(Tác giả giữ bản quyền. Xin đừng trích dịch
hay sao chép lại.)
*
Tống Chính Thao ngồi thừ người trước bàn giấy.
Bản danh sách khai tử do hắn viết tay ngày hôm qua, gồm hai mươi mạng người, mới
được kẹp vào tập hồ sơ mật. Thao có thói quen tự viết tay tất cả giấy tờ quan
trọng, tự niêm phong, tự lưu trữ. Hai mươi mạng người tươi rói này sẽ được kín
đáo đưa về lại Hoa Lục. Để làm gì, hắn không được phép hỏi, hắn chỉ có nhiệm vụ
phải cung cấp.
“Tiên sư bọn ăn xác người.”
“Tiên sư chính phủ Hồ Lô.”
“Tiên sư cái thế giới tanh tưởi này.”
“Tiên sư đặc khu Phong Thổ.” “
“Tiên sư chúng mày. Chúng mày giết chết con
gái Tống Chính Thao rồi tính giết luôn Tống Chính Thao.”
Thao lầm bầm chửi thầm, càng chửi đầu càng
nhức như búa bổ. Hơn ba mươi năm nay, một phần ba thế kỷ này, hắn toàn phải chửi
thầm. Bây giờ cũng thế, giá mà được gào lên, được mang súng về Hoa Lục bắn vỡ mặt bọn đầu sỏ Hồ Lô. Tống Chính Thao rùng mình, có khi bọn đầu sỏ Hồ Lô đang
muốn trừ khử hắn. “Có thể nào bọn chúng biết được âm mưu của Tống Chính Thao?
Không, âm mưu này chỉ có Thao biết.”
“Tiên sư bọn mưu sát.”
Hôm qua, chiếc xe jeep của Tống Chính Thao
cán trúng bẫy chông, suýt nữa lao xuống vực. Hắn thoát chết trong đường tơ kẽ
tóc, chỉ bị gãy tay trái, dập đầu gối. Tài xế bị cành cây xóc qua cổ, đổ gục
trên tay lái. Giá như hắn chết ngay thì đỡ, đằng này máu cứ chảy ra từ chỗ bị
cành cây xuyên qua kêu lên những tiếng ùng ục. Người hắn thỉnh thoảng lại giật
nảy lên. Tống Chính Thao bị nhốt trên xe cùng với cái xác dở sống dở chết suốt
hai giờ đồng hồ. Khi công an kéo được Thao ra khỏi chiếc xe, hai chân hắn đã
nhão ra như hai bó cải thối, cả người bốc mùi xú uế. Hầu như ngày nào Tống
Chính Thao cũng phải dối diện với những chuyện chết chóc trong đặc khu, nhưng
cái chết rùng rợn ngay bên cạnh, suýt kéo hắn theo, làm hắn mất hết hồn vía.
Trưởng ban hình sự Tiểu Bá Thỉ phóng xe hớt
hải đến hiện trường, vừa lúc đội y tế đưa Thao lên xe cấp cứu. Thao nằm trên
cán, chỉ tay vào mặt Thỉ, thều thào: “Mày cày nát Làng Hạ với Làng Thượng, tìm
ngay thủ phạm cho tao.”
Gọi là làng chứ có đến ba triệu nhân khẩu,
hơn bảy trăm ngàn hộ gia đình. Suốt cả đêm, Thỉ điều động toàn bộ lực lượng
công an, cho lùng sục khắp nơi, mở chiến dịch bắt bớ đại trà. Từ những năm sau
này, khi làn sóng người nhập cư ồ ạt tràn vào Phong Thổ, Thỉ luôn lo sợ rằng, lực
lượng công an dưới quyền hắn quá mỏng. Bọn nông dân nghèo đói, du thủ du thực từ
Hoa Lục kéo sang, lập thành từng nhóm riêng biệt, nuôi dưỡng mầm mống manh động.
Quả bom bạo lực chỉ có dịp là bùng nổ. Chính sách đàn áp tàn bạo của Tống Chính
Thao cho đến ngày hôm qua, vẫn duy trì được một cách tương đối tập quán kỷ luật
và sự yên ổn trong đặc khu. Nhưng đến ngày hôm nay, Thao cũng suýt mất mạng.
Ba trăm công an và dân quân được lệnh đốt
đuốc rà soát khắp đoạn đường rừng dài hai mươi km từ Mường Tòi về đến Làng Thượng
và các khu vực lân cận. Nhưng ngoài mười tám bộ chông cắm trên đường, công an
Phong Thổ không tìm ra được dấu vết nào khác. Thủ phạm như biến vào cõi âm ty.
Suốt cả đêm, đích thân Thỉ ra tay tra khảo
ba mươi thanh niên trai tráng diện tình nghi. Luật của Tống Chính Thao rất
nghiêm ngặt. Bộ phận công an của Thỉ được phép dùng mọi hình thức để tra tấn phạm
nhân, kể cả gây tử vong, nhưng không được phép làm tổn thương não bộ và nội tạng
của phạm nhân. Xác chết sau đấy phải được đưa ngay sang bệnh viện trung ương,
giám định pháp y.
Sáng sớm, Thao gọi điện cho Thỉ, nghe tin
công an chưa tìm ra manh mối, Thao liền gượng dậy. Các bác sĩ người Hoa trong
nhà thương thấy Thao lầm lì đòi đưa ra xe thì khiếp vía, không ai dám nghĩ đến
chuyện ngăn cản. Cánh tay trái bó bột treo lủng lẳng, xương hàm đắp thuốc bắc,
mặt mũi bầm tím, Thao xuất hiện trụ sở ủy ban như một hung thần. Cả đồn công an
sau một đêm nằm trong tình trạng báo động khẩn cấp, giờ lại sôi lên sùng sục
như trong nồi súp de.
Gió đưa hơi lạnh tràn qua cánh cửa sổ để mở,
thổi vào phòng làm việc làn hơi mù ẩm. Mùa xuân Phong Thổ khí hậu rét mướt thật
là độc địa. Tống Chính Thao khó nhọc cất tiếng ho khan, hai cô thư ký hoảng hốt
đứng bật dậy. Một cô đóng cửa sổ, một cô châm bình trà nóng rón rén mang đến
cho thủ trưởng. Thao vừa nhăn nhó uống trà vừa xem lại những tấm hình chụp tối
hôm qua. Chiếc xe jeep nằm vắt ngang gốc cây cổ thụ. Bên dưới kia là vực thẳm
sâu hun hút. Thao rùng mình, “nếu không có cái gốc cây này thì mình toi mạng. Lần
sau, không được chạy xe lúc trời xẩm tối nữa.”
Một lô chông tre vót nhọn đóng sâu xuống kẽ
đá cũng được chụp hình tỉ mỉ. Mỗi đoạn tre lớn bằng một ngón tay cái, dài khoảng
hơn gang tay. Bốn đoạn tre được buộc chéo lại thành một bộ chông. Hai bộ găm
vào bánh xe trước của Tống Chính Thao. Mười tám bộ khác được đội công an tìm ra
trên đoạn đường hai mươi mét quanh khu vực tai nạn. Loại chông dân gian thô sơ,
ai cũng có thể làm, nhưng ở đây chúng được chế biến một cách tài tình. Từ cách
buộc chằng vào nhau, đến kiểu neo cứng vào đá, khiến những cây chông trở nên
hung hãn lạ thường. Thao lặng người, nghĩ đến kẻ thù xưa. Tre rừng mà đủ sức
đâm thủng lốp xe Jeep, chỉ có vài kẻ ở Phong Thổ làm được. Nhưng bọn kháng chiến
quân này đã bị Thao giết chết từ mười lăm năm trước.
“Ai muốn giết hắn? Phải biết được loại
chông này của người dân tộc nào, từ đấy sẽ truy ra thủ phạm.”
“Nhưng sao chúng biết được giờ giấc đi lại
của mình?” Thao lẩm bẩm rồi nhắm mắt lại. hắn nghĩ đến một người. Hình như, trước
khi lên xe, tài xế của Thao có nhận được một cú điện thoại.
Cánh cửa chính đột nhiên bật mở. Gió lùa
vào thổi mấy tờ giấy trên bàn làm việc bay táo tác. Tiểu Bá Thỉ xộc vào phòng,
khuôn mặt râu ria tua tủa đầy vẻ hốt hoảng:
“Thủ trưởng, có án mạng ở Làng Thượng.”
Thao chậm rãi cười:
“Thỉ đấy hả, em. Ai chết?”
“Một con bé nhân viên tạp vụ.” Giọng Thỉ gấp
rút.
Tống Chính Thao chửi thầm trong bụng: “Mẹ
mày. Đồ chó con hoang.” Nhưng ngoài miệng hắn vẫn bật ra những lời vui vẻ:
“ Thế à? Ghê nhỉ? Cứ như là thằng em chưa
thấy xác đàn bà bao giờ.”
Tiểu Bá Thỉ năm nay chưa đến ba mươi tuổi,
là tay giết người khét tiếng của đồn công an Phong Thổ. Những người do hắn đích
thân bắt giam và tra khảo đều không sống qua hai đêm. Tiểu Bá Thỉ là một con vật
sanh ra để làm việc và để giết người, một đêm thức trắng không làm hắn mệt mỏi
bao giờ. Nhưng thái độ hốt hoảng bất thường của hắn sáng nay cứ như diễn viên
hài đóng nhầm vai ác, hay diễn viên ác đóng nhầm vai hài, nó làm Tống Chính Thao bực tức.
“Nhưng con này bị giết dã man quá, thủ trưởng.”
Thỉ lại bồi thêm.
“Lại còn dã man. Giết kiểu gì mà không dã
man?”
“Nó bị hiếp dâm.”
Tống Chính Thao muốn vơ tách trà uống dở
ném thẳng về phía Tiểu Bá Thỉ. “Bọn mày hiếp cả chục con trong đồn rồi mà còn kể
với tao chuyện đấy hả? Bọn vô tích sự chạy rông cả đêm chẳng được việc gì.” Giá
thay tách trà thành quả lựu đạn thì hay hơn nữa. Thao sẽ ném quả lựu đạn vào giữa
mặt thằng con hoang cho cái bản mặt lợn rừng đấy nát ra thành trăm mảnh. Bàn
tay phải để cạnh tách trà run rẩy vì giận dữ, sau vụ tai nạn hôm qua, Thao thấy
mình rất khó kiềm chế. Đầu gối và quai hàm của hắn đang đau ê ẩm và co giật từng
cơn. Lượng thuốc giảm đau làm hắn đờ đẫn và mệt mỏi. Thao ôm quai hàm khẽ khàng
nói:
“Này thằng em, ngồi đây uống với anh chung
trà cho ấm bụng. Con bé đấy để cho bọn lính tráng mang đi chôn.”
Thỉ nhìn Thao phân vân, hắn không sao nắm bắt
được vấn đề. Vụ án mạng chiều hôm qua dường như không làm Thao thay đổi. Hình ảnh
gã đàn ông mềm nhũn, vãi cả ra quần, gào la trên cáng cứu thương chỉ là phút chốc
thoáng qua. Sáng hôm nay Thao đã là con người khác, một kẻ nắm giữ uy quyền, biết
kiềm chế và giấu kín suy nghĩ. Thỉ tuy là loại hung tợn cục súc, nhưng hắn cũng
có linh cảm bất an. Những lúc Thao ngọt ngào là những lúc Thao nguy hiểm nhất.
Thỉ sợ hãi lùi dần ra cửa, cố nói thật rành mạch:
“Em chờ thủ trưởng đi với em xuống hiện trường.”
Khi ấy, Thao hiểu ra, vụ án mạng này có điều
gì đấy rất bất thường.
*
Tiểu Bá Thỉ lái xe đưa Tống Chính Thao đến
hiện trường. Mặt trước khu chuồng trại chăn nuôi của hợp tác xã Xẩm Tiền đã bị
giăng dây cách ly. Năm nhân viên áo xanh dưới quyền Tống Tăng Hoàn đang chật vật
tìm cách giải tán đám đông hiếu kỳ và gia đình nạn nhân. Một người đàn bà tuổi
tứ tuần, phấn son lem luốc đang bò rạp dưới đất gào khóc, thấy xe của Tống
Chính Thao trờ đến, bà ta liền nhổm dậy băng qua đường la lớn:
“Tống khu trưởng. Ông để chúng giết con tôi
rồi.”
Hai công an xốc nách người đàn bà lôi ngược
về lại lề đường, mặc cho ba ta vùng vẫy gào khóc lớn tiếng.
Thao nhận ra Vương Hòa Hòa, bà giám đốc hệ
thống “Khách sạn Đằng Xung”. Gia đình bà ta từ Hoa Lục, tình nguyện hỗ trợ chủ
trương di dân đời đất của nhà nước sang Phong Thổ phát triển kinh tế. Họ xây dựng
một hệ thống khách sạn và khu an dưỡng trên núi cho khách du lịch từ Trung Hoa
sang. Chính sách phát triển kinh tế của họ nằm ngoài sự kiểm soát của ủy ban nhân dân đặc khu Phong Thổ, nên họ chẳng coi Tống Chính Thao ra gì. Hai lần
Thao đến khu an dưỡng Đằng Xung kiểm tra tình hình cống xả nước thải, hai lần
Thao bị bọn bảo vệ bắt ngồi chờ ngoài cổng chào. Một tên bảo vệ còn hỗn xược
nói thẳng vào mặt Tống Chính Thao:
“Mày về đi. Đây là đất Đằng Xung.”
Cho đến bây giờ Thao cũng chưa quên được
câu nói đấy. Nó cứ vang lên bên tai hắn như lời nhục mạ. Đôi lúc Thao buột miệng,
lẩm bẩm một mình: “Đây là đất Đằng Xung.”
Tống Chính Thao ngồi trong xe, lạnh lùng
nhìn ra. Hắn hỏi Thỉ:
“Sao chú không bảo với anh, đấy là con nhà
Đằng Xung?”
Thỉ lo sợ lắc đầu:
“Bọn công an cũng chỉ mới xác nhận, con bé
là nhân viên của Đằng Xung, nhờ vào phù hiệu công ty đeo trên áo. Không ngờ lại
là con gái của Đằng Xung. Thật là phiền toái quá.”
“Nó vào khu chuồng trại chăn nuôi làm gì nhỉ?”
“Nhân chứng cuối cùng nhìn thấy nó là nhân
viên cây xăng Toàn Chân, cách đây 500 m. Con bé vào đấy đổ xăng. Chiếc xe
mercedes vẫn còn đậu ở chỗ Toàn Chân.”
Thao dịch chuyển đầu gối, nhăn nhó bảo:
“Thằng em đỡ hộ anh ra xe.”
Khi Thao ra khỏi xe, tiếng la ó của đám
đông vang lên giận dữ. Có khoảng mười người của công ty Đằng Xung đang hung
hăng tìm cách chen qua đội bảo vệ để xông đến xe của Tống Chính Thao. Họ ăn mặc
tươm tất khác hẳn bọn người trong làng. Có kẻ còn la lớn, giọng rất hỗn xược:
“Tống Chính Thao, mày phải chịu trách nhiệm
vụ này.”
“Tống Chính Thao, mày phải đền mạng cho bọn
tao.”
Thao nói thầm vừa đủ cho Thỉ nghe:
“Bọn quý tộc người Hoa đấy. Oai nhỉ?”
Thỉ nghe vậy, liền hiểu ý. Hắn rút súng
trong thắt lưng ra bắn luôn hai phát lên trời. Đoành. Đoành. Phát thứ ba, hắn
nhắm vào đám người Đằng Xung. Đạn cày một lỗ cách chân giám đốc Vương Hòa Hòa
non một tấc, đất đá văng tung tóe.
“Giải tán!” Thỉ hét to rồi bước tới hai bước,
chĩa súng về phía bà giám đốc Đằng Xung. Nòng súng của hắn nhằm ngay ngực người
đàn bà quyền thế. Khuôn mặt hắn đen đúa nguy hiểm như con lợn lòi bị chặn đường.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Thỉ, máu sát nhân bắt đầu trào lên hừng hực. Thao biết
rõ, lúc này chỉ cần một tiếng ho khan của Thao là nòng súng của Thỉ sẽ khạc lửa.
Tiểu Bá Thỉ bắn người không bao giờ run tay.
Đám nhân viên của Ban hình sự cũng đồng loạt
lùi lại ngang hàng với Thỉ. Năm công an áo xanh lên đạn rôm rốp chĩa súng vào
đám đông.
“Giải tán!”
“Giải tán!”
Bà giám đốc Đằng Xung khuôn mặt xanh lét,
té quỵ vào vòng tay của người đàn ông bên cạnh. Tống Chính Thao nhận ra khuôn mặt
trắng trẻo của luật sư Chung Gia Sâm. Tên này từng làm việc cho Lư Khả, bây giờ
lại sang trợ giúp cho nhà họ Vương.
Đám đông phía sau Chung Gia Sâm sợ hãi co cụm
lại rồi im bặt.
Tống Chính Thao cười gằn: “Đây là đất Phong
Thổ.” Hắn chống nạng khập khễnh đi về phía có giăng dây nilon đỏ.
*
Phó ban hình sự Tống Tăng Hoàn cũng có mặt ở
hiện trường. Thao nhìn bộ mặt của thằng con trai và bọn nhân viên thân tín thì
biết có chuyện không hay. Bốn nhân viên công an đứng vây quanh tấm bạt màu xanh
đều mang bộ mặt rất căng thẳng. Họ thấy Thỉ dìu Thao khập khiễng đi đến, liền
kính cẩn cúi đầu chào. Không ai mở miệng nói câu nào. Tống Chính Thao vốn ghét
những kẻ nói nhiều.
Quanh tấm bạt vương vải những mảnh áo quần
phụ nữ. Chúng bị xé nát và loang lổ máu. Cả những tấm lá chuối xung quanh cũng
vằn vện đỏ. Ruồi nhặng bay vo ve như rải trấu. Thao lặng lẽ quan sát hiện trường,
câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu gã: “Một người đàn ông sức mạnh như thế
nào mới xé nhỏ được bộ quần áo mới của phụ nữ?” Áo khoác nỉ, quần jean… những
thứ vải chắc bền.
Thao quay lại nói với Thỉ:
“Tại sao phải xé nát áo quần như thế? Hiếp
dâm hay trả thù?”
Thỉ lắc đầu nghiêm trọng:
“Thứ gì cũng nát bét, chẳng riêng gì quần
áo.”
Tiểu Bá Thỉ chỉ tay vào tấm bạt, hất cằm ra
hiệu cho Tống Tăng Hoàn.
Khi Tống Tăng Hoàn bịt mũi kéo tấm bạt trên
thân thể nạn nhân ra, Tống Chính Thao cố nén tiếng kêu khủng khiếp, nhưng hắn vẫn
phải thối lui ra sau một bước. Tiểu Bá Thỉ đang đứng phía sau Tống Chính Thao,
cũng bị xô vào thân chuối. Thỉ quay mặt đi, hắn không muốn thấy thêm một lần nữa,
cái xác như một đống thịt bầy nhầy. Đứa con gái nằm dạng chân trên đất, trừ
khuôn mặt lộ vẻ đau đớn tột cùng ra, gần như chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn. Tiểu
Bá Thỉ là tay giết người khét tiếng của đồn công an, nhưng hắn chỉ tra tấn và
giết người chứ không hủy hoại thân thể. Đối với hắn, chết là hết. Sau cái chết,
con người chẳng còn là con người nữa, không còn cả nghĩa vụ và lòng thù hận. Những
cái xác nguyên vẹn hay những thân thể hấp hối còn nguyên vẹn đều được chuyển
sang cho bệnh viện Trung Ương. Tiểu Bá Thỉ đã làm hết trách nhiệm của mình.
Tấm bạt được kéo về vị trí cũ, không ai muốn
nhìn lại cảnh tượng đấy lần thứ hai. Tống Chính Thao đưa tay gạt mồ hôi trán,
ngượng ngùng quay lại nhìn Tiểu Bá Thỉ. Hắn thấy hối hận vì trong lúc thiếu kiềm
chế đã bày tỏ sự yếu đuối của mình. Lúc này hắn cần phải lấy lại uy tín, cần ra
vẻ oai vệ khiển trách:
“Cả đêm hôm qua bọn bây lùng sục khắp nơi
mà để xảy ra sự cố này? Con bé bị giết quá hung tợn, không có vẻ gì là một vụ
hiếp dâm.”
Tiểu Bá Thỉ lắc đầu:
“Nhưng bên pháp y quả quyết, dấu hiệu hiếp
dâm rất rõ ràng. Nạn nhân…”
“Khỏi.” Tống Chính Thao cộc cằn gạt ngang.
Mấy thằng lang băm trong làng biết gì mà khám nghiệm. Hắn là thủ trưởng ở đây,
không cần nghe phân tích chi tiết. “Ít nhất cũng một tiểu đội càn qua. Đúng
không?”
“Em cũng nghĩ vậy. Ít nhất cũng mười thằng.”
“Hung khí?”
“Bên pháp y giám định rất kỹ, toàn dấu răng
và móng vuốt.”
“Hay nhỉ? Mày kêu bọn nào đến giám định pháp
y?”
“Bên bệnh viện Trung Ương. Họ tự đến. Nhưng
chẳng hiểu sao, họ đến rất nhanh. Hình như có đứa nào gọi điện thoại báo.”
Tống Chính Thao muốn rút súng bắn ngay miệng
Tiểu Bá Thỉ. Bọn bác sĩ bệnh viện Trung Ương mà giám định pháp y cho nhà Đằng
Xung là hắn hết cơ hội xóa án. Thuốc giảm đau làm hắn đờ đẫn vài giây. Mùi máu,
mùi tử thi xông lên tanh tưởi. Bao tử Tống Chính Thao nhộn nhạo khó chịu, từ
chiều hôm qua đến nay hắn không ăn gì, chỉ toàn uống thuốc. Cảm giác buồn nôn cứ
lớn dần. “Nhưng thằng nào gọi điện thoại cho bên bệnh viện Trung Ương? Tiểu Bá
Thỉ chỉ hung ác chứ không dối trá”. Thao cố kiềm chế, cố nói rành rọt từng chữ:
“Mười thằng đấy có thể biến đi như mười con
muỗi trong rừng? Mười thằng gây án rồi rút đi không để lại dấu vết gì?”
Thật sự Tiểu Bá Thỉ cũng không hình dung được,
bọn nào dám gây án đêm hôm qua, khi lực lượng công an tuần tra bắt bớ suốt từ
Làng Thượng đến Làng Hạ. Hắn lo lắng nói:
“Bọn chúng để lại nhiều dấu chân rất kỳ lạ.”
“Dấu chân mà kỳ lạ à?”
“Những dấu chân này giống như chân thú dữ
hơn là chân người.“
Tống Chính Thao nhìn sững Tiểu Bá Thỉ:
“Mày nghĩ nó là thú dữ?”
“Không, em nghĩ nó là người. Toàn bộ là dấu
chân người, có năm ngón. Nhưng bọn chúng đều đi kiểu nhón gót và không mang
giày.”
Thao bực tức gạt ngang:
“Không mang giày? Vậy là bọn khố rách ở
Làng Hạ?”
„Không phải người Làng Hạ. Hà Hãn Mưu vừa
báo tin, bọn chúng đi về hướng Khe Đá. Có khoảng mười thằng.“
„Sao không đuổi theo ngay?“
„Vào đến khu vực bãi Đá Khèn, bọn chúng đột
ngột mất dấu.“
Tống Chính Thao đưa tay đuổi ruồi, cố nén
tiếng chửi thề. Một lần nữa hắn muốn nhìn thấy cái mặt Tiểu Bá Thỉ vỡ nát thành
trăm mảnh. Nhưng Thao bật cười ha hả ra vẻ thoải mái, dù quai hàm hắn co giật từng
cơn đau nhức:
“Đột ngột mất dấu à? Buồn cười nhỉ? Hay bọn
này là ma núi?”
Một bóng mây đen kéo qua khuôn mặt vốn đã tối
tăm của Tiểu Bá Thỉ:
“Thủ trưởng biết đấy. Dân làng không dám
vào đấy đã đành, quân lính của Hà Hãn Mưu cũng chưa bao giờ vào đến rừng Quỷ Tiên Mộc, nói gì tìm ra Khe Đá. Mà cũng không ai biết Khe Đá ở đâu, chỉ nghe nói ở đấy hoang vu hiểm trở.”
Tống Chính Thao vỗ vai Tiểu Bá Thỉ:
“Quân lính mà sợ chốn hoang vu hiểm trở à?“
Tiểu Bá Thỉ nghĩ bụng: “Quân lính gì bọn đấy,
toàn nông dân cầm súng. Nhát như cáy.” Nhưng hắn chỉ im lặng nghe, Tống Chính
Thao nói tiếp:
“Mở kho ra, phát thêm súng và chất nổ. Tao
muốn thằng Hà Hãn Mưu tiến quân vào khu vực Khe Đá, cày xới từng ngọn cỏ, phá
nát tất cả hang động.”
“Vâng, thưa thủ trưởng.” Tiểu Bá Thỉ cúi đầu
vâng dạ, trong lòng lại ngấm ngầm: “Thằng Hà Hãn Mưu chỉ có một ngàn quân trong
tay để bảo vệ biên giới và tuần tra, làm cách nào mà vượt qua rừng Quỷ Tiên Mộc cày xới từng ngọn cỏ.”
Tống Chính Thao cười cười ra vẻ thân tình:
“Tiểu Bá Thỉ này, cố làm làm cho ra vụ việc
nhé. Quyết không để thoát đứa nào.”
Tiểu Bá Thỉ cũng muốn làm ra vẻ lạc quan
thân tình như Tống Chính Thao nhưng khuôn mặt cục súc của hắn chỉ đệt ra thảm hại.
Trong lòng hắn lại ngổn ngang tư tưởng chống đối. Trên cao, trời kéo mây vần
vũ. Tiểu Bá Thỉ sợ mưa sẽ xóa sạch dấu vết, hắn vội vã gọi điện cho Hà Hãn Mưu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét