Cảnh cáo: Người yếu bao tử không nên xem chương này. Để viết được nó, tôi mất hết nửa năm tìm đọc tài liệu y khoa, xem video dao kéo... và uống mấy chai thuốc đau bao tử.
LTH
Nếu Chấn không bị bắt, chắc
không bao giờ tôi biết được gã là ai. Cô Diễm thì
luôn xuýt xoa, bố của Chấn là quan chức cao cấp ngành công
an, mẹ của Chấn là siêu đại gia đầu tư xây dựng các cao
ốc lớn nhất Hà Nội...
Vậy mà tối nay cô Diễm gào lên
trong điện thoại:
"Mi đã biết tin gì chưa? Mi
có đọc báo hai ngày nay không? Chuyện động trời nghen."
Tôi phì cười:
"Chi? Chuyện chi? Cô bị đau
bụng hay đau răng?"
"Thằng Chấn bị bắt rồi."
Cô Diễm đắc thắng hạ giọng.
"Rứa à. Bị bắt chuyện
chi?" Tôi không thấy ngạc nhiên, chỉ thấy khó chịu.
"Còn chưa biết nữa? Răng mà
hậu đậu rứa. Báo đăng từ hai ngày nay, chuyện cảnh
sát phát hiện ra đường dây buôn người."
Cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc
sống lưng, tôi nhìn sững bức tường trắng, không nói
được lời nào. Cô Diễm vẫn hào hứng bên điện thoại:
"Rứa cảnh sát chưa hỏi
cung mi à?"
"Răng mà hỏi cung con?"
"Thì mi đang cặp bồ với
hắn. Lần cuối mi gặp hắn là khi nào?" Cô Diễm vẫn
tiếp tục màn hỏi cung tôi.
"Lần cuối con gặp Chấn đã
cách đây ba tháng."
"Lâu dữ a? Tưởng mi biết
gì hơn." Cô Diễm thất vọng.
Mà thật tình như vậy, từ hôm
tôi đi đua xe với Chấn đến nay đã hơn ba tháng. Bây
giờ đã sang mùa thu ẩm ướt và lạnh lẽo. Chấn
huỷ cuộc đua xe ngay trên đường đi vì nhận được
điện thoại của ai đó. Tôi bị gã đưa về nhà, không
kèm theo một lời giải thích. Mà ngay thời điểm đó tôi
cũng không chịu nổi bất kỳ lời giải thích nào.
"Rứa hai đứa không liên lạc
điện thoại với nhau à?" Cô Diễm lại tra vấn.
"Không. Có chuyện chi mà liên
lạc."
Chấn biến đi đâu một thời
gian rồi gọi lại bằng những số phôn lạ, mỗi lần
một số phôn khác. Gã gọi liên tục, để lại một đống
tin nhắn và một chục lời xin lỗi. Không lần nào tôi
nhấc máy vì nghĩ rằng trò đùa của Chấn quá lố bịch.
Hơn nữa, tôi cũng muốn chấm dứt hẳn mối quan hệ lằng
nhằng vô nghĩa với Chấn.
"Hắn cầm đầu đường dây
buôn người sang Đức, nghe đâu, lại dính tới vụ án
mạng tuần trước ở ngoại ô Berlin. Không nghề ngỗng
chi, không công ăn việc làm, mỗi tháng đi đi về về
Việt Nam, tiền tiêu như nước. Mi nghĩ tiền đâu mà hắn
có?"
Tôi lờ mờ nhớ lại đoạn tin
đăng trên báo, cảnh sát khám phá ra đường dây buôn
người và tiến hành khám xét hơn mười căn hộ của
người Việt ở đường Unter den Linden, quận Lichtenberg.
Hôm thứ năm, Professor Heidengard vừa xếp lịch khám nghiệm
tử thi cho bốn nạn nhân chết cháy trong tai nạn xe hơi ở
đoạn đường cao tốc ngoại ô Berlin - Rüdersdorf. Hai
chuyên viên autopsy tiến hành phẫu thuật ngày hôm đó là
Professor Steinbach và trợ lý Wildau.
Sáng mai tôi có giờ làm việc
với trợ lý Berni Wildau. Đó là một nhân viên cần mẫn và tinh tế. Ngoài đời ông
là một con người cô đơn và hơi nhút nhát.
Berni thường nói:
"Tất cả chúng ta đều cô
đơn trước cái chết."
Tôi nhìn đồng hồ, đã 22 giờ
15, đành phải cắt đứt màn hỏi cung của cô Diễm.
"Tuần ni cô có gặp mạ con
không?"
"Mạ mi chửi choang lên, răng
cả tháng nay mi không về thăm mạ."
"Vậy con gọi cho mạ bây
chừ. Cô ngủ ngon hỉ."
Tôi ngắt điện thoại cô Diễm,
gọi sang cho mạ. Giờ này mạ thường xem phim tập Hàn
Quốc. Giọng mạ vang lên xa xăm lạnh lùng:
"Mi còn nhớ tới mạ mi à?"
Tôi cười khì khì, mạ còn chửi
là may rồi. Thường thì giờ xem phim tập mạ chỉ nói,
có chuyện chi, mạ bận lắm.
"À, con trực trong nhà thương.
Cuối tuần ni con chở mạ ra IKEA lựa bếp, hỉ? Mạ thích
màu chi?"
Mạ đổi giọng vui vẻ ngay lập
tức:
"Trong tập quảng cáo năm nay có in
màu mận chín rất đẹp. Bây chừ mạ mi đang ưa màu mận
tím. Mạ vừa đi với cô Diễm ra phố, thấy nhiều bộ
đồ màu tím của Zara rất đẹp."
Từ ngày ba bỏ đi, mạ trẻ ra,
như con nít. Mạ đi tập thể dục, đi học nhảy đầm,
mặc áo hở vai hở ngực. Mạ soi gương cười tít mắt,
thầy dạy nhảy khen mạ trẻ như phụ nữ ba mươi.
"Đang có mốt màu mận tím
à?" Tôi nhìn đống hồ sơ trên bàn, hỏi cho mạ đừng
cúp máy.
"Ừ, rứa hỉ. Mạ đang bận."
Tôi thì thầm:
"Mạ..."
Nhưng mạ đã cúp máy.
*
Ly cà phê sau mười một giờ đêm
làm đầu óc tôi trở nên cứng ngắc. Tôi vừa gõ bàn
phím, vừa ngáp liên tục. Mãi tới gần sáng, tôi mới
lết được lên giường, thiếp đi trong cơn ác mộng.
Con đường cao tốc dày đặc
sương mù, thỉnh thoảng phía sau loé lên ánh đèn pha.
Những kẻ săn đuổi càng lúc càng tiến đến gần. Tôi
nghiến răng đạp lút ga, chiếc xe trôi đi chậm chạp
bềnh bồng. Qua khỏi một khúc quanh, ánh đèn pha phía
trước chợt sáng lóa. Tôi nhào tới, ngực đập vào
airbag. Đầu xe cào xiết lên bờ tường chắn, lửa bắn
ra tung toé. Chiếc xe Audi màu trắng bắt đầu bốc cháy.
Tôi bị cột chặt sau tay lái, vùng vẫy kêu la mà tiếng
kêu cứ nghẹn trong cổ họng. Nóng, nóng quá... Tôi giật
mình tỉnh giấc. Trên người tôi còn nguyên bộ áo quần
làm việc. Hai bàn chân nóng ran trong đôi vớ vải len.
Đồng hồ chỉ 7 giờ 30, bên ngoài vẫn còn tối. Tôi ôm
đầu rên rỉ ngồi dậy. Cả thân mình đau nhức như bị
tông xe. Chẳng biết vì lý do gì đồng hồ không reo. Tôi
luôn để chế độ reo tự động lúc 6 giờ sáng, ngày
làm việc cũng như cuối tuần. Suốt hai năm nay, đồng hồ
luôn kêu rét rét vào đúng giờ quy định. Tôi nhìn lên
khuôn đồng hồ, ngớ ngẩn nhận ra, chế độ reo tự
động đã bị bấm tắt. Hôm nay tôi có giờ làm việc
với các sinh viên ngành cảnh sát hình sự, lúc 8 giờ 15.
Tôi vội vã phóng vào nhà vệ
sinh. Chẳng còn thời gian để tắm sơ qua dù thân thể
tôi đau rã rời. Ở vạch cửa nhà vệ sinh, tôi đứng
khựng lại, và rồi bắt đầu hét lên.
*
Có kẻ nào đã đột nhập vào
đây. Trên bức tường men trắng, ai đã dùng son môi vẽ
hình trái tim có con dao nhọn đâm xuyên qua. Màu son đỏ
loè loẹt như máu.
*
Tấm bảng nhỏ màu vàng khiêm
tốn treo cuối hành lang, dẫn xuống tầng hầm phân khoa khám
nghiệm tử thi.
PATHOLOGIE
Tôi vội vã cởi đồng hồ đeo
tay nhét vô túi quần, 8 giờ 13. Mùi thuốc sát trùng lạnh
tanh và trong suốt. Khi tôi bước vào phòng giải phẫu,
Max Krusovice - thanh tra trưởng sở cảnh sát hình sự
Berlin - và ba sinh viên thực tập đã có mặt bên bàn phẫu
tích. Họ mang khẩu trang, găng tay cao su, ủng cao su và mặc
áo choàng chống thấm nước. Trên chiếc bàn inox, trợ lý
Wildau đã bày sẵn các dụng cụ phẫu thuật, dao mổ, kềm
cắt xương, kẹp arterien đủ cỡ, kéo ngắn, kéo dài...
"Guten Morgen." Tôi vừa xỏ
găng tay vừa lên tiếng chào.
Max bắt tay tôi, bàn tay cứng cáp
dưới lớp găng cao su. Tôi hơi ngạc nhiên nhìn gã, nhưng
cũng không hỏi gì thêm. Max thường không tham dự giải
phẫu tử thi những vụ án mạng đơn giản. Chỉ có một
nhân viên nào đó của sở cảnh sát sẽ đến quan sát
cho đúng thủ tục pháp y.
Max giới thiệu tên của các sinh
viên thực tập. Hai cậu con trai mang họ ngoại quốc và
một cô tên Hartstein gì gì đó. Tôi nói nhanh ngay sau khi
Max dừng lại:
"Tối hôm qua, tôi đã đọc
biên bản khám nghiệm tại hiện trường của bác sĩ
Stockhom và xem qua các tấm ảnh. Chúng ta có thể bắt
đầu."
Tôi bật màn hình X - quang và gọi
điện thoại sang cho Berni.
"Ông Wildau, ông có thể mang
xác nạn nhân sang cho tôi."
Hai người cộng sự mặc áo
choàng trắng đẩy một chiếc bàn phủ bạt xám vào phòng
mổ. Berni Wildau đi theo sau. Mấy bánh xe lăn trơn tru trên mặt
sàn sũng nước, đưa xác nạn nhân đến bên bàn phẫu
tích. Tôi gật đầu nhìn Berni và ra hiệu mở bạt.
Bàn tay trái của Berni thận trọng
đè lên lớp bạt cứng. Bàn tay phải chậm rãi kéo dây
phermatur. Không phải Berni cố tình kéo dài sự căng thẳng.
Vì lý do tâm linh của một người công giáo, ông luôn cẩn
trọng nhẹ nhàng với từng xác chết. Hai người đàn ông
chuyển cái xác sang bàn mổ. Thân thể nạn nhân nhỏ bé
như đứa con nít nằm trên chiếc giường rộng. Đó là
một phụ nữ Á Châu rất trẻ, xác chết trong tình trạng
toàn vẹn. Ngón chân cái đeo tấm thẻ mang số "326/11".
Tôi tiến tới gần, nhìn xuống
khuôn mặt nạn nhân, bỗng thấy choáng váng. Dường như
tôi quen cô ấy. Khuôn mặt người phụ nữ trẻ bị biến
dạng vì xung huyết, rất khó gợi lại hình ảnh khi còn
sống. Cặp mắt trợn trừng ngầu đỏ. Trán và quầng
mắt có những vết bầm. Lưỡi thè ra. Cổ họng hiện rõ
vệt tím đỏ kéo ngang và bốn đốm tròn màu đỏ. Nhưng
rõ ràng tôi đã từng gặp cô ấy, ở đâu đó và chưa
lâu.
Tôi chỉ tay vào cổ nạn nhân,
quay sang nhìn Max. Gã hiểu ý, nói ngay:
"Bác sĩ Stockhom đã cho lấy
dấu vân tay và mẫu ADN."
Tôi gật đầu:
"Có vẻ như bị bóp cổ từ
phía trước. Dấu ngón tay cái bên trái cổ nạn nhân rất
rõ. Hung thủ thuận tay trái."
"Tôi cũng đã ghi nghi vấn
vào hồ sơ cảnh sát. Strangulation, nghi vấn bị bóp cổ."
Max xác nhận.
Tôi lật lại hồ sơ của cảnh
sát hình sự:
"Cách đây hai ngày, chính xác
là vào 12 giờ 30 ngày 22 tháng 10, người phụ nữ này
được tìm thấy trong khu nhà vườn ở Hellersdorrf. Thi thể
của cô ta bị treo lên xà nhà bằng dây nhựa." Tôi
ngập ngừng một chút, tự hỏi, mình đã gặp người phụ
nữ này ở đâu. Hellersdorf là một quận ở tận cuối
ranh giới miền Đông - Berlin. Tôi chưa có dịp sang bên đó
bao giờ, chỉ biết đó là khu vực rất đông người
ngoại quốc từ các nước trong hệ thống xã hội chủ
nghĩa. "Chiều cao: 1m 52. Trọng lượng cơ thể: 48
kg... Nhiệt độ cơ thể 12°C, bằng với nhiệt độ môi
trường. Cổ mang nhiều vết bầm đỏ, đặc biệt vết
bầm lớn đè lên xương móng os hyoideum... Niêm mạc miệng
và kết mạc mắt có một lượng lớn những đốm xuất
huyết. Máu bọt đọng trong miệng... Những vết hoen tử
thi xuất hiện trên phần lưng, phần vai và phần bắp
chân..."
Tôi nhấp bàn phím, tấm hình
chụp tại hiện trường xuất hiện trên tường trắng.
Tôi nói:
"Nạn nhân 326/11 trong tư thế
thắt cổ, treo trên xà nhà."
Trong căn nhà vườn cũ kỹ ở
ngoại ô Berlin, thân hình cô gái mặc áo thun tím treo
thẳng đuột. Mấy đầu ngón chân cách mặt đất chỉ
hơn một tấc.
Tôi xoay bàn tay ra hiệu cho Berni
và người cộng sự lật xấp xác chết lại. Tôi chỉ
tay lên lưng nạn nhân:
"Tuy nhiên vết hoen tử thi
đậm màu trên phần lưng, phần vai và phần bắp chân cho
thấy, nạn nhân đã chết ít nhất 12 giờ đồng hồ
trước đó trong tình trạng nằm ngửa. Khi trái tim ngưng
đập và ngưng bơm máu, dưới tác động của trọng lực
các tế bào hồng cầu sẽ chìm xuống phần thấp nhất
của cơ thể, các vùng máu bầm sẽ xuất hiện, gọi là
vết hoen tử thi. Vết hoen tử thi đầu tiên xuất hiện
từ hai mươi phút đến ba mươi phút sau khi hệ tuần hoàn
ngưng hoạt động. Đây là yếu tố quan trọng trong ngành
pháp y để xác định thời khắc tử vong của nạn nhân
cũng như vị thế tử vong..."
Có tiếng ho nho nhỏ từ phía
Max. Khái niệm y khoa này chẳng mới lạ gì đối với
Max. Gã cũng đã ghi vào hồ sơ, nghi vấn cô gái này không
chết vì bị treo cổ. Không biết tay cảnh sát này ho
chuyện gì. Chẳng lẽ gã cũng bị viêm họng giống tôi.
Tôi cất giọng khào khào nói
tiếp:
"Nếu nạn nhân chết vì bị
treo cổ và giữ nguyên tư thế bị treo sau hơn 12 giờ,
thì vết hoen tử thi sẽ tập trung xuất hiện ở phần
bàn tay và bàn chân nạn nhân, do khối lượng hồng cầu
theo trọng lực dồn về dưới đó..."
Cổ họng tôi khô khốc lại như
bị đốt cháy. Tiếng nói tôi vang lên rè rè, xa lạ bên
tai. Mọi thứ dường như trôi vụt đi, chỉ còn cái xác
phụ nữ treo đong đưa trên xà nhà. Ai đó đặt tay lên
vai tôi và giọng nói rè rè kỳ dị của tôi lại tiếp
tục vang lên trong căn phòng lạnh lẽo:
"Dựa vào những vết hoen tử
thi tập trung vào phần lưng, chúng ta có bằng chứng ban
đầu, 326/11 có thể đã tử vong trước đó, hơn 12 giờ
sau thời điểm tử vong, xác nạn nhân mới bị treo lên
xà nhà... Tôi nói đến mốc thời gian 12 giờ sau thời
điểm tử vong. Xin các bạn lưu ý. Trong khoảng thời
gian từ khi tử vong đến 6 giờ sau đó, vết hoen tử thi
hoàn toàn có thể chuyển dịch vị trí, nếu vị thế xác
chết thay đổi. Từ 6 giờ đến 12 giờ sau khi tử vong,
vết hoen tử thi chỉ có thể chuyển dịch một phần nào.
Trong thời gian này, nếu xác chết thay đổi vị thế nằm
ban đầu, vết hoen tương ứng xuất hiện đồng thời ở
cả hai vị trí nằm - và treo. 12 giờ sau khi tử vong, vết
hoen tử thi sẽ cố định vị trí. Trong trường hợp này,
nạn nhân 326/11 không có vết hoen tử thi nào tương ứng
với trạng thái bị treo."
Tôi ra hiệu cho Berni và người
cộng sự lật ngửa xác chết lại, và chỉ cho các sinh
viên thực tập các dấu vết nơi cổ.
"Sợi dây nhựa treo cổ nạn
nhân để lại trên bề mặt da những vết xây xát màu
vàng. Đây là một dấu hiệu quan trọng để xác định
vết xây sát được gây ra trước khi chết hay sau khi
chết. Xây xát trước khi chết thường có màu đỏ tươi
đến đỏ nâu và lành lặn. Xây xát sau khi chết có màu
vàng và có đặc trưng bong da giấy."
Max nói gì đó với các sinh viên
thực tập trong khi tôi bước sang bàn đựng dụng cụ mổ.
Khi tôi quay lại, Max đang chỉ cho các sinh viên diễn tập
lại động tác của kẻ sát nhân. Họ tìm cách đưa bàn
tay trái lên cho khớp với những vết bầm trên cổ. Mọi
thứ dao kéo trên bàn mờ đi một cách kỳ dị. Tôi thấy
chân mình mềm oặt. Có lẽ do thiếu ngủ, tôi nghiến
răng tự trấn an.
"Ông Wildau, ống hút thủy
dịch?"
Ai đó dúi cái ống tiêm thủy
tinh vào tay tôi.
Đôi mắt nạn nhân vẫn mở
trừng trừng khi tôi đâm mũi kim thép vào vùng lòng trắng
đang lồi ra vì kinh hãi. Tôi cúi đầu thấp
đến nỗi có thể nhận ra từng dấu hiệu phản ứng
trên bộ mặt tưởng như bất động. Rõ ràng là cô ấy
đang nhăn nhó vì sợ hãi. Một phản ứng kỳ quặc của
người chết mà chỉ có bác sĩ pháp y mới nhận ra.
Không. Không phải cô sợ hãi cái chết, không phải cô sợ
hãi mũi kim đâm. Tôi ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn xuống
thân hình cô ấy. Dường như cô đang cố co người lại.
Một cảm xúc khó chịu xuyên ngang qua đầu tôi, giật
mạnh hai bên thái dương. Cô ấy sợ nằm trần truồng
trước con mắt những người đàn ông xa lạ. Phụ nữ
rất sợ nằm trần truồng, không phương tự vệ, mà nhất
là phụ nữ Á Châu. Thời gian sau này, tôi hay nghĩ tới
điều đó nhiều hơn và thường thấy mệt mỏi sau mỗi
lần giải phẫu. Tôi tâm sự với Professor Steinbach, ông
cười hiền từ: "Cô đang già đi theo thời gian cùng
những cảm xúc tích tụ. Một lúc nào đó danh hiệu bàn
tay thép sẽ phải nhường cho người khác."
Cách đây hơn hai mươi năm,
Steinbach từng là bàn tay thép của viện Pháp Y. Bây giờ,
ở tuổi trên năm mươi, tóc ông bạc trắng, lưng còng và
lặng lẽ. Lặng lẽ tới độ gần như biến mất vào
không khí.
Bàn tay tôi run đi trong thoáng
chốc. Chất dịch vàng đặc lao đao dâng lên trong ống
tiêm thủy tinh.
"Đây là phương pháp kiểm
nghiệm thủy tinh dịch Sturner, thông qua nồng độ kali
biến đổi trong thủy tinh dịch, để biết chính xác thời
điểm tử vong. Sự tăng nồng độ kali này tiếp tục kéo
dài từ 100-200 giờ sau khi chết, cho đến khi đạt được
trạng thái cân bằng giữa nội và ngoại bào."
Mùi tử khí, mùi thuốc sát trùng
đậm đặc trong gian phòng, tưởng như không thở được.
Tôi dừng lại cố giữ hơi thở mình đều đặn. Kỳ lạ,
những thứ mùi mà từ hơn mười năm nay tôi đã quá quen
thuộc.
"Trên cánh tay và bả vai có
những vết bầm. Màu sắc tươi đỏ chứng tỏ chúng được
gây ra trước khi chết, có thể do xô xát với hung thủ,
bị đánh đập, hay chống cự. Không có vết thương nào
lớn, giả định từ đó có thể gây ra tử vong. Ngoại
trừ vết bầm ở cổ."
Tôi bắt đầu nắn bóp chân tay
nạn nhân. Những ngón tay tôi vuốt dài theo những rãnh
xương sườn.
"Kiểm tra xương và khớp.
Không có dấu hiệu tổn thương do bạo lực."
Tôi cầm bàn tay trái của nạn
nhân lên. Khác với khuôn mặt xinh xắn được chăm sóc
kỹ lưỡng, hàng lông mày xâm mảnh, đôi môi nhuộm hồng:
bàn tay cô gái có những cái móng ngắn xước mẻ. Viền
móng đóng bợn hơi sẫm màu. Tôi sững người, tưởng
như có ai bóp cổ mình. "Tiệm hoa cạnh cửa hàng
EDEKA", đúng là cô ấy.
Thái độ sửng sốt của tôi
không qua khỏi cặp mắt cú vọ của Max. Gã hỏi ngay:
"Sao?"
"Anh có gửi mẫu móng tay
sang cho bên KT chưa?"
KT, Kriminaltechnik, là bộ phận kỹ
thuật của sở cảnh sát hình sự thành phố. Họ kiểm
định các dấu vết tại hiện trường, nhận dạng cá
nhân, phân tích mẫu vật, kiểm tra các phương tiện giao
thông và đảm nhiệm cả công việc phá gỡ bom mìn. Trụ
sở của họ nằm ở đại lộ Tempelhofer Damm. Max với tôi
hay hẹn ăn cơm trưa ở quán "Đũa Tre", cách đó
khoảng chừng một cây số.
"Có. Tôi đã gửi đi, nhưng
chỉ theo thủ tục thông thường, tìm mẫu ADN của hung
thủ. Có vấn đề khác à?"
"Anh thử nhìn viền xanh trong
kẽ móng tay."
"Nó có màu nhựa cây, đúng
không?" Max hỏi như khẳng định.
"Cô này làm nghề bó hoa
tươi."
Max gật đầu. Đa số các tiệm
hoa ở nhà ga Berlin và trước cổng chợ hiện nay do người
Việt gốc miền Bắc quản lý. Hình ảnh cần mẫn và
thân thiện của họ từ nhiều năm nay đã trở thành nét
đẹp quen thuộc của thành phố. Lúc sau này tôi thường
có thói quen chỉ mua hoa của người đồng hương, không
phải vì hoa họ tươi hơn, đẹp hơn hoa của người Đức.
Không, những bó hoa của họ thường bó vụng về, màu
sắc loè loẹt và đơn điệu rặt khuôn. Nhưng nụ cười
rụt rè và ánh mắt nhẫn nại của người bó hoa luôn
làm tôi xúc động.
"Ai là người phát hiện ra
xác nạn nhân?" Tôi hỏi Max.
"Mẹ cô ta. Ngày chủ nhật
ra thăm vườn, vào khoảng mười hai giờ trưa, bắt gặp
xác con gái treo trong nhà."
Tôi thấy đau nơi ngực trái.
Không có nỗi đau nào khủng khiếp hơn nỗi đau một
người mẹ tìm thấy xác con.
"Như vậy cô ta chết vào tối
thứ bảy, trước mười hai giờ đêm."
Mùa này trời tối rất sớm,
mười hai giờ đêm là thời khắc không còn ai ở lại
trong nhà vườn. Có thể cô ta chết trước đó. Đây là
loại nhà vườn do Hội làm vườn cho thành viên thuê theo
hợp đồng. Vào mùa hè, người thuê vườn được phép
sử dụng đất để trồng hoa quả, vui chơi, nghỉ ngơi.
Cuối mùa thu cho đến đầu xuân, khu nhà vườn đóng cửa,
hệ thống nước và điện bị cắt. Bây giờ đã là giữa
mùa thu, ban ngày
người ta tới dọn dẹp sân vườn, tắt khóa nước, chuẩn bị cho mùa đóng cửa. Ban đêm
khu vực này hoàn toàn hoang vắng.
"Cả nhà không ai biết cô ta
tới đó. Người mẹ khẳng định như vậy." Max tiếp
lời.
"Còn về các mối quan hệ cá
nhân, yêu đương, thù oán?"
"Theo lời mẹ nạn nhân thì
không có. Cô được mẹ bảo lãnh từ Việt Nam sang Đức
khoảng ba năm nay. Chăm chỉ, ngoan ngoãn, sống cùng gia
đình, chưa có người yêu, cư xử rất tốt với mọi
người."
"Và cô ta biến đi từ chiều
thứ bảy tới sáng chủ nhật mà không ai biết?"
"Người nhà từ chối trả
lời một số câu hỏi của cảnh sát. Họ khăng khăng yêu
cầu không khám nhiệm tử thi."
Tôi ngần ngại vuốt thẳng bàn
tay cô gái xấu số. Cảm giác xót xa tràn qua lòng. Cảm
giác hoàn toàn không cần thiết cho công việc. Tôi kiên
quyết lắc đầu xua tan những suy nghĩ yếu đuối. Mắt
tôi dừng lại ở ngón tay áp út trên bàn tay trái. Chân
ngón tay mang vệt trắng mờ nơi lẽ ra phải có một chiếc
nhẫn. Tôi biết rõ, một chiếc nhẫn vàng có những hạt
kim cương cám viền hình trái tim, ở giữa là một viên
đá xanh. Chiếc nhẫn to kệch cỡm so với bàn tay cô gái,
nhưng cô rất tự hào về nó. "Nó hơi rộng một tí,
nhưng cứ lóng lánh thế này. Kim cương thật đấy, chị
ạ."
"Max, anh nhìn xem."
Tôi chỉ cho Max vết bầm màu
nhạt nơi khớp ngón tay. Gã thận trọng soi kính lúp và
xác nhận:
"Nhiều vệt xước mỏng và
bong da. Vết xây xước có màu vàng."
"Chiếc nhẫn có thể bị
tháo ra trong khoảng từ 3-12 giờ sau khi nạn nhân tử
vong. Ở thời điểm xác chết rơi vào trạng thái co cứng
cơ, lúc này, chuyện tháo chiếc nhẫn ra tương đối khó
khăn." Tôi tiếp lời.
"Hay ở thời điểm khác,
nhưng chiếc nhẫn quá chật?" Max hỏi.
"Không. Chiếc nhẫn không quá
chật. Nó hơi rộng một tí."
Max nhìn tôi sửng sốt. Nhưng tôi
im lặng, cầm bàn tay phải của nạn nhân lên. Không có
dấu vết gì đặc biệt hơn.
Max và một người cộng sự của
Berni lấy máy hình ra và bắt đầu bấm. Tôi quay qua các
sinh viên, tiếp tục giải thích, trong khi chờ đợi Max.
"Luật tố tụng hình sự §89
quy định, các chuyên án đều phải qua ba khâu giải phẫu
cơ thể: mở khoang ngực, mở khoang bụng và mở khoang
đầu..."
Max gật đầu ra hiệu đã chụp
hình xong. Tôi đưa dao mổ chấm lên hai điểm chuẩn trên
bả vai của 326/11.
"Đây là hai điểm khởi đầu
thông thường của thao tác mở khoang ngực. Máu sẽ không
bắn ra vì người chết không có huyết áp. Các anh chị
có thể đứng sát vào mép bàn mổ để theo dõi. Vết cắt
mở khoang ngực và bụng thường có hình chữ Y, từ hai
bả vai đi xuống đỉnh xương ức, và từ đó đi thẳng
xuống phía xương mu. Tuy nhiên trong trường hợp bị thắt
cổ (hay bị bóp cổ), chúng tôi xẻ một đường thẳng.
Từ cằm đi thẳng xuống bụng. Vết sẽ cắt đi qua vùng
cổ, nơi bị tác động của bạo lực."
Max nói nhỏ điều gì đó với
sinh viên bên cạnh. Mắt tôi hơi nhòa đi, như có làn mây
xám kéo qua. Mũi dao mổ chạy sần sật cắt đứt lớp cơ
cổ họng. Khí quản chứa đầy bọt huyết, thành thanh
quản rỉ máu cho thấy dấu hiệu của một tác động cơ
học dẫn tới tình trạng nghẹt thở.
Berni đưa tôi cây kéo cắt sườn
ngực. Nó to và dài như loại kéo cắt cây hàng rào của
những người làm vườn. Rắc rắc, tiếng động xuyên
qua tai tôi, và lần đầu tiên từ khi ra trường tôi thấy
tiếng gãy nát này thật rùng rợn. Tôi phá bỏ khung xương
sườn, loại từng chiếc một, mở banh khoang ngực.
Có bóng người chuyển động
phía sau. Tiếng bước chân lạch bạch dẫm hối hả trên
nền nhà sũng nước. Tôi đoán một trong ba sinh viên không
chịu nổi cảnh tượng khủng khiếp, đang phải tống
tháo những thứ trong dạ dày ra bồn rửa tay. Bởi vậy
mà vòi nước ở đó luôn mở.
Hai lá phổi tươi đỏ lành mạnh
của một người không hút thuốc được moi ra, đặt trên
bàn thu mẫu. Lại có tiếng bước chân tháo chạy. Tôi
ngẩng nhìn lên. Hai gã thanh niên đứng bên bồn rửa tay
bộ mặt xanh lè. Tụi này mới xem khám nghiệm tử thi lần
đầu hay sao? Gặp ca nguyên vẹn lành lặn mà còn không
chịu nổi, gặp mấy cái xác bị đâm chém dã man hay đang
trong quá trình phân hủy chắc tụi nó lăn ra bất tỉnh.
Cô gái còn lại bên bàn mổ
nghiêng đầu qua vai Berni, quan sát hai lá phổi. Ánh mắt
cô bất chợt bắt gặp tôi, ánh mắt xanh lạnh. Tôi mỉm
cười sau khẩu trang. Dường như cô cũng mỉm cười đáp
lễ.
Người cộng sự tiến hành chụp
lá phổi ở những góc cạnh khác nhau. Ánh đèn flasch lóa
lên liên tục. Berni cân đo tỉ mỉ lá phổi, báo thông số
cho người cộng sự kia ghi vào biên bản. Tôi cắt một
mẩu phân tích phổi đưa cho Berni, nói tiếp:
"Có dấu hiệu phù khí. Bọt
khí ứ trong phổi có pha máu."
"Những dấu hiệu đó có
nghĩa gì, thưa Doktor?" Cô sinh viên đột ngột lên
tiếng.
"Ở trường hợp bị treo cổ,
phổi thường không có nhiều thay đổi, do cái chết đến
quá nhanh. Ở trường hợp bị bóp cổ, phổi bị biến
tính trong quá trình chống cự của nạn nhân."
"Chúng ta phải luôn luôn đặt
ra nghi vấn, nạn nhân bị bóp cổ hay treo cổ?" Cô
nhìn sang Max.
Max gật đầu rồi lại lắc đầu:
"Đúng là ngành cảnh sát
hình sự không được phép bỏ qua bất kỳ một dấu hiệu
nào, và luôn đặt nghi vấn. Nhưng khi một nạn nhân chết
vì bị bóp cổ thì người ta không đặt nghi vấn nạn
nhân đã bị treo cổ trước đó. Mà ngược lại, khi nạn
nhân chết vì treo cổ, người ta buộc phải hỏi, có hay
không khả năng bị bóp cổ (hay bị xiết cổ) là nguyên
nhân dẫn đến tử vong."
Tôi chỉ vào những vết bầm đỏ
trên trán cô gái.
"Cô ta đã chống cự. Bao giờ
kẻ tấn công cũng muốn tìm cách chấm dứt nhanh chóng
hành động sát nhân. Hắn sẽ cố đập đầu nạn nhân
xuống nền cứng hay dùng một tay đấm vào đầu hay mặt
của nạn nhân."
Tim, bao tử của 326/11 lần lượt
được đặt lên bàn, cân đo và chụp hình.
Tôi tiếp tục phần khám nghiệm
cơ quan sinh dục. Nạn nhân không có dấu hiệu quan hệ
tình dục trước khi tử vong. Nhưng chất dịch trong âm
đạo vẫn được lấy mẫu gởi đi. Phần mổ khoang đầu
diễn ra nhanh chóng. Não không bị tác động gì ngoài
những cú đấm gây bầm dập bên ngoài.
Berni giúp tôi ở đoạn cuối,
nhét não và nội tạng vào khoang bụng và khâu lại các
các vết mổ. Tôi mệt mỏi đứng chống tay bên bàn, nhìn
thân thể tan nát của cô gái. Một phần nội tạng bị
mất đi làm cô có vẻ ốm hơn. Tiếng tỉ tê vang lên bên
tai. "Em hợp thời tiết bên này nên lên cân nhanh
lắm."
Cặp mắt cô nhìn tôi van lơn,
uẩn ức. Tôi chậm rãi đưa tay lên vuốt mắt cô, dịu
dàng thì thầm:
"Em đã giảm cân rồi đó.
Yên giấc ngàn thu."
Berni và Max đứng hai bên bàn
phẫu tích, họ nhìn tôi sửng sốt. Chưa bao giờ họ thấy
tôi có thái độ thân thiện như vậy với một xác chết. Tôi
quay sang Max, khô khan nói:
"Cô ấy có người yêu tên
Vinh." Tôi dừng lại một chút, đánh vần cho Max ghi.
"V-I-N-H. Gã cao khoảng 1 mét 70. Gầy gò, rắn chắc.
Hay mặc áo quần thể thao, mang giày thể thao. Da ngăm đen.
Tóc nhuộm vàng. Có tiệm sushi ở quận Charlottenburg. Thuận
tay trái."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét