Thứ Năm, 9 tháng 7, 2020

Phần 2 Đặc Khu Phong Thổ - Chủ tịch Lư Khả

(Tác giả giữ bản quyền. Xin đừng trích dịch hay sao chép lại.)
*

Từ ủy ban, Tiểu Bá Thỉ đi bộ qua dinh thự của chủ tịch Lư Khả mất chưa hết ba phút.

Khu hành chính của Phong Thổ vẫn giữ nguyên kiến trúc của thời mới thành lập. Ủy ban nằm ngay tâm điểm, xung quanh là nhà tập thể của các quan chức và người trong gia đình chủ tịch Lư Khả. Từ ngày Phong Thổ phát triển thành khu đô thị sầm uất, khu vực ủy ban và nhà ở quan chức cũng nới rộng ra. Ruộng rau, chuồng lợn, vườn mơ, trại lính biến thành chung cư cao tầng, tư gia khang trang.

Dinh thự của chủ tịch Lư Khả nằm cách ủy ban một khoảng sân rộng có trồng cây cảnh, hòn non bộ, hồ nuôi cá. Ngày còn nhỏ, Tiểu Bá Thỉ rất thích lội xuống hồ. Khi đấy, hồ như cái ao chỉ có đường kính rộng khoảng dăm ba mét vuông, nước sâu đến ngang mông trẻ lên mười, toàn rau bèo và ếch nhái. Giữa ao có cây cột gỗ sơn hàng chữ đỏ: “Đảng Cộng Sản Trung Quốc quang vinh”. Sau này chủ tịch cho cơi ao ra rộng thênh thang thành hồ để trồng sen và nuôi cá chép vàng. Cây cột gỗ giữa ao được thay bằng tấm bia bê tông kiên cố, mỗi năm đều được sơn phết lại.

Chỉ có những người thế hệ chủ tịch Lư Khả, khu trưởng công an Tống Chính Thao mới hiểu rõ ý nghĩa của hàng chữ “Đảng Cộng Sản Trung Quốc quang vinh“. Thế hệ sanh ra hay lớn lên ở Phong Thổ như Tiểu Bá Thỉ, Tống Tăng Hoàn, Hà Hãn Mưu, Cập Ngôn… chẳng hiểu gì về Đảng Cộng Sản, tuy rằng bọn họ đều là đảng viên. Tất cả nhân viên thân tín làm việc trong ủy ban đều là đảng viên và bí thư đảng của họ là Lư Khả. Nhưng trên thực tế, nhiều đứa có tên trong danh sách đảng viên mà cũng không hề biết mình là đảng viên, lại cũng không hề biết Lư Khả là bí thư đảng. Thông thường, khi đối tượng được hai mươi lăm tuổi là Lư Khả ghi tên vào danh sách đảng viên, gửi về cho chính phủ. Y bị ám ảnh bởi lời dặn của cụ cố Lư Hán: “Năm hai mươi lăm tuổi mày phải là đảng viên Đảng Cộng Sản”, nên đứa nào có nhân thân tốt đều được Lư Khả chọn vào đảng lúc hai mươi lăm tuổi. Nếu nhỡ may Lư Khả ghi danh sót thì qua hai mươi sáu tuổi đối tượng sẽ không được vào đảng nữa. Nhưng chuyện này chẳng ai quan tâm, nên cũng không ai biết mình mất đi cơ hội thành đảng viên mà kiện cáo.

Thời gian đầu, mỗi năm ở Phong Thổ đều tổ chức đại hội đảng vào mùa hoa đào nở. Những dịp ấy, Lư Khả luôn lên sân khấu trịnh trọng thông báo danh sách những người được vinh dự đứng vào hàng ngũ đảng. Nhưng rồi chuyện họp hành đại hội cứ thưa dần đi, vì chẳng ai rảnh rỗi để tham gia, cho đến mấy năm gần đây thì người ta cố tình quên và rồi quên hẳn. Lư Khả vẫn theo lệ cũ, cứ ghi tên người hai mươi lăm tuổi vào danh sách đảng viên chứ cũng không thông tin, thông báo gì cho đối tượng. Y chán ngán cảnh nhìn thấy ánh mắt phân vân, ngờ vực thậm chí là bực dọc của những đứa bị đưa vào hàng ngũ đảng mà không biết vì sao, không biết có được lợi lộc gì.

Tiểu Bá Thỉ cũng vào đảng năm hai mươi lăm tuổi, người duy nhất quan tâm đến chuyện này là mẹ hắn. Tiểu Lý cười tít mắt, hả hê nói:

“Ôi, Tiểu Bá Thỉ thế là thành đảng viên rồi.”

Khi đấy Tiểu Bá Thỉ nói với mẹ:

“Đảng viên hay không thì cũng phải giết người thôi.”

Tiểu Lý thôi cười nhưng vẫn còn vẻ hả hê:

“Nhưng giết người vì công tác của đảng phải khác chứ.”

Tiểu Bá Thỉ chẳng hiểu khác chỗ nào nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu cho qua chuyện, vì Thỉ rất yêu mẹ.

Tiểu Bá Thỉ sanh ra không có cha, khi còn bé thường bị bọn trẻ trong trại lính đánh đập, ném đá, chế giễu rất tàn nhẫn. Bọn chúng thường hát rống lên:

“Mày không có vú, mày không có chim, mày không có cha. Nhưng Bá Thỉ à, cả trại lính đều là cha của mày.”

Những lúc bị chế giễu độc địa, cậu bé Tiểu Bá Thỉ thường chạy về nhà khóc với mẹ. Tiểu Lý khi đấy chưa đến ba mươi tuổi, khuôn mặt rất dễ coi, dáng vóc nông dân mạnh khỏe lại ở ngay trong trại lính với cả trăm thằng độc thân, bị đàm tiếu dị nghị cũng là chuyện thường. Nhưng Tiểu Lý rất hung hăng già mồm nên chẳng ai dám công khai trêu ghẹo sàm sỡ. Mà Tiểu Lý rất kiên quyết, mụ không đi lại với ai, chỉ ở vậy nuôi thằng con chửa hoang. Mỗi khi Tiểu Bá Thỉ về nhà khóc lóc, Tiểu Lý xách chổi đến tận nhà thằng vu khống, xắn quần chửi cả tam đại nhà thằng khốn khiếp mà chẳng ai dám ho he gì với Tiểu Lý. Có lần, Tiểu Lý còn nổi cơn tam bành, giật sập cả giàn mướp của bọn lắm mồm.

Nhưng khi ở nhà, Tiểu Lý luôn ôn tồn bảo con: „Bố mày là Hoàng Công. Bố mày không chỉ là người tốt, ông ấy còn là người mạnh mẽ nhất, vĩ đại nhất.“ Nhờ đấy, Tiểu Bá Thỉ biết tên bố là Hoàng Công, biết bố hơn hẳn đám lính quèn trong trại. Rồi hắn lớn lên và quên dần điều đấy. Trong lòng Tiểu Bá Thỉ chỉ có mẹ là người vĩ đại nhất.

Năm ngoái, chủ tịch Lư Khả hỏi Thỉ:

“Mày có muốn đưa mẹ mày về khu nhà cán bộ không?”

Tiểu Bá Thỉ giật mình, chưa bao giờ hắn nghĩ đến điều ấy. Rồi mẹ hắn sẽ mặc áo hoa, quần dài thướt tha, xách làn đi siêu thị như các bà trong khu nhà cán bộ.

Những ngày Phong Thổ mới thành lập, Tiểu Lý là thợ giặt áo quần cho lính. Tiểu Lý sống trong khu trại lính, khi ấy là những dãy chòi tôn lụp sụp ngay sau lưng ủy ban. Tiểu Bá Thỉ được sanh ra và lớn lên trong gian chòi lợp tôn nóng bức và bẩn thỉu, chưa đầy ba mét vuông. Sau này, lực lượng quân đội nhân dân Phong Thổ được thành lập, xây dựng tổng hành dinh quy mô ở Nậm Tì. Hai mẹ con Tiểu Bá Thỉ được cấp một khoanh nhà tập thể tương đối rộng rãi trong doanh trại quân đội nên Tiểu Lý đưa thằng con mười tuổi về Nậm Tì, tiếp tục công việc làm thợ giặt cho lính.

Khu nhà cán bộ mới xây nằm phía sau ủy ban, trên thềm trại lính cũ, gồm có tám chung cư, mỗi chung cư có ba tầng lầu khang trang, mỗi tầng lầu có mười căn hộ hiện đại với đầy đủ bếp núc. Tiểu Bá Thỉ bây giờ đã là trưởng ban hình sự, chức danh lớn thứ ba ở Phong Thổ, hắn đủ tiêu chuẩn để chiếm cả một dãy lầu. Thỉ cũng muốn cho mẹ mình sung sướng, lại ở ngay gần ủy ban cho hắn tiện chăm sóc. Nhưng Tiểu Lý vừa nghe chuyện dọn nhà về ủy ban đã kêu váng lên:

“Tao sống cả đời trong trại lính, sao vào ở những nơi vuông vắn như thế được.”

Tiểu Lý thường gọi khu thành thị khang trang, sạch sẽ là nơi vuông vắn. Đối với Tiểu Lý, ở đấy mọi thứ đều vuông vức, từ những bức tường chung cư, các dãy nhà lầu, con đường trải nhựa và cả những vườn hoa. “Nhìn như dao cắt, gớm ghiếc không chịu nổi.” Nơi Tiểu Lý sống có những con đường đất cong cong, những mái nhà đâm ra thụt vào, những thửa ruộng xiên xẹo, những dãy chuồng lợn nghiêng ngả.

“Nhưng mẹ ở ủy ban thì con ghé về thăm mẹ luôn.” Tiểu Bá Thỉ nài nỉ.

“Tao về ủy ban cũng chẳng mấy khi thấy mặt mày. Ở đây còn có lính tráng, chòm xóm chăm sóc. Về khu nhà đấy chỉ có mấy bức tường vuông vắn và bọn người hợm hĩnh.”

Tiểu Bá Thỉ biết mẹ nói thật, nên thôi không nài nỉ nữa. Trong tám khu chung cư xây cho cán bộ ủy ban đấy, một mình Tống Tăng Hoàn chiếm trọn hai khu chung cư. Hắn để cho bọn doanh nghiệp thuê lại. Bản thân Tống Tăng Hoàn có ba biệt thự riêng cho một người vợ chính và hai người vợ lẽ. Dạo sau này, hắn ở luôn trong khu nhà trọ cạnh lầu Liễu Liên, chiếm một căn hộ khang trang để chứa gái.

Tiểu Bá Thỉ băng qua cây cầu gỗ sơn màu đỏ bắt ngang hồ cá. Lòng hồ bây giờ sâu đến trên một mét, nuôi toàn cá chép vàng rất đẹp. Từng đàn cá chạy đuổi theo bóng người làm hắn thấy buồn cười, dù rằng Tiểu Bá Thỉ không bao giờ cười. Cứ mỗi lần đi trên cây cầu này, những đoạn phim ngắn trong ký ức tuổi thơ hiện về luôn làm Thỉ thích thú. Tuổi thơ của Thỉ toàn chuyện gây gổ, đánh nhau. Có lần Thỉ suýt giết chết Tống Tăng Hoàn ở ngay chỗ này. Thỉ dừng lại giữa lòng hồ, khoái trá nhớ lại kỷ niệm làm thay đổi cuộc đời hắn.

Trong đám trẻ con ngược đãi Tiểu Bá Thỉ, Tống Tăng Hoàn là đứa tàn ác nhất. Hoàn cậy có cha, có ông làm lãnh đạo, lại lớn hơn Thỉ hai tuổi nên thường đem Thỉ ra làm trò cười. Mỗi buổi chiều, bọn trẻ con trại lính tập trung chơi ở khoảng sân cạnh hồ nước, Hoàn khệnh khạng ra đấy bắt Thỉ làm lợn cho Hoàn cỡi. Ở tuổi lên mười, Thỉ thiếu ăn, thân thể còm cõi ốm yếu rất thảm hại. Còn Hoàn cứng cáp béo phệ. Thường thường Thỉ chỉ cõng Hoàn được vài ba bước là đổ ập xuống. Những lần như thế, Hoàn bắt Thỉ phải ăn phân lợn và tự nhận mình là con hoang. Sau mỗi buổi chơi chung có Hoàn, Thỉ trở về nhà bầm dập, hôi hám và ràn rụa nước mắt. Tiểu Lý căm lắm nhưng chỉ ôm con dỗ dành chứ không dám mơ đến chuyện sang nhà Tống Chính Thao chửi bới. Lớn lên một chút, Thỉ càng thương mẹ hơn, nó thôi không về nhà khóc lóc nữa. Sau những lần bị đánh, Thỉ thường tự giặt sạch áo quần, rửa sạch vết thương, mang bộ mặt vui vẻ trở về nhà.

Một buổi chiều, Hoàn bắt Thỉ cõng qua ao bèo. Đến giữa ao thì Thỉ trượt chân ngã quỵ, hất Hoàn văng xuống nước. Thoạt đầu Thỉ sợ lắm, tưởng Hoàn sẽ giết chết mình, nên Thỉ định nín thở nằm luôn dưới nước. Không ngờ Hoàn vùng vẫy kêu la rất kinh khủng, quậy tung cả bùn dưới ao lên. Hóa ra Tống Tăng Hoàn sợ nước. Trong một phút bất ngờ, Thỉ hiểu ra điều đấy, nó liền vùng dậy, nhảy chồm lên người kẻ thù. Đám trẻ con trên bờ ao thấy Thỉ đột ngột tấn công Hoàn thì vỗ tay reo hò rất hăng. Nhiều đứa la thật to, thúc giục Thỉ:

“Trấn nước nó.”

“Giết chết Tống Tăng Hoàn đi.”

Tiểu Bá Thỉ nghe la đâm ra say máu. Nó nắm tóc Tống Tăng Hoàn ghì xuống nước, tìm cách cỡi lên lưng đối thủ. Nó càng vật càng hăng, càng muốn giết chết Tống Tăng Hoàn. Lúc đầu nó chỉ tìm cách nhấn đầu Hoàn xuống nước, nhưng từ lúc nào bàn tay sát nhân của nó lần lên cổ kẻ thù. Tiểu Bá Thỉ siết cổ Tống Tăng Hoàn, siết thật mạnh, cho đến lúc Hoàn thôi vùng vẫy, chìm dần xuống đáy bùn.

Nếu không có chủ tịch Lư Khả tình cờ đi ngang qua thì Hoàn đã bị Thỉ trấn nước chết. Phải khó nhọc lắm, Lư Khả mới lôi được cái đầu của Hoàn lên khỏi mặt nước cho nó thở vài hơi. Nhưng Thỉ như con trăn đói, vẫn quấn chặt đối phương. Nó nằm dưới nước, hai tay hai chân bấu chặt Hoàn kéo xuống đáy ao. Thỉ thà ngộp thở chết chứ không tha cho Hoàn sống. Lư Khả phải gọi hai người bảo vệ đến, cả ba dùng sức để kéo cả Hoàn và Thỉ lên bờ. Khi biết không thể giết được Hoàn, Thỉ mới nằm vật ra đất ngất lịm đi.

Lư Khả nhìn cái xác ốm o nằm sóng xoài rồi nhìn sang thằng cháu to xác đang khóc rống lên be be, y đâm cáu.

“Mày có câm mồm lại không?”

Tống Tăng Hoàn gào lên một thôi:

“Sao ông không giết nó? Sao ông để nó nằm đấy? Sao ông cứu người chậm thế?”

Lư Khả vả một cái thật mạnh vào miệng Hoàn:

“Mày vẫn còn hơi, còn sức, đúng không?”

Tống Tăng Hoàn thôi khóc, rống lên như chó sủa:

“Nó trấn nước cháu. Nó muốn giết cháu. Thế mà ông lại đánh cháu.”

“Mày to xác mà để thằng bé tí trấn nước à?”

Tống Tăng Hoàn nghe ông nói ra sự thật thì lặng im. Nó ngẫm nghĩ một chút rồi lăn ra đất, bắt đầu lu loa, gào lên thật to:

“Bố ơi, mẹ ơi. Có người giết con.”

Không ngờ Lư Khả vừa nghe nó mở miệng la đã co chân đá nó một cái:

“Thằng thối thây. Mày có nín đi không? Mày làm tao xấu hổ lắm đấy.”

Khi Tống Chính Thao chạy ra đến ao, ra lệnh cho đám lính bảo vệ khiêng Tống Tăng Hoàn về nhà, nó vẫn không ngưng gào thét:

“Bố giết thằng Tiểu Bá Thỉ đi. Mẹ ơi, bảo bố giết nó đi.”

Tống Chính Thao hùng hổ xông vào Tiểu Bá Thỉ, không ngờ Lư Khả quát lên:

“Anh về dạy lại thằng con anh. Nó chưa đánh mà đã chịu thua rồi đấy.”

Cặp mắt Thao tóe lửa trong một giây rồi đổi sang tươi cười:

“Vâng. Thằng bé có hơi kém. Chào bố, con về ạ.”

Thao cười cười quay đi, nhưng Lư Khả biết hắn nghĩ gì. Con người thâm độc của Thao chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.

Lư Khả nán lại bên hồ quan sát Tiểu Bá Thỉ. Thằng bé vừa tỉnh lại, nó ngơ ngác nhìn quanh rồi nhìn xuống bộ quần áo đầy bùn và rong rêu. Từ từ nó nhớ lại chuyện vừa xảy ra, sắc mặt nó từ ngơ ngác chuyển sang lầm lì. Thỉ không nhìn qua Lư Khả một lần nào mà bỏ xuống ao. Nó lẳng lặng cởi áo quần ra giặt giũ cẩn thận. Rồi nó rửa mặt và chùi sạch máu trên những vết thương. Lư Khả lững thững đi theo, y ngắm nhìn thân thể ốm o, còm cõi của thằng bé, chậm rãi hỏi:

“Mày là con trai Tiểu Lý, đúng không?”

Tiểu Bá Thỉ quay phắt lại, trợn mắt nhìn Lư Khả. Nó biết ông ta là chủ tịch Lư Khả, nhưng nó vẫn không sợ hãi. Cặp mắt nó hừng hực lửa, tưởng như nó sắp xông vào vật Lư Khả xuống nước. Lư Khả bật cười:

“Mày đúng là con trai của Tiểu Lý. Mày ngay thẳng như Tiểu Lý và can đảm như bố mày.”

Tiểu Bá Thỉ nghe Lư Khả nói thì thôi trợn mắt mà há mồm ra. Cả Phong Thổ này, trừ mẹ nó, ai cũng bảo nó là con hoang. Tiểu Bá Thỉ ngần ngừ một lúc rồi thận trọng tiến lại gần Lư Khả.

“Cháu có bố thật à? Cháu không phải là con hoang sao?”

Lư Khả cười xòa, móc túi tìm cho Thỉ viên kẹo bạc hà.

“Tao biết thằng bố mày, con ạ. Mày lì lợm giống bố đấy. Bé tí mà dám giết thằng lớn hơn hai tuổi.”

Tiểu Bá Thỉ vui sướng đưa viên kẹo lên mũi hít hà, thân thiện trả lời:

“Lúc đầu thì khó. Nó vùng vẫy ghê lắm, thở òng ọc dưới nước như con trâu, nhưng được một lúc người nó mềm đi. Giết người cũng chẳng có gì là ghê gớm.”

Chủ tịch Lư Khả sờ tay lên mấy cái xương sườn của Thỉ, ôn tồn bảo:

“Mày qua bên nhà tao, lấy thịt mang về cho Tiểu Lý.”

Lần đấy, Tiểu Bá Thỉ nhận được năm cân thịt bò của chủ tịch. Nó hớn hở còng lưng vác cả bao thịt, xiêu vẹo chạy về nhà, gọi mẹ rối rít. Tiểu Lý hỏi ra nguồn cơn thì ôm bao thịt khóc rống lên:

“Đội ơn chủ tịch. Lư chủ tịch ơi. Thằng Tiểu Bá Thỉ ngỗ ngịch lắm đấy.”

Tiểu Bá Thỉ khoái chí nói:

“Chủ tịch khen con giống bố. Ngày mai con sẽ giết Tống Tăng Hoàn.”

Tiểu Lý bỏ rơi bao thịt, túm lấy tóc thằng con.

“Mày điên à? Mày không được giết chết cháu trai của chủ tịch. Từ ngày mai, nếu gặp Tống Tăng Hoàn thì tránh xa nó ra.”

Thỉ chỉ ậm ừ cho mẹ nó bỏ tay ra, trong lòng nó đã thay đổi nhiều lắm. Nó không còn là thằng bé của ngày hôm qua. Sau buổi chiều bên ao nước, Thỉ hiểu ra rằng, nếu nó giết chết kẻ thù thì nó không còn kẻ thù nữa. Bây giờ Thỉ đi trên con đường của Thỉ, nếu Hoàn cản đường thì nó sẽ bị Thỉ giết chết.

May cho Tống Tăng Hoàn. Một tuần sau đấy, Lư Khả bố trí cho mẹ con Tiểu Bá Thỉ theo quân đội dời về sống ở Nậm Tì.

Cho đến năm mười tám tuổi, Thỉ vào quân đội, mới gặp lại Tống Tăng Hoàn. Khi đấy Thỉ là lính trơn, còn Hoàn đã là cấp chỉ huy. Nhưng Thỉ giết người không gớm tay, đàn áp tàn khốc mọi cuộc bạo loạn của dân Làng Hạ nên được Lư Khả đắc dụng. Thỉ lại ham việc, thức đêm thức hôm, tuần tra khắp các ngả đường, đưa lực lượng công an và lính biên phòng vào trật tự quy cũ. Tống Chính Thao từ chỗ rất căm ghét Thỉ cũng phải bỏ qua chuyện trẻ con trước đây mà xem Thỉ như cánh tay phải. Chỉ sau bảy năm, Tiểu Bá Thỉ trở thành trưởng ban hình sự Phong Thổ, làm thủ trưởng của Tống Tăng Hoàn. Thỉ bắt Hoàn phải gọi mình là anh.

Qua khỏi hồ nuôi cá là phủ chủ tịch. Lư Khả xây dinh thự xa hoa giữa rừng tùng xanh ngát, như bản sao thu nhỏ của Cố Cung. Toàn bộ phẩm vật trong cung, từ bộ bàn ghế bọc gấm đỏ đến tấm trướng phủ, đều là những thứ mắc tiền được gửi từ đại lục sang. Lư Khả dành hẳn hai phần ba tòa nhà cho gia đình vợ chồng Tống Chính Thao. Thuở mới sang Phong Thổ, từ một anh gác cổng được thành con rể của chủ tịch, Tống Chính Thao không thấy phiền hà gì cảnh ăn nhờ ở đậu. Được ở trong dinh thự nguy nga, sống như vua chúa, hắn thấy sung sướng lắm. Khi có quyền hành trong tay, Thao bắt đầu nghĩ đến chuyện tạo dựng cơ ngơi riêng, nhưng Lư Tố Nga luôn viện cớ ở lại Cố Cung chăm sóc cha già. Thao tuy là kẻ hét ra lửa trong đặc khu nhưng rất nể nang vợ. Dù hắn có thê thiếp, lang chạ chỗ nào thì cũng là chuyện lén lút qua đường. Về đến nhà, Tống Chính Thao luôn là người chồng tận tụy, người cha mẫu mực. Mãi đến khi con gái cưng của hắn, Tống Yên Yên, bị giết chết trong phòng ngủ phía sau rừng tùng, Thao mới nhân chuyện đau khổ đấy bỏ ra bên ngoài. Tòa nhà hiện đại quét vôi trắng trên đồi Mông mới xây xong là của khu trưởng công an Tống Chính Thao.

Gần một năm nay, Lư Khả ở một mình trong dinh thự rộng bao la.

Đám lính tuần tra phủ chủ tịch Lư Khả thấy bóng Thỉ từ bên hồ sen sấn sổ đi tới thì đã vội vã cất cao giọng chào thưa. Tiểu Bá Thỉ chỉ đưa mắt gườm gườm nhìn qua chứ không thèm đáp trả. Trong bọn lính gác này có cả những đứa khi xưa từng ném đá, xua đuổi Tiểu Bá Thỉ. Lẽ ra Thỉ giết sạch bọn người gây thù oán với hắn, nhưng rồi Thỉ chỉ dẫm chân lên đầu chúng mà đi.

Chủ tịch Lư Khả đang ngồi trong thư phòng phía tây, từ đấy nhìn ra vườn hoa mơ trắng. Xa xa, đỉnh Bạch Mộc Lương Tử hiện lên giữa dãy Kỳ Quan San chập chùng mây trắng. Năm nay Lư Khả sáu mươi tám tuổi, dáng vóc nhanh nhẹn lực lưỡng của thời thanh niên vẫn còn nhiều dấu vết, nhưng râu tóc thì bạc trắng cả. Còn hai năm nữa y về hưu trong danh dự. Lư Khả là chủ tịch đặc khu có thâm niên cao nhất và thành công nhất trong bốn đặc khu của người Trung Hoa ở Nam Qua. Nhưng bao nhiêu bằng khen, bao nhiêu huân chương lao động không làm y hoan hỉ. Lư Khả đã bỏ cả cuộc đời theo đuổi giấc mơ nam tiến của cụ cố Lư Hán, đến bây giờ y vẫn bị giam cầm trong vùng lam sơn chướng khí Phong Thổ. Đôi lúc, nhìn lên đỉnh Bạch Mộc Lương Tử y tự hỏi, những điều cụ cố kể đi kể lại, có bao nhiêu phần sự thật.

“Mùa này hoa trà lại nở đỏ trên triền núi”, Lư Khả mơ màng nghĩ.

Tiểu Bá Thỉ vượt qua mấy bậc thang bằng đá trắng mới lên được thư phòng. Lư Khả đang ngồi trên sập gấm uống trà buổi sáng, thấy Tiểu Bá Thỉ đột ngột xuất hiện, Lư Khả không ngạc nhiên gì. Trừ đám người nhà như Tống Chính Thao, Tống Tăng Hoàn ra, Thỉ là nhân viên duy nhất được phép tự tiện ra vào thư phòng của chủ tịch. Trong tuần, Lư Khả chỉ tiếp khách ngoài nhà ủy ban, theo đúng giờ giấc quy định. Hôm nay là ngày thứ hai.

Lư Khả tự tay pha chè sen cho Thỉ.

“Mứt mơ chị Nga mới làm đấy.”

Cả Phong Thổ này chỉ có hai người uống chè sen với mứt mơ. Chẳng ai hiểu vì sao mà Tiểu Bá Thỉ có sở thích giống như chủ tịch.

Lư Khả nhấp ngụm trà chua ngọt, thân mật hỏi:

“Công việc bên đồn công an ra sao?”

Tiểu Bá Thỉ cho hai thìa mứt vào chung trà, khấy lanh canh.

“Vụ ám sát Tống khu trưởng chưa tìm ra manh mối thì hai buổi sáng sau đấy lại xảy ra án mạng. Chiều hôm qua, bọn thằng Hà Hãn Mưu báo tin, chúng nó đã đặt mìn cho nổ tung đường vào Khe Đá, hy vọng phá nát hang ổ bọn phản loạn.”

Chung trà trong tay Lư Khả chao ngang. Y lắp bắp hỏi:

“Cái gì? Mày bảo cái gì? Bọn bây… bọn chúng mày dám đặt mìn phá Khe Đá?”

Tiểu Bá Thỉ ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tái mét, kinh hãi của Lư Khả. Hắn không hiểu vì sao chủ tịch lại hoảng hốt như vậy. Mỗi ngày mìn đều nổ khắp công trường khai thác đá và muối mỏ, nào có ai than phiền gì.

“Đấy là lệnh của Tống Chính Thao. Hắn đòi phá nát Khe Đá.”

Phải mất vài giây Lư Khả mới tiếp thu được cái tin “phá nát Khe Đá”, nhưng y vẫn không dấu được sự hoảng hốt. Bàn tay Lư Khả đặt cạnh tách trà vẫn còn run rẩy.

“Thằng khốn khiếp Tống Chính Thao. Phen này tao phải giết nó. Tại sao nó dám đặt mìn khu vực cấm?”

“Vì những dấu vết của bọn giết người đều dẫn ra hướng Khe Đá.”

“Thế bọn mày đã vào đến Khe Đá chưa?”

Tiểu Bá Thỉ ngượng ngùng lắc đầu:

“Sự thật là bọn Hà Hãn Mưu chỉ đến bãi Đá Khèn. Chúng nó không đủ lực lượng tiến vào rừng Quỷ Mộc Tiên, mà cũng chẳng đứa nào biết Khe Đá ở đâu.”

Lư Khả rùng mình rồi im lặng. Trong lòng y cuồn cuộn những cơn sóng dữ, lời báo mộng của Yên Yên, lời cảnh cáo của cụ cố sắp trở thành hiện thực khủng khiếp. Kẻ thù truyền kiếp của họ Lư từ ngoài Khe Đá đã vào đến tận đây. Bọn chúng muốn gì?

“Mày đưa lính về bảo vệ Làng Thượng cho tao.”

“Cháu cũng đã gọi bọn Hà Hãn Mưu rút một nửa quân số về bảo vệ Làng Thượng. Nhưng hiện giờ, quân đội và công an thiếu người trầm trọng. Lính biên phòng chỉ còn một lực lượng rất mỏng.”

“Tao điện về bên kia, xin hỗ trợ người gấp. Nhưng cũng phải mất một tháng mới có kết quả. Trước mắt, mày đưa toàn bộ nhân viên bảo vệ của công nông trường về đây, cấp súng cho bọn chúng.”

Thỉ lắc đầu:

“Bọn nhập cư mới ở các công trường rất manh động. Không thể rút quân các nơi đấy được.”

“Nhưng tình hình có vẻ không yên. Mày nên đưa quân về bảo vệ Làng Thượng.”

Thỉ ngạc nhiên hỏi:

“Bác nghĩ, có lực lượng phản động ngoài Khe Đá thật à?”

“Tao không biết, nhưng tao sống cả đời ở đây, chưa bao giờ có cảm giác nguy hiểm như lúc này.”

Lư Khả uống ực hai ngụm trà, tỏ vẻ bị kích động. Tiểu Bá Thỉ muốn lắc đầu nhưng không dám, hắn đành ậm ừ cho qua chuyện. Hai vụ án mạng vừa rồi tuy ghê rợn thật nhưng đâu đến nỗi hắn phải huy động toàn bộ lực lượng đối phó. Vài tên phiến loạn muốn gây không khí bất ổn trong khu vực, chỉ cần bắn chết chúng là yên ổn trở lại. Suy nghĩ của Lư Khả dạo này có vẻ gì đấy không bình thường. Cả nhà này đều không bình thường. Tiểu Bá Thỉ nghĩ đến đấy thì thấy bực mình hơn, vụ bắt người ở Làng Hạ giao cho Tống Tăng Hoàn dường như chưa có kết quả gì. Nhân viên của Tống Tăng Hoàn mất trọn ba ngày cũng chưa tìm ra thằng người yêu của con bé bị giết. Ở Làng Hạ đâu có bao nhiêu đứa tên Thạc, sao bọn vô dụng tìm mãi không ra.

Lư Khả đột ngột lên tiếng, xua tan bầu không khí căng thẳng:

“Tiểu Bá Thỉ uống trà đi. Nguội mất rồi. Mày đã điều tra ra vụ thằng Tống Chính Thao trồng thuốc phiện chưa?”

Tiểu Bá Thỉ trả lời gượng gạo:

“Nó trồng thuốc phiện trên thảo nguyên Mường Tòi. Một cánh đồng ước lượng khoảng mười héc ta. Khắp Mường Tòi có khoảng năm đến sáu cánh đồng, đều có bảo vệ mang súng canh giữ. Mỗi nông trại có máng dẫn nước từ nguồn về cho hệ thống tưới tiêu tự động, hiện đại. Bọn công nhân có xe đưa rước mỗi ngày từ Làng Hạ sang. Các công đoạn thu hoạch, lấy thuốc sống, nấu thuốc đều do công nhân Làng Hạ thực hiện.”

Lư Khả trầm ngâm:

“Chỉ có dân Làng Hạ mới dễ sai khiến như vậy. Bọn Làng Thượng xuống đấy là đánh nhau, cướp thuốc, chém giết.”

“Vâng, bọn trẻ trâu ở đây rất khó bảo, lại toàn là con nghiện.”

“Mày nghĩ, cha con thằng Thao tiêu thụ thuốc thô ở đâu?”

“Chúng nó tiêu thụ ngay trong lầu Liễu Liên. Nhưng khu vực này bọn cháu không xâm nhập được. Thằng Tống Tăng Hoàn bảo vệ rất kỹ.”

“Mày tiếp tục theo dõi cha con nó cho tao. Còn chuyện dọn đường vào hang Khèo Khan thế nào?”

Tiểu Bá Thỉ hớp ực ngụm trà, hắn nhăn nhó:

“Mấy ngày nay cháu vẫn bận điều tra các vụ vượt biên và án mạng.”

Lư Khả cười to:

“Làng này lúc nào chẳng có đứa muốn trốn đi, lúc nào chẳng có án mạng. Có làm quần quật cả ngày lẫn đêm như mày, cũng không hết việc được. Từ đây đến khi về hưu tao phải lôi cổ thằng Thao xuống, cho mày lên thế chỗ.”

Tiểu Bá Thỉ nghe chuyện thay thế Tống Chính Thao thì thấy lo hơn là mừng. Nhưng tiếng cười thoải mái của chủ tịch làm Thỉ thấy đỡ khó chịu. Dù sao Lư Khả cũng là người luôn nhìn thấy sự cố gắng, công lao khó nhọc của hắn. Thỉ vốn vụng về, hắn không biết cách giấu đi cảm xúc, nên tuôn ra một tràng:

“Cháu đã cho bắt người về hỏi cung. Đấy là khu vực vách đá rất hiểm trở. Thoạt đầu, không ai biết đến hang Khèo Khan vì người làng đều gọi là hang Quạ. Hang chỉ có một đường vào duy nhất là một khe núi rất hẹp trên đỉnh núi phụ của Bạch Mộc Lương Tử. Buổi sáng, quạ từ khe núi bay ra từng đàn rất đông. Có đến hàng triệu con. Căn cứ vào số lượng quạ, người làng đoán rằng hang Quạ bên dưới rất rộng và sâu.”

Lư Khả nghe đến đấy liền sáng mắt lên:

“Một cái hang lớn như thế, chẳng lẽ phía bên dưới không có chỗ thông nào?”

“Người già trong Làng Hạ bảo rằng, nếu theo đúng quy luật tự nhiên thì bên dưới cũng phải có lối ra vào. Có thể theo thời gian lối đi đấy đã bị đá đổ lấp mất.”

Lư Khả ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Những điều Tiểu Bá Thỉ kể thật trùng khớp với lời cụ cố Lư Hán. Nhất định trên sườn núi, nơi cụ cố đánh dấu, phải có lối thông vào hang Quạ. Có thể lối thông này năm xưa đã bị cụ cố dùng mìn phá sập. Bây giờ chỉ có Yên Yên biết vị trí cửa hang nằm ở đâu. Lư Khả hỏi:

“Đã có ai lên đến khe núi thông vào hang Quạ chưa?”

“Trong Làng Hạ có một nhóm thanh niên biết rõ khu vực này. Cháu có tra khảo bọn chúng, nhưng chúng đều bảo, khe núi rất hẹp. Chỉ có quạ bay ra bay vào, người không thể chui lọt.”

Lư Khả gật gù:

“Nếu bọn chúng biết khu vực phía trên thì vùng triền núi cũng phải thông thạo. Mày đưa mấy thằng đấy qua ủy ban cho tao hỏi chuyện.”

Tiểu Bá Thỉ lúng túng đáp:

“Sao bác không bảo trước? Cháu đã đưa xác bọn chúng sang bệnh viện Trung Ương rồi.”

Lư Khả vỗ bàn, trợn mắt quát:

“Thật lá quá đáng. Cứ đứa nào vào đồn của mày là phải sang nhà xác bệnh viện Trung Ương hay sao? Mày bị nghiện giết chóc đấy hả? Này, giết người vừa đủ số lượng của thằng Thao thôi. Giết nhiều quá, dân chúng nổi loạn thì tao với mày chẳng còn đất sống. Phải có lòng nhân ái, đức độ thì mới cai trị được bá tánh.”

Tiểu Bá Thỉ nghe quở mắng thì không bực tức lắm, nhưng nghe chuyện đạo đức thì hắn thấy khó chịu như ăn phải bã chó.

Lư Khả nhìn nét mặt hậm hực không giấu được của Tiểu Bá Thỉ, đổi giọng thân tình, dặn dò:

“Tao nói thế là muốn giữ phúc đức cho mẹ con mày thôi. Mày báo cho thằng Thao biết, ngày mai thứ Ba, mày phải hộ tống tao và chị Tố Nga đi lên núi cúng đầy năm cho con bé. Chuyện này làm tao khổ tâm mãi, con bé chết oan ức quá. Nhưng vì đây là việc đau buồn trong gia đình nên bọn mày phải giữ mồm giữ miệng, không nói lung tung ra bên ngoài. Nhớ chưa?”

Tiểu Bá Thỉ nhăn nhó, chỉ muốn đạp đổ bàn trà rồi bỏ về. Tình hình bất ổn trong đặc khu đang lấy trọn của hắn thời gian, bỗng nhiên hắn phải mất đi một buổi viếng mộ. Từ đây lên triền núi Bạch Mộc Lương Tử khoảng ba mươi cây số đường đất. Khoảng cách ngần ấy, chạy xe đi về, chỉ khoảng độ hơn hai giờ. Nhưng Tiểu Bá Thỉ không biết, đường vào mộ có lối cho ô tô không. Hắn chửi thầm: “Bọn nhà này điên thế. Bao nhiêu chỗ quanh đây, không chôn, đem lên tận Bạch Mộc Lương Tử chôn làm gì.”

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét