu, hai tiếng kêu, rồi những tiếng kêu dài tức tưởi lan đi. Đó là bầy đoàn Ru Ru, những oan hồn trăm năm không siêu thoát được của đầm lầy. Chân tôi từ từ được thả lỏng.
Tôi đạp lên gờ đá, níu những cụm việt quất
choài người lên. Bên dưới mặt nước, những cánh tay xanh lè vẫn cố chuồi tới như
đàn rắn, quyết không buông tha con mồi.
Những bộ mặt tím tái dần hiện ra, họ khóc
lóc, họ kêu gào. Tiếng kêu của họ hòa với tiếng ếch nhái bi thương. Tôi hung
hăng đưa thanh thiên tuế lên cao. Màu sáng lục như ngọc của nó vừa lóe lên, những
cánh tay và bộ mặt thối rữa hoảng sợ lùi lại. Lòng tôi buồn rầu, tiếng hét xua
đuổi mà như tiếng thì thầm, an ủi: “Đi, đi! Đi tìm nơi an nghỉ.”
Họ lặng lẽ kéo nhau đi, để lại vùng đầm lầy
xám xịt thê lương.
Bỗng rồi tiếng ếch nhái im bặt như có ai cắt
dao ngang cổ họng của chúng. Bây giờ sự im ắng còn khủng khiếp hơn tiếng kêu của
oan hồn. Màn sương không còn lãng đãng nữa mà dày đặc như bông rồi cứng đọng
như vôi bột. Nó ép vào ngực tôi, tưởng như không còn thở được. Nó đậm đặc dần
và có mùi phân chim, mùi cá thối, mùi tử khí. Tôi nhảy xuống lùm cỏ lau rậm rạp,
lủi vào giữa những đám lá um tùm.
Con vạc đêm ở đâu xà xuống doi đất bên cạnh,
đôi cánh của nó run rẩy rồi lặng thinh rủ xuống.
Từ trong bóng đêm, tiếng vó ngựa vang lên
lẻ loi, rõ dần rồi dồn dập. Không phải một con mà cả một đoàn ngựa. Tôi chuồi
sâu hơn vào bụi lau rậm, cứ sợ thân thể mình run rẩy làm lau sậy cũng run rẩy
theo. Miệng tôi cắn lấy tay áo, cả cánh tay cũng đang run lên lập cập.
Họ hiện ra trong màn sương vôi bột. Những
chiến binh áo sô trắng rách rưới như từ nhà mồ chui lên, như từ một kiếp nghiệp
nào trở về. Tiếng binh khí va vào thân ngựa kêu loảng xoảng. Đôi chân mỏng manh
của con vạc khụy xuống, nó không chịu nổi sự căng thẳng khủng khiếp bao phủ đầm
lầy. Tôi nhận ra ánh mắt tàn ác của tên cầm đầu, nhận ra nụ cười ma quỷ của những
đứa theo sau.
Vó ngựa phi qua đầm lầy rồi khuất dần
trong màn sương trắng, chỉ còn lại những tiếng lộp cộp xa xăm. Trăng rụt rè hiện
ra sau màn mây mỏng, soi ánh sáng u uẩn trên đầm lầy. Dưới ánh trăng vàng vọt,
hoa mậu ma đỏ lóe sáng như những giọt máu rải giữa đầm. Tôi bò lên những cụm
hoa mậu ma, bây giờ sự phấn khích lớn hơn sự sợ hãi. Tiếng ếch nhái lại trỗi
lên oàm oạp khắp miền lau sậy. Con vạc đêm tỉnh giấc, run rẩy vỗ cánh bay lên.
Xa xa, ánh đèn bão dẫn đường nháy lên ba lần
rồi tắt ngấm.
Da thịt của Kan có mùi tro ấm, đôi môi của
Kan thô ráp như lá cây giấy cói. Ở trong lòng Kan là được che chở trong bầu trời
bình yên, tôi quên hết. Đầm lầy biến mất, bọn cướp biến mất, ngôi làng bị giam
hãm của tôi cũng biến mất. Đêm chỉ còn có Kan và nỗi đam mê như bão lũ.
Kan nói, chỉ có một con đường duy nhất dẫn
qua đầm lầy và con đường đó chỉ mở ra vào một thời khắc trong đêm. Vì sao Kan
biết thì tôi không hỏi. Đó là một sai lầm. Tôi yêu Kan điên dại, nhưng chưa bao
giờ đặt ra bất cứ câu hỏi nào về Kan. Mỗi đêm được đến với anh để thân hình anh
lấp đầy nỗi cô đơn, để đôi môi anh xua tan tuyệt vọng đó là tất cả lẽ sống còn.
“Gần sáng rồi, em phải quay trở về làng.”
Kan hôn tôi, nụ hôn tàn bạo sắc như giấy
cói.
“Lơ ngơ như em, khù khờ như em, làm sao tồn
tại giữa làng cướp.”
Tôi lại trốn sâu trong lòng Kan, tìm sự
che chở an bình. Đêm ngắn ngủi quá, những giờ ở bên Kan không bao giờ đủ. “Em
yêu anh, yêu giấc mơ bên anh.”
Con đường trở về trong nỗi buồn thê thiết,
sau màn sương là nỗi cô đơn bất tận, là sự sợ hãi hỗn mang. Kan ở lại nơi nào
đó trên đầm lầy, trong gian nhà gỗ đơn độc. Không phải đêm nào tôi cũng tìm được
anh, có những đêm, bọn cướp chặn tất cả lối ra. Tôi nhắm mắt lại, trong giấc mơ
khao khát yêu đương tôi vẫn ở bên Kan.
“Anh nói đi, anh có yêu em không?”
Nụ cười của Kan lạnh lẽo, tinh ma, nhưng
tôi yêu cả nụ cười của Kan mà không nghĩ ngợi gì. Tôi kể cho Kan nghe về bạn bè
của mình, về tuổi thơ của mình, về những kỷ niệm thật đẹp.
“Em với Gao và Thep là bạn cùng tuổi. Có
ngày lên nương, đào được một củ mì, ba đứa nhóm lửa nướng ăn. Gao nhường em phần
to nhất. Thep cho em cắn thêm một miếng phần của nó.”
“Bạn em tốt thật.” Kan cười mỉa mai.
“Tốt mà. Tụi em chia sẻ cho nhau bữa đói,
bữa no.”
Kan trở mình, giữ lấy khuôn mặt tôi.
“Sao em ngây thơ như vậy? Lũ bạn của em sắp
trở về rồi đó.”
Vùng lau sậy lại chìm trong không gian chết
chóc. Ếch nhái, côn trùng im bặt, chỉ còn tiếng gió đưa mùi tử khí tràn đến.
Thoảng nơi xa có tiếng vó ngựa, tiếng binh khí. Đám hoa mậu ma rủ xuống bên đường
như mùa đông tàn tạ vừa đi qua.
Khi ra đi, áo của bọn cướp màu trắng, khi
trở về, áo chúng nhuộm đỏ và tanh tưởi mùi oan hồn. Gao cỡi con ngựa đen đi đầu,
móc sắt đen giữ lấy dây cương, khăn đen che ngang mặt. Mắt nó hung hãn sục vào
từng góc tối. Nó sẽ giết bất cứ con vật nào nhìn thấy trên đường, dù là chim vạc
hay là người. Không ai được phép nhìn thấy Gao trong bóng đêm. Thep và đồng bọn
theo sau, vai mang cung tên tẩm độc, trên lưng ngựa đầy những phẩm vật vừa cướp
được.
Tôi nín thở ngụp đầu xuống nước. Nỗi buồn
bóp nghẹn lòng ngực, suýt nữa hơi thở của tôi tràn lên thành bong bóng. Khi đó
ngọn đao hung hãn của Gao sẽ không ngần ngại chém xuống.
Ban ngày, cuộc sống trong làng lặng lẽ hơn.
Thep đóng vai cô giáo, khi vui say khật khưỡng lên lớp nói những lời đạo đức.
Đám học trò chán ghét, chúng ném vỏ cây vào Thep, tuôn ra những lời nguyền rủa.
Có hôm cả cô giáo và học trò đều say khướt, cười khề khà với nhau.
Gao ngủ gật gù trên nhà sàn của trưởng
làng, bàn tay trái bị cụt của Gao giấu dưới tà áo. Khi tỉnh dậy Gao hút cỏ nghiện,
uống rượu độc, tỉ tê những lời nhân ái. Cả làng no đủ cơm thịt, bình an chìm
say giấc ban ngày. Buổi chiều mới có tiếng heo gà kêu ngoài sân mổ. Nhưng ánh mắt
Gao cứ tối dần đi, có lẽ hắn biết, câu chuyện cướp bóc này sẽ đến hồi kết thúc.
Con đường xuyên qua đầm lầy để ra thế giới bên ngoài đang hẹp dần. Một lúc nào
đó, nó chỉ còn mở ra vài khắc mỗi đêm. Một lúc nào đó, nó sẽ biến mất hoàn
toàn.
Kan nói:
“Đêm mai là đêm cuối cùng.”
Tôi cuống quýt ôm lấy Kan:
“Cho em ở lại bên anh. Đừng để em phải
quay lại làng.”
Kan cười ngạo mạn:
“Ngày nào bọn chúng còn chưa cướp của em,
ngày nào dân làng còn chưa cướp bóc lẫn nhau thì vẫn sống được thôi.”
“Nhưng nếu điều đó xảy ra, nếu con đường
biến mất, làm cách nào để em gặp lại anh?”
Kan dửng dưng:
“Muốn thì sẽ gặp được nhau thôi.”
Tôi ghét Kan vì điều đó, anh đặt tình yêu
của tôi dưới chân anh và tàn nhẫn đạp lên nó. Nụ cười của Kan lạnh lẽo nhưng
vòng tay của anh ấm áp quá, tôi mê muội lạc lối. Có những lúc thức tỉnh, tôi
tìm sự thật trong mắt Kan, nhưng ở đó là bóng đêm u tối, là đầm lầy không lối
thoát.
Con đường qua đầm lầy đã đóng lại. Làng
tôi bị giam cầm giữa ngàn lau u uẩn và bão tuyết. Nỗi nhớ nhung chất ngất trong
lòng, đêm đêm tôi viết tên Kan trên lòng bàn tay mình và khắc khoải hôn lên đó.
Nụ hôn mang tôi đến với Kan, với làn da như tro ấm của anh. Tôi nhớ Kan như
điên, như dại, tôi muốn thoát khỏi nơi này.
Bây giờ ngày cũng như đêm, tôi phải lèn chặt
cửa nhà, thủ sẵn vũ khí. Hàng xóm bắt đầu cướp bóc lẫn nhau. Ban đầu là cái trứng,
con gà. Bây giờ người ta mài dao chuẩn bị sanh sát.
Hết thời đi ăn cướp, trong làng không còn
gì để sống. Thói quen câu cá, thả lưới đã mất đi từ bao giờ. Chuyện đồng áng,
trồng tỉa cũng đã bị bỏ quên từ rất lâu. Những chiếc thuyền độc mộc đã mục nát.
Trong nghiệp ăn cướp, cái ác thường đến trước cái đói.
Tôi hỏi Gao:
“Không có con đường nào ra khỏi đầm lầy
hay sao?”
Gao căm hận nhìn qua khoảng sân phủ tuyết.
Đôi mắt Gao lóe lên ngọn lửa chết chóc. Tôi nhìn ánh mắt đó thấy buồn bã, đã có
một thời chúng tôi là bạn, dành cho nhau tình cảm hiền lành ngây thơ. Thật
không thể tưởng tượng nổi, tuổi thơ hay là giấc mơ kéo theo cơn ác mộng. Gao chỉ
bàn tay duy nhất xuống sân, gầm lên:
“Con đường nào đi qua đầm lầy?”
Cụ Tông bị trói thúc ké quỳ giữa sân,
khuôn mặt nhăn nheo đóng kín mọi cảm xúc. Cánh tay Gao chầm chậm thả xuống, ngọn
đao của tên đồ tể đưa lên cao. Tôi thọc tay xuống tấm áo choàng, nắm lấy thanh
gươm thiên tuế. Mười tên sát thủ đang vây quanh Gao, tôi ước tính mười nước đi
khốc liệt. Nhưng cụ Tông bình thản ngước mắt lên nhìn trời, rồi kiên quyết lắc
đầu. Bàn tay của tôi co quắp lại nắm chặt nỗi đau và sự phẫn uất. Ngọn đao đi
qua đời cụ, cướp đi một trăm năm tuổi, cướp đi nhân chứng sống cuối cùng. Lời nguyền
sẽ không bao giờ có lời giải, ngôi làng này chìm mãi trong kiếp nghiệp trộm cướp.
Lưỡi đao để lại trên tuyết trắng những
cánh hoa mậu ma tròn đỏ. Màu đỏ tang thương vương vải khắp sân. Đôi môi cụ Tông
mấp máy trong thinh lặng, “giờ tý, hướng đông, đập nát ngọn đèn đêm”.
Tôi nhìn những đốm hoa mậu ma đỏ, lặng lẽ hiểu ra lời trăn trối của cụ.
Nửa đêm, tôi trốn khỏi làng. Đằng nào cũng
chết, chẳng thà chết giữa đầm lầy để còn có hy vọng gặp lại Kan. Con đường chạy
giữa những cụm hoa mậu ma sáng dưới ánh trăng, lung linh từng cụm máu. Nhưng
đêm nay lạ lùng quá, ánh trăng tím tái thê lương rải khắp đầm lầy. Chưa bao giờ
tôi thấy trăng tím như vậy, cả một vùng nước tím ngan ngát như màu trà câu kỷ tử.
Cụ Tông nói, tử nguyệt trong truyền thuyết hàng trăm năm mới xuất hiện một lần.
Khi ánh trăng tím rọi xuống đầm lầy, đàn sấu hoa cà sẽ trở nên hung dữ bất thường,
chúng tấn công con người dành quyền thống trị. Kẻ nào chiến thắng trong đêm tử
nguyệt, kẻ đó sẽ là chúa tể đầm lầy.
Một khúc cây khô trôi lừng lững về phía
tôi, tiếng huýt sáo gọi mồi vang vọng khắp ngàn lau. Chẳng mấy chốc những cái
miệng đỏ loét đầy răng nhọn lũ lượt kéo đến. Chúng tràn lên bờ, nhanh nhẹn lạ
thường. Dẫn đầu là con Lung cụt đuôi, con cá sấu đực hung tợn nhất vùng. Nó to
dài như chiếc thuyền độc mộc, nhưng phần đuôi bị mất làm cho nó trở nên tròn ủn
một cách kỳ quái. Cái miệng khổng lồ của nó từng nuốt trọn phần thân sau con ngựa
của Gao. Suýt nữa Gao cũng mất mạng. Nhờ có đám bộ hạ giải cứu kịp thời mà Gao
chỉ mất một bàn tay. Con Lung lần đó mất đi khúc đuôi. Giữa Gao và Lung bây giờ
là mối thù sinh tử.
Đồng bọn của Lung có khoảng chục đứa, nối
đuôi theo sau. Tôi rút thanh thiên tuế ra, chĩa vào con mắt bên trái của Lung,
gầm lên:
“Lùi lại!”
Ánh trăng tím soi lên màu thép ngọc của
thanh thiên tuế. Con Lung và đồng bọn khiếp hãi nhận ra bảo vật trấn giữ làng.
Trong tay cụ Tông nó có thể chém đứt một lúc mười cái đầu cá sấu. Nhưng trước mắt
bọn chúng là một thiếu nữ mảnh mai, ẻo lả, không có gì đáng sợ. Những cặp mắt
thú dữ tối sầm trong hoang mang, nghi ngại rồi sáng lên tàn độc. Thanh gươm
trong tay tôi lướt đi, mười con mắt cá sấu tóe máu. Chúng đau đớn rú lên những
hồi ngắn lảnh lói báo động cả đầm nước lợ. Lau sậy chuyển mình như sóng, vợ con
nhà Lung đang kéo tới bày cuộc huyết hải trong đêm tử nguyệt. Bọn súc vật đã biết
trước ngày giành quyền chúa tể. Nhưng tôi không muốn cảnh giết chóc ở đây, đầm lầy
này đã có quá nhiều chuyện sanh sát. Tiếng cụ Tông thở dài, “người nhiều
tình cảm quá khó làm được việc lớn”.
Con Lung chột mắt lùi lại, mấy con cá sấu
chột mắt khác lùi lại, tôi cũng lùi lại. Những bộ mặt cá sấu bây giờ một nửa
tím tái, một nửa ràn rụa đỏ. Mùi máu cá tanh tưởi bốc lên. Tôi gầm lên một tiếng
đe dọa rồi quay lưng phóng chạy trên con đường rải hoa mậu ma. Những khúc cây
khô hung hăng trườn đuổi phía sau. Chỉ cần một cái sảy chân là tôi biến mất khỏi
cuộc đời u uẩn này. Nhưng tôi chạy nhanh lắm, đàn cá sấu thương tật bị bỏ lại
phía sau. Không phải tôi sợ hãi, mà nỗi nhớ nhung giục tôi chạy đi tìm Kan. Tiếng
thở dài vẫn văng vẳng bên tai, “người nhiều tình cảm quá khó làm được việc lớn”.
Tôi biết cụ Tông muốn gì khi trao thanh gươm cho tôi, nhưng cụ chọn nhầm người
rồi. Tôi không thích chuyện sanh sát, không ưa chuyện tranh giành quyền lực,
trong lòng tôi đầy ắp tình yêu.
Ngôi nhà quen thuộc của Kan hiện ra như
trong mọi giấc mơ trước đó. Đêm nay tôi không háo hức ùa vào nhà, ôm lấy Kan,
vùi vào lòng anh. Chắc là anh không chờ tôi, Kan không tin một mình tôi có thể
vượt qua đầm lầy. Anh thường chế giễu sự yếu đuối của tôi một cách tàn nhẫn, những
khi ấy tôi lại nép sâu hơn vào lòng Kan tìm hơi ấm và sự che chở. Vách tường
nhà Kan treo đầy những bộ da cá sấu, chúng đong đưa giả trá. Kỳ lạ, đã bao
nhiêu lần tôi đến đây, bỗng dưng đêm nay lại thấy những bộ da cá sấu đong đưa.
Kan thường kiêu hãnh bảo, cá sấu cũng sợ sự tàn bạo của Kan, chúng không bao giờ
bén mảng đến đây. Kan kể về những con cá sấu hung tợn nhất và tự cho mình là
chúa tể của đầm lầy. Chưa bao giờ tôi cãi lời Kan, tôi chỉ ngoan ngoãn mỉm cười
và đắm chìm trong cơn bão yêu đương.
Tôi chậm rãi đi lên bậc thềm, để nỗi nhớ của
mình tan chảy như sương. Ánh trăng tím soi một vùng sáng nhạt trên những lùm
cây câu kỷ tử. Quanh nhà Kan trồng toàn câu kỷ tử, mùa thu trái ngọt dịu dàng.
Ánh trăng soi trên vách nhà, bỗng một tia sáng yếu ớt lóe lên. Nó mong manh lắm,
nhưng đủ làm tôi giật mình. Tôi sững người nhìn lên xà nhà, thoạt đầu là ngạc
nhiên và rồi nỗi đau kéo qua lòng như sóng lũ.
“Tại sao?”
Bên hiên nhà của Kan, ngọn đèn bão đong
đưa trong vùng tối. Ánh trăng soi qua lớp kính, phản chiếu tia sáng mong manh. Ngôi
nhà duy nhất ở hướng đông là đây. Ngọn đèn dẫn đường cho lũ ăn cướp là đây. Tôi
nghẹn ngào ôm ngực, nước mắt tuôn trào. “Tại sao anh lừa dối em?”
Kan, tại sao anh lừa dối em.
Trong nhà vắng lặng, tối tăm. Đống tro bếp
vẫn còn chút than đỏ. Tôi bỏ cỏ khô vào lò, thổi mồi lửa. Ngọn đuốc sáng tỏ soi
lên tổ ấm của tôi và Kan. Nơi góc nhà êm đềm kia hai đứa từng có những giờ phút
say đắm bên nhau. Tôi nhìn thật lâu những kỷ niệm yêu thương của mình rồi cầm
đuốc đi ra.
Lửa lan đi rất nhanh trên mái nhà cỏ, khói
đen bốc lên từng cụm, thoáng chốc ửng đỏ trong gió. Những bộ da cá sấu làm bằng
giấy cói bốc cháy. Tình yêu dối lừa bốc cháy. Sự phản bội bốc cháy. Con tim cuồng
nộ bốc cháy. Tất cả ngùn ngụt cháy. Ánh lửa soi đỏ cả một vùng đầm lầy.
Không gian lại im ắng ghê rợn, tiếng ếch
nhái lặn chìm đi đằng nào.
Thoảng trong gió xa là tiếng vó ngựa, tiếng
huýt sáo săn mồi của bầy cá sấu. Bọn chúng đang tìm đến. Tôi rút thanh thiên tuế
ra, đứng giữa sân bình thản chờ đợi.
*
Berlin, 07. 01. 2024
Lưu Thủy Hương
Lưu Thủy Hương - ĐÊM TỬ NGUYỆT truyện ngắn mới của Lưu Thủy Hương... | Facebook
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét