Thứ Năm, 9 tháng 7, 2020

Phần 3: Ngày thứ Ba cuối cùng - 18 giờ

(Tác giả giữ bản quyền. Xin đừng trích dịch hay sao chép lại.)

*

Mân tỉnh giấc trong vùng ánh sáng leo lét xuyên qua khe tủ sắt.

Đoàn tàu vẫn chưa khởi hành như kế hoạch. Những cái bánh sắt vẫn chưa dịch chuyển. Những chiếc tủ sắt vẫn chưa rung lên, lắc lư, va vào nhau. Hơi lạnh dữ dội thấm qua lớp mền len và đám áo quần cũ làm Mân tê dại đi. Hai bình dưỡng khí của Mân đã cạn, gã cố hít thở chậm rãi lượng oxy ít ỏi trong ngăn sắt, nhưng vùng không khí quanh gã đặc dần lại. Phổi của Mân cũng đặc dần lại. Tay chân Mân cứng đờ. Gã chờ nghe tiếng bánh xe chuyển động, chờ nghe tín hiệu của Khâm Bưu, nhưng chỉ có sự im lặng ghê rợn bao phủ. Mân lại thiếp đi. Trong cơn hôn mê, gã nghe những tiếng động kỳ dị từ những ngăn tủ bên cạnh.

Thoạt đầu chỉ là tiếng cọt kẹt rất nhỏ, rồi thoảng như có tiếng rên rỉ, tiếng khóc than.

Mân tỉnh hẳn và bắt đầu thấy sợ hãi. Gã biết, bên trong những khoang tủ kia là xác chết. Mân là người duy nhất được Khâm Bưu đưa vào trốn ở đây.

Bây giờ là những tiếng gõ, tiếng đập. Càng lúc càng to dần.

Mân chống hai bàn tay, chòi bàn chân lên trần ngăn tủ sắt tìm cách đẩy thân mình chuồi đi. Đây là cách Khâm Bưu chỉ cho Mân, trong trường hợp phải tự thoát ra ngoài. Những tiếng kẽo kẹt của bánh xe bắt đầu vang lên, ngăn tủ chuyển động dần ra phía ngoài. Không khí bên ngoài tương đối dễ thở hơn bên trong tủ sắt nhưng lạnh lẽo ghê hồn. Mân quấn mền len lên người, thận trọng bước đi trên mặt nền đóng băng, tìm về phía cửa ra. Cánh cửa khóa kín bên ngoài, không sao dịch chuyển được. Cảm giác hoang mang tuyệt vọng xâm chiếm tâm hồn, Mân không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Từ nơi xa xăm có tiếng người la hét, tiếng súng vọng đến, nhưng Mân cũng không chắc chắn lắm. Đồng hồ đeo tay của Khâm Bưu hiện lên mười bảy giờ. Gã ngồi xuống góc công ten nơ, chậm rãi hít thở, cố giữ lấy nguồn dưỡng khí ít ỏi.

Hơi lạnh hung dữ bao phủ thân thể Mân, gã bắt đầu run lên từng chập. Cái chết băng giá đang tiến dần vào từng mạch máu nhỏ.

Giữa lúc Mân sắp hôn mê, cái tủ cạnh bên gã bỗng chuyển động. Ngăn sắt chuồi dần ra bên ngoài. Bộ mặt người phủ băng tuyết trắng toát hiện ra, bộ vai và tay chân trần trụi hiện ra. Cũng như Mân, người đàn ông đang cố chống tay, chống chân lên trần tủ sắt, đẩy ngăn tủ chuyển động. Hắn ngóc đầu lên, ngơ ngác nhìn quanh. Bộ vai trần và cái đầu trọc xâm trổ dữ dằn cho biết hắn không phải là người Làng Hạ mà là phạm nhân từ Hoa Lục sang. Ánh sáng chói chang của ngọn đèn nê ông trên trần làm hắn sợ hãi, lặng đi vài giây. Rồi hắn mấp máy đôi môi đông cứng. Gã đàn ông bắt đầu cười, thoạt đầu là tiếng băng vỡ lách tách nơi cổ họng, nhưng to dần thành tiếng ồ ồ, sặc sụa.

Từ những ngăn tủ bên cạnh cũng nổi lên tiếng cười đáp trả. Kẻ nào la lên:

“Dị Quán? Mày ở đâu? Kéo tao ra khỏi chỗ này.”

Những tiếng cười, tiếng nói, tiếng ho, tiếng đập phá rộn lên trong công ten nơ.

“Dị Quán?”

“Sao tay tao cứng đơ thế này?”

“Đây là đâu?”

Dị Quán loạng choạng leo ra khỏi tủ sắt. Hắn lọng cọng vươn cánh tay, cẳng chân còn đông đá. Cả thân hình trần trùng trục dính đầy máu khô và mang những vết thương ghê rợn. Đôi chỗ còn găm cả mảnh thủy tinh vỡ của mìn sát thương. Hắn loay hoay mở khóa ngăn tủ sắt bên cạnh, lôi ra một cái xác cũng đầy thuơng tật. Tất cả các ngăn tủ đều lần lượt được mở ra, những kẻ thoát ra bên ngoài sau vài giây ngơ ngác bắt đầu rã băng, cất tiếng cười bi thương.

Mân khiếp hãi kéo cao tấm mền, cố nép mình vào góc cửa, nhưng ngọn đèn sáng rực trong công ten nơ không để cho gã cơ hội ẩn nấp. Một thân hình ốm o nhận ra thằng người duy nhất trong gian phòng hẹp. Nó gào lên bằng tiếng Nam Qua:

“Thằng Mân, bạn của thằng Thạc.”

Hai người đàn ông ốm o khác, cũng có vẻ là người Làng Hạ, xông về phía gã. Mân nhận ra bố và hai anh trai của Khoan. Họ bị Tống Tăng Hoàn bắt đi ngay sau khi Khoan chết. Một người anh trai của Khoan kêu lên phẫn nộ:

“Đúng là thằng Mân. Thằng khốn khiếp, vì bọn mày giết chết con Khoan nên bố con tao bị tra tấn đến chết.”

Bố Khoan sững sờ nhìn sang thằng con trai:

“Mày bảo sao? Mày nói gì thế? Bố con mình bị tra tấn đến chết à?”

“Vâng, bố chết rồi. Chính con nhìn thấy bọn an ninh đập đầu bố.”

Bố của Khoan nhăn nhó đưa tay lên xoa cái đầu nứt vỡ một bên, ông ta lẩm bẩm:

“Thế là thế nào?”

Thằng anh trai của Khoan cũng ngơ ngác lặp lại:

“Thế là thế nào?”

Thằng khác lại hỏi:

“Bọn mình chết rồi à?”

Đám dân Làng Thượng không hiểu đoạn đối thoại của ba bố con bằng tiếng Nam Qua, nhưng bọn chúng đánh hơi thấy sự sống trong công ten nơ. Những thân hình trần trùng trục kéo dần về phía Mân. Dị Quán gầm lên như thú đói, xông đến. Mân co rúm người, nhắm mắt lại. Chỉ còn cách Mân một bước chân, Dị Quán đổ gục xuống sàn. Hắn ôm ngang bụng kêu rên:

“Nội tạng của tao đâu?”

Cả đám đông lật đật nhìn xuống bụng họ, cùng kinh khiếp kêu lên:

“Nội tạng của tao đâu?”

Trên thân hình trần trụi của chúng, một vết mổ dài từ ngực xuống đến rốn được khâu sơ sài.

“Nội tạng của tao đâu?”

Bọn chúng cúi xuống nhìn vết mổ bên dưới rồi nhìn về phía Mân thèm khát. Thằng anh trai của Khoan la lên hung tợn:

“Mày phải đền mạng cho bọn tao. Mày phải trả tim gan cho bọn tao.”

Cả bọn xông vào Mân. Bỗng phía đầu bên kia công ten nơ có đứa nào la lên bằng tiếng Hoa:

“Nội tạng trong này.”

Bọn chúng vừa phát hiện ra cái tủ lạnh màu trắng ở góc phòng. Tiếng đập phá, ẩu đả nổi lên man rợ. Bọn ở mé bên này vẫn muốn xông về phía Mân, nhưng ba cha con của Khoan và đám công nhân Làng Hạ đã kéo về thành một phe. Họ đứng chắn phía trước mặt Mân, la lên bằng tiếng Hoa:

“Thằng này là phần của bọn tao, đứa nào tiến tới, bọn tao xé xác.”

Giữa lúc hai bên hung tợn xông vào nhau, Mân cố đứng dậy, đập vào cửa la lên:

“Mở cửa ra. Khâm Bưu. Mở cửa ra.”

Sức lực Mân đã cạn kiệt, gã nấc lên, cố hít lần cuối cùng luồng khí đặc quánh.

“Mở cửa ra. Mở cửa ra.”

Vùng không gian phía trước mắt Mân tối xầm lại, hai chân gã mềm oặt quỵ xuống.

“Mở cửa ra. Mở cửa ra.” Mân thều thào trong cơn hấp hối.

Thoang thoảng có tiếng phụ nữ hét lên bên kia lớp cửa đóng kín:

“Tắt máy lạnh. Xả khí vào.”

Hệ thống quạt lạnh đang quay vo vo bỗng rung lên từng hồi rồi dừng lại. Không khí trong lành bên ngoài xuyên qua bộ vỉ lọc, len lỏi tràn vào. Mân vẫn nằm bất động nhưng miệng gã tự động há ra như con cá mắc cạn, nuốt lấy nuốt để luồng dưỡng khí.

Cha của Khoan tiến về phía Mân đang nằm vật vã. Bàn tay của lão chụp xuống bụng Mân, bỗng trượt đi. Lão đổ ập, đầu lão đập vào đầu Dị Quán. Cả hai cùng thều thào:

“Nội tạng...”

Thân hình hai đứa co giật vài lần rồi nằm im. Bọn còn lại thìn thấy tình cảnh, càng thêm hoảng hốt, chúng đồng loạt xông vào Mân.

Giữa lúc đấy, cánh cửa công ten nơ bật mở. Người phụ nữ mặc bộ áo nhuộm chàm cầm đôi song đao nhảy vào. Ánh kim loại vừa lóe lên như tia chớp, những cái xác sống đổ gục xuống.

Miên xoay người múa hết đường song đao, bọn còn lại trong công ten nơ lùi hết về phía cuối dãy tủ sắt. Những tên đứng phía trước bắt gặp ánh mắt xám lạnh như sói hoang của Miên tỏ vẻ vô cùng khiếp hãi. Nàng chuyển gót chân lùi lại hai bước, tay rút bộ cung. Mũi tên thần tốc của Miên bắn đi, ghim hai thằng anh của Khoan vào nhau. Chúng loạng choạng ngã vào bọn đang dồn cục phía sau. Miên cúi xuống xốc Mân lên kéo ra khỏi công ten nơ. Khâm Bưu chờ sẵn bên ngoài, hoảng hốt đóng sập cánh cửa, cài kỹ bốn cái chốt.

Nen ở trong công ten nơ số tám, nghe tiếng gào la bên này liền rút cây cọc sắt truyền nước biển xông ra. Hắn nhào đến đỡ lấy thân hình lạnh ngắt của Mân từ tay người phụ nữ trẻ. Nước mắt Nen nhỏ xuống khuôn mặt tái nhợt của Mân, gã khóc rống lên:

“Mân ơi. Tao xin lỗi mày. Mân ơi. Mày có sao không?”

Mân gần như lả đi trong vòng tay đỡ của Nen. Đôi môi mấp máy:

“Thằng Thạc đâu?”

Nen mếu máo cười:

“Nó còn ở trong kia.”

Những hình ảnh khủng khiếp bên trong công ten nơ làm Khâm Bưu mất hết hồn vía. Hắn cài xong chốt cửa thì đứng như trời trồng, cặp mắt thất thần gắn chặt lên cánh cửa sắt. Những cái xác với đường cắt từ ngực xuống bụng không xa lạ gì đối với Bưu. Đấy là vết mổ của bọn bác sĩ bệnh viện Trung Ương và vết khâu vụng về cẩu thả của hắn. Nội tạng của họ cũng được chính tay Bưu đóng bao chân không, sắp xếp lớp trong cái tủ lạnh màu trắng ở cuối dãy tủ sắt. Khâm Bưu nhìn Miên lắp bắp như kẻ mất trí:

“Làm sao? Bọn chúng làm sao?”

Miên không trả lời mà chăm chú lắng nghe những tiếng đập phá hung tợn vang lên trong công ten nơ, cùng với những tiếng gào la thảm khốc. Mấy cái khóa lỏng lẻo bên ngoài cánh cửa rung lên từng chập, tưởng như là sẽ bật tung ra. Khâm Bưu vẫn đứng như trời trồng, tiếp tục lảm nhảm:

“Bọn chúng phá cửa. Bọn chúng sắp ra đến đây. Mạng đền mạng.”

Miên nắm lấy tay Khâm Bưu lắc mạnh:

“Khâm Bưu. Bình tĩnh lại. Họ không đủ sức đâu.”

Nhưng Bưu không thể nào bình tĩnh được, hắn bắt đầu chuyển sang nói thì thầm. “Mạng đền mạng.” Những tiếng đập cửa yếu dần rồi chỉ còn tiếng than khóc. Miên buồn bã hỏi:

“Có thể tắt đèn bên trong, được không?”

Khâm Bưu ngớ ngẩn chỉ tay vào công tắc đèn, miệng lại thì thầm:

“Tắt đèn. Tắt đèn đi.”

Miên bấm vào công tắc đèn, nói nhỏ:

“Hãy yên nghỉ.”

Tiếng động bên trong công ten nơ đông lạnh nhỏ dần rồi im hẳn. Giữa lúc đấy, một loạt đạn nổ vang rền bên khu nhà ga đến. Những tiếng la ó hung hãn vang lên rần trời. Đám phạm nhân trên các toa tàu đồng loạt nhảy xuống đất, xông vào đám lính canh. Súng lại nổ.

Miên nhảy lên nóc công ten nơ quan sát tình hình bên khu nhà ga đến. Nàng nói vọng xuống:

“Nen. Chúng ta chuẩn bị lên đường.”

Nen ngước lên nhìn tấm áo chàm bay phất phới trên nóc công ten nơ. Ở trên đấy, một người phụ nữ có khuôn mặt thanh tao xinh đẹp, dáng dấp lại hiên ngang võ biền. Gã nể phục hỏi:

“Lên đường bằng cách nào?”

“Cô lên đầu tàu mở máy. Cháu chuyển bạn bè lên toa phía trước. Nhanh lên.”

Nen không hiểu vì sao người phụ nữ rất trẻ này gọi mình bằng cháu, xưng cô, nhưng gã cũng tin cẩn gật đầu:

“Vâng, cháu đi gọi thằng Thạc.”

Thạc đứng nấp sau cánh cửa toa, bàng hoàng quan sát người phụ nữ trẻ. Từ trong tiềm thức của Thạc một cảm giác kỳ lạ đang cất tiếng gọi u hoài. Gã từ từ bước ra, tiến về phía Miên. Đôi mắt họ sững sờ gặp nhau trong giây lát. Miên mấp máy môi nói thật nhỏ một điều gì đấy, rồi vội vã quay đi.

Bầu trời tối sầm lại trong mắt Thạc. Đoàn tàu biến mất. Nhà ga biến mất. Một cánh rừng êm đềm và ngôi nhà nhỏ hiện ra. Chiếc bóng áo chàm của người phụ nữ hiện ra. Nàng ngồi bên bếp lửa lung linh mỉm cười nhìn Thạc. Như một lần đã đến đây, đã quen nhau trong cuộc đời này.

Thạc bàng hoàng mở mắt ra, đôi bàn tay gã chới với đưa về phía trước. Thạc nức nở hét lên:

“Mẹ! Mẹ ơi.”

Miên gạt dòng nước mắt tuôn trên má, nàng phóng qua những va gông chở đá và muối tảng. Lao mình về phía trước.

 


2 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Chị cũng không biết nữa. Nếu nhà văn là cần cù viết văn và có tác phẩm nghiêm túc đăng trên các trang văn chương, thì chắc chị là nhà văn.
      Nếu nhà văn là phải có sách in trên giấy thì chị không là nhà văn.

      Xóa